Chương 3
Thủy Ngân
27/07/2013
''Nha!”
Nàng kinh sợ trợn to mắt, lập tức đẩy tay của hắn ra, lui ra sau hai
bước, đưa tay kéo khăn che mặt lại, giấu đi khuôn mặt của nàng.
Đó là những vết thương to nhỏ khác nhau, vết thương có dài có ngắn, thậm chí trên trán cũng có, có vết cạn có vết sâu. Nhìn vết sẹo thì có thể thấy những tổn thương này đã tồn tại lâu rồi.
Đông Phương Tình cũng không bị khuôn mặt xấu xí của nàng hù dọa, ngược lại hắn lại bước về phía nàng.
“ Ta hù dọa nàng sao?” hơi thở của hắn ở phía sau lưng nàng, mà ngữ điệu âm ái của hắn rõ ràng hàm chứa sự áy náy.
Người đàn ông này… còn dịu dàng như vậy…
Nàng khép mắt lại, ngăn cản giọt lệ chua sót muốn tràn ra. Nàng không có cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ có thể lắc đầu một cái.
Đông Phương Tình nhìn bóng lưng của nàng một lúc lâu.
Không biết vì sao, hai lần nhìn thấy nàng hắn đều có một cỗ cảm giác muốn kéo nàng vào trong ngực an ủi, muốn thay nàng chắn tất cả mọi tổn thương.
Chuyện này thật có cái gì không đúng!
Bọn họ chẳng qua là hai người xa lạ, hắn không nên đối với một cô gái xa lạ xuất hiện ý muốn bảo vệ!
“ Công tử, nô tỳ cáo…” nàng muốn rời đi.
“ Khoan!” hắn bắt được một cái tay nàng, tỉ mỉ xem xét vết thương trên tay nàng.
Mới vừa rồi nàng té ngã, nhất định là bởi vì ma sát với mặt đất mà bị thương.
“ Trước tiên cùng ta về phòng, ta sẽ bôi thuốc cho nàng!” là một chút vết thương nhỏ nhưng ở trên đôi tay mịn màng của nàng lại vô cùng không phù hợp. Kỳ quái, nàng là tôi tớ, tại sao lại có thể có một đôi tay mịn màng như ngọc vậy!
“Không cần.”
“ Cần!” hắn kiên trì, không để ý tới giãy giụa của nàng, dắt nàng đi về phía gian phòng của mình. Kha gia bảo mặc dù không nhỏ, nhưng địa hình căn bản không làm khó được hắn, chỉ cần đi qua một lần hắn liền hoàn toàn ghi nhớ.
Tránh thoát hắn không được, nàng không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn về phòng.
Về trong phòng hắn liền thắp đèn lên, hắn dắt nàng ngồi xuống một cái ghế, sau đó lấy ra thuốc trị ngoại thương, kéo tay của nàng, cẩn thận xức thuốc.
Nàng cắn môi dưới, chịu đựng cảm giác đau đớn khi thuốc được bôi vào.
“ Cố gắng chịu đựng một chút, ngày mai sẽ không sao rồi!” hắn không tự chủ được an ủi nàng.
“ Vâng!” nàng gật đầu một cái.
Bôi thuốc xong, hắn dùng khăn lông thấm nước lạnh, nhẹ nhàng hướng về phía mặt nàng, nàng lập tức phản xạ co rụt người lại.
Đông Phương Tình kéo nàng lại gần hơn, bỏ qua cự tuyệt của nàng đem khăn lông áp lên vị trí sưng đỏ trên mặt nàng, nàng muốn tránh ra nhưng hắn lại dễ dàng dùng một tay khống chế nàng.
Hơi thở trên người hắn trong nháy mắt tràn ngập trong mũi nàng, thiếu chút nữa là nàng không thể kiềm chế được áp đầu vào ngực hắn.
“ Tại sao nàng ta lại đánh nàng?” hắn hỏi khẽ, vừa hỏi vừa quan sát phản ứng của nàng.
“ Ta rất xấu xí… ngươi đừng nên nhìn ta…” nàng hồi thần lại, cúi đầu thấp xuống, bộ dáng khổ sở muốn khóc.
“ Bề ngoài đẹp xấu đối với ta không hề quan trọng.” Quan trọng là bên trong trái tim mà thôi!
“ để… để cho ta trở về… ta không…”
“ Chờ ta giúp nàng bôi thuốc xong thì nàng có thể trở về!” Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng nhưng rất kiên trì.
“ Nhưng mà tiểu thư…”
“ Nàng còn chưa nói cho ta biết tại sao nàng ta đánh nàng?” hắn lại lần nữa ôn nhu ngắt lời nàng.
“ Tiểu thư…” nàng ngừng lại “ Tiểu thư không muốn ta tới tiền viện, sợ ta dọa người khác sợ hãi!”
“ nàng làm việc ở đâu?”
“ Ta làm sai vặt trong phòng bếp của Kha gia bảo” nàng cắn cắn môi dưới “ ta … ta không đau… ngươi có thể buông ta ra!”
“ Nói cho ta biết nàng tên là gì?”
“ ta…” ánh mắt nàng tối lại, muốn nghĩ ra một cái tên nhưng đầu óc lại trống rỗng.
“ Đừng nói dối ta!” thanh âm của hắn mang theo vẻ cảnh cáo “ nói cho ta biết tên thật của nàng!”
Nàng hít sâu một cái, cắn môi im miệng không đáp.
Hắn nhìn nàng một lát, quyết định không ép buộc nàng.
“ Tại sao phải làm việc ở đây?”
“ Ta cần sống nha!” nàng nói nhỏ.
“ Tại sao mỗi lần nhìn thấy ta liền vội vã tránh xa ta?”
“Không có. . . . . . Không có.”
“ Không có?” hắn nâng cao cằm của nàng, lấy khăn lông cẩn thận chu đáo lau chỗ sưng đỏ trên mặt nàng.
“ Đừng.. nhìn ta!” nàng khó chịu quay mặt, đôi mắt ân ẩn ánh nước.
“ Đừng khóc!” hắn không tự chủ được an ủi nàng “ ở trước mặt ta, nàng không cần cảm thấy khó chịu!” Dung mạo bị hủy như vậy nhất định là trong lòng nàng rất đau đớn.
“ người ta nhìn xem nàng như thế nào không quan trọng, quan trọng là nàng cảm thấy chính mình như thế nào!” hắn tạm ngừng “ nàng thật sự bởi vì vết thương trên mặt mà tự ti, tự cho là mình đáng chịu sự khinh bỉ của người khác sao?”
“ ngươi… ngươi không hiểu đâu!” nàng đẩy hắn ra, sợ mình nếu tiếp tục sẽ đắm chìm mất!
“ Ta không hiểu rõ nàng có thể nói cho ta nghe!” hắn để nàng lui ra nhưng không để cho nàng rời đi.
“ Công tử, xin… buông nô tỳ ra, nô tỳ nhất định phải về rồi!”
Nàng không thể tránh thoát khỏi tay hắn.
“ Vậy nàng đáp ứng ta về sau không tránh ta nữa?” Đông Phương Tình không thích bộ dáng nàng tránh xa hắn như rắn rít bọ cạp vậy.
“ Công tử là khách quý, không nên cùng nô tỳ dây dưa như vậy!” nàng nóng nảy bén nhọn nói.
Hắn đột ngột buông nàng ra.
“ Trên đường trở về nhớ cẩn thận một chút. Vết thương không nên để dính nước!” Hắn nhàn nhạt dặn dò.
Hắn không tỏ vẻ giận nhưng nàng biết hắn tức giận.
“ Ta… ta…” nàng nghĩ muốn giải thích, nhưng không biết có thể nói cái gì, cuối cùng cố gắng nén lệ lại dứt khoát xoay người, rời khỏi phòng của hắn.
Không thể nào… không thể nào quay lại như trước kia…
Xoạt một tiếng, cánh cửa khép lại, đồng thời lúc đó hắn cũng xoay người lại.
Tại sao hắn lại đối với nàng dây dưa không nghỉ như vậy?
Chẳng lẽ chỉ vì ánh mắt của nàng cùng với ánh mắt của “ Nàng” giống nhau???
Nghe nói, bởi vì ở Nam Sơn hắn cứu được tiểu thư, cho nên được tiểu thư mời về trong bảo làm khách.
Nghe nói, tiểu thư đối với hắn vô cùng lễ ngộ, xem ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân này đã đả động trái tim của mỹ nhân rồi!
Nghe nói. . . . . . Nghe nói. . . . . .
Nàng vẫn ở tại phòng bếp cùng hậu viện làm công việc quét dọn, cái gì cũng chỉ là nghe nói, nàng không có tới tiền viện nữa, không có gặp lại hắn, hắn cũng chưa từng tới tìm nàng.
Như vậy cũng tốt, nhưng mà…
Hắn là “ Hắn”, chẳng lẽ hắn không biết Kha Độ Phi đã làm gì sao? Nếu như mà hắn biết rõ thì hắn làm sao có thể bình tâm tĩnh khí ở chỗ này trò chuyện vui vẻ với cha con Kha Độ Phi đây?
Nhưng nếu như hắn không biết… có phải là nàng nên nói cho hắn biết hay không?
Nhưng mà… nàng có thể dùng thân phận gì mà nói cho hắn biết? hắn sẽ tin nàng sao?
“ Vân nương, hôm nay rau muống rất ngon, ngươi có muốn mua không?”
Nghe tiếng người bán rau chào hỏi, nàng mới phát hiện ra mình đã bất tri bất giác đi tới chợ, nhớ tới lời giao phó của đầu bếp, nàng tranh thủ gật đầu với người bán rau.
“ Có. Đại thẩm, xin hãy mang năm cân rau muốn tới Kha gia bảo!” nàng móc tiền ra thanh toán.
“ Được!” Đại thẩm nhận lấy tiền “ lát nữa ta thu dọn xong sẽ lập tức mang rau qua ngay!”
“Cám ơn.”
Cứ như vậy, nàng mua xong rất nhiều rau cải và nguyên liệu mà đầu bếp giao phó. Cuối cùng, nàng đi tới một gian hàng bán thịt.
“ Đại thúc, hôm nay có thịt gà núi không?”
“Có, muốn bao nhiêu?”
“ Mười con. Làm phiền thúc làm sạch lông, sau đó đưa tới Kha gia bảo!”
“ Như vậy sẽ phải thêm tiền công nha!” đại thúc nhắc nhở.
“ Không sao, Trương Bá nói tiền thịt gà cứ tới chỗ ông ấy lấy là được!” nàng nói.
“ Lão Trương đã nói vậy thì được rồi, ta sẽ đưa qua đó, ngươi yên tâm đi!” đại thúc bán gà sảng khoái đáp ứng.
“ Tạ ơn đại thúc!” cuối cùng, nàng đi tới tiệm thịt heo thích gây phiền toái cho nàng nhất, đôi vợ chồng này ở chợ có tiếng là khó chịu, hơn nữa rất khinh người.
“ Đại thúc, đại thẩm, ta…”
“ Không bán cho ngươi!” không đợi nàng nói xong, đại thẩm đang đứng cắt thịt trực tiếp cự tuyệt.
“ Đây là do Trương Bá giao phó, Kha gia bảo…” Nàng kiên nhẫn nói lại lần nữa, kết quả lại bị cắt ngang.
“ Kêu lão Trương tự mình tới mua!”
“ Đại thẩm, người cần gì làm khó ta như vậy, ta cũng chỉ phụng mệnh tới mua thịt heo, nếu như người không muốn thấy ta thì ta nói xong lập tức đi là được rồi!”
“ Heo Đại thẩm, ngươi cũng đừng làm khó Vân Nương nữa, nàng cũng chẳng qua là phụng mệnh đi ra ngoài mua đồ thôi, nếu không ngươi đem thịt heo nàng muốn mua giao cho ta, ta đưa hàng giúp ngươi!” Đại thúc bán gà tốt bụng nói.
“ thịt heo của nhà chúng ta không bán cho nàng ta!” heo đại thẩm chính là nhìn không vừa mắt nàng. Người gì mà xấu xí, còn có tên là Vân Nương dễ nghe tới như vậy, còn bà dầu gì cũng là cành hoa đẹp của quán thịt heo, vậy mà chồng bà lại gọi bà là “ Hoàng Kiểm Bà”!!!*
Hoàng Kiểm Bà: Thiếu phụ lớn tuổi đã có chồng. “ Vậy thì không cần bán nữa!” một thanh âm lãnh đạm chợt vang lên, nàng vừa quay đầu lại thì đã liền phát hiện hắn đã nắm tay nàng kéo đi “ Ta dẫn nàng đi chỗ khác mua!”
Hắn cứ như vậy công khai dắt tay của nàng, đi ra khỏi chợ.
Đợi nàng lấy lại tinh thần, bọn họ đã đem một đám đại thúc đại thẩm đang giương mắt nhìn bỏ lại sau lưng.
“ ngươi, làm sao ngươi lại ở nơi này?” nàng thiếu chút nữa là la to lên, nàng quá kinh ngạc.
Hắn chỉ nhàn nhạt nhíu mày.
“ Ta theo nàng tới!” từ sau khi nàng ra cửa, hắn vẫn luôn đi theo nàng.
Ba ngày không nhìn thấy nàng, thế nhưng hắn lại từ Trương Bá phòng bếp biết được một chút chuyện của nàng. Tỷ như, nàng vừa tới trong bảo không lâu, chỉ sớm hơn hắn có 4 ngày, tỷ như nàng có thể ở lại trong bảo làm việc lặt vặt là bởi vì Trương Bá tốt bụng, nhưng bảo chủ cùng với Tiểu Thư cũng đã nghiêm khắc ra lệnh nàng không được phép tới tiền viện, tỷ như nàng không có chỗ nương tựa, tên gọi là Vân Nương…
Nàng nhíu mày “ ngươi không nên đi theo ta, còn nữa, người hại ta không mua được thịt heo, như vậy hôm nay phòng bếp cũng không có thịt heo để nấu rồi!”
“ Bọn họ đối xử với nàng như vậy, nàng cần gì phải năn nỉ họ?”
Nàng yếu ớt cười “ Cái chợ này ở gần Kha gia bảo, mà ở trong chợ này chỉ có duy nhất một chỗ bán thịt heo, ta chỉ có thể mua hàng của họ mà thôi!”
“ vậy sao?” hắn chợt cười, dắt tay của nàng “ đi theo ta!”
“Đi nơi nào?”
“ Chợ bên cạnh!”
“ Không được, như vậy sẽ không kịp!” buổi trưa đã phải dùng rồi, mà đi tới một cái chợ khác thì ít nhất phải 1 canh giờ, như vậy là quá buổi trưa rồi.
“ Tuyệt đối sẽ kịp!” hắn tự tin nói, xoay người ôm nàng lên ngựa.
Hắn đặt nàng ở trước người, cánh tay ôm lấy hông nàng, cầm cương ngựa thấp giọng hỏi: “ nàng có từng cưỡi ngựa qua chưa?”
“ Đã cưỡi qua!” nàng gật đầu.
Hắn đặt nàng ở trước người, mà cánh tay của hắn xuyên qua hông của nàng bên, khống ở cương ngựa sau thấp hỏi: “Ngươi cởi qua ngựa sao?”
“ Vậy ngồi cho vững vàng, chúng ta đi!” hắn quát một tiếng, con ngựa nhanh chóng chạy về phía trước.
Hốt hoảng, nàng thiếu chút nữa bởi vì ngựa chạy nhanh là bị tuột xuống, may nhờ hắn kịp thời ôm hông của nàng.
“Ôm lấy ta.” Hắn nhìn về nàng nói.
Nàng nhìn lại hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng trong suốt, tuy rằng trên mặt nàng có sẹo, nhưng cũng không che giấu được ánh sáng động lòng người. Sau đó, nàng nhắm mắt lại, nghe lời dựa vào người hắn.
Đông Phương Tình thở dài nhẹ nhõm.
Hắn có chút lo lắng nàng sẽ phản đối, sau đó kiên trì đòi xuống ngựa, nhưng thật may là nàng không có, mà nàng lại ở trong lòng hắn yên tĩnh như vậy, tự nhiên như vậy, cái loại kết hợp này chỉ xuất hiện qua trong cuộc đời hắn có một lần.
Nhưng nàng không phải là “ nàng”, hay lại là… chính “ nàng”?
Đối với nàng hắn càng lúc càng tò mò.
Kết quả, hắn thuận lợi giúp nàng giải quyết vấn đề thịt heo, chưa tới một canh giờ thì đã từ chợ đi về, vừa đúng kịp lúc đầu bếp nấu ăn.
Vì không muốn nàng lại bị xúc phạm, hắn đã móc tiền túi của mình ra, muốn nơi đó cứ cách mỗi hai ngày một lần giao thịt heo tới Kha gia bảo. Có việc buôn bán ổn định, người bán thịt ở đó liền vui vẻ đáp ứng.
“Có mệt hay không?” nhốt ngựa lại xong, hắn xem xét kỹ lưỡng gương mặt hơi tái nhợt của nàng.
“ Không sao!” nàng tránh ánh mắt của hắn.
“ Không cần phải né tránh ta!” giọng hắn mang theo quan tâm, giữ chặt mặt của nàng lại.
“ Ta nói rồi, dung mạo của nàng đẹp hay xấu đối với ta mà nói không hề quan trọng!”
“ Ngươi…” nàng còn chưa kịp trả lời, tìm Kha Vô Song tìm hắn từ sáng tới giờ, nghe nói hắn đã trở về liền lập tức chạy tới.
“ Đông Phương công tử, công tử đi đâu vậy? Vô Song tìm công tử từ sáng tới giờ!”Phát hiện thấy bên cạnh Đông Phương Tình còn có một người khác, Kha Vô Song lập tức thay đổi sắc mặt “ lại là ngươi, ngươi lại dám quấn lấy Đông Phương công tử!”
“Tiểu thư, ta. . . . . .”
“Không biết xấu hổ!” Kha Vô Song duỗi tay tát nàng một cái, đột ngột khiến cho Vân Nương không kịp phản ứng “ Đông Phương công tử là khách của bản tiểu thư, ngươi lại dám quấn lấy hắn, cũng không biết suy nghĩ thân phận của mình.!” Cánh tay lại giơ lên cao đột nhiên bị người ta giữ lại, khiến cho nàng ta không có cơ hội đánh thêm cái thứ hai.
“ Kha cô nương, nàng ấy cũng không có quấn lấy ta!” Đông Phương Tình chẳng những kéo tay của nàng ta, còn đem Vân Nương bảo vệ ở phía sau.
“ Đông Phương công tử, nàng ta chỉ là một người làm, công tử không cần phải che chở cho nàng ta!”
Kha Vô Song rút tay về, bất mãn nhìn hắn chằm chằm.
“ Người làm thì cũng là người, nàng ấy không có làm gì sai, cũng không nên bị xử phạt!” Đông Phương Tình lạnh nhạt trả lời, vẻ dịu dàng bình thường đã hoàn toàn biến mất.
“ Ngươi, ngươi che chở cho nàng ta?” Kha Vô Song thực không thể tin được. Nàng ta chỉ là một người làm xấu xí, nhỏ bé ở trong Kha gia bảo, tại sao Đông Phương Tình lại che chở cho nàng ta như vậy???
Đông Phương Tình không để ý tới nàng ta, ngược lại quay đầu nhìn dấu tay đỏ hồng trên mặt Vân Nương khẽ nói:
“ Trở về phòng dùng nước lạnh rửa qua, lát nữa ta sẽ tới tìm nàng!” hắn thấp giọng nói, trong ánh mắt là vẻ không đành lòng.
“ Nhưng mà…” nàng lo lắng nhìn sau lưng hắn.
“ Trở về phòng đi, ta không có việc gì đâu!” lúc này, vẻ dịu dàng trong giọng nói của hắn lại thêm vài phần kiên quyết.
Vân Nương cắn cắn môi dưới, nghe lời xoay người bước đi.
“ Không cho phép ngươi đi!” Kha Vô Song kêu to, tính toán cho đứa xấu xí dám can đảm giành nam nhân với nàng ta một chút giáo huấn.
“ Kha cô nương, xin hãy tự trọng!” Đông Phương Tình ngăn nàng ta lại.
“ Ngươi!” nàng ta quay đầu lại trừng hắn “ Đông Phương công tử, ngươi là cố ý đối tốt với nàng ta để làm nhục ta sao?”
“ Ta cần gì phải làm như vậy?” hắn cảm thấy buồn cười nói.
“ Vậy tại sao ngươi lại đối xử với nàng ta tốt như vậy?”Kha Vô Song bất mãn hỏi. nàng không tin, đường đường là đại tiểu thư của Kha Gia Bảo lại không thể hơn được một cô gái xấu xí như vậy!
“ Đối xử tốt với một người còn cần phải có lý do sao?” hắn cười như không cười nói.
“ Giống như khi ở Nam Sơn ta ra tay cứu cô nương cũng không cần lý do gì cả!”
Kha Vô Song vừa nghe, nghĩ tới ngày đó ở Nam Sơn hắn cứu nàng, vốn có chút hết giận, nhưng một giây kế tiếp, nàng ta lập tức sưng mặt lên nói:
“ Ngươi đem ta so sánh với kẻ xấu xí không biết xấu hổ kia sao?”
“ nàng ấy không phải là kẻ xấu xí không biết xấu hổ, nàng ấy cũng là một cô nương, cũng giống như cô nương vậy!” Đông Phương Tình còn chưa dứt lời, thì Kha Vô Song lại càng tức giận nói:
“ Ta đường đường là đại tiểu thư của Kha Gia Bảo, nàng ta làm sao so sánh được với ta?” nàng ta nhìn hắn chằm chằm nói.
“ cô nương chẳng qua là may hắn hơn nàng ấy một chút, nàng ấy không có nơi nương tựa, mà cô nương có một phụ thân quyền thế mà thôi!” Cho nên mới được dung túng không biết trời cao đất rộng, chỉ biết ỷ thế hiếp người.
Kha Vô Song tức giận nói: “ Đông Phương Tình, ngươi nói rõ ràng cho bản tiểu thư, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì.” Hắn lạnh nhạt nói, xoay người đi vào trong, quyết định đi xem Vân Nương một chút xem mặt của nàng có sao không.
“ Không cho phép ngươi đi!” Kha Vô Song ngăn cản hắn lại “ ngươi đừng quên hiện tại ngươi đang đứng trên đất của ai, ngươi dám nói chuyện bất kính với bản tiểu thư như vậy sao?”
Đông Phương Tình vẻ mặt lạnh lẽo nói: “ Kha cô nương, đừng quên là ai ngàn xin vạn bày mời ta về làm khách. Nếu như Kha cô nương không hoan nghênh, chỉ cần nói một tiếng thì Đông Phương Tình sẽ đi ngay không hề chậm trễ!”
“ Ngươi… ta…” Kha Vô Song bị thần sắc nghiêm nghị của hắn hù sợ “ Đông Phương công tử, ta…”
“ Kha Gia Bảo không muốn lưu khách, Đông Phương Tình cũng không phải là không có chỗ để đi. Trước buổi tối hôm nay, Kha cô nương sẽ không gặp lại tại hạ nữa đâu!” nói xong, hắn quay người bước đi thẳng.
“Đông Phương tình!” Kha Vô Song tức giận dậm chân. .
Ghê tởm, tất cả đều là do kẻ xấu xí không biết xấu hổ kia làm hại!!!
Trở lại trong phòng, Vân Nương tháo khăn lụa luôn mang trên mặt xuống, cầm lấy khăn ướt khoan khoái lau gò má còn đỏ hồng vết tát.
Gương mặt nàng tràn đầy vết sẹo, người bình thường nhìn thấy không phải chán ghét xa cách thì cũng sẽ kinh sợ giật mình, không dám nhìn thẳng. Vậy mà trừ bỏ khi gặp hắn lần đầu trong mắt hắn thoáng chút ngạc nhiên ra thì hắn luôn coi nàng giống như một người bình thường vậy.
Thậm chí so với người bình thường hắn còn dịu dàng hơn. Tại sao???
Nàng đã không còn là một cô gái đẹp như tiên nữ, được phong là đệ nhất mỹ nhân, không còn là vị hôn thê được Diệp Mặc Nghiễn yêu thương sâu sắc nữa. Mặc dù, hắn cũng đã không còn là một công tử văn chương lịch sự nho nhã Diệp Mặc Nghiễn nữa, mà là một nam nhân lãnh đạm Đông Phương Tình, nhưng bất luận là ôn nhã hay lãnh đạm, vẻ bề ngoài tuấn nhã trầm ổn của hắn thủy chung chưa bao giờ thay đổi, có thể dễ dàng hấp dẫn trái tim của bất kỳ cô gái nào…
Phía sau cửa bị mở a, Đông Phương Tình tự nhiên đi vào, đứng ở phía sau nàng.
“ Đau không?” hắn cầm lấy khăn lông ướt, khẽ lau dấu đỏ trên mặt nàng.
Giờ phút này là ban ngày nha, nàng đã lấy khăn che mặt xuống, vẻ mặt xấu xí lộ rõ trước mặt của hắn, vậy mà hắn không hề lùi bước, ngược lại còn cầm khăn lau cho nàng, chỉ sợ làm đau nàng.
“ Không đau!” nàng chợt hồi thần, đẩy tay của hắn ra.
“ Rất xin lỗi, hại nàng bị đánh!” hắn không hề muốn nàng bị tổn thương.
“ Không sao!” so với mấy lần trước, lần này thực không tính là nặng.
Xác định dấu đỏ dần dần biến mất, Đông Phương Tình kéo nàng tới mép bàn ngồi xuống.
“ Ta phải đi!”
“Ngươi phải đi? !” Nàng lập tức ngẩng đầu lên.
“ Nơi này không thuộc về ta, cũng không phải là nơi ta muốn ở lâu!” Đông PHương Tình cười nhạt, giống như đã tính trước hỏi: “ Vân Nương, có muốn đi cùng ta hay không?”
“ Đi cùng với ngươi?” nàng bị hù giật mình.
“ Nếu như nàng cần một công việc, cần một nơi để ở, ta sẽ có thể an bày cho nàng một nơi tốt hơn ở đây nhiều, lại không bị ai đối xử tệ bạc, cũng không ai tùy ý khi dễ nàng. Vân Nương, đi cùng ta có được không?” Đông Phương Tình nói nhỏ.
“Nhưng, nhưng là. . . . . .” Nàng lắc đầu một cái, có chút hốt hoảng, nàng không nghĩ hắn lại nói như vậy “ Chúng ta mới gặp mặt nhau vài lần, tại sao ngươi… tại sao lại đối xử với ta tốt như vậy?”
“ đối xử tốt với một người còn cần có một lý do sao?” hắn nhàn nhạt cười, giống như là khổ não “ Nhất định phải nghĩ ra lý do, nàng mới bằng lòng đi cùng ta sao?”
“Ta. . . . . .” Nàng nhất thời cứng họng, cảm thấy giọng điệu của hắn là lạ “ công tử đối với ai cũng tốt như vậy sao?”
“ Ta không hy vọng nàng vô duyên vô cớ bị khi dễ, cũng chỉ bởi vì vết thương trên mặt nàng!” hắn vươn tay, thận trọng chạm vào vết thương trên mặt nàng, trong mắt tràn đẩy vẻ quan tâm và lo lắng.
Nàng cơ hồ muốn chết đuối trong ánh mắt dịu dàng của hắn, mười năm nay cả ngày lẫn đêm, khiến cho nàng nhớ mãi không quên, vĩnh viễn nằm trong ký ức, đó chính là vẻ dịu dàng và quan tâm của hắn!!!
Nhìn hắn, nhìn hắn… hốc mắt nàng bắt đầu ửng hồng!!!
Đó là những vết thương to nhỏ khác nhau, vết thương có dài có ngắn, thậm chí trên trán cũng có, có vết cạn có vết sâu. Nhìn vết sẹo thì có thể thấy những tổn thương này đã tồn tại lâu rồi.
Đông Phương Tình cũng không bị khuôn mặt xấu xí của nàng hù dọa, ngược lại hắn lại bước về phía nàng.
“ Ta hù dọa nàng sao?” hơi thở của hắn ở phía sau lưng nàng, mà ngữ điệu âm ái của hắn rõ ràng hàm chứa sự áy náy.
Người đàn ông này… còn dịu dàng như vậy…
Nàng khép mắt lại, ngăn cản giọt lệ chua sót muốn tràn ra. Nàng không có cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ có thể lắc đầu một cái.
Đông Phương Tình nhìn bóng lưng của nàng một lúc lâu.
Không biết vì sao, hai lần nhìn thấy nàng hắn đều có một cỗ cảm giác muốn kéo nàng vào trong ngực an ủi, muốn thay nàng chắn tất cả mọi tổn thương.
Chuyện này thật có cái gì không đúng!
Bọn họ chẳng qua là hai người xa lạ, hắn không nên đối với một cô gái xa lạ xuất hiện ý muốn bảo vệ!
“ Công tử, nô tỳ cáo…” nàng muốn rời đi.
“ Khoan!” hắn bắt được một cái tay nàng, tỉ mỉ xem xét vết thương trên tay nàng.
Mới vừa rồi nàng té ngã, nhất định là bởi vì ma sát với mặt đất mà bị thương.
“ Trước tiên cùng ta về phòng, ta sẽ bôi thuốc cho nàng!” là một chút vết thương nhỏ nhưng ở trên đôi tay mịn màng của nàng lại vô cùng không phù hợp. Kỳ quái, nàng là tôi tớ, tại sao lại có thể có một đôi tay mịn màng như ngọc vậy!
“Không cần.”
“ Cần!” hắn kiên trì, không để ý tới giãy giụa của nàng, dắt nàng đi về phía gian phòng của mình. Kha gia bảo mặc dù không nhỏ, nhưng địa hình căn bản không làm khó được hắn, chỉ cần đi qua một lần hắn liền hoàn toàn ghi nhớ.
Tránh thoát hắn không được, nàng không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn về phòng.
Về trong phòng hắn liền thắp đèn lên, hắn dắt nàng ngồi xuống một cái ghế, sau đó lấy ra thuốc trị ngoại thương, kéo tay của nàng, cẩn thận xức thuốc.
Nàng cắn môi dưới, chịu đựng cảm giác đau đớn khi thuốc được bôi vào.
“ Cố gắng chịu đựng một chút, ngày mai sẽ không sao rồi!” hắn không tự chủ được an ủi nàng.
“ Vâng!” nàng gật đầu một cái.
Bôi thuốc xong, hắn dùng khăn lông thấm nước lạnh, nhẹ nhàng hướng về phía mặt nàng, nàng lập tức phản xạ co rụt người lại.
Đông Phương Tình kéo nàng lại gần hơn, bỏ qua cự tuyệt của nàng đem khăn lông áp lên vị trí sưng đỏ trên mặt nàng, nàng muốn tránh ra nhưng hắn lại dễ dàng dùng một tay khống chế nàng.
Hơi thở trên người hắn trong nháy mắt tràn ngập trong mũi nàng, thiếu chút nữa là nàng không thể kiềm chế được áp đầu vào ngực hắn.
“ Tại sao nàng ta lại đánh nàng?” hắn hỏi khẽ, vừa hỏi vừa quan sát phản ứng của nàng.
“ Ta rất xấu xí… ngươi đừng nên nhìn ta…” nàng hồi thần lại, cúi đầu thấp xuống, bộ dáng khổ sở muốn khóc.
“ Bề ngoài đẹp xấu đối với ta không hề quan trọng.” Quan trọng là bên trong trái tim mà thôi!
“ để… để cho ta trở về… ta không…”
“ Chờ ta giúp nàng bôi thuốc xong thì nàng có thể trở về!” Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng nhưng rất kiên trì.
“ Nhưng mà tiểu thư…”
“ Nàng còn chưa nói cho ta biết tại sao nàng ta đánh nàng?” hắn lại lần nữa ôn nhu ngắt lời nàng.
“ Tiểu thư…” nàng ngừng lại “ Tiểu thư không muốn ta tới tiền viện, sợ ta dọa người khác sợ hãi!”
“ nàng làm việc ở đâu?”
“ Ta làm sai vặt trong phòng bếp của Kha gia bảo” nàng cắn cắn môi dưới “ ta … ta không đau… ngươi có thể buông ta ra!”
“ Nói cho ta biết nàng tên là gì?”
“ ta…” ánh mắt nàng tối lại, muốn nghĩ ra một cái tên nhưng đầu óc lại trống rỗng.
“ Đừng nói dối ta!” thanh âm của hắn mang theo vẻ cảnh cáo “ nói cho ta biết tên thật của nàng!”
Nàng hít sâu một cái, cắn môi im miệng không đáp.
Hắn nhìn nàng một lát, quyết định không ép buộc nàng.
“ Tại sao phải làm việc ở đây?”
“ Ta cần sống nha!” nàng nói nhỏ.
“ Tại sao mỗi lần nhìn thấy ta liền vội vã tránh xa ta?”
“Không có. . . . . . Không có.”
“ Không có?” hắn nâng cao cằm của nàng, lấy khăn lông cẩn thận chu đáo lau chỗ sưng đỏ trên mặt nàng.
“ Đừng.. nhìn ta!” nàng khó chịu quay mặt, đôi mắt ân ẩn ánh nước.
“ Đừng khóc!” hắn không tự chủ được an ủi nàng “ ở trước mặt ta, nàng không cần cảm thấy khó chịu!” Dung mạo bị hủy như vậy nhất định là trong lòng nàng rất đau đớn.
“ người ta nhìn xem nàng như thế nào không quan trọng, quan trọng là nàng cảm thấy chính mình như thế nào!” hắn tạm ngừng “ nàng thật sự bởi vì vết thương trên mặt mà tự ti, tự cho là mình đáng chịu sự khinh bỉ của người khác sao?”
“ ngươi… ngươi không hiểu đâu!” nàng đẩy hắn ra, sợ mình nếu tiếp tục sẽ đắm chìm mất!
“ Ta không hiểu rõ nàng có thể nói cho ta nghe!” hắn để nàng lui ra nhưng không để cho nàng rời đi.
“ Công tử, xin… buông nô tỳ ra, nô tỳ nhất định phải về rồi!”
Nàng không thể tránh thoát khỏi tay hắn.
“ Vậy nàng đáp ứng ta về sau không tránh ta nữa?” Đông Phương Tình không thích bộ dáng nàng tránh xa hắn như rắn rít bọ cạp vậy.
“ Công tử là khách quý, không nên cùng nô tỳ dây dưa như vậy!” nàng nóng nảy bén nhọn nói.
Hắn đột ngột buông nàng ra.
“ Trên đường trở về nhớ cẩn thận một chút. Vết thương không nên để dính nước!” Hắn nhàn nhạt dặn dò.
Hắn không tỏ vẻ giận nhưng nàng biết hắn tức giận.
“ Ta… ta…” nàng nghĩ muốn giải thích, nhưng không biết có thể nói cái gì, cuối cùng cố gắng nén lệ lại dứt khoát xoay người, rời khỏi phòng của hắn.
Không thể nào… không thể nào quay lại như trước kia…
Xoạt một tiếng, cánh cửa khép lại, đồng thời lúc đó hắn cũng xoay người lại.
Tại sao hắn lại đối với nàng dây dưa không nghỉ như vậy?
Chẳng lẽ chỉ vì ánh mắt của nàng cùng với ánh mắt của “ Nàng” giống nhau???
Nghe nói, bởi vì ở Nam Sơn hắn cứu được tiểu thư, cho nên được tiểu thư mời về trong bảo làm khách.
Nghe nói, tiểu thư đối với hắn vô cùng lễ ngộ, xem ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân này đã đả động trái tim của mỹ nhân rồi!
Nghe nói. . . . . . Nghe nói. . . . . .
Nàng vẫn ở tại phòng bếp cùng hậu viện làm công việc quét dọn, cái gì cũng chỉ là nghe nói, nàng không có tới tiền viện nữa, không có gặp lại hắn, hắn cũng chưa từng tới tìm nàng.
Như vậy cũng tốt, nhưng mà…
Hắn là “ Hắn”, chẳng lẽ hắn không biết Kha Độ Phi đã làm gì sao? Nếu như mà hắn biết rõ thì hắn làm sao có thể bình tâm tĩnh khí ở chỗ này trò chuyện vui vẻ với cha con Kha Độ Phi đây?
Nhưng nếu như hắn không biết… có phải là nàng nên nói cho hắn biết hay không?
Nhưng mà… nàng có thể dùng thân phận gì mà nói cho hắn biết? hắn sẽ tin nàng sao?
“ Vân nương, hôm nay rau muống rất ngon, ngươi có muốn mua không?”
Nghe tiếng người bán rau chào hỏi, nàng mới phát hiện ra mình đã bất tri bất giác đi tới chợ, nhớ tới lời giao phó của đầu bếp, nàng tranh thủ gật đầu với người bán rau.
“ Có. Đại thẩm, xin hãy mang năm cân rau muốn tới Kha gia bảo!” nàng móc tiền ra thanh toán.
“ Được!” Đại thẩm nhận lấy tiền “ lát nữa ta thu dọn xong sẽ lập tức mang rau qua ngay!”
“Cám ơn.”
Cứ như vậy, nàng mua xong rất nhiều rau cải và nguyên liệu mà đầu bếp giao phó. Cuối cùng, nàng đi tới một gian hàng bán thịt.
“ Đại thúc, hôm nay có thịt gà núi không?”
“Có, muốn bao nhiêu?”
“ Mười con. Làm phiền thúc làm sạch lông, sau đó đưa tới Kha gia bảo!”
“ Như vậy sẽ phải thêm tiền công nha!” đại thúc nhắc nhở.
“ Không sao, Trương Bá nói tiền thịt gà cứ tới chỗ ông ấy lấy là được!” nàng nói.
“ Lão Trương đã nói vậy thì được rồi, ta sẽ đưa qua đó, ngươi yên tâm đi!” đại thúc bán gà sảng khoái đáp ứng.
“ Tạ ơn đại thúc!” cuối cùng, nàng đi tới tiệm thịt heo thích gây phiền toái cho nàng nhất, đôi vợ chồng này ở chợ có tiếng là khó chịu, hơn nữa rất khinh người.
“ Đại thúc, đại thẩm, ta…”
“ Không bán cho ngươi!” không đợi nàng nói xong, đại thẩm đang đứng cắt thịt trực tiếp cự tuyệt.
“ Đây là do Trương Bá giao phó, Kha gia bảo…” Nàng kiên nhẫn nói lại lần nữa, kết quả lại bị cắt ngang.
“ Kêu lão Trương tự mình tới mua!”
“ Đại thẩm, người cần gì làm khó ta như vậy, ta cũng chỉ phụng mệnh tới mua thịt heo, nếu như người không muốn thấy ta thì ta nói xong lập tức đi là được rồi!”
“ Heo Đại thẩm, ngươi cũng đừng làm khó Vân Nương nữa, nàng cũng chẳng qua là phụng mệnh đi ra ngoài mua đồ thôi, nếu không ngươi đem thịt heo nàng muốn mua giao cho ta, ta đưa hàng giúp ngươi!” Đại thúc bán gà tốt bụng nói.
“ thịt heo của nhà chúng ta không bán cho nàng ta!” heo đại thẩm chính là nhìn không vừa mắt nàng. Người gì mà xấu xí, còn có tên là Vân Nương dễ nghe tới như vậy, còn bà dầu gì cũng là cành hoa đẹp của quán thịt heo, vậy mà chồng bà lại gọi bà là “ Hoàng Kiểm Bà”!!!*
Hoàng Kiểm Bà: Thiếu phụ lớn tuổi đã có chồng. “ Vậy thì không cần bán nữa!” một thanh âm lãnh đạm chợt vang lên, nàng vừa quay đầu lại thì đã liền phát hiện hắn đã nắm tay nàng kéo đi “ Ta dẫn nàng đi chỗ khác mua!”
Hắn cứ như vậy công khai dắt tay của nàng, đi ra khỏi chợ.
Đợi nàng lấy lại tinh thần, bọn họ đã đem một đám đại thúc đại thẩm đang giương mắt nhìn bỏ lại sau lưng.
“ ngươi, làm sao ngươi lại ở nơi này?” nàng thiếu chút nữa là la to lên, nàng quá kinh ngạc.
Hắn chỉ nhàn nhạt nhíu mày.
“ Ta theo nàng tới!” từ sau khi nàng ra cửa, hắn vẫn luôn đi theo nàng.
Ba ngày không nhìn thấy nàng, thế nhưng hắn lại từ Trương Bá phòng bếp biết được một chút chuyện của nàng. Tỷ như, nàng vừa tới trong bảo không lâu, chỉ sớm hơn hắn có 4 ngày, tỷ như nàng có thể ở lại trong bảo làm việc lặt vặt là bởi vì Trương Bá tốt bụng, nhưng bảo chủ cùng với Tiểu Thư cũng đã nghiêm khắc ra lệnh nàng không được phép tới tiền viện, tỷ như nàng không có chỗ nương tựa, tên gọi là Vân Nương…
Nàng nhíu mày “ ngươi không nên đi theo ta, còn nữa, người hại ta không mua được thịt heo, như vậy hôm nay phòng bếp cũng không có thịt heo để nấu rồi!”
“ Bọn họ đối xử với nàng như vậy, nàng cần gì phải năn nỉ họ?”
Nàng yếu ớt cười “ Cái chợ này ở gần Kha gia bảo, mà ở trong chợ này chỉ có duy nhất một chỗ bán thịt heo, ta chỉ có thể mua hàng của họ mà thôi!”
“ vậy sao?” hắn chợt cười, dắt tay của nàng “ đi theo ta!”
“Đi nơi nào?”
“ Chợ bên cạnh!”
“ Không được, như vậy sẽ không kịp!” buổi trưa đã phải dùng rồi, mà đi tới một cái chợ khác thì ít nhất phải 1 canh giờ, như vậy là quá buổi trưa rồi.
“ Tuyệt đối sẽ kịp!” hắn tự tin nói, xoay người ôm nàng lên ngựa.
Hắn đặt nàng ở trước người, cánh tay ôm lấy hông nàng, cầm cương ngựa thấp giọng hỏi: “ nàng có từng cưỡi ngựa qua chưa?”
“ Đã cưỡi qua!” nàng gật đầu.
Hắn đặt nàng ở trước người, mà cánh tay của hắn xuyên qua hông của nàng bên, khống ở cương ngựa sau thấp hỏi: “Ngươi cởi qua ngựa sao?”
“ Vậy ngồi cho vững vàng, chúng ta đi!” hắn quát một tiếng, con ngựa nhanh chóng chạy về phía trước.
Hốt hoảng, nàng thiếu chút nữa bởi vì ngựa chạy nhanh là bị tuột xuống, may nhờ hắn kịp thời ôm hông của nàng.
“Ôm lấy ta.” Hắn nhìn về nàng nói.
Nàng nhìn lại hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng trong suốt, tuy rằng trên mặt nàng có sẹo, nhưng cũng không che giấu được ánh sáng động lòng người. Sau đó, nàng nhắm mắt lại, nghe lời dựa vào người hắn.
Đông Phương Tình thở dài nhẹ nhõm.
Hắn có chút lo lắng nàng sẽ phản đối, sau đó kiên trì đòi xuống ngựa, nhưng thật may là nàng không có, mà nàng lại ở trong lòng hắn yên tĩnh như vậy, tự nhiên như vậy, cái loại kết hợp này chỉ xuất hiện qua trong cuộc đời hắn có một lần.
Nhưng nàng không phải là “ nàng”, hay lại là… chính “ nàng”?
Đối với nàng hắn càng lúc càng tò mò.
Kết quả, hắn thuận lợi giúp nàng giải quyết vấn đề thịt heo, chưa tới một canh giờ thì đã từ chợ đi về, vừa đúng kịp lúc đầu bếp nấu ăn.
Vì không muốn nàng lại bị xúc phạm, hắn đã móc tiền túi của mình ra, muốn nơi đó cứ cách mỗi hai ngày một lần giao thịt heo tới Kha gia bảo. Có việc buôn bán ổn định, người bán thịt ở đó liền vui vẻ đáp ứng.
“Có mệt hay không?” nhốt ngựa lại xong, hắn xem xét kỹ lưỡng gương mặt hơi tái nhợt của nàng.
“ Không sao!” nàng tránh ánh mắt của hắn.
“ Không cần phải né tránh ta!” giọng hắn mang theo quan tâm, giữ chặt mặt của nàng lại.
“ Ta nói rồi, dung mạo của nàng đẹp hay xấu đối với ta mà nói không hề quan trọng!”
“ Ngươi…” nàng còn chưa kịp trả lời, tìm Kha Vô Song tìm hắn từ sáng tới giờ, nghe nói hắn đã trở về liền lập tức chạy tới.
“ Đông Phương công tử, công tử đi đâu vậy? Vô Song tìm công tử từ sáng tới giờ!”Phát hiện thấy bên cạnh Đông Phương Tình còn có một người khác, Kha Vô Song lập tức thay đổi sắc mặt “ lại là ngươi, ngươi lại dám quấn lấy Đông Phương công tử!”
“Tiểu thư, ta. . . . . .”
“Không biết xấu hổ!” Kha Vô Song duỗi tay tát nàng một cái, đột ngột khiến cho Vân Nương không kịp phản ứng “ Đông Phương công tử là khách của bản tiểu thư, ngươi lại dám quấn lấy hắn, cũng không biết suy nghĩ thân phận của mình.!” Cánh tay lại giơ lên cao đột nhiên bị người ta giữ lại, khiến cho nàng ta không có cơ hội đánh thêm cái thứ hai.
“ Kha cô nương, nàng ấy cũng không có quấn lấy ta!” Đông Phương Tình chẳng những kéo tay của nàng ta, còn đem Vân Nương bảo vệ ở phía sau.
“ Đông Phương công tử, nàng ta chỉ là một người làm, công tử không cần phải che chở cho nàng ta!”
Kha Vô Song rút tay về, bất mãn nhìn hắn chằm chằm.
“ Người làm thì cũng là người, nàng ấy không có làm gì sai, cũng không nên bị xử phạt!” Đông Phương Tình lạnh nhạt trả lời, vẻ dịu dàng bình thường đã hoàn toàn biến mất.
“ Ngươi, ngươi che chở cho nàng ta?” Kha Vô Song thực không thể tin được. Nàng ta chỉ là một người làm xấu xí, nhỏ bé ở trong Kha gia bảo, tại sao Đông Phương Tình lại che chở cho nàng ta như vậy???
Đông Phương Tình không để ý tới nàng ta, ngược lại quay đầu nhìn dấu tay đỏ hồng trên mặt Vân Nương khẽ nói:
“ Trở về phòng dùng nước lạnh rửa qua, lát nữa ta sẽ tới tìm nàng!” hắn thấp giọng nói, trong ánh mắt là vẻ không đành lòng.
“ Nhưng mà…” nàng lo lắng nhìn sau lưng hắn.
“ Trở về phòng đi, ta không có việc gì đâu!” lúc này, vẻ dịu dàng trong giọng nói của hắn lại thêm vài phần kiên quyết.
Vân Nương cắn cắn môi dưới, nghe lời xoay người bước đi.
“ Không cho phép ngươi đi!” Kha Vô Song kêu to, tính toán cho đứa xấu xí dám can đảm giành nam nhân với nàng ta một chút giáo huấn.
“ Kha cô nương, xin hãy tự trọng!” Đông Phương Tình ngăn nàng ta lại.
“ Ngươi!” nàng ta quay đầu lại trừng hắn “ Đông Phương công tử, ngươi là cố ý đối tốt với nàng ta để làm nhục ta sao?”
“ Ta cần gì phải làm như vậy?” hắn cảm thấy buồn cười nói.
“ Vậy tại sao ngươi lại đối xử với nàng ta tốt như vậy?”Kha Vô Song bất mãn hỏi. nàng không tin, đường đường là đại tiểu thư của Kha Gia Bảo lại không thể hơn được một cô gái xấu xí như vậy!
“ Đối xử tốt với một người còn cần phải có lý do sao?” hắn cười như không cười nói.
“ Giống như khi ở Nam Sơn ta ra tay cứu cô nương cũng không cần lý do gì cả!”
Kha Vô Song vừa nghe, nghĩ tới ngày đó ở Nam Sơn hắn cứu nàng, vốn có chút hết giận, nhưng một giây kế tiếp, nàng ta lập tức sưng mặt lên nói:
“ Ngươi đem ta so sánh với kẻ xấu xí không biết xấu hổ kia sao?”
“ nàng ấy không phải là kẻ xấu xí không biết xấu hổ, nàng ấy cũng là một cô nương, cũng giống như cô nương vậy!” Đông Phương Tình còn chưa dứt lời, thì Kha Vô Song lại càng tức giận nói:
“ Ta đường đường là đại tiểu thư của Kha Gia Bảo, nàng ta làm sao so sánh được với ta?” nàng ta nhìn hắn chằm chằm nói.
“ cô nương chẳng qua là may hắn hơn nàng ấy một chút, nàng ấy không có nơi nương tựa, mà cô nương có một phụ thân quyền thế mà thôi!” Cho nên mới được dung túng không biết trời cao đất rộng, chỉ biết ỷ thế hiếp người.
Kha Vô Song tức giận nói: “ Đông Phương Tình, ngươi nói rõ ràng cho bản tiểu thư, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì.” Hắn lạnh nhạt nói, xoay người đi vào trong, quyết định đi xem Vân Nương một chút xem mặt của nàng có sao không.
“ Không cho phép ngươi đi!” Kha Vô Song ngăn cản hắn lại “ ngươi đừng quên hiện tại ngươi đang đứng trên đất của ai, ngươi dám nói chuyện bất kính với bản tiểu thư như vậy sao?”
Đông Phương Tình vẻ mặt lạnh lẽo nói: “ Kha cô nương, đừng quên là ai ngàn xin vạn bày mời ta về làm khách. Nếu như Kha cô nương không hoan nghênh, chỉ cần nói một tiếng thì Đông Phương Tình sẽ đi ngay không hề chậm trễ!”
“ Ngươi… ta…” Kha Vô Song bị thần sắc nghiêm nghị của hắn hù sợ “ Đông Phương công tử, ta…”
“ Kha Gia Bảo không muốn lưu khách, Đông Phương Tình cũng không phải là không có chỗ để đi. Trước buổi tối hôm nay, Kha cô nương sẽ không gặp lại tại hạ nữa đâu!” nói xong, hắn quay người bước đi thẳng.
“Đông Phương tình!” Kha Vô Song tức giận dậm chân. .
Ghê tởm, tất cả đều là do kẻ xấu xí không biết xấu hổ kia làm hại!!!
Trở lại trong phòng, Vân Nương tháo khăn lụa luôn mang trên mặt xuống, cầm lấy khăn ướt khoan khoái lau gò má còn đỏ hồng vết tát.
Gương mặt nàng tràn đầy vết sẹo, người bình thường nhìn thấy không phải chán ghét xa cách thì cũng sẽ kinh sợ giật mình, không dám nhìn thẳng. Vậy mà trừ bỏ khi gặp hắn lần đầu trong mắt hắn thoáng chút ngạc nhiên ra thì hắn luôn coi nàng giống như một người bình thường vậy.
Thậm chí so với người bình thường hắn còn dịu dàng hơn. Tại sao???
Nàng đã không còn là một cô gái đẹp như tiên nữ, được phong là đệ nhất mỹ nhân, không còn là vị hôn thê được Diệp Mặc Nghiễn yêu thương sâu sắc nữa. Mặc dù, hắn cũng đã không còn là một công tử văn chương lịch sự nho nhã Diệp Mặc Nghiễn nữa, mà là một nam nhân lãnh đạm Đông Phương Tình, nhưng bất luận là ôn nhã hay lãnh đạm, vẻ bề ngoài tuấn nhã trầm ổn của hắn thủy chung chưa bao giờ thay đổi, có thể dễ dàng hấp dẫn trái tim của bất kỳ cô gái nào…
Phía sau cửa bị mở a, Đông Phương Tình tự nhiên đi vào, đứng ở phía sau nàng.
“ Đau không?” hắn cầm lấy khăn lông ướt, khẽ lau dấu đỏ trên mặt nàng.
Giờ phút này là ban ngày nha, nàng đã lấy khăn che mặt xuống, vẻ mặt xấu xí lộ rõ trước mặt của hắn, vậy mà hắn không hề lùi bước, ngược lại còn cầm khăn lau cho nàng, chỉ sợ làm đau nàng.
“ Không đau!” nàng chợt hồi thần, đẩy tay của hắn ra.
“ Rất xin lỗi, hại nàng bị đánh!” hắn không hề muốn nàng bị tổn thương.
“ Không sao!” so với mấy lần trước, lần này thực không tính là nặng.
Xác định dấu đỏ dần dần biến mất, Đông Phương Tình kéo nàng tới mép bàn ngồi xuống.
“ Ta phải đi!”
“Ngươi phải đi? !” Nàng lập tức ngẩng đầu lên.
“ Nơi này không thuộc về ta, cũng không phải là nơi ta muốn ở lâu!” Đông PHương Tình cười nhạt, giống như đã tính trước hỏi: “ Vân Nương, có muốn đi cùng ta hay không?”
“ Đi cùng với ngươi?” nàng bị hù giật mình.
“ Nếu như nàng cần một công việc, cần một nơi để ở, ta sẽ có thể an bày cho nàng một nơi tốt hơn ở đây nhiều, lại không bị ai đối xử tệ bạc, cũng không ai tùy ý khi dễ nàng. Vân Nương, đi cùng ta có được không?” Đông Phương Tình nói nhỏ.
“Nhưng, nhưng là. . . . . .” Nàng lắc đầu một cái, có chút hốt hoảng, nàng không nghĩ hắn lại nói như vậy “ Chúng ta mới gặp mặt nhau vài lần, tại sao ngươi… tại sao lại đối xử với ta tốt như vậy?”
“ đối xử tốt với một người còn cần có một lý do sao?” hắn nhàn nhạt cười, giống như là khổ não “ Nhất định phải nghĩ ra lý do, nàng mới bằng lòng đi cùng ta sao?”
“Ta. . . . . .” Nàng nhất thời cứng họng, cảm thấy giọng điệu của hắn là lạ “ công tử đối với ai cũng tốt như vậy sao?”
“ Ta không hy vọng nàng vô duyên vô cớ bị khi dễ, cũng chỉ bởi vì vết thương trên mặt nàng!” hắn vươn tay, thận trọng chạm vào vết thương trên mặt nàng, trong mắt tràn đẩy vẻ quan tâm và lo lắng.
Nàng cơ hồ muốn chết đuối trong ánh mắt dịu dàng của hắn, mười năm nay cả ngày lẫn đêm, khiến cho nàng nhớ mãi không quên, vĩnh viễn nằm trong ký ức, đó chính là vẻ dịu dàng và quan tâm của hắn!!!
Nhìn hắn, nhìn hắn… hốc mắt nàng bắt đầu ửng hồng!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.