Chương 13: Ánh đèn
Dennis Lehane
18/04/2016
“Có căng tin ở trên lầu,” Sean nói với Jimmy. “Sao chúng ta không lên đó dùng chút cà phê?”
Jimmy vẫn đứng bên cạnh thi thể con gái mình. Tấm ga phủ xác đã được kéo kín lại. Jimmy nhấc một góc của tấm ga lên, nhìn mặt con gái như thể hắn đang đứng trước một giếng nước nhìn xuống và muốn lặn xuống đó với con bé.
“Ở nhà xác mà cũng có căng tin ư?”
“Ừ. Đây là một tòa nhà rất lớn.”
“Có vẻ kỳ quặc,” Jimmy nói giọng chẳng còn chút thần sắc nào. “Cậu có nghĩ là khi các bác sĩ pháp y lên đó uống cà phê thì những người khác lập tức dạt sang chỗ khác không?”
“Tôi không rõ, Jim.”
Sean không biết liệu đây có phải là giai đoạn đầu của cơn sốc.
“Ông Marcus,” Whitey lên tiếng, “chúng tôi hy vọng có thể hỏi ông vài câu. Tôi biết đây là một thời điểm rất khó khăn nhưng...”
Jimmy kéo tấm ga che lại mặt con gái mình, môi hắn mấp máy, nhưng không phát ra tiếng động nào. Hắn nhìn Whitey như thể ngạc nhiên trước sự hiện diện của ông ta ở trong phòng, sổ, bút sẵn sàng ghi chép. Jimmy quay sang nhìn Sean bảo, “Cậu có bao giờ nghĩ rằng một quyết định nhỏ nhất lại có thể khiến toàn bộ cuộc đời cậu rẽ sang một ngả khác?”
“Là sao?” Sean hứng lấy ánh mắt Jimmy.
Mặt Jimmy tái nhợt và đờ đẫn, hai mắt nhướng lên như thể hắn đang cố nhớ ra chỗ để chìa khóa xe ô tô.
“Tôi có lần nghe kể mẹ của Hitler suýt nữa thì nạo thai nhưng lại thay đổi ý định ở phút cuối. Nghe nói hắn rời thủ đô Viên của nước Áo vì không bán được tranh. Bán tranh cơ đấy! Nếu như hắn bán được một bức tranh thì sao hả Sean? Hay mẹ hắn nạo thai thật? Thì thế giới hôm nay hẳn đã khác hẳn. Cậu hiểu không? Hay, như cậu lỡ một chuyến xe buýt buổi sáng, nên đành phải mua ly cà phê thứ hai và trong lúc chờ đợi, mua một tấm vé số cào. Tấm vé số ấy trúng giải. Thế là đột nhiên cậu không cần phải đi xe buýt nữa. Cậu sẽ tới chỗ làm với một chiếc Lincoln. Nhưng rồi cậu bị đâm xe và chết. Tất cả chỉ là do cậu lỡ một chuyến xe buýt.”
Sean nhìn sang Whitey nhưng ông ta chỉ nhún vai.
“Đừng,” Jimmy nói, “đừng làm thế. Đừng nhìn tôi như thể tôi đang bị điên. Tôi không điên. Cũng không bị sốc.”
“Tôi biết, Jim.”
“Tôi chỉ nói là có những sợi dây liên hệ, cậu biết không? Những sợi dây liên hệ trong đời mình. Chỉ cần kéo một sợi là mọi thứ khác đều bị ảnh hưởng. Ví dụ như nếu hôm đó ở Dallas trời mưa thì Kennedy đã không đi xe mui trần. Hay Stalin ở lại trường dòng. Hay như cậu và tôi, Sean, nếu như chúng ta chui vào chiếc xe đó với Dave Boyle.”
“Gì cơ?” Whitey hỏi. “Xe nào cơ?”
Sean giơ một tay lên và bảo Jimmy, “Tôi không hiểu ý cậu?”
“Cậu không hiểu ư? Nếu chúng ta cùng lên chiếc xe đó, cuộc đời của chúng ta hẳn sẽ thay đổi theo chiều hướng hoàn toàn khác. Như người vợ đầu tiên của tôi, Marita, mẹ của Katie ấy? Cô ấy rất đẹp. Phải nói là lung linh. Cậu biết phụ nữ Latin rồi đấy? Mê hồn. Và cô ấy biết rõ điều đó. Đàn ông phải lớn mật lắm mới dám tiếp cận cô ấy. Vậy mà tôi đã làm được. Ở tuổi mười sáu tôi đúng là một kẻ cuồng khấu. Không sợ trời không sợ đất. Và tôi đã dám tiếp cận cô ấy, đã rủ cô ấy đi chơi. Và một năm sau, Chúa ơi, khi tôi mười bảy tuổi, vẫn là một thằng nhãi ranh thì chúng tôi kết hôn lúc cô ấy đang mang bầu Katie.”
Jimmy chậm rãi, từ tốn đi vòng quanh xác Katie nhiều lần.
“Vấn đề là ở chỗ này, Sean, nếu như chúng ta cùng leo lên chiếc xe đó và bị chở tới nơi chỉ có Chúa biết là ở đâu, và bị hai tên biến thái khốn kiếp đó làm những chuyện mà cũng chỉ có Chúa mới biết trong bốn ngày đó khi chúng ta mới chỉ, bao nhiêu, mười một tuổi đúng không? Thì tôi không nghĩ là tôi sẽ lớn mật như thế ở tuổi mười sáu. Tôi nghĩ hẳn mình sẽ trở thành một thằng đần, suốt ngày đứng ném bóng rổ trên phố Ritalin hay những trò tương tự. Tôi biết hẳn là tôi sẽ không bao giờ có đủ can đảm hẹn hò với một người phụ nữ cao ngạo, lộng lẫy như Marita. Và chúng tôi sẽ không bao giờ có Katie. Và Katie sẽ không bao giờ bị sát hại. Nhưng con bé đã bị giết. Tất cả chỉ là vì chúng ta đã không leo lên chiếc xe đó, Sean. Cậu hiểu tôi muốn nói gì rồi chứ?”
Jimmy nhìn Sean như chờ đợi một lời xác nhận mà Sean không biết phải trả lời như thế nào. Trông Jimmy như thể đang chờ đợi được xá tội, xá tội vì đã không leo lên chiếc xe ô tô đó khi còn bé, xá tội vì đã làm cha một đứa trẻ bị sát hại.
Đôi khi trong lúc chạy bộ, Sean phát hiện ra mình trở lại phố Gannon, dừng lại ở giữa phố, đúng nơi mà anh, Jimmy và Dave Boyle lăn lộn đánh nhau rồi nhìn lên và thấy chiếc xe ô tô đó đang rình họ. Đôi khi, Sean vẫn như ngửi thấy mùi táo phả ra từ chiếc xe đó. Và nếu quay đầu lại thật nhanh thì anh dường như có thể nhìn thấy Dave Boyle trên băng ghế sau của chiếc xe ô tô chuẩn bị rẽ, quay lại nhìn hai người bọn họ, bất lực và dần dần biến khỏi tầm mắt.
Thật ra cũng có lần Sean nghĩ tới chuyện đó, trong một trận nhậu tơi bời với bạn bè khoảng mười năm về trước, khi mà nồng độ cồn trong máu khiến anh trở nên thích triết lý, khiến anh tự hỏi nếu tất cả bọn họ cùng chui vào chiếc xe đó thì sao? Cả ba người bọn họ. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu cuộc đời hiện nay của họ hóa ra chỉ là một giấc mơ? Rằng ba người bọn họ trên thực tế vẫn chỉ là ba đứa trẻ mười một tuổi bị nhốt trong một hầm rượu nào đó tưởng tượng ra chúng sẽ làm gì khi lớn lên và trốn thoát được khỏi nơi này.
Cứ tưởng là ý nghĩ đó sẽ biến mất như hậu quả nhất thời của việc say rượu, nhưng Sean không ngờ rằng nó lại vương vất trong đầu anh giống như một viên sỏi trong đế giày.
Vì vậy mà đôi khi anh lại thấy mình đứng trên phố Gannon, trước cửa ngôi nhà cũ của mình, nheo mắt nhìn theo hình ảnh của Dave Boyle dần dần biến mất sau khúc ngoặt, mùi men táo tràn ngập khí quản và tự bảo: Không, không. Hãy quay lại đây.
Nhìn ánh mắt tang thương của Jimmy, anh những muốn nói gì đó. Anh những muốn thừa nhận với hắn rằng anh cũng từng suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ leo lên chiếc xe đó. Rằng ý nghĩ về sự biến đổi mà nó sẽ gây ra cho cuộc đời anh đôi khi vẫn giày vò, ám ảnh anh, vẫn rình mò trong từng góc phố, xen lẫn vào tiếng gió như một tiếng gọi âm vang từ một cửa sổ. Anh những muốn nói cho Jimmy biết rằng anh vẫn thường toát mồ hôi trong một giấc mơ xa lắc, trong giấc mơ đó đường phố túm chặt lấy chân anh và kéo anh về phía cửa xe ô tô đang mở. Anh những muốn nói với hắn rằng kể từ ngày hôm đó, anh thực sự không biết phải làm gì với chính cuộc đời của mình, rằng anh thường xuyên có cảm giác của một kẻ phi trọng lượng, phi vật chất, một kẻ không có thật.
Nhưng họ đang đứng trong nhà xác với thi thể con gái Jimmy nằm trên một chiếc bàn bằng thép ở giữa, và ngòi bút của Whitey căn trên giấy. Nên tất cả những gì mà Sean có thể đáp lại đối với vẻ cầu khẩn trên mặt Jimmy chỉ là, “Jim, đi thôi. Hãy đi uống chút cà phê nào.”
Trong mắt Sean, Annabeth Marcus là một phụ nữ quá mức kiên cường. Cô ngồi đó tại căng tin của hội đồng thành phố trong buổi chiều Chủ nhật lạnh lẽo, giữa mùi thức ăn đồ uống hâm nóng trong giấy bạc, cách nhà xác bảy tầng lầu ở phía dưới, nói chuyện với những người đàn ông xa lạ đang thi hành công vụ về đứa con riêng của chồng với một tâm trạng mà Sean biết là vô cùng đau đớn nhưng nhất định không cho phép mình suy sụp. Mắt cô đỏ ngầu nhưng nhìn một lúc là Sean biết cô ấy nhất định sẽ không khóc. Sẽ không khóc trước mặt bọn họ. Không đời nào.
Trong lúc nói chuyện, đôi khi cô phải ngừng lại để lấy hơi. Họng cô như cứng lại ở lưng chừng câu nói, giống như trong lồng ngực mọc ra một nắm đấm, chèn lấy các cơ quan trong cơ thể. Cô sẽ đặt một tay lên ngực, hơi há miệng ra và đợi cho tới khi hấp thụ đủ khí ôxy để tiếp tục nói.
“Thứ Bảy, con bé về nhà từ chỗ làm ở cửa hàng vào lúc bốn giờ rưỡi chiều.”
“Cửa hàng nào, bà Marcus?”
Cô chỉ vào Jimmy. “Chồng tôi là chủ cửa hàng Cottage Market.”
“Ở góc phố East Cottage và đại lộ Bucky?” Whitey nói “Cà phê ngon nhất thành phố.”
“Con bé trở về và nhảy vào tắm luôn. Nó tắm xong thì chúng tôi ăn tối - à không, đợi đã, con bé không ăn tối. Nó ngồi cùng với chúng tôi, trò chuyện với bọn trẻ con nhưng không ăn. Nó nói sẽ ăn tối cùng Eve và Diane.” Annabeth nói.
“Là những người bạn gái mà cô ấy đi chơi cùng?” Whitey hỏi Jimmy.
Jimmy gật đầu.
“Tức là, cô ấy không ăn tối...” Whitey nói.
“Nhưng con bé nán lại một lúc với bọn trẻ con, hai đứa con gái nhỏ của chúng tôi, em gái nó. Ba chị em nó bàn bạc về vụ diễu hành tuần tới và lễ ban thánh thể lần đầu tiên của Nadine. Rồi nó nói chuyện điện thoại ở trong phòng một chút cho tới khoảng tám giờ thì ra ngoài.” Annabeth nói tiếp.
“Bà có biết cô ấy nói chuyện với ai trong điện thoại không?”
Annabeth lắc đầu.
“Điện thoại trong phòng cô ấy có đường dây riêng à?” Whitey hỏi.
“Đúng thế.”
“Ông bà có phản đối nếu chúng tôi cho thẩm tra danh sách các cuộc gọi tới số điện thoại đó không?”
Annabeth nhìn Jimmy và Jimmy trả lời, “Không. Chúng tôi không phản đối.”
“Vậy là cô ấy rời khỏi nhà lúc tám giờ. Theo như ông bà biết là để tới gặp bạn của cô ấy, Eve và Diane?”
“Đúng vậy.”
“Còn ông vào lúc đó vẫn đang ở cửa hàng, ông Marcus?”
“Đúng thế, Tôi làm vào thứ Bảy. Ca mười hai giờ trưa tới tám giờ tối.”
Whitey lật một trang khác trong quyển sổ ghi chép, khẽ mỉm cười với hai vợ chồng họ. “Tôi biết việc này thật không dễ dàng nhưng ông bà đang làm rất tốt.”
Annabeth gật đầu quay sang nhìn chồng mình và bảo, “Em đã gọi điện cho Kevin.”
“Thế à? Em có nói chuyện với bọn trẻ con không?”
“Em có nói chuyện với Sara. Chỉ bảo nó là chúng ta sắp về. Ngoài ra không nói gì hết.”
“Nó có hỏi gì về Katie không?”
Annabeth gật đầu.
“Em nói gì với nó?”
“Em chỉ bảo nó là chúng ta sắp về mà thôi,” Annabeth nói và Sean nghe thấy một chút run rẩy trong giọng nói của cô khi nói tới từ “sắp”.
Rồi cô và Jimmy quay ra nhìn Whitey, ông ta lại nở một nụ cười trấn an.
“Tôi xin đảm bảo với ông bà rằng thành phố này từ trên xuống dưới đều sẽ dành ưu tiên cho vụ án này. Và chúng tôi nhất định sẽ không để xảy ra sai sót. Nhân viên Devine đây được ủy thác nhiệm vụ này vì cậu ấy là một người bạn của gia đình và sếp của chúng tôi biết rằng điều đó sẽ khiến cho cậu ấy hết lòng vì công việc. Cậu ấy sẽ song hành với tôi trong suốt cuộc điều tra và chúng tôi sẽ tìm ra kẻ chịu trách nhiệm trong vụ hãm hại con gái ông bà.”
Annabeth nhìn Sean vẻ dò xét. “Một người bạn của gia đình ư? Sao tôi không biết anh?”
Whitey nhíu mày, trò chơi bị lật tẩy.
“Chồng bà và tôi từng là chỗ bạn bè, bà Marcus,” Sean nói.
“Từ thời xa xưa,” Jimmy nói rõ.
“Cha chúng tôi cùng làm việc với nhau.”
Annabeth gật đầu, trông vẫn có vẻ hơi băn khoăn.
“Ông Marcus, ông đã ở cùng với con gái của mình gần như cả buổi chiều thứ Bảy tại cửa hàng. Đúng không?” Whitey lên tiếng.
“Đúng mà cũng không đúng,” Jimmy trả lời. “Phần lớn thời gian tôi ở phía sau trong khi Katie làm việc ở quầy thu ngân đằng trước.”
“Nhưng ông có nhớ có điều gì bất thường không? Như con bé hành động một cách kỳ quặc? Căng thẳng? Sợ hãi? Có thể cô ấy có đụng độ với khách hàng nào chẳng hạn?”
“Trong lúc tôi có mặt ở đó thì không có gì xảy ra. Tôi sẽ đưa ông số điện thoại của người làm việc với con bé buổi sáng. Có thể chuyện gì đó đã xảy ra trước khi tôi tới cửa hàng mà anh ta còn nhớ.”
“Cảm ơn ông đã giúp đỡ. Nhưng trong lúc ông có mặt ở đó thì sao?”
“Con bé rất thoải mái. Vui vẻ. Có lẽ hơi có một chút...”
“Một chút gì cơ?”
“Không, không có gì.”
“Ông Marcus, một chi tiết nhỏ nhặt lúc đó trong giây phút này lại có thể trở nên vô cùng quan trọng.”
“Jimmy?” Annabeth cúi về phía hắn vẻ thúc giục.
Jimmy nhăn mặt vẻ ngại ngùng. “Không có gì. Chỉ là... Tôi ngẩng đầu lên khỏi bàn và nhìn thấy con bé lúc đó đang đứng trên ngưỡng cửa. Chỉ đứng đó, uống một lon Coca bằng ống hút và nhìn tôi.”
“Nhìn anh?”
“Đúng thế. Khoảnh khắc đó trông con bé có cái vẻ giống hệt như hồi năm tuổi, khi tôi để nó lại một mình trong xe ô tô để chạy vội đi mua thuốc. Lúc đó, chính thế, con bé đã òa khóc vì tôi vừa mới ra tù, mẹ nó thì vừa mất và mỗi khi bị bỏ lại, dù chỉ là trong giây lát, con bé cũng sẽ nghĩ rằng bố nó không bao giờ quay trở lại nữa. Thế nên nó mới có cái dáng vẻ đó, không phải vậy sao? Ý tôi là dù khóc hay không, mỗi khi trên mặt con bé xuất hiện cái vẻ đó thì giống như là nó đang chuẩn bị tinh thần để không bao giờ gặp lại tôi nữa.” Jimmy hắng giọng rồi thở dài một cách não nề, mắt căng ra. “Với lại, tôi chua từng gặp lại cái vẻ mặt đó của con bé trong nhiều năm, dễ tới bảy hay tám năm trở lại đây, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi của ngày thứ Bảy ấy, con bé đã nhìn tôi chính bằng cái vẻ mặt đó.”
"Như cô ấy đang chuẩn bị tinh thần sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa?"
"Đúng thế." Jimmy nhìn Whitey ghi lại câu nói đó trong sổ tay của mình. "Cũng không cần quan trọng hóa vấn đề lên như thế. Chỉ là một nét mặt thôi mà."
"Tôi sẽ không đưa ra kết luận nào, ông Marcus. Tôi chỉ ghi chép lại tất cả những thông tin được cung cấp mà thôi. Đó chính là công việc của tôi, thu thập những mẩu thông tin cho tới khi có hai hay ba mảnh ghép lại được với nhau. Ông nói là ông từng đi tù?"
"Ôi trời ơi," Annabeth lắc đầu nói khẽ.
Jimmy ngồi dựa hẳn vào lưng ghế. "Chúng ta giờ mới đi vào trọng tâm đây."
"Tôi chỉ hỏi vậy thôi," Whitey nói.
"Ông có hỏi vậy không nếu như tôi nói mười lăm năm trước tôi làm việc tại chuỗi siêu thị Sears?" Jimmy cười khẽ. "Tôi đi tù vì một vụ trộm. Hai năm ở nhà tù Deer Island. Ông ghi điều đó vào trong sổ tay. Mẩu thông tin này sẽ giúp ông bắt được kẻ giết con gái tôi sao, trung sĩ? Tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi."
Whitey liếc mắt về phía Sean.
"Jim, ở đây không ai có ý định xúc phạm người khác cả. Hãy bỏ qua chuyện này, trở về trọng tâm của vấn đề," Sean nói.
"Trọng tâm?" Jimmy nhắc lại.
"Ngoài vẻ mặt của Katie ra thì cậu còn nhớ có điều bất thường gì khác không?"
Jimmy thu lại cái nhìn lầm lì kiểu phạm nhân trong trại với Whitey và nhấp một ngụm cà phê. "Không. Không có gì. À, chờ chút, cái thằng nhóc đó, Brendan Harris, nhưng không, không phải, đó là chuyện mới xảy ra sáng nay."
"Có chuyện gì với thằng bé đó?"
"Chỉ là một thằng nhóc hàng xóm. Hôm nay nó tới của hàng và hỏi Katie có đi làm không như thể nó hy vọng sẽ gặp con bé ở đó. Nhưng hai đứa hầu như không quen biết. Nên tôi thấy hơi lạ. Thế thôi."
Whitey ghi lại cái tên đó.
"Có thể con bé đang hẹn hò với cậu ta cũng nên?" Sean hỏi.
"Không."
"Ai mà biết được, Jim..." Annabeth chen vào.
"Anh biết," Jimmy nói. "Con bé sẽ không bao giờ hẹn hò với cái thằng nhóc đó."
"Không ư?"
"Không."
"Sao anh lại có vẻ chắc chắn như vậy?"
"Này, Sean, cậu muốn giở trò gì vậy? Cậu định quay tôi hả?"
"Tôi không có quay cậu, Jim. Tôi chỉ hỏi làm sao mà cậu lại có thể khẳng định chắc chắn như vậy về việc con gái cậu không hẹn hò với cậu bé Brendan Harris kia."
Jimmy thở hắt ra và nhìn lên trần nhà. "Linh tính của một người cha. Được chưa?"
Sean quyết định không hỏi thêm về vấn đề này nữa và gật đầu ra hiệu cho Whitey tiếp tục.
"Được rồi, vậy thì hiện giờ con bé có hẹn hò với ai không?”
"Hiện giờ thì không,” Annabeth nói. "Như chúng tôi được biết."
"Thế còn bạn trai cũ thì sao? Có người nào muốn trả thù cô ấy vì bị cô ấy bỏ rơi hay gì đó?”
Annaheth và Jimmy trao đổi một cái nhìn và Sean cảm thấy giữa hai người họ xuất hiện một kẻ tình nghi.
"Bobby O'Donnell," cuối cùng Annabeth lên tiếng.
Whitey dừng bút lại nhìn hai người ở bên kia bàn.
"Chúng ta đang nói tới cùng một gã Bobby O'Donnell đấy chứ?"
"Tôi cũng không biết nữa. Nếu như ông muốn đề cập tới một tay ma cô và buôn thuốc phiện thì đúng là hắn. Một gã khoảng hai mươi bảy tuổi?" Jimmy nói.
"Chính là hắn," Whitey trả lời. "Chúng tôi nghi ngờ hắn dính dáng vào vô số hành vi phạm tội trong khu vực này kể từ hai năm trở lại đây."
"Mà các ông vẫn không buộc được hắn một tội danh nào?"
"Chuyện là, thứ nhất, ông Marcus, tôi là cảnh sát bang. Nếu tội ác này không xảy ra trong công viên Penitentiary thì thậm chí tôi còn không thể xuất hiện ở đây. Khu East Bucky phần lớn thuộc về địa bàn của cảnh sát thành phố nên tôi không thể lên tiếng đại diện cho họ."
"Tôi sẽ nói lại điều này với Connie, bạn tôi. Bobby và tay chân của hắn đã cho nổ tung tiệm hoa của của cô ấy.” Annabeth nói.
"Tại sao hắn làm vậy?" Sean hỏi.
"Vì cô ấy không chịu trả tiền cho hắn,” Annabeth nói.
"Trả tiền cho hắn làm gì?"
“Trả tiền để hắn không cho nổ tung tiệm hoa khốn kiếp của cô ấy,” Annabeth nói và nhấp một ngụm cà phê. Sean lại nghĩ, người phụ nữ này đúng là cứng cỏi. Chọc tức cô ta thì thật là liều mạng.
"Vậy là con gái ông,” Whitey nói, "từng hẹn hò với hắn."
Annabeth gật đầu. "Chỉ trong một thời gian ngắn. Có vài tháng thôi, phải không Jim? Chuyện đó chấm dứt vào tháng Mười một."
"Bobby tiếp nhận chuyện đó ra sao?" Whitey hỏi.
Hai vợ chồng lại nhìn nhau và rồi Jimmy lên tiếng, "Cũng có một lần xảy ra bạo lực. Đêm đó, hắn tìm tới nhà với tên cẩu vệ sĩ của mình, Roman Fallow."
"Rồi sao?"
"Thì chúng tôi khiến chúng hiểu rằng chúng nên đi khỏi đó."
"Chúng tôi là những ai?"
"Các anh em trai tôi sống trong các căn hộ ở tầng trên và tầng dưới cùng tòa nhà. Họ đều muốn che chở cho Katie."
"Là anh em nhà Savage," Sean nói với Whitey.
Whitey lại đặt bút xuống lần nữa, day day hai đầu ngón tay bên thái dương. "Là anh em nhà Savage."
"Đúng vậy. Có chuyện gì sao?"
"Tôi không hề muốn thất lễ, thưa bà, nhưng tôi có chút lo ngại rằng chuyện này có thể diễn biến theo chiều hướng xấu." Whitey cúi đầu xuống, tay xoa xoa phía đằng sau gáy. "Tôi hoàn toàn không có ý xúc phạm, nhưng…”
"Đó là điều người ta vẫn thường nói trước khi chuẩn bị tuôn ra những lời mạo phạm."
Whitey ngẩng lên nhìn Annabeth với một nụ cười đầy vẻ ngạc nhiên. “Bà hẳn biết là các anh trai của mình cũng rất nổi tiếng.”
Annabeth đáp trả bằng một nụ cười lạnh lùng. "Tôi biết họ là ai, trung sĩ Powers. Ông không cần phải loanh quanh."
"Một người bạn của tôi bên đội trọng án cho biết cách đây vài tháng O'Donnell đã đánh động về việc chuyển hướng hoạt động sang việc cho vay nặng lãi và buôn ma túy. Mà cả hai lĩnh vực đó, nghe nói vốn là đặc quyền của nhà Savage."
"Nhưng không ở trong khu Hạ."
"Sao cơ thưa bà?"
"Nhưng không ở trong khu Hạ," Jimmy nhắc lại. "Họ không làm bậy trong khu vực mà họ đang sống."
"Chỉ làm ở chỗ khác," Whitey nói, tạm thời chấp nhận lời nói dối này. "Nhưng dù là trường hợp nào thì cũng xảy ra một thực tế là khu Hạ bị bỏ trống. Đúng không? Một khoảng trống có thể khai thác. Mà nếu thông tin của tôi chính xác thì đó chính là điều Bobby O'Donnell đang có kế hoạch tiến hành."
"Thì sao?" Jimmy nói, hơi thẳng người dậy.
"Thì sao cơ?"
"Thì có gì liên quan đến con gái tôi, trung sĩ?"
"Mọi chuyện đều có thể liên quan tới nhau," Whitey nói, hai tay dang rộng. "Mọi thứ, ông Marcus, vì tất cả những gì mà các bên tham dự cần tới là một cái cớ để gây chiến. Và bây giờ bọn họ đã có nó."
Jimmy lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười chua xót.
"Ông không nghĩ vậy sao, ông Marcus?"
Jimmy ngẩng đầu lên. "Trung sĩ, tôi nghĩ là khu dân cư của tôi sẽ nhanh chóng biến mất. Cùng với các loại tội phạm. Nhưng không phải là vì anh em nhà Savage, đám O'Donnell hay những kẻ mà các ông trấn áp. Tất cả chỉ là vì tỉ lệ lãi suất ngày càng xuống thấp trong khi thuế sở hữu nhà cửa lại ngày càng tăng vọt, rồi ai nấy đều muốn quay trở lại sống trong thành phố vì các quán ăn ở ngoại ô thật khủng khiếp. Và những người quay trở lại này không phải là loại người cần tiêu thụ ma túy hay cần tới sáu quán bar trên một khu phố cũng như những dịch vụ gái điếm rẻ tiền giá mười đô la một lần đi khách. Họ là những người có cuộc sống ổn định, yêu thích công việc của mình. Họ là những người có tương lai, có lương hưu và có xe hơi đắt tiền của Đức. Vậy nên khi những người này chuyển tới đây, và họ đang làm vậy, thì tội ác và phân nửa dân cư ở đây sẽ phải chuyển đi nơi khác. Thế nên tôi không lo việc Bobby O'Donnell và các anh vợ tôi xảy ra chiến tranh, trung sĩ. Vì chiến tranh để mà làm gì?"
"Để giải quyết chuyện trước mắt," Whitey nói.
"Ông thực sự cho rằng O'Donnell giết con gái tôi?" Jimmy hỏi.
"Tôi cho là anh em nhà Savage rất có thể sẽ coi hắn là đối tượng tình nghi. Và tôi nghĩ là có người nên khuyên bảo họ tránh khỏi suy nghĩ đó cho tới khi chúng tôi điều tra ra sự việc."
Jimmy và Annabeth ngồi đối diện với họ phía bên kia bàn nhưng Sean chịu không thể đọc nổi nét mặt của hai người ấy.
"Jimmy," Sean nói, "chúng tôi có thể khép lại vụ án một cách nhanh chóng nếu không bị phân tán."
"Vậy sao?" Jimmy nói. "Cậu sẽ hứa với tôi điều đó chứ?"
"Cậu có lời hứa của tôi. Và tôi hứa sẽ kết thúc vụ án một cách sạch sẽ, để hai bên không gặp phiền phức gì trên tòa."
"Bao lâu?"
"Gì cơ?"
"Cậu cần bao lâu để bắt kẻ giết con bé vào tù?"
Whitey giơ một tay lên. "Chờ chút, ông đang mặc cả với chúng tôi sao, ông Marcus?"
"Mặc cả?" Trên mặt Jimmy lại xuất hiện cái vẻ chết chóc của phạm nhân trong nhà tù.
"Đúng vậy," Whitey nói. "Vì tôi cảm thấy..."
"Ông cảm thấy?’'
"... một chút giọng điệu đe dọa trong cuộc đối thoại này."
"Thật sao?" Jimmy hỏi với vẻ ngây ngô nhưng đôi mắt vẫn giữ nguyên nét lầm lì.
"Giống như là ông đang gia hạn cho chúng tôi,” Whitey nói.
"Nhân viên Devine cam đoan sẽ tìm ra kẻ giết hại con gái tôi. Tôi chỉ là muốn hỏi cậu ấy dự tính trong khoảng thời gian bao lâu sẽ làm được việc đó."
"Nhân viên Devine," Whitey nói, "không phải là người phụ trách cuộc điều tra này. Mà là tôi. Và chúng tôi sẽ bắt được thủ phạm, dù đó có là kẻ nào đi nữa, thưa ông bà Marcus. Tôi chỉ không muốn có người lợi dụng mối quan ngại của chúng tôi về nguy cơ chiến tranh giữa nhà Savage và băng đảng của O'Donnell để gây sức ép. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ cho bắt tất cả bọn họ lại vì tội gây rối trị an và trì hoãn các thủ tục giấy tờ cho tới khi cuộc điều tra kết thúc."
Có mấy nhân viên an ninh tòa nhà đi qua chỗ họ ngồi, tay bưng các khay đựng thức ăn nóng còn bốc hơi. Sean cảm thấy không khí trở nên trở nên ngột ngạt, trời tối dần xung quanh họ.
"Vậy cứ thế đi," Jimmy cười nói.
"Cứ thế gì cơ?"
"Tìm ra kẻ đã giết con bé. Tôi sẽ không xen vào chuyện của các người." Hắn quay sang vợ mình, chìa tay ra cho cô và đứng dậy. "Em yêu?"
"Ông Marcus," Whitey lên tiếng.
Jimmy nhìn Whitey trong khi Annabeth nắm lấy tay hắn và đứng dậy.
"Có một nhân viên cảnh sát chờ ở dưới cổng để đưa ông bà về nhà," Whitey nói rồi thò tay vào ví. "Nếu ông nhớ ra điều gì thì hãy gọi cho chúng tôi."
Jimmy cầm lấy danh thiếp của Whitey, nhét vào túi quần sau.
Lúc này đứng dậy, Annabeth mới thấy hơi loạng choạng, cứ như hai chân làm bằng nước. Cô nắm chặt lấy tay chồng, những ngón tay của cô trở nên trắng bệch.
"Cảm ơn," cô nói khẽ với Sean và Whitey.
Giờ đây, Sean có thể thấy hậu quả tàn phá của ngày hôm nay bắt đầu ảnh hưởng tới khuôn mặt và cơ thể Annabeth như thế nào. Ánh đèn gay gắt trên đầu hắt lên mặt cô và Sean có thể hình dung dáng vẻ của cô sau này, một người đàn bà đẹp, hằn dấu một vẻ khôn ngoan ngoài mong muốn.
Sean không biết những lời đó tuôn ra khỏi miệng anh khi nào cho tới khi anh nghe thấy chính giọng nói của mình vang lên trong căng tin lạnh lẽo.
"Chúng tôi sẽ lên tiếng về sự việc của bạn bà, bà Marcus. Nếu bà không phản đối, chúng tôi sẽ để mắt tới chuyện đó."
Trong giây lát, mặt Annabeth hơi cau lại rồi cô hít một hơi thật sâu và run rẩy tựa vào chồng mình.
"Vâng, ông Devine, cảm ơn. Thật là tốt quá."
Đang lái xe, Whitey quay sang hỏi Sean, "Chuyện chiếc xe ô tô đó là thế nào?"
"Cái gì cơ?"
"Marcus nói rằng lúc còn bé các cậu suýt nữa thì chui vào một chiếc xe gì đó."
"Chúng tôi..." Sean nhoài người ra chỉnh lại chiếc gương bên cạnh xe cho tới khi có thể nhìn rõ đèn pha của những chiếc xe phía sau lưng họ, những chấm màu vàng nhợt nhạt nhấp nháy trong bóng tối nhập nhoạng. "Chúng tôi, mẹ kiếp, nhìn thấy một chiếc xe ô tô. Tôi, Jimmy và một thằng bé nữa tên là Dave Boyle đang chơi ở trước cửa nhà tôi. Lúc đó chúng tôi khoảng mười một tuổi. Chiếc xe đó xuất hiện trên phố và mang Dave đi mất."
"Một vụ bắt cóc à?"
Sean gật đầu, mắt không rời khỏi những chấm màu vàng tù mù kia. "Những gã đó đóng giả làm cảnh sát. Chúng dọa được Dave lên xe. Jimmy và tôi thì không. Chúng giữ Dave trong suốt bốn ngày. Cậu ta trốn thoát được. Giờ vẫn đang sống ờ khu Hạ."
"Họ có bắt được bọn chúng không?"
"Một tên bị chết, tên kia bị bắt khoảng một năm sau đó rồi tự sát trong buồng giam của mình."
"Anh bạn này," Whitey nói. "Tôi vẫn ước có một hòn đảo, cậu biết không? Giống như trong bộ phim cũ của Steve McQueen mà ông ta được coi là một người Pháp nhưng tất cả mọi người ở đó đều nói tiếng Pháp đúng giọng Pháp ngoại trừ ông ta. Ông ta chỉ là Steve McQueen với một cái tên Pháp mà thôi. Kết cục là ông lao từ trên mỏm đá xuống cùng với một chiếc bè kết bằng cây dừa. Cậu đã xem phim này chưa?"
"Chưa."
"Một bộ phim hay. Nhưng, như tôi nói lúc nãy, nếu như có một hòn đảo dành cho bọn ấu dâm, hiếp dâm trẻ con. Mỗi tuần, máy bay tới thả thức ăn vài lần. Xung quanh đó, chúng ta cài mìn trên mặt nước. Không ai có thể thoát ra ngoài được. Phạm tội lần đầu tiên cũng kệ, cho sống cả đời trên đảo luôn. Xin lỗi các vị, nhưng không thể mạo hiểm để các vị trốn ra ngoài và đi đầu độc người khác. Vì đó là một thứ bệnh lây truyền, cậu biết đấy. Cậu mắc bệnh vì có người đã làm thế với cậu. Và cậu lại truyền nó sang kẻ khác. Giống như bệnh hủi. Tôi cho là nhốt tất cả bọn chúng lại trên hòn đảo đó thì chúng sẽ không có cơ hội truyền bệnh. Mỗi thế hệ lại có bớt đi nhũng kẻ như thế. Sau vài trăm năm chúng ta biến hòn đảo thành một địa điểm du lịch kiểu Club Med. Trẻ con được kể về những tên biến thái đó giống như bây giờ nghe chuyện ma, giống như một giai đoạn mà chúng ta đã phát triển qua."
"Khiếp thật, trung sĩ, sao đột nhiên lại triết lý sâu sắc thế?" Sean hỏi.
Whitey toét miệng cười rồi rẽ xuống đường cao tốc.
"Anh bạn Marcus của cậu," ông ta nói, "nhìn thấy hắn ta là tôi biết đã từng ngồi tù. Họ không mất đi được cái vẻ căng thẳng đó. Nhất là ở trên vai. Phải trông chừng, nhìn trước, ngó sau suốt hai năm, sự căng thẳng đó hẳn phải dồn vào một chỗ."
"Cậu ấy vừa mất con gái mà. Có lẽ đó chính là điều chất chứa trên vai cậu ấy."
Whitey lắc đầu. "Không. Nỗi đau đó lại nằm ở trong ruột cơ. Cậu có thấy hắn ta liên tục nhăn mặt không? Vì sự mất mát đó đang nằm trong dạ dày của hắn ta và biến nó thành một thứ dung dịch a xít chua xót và đau đớn. Thứ này tôi đã chứng kiến hàng triệu lần rồi. Nhưng trên vai thì đó chính là dấu hiệu của nhà tù."
Sean rời mắt khỏi chiếc gương bên cạnh và ngắm nhìn những ngọn đèn phía bên kia đường cao tốc. Chúng lao vào hướng nhìn của họ như những đầu đạn, xoẹt qua như những dải băng nhòe nhoẹt rồi lẫn vào với nhau. Anh cảm thấy thành phố đang siết chặt xung quanh họ với những tòa nhà cao tầng, nhà ở, những tòa tháp văn phòng và bãi đỗ xe, những sân vận động, hộp đêm, nhà thờ và anh biết rằng nếu một trong những ngọn đèn kia phụt tắt thì cũng chẳng tạo ra sự khác biệt gì. Và nếu như có một ngọn đèn mới xuất hiện thì cũng chẳng ai chú ý. Mặc dù là thế nhưng chúng vẫn phát điện, chiếu sáng, vẫn nhấp nháy, rọi vào chúng ta và quan sát như lúc này đây, chúng đang nhìn chằm chằm vào mắt anh và đèn xe của Whitey khi họ lướt qua chúng trên xa lộ, lại thêm những cột đèn đường màu vàng và đỏ mất hút trong bạt ngàn những ánh đèn vàng, đỏ không ngừng nhấp nháy, nhấp nháy, nhấp nháy trong hoàng hôn của một ngày Chủ nhật không có gì đặc biệt.
Đi về đâu?
Về phía những ngọn đèn đã tắt, đồ ngốc.
Về phía những bóng đèn đã vỡ.
Quá nửa đêm, sau khi Annabeth và lũ trẻ con cuối cùng cũng chịu đi ngủ và Celeste, chị họ của Annabeth, đã tới nhà họ ngay khi biết tin, bắt đầu gà gật trên ghế sofa, thì Jimmy đi xuống cầu thang và ngồi ở hiên trước ngôi nhà ba tầng nơi hắn sống cùng với các anh em nhà Savage.
Hắn mang theo chiếc găng bóng chày của Sean và luồn tay vào đó nhưng không tài nào xỏ được ngón cái, chiếc găng ngắn chỉ chạm tới nửa lòng bàn tay của hắn. Hắn ngồi đó nhìn ra bốn làn đường trên đại lộ Buckingham và chuyền từ tay nọ sang tay kia một trái bóng, những tiếng bình bịch của bóng da đập vào găng tay da dần khiến lòng hắn dần nguôi ngoai.
Jimmy vẫn luôn thích ngồi ở đây vào ban đêm. Những cửa hàng mặt phố phía bên kia đường đều đã đóng cửa và gần như tối om. Đêm đến, một sự tĩnh lặng bao trùm lấy khu vực vốn tấp nập các hoạt động buôn bán, thương mại vào ban ngày, một sự tĩnh lặng rất đặc biệt. Những tiếng động chi phối cuộc sống thường nhật lúc ban ngày không hoàn toàn mất đi, mà chỉ tạm thời bị hút lại, như thể bị dồn vào trong hai túi phổi, nén lại đó để chờ dịp thoát ra. Sự tĩnh lặng đó mang lại cho hắn cảm giác tin tưởng và ấm áp vì nó hứa hẹn sự quay trở lại của những tiếng động ồn ĩ, dù đang cầm tù chúng. Jimmy không thể tưởng tượng ra cuộc sống ở nông thôn, nơi sự tĩnh lặng chính là tiếng động duy nhất, nơi sự im lặng thật là mỏng manh, chỉ chạm tay vào thôi là sẽ tan vỡ.
Hắn thích sự tĩnh lặng này, thứ im lặng rì rầm của thành phố. Buổi tối hôm nay quá ồn ào, ầm ĩ với những tiếng nói và tiếng khóc của vợ con hắn. Sean Devine đã cử hai cảnh sát điều tra, Brackett và Rosenthal, tới tìm kiếm trong phòng của Katie với ánh mắt ngại ngần, lúc nào cũng cụp xuống, luôn miệng lẩm bẩm xin lỗi khi lục ngăn kéo hay kiểm tra phía dưới đệm giường khiến Jimmy chỉ mong họ ngậm miệng lại và nhanh chân nhanh tay lên. Cuối cùng họ cũng không tìm thấy có điều gì bất ngờ ngoài số tiền bảy trăm đô la mới tinh trong ngăn kéo đựng tất của Katie. Họ chìa chỗ tiền cho Jimmy xem cùng với quyển sổ tiết kiệm đã đóng tài khoản của Katie, lần rút tiền cuối cùng được thực hiện vào buổi chiều thứ Sáu.
Jimmy không biết trả lời họ thế nào. Chính hắn cũng ngạc nhiên. Nhưng với tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay thì đó cũng không phải là chuyên lạ. Mà chỉ làm mọi thứ ngày càng trở nên rối rắm.
“Chúng ta có thể giết hắn.”
Val bước ra ngoài hiên, đưa cho Jimmy một lon bia. Hắn ngồi xuống bên cạnh Jimmy, hai chân trần để trên bậc thang.
“O'Donnell á?”
Val gật đầu. “Tôi sẵn sàng làm việc đó. Cậu biết mà, phải không Jim?”
“Anh nghĩ là hắn giết Katie?”
Val gật đầu. “Hay ra lệnh làm việc đó. Cậu không nghĩ vậy sao? Bạn gái của con bé cũng nghĩ vậy. Chúng bảo Roman bị bắt gặp ở một quán bar và hắn đã đe dọa Katie.”
“Đe dọa?”
“Ừ thì nói chung là làm con bé sợ hãi, cứ như thể nó vẫn là bạn gái của O'Donnell. Thôi nào Jimmy, đó hẳn là Bobby.”
“Tôi cũng chưa dám chắc.” Jimmy nói.
“Thế khi cậu biết chắc rồi thì cậu sẽ làm gì?”
Jimmy đặt chiếc găng bóng chày xuống bậc thang dưới chân mình rồi mở lon bia ra.
Hắn từ từ nhấp một ngụm dài. “Tôi cũng không biết nữa.”
Jimmy vẫn đứng bên cạnh thi thể con gái mình. Tấm ga phủ xác đã được kéo kín lại. Jimmy nhấc một góc của tấm ga lên, nhìn mặt con gái như thể hắn đang đứng trước một giếng nước nhìn xuống và muốn lặn xuống đó với con bé.
“Ở nhà xác mà cũng có căng tin ư?”
“Ừ. Đây là một tòa nhà rất lớn.”
“Có vẻ kỳ quặc,” Jimmy nói giọng chẳng còn chút thần sắc nào. “Cậu có nghĩ là khi các bác sĩ pháp y lên đó uống cà phê thì những người khác lập tức dạt sang chỗ khác không?”
“Tôi không rõ, Jim.”
Sean không biết liệu đây có phải là giai đoạn đầu của cơn sốc.
“Ông Marcus,” Whitey lên tiếng, “chúng tôi hy vọng có thể hỏi ông vài câu. Tôi biết đây là một thời điểm rất khó khăn nhưng...”
Jimmy kéo tấm ga che lại mặt con gái mình, môi hắn mấp máy, nhưng không phát ra tiếng động nào. Hắn nhìn Whitey như thể ngạc nhiên trước sự hiện diện của ông ta ở trong phòng, sổ, bút sẵn sàng ghi chép. Jimmy quay sang nhìn Sean bảo, “Cậu có bao giờ nghĩ rằng một quyết định nhỏ nhất lại có thể khiến toàn bộ cuộc đời cậu rẽ sang một ngả khác?”
“Là sao?” Sean hứng lấy ánh mắt Jimmy.
Mặt Jimmy tái nhợt và đờ đẫn, hai mắt nhướng lên như thể hắn đang cố nhớ ra chỗ để chìa khóa xe ô tô.
“Tôi có lần nghe kể mẹ của Hitler suýt nữa thì nạo thai nhưng lại thay đổi ý định ở phút cuối. Nghe nói hắn rời thủ đô Viên của nước Áo vì không bán được tranh. Bán tranh cơ đấy! Nếu như hắn bán được một bức tranh thì sao hả Sean? Hay mẹ hắn nạo thai thật? Thì thế giới hôm nay hẳn đã khác hẳn. Cậu hiểu không? Hay, như cậu lỡ một chuyến xe buýt buổi sáng, nên đành phải mua ly cà phê thứ hai và trong lúc chờ đợi, mua một tấm vé số cào. Tấm vé số ấy trúng giải. Thế là đột nhiên cậu không cần phải đi xe buýt nữa. Cậu sẽ tới chỗ làm với một chiếc Lincoln. Nhưng rồi cậu bị đâm xe và chết. Tất cả chỉ là do cậu lỡ một chuyến xe buýt.”
Sean nhìn sang Whitey nhưng ông ta chỉ nhún vai.
“Đừng,” Jimmy nói, “đừng làm thế. Đừng nhìn tôi như thể tôi đang bị điên. Tôi không điên. Cũng không bị sốc.”
“Tôi biết, Jim.”
“Tôi chỉ nói là có những sợi dây liên hệ, cậu biết không? Những sợi dây liên hệ trong đời mình. Chỉ cần kéo một sợi là mọi thứ khác đều bị ảnh hưởng. Ví dụ như nếu hôm đó ở Dallas trời mưa thì Kennedy đã không đi xe mui trần. Hay Stalin ở lại trường dòng. Hay như cậu và tôi, Sean, nếu như chúng ta chui vào chiếc xe đó với Dave Boyle.”
“Gì cơ?” Whitey hỏi. “Xe nào cơ?”
Sean giơ một tay lên và bảo Jimmy, “Tôi không hiểu ý cậu?”
“Cậu không hiểu ư? Nếu chúng ta cùng lên chiếc xe đó, cuộc đời của chúng ta hẳn sẽ thay đổi theo chiều hướng hoàn toàn khác. Như người vợ đầu tiên của tôi, Marita, mẹ của Katie ấy? Cô ấy rất đẹp. Phải nói là lung linh. Cậu biết phụ nữ Latin rồi đấy? Mê hồn. Và cô ấy biết rõ điều đó. Đàn ông phải lớn mật lắm mới dám tiếp cận cô ấy. Vậy mà tôi đã làm được. Ở tuổi mười sáu tôi đúng là một kẻ cuồng khấu. Không sợ trời không sợ đất. Và tôi đã dám tiếp cận cô ấy, đã rủ cô ấy đi chơi. Và một năm sau, Chúa ơi, khi tôi mười bảy tuổi, vẫn là một thằng nhãi ranh thì chúng tôi kết hôn lúc cô ấy đang mang bầu Katie.”
Jimmy chậm rãi, từ tốn đi vòng quanh xác Katie nhiều lần.
“Vấn đề là ở chỗ này, Sean, nếu như chúng ta cùng leo lên chiếc xe đó và bị chở tới nơi chỉ có Chúa biết là ở đâu, và bị hai tên biến thái khốn kiếp đó làm những chuyện mà cũng chỉ có Chúa mới biết trong bốn ngày đó khi chúng ta mới chỉ, bao nhiêu, mười một tuổi đúng không? Thì tôi không nghĩ là tôi sẽ lớn mật như thế ở tuổi mười sáu. Tôi nghĩ hẳn mình sẽ trở thành một thằng đần, suốt ngày đứng ném bóng rổ trên phố Ritalin hay những trò tương tự. Tôi biết hẳn là tôi sẽ không bao giờ có đủ can đảm hẹn hò với một người phụ nữ cao ngạo, lộng lẫy như Marita. Và chúng tôi sẽ không bao giờ có Katie. Và Katie sẽ không bao giờ bị sát hại. Nhưng con bé đã bị giết. Tất cả chỉ là vì chúng ta đã không leo lên chiếc xe đó, Sean. Cậu hiểu tôi muốn nói gì rồi chứ?”
Jimmy nhìn Sean như chờ đợi một lời xác nhận mà Sean không biết phải trả lời như thế nào. Trông Jimmy như thể đang chờ đợi được xá tội, xá tội vì đã không leo lên chiếc xe ô tô đó khi còn bé, xá tội vì đã làm cha một đứa trẻ bị sát hại.
Đôi khi trong lúc chạy bộ, Sean phát hiện ra mình trở lại phố Gannon, dừng lại ở giữa phố, đúng nơi mà anh, Jimmy và Dave Boyle lăn lộn đánh nhau rồi nhìn lên và thấy chiếc xe ô tô đó đang rình họ. Đôi khi, Sean vẫn như ngửi thấy mùi táo phả ra từ chiếc xe đó. Và nếu quay đầu lại thật nhanh thì anh dường như có thể nhìn thấy Dave Boyle trên băng ghế sau của chiếc xe ô tô chuẩn bị rẽ, quay lại nhìn hai người bọn họ, bất lực và dần dần biến khỏi tầm mắt.
Thật ra cũng có lần Sean nghĩ tới chuyện đó, trong một trận nhậu tơi bời với bạn bè khoảng mười năm về trước, khi mà nồng độ cồn trong máu khiến anh trở nên thích triết lý, khiến anh tự hỏi nếu tất cả bọn họ cùng chui vào chiếc xe đó thì sao? Cả ba người bọn họ. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu cuộc đời hiện nay của họ hóa ra chỉ là một giấc mơ? Rằng ba người bọn họ trên thực tế vẫn chỉ là ba đứa trẻ mười một tuổi bị nhốt trong một hầm rượu nào đó tưởng tượng ra chúng sẽ làm gì khi lớn lên và trốn thoát được khỏi nơi này.
Cứ tưởng là ý nghĩ đó sẽ biến mất như hậu quả nhất thời của việc say rượu, nhưng Sean không ngờ rằng nó lại vương vất trong đầu anh giống như một viên sỏi trong đế giày.
Vì vậy mà đôi khi anh lại thấy mình đứng trên phố Gannon, trước cửa ngôi nhà cũ của mình, nheo mắt nhìn theo hình ảnh của Dave Boyle dần dần biến mất sau khúc ngoặt, mùi men táo tràn ngập khí quản và tự bảo: Không, không. Hãy quay lại đây.
Nhìn ánh mắt tang thương của Jimmy, anh những muốn nói gì đó. Anh những muốn thừa nhận với hắn rằng anh cũng từng suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ leo lên chiếc xe đó. Rằng ý nghĩ về sự biến đổi mà nó sẽ gây ra cho cuộc đời anh đôi khi vẫn giày vò, ám ảnh anh, vẫn rình mò trong từng góc phố, xen lẫn vào tiếng gió như một tiếng gọi âm vang từ một cửa sổ. Anh những muốn nói cho Jimmy biết rằng anh vẫn thường toát mồ hôi trong một giấc mơ xa lắc, trong giấc mơ đó đường phố túm chặt lấy chân anh và kéo anh về phía cửa xe ô tô đang mở. Anh những muốn nói với hắn rằng kể từ ngày hôm đó, anh thực sự không biết phải làm gì với chính cuộc đời của mình, rằng anh thường xuyên có cảm giác của một kẻ phi trọng lượng, phi vật chất, một kẻ không có thật.
Nhưng họ đang đứng trong nhà xác với thi thể con gái Jimmy nằm trên một chiếc bàn bằng thép ở giữa, và ngòi bút của Whitey căn trên giấy. Nên tất cả những gì mà Sean có thể đáp lại đối với vẻ cầu khẩn trên mặt Jimmy chỉ là, “Jim, đi thôi. Hãy đi uống chút cà phê nào.”
Trong mắt Sean, Annabeth Marcus là một phụ nữ quá mức kiên cường. Cô ngồi đó tại căng tin của hội đồng thành phố trong buổi chiều Chủ nhật lạnh lẽo, giữa mùi thức ăn đồ uống hâm nóng trong giấy bạc, cách nhà xác bảy tầng lầu ở phía dưới, nói chuyện với những người đàn ông xa lạ đang thi hành công vụ về đứa con riêng của chồng với một tâm trạng mà Sean biết là vô cùng đau đớn nhưng nhất định không cho phép mình suy sụp. Mắt cô đỏ ngầu nhưng nhìn một lúc là Sean biết cô ấy nhất định sẽ không khóc. Sẽ không khóc trước mặt bọn họ. Không đời nào.
Trong lúc nói chuyện, đôi khi cô phải ngừng lại để lấy hơi. Họng cô như cứng lại ở lưng chừng câu nói, giống như trong lồng ngực mọc ra một nắm đấm, chèn lấy các cơ quan trong cơ thể. Cô sẽ đặt một tay lên ngực, hơi há miệng ra và đợi cho tới khi hấp thụ đủ khí ôxy để tiếp tục nói.
“Thứ Bảy, con bé về nhà từ chỗ làm ở cửa hàng vào lúc bốn giờ rưỡi chiều.”
“Cửa hàng nào, bà Marcus?”
Cô chỉ vào Jimmy. “Chồng tôi là chủ cửa hàng Cottage Market.”
“Ở góc phố East Cottage và đại lộ Bucky?” Whitey nói “Cà phê ngon nhất thành phố.”
“Con bé trở về và nhảy vào tắm luôn. Nó tắm xong thì chúng tôi ăn tối - à không, đợi đã, con bé không ăn tối. Nó ngồi cùng với chúng tôi, trò chuyện với bọn trẻ con nhưng không ăn. Nó nói sẽ ăn tối cùng Eve và Diane.” Annabeth nói.
“Là những người bạn gái mà cô ấy đi chơi cùng?” Whitey hỏi Jimmy.
Jimmy gật đầu.
“Tức là, cô ấy không ăn tối...” Whitey nói.
“Nhưng con bé nán lại một lúc với bọn trẻ con, hai đứa con gái nhỏ của chúng tôi, em gái nó. Ba chị em nó bàn bạc về vụ diễu hành tuần tới và lễ ban thánh thể lần đầu tiên của Nadine. Rồi nó nói chuyện điện thoại ở trong phòng một chút cho tới khoảng tám giờ thì ra ngoài.” Annabeth nói tiếp.
“Bà có biết cô ấy nói chuyện với ai trong điện thoại không?”
Annabeth lắc đầu.
“Điện thoại trong phòng cô ấy có đường dây riêng à?” Whitey hỏi.
“Đúng thế.”
“Ông bà có phản đối nếu chúng tôi cho thẩm tra danh sách các cuộc gọi tới số điện thoại đó không?”
Annabeth nhìn Jimmy và Jimmy trả lời, “Không. Chúng tôi không phản đối.”
“Vậy là cô ấy rời khỏi nhà lúc tám giờ. Theo như ông bà biết là để tới gặp bạn của cô ấy, Eve và Diane?”
“Đúng vậy.”
“Còn ông vào lúc đó vẫn đang ở cửa hàng, ông Marcus?”
“Đúng thế, Tôi làm vào thứ Bảy. Ca mười hai giờ trưa tới tám giờ tối.”
Whitey lật một trang khác trong quyển sổ ghi chép, khẽ mỉm cười với hai vợ chồng họ. “Tôi biết việc này thật không dễ dàng nhưng ông bà đang làm rất tốt.”
Annabeth gật đầu quay sang nhìn chồng mình và bảo, “Em đã gọi điện cho Kevin.”
“Thế à? Em có nói chuyện với bọn trẻ con không?”
“Em có nói chuyện với Sara. Chỉ bảo nó là chúng ta sắp về. Ngoài ra không nói gì hết.”
“Nó có hỏi gì về Katie không?”
Annabeth gật đầu.
“Em nói gì với nó?”
“Em chỉ bảo nó là chúng ta sắp về mà thôi,” Annabeth nói và Sean nghe thấy một chút run rẩy trong giọng nói của cô khi nói tới từ “sắp”.
Rồi cô và Jimmy quay ra nhìn Whitey, ông ta lại nở một nụ cười trấn an.
“Tôi xin đảm bảo với ông bà rằng thành phố này từ trên xuống dưới đều sẽ dành ưu tiên cho vụ án này. Và chúng tôi nhất định sẽ không để xảy ra sai sót. Nhân viên Devine đây được ủy thác nhiệm vụ này vì cậu ấy là một người bạn của gia đình và sếp của chúng tôi biết rằng điều đó sẽ khiến cho cậu ấy hết lòng vì công việc. Cậu ấy sẽ song hành với tôi trong suốt cuộc điều tra và chúng tôi sẽ tìm ra kẻ chịu trách nhiệm trong vụ hãm hại con gái ông bà.”
Annabeth nhìn Sean vẻ dò xét. “Một người bạn của gia đình ư? Sao tôi không biết anh?”
Whitey nhíu mày, trò chơi bị lật tẩy.
“Chồng bà và tôi từng là chỗ bạn bè, bà Marcus,” Sean nói.
“Từ thời xa xưa,” Jimmy nói rõ.
“Cha chúng tôi cùng làm việc với nhau.”
Annabeth gật đầu, trông vẫn có vẻ hơi băn khoăn.
“Ông Marcus, ông đã ở cùng với con gái của mình gần như cả buổi chiều thứ Bảy tại cửa hàng. Đúng không?” Whitey lên tiếng.
“Đúng mà cũng không đúng,” Jimmy trả lời. “Phần lớn thời gian tôi ở phía sau trong khi Katie làm việc ở quầy thu ngân đằng trước.”
“Nhưng ông có nhớ có điều gì bất thường không? Như con bé hành động một cách kỳ quặc? Căng thẳng? Sợ hãi? Có thể cô ấy có đụng độ với khách hàng nào chẳng hạn?”
“Trong lúc tôi có mặt ở đó thì không có gì xảy ra. Tôi sẽ đưa ông số điện thoại của người làm việc với con bé buổi sáng. Có thể chuyện gì đó đã xảy ra trước khi tôi tới cửa hàng mà anh ta còn nhớ.”
“Cảm ơn ông đã giúp đỡ. Nhưng trong lúc ông có mặt ở đó thì sao?”
“Con bé rất thoải mái. Vui vẻ. Có lẽ hơi có một chút...”
“Một chút gì cơ?”
“Không, không có gì.”
“Ông Marcus, một chi tiết nhỏ nhặt lúc đó trong giây phút này lại có thể trở nên vô cùng quan trọng.”
“Jimmy?” Annabeth cúi về phía hắn vẻ thúc giục.
Jimmy nhăn mặt vẻ ngại ngùng. “Không có gì. Chỉ là... Tôi ngẩng đầu lên khỏi bàn và nhìn thấy con bé lúc đó đang đứng trên ngưỡng cửa. Chỉ đứng đó, uống một lon Coca bằng ống hút và nhìn tôi.”
“Nhìn anh?”
“Đúng thế. Khoảnh khắc đó trông con bé có cái vẻ giống hệt như hồi năm tuổi, khi tôi để nó lại một mình trong xe ô tô để chạy vội đi mua thuốc. Lúc đó, chính thế, con bé đã òa khóc vì tôi vừa mới ra tù, mẹ nó thì vừa mất và mỗi khi bị bỏ lại, dù chỉ là trong giây lát, con bé cũng sẽ nghĩ rằng bố nó không bao giờ quay trở lại nữa. Thế nên nó mới có cái dáng vẻ đó, không phải vậy sao? Ý tôi là dù khóc hay không, mỗi khi trên mặt con bé xuất hiện cái vẻ đó thì giống như là nó đang chuẩn bị tinh thần để không bao giờ gặp lại tôi nữa.” Jimmy hắng giọng rồi thở dài một cách não nề, mắt căng ra. “Với lại, tôi chua từng gặp lại cái vẻ mặt đó của con bé trong nhiều năm, dễ tới bảy hay tám năm trở lại đây, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi của ngày thứ Bảy ấy, con bé đã nhìn tôi chính bằng cái vẻ mặt đó.”
"Như cô ấy đang chuẩn bị tinh thần sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa?"
"Đúng thế." Jimmy nhìn Whitey ghi lại câu nói đó trong sổ tay của mình. "Cũng không cần quan trọng hóa vấn đề lên như thế. Chỉ là một nét mặt thôi mà."
"Tôi sẽ không đưa ra kết luận nào, ông Marcus. Tôi chỉ ghi chép lại tất cả những thông tin được cung cấp mà thôi. Đó chính là công việc của tôi, thu thập những mẩu thông tin cho tới khi có hai hay ba mảnh ghép lại được với nhau. Ông nói là ông từng đi tù?"
"Ôi trời ơi," Annabeth lắc đầu nói khẽ.
Jimmy ngồi dựa hẳn vào lưng ghế. "Chúng ta giờ mới đi vào trọng tâm đây."
"Tôi chỉ hỏi vậy thôi," Whitey nói.
"Ông có hỏi vậy không nếu như tôi nói mười lăm năm trước tôi làm việc tại chuỗi siêu thị Sears?" Jimmy cười khẽ. "Tôi đi tù vì một vụ trộm. Hai năm ở nhà tù Deer Island. Ông ghi điều đó vào trong sổ tay. Mẩu thông tin này sẽ giúp ông bắt được kẻ giết con gái tôi sao, trung sĩ? Tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi."
Whitey liếc mắt về phía Sean.
"Jim, ở đây không ai có ý định xúc phạm người khác cả. Hãy bỏ qua chuyện này, trở về trọng tâm của vấn đề," Sean nói.
"Trọng tâm?" Jimmy nhắc lại.
"Ngoài vẻ mặt của Katie ra thì cậu còn nhớ có điều bất thường gì khác không?"
Jimmy thu lại cái nhìn lầm lì kiểu phạm nhân trong trại với Whitey và nhấp một ngụm cà phê. "Không. Không có gì. À, chờ chút, cái thằng nhóc đó, Brendan Harris, nhưng không, không phải, đó là chuyện mới xảy ra sáng nay."
"Có chuyện gì với thằng bé đó?"
"Chỉ là một thằng nhóc hàng xóm. Hôm nay nó tới của hàng và hỏi Katie có đi làm không như thể nó hy vọng sẽ gặp con bé ở đó. Nhưng hai đứa hầu như không quen biết. Nên tôi thấy hơi lạ. Thế thôi."
Whitey ghi lại cái tên đó.
"Có thể con bé đang hẹn hò với cậu ta cũng nên?" Sean hỏi.
"Không."
"Ai mà biết được, Jim..." Annabeth chen vào.
"Anh biết," Jimmy nói. "Con bé sẽ không bao giờ hẹn hò với cái thằng nhóc đó."
"Không ư?"
"Không."
"Sao anh lại có vẻ chắc chắn như vậy?"
"Này, Sean, cậu muốn giở trò gì vậy? Cậu định quay tôi hả?"
"Tôi không có quay cậu, Jim. Tôi chỉ hỏi làm sao mà cậu lại có thể khẳng định chắc chắn như vậy về việc con gái cậu không hẹn hò với cậu bé Brendan Harris kia."
Jimmy thở hắt ra và nhìn lên trần nhà. "Linh tính của một người cha. Được chưa?"
Sean quyết định không hỏi thêm về vấn đề này nữa và gật đầu ra hiệu cho Whitey tiếp tục.
"Được rồi, vậy thì hiện giờ con bé có hẹn hò với ai không?”
"Hiện giờ thì không,” Annabeth nói. "Như chúng tôi được biết."
"Thế còn bạn trai cũ thì sao? Có người nào muốn trả thù cô ấy vì bị cô ấy bỏ rơi hay gì đó?”
Annaheth và Jimmy trao đổi một cái nhìn và Sean cảm thấy giữa hai người họ xuất hiện một kẻ tình nghi.
"Bobby O'Donnell," cuối cùng Annabeth lên tiếng.
Whitey dừng bút lại nhìn hai người ở bên kia bàn.
"Chúng ta đang nói tới cùng một gã Bobby O'Donnell đấy chứ?"
"Tôi cũng không biết nữa. Nếu như ông muốn đề cập tới một tay ma cô và buôn thuốc phiện thì đúng là hắn. Một gã khoảng hai mươi bảy tuổi?" Jimmy nói.
"Chính là hắn," Whitey trả lời. "Chúng tôi nghi ngờ hắn dính dáng vào vô số hành vi phạm tội trong khu vực này kể từ hai năm trở lại đây."
"Mà các ông vẫn không buộc được hắn một tội danh nào?"
"Chuyện là, thứ nhất, ông Marcus, tôi là cảnh sát bang. Nếu tội ác này không xảy ra trong công viên Penitentiary thì thậm chí tôi còn không thể xuất hiện ở đây. Khu East Bucky phần lớn thuộc về địa bàn của cảnh sát thành phố nên tôi không thể lên tiếng đại diện cho họ."
"Tôi sẽ nói lại điều này với Connie, bạn tôi. Bobby và tay chân của hắn đã cho nổ tung tiệm hoa của của cô ấy.” Annabeth nói.
"Tại sao hắn làm vậy?" Sean hỏi.
"Vì cô ấy không chịu trả tiền cho hắn,” Annabeth nói.
"Trả tiền cho hắn làm gì?"
“Trả tiền để hắn không cho nổ tung tiệm hoa khốn kiếp của cô ấy,” Annabeth nói và nhấp một ngụm cà phê. Sean lại nghĩ, người phụ nữ này đúng là cứng cỏi. Chọc tức cô ta thì thật là liều mạng.
"Vậy là con gái ông,” Whitey nói, "từng hẹn hò với hắn."
Annabeth gật đầu. "Chỉ trong một thời gian ngắn. Có vài tháng thôi, phải không Jim? Chuyện đó chấm dứt vào tháng Mười một."
"Bobby tiếp nhận chuyện đó ra sao?" Whitey hỏi.
Hai vợ chồng lại nhìn nhau và rồi Jimmy lên tiếng, "Cũng có một lần xảy ra bạo lực. Đêm đó, hắn tìm tới nhà với tên cẩu vệ sĩ của mình, Roman Fallow."
"Rồi sao?"
"Thì chúng tôi khiến chúng hiểu rằng chúng nên đi khỏi đó."
"Chúng tôi là những ai?"
"Các anh em trai tôi sống trong các căn hộ ở tầng trên và tầng dưới cùng tòa nhà. Họ đều muốn che chở cho Katie."
"Là anh em nhà Savage," Sean nói với Whitey.
Whitey lại đặt bút xuống lần nữa, day day hai đầu ngón tay bên thái dương. "Là anh em nhà Savage."
"Đúng vậy. Có chuyện gì sao?"
"Tôi không hề muốn thất lễ, thưa bà, nhưng tôi có chút lo ngại rằng chuyện này có thể diễn biến theo chiều hướng xấu." Whitey cúi đầu xuống, tay xoa xoa phía đằng sau gáy. "Tôi hoàn toàn không có ý xúc phạm, nhưng…”
"Đó là điều người ta vẫn thường nói trước khi chuẩn bị tuôn ra những lời mạo phạm."
Whitey ngẩng lên nhìn Annabeth với một nụ cười đầy vẻ ngạc nhiên. “Bà hẳn biết là các anh trai của mình cũng rất nổi tiếng.”
Annabeth đáp trả bằng một nụ cười lạnh lùng. "Tôi biết họ là ai, trung sĩ Powers. Ông không cần phải loanh quanh."
"Một người bạn của tôi bên đội trọng án cho biết cách đây vài tháng O'Donnell đã đánh động về việc chuyển hướng hoạt động sang việc cho vay nặng lãi và buôn ma túy. Mà cả hai lĩnh vực đó, nghe nói vốn là đặc quyền của nhà Savage."
"Nhưng không ở trong khu Hạ."
"Sao cơ thưa bà?"
"Nhưng không ở trong khu Hạ," Jimmy nhắc lại. "Họ không làm bậy trong khu vực mà họ đang sống."
"Chỉ làm ở chỗ khác," Whitey nói, tạm thời chấp nhận lời nói dối này. "Nhưng dù là trường hợp nào thì cũng xảy ra một thực tế là khu Hạ bị bỏ trống. Đúng không? Một khoảng trống có thể khai thác. Mà nếu thông tin của tôi chính xác thì đó chính là điều Bobby O'Donnell đang có kế hoạch tiến hành."
"Thì sao?" Jimmy nói, hơi thẳng người dậy.
"Thì sao cơ?"
"Thì có gì liên quan đến con gái tôi, trung sĩ?"
"Mọi chuyện đều có thể liên quan tới nhau," Whitey nói, hai tay dang rộng. "Mọi thứ, ông Marcus, vì tất cả những gì mà các bên tham dự cần tới là một cái cớ để gây chiến. Và bây giờ bọn họ đã có nó."
Jimmy lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười chua xót.
"Ông không nghĩ vậy sao, ông Marcus?"
Jimmy ngẩng đầu lên. "Trung sĩ, tôi nghĩ là khu dân cư của tôi sẽ nhanh chóng biến mất. Cùng với các loại tội phạm. Nhưng không phải là vì anh em nhà Savage, đám O'Donnell hay những kẻ mà các ông trấn áp. Tất cả chỉ là vì tỉ lệ lãi suất ngày càng xuống thấp trong khi thuế sở hữu nhà cửa lại ngày càng tăng vọt, rồi ai nấy đều muốn quay trở lại sống trong thành phố vì các quán ăn ở ngoại ô thật khủng khiếp. Và những người quay trở lại này không phải là loại người cần tiêu thụ ma túy hay cần tới sáu quán bar trên một khu phố cũng như những dịch vụ gái điếm rẻ tiền giá mười đô la một lần đi khách. Họ là những người có cuộc sống ổn định, yêu thích công việc của mình. Họ là những người có tương lai, có lương hưu và có xe hơi đắt tiền của Đức. Vậy nên khi những người này chuyển tới đây, và họ đang làm vậy, thì tội ác và phân nửa dân cư ở đây sẽ phải chuyển đi nơi khác. Thế nên tôi không lo việc Bobby O'Donnell và các anh vợ tôi xảy ra chiến tranh, trung sĩ. Vì chiến tranh để mà làm gì?"
"Để giải quyết chuyện trước mắt," Whitey nói.
"Ông thực sự cho rằng O'Donnell giết con gái tôi?" Jimmy hỏi.
"Tôi cho là anh em nhà Savage rất có thể sẽ coi hắn là đối tượng tình nghi. Và tôi nghĩ là có người nên khuyên bảo họ tránh khỏi suy nghĩ đó cho tới khi chúng tôi điều tra ra sự việc."
Jimmy và Annabeth ngồi đối diện với họ phía bên kia bàn nhưng Sean chịu không thể đọc nổi nét mặt của hai người ấy.
"Jimmy," Sean nói, "chúng tôi có thể khép lại vụ án một cách nhanh chóng nếu không bị phân tán."
"Vậy sao?" Jimmy nói. "Cậu sẽ hứa với tôi điều đó chứ?"
"Cậu có lời hứa của tôi. Và tôi hứa sẽ kết thúc vụ án một cách sạch sẽ, để hai bên không gặp phiền phức gì trên tòa."
"Bao lâu?"
"Gì cơ?"
"Cậu cần bao lâu để bắt kẻ giết con bé vào tù?"
Whitey giơ một tay lên. "Chờ chút, ông đang mặc cả với chúng tôi sao, ông Marcus?"
"Mặc cả?" Trên mặt Jimmy lại xuất hiện cái vẻ chết chóc của phạm nhân trong nhà tù.
"Đúng vậy," Whitey nói. "Vì tôi cảm thấy..."
"Ông cảm thấy?’'
"... một chút giọng điệu đe dọa trong cuộc đối thoại này."
"Thật sao?" Jimmy hỏi với vẻ ngây ngô nhưng đôi mắt vẫn giữ nguyên nét lầm lì.
"Giống như là ông đang gia hạn cho chúng tôi,” Whitey nói.
"Nhân viên Devine cam đoan sẽ tìm ra kẻ giết hại con gái tôi. Tôi chỉ là muốn hỏi cậu ấy dự tính trong khoảng thời gian bao lâu sẽ làm được việc đó."
"Nhân viên Devine," Whitey nói, "không phải là người phụ trách cuộc điều tra này. Mà là tôi. Và chúng tôi sẽ bắt được thủ phạm, dù đó có là kẻ nào đi nữa, thưa ông bà Marcus. Tôi chỉ không muốn có người lợi dụng mối quan ngại của chúng tôi về nguy cơ chiến tranh giữa nhà Savage và băng đảng của O'Donnell để gây sức ép. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ cho bắt tất cả bọn họ lại vì tội gây rối trị an và trì hoãn các thủ tục giấy tờ cho tới khi cuộc điều tra kết thúc."
Có mấy nhân viên an ninh tòa nhà đi qua chỗ họ ngồi, tay bưng các khay đựng thức ăn nóng còn bốc hơi. Sean cảm thấy không khí trở nên trở nên ngột ngạt, trời tối dần xung quanh họ.
"Vậy cứ thế đi," Jimmy cười nói.
"Cứ thế gì cơ?"
"Tìm ra kẻ đã giết con bé. Tôi sẽ không xen vào chuyện của các người." Hắn quay sang vợ mình, chìa tay ra cho cô và đứng dậy. "Em yêu?"
"Ông Marcus," Whitey lên tiếng.
Jimmy nhìn Whitey trong khi Annabeth nắm lấy tay hắn và đứng dậy.
"Có một nhân viên cảnh sát chờ ở dưới cổng để đưa ông bà về nhà," Whitey nói rồi thò tay vào ví. "Nếu ông nhớ ra điều gì thì hãy gọi cho chúng tôi."
Jimmy cầm lấy danh thiếp của Whitey, nhét vào túi quần sau.
Lúc này đứng dậy, Annabeth mới thấy hơi loạng choạng, cứ như hai chân làm bằng nước. Cô nắm chặt lấy tay chồng, những ngón tay của cô trở nên trắng bệch.
"Cảm ơn," cô nói khẽ với Sean và Whitey.
Giờ đây, Sean có thể thấy hậu quả tàn phá của ngày hôm nay bắt đầu ảnh hưởng tới khuôn mặt và cơ thể Annabeth như thế nào. Ánh đèn gay gắt trên đầu hắt lên mặt cô và Sean có thể hình dung dáng vẻ của cô sau này, một người đàn bà đẹp, hằn dấu một vẻ khôn ngoan ngoài mong muốn.
Sean không biết những lời đó tuôn ra khỏi miệng anh khi nào cho tới khi anh nghe thấy chính giọng nói của mình vang lên trong căng tin lạnh lẽo.
"Chúng tôi sẽ lên tiếng về sự việc của bạn bà, bà Marcus. Nếu bà không phản đối, chúng tôi sẽ để mắt tới chuyện đó."
Trong giây lát, mặt Annabeth hơi cau lại rồi cô hít một hơi thật sâu và run rẩy tựa vào chồng mình.
"Vâng, ông Devine, cảm ơn. Thật là tốt quá."
Đang lái xe, Whitey quay sang hỏi Sean, "Chuyện chiếc xe ô tô đó là thế nào?"
"Cái gì cơ?"
"Marcus nói rằng lúc còn bé các cậu suýt nữa thì chui vào một chiếc xe gì đó."
"Chúng tôi..." Sean nhoài người ra chỉnh lại chiếc gương bên cạnh xe cho tới khi có thể nhìn rõ đèn pha của những chiếc xe phía sau lưng họ, những chấm màu vàng nhợt nhạt nhấp nháy trong bóng tối nhập nhoạng. "Chúng tôi, mẹ kiếp, nhìn thấy một chiếc xe ô tô. Tôi, Jimmy và một thằng bé nữa tên là Dave Boyle đang chơi ở trước cửa nhà tôi. Lúc đó chúng tôi khoảng mười một tuổi. Chiếc xe đó xuất hiện trên phố và mang Dave đi mất."
"Một vụ bắt cóc à?"
Sean gật đầu, mắt không rời khỏi những chấm màu vàng tù mù kia. "Những gã đó đóng giả làm cảnh sát. Chúng dọa được Dave lên xe. Jimmy và tôi thì không. Chúng giữ Dave trong suốt bốn ngày. Cậu ta trốn thoát được. Giờ vẫn đang sống ờ khu Hạ."
"Họ có bắt được bọn chúng không?"
"Một tên bị chết, tên kia bị bắt khoảng một năm sau đó rồi tự sát trong buồng giam của mình."
"Anh bạn này," Whitey nói. "Tôi vẫn ước có một hòn đảo, cậu biết không? Giống như trong bộ phim cũ của Steve McQueen mà ông ta được coi là một người Pháp nhưng tất cả mọi người ở đó đều nói tiếng Pháp đúng giọng Pháp ngoại trừ ông ta. Ông ta chỉ là Steve McQueen với một cái tên Pháp mà thôi. Kết cục là ông lao từ trên mỏm đá xuống cùng với một chiếc bè kết bằng cây dừa. Cậu đã xem phim này chưa?"
"Chưa."
"Một bộ phim hay. Nhưng, như tôi nói lúc nãy, nếu như có một hòn đảo dành cho bọn ấu dâm, hiếp dâm trẻ con. Mỗi tuần, máy bay tới thả thức ăn vài lần. Xung quanh đó, chúng ta cài mìn trên mặt nước. Không ai có thể thoát ra ngoài được. Phạm tội lần đầu tiên cũng kệ, cho sống cả đời trên đảo luôn. Xin lỗi các vị, nhưng không thể mạo hiểm để các vị trốn ra ngoài và đi đầu độc người khác. Vì đó là một thứ bệnh lây truyền, cậu biết đấy. Cậu mắc bệnh vì có người đã làm thế với cậu. Và cậu lại truyền nó sang kẻ khác. Giống như bệnh hủi. Tôi cho là nhốt tất cả bọn chúng lại trên hòn đảo đó thì chúng sẽ không có cơ hội truyền bệnh. Mỗi thế hệ lại có bớt đi nhũng kẻ như thế. Sau vài trăm năm chúng ta biến hòn đảo thành một địa điểm du lịch kiểu Club Med. Trẻ con được kể về những tên biến thái đó giống như bây giờ nghe chuyện ma, giống như một giai đoạn mà chúng ta đã phát triển qua."
"Khiếp thật, trung sĩ, sao đột nhiên lại triết lý sâu sắc thế?" Sean hỏi.
Whitey toét miệng cười rồi rẽ xuống đường cao tốc.
"Anh bạn Marcus của cậu," ông ta nói, "nhìn thấy hắn ta là tôi biết đã từng ngồi tù. Họ không mất đi được cái vẻ căng thẳng đó. Nhất là ở trên vai. Phải trông chừng, nhìn trước, ngó sau suốt hai năm, sự căng thẳng đó hẳn phải dồn vào một chỗ."
"Cậu ấy vừa mất con gái mà. Có lẽ đó chính là điều chất chứa trên vai cậu ấy."
Whitey lắc đầu. "Không. Nỗi đau đó lại nằm ở trong ruột cơ. Cậu có thấy hắn ta liên tục nhăn mặt không? Vì sự mất mát đó đang nằm trong dạ dày của hắn ta và biến nó thành một thứ dung dịch a xít chua xót và đau đớn. Thứ này tôi đã chứng kiến hàng triệu lần rồi. Nhưng trên vai thì đó chính là dấu hiệu của nhà tù."
Sean rời mắt khỏi chiếc gương bên cạnh và ngắm nhìn những ngọn đèn phía bên kia đường cao tốc. Chúng lao vào hướng nhìn của họ như những đầu đạn, xoẹt qua như những dải băng nhòe nhoẹt rồi lẫn vào với nhau. Anh cảm thấy thành phố đang siết chặt xung quanh họ với những tòa nhà cao tầng, nhà ở, những tòa tháp văn phòng và bãi đỗ xe, những sân vận động, hộp đêm, nhà thờ và anh biết rằng nếu một trong những ngọn đèn kia phụt tắt thì cũng chẳng tạo ra sự khác biệt gì. Và nếu như có một ngọn đèn mới xuất hiện thì cũng chẳng ai chú ý. Mặc dù là thế nhưng chúng vẫn phát điện, chiếu sáng, vẫn nhấp nháy, rọi vào chúng ta và quan sát như lúc này đây, chúng đang nhìn chằm chằm vào mắt anh và đèn xe của Whitey khi họ lướt qua chúng trên xa lộ, lại thêm những cột đèn đường màu vàng và đỏ mất hút trong bạt ngàn những ánh đèn vàng, đỏ không ngừng nhấp nháy, nhấp nháy, nhấp nháy trong hoàng hôn của một ngày Chủ nhật không có gì đặc biệt.
Đi về đâu?
Về phía những ngọn đèn đã tắt, đồ ngốc.
Về phía những bóng đèn đã vỡ.
Quá nửa đêm, sau khi Annabeth và lũ trẻ con cuối cùng cũng chịu đi ngủ và Celeste, chị họ của Annabeth, đã tới nhà họ ngay khi biết tin, bắt đầu gà gật trên ghế sofa, thì Jimmy đi xuống cầu thang và ngồi ở hiên trước ngôi nhà ba tầng nơi hắn sống cùng với các anh em nhà Savage.
Hắn mang theo chiếc găng bóng chày của Sean và luồn tay vào đó nhưng không tài nào xỏ được ngón cái, chiếc găng ngắn chỉ chạm tới nửa lòng bàn tay của hắn. Hắn ngồi đó nhìn ra bốn làn đường trên đại lộ Buckingham và chuyền từ tay nọ sang tay kia một trái bóng, những tiếng bình bịch của bóng da đập vào găng tay da dần khiến lòng hắn dần nguôi ngoai.
Jimmy vẫn luôn thích ngồi ở đây vào ban đêm. Những cửa hàng mặt phố phía bên kia đường đều đã đóng cửa và gần như tối om. Đêm đến, một sự tĩnh lặng bao trùm lấy khu vực vốn tấp nập các hoạt động buôn bán, thương mại vào ban ngày, một sự tĩnh lặng rất đặc biệt. Những tiếng động chi phối cuộc sống thường nhật lúc ban ngày không hoàn toàn mất đi, mà chỉ tạm thời bị hút lại, như thể bị dồn vào trong hai túi phổi, nén lại đó để chờ dịp thoát ra. Sự tĩnh lặng đó mang lại cho hắn cảm giác tin tưởng và ấm áp vì nó hứa hẹn sự quay trở lại của những tiếng động ồn ĩ, dù đang cầm tù chúng. Jimmy không thể tưởng tượng ra cuộc sống ở nông thôn, nơi sự tĩnh lặng chính là tiếng động duy nhất, nơi sự im lặng thật là mỏng manh, chỉ chạm tay vào thôi là sẽ tan vỡ.
Hắn thích sự tĩnh lặng này, thứ im lặng rì rầm của thành phố. Buổi tối hôm nay quá ồn ào, ầm ĩ với những tiếng nói và tiếng khóc của vợ con hắn. Sean Devine đã cử hai cảnh sát điều tra, Brackett và Rosenthal, tới tìm kiếm trong phòng của Katie với ánh mắt ngại ngần, lúc nào cũng cụp xuống, luôn miệng lẩm bẩm xin lỗi khi lục ngăn kéo hay kiểm tra phía dưới đệm giường khiến Jimmy chỉ mong họ ngậm miệng lại và nhanh chân nhanh tay lên. Cuối cùng họ cũng không tìm thấy có điều gì bất ngờ ngoài số tiền bảy trăm đô la mới tinh trong ngăn kéo đựng tất của Katie. Họ chìa chỗ tiền cho Jimmy xem cùng với quyển sổ tiết kiệm đã đóng tài khoản của Katie, lần rút tiền cuối cùng được thực hiện vào buổi chiều thứ Sáu.
Jimmy không biết trả lời họ thế nào. Chính hắn cũng ngạc nhiên. Nhưng với tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay thì đó cũng không phải là chuyên lạ. Mà chỉ làm mọi thứ ngày càng trở nên rối rắm.
“Chúng ta có thể giết hắn.”
Val bước ra ngoài hiên, đưa cho Jimmy một lon bia. Hắn ngồi xuống bên cạnh Jimmy, hai chân trần để trên bậc thang.
“O'Donnell á?”
Val gật đầu. “Tôi sẵn sàng làm việc đó. Cậu biết mà, phải không Jim?”
“Anh nghĩ là hắn giết Katie?”
Val gật đầu. “Hay ra lệnh làm việc đó. Cậu không nghĩ vậy sao? Bạn gái của con bé cũng nghĩ vậy. Chúng bảo Roman bị bắt gặp ở một quán bar và hắn đã đe dọa Katie.”
“Đe dọa?”
“Ừ thì nói chung là làm con bé sợ hãi, cứ như thể nó vẫn là bạn gái của O'Donnell. Thôi nào Jimmy, đó hẳn là Bobby.”
“Tôi cũng chưa dám chắc.” Jimmy nói.
“Thế khi cậu biết chắc rồi thì cậu sẽ làm gì?”
Jimmy đặt chiếc găng bóng chày xuống bậc thang dưới chân mình rồi mở lon bia ra.
Hắn từ từ nhấp một ngụm dài. “Tôi cũng không biết nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.