Đồng Quan Cộng Chẩm

Chương 49:

Dạ Vô Thanh

09/10/2024

Nghe Bàn Tử nói đã xong việc, trong lòng tôi vẫn chưa cảm thấy yên tâm.

Tôi vội vàng cắm nến trắng, vừa cắm vừa nhìn chằm chằm vào tàn đỏ sắp tắt ngúm kia...

Ông trời phù hộ, cuối cùng trước khi tàn đỏ tắt hẳn, tôi cũng đã cắm xong hai cây nến trắng.

Đồng thời, tôi giơ ba nén hương lên, hướng về phía mộ của ông cụ Trương nói: “Kiếp này có sinh, kiếp sau có tử, hết kiếp này đến kiếp khác, xin vĩnh biệt. Ông cụ Trương, hãy yên nghỉ!”

Nói xong, tôi vội vàng vái ba vái. Vái xong, tôi ngồi xổm xuống, cắm ba nén hương vào bát hương trước mộ.

Ngay khi tôi vừa cắm xong ba nén hương, tàn đỏ của nén hương kia cũng đột ngột vụt tắt!

Thấy mình cuối cùng cũng đã hoàn thành toàn bộ nghi lễ trong giây phút cuối cùng, bảo toàn được tính mạng cho mười mấy người nhà họ Trương, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Người tôi mềm nhũn, ngã vật xuống đất. Tôi thở hổn hển, nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, bất giác bật cười ha hả...

“Ha ha, ha ha ha...”

Những biến cố liên tiếp vừa rồi, cảm giác sinh tử trong gang tấc, nhịp tim đập thình thịch khi chạy đua với thời gian. Tất cả đều hiện rõ mồn một trước mắt tôi, khó có thể quên được.

Mãi cho đến hơn mười giây sau, tôi mới nhìn thấy Bàn Tử đi đến trước mặt mình, người anh ta đầy bụi đất, trên mặt còn dính máu, trông vô cùng chật vật.

Vừa xuất hiện, Bàn Tử đã lên tiếng hỏi: “Anh Tiêu, bây giờ, bây giờ chúng ta phải làm gì?”



Tôi không trả lời ngay mà thở dài một hơi. Tôi chậm rãi đứng dậy, sau đó mới nói với Bàn Tử: “Ông cụ Trương đã được tiễn đi rồi, bây giờ chúng ta cần phải sửa sang lại ngôi mộ cho tử tế, sau đó xử lý cái thứ kia nữa!”

Nói xong, tôi quay đầu nhìn con quái vật hình thù giống rắn, có khuôn mặt người kia.

Bàn Tử nghe tôi nói vậy, liền gật đầu. Tiếp đó, hai chúng tôi châm thuốc lá, nghỉ ngơi một lát.

Đồng thời, chúng tôi cũng kiểm tra tình hình của bà Trương đang nằm bất tỉnh ở phía xa, phát hiện bà ta chỉ là bị hôn mê, không có gì đáng ngại!

Hút thuốc xong, hai chúng tôi bắt đầu lấp đất sửa sang lại ngôi mộ. Dù sao thì lúc nãy Bàn Tử chỉ mới dùng đất lấp hài cốt của ông cụ Trương, chứ chưa lấp đầy hố.

Lúc lấp đất, hai chúng tôi vừa làm vừa thảo luận về những gì đã xảy ra.

Bàn Tử hỏi tôi lúc nãy bà Trương bị ai nhập vào, là ông cụ Trương hay là con quái vật hình thù giống rắn kia.

Tôi trả lời anh ta rằng là cả hai, bởi vì con rắn đỏ không đầu bị yêu táng chôn cùng trong mộ đã sống trong quan tài của ông cụ Trương, và sinh ra con quái vật hình thù giống rắn không mặt kia.

Nói cách khác, linh hồn của con quái vật hình thù giống rắn kia đã quấn lấy linh hồn của ông cụ Trương.

Nếu như tôi không giết chết thân xác con quái vật hình thù giống rắn, tách hài cốt của ông cụ Trương ra.

Thì con quái vật hình thù giống rắn đã chết kia vẫn sẽ thông qua hài cốt của ông cụ Trương để hấp thụ vận khí của nhà họ Trương, nuôi dưỡng thân xác của nó. Cuối cùng nó sẽ hồi sinh, sau đó tiếp tục lớn lên.

Bởi vì đây là một loại tà thuật trong giới tu hành, bên trong có quá nhiều điều cấm kỵ và uẩn khúc. Lúc này tôi cũng không thể nào giải thích rõ ràng cho Bàn Tử được.

Nhưng tôi có thể khẳng định một điều, loại tà thuật này tuy có thể thay đổi vận mệnh trong thời gian ngắn. Nhưng thời gian lâu dài, nhất định sẽ phải trả giá.



Chỉ cần con quái vật kia lớn lên, hồn phách của ông cụ Trương sẽ hoàn toàn bị nô dịch. Đến lúc đó, nhà họ Trương không chỉ mất hết vận khí, mà còn là lúc cả nhà họ Trương tan cửa nát nhà.

Còn việc Trương Hải Phúc nói, ngôi mộ yêu táng này có thể bảo vệ nhà họ Trương mười lăm năm, e rằng cũng chỉ là lời bịp bợm của tên yêu đạo kia mà thôi...

Nửa tiếng sau, hai chúng tôi đã chôn cất xong hài cốt của ông cụ Trương, đồng thời thiêu hủy con quái vật hình thù giống rắn kia. Sau khi thắp cho ông cụ Trương ba nén hương, tôi và Bàn Tử dìu bà Trương vẫn còn đang hôn mê rời khỏi đó.

Nhưng mẹ kiếp, ngay khi chúng tôi vừa rời khỏi khu mộ, chuẩn bị men theo đường núi xuống núi. Từ trong bụi cây đối diện chúng tôi, bỗng nhiên vang lên những tiếng khóc ai oán lúc có lúc không.

Nghe thấy những tiếng khóc “hu hu hu” kỳ quái đó, cả người tôi và Bàn Tử đều run lên.

Nhìn xuyên qua bụi cây, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng có một bóng trắng trong đó...

Nghe thấy tiếng khóc kỳ quái này, nhìn thấy bóng trắng mơ hồ kia, tôi và Bàn Tử thật sự muốn khóc. Vừa mới tiễn ông cụ Trương đi, lại gặp phải thứ gì đây...

****

Tôi và Bàn Tử đang dìu bà Trương, lúc này đứng sững tại chỗ.

Mãi một lúc sau, Bàn Tử mới hạ giọng nói với tôi: “Anh Tiêu, bây giờ phải làm sao? Không lẽ, không lẽ lại là, lại là thứ bẩn thỉu đó sao?”

Sau một loạt biến cố vừa rồi, lúc này Bàn Tử có vẻ hơi nhút nhát và căng thẳng.

Lúc này, tôi cũng tỏ vẻ nghiêm nghị, hít một hơi thật sâu, sắc mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, sợ nó à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồng Quan Cộng Chẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook