Đông Phương Thần Thánh Đế Quốc
Chương 120: BÁCH PHƯƠNG TIẾN CỐNG
Giang Hoài Ngọc
20/03/2013
Lại nói, sau khi Long nhi giới thiệu hai em của mình với Quảng Tế Pháp sư xong, sự ngây thơ của bé Charles khiến cho lão Pháp sư rất yêu quý. Sau đó Đinh An Bình, Thượng phụ giáo chủ Theophilus II và Hồng y Giám mục George I de Trento cùng bước đến chào hỏi. Quảng Tế Pháp sư không chỉ chưởng quản chính vụ của Đế quốc, mà còn là Nguyên lão trọng thần, theo Giang Phong sớm nhất, được Giang Phong tin tưởng giao cho quản lý cả tài sản Hoàng gia và Ám bộ - tổ chức tình báo của Đế quốc. Do vậy, trong toàn Đế quốc, trừ Giang Phong ra thì lão Pháp sư có địa vị tôn quý nhất, cả bọn Đinh An Bình và Triệu Phong, hai vị quân vụ đại thần, cũng phải tôn kính.
Trong khi đó, Hồng y Phó tế Otto de Colonna và Linh mục Jan Želivský nghe nói lão Pháp sư chưởng quản toàn bộ chính vụ của Thần Thánh Đế quốc, đều cả kinh, vội vã bước đến vái chào. Quảng Tế Pháp sư cũng chào đáp lễ, rồi nói với Long nhi :
- Dịp này có 1 vạn 8.316 sứ đoàn các tiểu quốc đến Gia Định triều cống, cống phẩm hơi nhiều, nên Điện hạ phải chờ lâu.
Long nhi ngạc nhiên hỏi :
- Có đến 1 vạn 8.316 sứ đoàn các tiểu quốc ?
Quảng Tế Pháp sư cười nói :
- Đó là chưa kể Vương quốc Latium của Điện hạ, cùng với sứ đoàn Pháp Lan Tây, Bohemia và cả 22 tiểu quốc Âu châu đang trên đường đến đây.
Bọn Hồng y Phó tế Otto de Colonna, Linh mục Jan Želivský và cả Réne de Anjou nghe nói có đến hàng vạn sứ đoàn các tiểu quốc, đều chấn kinh vô cùng. Bọn họ chưa có khái niệm đầy đủ về thế giới, chỉ khi tiếp xúc với Thần Thánh Đế quốc thì được biết thêm về Mỹ châu, Phi châu, và biết rằng những nơi đó lớn hơn Âu châu rất nhiều lần. Đến khi nhìn thấy Thế Giới Đồ Bản trên chiến hạm của Đế quốc Hải quân thì mới biết được diện mạo thế giới và sự rộng lớn của Thần Thánh Đế quốc. Đối với những địa phương phức tạp, khó chinh phục, Giang Phong cho phép bọn họ thần phục trên danh nghĩa với một khoản cống nạp nhẹ nhàng. Do đó mà các xứ đông Mông Cổ (các lĩnh địa của người Mông Cổ, trừ Hãn quốc Kim trướng và Hãn quốc Chagotai ở phía tây), bắc Trung Hoa (trừ vùng Hà Bắc của Đại Minh) Đông Doanh, Triều Tiên (trừ vùng 3 đạo trung bộ của Lý thị vương triều), nội địa A Lạp Bá (vùng sa mạc Arab), nội lục Phi châu, Mỹ châu đều được xem là lĩnh thổ của Đế quốc. Trên danh nghĩa, lĩnh thổ của Thần Thánh Đế quốc đã chiếm trên 90% diện tích địa cầu (đương nhiên là có rất nhiều vùng đất chỉ trên danh nghĩa).
Trong khi đó, bé Charles nghe nói đến cống phẩm, ngơ ngác nhìn quanh với vẻ hiếu kỳ, hỏi :
- Cống phẩm ở đâu ạ ?
Quảng Tế Pháp sư nhìn bé, rồi nhìn Long nhi, mỉm cười nói :
- Nếu như Điện hạ muốn xem cống phẩm thì xin mời.
Long nhi ngần ngại nói :
- Cống phẩm chư quốc tiến cống lên phụ hoàng, chúng ta xem trước có tiện không ạ ?
Quảng Tế Pháp sư mỉm cười nói :
- Không hề gì ! Cống phẩm sau khi kiểm kê sẽ được chuyển hết vào kho, chưa chắc Thánh hoàng có thời gian nhìn đến nó. Đối với Thánh hoàng, của cải chẳng qua cũng chỉ là những con số mà thôi. Hiện tại trong cung đã tràn ngập kim ngân tài vật, kỳ trân dị bảo. Có lẽ sang năm lại phải mở rộng Trường Thanh Cung một lần nữa.
Nói đoạn lão nắm tay bé Charles, dẫn đi xem cống phẩm, vừa đi vừa vui vẻ nói :
- Tiểu công tử cứ tự nhiên thoải mái như ở nhà vậy. Không cần phải ngại. Thật ra thì ta cũng chưa nhìn thấy cống phẩm, cũng muốn xem cho biết.
Mọi người liền đi về phía trung tâm Quân cảng. Ở đó có một khu vực được dựng mái che, bên dưới bày la liệt hàng chục vạn chiếc rương lớn nhỏ đủ loại. Đó là những rương cống phẩm được tạm chuyển lên đây, chờ đưa vào cung cất giữ. Quảng Tế Pháp sư ra lệnh cho quan quân mở nắp rương ra xem. Ngay lập tức, ánh châu quang bảo khí làm mọi người lóe mắt. Trong các rương toàn là kim ngân tài vật hay kỳ trân dị bảo. Một lượng lớn tài bảo tập trung vào một chỗ, làm đa số mọi người chấn kinh đến mức mất cả tư duy, mất cả cảm giác, chỉ biết đứng lặng người mà nhìn về phía châu quang bảo khí. Hàng trăm chiến hạm cỡ lớn chở đầy cống phẩm cũng đủ thấy số lượng lớn đến mức nào. Đương nhiên bọn Quảng Tế Pháp sư, Đinh An Bình thường xuyên diện đối số lượng lớn cống phẩm, nên vẫn xem như thường. Đế quốc đâu phải lần đầu tiên thu nhận cống phẩm, chỉ có không nhiều, không tập trung như lần này mà thôi. Dù vậy, số lượng tài bảo trong Trường Thanh Cung cũng vô cùng lớn, nhiều hơn số trên bến cảng nhiều. Đế quốc tụ tập hơn chục năm nay kia mà. Thành ra bọn họ đối diện số lượng lớn cống phẩm, chỉ cảm thấy tự hào mà thôi.
Quảng Tế Pháp sư gọi Long nhi :
- Điện hạ. Chúng ta xem qua một lượt thôi rồi còn nhập cung diện thánh.
Long nhi giật mình, quay mặt đi, gật đầu nói :
- Phải rồi. Chúng ta đi thôi.
Nói rồi đến bế bé Charles lên. Bé Charles còn quá nhỏ, không có khái niệm về kim ngân tài bảo, chỉ xem đó là những thứ đồ chơi rất đẹp mà thôi. Bé chỉ vào một viên hồng ngọc to bằng nắm tay, tỏa ánh hồng quang lấp lánh, nói :
- Đẹp quá anh ơi !
Long nhi âu yếm xoa đầu bé, mỉm cười bảo :
- Được rồi. Chúng ta hãy về cung nghỉ ngơi. Em đói chưa nào !
Bé vội gật đầu nói :
- Vâng. Em đói rồi ạ. Chúng ta đi ăn đi !
Réne de Anjou chợt hỏi :
- Anh ơi. Toàn bộ số cống phẩm đó đều là lễ vật các nước dâng lên Thánh hoàng phải không ạ ?
Long nhi gật đầu nói :
- Phải rồi.
Quảng Tế Pháp sư lại nói thêm :
- Bao nhiêu đây cũng chỉ là một bộ phận. Còn rất nhiều trên chiến hạm chưa được chuyển xuống. Ngoài ra còn có 10 vạn chiến mã cống phẩm từ các xứ Mông Cổ đang được nuôi dưỡng ở Mã trường tại Long Sơn.
Hồng y Phó tế Otto de Colonna và Linh mục Jan Želivský ở gần đó đều giật thót mình khi nghe nhắc đến 10 vạn chiến mã. Khác với kim ngân tài bảo, chiến mã đồng nghĩa với chiến lực. Có được 10 vạn chiến mã thì cũng có thể huấn luyện được 10 vạn kỵ binh. Nghĩ đến 10 vạn kỵ binh xung trận, ai nấy đều rùng mình. Chiến mã khác với phổ thông mã. Phổ thông mã chỉ có thể dùng làm sức kéo, còn chiến mã dùng cho chiến trận, quý hơn nhiều. Ít thì không sao, nhưng với một số lượng lớn thì không hẳn có tiền là mua được. Vương quốc Pháp Lan Tây tập trung toàn quốc cũng chỉ được hơn vạn kỵ sĩ. Vương quốc Anh Cách Lan chỉ có hơn nghìn. Đế quốc Mông Cổ chỉ dùng 2 vạn kỵ binh để tấn công Âu châu, cũng đủ thấy ở Âu châu chiến mã quý hiếm đến mức nào.
Réne de Anjou nghe vậy, lại rụt rè nói :
- Anh ơi. Em không có lễ vật gì hết nha !
Quảng Tế Pháp sư phì cười bảo :
- Không sao. Người nhà cả mà. Không cần đâu.
Nói rồi lão dắt Réne de Anjou đi trước, Long nhi bế bé Charles đi theo, cùng rời Quân cảng. Những người khác cũng vội vã theo sau. Khi vào thành, Đinh An Bình cáo từ đi về vương phủ của mình. Đức Thượng phụ giáo chủ Theophilus II có dinh thự riêng trong thành, nên cũng từ biệt mọi người đi về đó nghỉ ngơi. Quảng Tế Pháp sư bảo Long nhi lo an bày cho các em của mình nghỉ ngơi ăn uống trước. Còn lão thì quay về hồi báo với Giang Phong.
Chính Đức Điện là cung điện của Long nhi, cách Tử Tiêu Điện không xa. Long nhi đưa hai em của mình cùng với Hồng y Phó tế Otto de Colonna và Linh mục Jan Želivský về đấy nghỉ ngơi. Thị nữ được lệnh chuẩn bị yến tiệc. Long nhi nghe lời Quảng Tế Pháp sư, lo cho các em của mình ăn uống trước. Bé Charles còn quá nhỏ, ở đây lạ chỗ lạ người, nên Long nhi phải đích thân chăm lo cho bé.
Khi cả bọn đã ăn uống xong, Long nhi định đi bái kiến phụ hoàng, thì Quảng Tế Pháp sư lại đến. Trên tay lão cầm một chiếc rương nhỏ, nhìn thấy bé Charles liền cười hỏi :
- Tiểu công tử ăn uống có ngon miệng không nào ?
Bé Charles gật đầu nói :
- Ngon lắm ! Ngon lắm ạ !
Quảng Tế Pháp sư đưa chiếc rương nhỏ trên tay ra, cười nói :
- Quà cho tiểu công tử đây này ?
Bé Charles nhận lấy, ngạc nhiên hỏi :
- Gì thế ạ ?
Quảng Tế Pháp sư cười bảo :
- Tiểu công tử cứ mở ra xem thì biết.
Bé Charles vâng lời mở ra xem. Bên trong chính là viên hồng ngọc mà bé nhìn thấy ở ngoài Quân cảng, nên hớn hở nói :
- Cám ơn lão Pháp sư.
Long nhi nghi ngại nói :
- Lão Pháp sư. Đây là cống phẩm. Có được không ạ ?
Quảng Tế Pháp sư cười nói :
- Sao lại không được. Đây là quà của Thánh hoàng ban cho tiểu công từ đấy nhé. Chứ ta làm sao dám nhiễm chỉ cống phẩm.
Long nhi thở phào nói :
- Thế thì hay quá.
Thấy Réne de Anjou nhìn viên hồng ngọc trên tay bé Charles đầy vẻ tiện mộ, Quảng Tế Pháp sư lại bảo :
- Thánh hoàng còn có quà ban cho Réne, đang ở bên ngoài đó.
Réne de Anjou cả mừng chạy vội ra ngoài cung điện, nhìn thấy một con bạch long câu nhỏ, cương vàng yên ngọc rất xinh đẹp, liền rối rít cảm tạ. Sau đó, Long nhi đi theo Quảng Tế Pháp sư đi bái kiến phụ hoàng.
Trong khi đó, Hồng y Phó tế Otto de Colonna và Linh mục Jan Želivský nghe nói lão Pháp sư chưởng quản toàn bộ chính vụ của Thần Thánh Đế quốc, đều cả kinh, vội vã bước đến vái chào. Quảng Tế Pháp sư cũng chào đáp lễ, rồi nói với Long nhi :
- Dịp này có 1 vạn 8.316 sứ đoàn các tiểu quốc đến Gia Định triều cống, cống phẩm hơi nhiều, nên Điện hạ phải chờ lâu.
Long nhi ngạc nhiên hỏi :
- Có đến 1 vạn 8.316 sứ đoàn các tiểu quốc ?
Quảng Tế Pháp sư cười nói :
- Đó là chưa kể Vương quốc Latium của Điện hạ, cùng với sứ đoàn Pháp Lan Tây, Bohemia và cả 22 tiểu quốc Âu châu đang trên đường đến đây.
Bọn Hồng y Phó tế Otto de Colonna, Linh mục Jan Želivský và cả Réne de Anjou nghe nói có đến hàng vạn sứ đoàn các tiểu quốc, đều chấn kinh vô cùng. Bọn họ chưa có khái niệm đầy đủ về thế giới, chỉ khi tiếp xúc với Thần Thánh Đế quốc thì được biết thêm về Mỹ châu, Phi châu, và biết rằng những nơi đó lớn hơn Âu châu rất nhiều lần. Đến khi nhìn thấy Thế Giới Đồ Bản trên chiến hạm của Đế quốc Hải quân thì mới biết được diện mạo thế giới và sự rộng lớn của Thần Thánh Đế quốc. Đối với những địa phương phức tạp, khó chinh phục, Giang Phong cho phép bọn họ thần phục trên danh nghĩa với một khoản cống nạp nhẹ nhàng. Do đó mà các xứ đông Mông Cổ (các lĩnh địa của người Mông Cổ, trừ Hãn quốc Kim trướng và Hãn quốc Chagotai ở phía tây), bắc Trung Hoa (trừ vùng Hà Bắc của Đại Minh) Đông Doanh, Triều Tiên (trừ vùng 3 đạo trung bộ của Lý thị vương triều), nội địa A Lạp Bá (vùng sa mạc Arab), nội lục Phi châu, Mỹ châu đều được xem là lĩnh thổ của Đế quốc. Trên danh nghĩa, lĩnh thổ của Thần Thánh Đế quốc đã chiếm trên 90% diện tích địa cầu (đương nhiên là có rất nhiều vùng đất chỉ trên danh nghĩa).
Trong khi đó, bé Charles nghe nói đến cống phẩm, ngơ ngác nhìn quanh với vẻ hiếu kỳ, hỏi :
- Cống phẩm ở đâu ạ ?
Quảng Tế Pháp sư nhìn bé, rồi nhìn Long nhi, mỉm cười nói :
- Nếu như Điện hạ muốn xem cống phẩm thì xin mời.
Long nhi ngần ngại nói :
- Cống phẩm chư quốc tiến cống lên phụ hoàng, chúng ta xem trước có tiện không ạ ?
Quảng Tế Pháp sư mỉm cười nói :
- Không hề gì ! Cống phẩm sau khi kiểm kê sẽ được chuyển hết vào kho, chưa chắc Thánh hoàng có thời gian nhìn đến nó. Đối với Thánh hoàng, của cải chẳng qua cũng chỉ là những con số mà thôi. Hiện tại trong cung đã tràn ngập kim ngân tài vật, kỳ trân dị bảo. Có lẽ sang năm lại phải mở rộng Trường Thanh Cung một lần nữa.
Nói đoạn lão nắm tay bé Charles, dẫn đi xem cống phẩm, vừa đi vừa vui vẻ nói :
- Tiểu công tử cứ tự nhiên thoải mái như ở nhà vậy. Không cần phải ngại. Thật ra thì ta cũng chưa nhìn thấy cống phẩm, cũng muốn xem cho biết.
Mọi người liền đi về phía trung tâm Quân cảng. Ở đó có một khu vực được dựng mái che, bên dưới bày la liệt hàng chục vạn chiếc rương lớn nhỏ đủ loại. Đó là những rương cống phẩm được tạm chuyển lên đây, chờ đưa vào cung cất giữ. Quảng Tế Pháp sư ra lệnh cho quan quân mở nắp rương ra xem. Ngay lập tức, ánh châu quang bảo khí làm mọi người lóe mắt. Trong các rương toàn là kim ngân tài vật hay kỳ trân dị bảo. Một lượng lớn tài bảo tập trung vào một chỗ, làm đa số mọi người chấn kinh đến mức mất cả tư duy, mất cả cảm giác, chỉ biết đứng lặng người mà nhìn về phía châu quang bảo khí. Hàng trăm chiến hạm cỡ lớn chở đầy cống phẩm cũng đủ thấy số lượng lớn đến mức nào. Đương nhiên bọn Quảng Tế Pháp sư, Đinh An Bình thường xuyên diện đối số lượng lớn cống phẩm, nên vẫn xem như thường. Đế quốc đâu phải lần đầu tiên thu nhận cống phẩm, chỉ có không nhiều, không tập trung như lần này mà thôi. Dù vậy, số lượng tài bảo trong Trường Thanh Cung cũng vô cùng lớn, nhiều hơn số trên bến cảng nhiều. Đế quốc tụ tập hơn chục năm nay kia mà. Thành ra bọn họ đối diện số lượng lớn cống phẩm, chỉ cảm thấy tự hào mà thôi.
Quảng Tế Pháp sư gọi Long nhi :
- Điện hạ. Chúng ta xem qua một lượt thôi rồi còn nhập cung diện thánh.
Long nhi giật mình, quay mặt đi, gật đầu nói :
- Phải rồi. Chúng ta đi thôi.
Nói rồi đến bế bé Charles lên. Bé Charles còn quá nhỏ, không có khái niệm về kim ngân tài bảo, chỉ xem đó là những thứ đồ chơi rất đẹp mà thôi. Bé chỉ vào một viên hồng ngọc to bằng nắm tay, tỏa ánh hồng quang lấp lánh, nói :
- Đẹp quá anh ơi !
Long nhi âu yếm xoa đầu bé, mỉm cười bảo :
- Được rồi. Chúng ta hãy về cung nghỉ ngơi. Em đói chưa nào !
Bé vội gật đầu nói :
- Vâng. Em đói rồi ạ. Chúng ta đi ăn đi !
Réne de Anjou chợt hỏi :
- Anh ơi. Toàn bộ số cống phẩm đó đều là lễ vật các nước dâng lên Thánh hoàng phải không ạ ?
Long nhi gật đầu nói :
- Phải rồi.
Quảng Tế Pháp sư lại nói thêm :
- Bao nhiêu đây cũng chỉ là một bộ phận. Còn rất nhiều trên chiến hạm chưa được chuyển xuống. Ngoài ra còn có 10 vạn chiến mã cống phẩm từ các xứ Mông Cổ đang được nuôi dưỡng ở Mã trường tại Long Sơn.
Hồng y Phó tế Otto de Colonna và Linh mục Jan Želivský ở gần đó đều giật thót mình khi nghe nhắc đến 10 vạn chiến mã. Khác với kim ngân tài bảo, chiến mã đồng nghĩa với chiến lực. Có được 10 vạn chiến mã thì cũng có thể huấn luyện được 10 vạn kỵ binh. Nghĩ đến 10 vạn kỵ binh xung trận, ai nấy đều rùng mình. Chiến mã khác với phổ thông mã. Phổ thông mã chỉ có thể dùng làm sức kéo, còn chiến mã dùng cho chiến trận, quý hơn nhiều. Ít thì không sao, nhưng với một số lượng lớn thì không hẳn có tiền là mua được. Vương quốc Pháp Lan Tây tập trung toàn quốc cũng chỉ được hơn vạn kỵ sĩ. Vương quốc Anh Cách Lan chỉ có hơn nghìn. Đế quốc Mông Cổ chỉ dùng 2 vạn kỵ binh để tấn công Âu châu, cũng đủ thấy ở Âu châu chiến mã quý hiếm đến mức nào.
Réne de Anjou nghe vậy, lại rụt rè nói :
- Anh ơi. Em không có lễ vật gì hết nha !
Quảng Tế Pháp sư phì cười bảo :
- Không sao. Người nhà cả mà. Không cần đâu.
Nói rồi lão dắt Réne de Anjou đi trước, Long nhi bế bé Charles đi theo, cùng rời Quân cảng. Những người khác cũng vội vã theo sau. Khi vào thành, Đinh An Bình cáo từ đi về vương phủ của mình. Đức Thượng phụ giáo chủ Theophilus II có dinh thự riêng trong thành, nên cũng từ biệt mọi người đi về đó nghỉ ngơi. Quảng Tế Pháp sư bảo Long nhi lo an bày cho các em của mình nghỉ ngơi ăn uống trước. Còn lão thì quay về hồi báo với Giang Phong.
Chính Đức Điện là cung điện của Long nhi, cách Tử Tiêu Điện không xa. Long nhi đưa hai em của mình cùng với Hồng y Phó tế Otto de Colonna và Linh mục Jan Želivský về đấy nghỉ ngơi. Thị nữ được lệnh chuẩn bị yến tiệc. Long nhi nghe lời Quảng Tế Pháp sư, lo cho các em của mình ăn uống trước. Bé Charles còn quá nhỏ, ở đây lạ chỗ lạ người, nên Long nhi phải đích thân chăm lo cho bé.
Khi cả bọn đã ăn uống xong, Long nhi định đi bái kiến phụ hoàng, thì Quảng Tế Pháp sư lại đến. Trên tay lão cầm một chiếc rương nhỏ, nhìn thấy bé Charles liền cười hỏi :
- Tiểu công tử ăn uống có ngon miệng không nào ?
Bé Charles gật đầu nói :
- Ngon lắm ! Ngon lắm ạ !
Quảng Tế Pháp sư đưa chiếc rương nhỏ trên tay ra, cười nói :
- Quà cho tiểu công tử đây này ?
Bé Charles nhận lấy, ngạc nhiên hỏi :
- Gì thế ạ ?
Quảng Tế Pháp sư cười bảo :
- Tiểu công tử cứ mở ra xem thì biết.
Bé Charles vâng lời mở ra xem. Bên trong chính là viên hồng ngọc mà bé nhìn thấy ở ngoài Quân cảng, nên hớn hở nói :
- Cám ơn lão Pháp sư.
Long nhi nghi ngại nói :
- Lão Pháp sư. Đây là cống phẩm. Có được không ạ ?
Quảng Tế Pháp sư cười nói :
- Sao lại không được. Đây là quà của Thánh hoàng ban cho tiểu công từ đấy nhé. Chứ ta làm sao dám nhiễm chỉ cống phẩm.
Long nhi thở phào nói :
- Thế thì hay quá.
Thấy Réne de Anjou nhìn viên hồng ngọc trên tay bé Charles đầy vẻ tiện mộ, Quảng Tế Pháp sư lại bảo :
- Thánh hoàng còn có quà ban cho Réne, đang ở bên ngoài đó.
Réne de Anjou cả mừng chạy vội ra ngoài cung điện, nhìn thấy một con bạch long câu nhỏ, cương vàng yên ngọc rất xinh đẹp, liền rối rít cảm tạ. Sau đó, Long nhi đi theo Quảng Tế Pháp sư đi bái kiến phụ hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.