Đông Phương Diệc Hữu Nhật Quy Xử
Chương 37
Tô Hương Lan Sắc
17/10/2020
Một thời gian dài giáo chủ không có mặt tại Hắc Mộc Nhai, tuy rằng đã phân phó để thuộc hạ tâm phúc đi xử lý chuyện trong giáo, song luôn có một số chuyện mà bọn thuộc hạ không có quyền quyết định. Vì thế, sau khi trở về, suốt mấy ngày liền Đông Phương Bất Bại đều bận rộn việc xử lý mọi chuyện còn tồn đọng trong giáo.
Mà Âu Dương Minh Nhật lại dành hầu hết thời gian ở trong viện tử của mình và giáo chủ đại nhân, hoặc đọc sách hoặc viết thư pháp, hoặc thưởng thức trà, suy nghĩ phá thế cờ Trân Lung mà Đông Phương Bất Bại sai người đi tìm về.
Lúc này, hắn đang đọc một quyển sách về các loại thuốc, chợt nhìn thấy một phương thuốc thú vị, trong mắt hiện lên một chút hứng thú, “Thanh Vãn.”
Gọi một tiếng, Âu Dương Minh Nhật mới nhớ ra hiện giờ mình đang ở cùng Đông Phương Bất Bại, mà cũng bởi vì y không thích có người lạ ở gần phòng mình, nên viện tử này cũng không có người hầu hạ.
Khép lại trang sách rồi đặt lên bàn, Âu Dương Minh Nhật đứng dậy ra khỏi phòng.
Thời tiết hôm nay không tồi, ánh mặt trời sáng lạn nhưng không quá chói chang, thỉnh thoảng còn có cơn gió nhẹ mang theo hương hoa thổi đến, khiến con người ta trở nên thư thái.
“Công tử, người có chuyện gì phân phó?” Thanh Vãn đứng trước cửa viện thấy Âu Dương Minh Nhật bước ra, liền buông xuống việc đang làm dở trong tay, đi tới hỏi.
Thời tiết như vậy thật tốt, khiến Âu Dương Minh Nhật nảy ra suy nghĩ muốn ra ngoài đi dạo một chút, vì thế phất phất tay với nàng, rồi đi ra khỏi viện.
“Trại Hoa Đà, sao ngươi lại đến đây?” Đồng Bách Hùng đang ầm ĩ muốn Lưu tổng quản của Hắc Mộc Nhai đưa mấy vò rượu đến viện tử của hắn lại bị cự tuyệt, đang muốn nổi cáu thì khóe mắt lại trông thấy người đang bước tới, vì vậy hắn thả nắm tay đang giơ lên xuống, hỏi.
Dù sao Đồng Bách Hùng cũng chỉ là một tên thô lỗ quê mùa, ngày thường ở trong thần giáo lúc nào cũng gọi đến quát đi, thượng cẳng tay hạ cẳng chân là chuyện như cơm bữa, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy người tựa như thần tiên lạc chốn trần gian này, bất giác mà bớt hung hăng không ít.
Trên cơ bản, người trên Hắc Mộc Nhai đều biết bên cạnh giáo chủ có một vị thần y “Trại Hoa Đà”, võ công cũng không kém, chỉ là ngày thường hắn ít khi đi dạo trên nhai, bởi vậy Lưu tổng quản cũng chưa từng nhìn thấy hắn.
Hiện giờ, cái kẻ vừa hung thần ác sát uy hiếp mình đem rượu đến viện tử của hắn lại bởi vì người đứng ở cửa này mà bỗng dưng trở nên thành thật, Lưu tổng quản không khỏi có chút kinh ngạc, lập tức quay người lại nhìn.
Thấy nam tử tuấn dật nho nhã, ôn nhuận như ngọc, tựa như thần tiên không nhiễm bụi trần kia, Lưu tổng quản tán thưởng một tiếng trong lòng: quả là một khí chất cao quý giữa chốn hồng trần! Quả là phong thần ngọc cốt! Y lập tức lên tiếng: “Công tử tới có chuyện gì phân phó?”
(khí chất cao qúy giữa chốn hồng trần: vốn là “trọc thế giai công tử” – công tử đẹp đẽ giữa thời kì hỗn loạn đen tối.
Phong thần ngọc cốt: khí chất, thần thái thanh thản tự do như gió, xương cốt ngoại hình như ngọc)
Lúc này Âu Dương Minh Nhật mới bước vào, hơi gật đầu với hai người, rồi đưa một tờ giấy ra, “Có những loại thảo dược này không?”
Lưu tổng quản tiếp nhận, nhìn thoáng qua một chút, liền gật đầu: “Có, lát nữa ta sẽ cho người mang đến.”
“Làm phiền.” Lưu lại một câu, Âu Dương Minh Nhật xoay người rời đi.
“Hắc! Tiểu tử già kia, lão Đồng ta đòi ngươi mấy bình rượu mà ngươi chối đây đẩy, người ta đưa qua tờ giấy, ngươi còn không thèm xem qua liền đáp ứng, ý ngươi là gì a!” Thấy người đi rồi, Đông Bách Hùng hung hăng quát.
“Mới nãy lúc người còn ở đây sao ngươi không nói? Hơn nữa, tháng này ngươi đã lấy bao nhiêu rượu chỗ ta rồi?” Lưu tổng quản ném cho hắn ánh mắt xem thường, bắt đầu xem tờ giấy ghi tên thuốc, thầm nghĩ nếu trên nhai không có thì phải nhanh chóng cho người đi mua về.
Thấy y không để ý tới mình, Đồng Bách Hùng biết cứ bám dai như vậy cũng sẽ không lấy được rượu, liền hừ một tiếng rồi rời đi.
Bên kia, Âu Dương Minh Nhật không lập tức quay về viện tử, mà chỉ tùy tiện đi dạo chỗ này chỗ kia trên nhai.
“Thần tiên ca ca......”
Nghe tiếng trẻ con mềm mại non nớt vang lên từ sau lưng, Âu Dương Minh Nhật xoay người, liền thấy một tiểu hài tử chạy tới, có chút khẩn trương, bối rối nhìn mình.
“Sao ngươi lại ở đây?” Nhận ra đó là đứa nhỏ mấy tháng trước được mình trị bệnh, Âu Dương Minh Nhật nâng tay, bắn ra sợi thiên cơ kim tuyến.
Ánh mắt dừng lại ở sợi kim tuyến đang quấn trên cổ tay mình, Mạc Thiên Hữu biết là hắn đang xem bệnh cho mình, vì thế liền ngoan ngoãn đứng im không hề nhúc nhích.
Xác định thân thể đứa nhỏ trước mắt đã không còn vấn đề gì, Âu Dương Minh Nhật hơi mỉm cười.
Chờ hắn thu hồi thiên cơ kim tuyến, Mạc Thiên Hữu mới chỉ về viện tử phía sau: “Nhà của ta ngay bên kia, cách nơi này rất gần.”
Hơi cúi đầu xuống, Âu Dương Minh Nhật vừa quấn kim tuyến, vừa hỏi, “Ngươi có việc gì?”
Thấy hắn tựa hồ muốn rời đi, Mạc Thiên Hữu bước nhanh lên phía trước hai bước, “Thần tiên ca ca, ngươi muốn đi đâu? Ta có thể đi theo ngươi không?”
Thấy tiểu hài tử mở to mắt nhìn mình, ánh mắt mang theo chờ đợi và hồi hộp, Âu Dương Minh Nhật liền nói: “Ta phải về viện tử, ngươi muốn đi theo thì nhanh đi.”
Thấy hắn cho phép mình đi cùng, trên mặt tiểu hài tử hé ra tươi cười vui vẻ, đôi chân ngắn nho nhỏ lon ton chạy theo.
***
Xem xong một phần tin tức từ phân đàn đưa đến, Đông Phương Bất Bại đưa mắt nhìn sắc trời.
Thời gian mới trôi qua chưa được mấy canh giờ, y đã không còn kiên nhẫn nhìn đến mấy thứ này.
Không biết giờ này Minh Nhật đang làm gì? Một tay chống cằm, tay kia thì gảy gảy xấp giấy tờ sổ sách dày cộp trên bàn, Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy cực kì vô vị.
Lại ngồi thêm một lúc, y cảm thấy lúc này tâm mình đã không còn đặt ở đây, có ngồi mãi nơi này thì cũng không có chút tập trung nào để xử lý sự vụ trong giáo, vì thế liền đứng dậy đi ra ngoài.
Công việc gì chứ, để ngày mai xử lý cũng được.
Thấy giáo chủ trở về trước thời gian bình thường, Thanh Vãn có chút kinh ngạc, lập tức cúi đầu hành lễ, sau đó báo cho y biết Âu Dương Minh Nhật lúc này đang ở hồ sen bên kia.
Phất phất tay, Đông Phương Bất Bại lướt thẳng về phía hồ sen.
Hồ sen đã ở ngay trước mắt, từ xa đã thấy người nọ cầm một quyển sách, tùy ý ngồi trong đình, khóe môi Đông Phương Bất Bại nhẹ giương lên, lặng lẽ hạ xuống ngay phía sau hắn, đột ngột lấy mất quyển sách.
“Sao đã trở lại rồi?” Đầu cũng không ngoảnh lại, Âu Dương Minh Nhật cười hỏi.
“Trong đình ánh sáng không đủ, còn không sợ hại mắt sao.” Khép sách lại đặt lên bàn, Đông Phương Bất Bại thuận thế ngồi xuống, rồi nghiêng đầu liếc hắn, “Thấy mệt mỏi thì trở lại. Sao, không muốn thấy ta?”
Nghe thấy lời y nói, Âu Dương Minh Nhật rót cho y một chén trà, cười lắc lắc đầu. Mạc Thiên Hữu ngồi bên cạnh, nhớ tới lời phụ thân mình thường ngày vẫn dạy dỗ, vừa thấy giáo chủ đại nhân liền nhảy xuống khỏi ghế, “Mạc Thiên Hữu tham kiến giáo chủ!”
“Sao nó lại ở đây?” Nhận lấy chén trà, uống một ngụm, Đông Phương Bất Bại nhìn về phía người bên cạnh.
“Ta thấy nó có vài phần thiên phú đối với y thuật, nên mang một vài quyển sách nhập môn về y dược cho nó.” Âu Dương Minh Nhật đáp lời.
Liếc mắt nhìn đứa nhỏ kia, Đông Phương Bất Bại phất tay ý bảo nó rời đi.
Mắt nhìn qua Âu Dương Minh Nhật, Mạc Thiên Hữu cầm lấy sách trên bàn, cung kính hành lễ rồi rời đi.
Thấy đứa nhỏ đã đi khuất, Đông Phương Bất Bại ngả đầu lên vai hắn, nửa thật nửa giả oán giận, “Ngươi có thời gian rảnh rỗi dạy nó, trong khi một mình ta ở Thành Đức điện vất vả mệt mỏi.”
Bàn tay dịu dàng đặt lên tóc y, Âu Dương Minh Nhật bật cười: “Ngay cả một đứa nhỏ ngươi cũng muốn so đo?”
Thấy hắn trêu ghẹo mình, Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu, cắn một cái không nhẹ không nặng lên cổ hắn.
“Bữa trưa ăn không no sao?” Âu Dương Minh Nhật gõ một cái lên đầu y. Đông Phương Bất Bại hé miệng, thuận thế ngả vào lồng ngực hắn, nhanh tay bắt lấy một lọn tóc của hắn thưởng thức, “Minh Nhật......”
Nghe âm thanh gọi mình nhỏ nhẹ mềm mại, lại giống như làm nũng của y, Âu Dương Minh Nhật khẽ cười, tựa như bất đắc dĩ, lại thêm vài phần dung túng, “Nói đi. Ngươi muốn thế nào?”
Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìn hắn, “Đứa nhỏ kia nếu muốn học y thuật thì đưa tới chỗ Bình Nhất Chỉ đi. Còn ngươi, ngày mai theo ta đến Thành Đức điện xử lý sự vụ trong giáo.”
“Ta còn có thể nói không sao?” Âu Dương Minh Nhật cười.
Nghe hắn nói vậy, ý là đã đáp ứng, đuôi mày Đông Phương Bất Bại nhướng lên, ngạo nghễ đáp lại: “Tất nhiên là không.” Nói xong, y vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu ngăn chặn cái miệng kia.
Âu Dương Minh Nhật cười khẽ một tiếng, nâng tay ôm lấy thắt lưng y. Hai người hôn đến triền miên, bất giác Đông Phương Bất Bại đã chuyển từ ghế sang ngồi lên đùi hắn.
Nụ hôn ngày càng sâu, hô hấp hai người cũng dần dần rối loạn, Âu Dương Minh Nhật ôm người trong lòng càng thêm chặt, bàn tay cũng không kìm nổi mà chậm rãi di chuyển, ma sát bên thắt lưng y qua lớp vải mỏng nhẹ.
“Ư......” Khẽ rên một tiếng, Đông Phương Bất Bại hơi tách ra khỏi hắn, hai đồng tử mê ly mờ mịt nhìn hắn, hô hấp có chút đứt quãng.
Khẽ hạ xuống hai nụ hôn dịu dàng trên môi y, Âu Dương Minh Nhật ấn nhẹ đầu y vùi trên bả vai mình, vừa tự bình phục hô hấp, vừa nhẹ nhàng vuốt ve lưng y.
Sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời sáng chói chiếu xuống ngôi đình lục giác, ánh sáng vàng kim rực rỡ phủ một lớp hào quang lên ngôi đình, khiến cho mái đình được chế tác từ ngọc lưu ly trở nên nhu hòa hơn. Làn gió mang theo ôn nhu, dịu dàng đằm thắm thổi qua hồ sen, mang theo hương sen nhàn nhạt mà êm dịu vào đình, thổi tan đi hơi thở nóng bỏng kiều diễm vừa rồi.
Trong đình, hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, ôn nhu bào trùm cả không gian.
“Thuộc hạ Vương Thành cầu kiến giáo chủ!”
Nghe thanh âm truyền tới từ ngoài viện tử, Đông Phương Bất Bại hơi nhíu mày, cọ cọ vào cổ người đang ôm mình, bày ra bộ dáng không vui, không thèm để ý tới người bên ngoài kia.
“Thuộc hạ Vương Thành cầu kiến giáo chủ!”
Nhận ra sự vội vàng trong giọng nói của người đứng ngoài viện tử, Âu Dương Minh Nhật khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai người trong lòng, “Hắn hẳn là đang có việc gấp, đi gặp đi.”
“Không muốn động.” Đông Phương Bất Bại chôn mặt ở hõm vai hắn, thuận miệng nói.
“Từ lúc nào lại nuôi ra thói quen lười biếng vậy a?” Trong mắt Âu Dương Minh Nhật tràn ngập ý cười.
Ngẩng đầu lên đang muốn phản bác, đã thấy hắn ôm lấy mình bước ra ngoài, lúc này Đông Phương Bất Bại liền ngậm miệng, sung sướng tựa vào lòng hắn, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Đến khi được người ôm tới thư phòng, thả xuống ghế tựa, Đông Phương Bất Bại mới lên tiếng cho người vẫn chờ bên ngoài kia vào.
“Thuộc hạ bái kiến giáo chủ!”
Lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, Đông Phương Bất Bại liếc hắn một cái, “Có chuyện gì?”
Hơi liếc nhìn sang người ngồi cạnh giáo chủ, Vương đường chủ mới lên tiếng: “Bẩm giáo chủ, Thánh cô đã một mình rời khỏi Hắc Mộc Nhai.”
“Doanh Doanh? Không có lệnh của bổn tọa, sao nàng có thể đi? Thủ vệ trên nhai đều để trưng làm cảnh, hửm?” Thanh âm của Đông Phương Bất Bại lạnh lùng.
Vương đường chủ cúi đầu, “Là Đồng đường chủ mang Thánh cô hạ nhai. Nhưng vừa rồi giáo chúng mới xuống chân núi, phát hiện Đồng đường chủ say rượu trong tửu lâu nên đưa trở về, thủ vệ không nhìn thấy Thánh cô trở lại, lúc này mới nghi ngờ rồi báo với thuộc hạ.”
Nàng rời khỏi hắc Mộc Nhai, vậy chắc hẳn nàng đã biết được điều gì đó, nghĩ lại, nàng từ nhỏ đến lớn coi như do chính y nuôi lớn, Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng trong lòng, “Cho người âm thầm đi theo nàng, nàng muốn đi đâu thì tùy nàng đi.”
Thấy y không giận dữ, trong lòng Vương đường chủ cảm khái một tiếng, quả nhiên giáo thủ thật cưng chiều Thánh cô, không quên đáp một tiếng “Tuân lệnh”, rồi yên lòng lui xuống.
Thấy Vương đường chủ đã lui xuống, Đông Phương Bất Bại trực tiếp nằm úp vào lòng người vẫn luôn ngồi bên cạnh, “Minh Nhật......”
Mà Âu Dương Minh Nhật lại dành hầu hết thời gian ở trong viện tử của mình và giáo chủ đại nhân, hoặc đọc sách hoặc viết thư pháp, hoặc thưởng thức trà, suy nghĩ phá thế cờ Trân Lung mà Đông Phương Bất Bại sai người đi tìm về.
Lúc này, hắn đang đọc một quyển sách về các loại thuốc, chợt nhìn thấy một phương thuốc thú vị, trong mắt hiện lên một chút hứng thú, “Thanh Vãn.”
Gọi một tiếng, Âu Dương Minh Nhật mới nhớ ra hiện giờ mình đang ở cùng Đông Phương Bất Bại, mà cũng bởi vì y không thích có người lạ ở gần phòng mình, nên viện tử này cũng không có người hầu hạ.
Khép lại trang sách rồi đặt lên bàn, Âu Dương Minh Nhật đứng dậy ra khỏi phòng.
Thời tiết hôm nay không tồi, ánh mặt trời sáng lạn nhưng không quá chói chang, thỉnh thoảng còn có cơn gió nhẹ mang theo hương hoa thổi đến, khiến con người ta trở nên thư thái.
“Công tử, người có chuyện gì phân phó?” Thanh Vãn đứng trước cửa viện thấy Âu Dương Minh Nhật bước ra, liền buông xuống việc đang làm dở trong tay, đi tới hỏi.
Thời tiết như vậy thật tốt, khiến Âu Dương Minh Nhật nảy ra suy nghĩ muốn ra ngoài đi dạo một chút, vì thế phất phất tay với nàng, rồi đi ra khỏi viện.
“Trại Hoa Đà, sao ngươi lại đến đây?” Đồng Bách Hùng đang ầm ĩ muốn Lưu tổng quản của Hắc Mộc Nhai đưa mấy vò rượu đến viện tử của hắn lại bị cự tuyệt, đang muốn nổi cáu thì khóe mắt lại trông thấy người đang bước tới, vì vậy hắn thả nắm tay đang giơ lên xuống, hỏi.
Dù sao Đồng Bách Hùng cũng chỉ là một tên thô lỗ quê mùa, ngày thường ở trong thần giáo lúc nào cũng gọi đến quát đi, thượng cẳng tay hạ cẳng chân là chuyện như cơm bữa, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy người tựa như thần tiên lạc chốn trần gian này, bất giác mà bớt hung hăng không ít.
Trên cơ bản, người trên Hắc Mộc Nhai đều biết bên cạnh giáo chủ có một vị thần y “Trại Hoa Đà”, võ công cũng không kém, chỉ là ngày thường hắn ít khi đi dạo trên nhai, bởi vậy Lưu tổng quản cũng chưa từng nhìn thấy hắn.
Hiện giờ, cái kẻ vừa hung thần ác sát uy hiếp mình đem rượu đến viện tử của hắn lại bởi vì người đứng ở cửa này mà bỗng dưng trở nên thành thật, Lưu tổng quản không khỏi có chút kinh ngạc, lập tức quay người lại nhìn.
Thấy nam tử tuấn dật nho nhã, ôn nhuận như ngọc, tựa như thần tiên không nhiễm bụi trần kia, Lưu tổng quản tán thưởng một tiếng trong lòng: quả là một khí chất cao quý giữa chốn hồng trần! Quả là phong thần ngọc cốt! Y lập tức lên tiếng: “Công tử tới có chuyện gì phân phó?”
(khí chất cao qúy giữa chốn hồng trần: vốn là “trọc thế giai công tử” – công tử đẹp đẽ giữa thời kì hỗn loạn đen tối.
Phong thần ngọc cốt: khí chất, thần thái thanh thản tự do như gió, xương cốt ngoại hình như ngọc)
Lúc này Âu Dương Minh Nhật mới bước vào, hơi gật đầu với hai người, rồi đưa một tờ giấy ra, “Có những loại thảo dược này không?”
Lưu tổng quản tiếp nhận, nhìn thoáng qua một chút, liền gật đầu: “Có, lát nữa ta sẽ cho người mang đến.”
“Làm phiền.” Lưu lại một câu, Âu Dương Minh Nhật xoay người rời đi.
“Hắc! Tiểu tử già kia, lão Đồng ta đòi ngươi mấy bình rượu mà ngươi chối đây đẩy, người ta đưa qua tờ giấy, ngươi còn không thèm xem qua liền đáp ứng, ý ngươi là gì a!” Thấy người đi rồi, Đông Bách Hùng hung hăng quát.
“Mới nãy lúc người còn ở đây sao ngươi không nói? Hơn nữa, tháng này ngươi đã lấy bao nhiêu rượu chỗ ta rồi?” Lưu tổng quản ném cho hắn ánh mắt xem thường, bắt đầu xem tờ giấy ghi tên thuốc, thầm nghĩ nếu trên nhai không có thì phải nhanh chóng cho người đi mua về.
Thấy y không để ý tới mình, Đồng Bách Hùng biết cứ bám dai như vậy cũng sẽ không lấy được rượu, liền hừ một tiếng rồi rời đi.
Bên kia, Âu Dương Minh Nhật không lập tức quay về viện tử, mà chỉ tùy tiện đi dạo chỗ này chỗ kia trên nhai.
“Thần tiên ca ca......”
Nghe tiếng trẻ con mềm mại non nớt vang lên từ sau lưng, Âu Dương Minh Nhật xoay người, liền thấy một tiểu hài tử chạy tới, có chút khẩn trương, bối rối nhìn mình.
“Sao ngươi lại ở đây?” Nhận ra đó là đứa nhỏ mấy tháng trước được mình trị bệnh, Âu Dương Minh Nhật nâng tay, bắn ra sợi thiên cơ kim tuyến.
Ánh mắt dừng lại ở sợi kim tuyến đang quấn trên cổ tay mình, Mạc Thiên Hữu biết là hắn đang xem bệnh cho mình, vì thế liền ngoan ngoãn đứng im không hề nhúc nhích.
Xác định thân thể đứa nhỏ trước mắt đã không còn vấn đề gì, Âu Dương Minh Nhật hơi mỉm cười.
Chờ hắn thu hồi thiên cơ kim tuyến, Mạc Thiên Hữu mới chỉ về viện tử phía sau: “Nhà của ta ngay bên kia, cách nơi này rất gần.”
Hơi cúi đầu xuống, Âu Dương Minh Nhật vừa quấn kim tuyến, vừa hỏi, “Ngươi có việc gì?”
Thấy hắn tựa hồ muốn rời đi, Mạc Thiên Hữu bước nhanh lên phía trước hai bước, “Thần tiên ca ca, ngươi muốn đi đâu? Ta có thể đi theo ngươi không?”
Thấy tiểu hài tử mở to mắt nhìn mình, ánh mắt mang theo chờ đợi và hồi hộp, Âu Dương Minh Nhật liền nói: “Ta phải về viện tử, ngươi muốn đi theo thì nhanh đi.”
Thấy hắn cho phép mình đi cùng, trên mặt tiểu hài tử hé ra tươi cười vui vẻ, đôi chân ngắn nho nhỏ lon ton chạy theo.
***
Xem xong một phần tin tức từ phân đàn đưa đến, Đông Phương Bất Bại đưa mắt nhìn sắc trời.
Thời gian mới trôi qua chưa được mấy canh giờ, y đã không còn kiên nhẫn nhìn đến mấy thứ này.
Không biết giờ này Minh Nhật đang làm gì? Một tay chống cằm, tay kia thì gảy gảy xấp giấy tờ sổ sách dày cộp trên bàn, Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy cực kì vô vị.
Lại ngồi thêm một lúc, y cảm thấy lúc này tâm mình đã không còn đặt ở đây, có ngồi mãi nơi này thì cũng không có chút tập trung nào để xử lý sự vụ trong giáo, vì thế liền đứng dậy đi ra ngoài.
Công việc gì chứ, để ngày mai xử lý cũng được.
Thấy giáo chủ trở về trước thời gian bình thường, Thanh Vãn có chút kinh ngạc, lập tức cúi đầu hành lễ, sau đó báo cho y biết Âu Dương Minh Nhật lúc này đang ở hồ sen bên kia.
Phất phất tay, Đông Phương Bất Bại lướt thẳng về phía hồ sen.
Hồ sen đã ở ngay trước mắt, từ xa đã thấy người nọ cầm một quyển sách, tùy ý ngồi trong đình, khóe môi Đông Phương Bất Bại nhẹ giương lên, lặng lẽ hạ xuống ngay phía sau hắn, đột ngột lấy mất quyển sách.
“Sao đã trở lại rồi?” Đầu cũng không ngoảnh lại, Âu Dương Minh Nhật cười hỏi.
“Trong đình ánh sáng không đủ, còn không sợ hại mắt sao.” Khép sách lại đặt lên bàn, Đông Phương Bất Bại thuận thế ngồi xuống, rồi nghiêng đầu liếc hắn, “Thấy mệt mỏi thì trở lại. Sao, không muốn thấy ta?”
Nghe thấy lời y nói, Âu Dương Minh Nhật rót cho y một chén trà, cười lắc lắc đầu. Mạc Thiên Hữu ngồi bên cạnh, nhớ tới lời phụ thân mình thường ngày vẫn dạy dỗ, vừa thấy giáo chủ đại nhân liền nhảy xuống khỏi ghế, “Mạc Thiên Hữu tham kiến giáo chủ!”
“Sao nó lại ở đây?” Nhận lấy chén trà, uống một ngụm, Đông Phương Bất Bại nhìn về phía người bên cạnh.
“Ta thấy nó có vài phần thiên phú đối với y thuật, nên mang một vài quyển sách nhập môn về y dược cho nó.” Âu Dương Minh Nhật đáp lời.
Liếc mắt nhìn đứa nhỏ kia, Đông Phương Bất Bại phất tay ý bảo nó rời đi.
Mắt nhìn qua Âu Dương Minh Nhật, Mạc Thiên Hữu cầm lấy sách trên bàn, cung kính hành lễ rồi rời đi.
Thấy đứa nhỏ đã đi khuất, Đông Phương Bất Bại ngả đầu lên vai hắn, nửa thật nửa giả oán giận, “Ngươi có thời gian rảnh rỗi dạy nó, trong khi một mình ta ở Thành Đức điện vất vả mệt mỏi.”
Bàn tay dịu dàng đặt lên tóc y, Âu Dương Minh Nhật bật cười: “Ngay cả một đứa nhỏ ngươi cũng muốn so đo?”
Thấy hắn trêu ghẹo mình, Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu, cắn một cái không nhẹ không nặng lên cổ hắn.
“Bữa trưa ăn không no sao?” Âu Dương Minh Nhật gõ một cái lên đầu y. Đông Phương Bất Bại hé miệng, thuận thế ngả vào lồng ngực hắn, nhanh tay bắt lấy một lọn tóc của hắn thưởng thức, “Minh Nhật......”
Nghe âm thanh gọi mình nhỏ nhẹ mềm mại, lại giống như làm nũng của y, Âu Dương Minh Nhật khẽ cười, tựa như bất đắc dĩ, lại thêm vài phần dung túng, “Nói đi. Ngươi muốn thế nào?”
Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìn hắn, “Đứa nhỏ kia nếu muốn học y thuật thì đưa tới chỗ Bình Nhất Chỉ đi. Còn ngươi, ngày mai theo ta đến Thành Đức điện xử lý sự vụ trong giáo.”
“Ta còn có thể nói không sao?” Âu Dương Minh Nhật cười.
Nghe hắn nói vậy, ý là đã đáp ứng, đuôi mày Đông Phương Bất Bại nhướng lên, ngạo nghễ đáp lại: “Tất nhiên là không.” Nói xong, y vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu ngăn chặn cái miệng kia.
Âu Dương Minh Nhật cười khẽ một tiếng, nâng tay ôm lấy thắt lưng y. Hai người hôn đến triền miên, bất giác Đông Phương Bất Bại đã chuyển từ ghế sang ngồi lên đùi hắn.
Nụ hôn ngày càng sâu, hô hấp hai người cũng dần dần rối loạn, Âu Dương Minh Nhật ôm người trong lòng càng thêm chặt, bàn tay cũng không kìm nổi mà chậm rãi di chuyển, ma sát bên thắt lưng y qua lớp vải mỏng nhẹ.
“Ư......” Khẽ rên một tiếng, Đông Phương Bất Bại hơi tách ra khỏi hắn, hai đồng tử mê ly mờ mịt nhìn hắn, hô hấp có chút đứt quãng.
Khẽ hạ xuống hai nụ hôn dịu dàng trên môi y, Âu Dương Minh Nhật ấn nhẹ đầu y vùi trên bả vai mình, vừa tự bình phục hô hấp, vừa nhẹ nhàng vuốt ve lưng y.
Sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời sáng chói chiếu xuống ngôi đình lục giác, ánh sáng vàng kim rực rỡ phủ một lớp hào quang lên ngôi đình, khiến cho mái đình được chế tác từ ngọc lưu ly trở nên nhu hòa hơn. Làn gió mang theo ôn nhu, dịu dàng đằm thắm thổi qua hồ sen, mang theo hương sen nhàn nhạt mà êm dịu vào đình, thổi tan đi hơi thở nóng bỏng kiều diễm vừa rồi.
Trong đình, hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, ôn nhu bào trùm cả không gian.
“Thuộc hạ Vương Thành cầu kiến giáo chủ!”
Nghe thanh âm truyền tới từ ngoài viện tử, Đông Phương Bất Bại hơi nhíu mày, cọ cọ vào cổ người đang ôm mình, bày ra bộ dáng không vui, không thèm để ý tới người bên ngoài kia.
“Thuộc hạ Vương Thành cầu kiến giáo chủ!”
Nhận ra sự vội vàng trong giọng nói của người đứng ngoài viện tử, Âu Dương Minh Nhật khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai người trong lòng, “Hắn hẳn là đang có việc gấp, đi gặp đi.”
“Không muốn động.” Đông Phương Bất Bại chôn mặt ở hõm vai hắn, thuận miệng nói.
“Từ lúc nào lại nuôi ra thói quen lười biếng vậy a?” Trong mắt Âu Dương Minh Nhật tràn ngập ý cười.
Ngẩng đầu lên đang muốn phản bác, đã thấy hắn ôm lấy mình bước ra ngoài, lúc này Đông Phương Bất Bại liền ngậm miệng, sung sướng tựa vào lòng hắn, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Đến khi được người ôm tới thư phòng, thả xuống ghế tựa, Đông Phương Bất Bại mới lên tiếng cho người vẫn chờ bên ngoài kia vào.
“Thuộc hạ bái kiến giáo chủ!”
Lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, Đông Phương Bất Bại liếc hắn một cái, “Có chuyện gì?”
Hơi liếc nhìn sang người ngồi cạnh giáo chủ, Vương đường chủ mới lên tiếng: “Bẩm giáo chủ, Thánh cô đã một mình rời khỏi Hắc Mộc Nhai.”
“Doanh Doanh? Không có lệnh của bổn tọa, sao nàng có thể đi? Thủ vệ trên nhai đều để trưng làm cảnh, hửm?” Thanh âm của Đông Phương Bất Bại lạnh lùng.
Vương đường chủ cúi đầu, “Là Đồng đường chủ mang Thánh cô hạ nhai. Nhưng vừa rồi giáo chúng mới xuống chân núi, phát hiện Đồng đường chủ say rượu trong tửu lâu nên đưa trở về, thủ vệ không nhìn thấy Thánh cô trở lại, lúc này mới nghi ngờ rồi báo với thuộc hạ.”
Nàng rời khỏi hắc Mộc Nhai, vậy chắc hẳn nàng đã biết được điều gì đó, nghĩ lại, nàng từ nhỏ đến lớn coi như do chính y nuôi lớn, Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng trong lòng, “Cho người âm thầm đi theo nàng, nàng muốn đi đâu thì tùy nàng đi.”
Thấy y không giận dữ, trong lòng Vương đường chủ cảm khái một tiếng, quả nhiên giáo thủ thật cưng chiều Thánh cô, không quên đáp một tiếng “Tuân lệnh”, rồi yên lòng lui xuống.
Thấy Vương đường chủ đã lui xuống, Đông Phương Bất Bại trực tiếp nằm úp vào lòng người vẫn luôn ngồi bên cạnh, “Minh Nhật......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.