Chương 4: Hiếm khi ra ngoài
Dennis Lehane
18/04/2016
Dave Boyle đã kết thúc buổi tối hôm ấy của mình ở quán McGills, ngồi cùng Stanley Khổng Lồ trong góc quán bar xem đội Sox chơi một trận trên sân khách. Hôm nay Pedro Martinez chơi xuất sắc ở vị trí ném bóng giúp đội Sox thắng áp đảo đội Angels. Pedro ném mạnh tới mức khi tới dĩa gôn, trái bóng trông chỉ giống như một viên thuốc dẹt. Tới cú ghi bàn thứ ba thì các tay đập bóng đội Angels trông có vẻ hãi hùng, cho tới bàn thứ sáu thì dường như họ chỉ muốn bỏ cuộc về nhà suy nghĩ xem tối nay ăn gì. Chỉ khi Garret Anderson may mắn đỡ được một cú cầu âu, đánh khẽ quả bóng sang bên cánh phải, chấm dứt chuỗi ghi bàn của Pedro thì chút phấn khích còn lại trong đám cổ động viên suốt một trận đấu bị dẫn trước 8-0 mới lại trỗi dậy và Dave đột nhiên cảm thấy thà xem đám cổ động viên, ánh sáng và không khí trên sân vận động Anaheim còn thú vị hơn.
Anh chăm chú quan sát gương mặt các cổ động viên đội nhà - những gương mặt đầy vẻ căm phẫn, thất bại, như thể trận thua này còn khiến họ đau lòng hơn cả những kẻ đang chơi dưới sân. Dave có thể hình dung được đối với một số người, đây là trận đấu duy nhất trong năm mà họ có cơ hội đi xem. Họ dẫn vợ con theo, ra khỏi nhà từ sớm, khi buổi tối ở California mới bắt đầu, mang theo những thùng lạnh đựng thức ăn đồ uống cho những bữa tiệc picnic sau trận đấu và tấm vé giá ba mươi đô la cho hạng ghế rẻ, mua những chiếc mũ cổ động đội tuyển giá hai mươi lăm đô cho bọn trẻ con đội lên đầu rồi cố nuốt những chiếc bánh mì kẹp thịt gớm ghiếc giá sáu đô la và đám xúc xích bốn đô rưỡi, uống thêm một lon Pepsi và những que kem dính nhớp nhúa dây ra cả đầu và tay họ. Họ tới đây để được lên tinh thần, để tìm kiếm sự hoan hỉ, để thoát ra khỏi cuộc sống thường ngày bằng việc chứng kiến một chiến thắng vang dội. Đó là lý do tại sao khán đài và các sân vận động bóng chày mang lại cảm giác như những nhà thờ lớn, rì rầm trong ánh sáng lung linh là những lời cầu nguyện và bốn mươi nghìn trái tim đập cùng một nhịp ca hy vọng.
Hãy chiến thắng vì tôi. Vì các con của tôi. Vì cuộc hôn nhân của chúng tôi, vì tôi có thể đem cái chiến thắng này vào trong xe của mình và lặng lẽ thưởng thức vinh quang của nó cùng với gia đình của mình trên đường trở về với cuộc sống thường ngày vốn không lấy gì làm vẻ vang.
Hãy chiến thắng vì tôi. Hãy chiến thắng. Chiến thắng. Chiến thắng.
Nhưng khi đội bóng của họ bị thua, cái hy vọng tập thể ấy bị nghiền nát thành muôn mảnh và mọi ảo tưởng về một sự đoàn kết đồng lòng giữa những người cùng hội cùng thuyền cũng tan biến. Đội bóng của anh đã phụ lòng anh và nhắc nhở anh rằng có nỗ lực đến đâu thì anh cũng chỉ thường chuốc lấy thất bại mà thôi. Khi anh hy vọng, hy vọng sẽ bị dập tắt. Và anh ngồi đó giữa đám rác rưởi những bao bì bằng giấy bóng kính sặc sỡ, những vỏ hộp popcorn, những chiếc ly giấy nhão nhoét, ngập sâu hơn trong đống đổ nát miên man của đời mình, chuẩn bị đối mặt với một đoạn đường về thật dài và tăm tối qua một bãi đỗ xe thật dài và tăm tối giữa một đám người lạ giận dữ, say xỉn với một bà vợ lầm lì đang cộng sổ thất bại mới nhất của chồng mình và ba đứa con mặt mũi khó đăm đăm. Tất cả rốt cuộc chỉ là để ngồi lại vào trong xe và lái về cái nới mà anh vốn hy vọng sân bóng hay chính là ngôi nhà thờ này sẽ giúp anh tránh đi trong giây lát.
Dave Boyle, cựu ngôi sao ở vị trí giữa gôn của đội tuyển vàng trường trung học kỹ thuật Don Bosco từ năm 78 đến năm 82 hiểu rất rõ rằng trên đời này hiếm có gì có thể so sánh với tâm trạng của một cổ động viên. Anh hiểu rõ khi nào cần họ, khi nào ghét họ, khi nào phải quỳ gối trước họ để cầu xin thêm một tràng vỗ tay, và khi nào phải cúi đầu khi chẳng may làm tan vỡ trái tim họ, trái tim mà họ dành cho đội bóng, trái tim sẽ lên cơn cuồng nộ nếu đội bóng thua trận.
“Cậu có nhìn mấy cô gái kia không? Thật không tin nổi.” Stanley Khổng Lồ vừa bảo anh và Dave ngước mắt nhìn hai cô gái vừa xông lên đứng trên quầy bar nhảy theo tiết tấu của bài “Brown Eyed Girl” đang được một người bạn của họ hát chay, không nhạc đệm. Hai người trên quầy bar liên tục uốn éo, lắc hông rất gợi cảm. Cô gái đứng bên phải có làn da nõn nà và đôi mắt sáng, màu xám rất gợi dục như mời mọc đàn ông, Dave đoán cô ta đang ở đỉnh cao của sự chín muồi, loại con gái này sẽ rất tuyệt trên giường trong vòng nửa năm nữa. Nhưng chỉ khoảng hai năm sau là xuống sắc, có thể dễ dàng nhận thấy cằm cô ta sẽ sệ và nhão, lại suốt ngày vận một chiếc váy nội trợ lôi thôi khiến không ai có thể tưởng tượng ra cách đây không lâu cô ta cũng là một người khêu gợi.
Nhưng cô gái kia thì…
Dave biết con bé kia từ khi nó còn nhỏ, Katie Marcus, con gái của Jimmy và Marita bạc phận đáng thương, giờ là con ghẻ của Annabeth, em họ vợ anh. Giờ con bé đã thực sự trưởng thành, cơ thể rắn chắc, tinh khôi, uyển chuyển. Nhìn con bé nhảy, lắc hông, xoay người và tươi cười, mái tóc vàng xòa xuống trước mặt như một chiếc khăn voan rồi lại hất ngược lên khi con bé ngả đầu ra sau để lộ chiếc cổ cong cong trắng ngần, Dave cảm thấy một niềm hy vọng đen tối, nhức nhối chợt trỗi dậy trong lòng anh như một ngọn lửa tham lam cuồng nhiệt, chẳng phải tới từ nơi nào xa lạ mà từ chính con bé. Nó được truyền từ cơ thể con bé sang cơ thể anh, khi mắt con bé bắt gặp ánh mắt anh và khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của nó đột ngột phát ra một tín hiệu nhận biết và con bé mỉm cười, lấy một ngón tay vẫy anh và dẫn đường cho niềm hi vọng ấy chạy xuyên qua lồng ngực vào tới trái tim anh.
Anh liếc nhìn sang đám đàn ông trong quán bar, hết thảy bọn họ đều đang ngây ngất quan sát hai cô gái đang nhảy cứ như thể hai cô gái ấy là những tặng phẩm của Chúa trời. Dave có thể nhìn thấy trên gương mặt họ một niềm khao khát tương tự như biểu hiện của các cổ động viên đội Angels lúc trước, một sự mong mỏi thê lương nhưng đồng thời cũng cúi đầu chấp nhận rằng mình hẳn sẽ phải ra về mà không được thỏa mãn. Đành phải tự thủ dâm trong buồng tắm vào lúc ba giờ sáng trong khi vợ và con đang ngáy ầm ĩ trên gác.
Dave mơ hồ nhìn Katie trước mặt và nhớ tới nét mặt của Maura Keaveny lúc trần truồng phía dưới anh, lông mày ướt đẫm, mắt mơ màng, bồng bềnh trong rượu và khao khát nhục dục. Chính là khao khát anh. Dave Boyle. Ngôi sao bóng chày. Niềm tự hào của khu phố Hạ chỉ trong ba năm ngắn ngủi. Không ai còn liên hệ anh với đứa bé bị bắt cóc lúc mười tuổi nữa. Không, vì anh chính là một người hùng của khu phố. Lúc đó Maura ở trên giường của anh. Còn Số Phận thì đứng về phía anh.
Lúc đó Dave Boyle còn chưa nhận thức được tương lai mới ngắn ngủi làm sao. Tương lai có thể biến mất nhanh như thế nào, chẳng để lại cho anh cái gì ngoài một hiện tại dài dằng dặc và khốn quẫn, không có gì bất ngờ, cũng không có gì để hy vọng, ngày lại ngày trôi qua không có gì thay đổi khiến một năm đã qua mà tờ lịch trong bếp vẫn luôn dừng ở tháng Ba.
Mình sẽ thôi không mơ mộng gì nữa, anh nói. Mình không muốn tự làm đau lòng mình nữa. Nhưng rồi đội bóng của anh lại thắng một trận vòng loại, hay anh vừa xem được một bộ phim, nhìn thấy một tấm biển quảng cáo du lịch Aruba đèn màu cam đục, hay bắt gặp một người con gái hơi giống với người mà anh hò hẹn thời trung học - một người phụ nữ mà anh đã yêu và đã để mất - đang nhảy trước mặt anh với đôi mắt lim dim mơ màng và anh tự nhủ, thây kệ, hãy cứ mơ mộng thêm một lần nữa thôi.
Một lần khi Rosemary Savage Samarco vào lúc thập tử nhất sinh (không biết là lần thứ năm hay mười gì đó) bảo với con gái Celeste Boyle của mình rằng, “Thề với Chúa là niềm vui duy nhất trên đời này của ta là thỉnh thoảng chọc vào chỗ hiểm của bố mày.”
Celeste nở một nụ cười xa cách và toan bỏ đi chỗ khác nhưng những ngón tay bị viêm khớp của mẹ cô chụp lấy cổ tay cô và siết chặt tới tận khớp xương.
“Con nghe mẹ này, Celeste. Mẹ sắp chết nên khỉ gió, mẹ nói nghiêm túc đấy. Đó là thứ mà con sẽ có trên đời này - nếu mà con may mắn - dù chả nhiều nhặn gì. Ngày mai mẹ sẽ chết và mẹ muốn con gái mẹ hiểu rằng: Con sẽ có được một thứ. Con có nghe mẹ nói gì không? Một thứ trên thế giới mang lại cho con niềm vui. Với mẹ đó là chọc vào chỗ hiểm của ba con mỗi khi có thể.” Mắt bà chợt lấp lánh và nước dãi nhểu ra trên miệng bà. “Tin mẹ đi, sau một thời gian, ông ấy lại đâm ra thích chứ.”
Celeste lấy khăn mặt lau trán mẹ. Cô mỉm cười với bà và gọi, “Mẹ” với một giọng thì thầm, êm ái. Cô khẽ thấm chỗ nước miếng trên miệng bà và xoa lòng bàn tay bà trong khi đầu cô không lúc nào ngừng nghĩ, ta phải ra khỏi đây. Ra khỏi ngôi nhà này, khỏi khu phố này, khỏi cái nơi điên rồ này, nơi đầu óc của con người đã hoàn toàn trở nên mục ruỗng do sống quá lâu trong cảnh bần hàn, bức bối mà hoàn toàn bất lực không thể đổi thay.
Thế nhưng mẹ cô vẫn tiếp tục sống. Bà vượt qua bệnh viêm ruột, những cơn co giật của bệnh tiểu đường, bệnh thận, hai cơn nhồi máu cơ tim, những u ung thư ở ngực và ở ruột. Hai lá lách của bà ngưng làm việc trong một ngày rồi một tuần sau lại hoạt động trở lại một cách háo hức, khiến các bác sĩ cứ hỏi đi hỏi lại Celeste liệu họ có thể nghiên cứu cơ thể mẹ cô sau khi bà chết.
Hồi đầu Celeste cũng hỏi lại, “Thế các vị có hứng thú nghiên cứu bộ phận nào?”
“Chỗ nào cũng cần nghiên cứu.”
Rosemary Savage Samarco có một người em trai ở khu Hạ mà bà rất ghét, hai người chị gái sống ở Florida nhưng không muốn nói chuyện với bà, và bà hay chọc vào chỗ hiểm của chồng tài tình tới mức ông phải chui xuống mồ từ sớm để trốn thoát. Celeste là đứa con duy nhất của bà sau tám lần sẩy thai. Lúc Celeste còn nhỏ, cô vẫn thường hay tưởng tượng ra những người suýt thành chị em đó bay lơ lửng xung quanh mình và bảo họ, mọi người thế là lại may.
Khi Celeste đến tuổi dậy thì, cô tin là sẽ xuất hiện một người mang cô ra khỏi tất cả những chuyện này. Cô không phải là một người xấu xí. Cũng không phải loại người chua chát, cô có phẩm chất tốt, lại biết khi nào cần hài hước. Xét trên mọi khía cạnh, cô đoán là chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Vấn đề là dù có gặp gỡ vài ứng cử viên nhưng không ai trong số họ là người có bản lĩnh ẵm cô đi chỗ khác. Đa phần bọn họ là người ở Buckingham, phần lớn là mấy kẻ rách nát khu Thượng hay ở East Bucky trong khu Hạ giống như cô, cũng có vài người ở Rome Basin hay một anh chàng ở trên phố lớn mà cô gặp được trong khi theo học ở trường tạo mẫu tóc Blaine, nhưng hóa ra lại là một kẻ đồng tính dù lúc đó anh ta còn chưa hiểu ra điều đó.
Bảo hiểm y tế của mẹ cô rất tệ khiến Celeste chẳng mấy chốc nhận ra rằng cô đi làm chỉ để trang trải ở mức tối thiểu những khoản nợ khủng khiếp từ đống hóa đơn y tế khủng khiếp cho những căn bệnh khủng khiếp nhưng lại vẫn chưa đủ khủng khiếp để chấm dứt sự khốn khổ của bà. Nhưng không hẳn là bà hoàn toàn căm ghét sự khốn khổ này. Mỗi lần vật lộn với một căn bệnh mới là lại thêm một lần bà có cảm giác chiến thắng cái mà Dave gọi là Cuộc đời khốn khổ của Rosemary, còn đau tim hơn cả trò rút thăm trúng thưởng. Xem bản tin truyền hình, thấy một bà mẹ đau khổ đang khóc lóc quỳ mọp trên vỉa hè sau khi ngôi nhà và hai đứa con bị thiêu rụi trong một đám cháy, Rosemary chỉ tặc lưỡi bảo, “Con thì lúc nào cũng có thể đẻ được. Thử sống với bệnh viêm ruột và bệnh phổi trong cùng một năm sẽ biết thế nào là đau.”
Dave miễn cưỡng mỉm cười rồi bỏ đi lấy một chai bia nữa.
Rosemary nghe tiếng tủ lạnh mở trong bếp sẽ quay sang bảo Celeste, “Con chỉ là người tình của nó thôi, cưng ạ. Vợ của nó tên là Budweiser cơ.”
Celeste sẽ trả lời, “Mẹ ơi, thôi đi mà.”
Và mẹ cô lại bảo, “Gì cơ?”
Cuối cùng thì chính Dave là người mà Celeste quy thuận - hay chấp nhận? Anh là một người ưa nhìn, hài hước và rất hiếm khi mất bình tĩnh. Khi họ kết hôn, anh đang có một việc làm rất tốt, điều hành phòng thư tín ở Raytheon và ngay cả khi bị sa thải do cắt giảm nhân lực, anh cũng tìm ngay được một chân mang vác hành lý trong một khách sạn trung tâm (với mức lương bằng một nửa lúc trước) mà không hề than vãn. Trên thực tế, Dave là một người không bao giờ than phiền vì bất cứ chuyện gì, và hầu như không bao giờ nhắc tới quãng thời gian thơ ấu trước khi vào trường trung học, khiến chính Celeste cũng bắt đầu cảm thấy lạ, kể từ khi mẹ cô mất.
Cuối cùng thì một cơn đột quỵ cũng đã mang mẹ cô đi. Hôm đó Celeste từ siêu thị trở về nhà và tìm thấy mẹ cô chết trong bồn tắm, đầu nghếch lên, miệng méo lệch sang phải như thể bà vừa nhá phải thứ gì quá chua.
Vài tháng đầu sau tang lễ, Celeste nhẹ người nghĩ rằng cô sẽ dễ thở hơn khi hằng ngày không còn phải nghe những lời nói độc địa và sự can thiệp thô bạo của mẹ vào cuộc sống của mình. Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như cô mong muốn. Tiền lương của Dave cũng chỉ bằng Celeste, chỉ hơn một đô la so với một giờ làm việc ở McDonald và dù có may mắn không phải trả tiếp đống hóa đơn y tế chồng chất của Rosemary thì lại phải oằn lưng ra gánh tiếp món nợ khổng lồ từ chi phí tang lễ. Nhìn vào tình hình tài chính cùng quẫn của mình, những thứ hóa đơn họ sẽ phải trả dần trong nhiều năm, nguồn thu vào ít ỏi, những món cần chi tiêu lại khổng lồ, rồi những đống hóa đơn mới do chi phí cho việc học hành của Michael, những chiếc thẻ tín dụng lần lượt hết tiền, Celeste không khỏi cảm thấy cuộc sống của họ như ngàn cân treo sợi tóc. Cả cô và Dave đều không có bằng đại học hay ý định học đại học, mà mỗi lần bật tin tức lên xem lại chỉ thấy người ta quàng quạc nói về tỉ lệ thất nghiệp hay tình hình anh ninh việc làm nói chung mà chẳng thấy ai nhắc tới những người bị ảnh hưởng nhất chính là người lao động có tay nghề và những người không đủ tiền mua bảo hiểm y tế hay bảo hiểm răng miệng và có ít cơ hội lựa chọn nghề nghiệp.
Đôi khi Celeste ngồi trên nắp bồn cầu cạnh chiếc bồn tắm mà cô tìm thấy xác của mẹ mình. Cô cứ ngồi đó trong bóng tối. Ngồi đó và cố không bật khóc và tự hỏi tại sao cuộc đời cô lại thành ra nông nỗi này và rồi một lần, trong khi cô đang ngồi như vậy vào lúc ba giờ sáng ngày Chủ nhật khi mưa to quật rát từng cơn lên cửa sổ thì Dave bước vào nhà, cả người toàn máu.
Anh có vẻ sửng sốt thấy cô ngồi đó. Anh thụt lại khi thấy cô đứng lên.
Cô hỏi, “Anh yêu, chuyện gì đã xảy ra vậy?” và đưa tay ra định chạm vào người anh.
Anh lại lùi về phía sau, chân va vào cánh cửa. “Anh bị chém.”
“Gì cơ?”
“Anh bị chém.”
“Lạy Chúa, Dave! Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh cởi chiếc áo thun đang mặc ra và Celeste nhìn chằm chằm vào một vết cắt dài đang há miệng máu me đầm đìa dọc theo mạng sườn Dave.
“Anh yêu, lạy Chúa tôi, anh phải tới bệnh viện ngay.”
“Không, không,” anh nói, “Nhìn này, nó đâu có sâu lắm, chỉ là chảy quá nhiều máu mà thôi.”
Anh nói đúng. Nhìn kỹ lại thì vết thương chỉ sâu khoảng hai tới ba mi li mét là cùng. Nhưng rất dài và chảy nhiều máu, còn chưa kể đến lượng máu đã thấm qua áo ngoài và phun lên cổ Dave.
“Là ai đã ra tay?”
“Một thằng mọi biến thái lên cơn nghiện,” anh nói và cuộn chiếc áo ném vào bồn rửa. “Em yêu, anh thế là tiêu rồi.”
“Anh sao? Làm sao cơ?”
Anh nhìn cô, mắt đảo điên. “Hắn ta định trấn lột anh nên anh đánh hắn. Vì vậy mà hắn chém anh.”
“Anh đánh một gã có dao ư, Dave?”
Anh mở vòi nước thò đầu vào uống một ngụm rồi bảo, “Anh cũng không biết tại sao. Anh hoàn toàn quẫn trí. Thực sự là quẫn trí, em yêu. Anh đã thịt hắn.”
“Anh sao cơ?”
“Anh đã giã hắn tơi bời. Nhìn thấy lưỡi dao là anh tự dưng phát điên lên. Em biết không? Anh đấm hắn ngã xuống, đè lên trên và rồi không còn kiềm chế được nữa, liên tục xuống tay.”
“Như vậy gọi là tự vệ?”
Anh giơ tay lên làm một cử chỉ tán đồng. “Nhưng nói thật anh không tin là tòa án sẽ nghĩ vậy.”
“Em không thể tin được chuyện này,” cô nắm lấy cổ tay anh bảo, “hãy kể chính xác cho em xem chuyện đã xảy ra như thế nào.”
Trong một chớp mắt khi nhìn thẳng vào mặt anh, bỗng dưng cô cảm thấy buồn nôn. Cô cảm thấy trong mắt anh có gì đó man trá, có gì đó vừa nổi loạn lại vừa hoan hỉ.
Chắc là tại ánh đèn, cô nghĩ vậy, là do ngọn đèn huỳnh quang mờ đục ngay trên đỉnh đầu anh vì khi anh cúi xuống và vỗ vỗ vào tay cô thì cơn buồn nôn lập tức biến mất và mặt anh trở lại bình thường, có vẻ sợ hãi, nhưng bình thường.
“Anh đan đi ra xe,” anh nói và Celeste lại ngồi xuống trên nắp bồn cầu trong khi Dave quỳ xuống trước mặt cô và nói tiếp, “và rồi hắn lại gần xin lửa. Anh nói anh không hút thuốc. Hắn ta bảo hắn ta cũng không hút thuốc.”
“Hắn cũng không hút thuốc?”
Dave gật đầu. “Thế nên tim anh bắt đầu đập thình thịch. Vì xung quanh chả có ai. Đó cũng chính là lúc anh nhìn thấy con dao và hắn ta bảo, “Ví của mày hay mạng của mày, đồ chó. Tao sẽ lấy một trong hai thứ đó.”
“Hắn nói thế sao?”
Dave hơi lùi lại, đầu ngửa ra sau, “Sao cơ?”
“Không có gì.” Celeste chỉ nghĩ là những lời đó nghe rất hài hước, hơi quá thông minh, y như trong phim. Nhưng giờ khi ai cũng thích xem phim, nhất là từ khi có truyền hình cáp nên có lẽ tên cướp đó đã học được những dòng này từ một bộ phim nào đấy rồi thức đêm luyện tập trước gương cho tới khi thấy mình nói năng giống hệt các ngôi sao điện ảnh như Wesley hay Denzel.
“Và rồi… và rồi,” Dave nói, “Anh nói gì đó kiểu như, ‘thôi nào, anh bạn. Hãy để tôi vào xe và đi về nhà,’ rõ ràng là nghe rất ngớ ngẩn vì anh biết rằng hắn hẳn còn muốn cướp luôn cả chìa khóa xe nữa. Và anh chỉ, anh cũng không biết tại sao nữa, cưng, anh chỉ thấy bực mình thay vì sợ hãi. Chắc là do rượu, có lẽ vậy, anh cũng không dám chắc, nên anh xô hắn ra và hắn rạch anh một nhát.”
“Em tưởng hắn đánh anh trước cơ mà.”
“Celeste, thế có để anh kể tiếp không, mẹ kiếp?”
Cô liền chạm vào má anh và bảo, “Em xin lỗi, anh yêu.”
Anh hôn vào lòng bàn tay cô và kể tiếp. “Ừ, đúng thế, hắn dồn anh về phía xe ô tô rồi thụi anh một đấm nhưng anh tránh được và thế là hắn đâm anh, anh cảm thấy lưỡi dao cứa vào thịt mình khiến anh giật mình. Anh liền đấm mạnh vào đầu hắn làm hắn hoàn toàn bất ngờ. Hắn chỉ kịp thốt ra mấy từ kiểu như, ‘Mẹ kiếp, thằng chó chết,’ thì anh lại bồi thêm cú nữa, hình như vào cổ thì phải. Và hắn ngã xuống. Con dao bật ra xa và anh nhảy lên người hắn và, và, và…”
Dave nhìn chằm chằm vào trong bồn tắm, miệng vẫn há hốc, môi trề ra.
“Gì vậy?” Celeste vẫn đang cố hình dung ra cảnh tên cướp một tay xoáy lại thành nắm đấm, một tay cầm dao thủ thế. “Thế anh đã làm gì?”
Dave quay đầu lại nhìn vào đầu gối cô. “Anh điên cuồng nện hắn. Anh chỉ biết là anh có thể đã giết hắn rồi. Anh đập đầu hắn xuống đất và đấm nát mặt hắn, mũi miếc gãy hết cả. Anh vừa điên vừa sợ, chỉ nghĩ tới em và Michael, nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nếu để mất xe, nghĩ tới việc mình có thể chết trong một bãi đỗ xe khốn kiếp chỉ vì một tên nghiện lười biếng không muốn làm việc lương thiện để kiếm sống.” Anh nhìn vào mắt cô và nhắc lại, “Em yêu, có thể anh đã giết hắn rồi.”
Trông anh lúc này thật trẻ con. Hai mắt mở to, mặt tái mét, mồ hôi nhễ nhại, tóc dính bết vào đầu, đầy vẻ kinh hoàng và rồi toàn máu là máu.
Bệnh AIDS, cô chợt nghĩ tới nó. Nếu tên đó bị bệnh AIDS thì sao?
Không, giờ phải giải quyết chuyện quan trọng trước mắt. Xử lí nó trước. Cô nghĩ.
Dave cần cô. Đây không phải thường hay xảy ra. Chính vào giây phút này cô mới nhận ra tại sao việc Dave không bao giờ than phiền lại bắt đầu khiến cô lo lắng. Người ta than phiền với ai đó chính là để kêu gọi sự giúp đỡ, kêu gọi người đó giải quyết rắc rối cho mình. Nhưng trước đây Dave chưa bao giờ cần tới cô nên anh không hề than phiền gì với cô, kể cả sau khi anh mất việc hay trong lúc Rosemary còn sống. Nhưng lúc này đây, anh đang quỳ trước mặt cô và tuyệt vọng nói với cô rằng anh có thể đã giết một người và muốn cô khẳng định mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa.
Đúng vậy. Không phải thế sao? Định trấn lột một công dân lương thiện không ngờ mọi chuyện lại không xảy ra như ý muốn. Phải chết thì cũng tệ thật. Celeste thầm nghĩ, thật là một chuyện đáng tiếc nhưng chơi dao hẳn có ngày đứt tay.
Cô hôn lên trán chồng và thì thầm, “Anh yêu, anh đi tắm đi. Em sẽ xử lý đám quần áo này.”
“Được không?”
“Được.”
“Em định sẽ làm gì với chúng?”
Cô cũng chẳng biết nữa. Đốt chúng? Hẳn rồi. Nhưng ở đâu? Không thể đốt ở trong căn hộ này. Chỉ có thể xuống sân sau. Nhưng ngay lập tức cô nghĩ tới việc người khác hẳn sẽ nghi ngờ nếu cô mang quần áo xuống sân đốt vào lúc ba giờ sáng. Hay bất cứ thời điểm nào khác trong ngày.
“Em sẽ giặt chúng.” Cô đột ngột nghĩ ra. “Em sẽ giặt chúng thật sạch rồi cho vào túi rác và chôn đi.”
“Chôn á?”
“Thế thì vứt ra bãi rác vậy. Hay, không, chờ chút - đầu cô giờ hoạt động nhanh hơn miệng - chúng ta sẽ giấu cái túi tới sáng thứ Ba. Thứ Ba là ngày đổ rác, phải vậy không nhỉ?”
“Ừ…” Anh bật vòi nước nhìn cô và chờ đợi, vết đâm trên người anh bắt đầu sẫm lại khiến cô lại lo lắng nghĩ tới khả năng nhiễm bệnh AIDS, hay viêm gan, có biết bao nhiêu bệnh gây chết người hay nhiễm độc truyền qua đường máu. “Em biết lúc nào họ tới lấy rác. Hằng tuần vào lúc bảy giờ mười lăm tại điểm đổ rác trừ tuần đầu tiên của tháng Sáu khi học sinh bế giảng, có nhiều rác hơn nên họ thường tới trễ nhưng…”
“Celeste. Em yêu. Ý em là gì?”
“Thì khi nghe tiếng xe tải em sẽ chạy xuống cầu thang như thể em bị sót một túi rác nên chạy theo quẳng trực tiếp vào khoang nghiền rác sau xe. Được không?” Cô nói và mỉm cười dù không thấy thích thú ý tưởng ấy cho lắm.
Anh đặt một tay dưới làn nước, đứng xoay lưng lại phía cô và bảo, “Được rồi, nghe này…”
“Gì cơ?”
“Em không sao chứ?”
“Không sao.”
Viêm gan A, B và C, cô nghĩ. Bệnh Ebola. Các bệnh virus nhiệt đới.
Mắt Dave lại giãn ra. “Em yêu, có thể anh đã giết một người, lạy Chúa tôi.”
Cô những muốn tới bên anh và chạm vào anh. Lại những muốn chạy ra khỏi căn phòng này. Cô những muốn vuốt ve gáy anh và bảo anh rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa. Lại những muốn chạy đi thật xa cho tới khi có thể suy nghĩ mọi chuyện một cách thấu đáo.
Thế nên cô chỉ đứng im tại chỗ và bảo, “Em giặt quần áo nhé!”
“Được thôi,” anh nói. “Ừ, em giặt đi.”
Cô tìm thấy một đôi găng tay cao su dưới bồn rửa, đeo chúng vào và kiểm tra xem có chỗ nào bị rách không. Khi thấy chúng còn lành lặn, cô tỏ ra rất hài lòng, lôi chiếc áo thun ra khỏi bồn rửa và nhấc chiếc quần jean ở dưới đất lên. Chiếc quần cũng sẫm máu để lại một vệt dơ trên sàn gạch trắng.
“Sao máu lại ướt cả quần thế này?”
“Gì cơ?”
“Máu.”
Anh nhìn cô giơ chiếc quần jean lên rồi nhìn xuống sàn buồng tắm. “Anh quỳ trên người hắn.” Anh nhún vai. “Anh cũng chẳng rõ nữa. Anh đoán là do máu phun lên, giống như trên áo.”
“Ờ.”
Ánh mắt họ giao nhau. “Phải. Ờ.”
“Vậy thì,” cô nói.
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì em sẽ mang chúng vào bếp giặt.”
“OK.”
“OK,” cô nói và rời khỏi buồng tắm, để anh đứng đó, một tay vẫn đang hứng dưới vòi sen chờ nước nóng.
Trong bếp, cô ném đống quần áo vào bồn rửa rồi xả nước, nhìn máu và những mẩu thịt lầy nhầy, và Chúa ơi, cả những mẩu óc bị phọt ra, cô dám chắc là thế, cùng trôi xuống. Thật kỳ lạ khi biết được lượng máu có thể chảy ra từ một cơ thể người. Người ta ước lượng khoảng ba lít nhưng Celeste vẫn tin là nhiều hơn. Hồi học lớp bốn trong lúc chạy qua một công viên với bạn, cô bị trượt chân ngã. Trong lúc tìm cách đứng dậy thì lòng bàn tay phải của cô tì trúng một mảnh chai vỡ chổng ngược lên. Tất cả các động mạch và tĩnh mạch của cô bị cứa đứt và vì cô còn nhỏ nên phải chờ đến chục năm sau nữa mới có thể phẫu thuật khôi phục chức năng. Phải sau hai mươi tuổi thì bốn ngón tay của Celeste mới có cảm giác trở lại. Nhưng thứ cô ghi nhớ rõ nhất chính là việc bị chảy máu. Khi cô nhấc tay khỏi bãi cỏ, khuỷu tay cô đau nhói như thấu tới xương, từ lòng bàn tay rách nát của cô máu phọt ra và phun thẳng lên khiến hai người bạn đi cùng hét toáng lên vì sợ hãi. Về tới nhà trong lúc chờ mẹ gọi xe cấp cứu, chỗ máu chảy ra gần đầy một chậu. Trong xe cứu thương, họ băng tay cô dày cộp, không biết bao nhiêu lớp thế mà chỉ chưa đầy hai phút tất cả đã nhuốm đỏ. Trong bệnh viện người ta để cô nằm lên một tấm băng ca màu trắng. Những nếp gấp trên tấm ga giường lập tức biến thành các lạch máu. Sau khi cả tấm băng ca thấm máu, máu tiếp tục chảy tong tong xuống sàn tạo thành những vũng nhỏ cho tới khi mẹ cô gào khản tiếng khiến một bác sĩ cấp cứu quyết định ưu tiên cho Celeste được chăm sóc trước. Bằng ấy máu, chỉ từ một gan bàn tay.
Và giờ đây, bằng ấy máu từ một cái đầu. Do Dave đấm vào mặt người khác và đập đầu hắn ta xuống vỉa hè. Trong cơn điên, cô chắc thế, vì quá sợ mà làm liều. Cô để hai tay đeo găng dưới nước và kiểm tra lại lần nữa xem có bị thủng chỗ nào không. Không có lỗ thủng nào. Cô đổ nước rửa bát lên chiếc ao thun, dùng miếng cọ nồi bằng kim loại chà lấy chà để rồi vắt nước bẩn đi, cứ làm như vậy nhiều lần cho tới khi vắt ra không còn màu hồng nữa. Cô cũng làm như vậy với chiếc quần jean, trong khi đó Dave đã tắm xong và tới ngồi bên bàn bếp với một chiếc khăn tắm quấn quanh lưng, vừa hút một điếu thuốc dài màu trắng mà mẹ cô để lại trong chạn bếp vừa uống bia và quan sát cô.
“Khốn nạn,” Anh nói khẽ.
Cô gật đầu đồng tình.
“Ý anh là, em biết không?” anh lẩm bẩm. “Đi ra ngoài, lòng khấp khởi hi vọng, một tối thứ Bảy đặc biệt, thời tiết dễ chịu và rồi…” Nói tới đây anh đứng dậy đi tới bên cô, dựa vào lò nướng nhìn cô chật vật vắt chiếc ống quần jean bên trái và hỏi, “Sao em không dùng máy giặt?”
Cô quay sang nhìn anh và nhận thấy vết rạch bên sườn anh đã trở nên trắng nhợt và nhăn nhúm sau khi tắm. Cô tự dưng muốn cười thật to nhưng kìm lại được và bảo, “Bằng chứng, anh yêu.”
“Bằng chứng gì cơ?”
“Thì, em cũng không chắc lắm nhưng em đoán máu và… những thứ khác có thể bám lại trong máy giặt, không bằng cho vào bồn rửa xả tất đi.”
“Bằng chứng.” Anh nhắc lại và khẽ huýt sáo.
“Đúng là bằng chứng,” cô nói và toét miệng ra cười, có cảm giác như đang âm mưu một đại sự quan trọng và nguy hiểm.
“Cưng ơi, em đúng là một thiên tài.” Dave nói.
Celeste lúc này đã vắt xong chiếc quần jean liền tắt vòi nước rồi khẽ cúi đầu trước Dave như để cảm ơn lời khen của anh.
Lúc này đã bốn giờ sáng nhưng đã nhiều năm qua chưa bao giờ cô cảm thấy tỉnh táo như hiện tại. Giống như một đứa trẻ tám tuổi thao thức chờ quà Giáng sinh sáng sớm hôm sau. Trong máu cô như chỉ chứa toàn cafein.
Cả cuộc đời, người ta chỉ mong chờ một sự kiện như thế này. Bạn tự nhủ không phải vậy nhưng thật ra là đúng vậy. Được dự phần vào một tấn thảm kịch. Không phải là tấn kịch với những hóa đơn chưa thanh toán, những cuộc cãi cọ vớ vẩn, ngoa ngoắt trong gia đình. Không phải những thứ đó. Mà là một thứ vô cùng chân thực, chân thực hơn cả thực tế. Phải nói là siêu thực tế. Chồng cô có thể đã giết một kẻ xấu. Và nếu hắn ta chết thật thì cảnh sát sẽ truy tìm thủ phạm. Và nếu họ lần tới đây, tới Dave, thì họ cần phải có bằng chứng.
Cô có thể hình dung ra họ ngồi đó, cạnh bàn bếp, mở sổ ghi chép, người còn vương mùi cà phê và mùi quán trọ đêm trước, đặt câu hỏi cho cô và Dave. Họ sẽ rất lịch sự nhưng phải dè chừng. Cô và Dave sẽ đáp lại một cách bình tĩnh, nhã nhặn.
Vì mọi chuyện đều liên quan tới bằng chứng. Mà cô thì vừa gột sạch chúng trong bồn rửa và xả ra cống. Sáng mai cô sẽ dỡ ống thải dưới bồn thải ra rửa sạch, tẩy trắng rồi lắp vào chỗ cũ. Cô sẽ cho chiếc áo thun và quần jean vào một túi đựng rác bằng ni lông, giấu chúng đi và tới sáng thứ Ba sẽ ném vào khoang sau của xe rác nơi nó sẽ bị nghiền nát và trộn lẫn với đám trứng thối, gà ung và bánh mì mốc. Cô sẽ làm tất cả những việc đó và cảm thấy mình tự dưng lớn lao, vĩ đại hơn ngày thường rất nhiều.
“Điều đó khiến cho ta cảm thấy cô độc.” Dave nói.
“Gì cơ?”
“Hại người,” anh nói khẽ.
“Nhưng anh buộc phải làm vậy.”
Anh gật đầu. Da anh trông sạm lại dưới cảnh tranh sáng tranh tối trong bếp. Thế nhưng trông anh vẫn trẻ, như một đứa bé vừa mới chui ra khỏi bụng mẹ và đang tìm cách hít thở. “Anh biết. Anh biết. Nhưng dù sao nó cũng khiến cho ta cảm thấy đơn độc. Khiến cho ta cảm thấy…”
Cô chạm tay vào mặt anh, yết hầu anh khẽ nhói lên khi anh dừng lại nuốt nước bọt trước khi nói tiếp.
“Cảm thấy như người ngoài hành tinh.” Anh nói.
Anh chăm chú quan sát gương mặt các cổ động viên đội nhà - những gương mặt đầy vẻ căm phẫn, thất bại, như thể trận thua này còn khiến họ đau lòng hơn cả những kẻ đang chơi dưới sân. Dave có thể hình dung được đối với một số người, đây là trận đấu duy nhất trong năm mà họ có cơ hội đi xem. Họ dẫn vợ con theo, ra khỏi nhà từ sớm, khi buổi tối ở California mới bắt đầu, mang theo những thùng lạnh đựng thức ăn đồ uống cho những bữa tiệc picnic sau trận đấu và tấm vé giá ba mươi đô la cho hạng ghế rẻ, mua những chiếc mũ cổ động đội tuyển giá hai mươi lăm đô cho bọn trẻ con đội lên đầu rồi cố nuốt những chiếc bánh mì kẹp thịt gớm ghiếc giá sáu đô la và đám xúc xích bốn đô rưỡi, uống thêm một lon Pepsi và những que kem dính nhớp nhúa dây ra cả đầu và tay họ. Họ tới đây để được lên tinh thần, để tìm kiếm sự hoan hỉ, để thoát ra khỏi cuộc sống thường ngày bằng việc chứng kiến một chiến thắng vang dội. Đó là lý do tại sao khán đài và các sân vận động bóng chày mang lại cảm giác như những nhà thờ lớn, rì rầm trong ánh sáng lung linh là những lời cầu nguyện và bốn mươi nghìn trái tim đập cùng một nhịp ca hy vọng.
Hãy chiến thắng vì tôi. Vì các con của tôi. Vì cuộc hôn nhân của chúng tôi, vì tôi có thể đem cái chiến thắng này vào trong xe của mình và lặng lẽ thưởng thức vinh quang của nó cùng với gia đình của mình trên đường trở về với cuộc sống thường ngày vốn không lấy gì làm vẻ vang.
Hãy chiến thắng vì tôi. Hãy chiến thắng. Chiến thắng. Chiến thắng.
Nhưng khi đội bóng của họ bị thua, cái hy vọng tập thể ấy bị nghiền nát thành muôn mảnh và mọi ảo tưởng về một sự đoàn kết đồng lòng giữa những người cùng hội cùng thuyền cũng tan biến. Đội bóng của anh đã phụ lòng anh và nhắc nhở anh rằng có nỗ lực đến đâu thì anh cũng chỉ thường chuốc lấy thất bại mà thôi. Khi anh hy vọng, hy vọng sẽ bị dập tắt. Và anh ngồi đó giữa đám rác rưởi những bao bì bằng giấy bóng kính sặc sỡ, những vỏ hộp popcorn, những chiếc ly giấy nhão nhoét, ngập sâu hơn trong đống đổ nát miên man của đời mình, chuẩn bị đối mặt với một đoạn đường về thật dài và tăm tối qua một bãi đỗ xe thật dài và tăm tối giữa một đám người lạ giận dữ, say xỉn với một bà vợ lầm lì đang cộng sổ thất bại mới nhất của chồng mình và ba đứa con mặt mũi khó đăm đăm. Tất cả rốt cuộc chỉ là để ngồi lại vào trong xe và lái về cái nới mà anh vốn hy vọng sân bóng hay chính là ngôi nhà thờ này sẽ giúp anh tránh đi trong giây lát.
Dave Boyle, cựu ngôi sao ở vị trí giữa gôn của đội tuyển vàng trường trung học kỹ thuật Don Bosco từ năm 78 đến năm 82 hiểu rất rõ rằng trên đời này hiếm có gì có thể so sánh với tâm trạng của một cổ động viên. Anh hiểu rõ khi nào cần họ, khi nào ghét họ, khi nào phải quỳ gối trước họ để cầu xin thêm một tràng vỗ tay, và khi nào phải cúi đầu khi chẳng may làm tan vỡ trái tim họ, trái tim mà họ dành cho đội bóng, trái tim sẽ lên cơn cuồng nộ nếu đội bóng thua trận.
“Cậu có nhìn mấy cô gái kia không? Thật không tin nổi.” Stanley Khổng Lồ vừa bảo anh và Dave ngước mắt nhìn hai cô gái vừa xông lên đứng trên quầy bar nhảy theo tiết tấu của bài “Brown Eyed Girl” đang được một người bạn của họ hát chay, không nhạc đệm. Hai người trên quầy bar liên tục uốn éo, lắc hông rất gợi cảm. Cô gái đứng bên phải có làn da nõn nà và đôi mắt sáng, màu xám rất gợi dục như mời mọc đàn ông, Dave đoán cô ta đang ở đỉnh cao của sự chín muồi, loại con gái này sẽ rất tuyệt trên giường trong vòng nửa năm nữa. Nhưng chỉ khoảng hai năm sau là xuống sắc, có thể dễ dàng nhận thấy cằm cô ta sẽ sệ và nhão, lại suốt ngày vận một chiếc váy nội trợ lôi thôi khiến không ai có thể tưởng tượng ra cách đây không lâu cô ta cũng là một người khêu gợi.
Nhưng cô gái kia thì…
Dave biết con bé kia từ khi nó còn nhỏ, Katie Marcus, con gái của Jimmy và Marita bạc phận đáng thương, giờ là con ghẻ của Annabeth, em họ vợ anh. Giờ con bé đã thực sự trưởng thành, cơ thể rắn chắc, tinh khôi, uyển chuyển. Nhìn con bé nhảy, lắc hông, xoay người và tươi cười, mái tóc vàng xòa xuống trước mặt như một chiếc khăn voan rồi lại hất ngược lên khi con bé ngả đầu ra sau để lộ chiếc cổ cong cong trắng ngần, Dave cảm thấy một niềm hy vọng đen tối, nhức nhối chợt trỗi dậy trong lòng anh như một ngọn lửa tham lam cuồng nhiệt, chẳng phải tới từ nơi nào xa lạ mà từ chính con bé. Nó được truyền từ cơ thể con bé sang cơ thể anh, khi mắt con bé bắt gặp ánh mắt anh và khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của nó đột ngột phát ra một tín hiệu nhận biết và con bé mỉm cười, lấy một ngón tay vẫy anh và dẫn đường cho niềm hi vọng ấy chạy xuyên qua lồng ngực vào tới trái tim anh.
Anh liếc nhìn sang đám đàn ông trong quán bar, hết thảy bọn họ đều đang ngây ngất quan sát hai cô gái đang nhảy cứ như thể hai cô gái ấy là những tặng phẩm của Chúa trời. Dave có thể nhìn thấy trên gương mặt họ một niềm khao khát tương tự như biểu hiện của các cổ động viên đội Angels lúc trước, một sự mong mỏi thê lương nhưng đồng thời cũng cúi đầu chấp nhận rằng mình hẳn sẽ phải ra về mà không được thỏa mãn. Đành phải tự thủ dâm trong buồng tắm vào lúc ba giờ sáng trong khi vợ và con đang ngáy ầm ĩ trên gác.
Dave mơ hồ nhìn Katie trước mặt và nhớ tới nét mặt của Maura Keaveny lúc trần truồng phía dưới anh, lông mày ướt đẫm, mắt mơ màng, bồng bềnh trong rượu và khao khát nhục dục. Chính là khao khát anh. Dave Boyle. Ngôi sao bóng chày. Niềm tự hào của khu phố Hạ chỉ trong ba năm ngắn ngủi. Không ai còn liên hệ anh với đứa bé bị bắt cóc lúc mười tuổi nữa. Không, vì anh chính là một người hùng của khu phố. Lúc đó Maura ở trên giường của anh. Còn Số Phận thì đứng về phía anh.
Lúc đó Dave Boyle còn chưa nhận thức được tương lai mới ngắn ngủi làm sao. Tương lai có thể biến mất nhanh như thế nào, chẳng để lại cho anh cái gì ngoài một hiện tại dài dằng dặc và khốn quẫn, không có gì bất ngờ, cũng không có gì để hy vọng, ngày lại ngày trôi qua không có gì thay đổi khiến một năm đã qua mà tờ lịch trong bếp vẫn luôn dừng ở tháng Ba.
Mình sẽ thôi không mơ mộng gì nữa, anh nói. Mình không muốn tự làm đau lòng mình nữa. Nhưng rồi đội bóng của anh lại thắng một trận vòng loại, hay anh vừa xem được một bộ phim, nhìn thấy một tấm biển quảng cáo du lịch Aruba đèn màu cam đục, hay bắt gặp một người con gái hơi giống với người mà anh hò hẹn thời trung học - một người phụ nữ mà anh đã yêu và đã để mất - đang nhảy trước mặt anh với đôi mắt lim dim mơ màng và anh tự nhủ, thây kệ, hãy cứ mơ mộng thêm một lần nữa thôi.
Một lần khi Rosemary Savage Samarco vào lúc thập tử nhất sinh (không biết là lần thứ năm hay mười gì đó) bảo với con gái Celeste Boyle của mình rằng, “Thề với Chúa là niềm vui duy nhất trên đời này của ta là thỉnh thoảng chọc vào chỗ hiểm của bố mày.”
Celeste nở một nụ cười xa cách và toan bỏ đi chỗ khác nhưng những ngón tay bị viêm khớp của mẹ cô chụp lấy cổ tay cô và siết chặt tới tận khớp xương.
“Con nghe mẹ này, Celeste. Mẹ sắp chết nên khỉ gió, mẹ nói nghiêm túc đấy. Đó là thứ mà con sẽ có trên đời này - nếu mà con may mắn - dù chả nhiều nhặn gì. Ngày mai mẹ sẽ chết và mẹ muốn con gái mẹ hiểu rằng: Con sẽ có được một thứ. Con có nghe mẹ nói gì không? Một thứ trên thế giới mang lại cho con niềm vui. Với mẹ đó là chọc vào chỗ hiểm của ba con mỗi khi có thể.” Mắt bà chợt lấp lánh và nước dãi nhểu ra trên miệng bà. “Tin mẹ đi, sau một thời gian, ông ấy lại đâm ra thích chứ.”
Celeste lấy khăn mặt lau trán mẹ. Cô mỉm cười với bà và gọi, “Mẹ” với một giọng thì thầm, êm ái. Cô khẽ thấm chỗ nước miếng trên miệng bà và xoa lòng bàn tay bà trong khi đầu cô không lúc nào ngừng nghĩ, ta phải ra khỏi đây. Ra khỏi ngôi nhà này, khỏi khu phố này, khỏi cái nơi điên rồ này, nơi đầu óc của con người đã hoàn toàn trở nên mục ruỗng do sống quá lâu trong cảnh bần hàn, bức bối mà hoàn toàn bất lực không thể đổi thay.
Thế nhưng mẹ cô vẫn tiếp tục sống. Bà vượt qua bệnh viêm ruột, những cơn co giật của bệnh tiểu đường, bệnh thận, hai cơn nhồi máu cơ tim, những u ung thư ở ngực và ở ruột. Hai lá lách của bà ngưng làm việc trong một ngày rồi một tuần sau lại hoạt động trở lại một cách háo hức, khiến các bác sĩ cứ hỏi đi hỏi lại Celeste liệu họ có thể nghiên cứu cơ thể mẹ cô sau khi bà chết.
Hồi đầu Celeste cũng hỏi lại, “Thế các vị có hứng thú nghiên cứu bộ phận nào?”
“Chỗ nào cũng cần nghiên cứu.”
Rosemary Savage Samarco có một người em trai ở khu Hạ mà bà rất ghét, hai người chị gái sống ở Florida nhưng không muốn nói chuyện với bà, và bà hay chọc vào chỗ hiểm của chồng tài tình tới mức ông phải chui xuống mồ từ sớm để trốn thoát. Celeste là đứa con duy nhất của bà sau tám lần sẩy thai. Lúc Celeste còn nhỏ, cô vẫn thường hay tưởng tượng ra những người suýt thành chị em đó bay lơ lửng xung quanh mình và bảo họ, mọi người thế là lại may.
Khi Celeste đến tuổi dậy thì, cô tin là sẽ xuất hiện một người mang cô ra khỏi tất cả những chuyện này. Cô không phải là một người xấu xí. Cũng không phải loại người chua chát, cô có phẩm chất tốt, lại biết khi nào cần hài hước. Xét trên mọi khía cạnh, cô đoán là chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Vấn đề là dù có gặp gỡ vài ứng cử viên nhưng không ai trong số họ là người có bản lĩnh ẵm cô đi chỗ khác. Đa phần bọn họ là người ở Buckingham, phần lớn là mấy kẻ rách nát khu Thượng hay ở East Bucky trong khu Hạ giống như cô, cũng có vài người ở Rome Basin hay một anh chàng ở trên phố lớn mà cô gặp được trong khi theo học ở trường tạo mẫu tóc Blaine, nhưng hóa ra lại là một kẻ đồng tính dù lúc đó anh ta còn chưa hiểu ra điều đó.
Bảo hiểm y tế của mẹ cô rất tệ khiến Celeste chẳng mấy chốc nhận ra rằng cô đi làm chỉ để trang trải ở mức tối thiểu những khoản nợ khủng khiếp từ đống hóa đơn y tế khủng khiếp cho những căn bệnh khủng khiếp nhưng lại vẫn chưa đủ khủng khiếp để chấm dứt sự khốn khổ của bà. Nhưng không hẳn là bà hoàn toàn căm ghét sự khốn khổ này. Mỗi lần vật lộn với một căn bệnh mới là lại thêm một lần bà có cảm giác chiến thắng cái mà Dave gọi là Cuộc đời khốn khổ của Rosemary, còn đau tim hơn cả trò rút thăm trúng thưởng. Xem bản tin truyền hình, thấy một bà mẹ đau khổ đang khóc lóc quỳ mọp trên vỉa hè sau khi ngôi nhà và hai đứa con bị thiêu rụi trong một đám cháy, Rosemary chỉ tặc lưỡi bảo, “Con thì lúc nào cũng có thể đẻ được. Thử sống với bệnh viêm ruột và bệnh phổi trong cùng một năm sẽ biết thế nào là đau.”
Dave miễn cưỡng mỉm cười rồi bỏ đi lấy một chai bia nữa.
Rosemary nghe tiếng tủ lạnh mở trong bếp sẽ quay sang bảo Celeste, “Con chỉ là người tình của nó thôi, cưng ạ. Vợ của nó tên là Budweiser cơ.”
Celeste sẽ trả lời, “Mẹ ơi, thôi đi mà.”
Và mẹ cô lại bảo, “Gì cơ?”
Cuối cùng thì chính Dave là người mà Celeste quy thuận - hay chấp nhận? Anh là một người ưa nhìn, hài hước và rất hiếm khi mất bình tĩnh. Khi họ kết hôn, anh đang có một việc làm rất tốt, điều hành phòng thư tín ở Raytheon và ngay cả khi bị sa thải do cắt giảm nhân lực, anh cũng tìm ngay được một chân mang vác hành lý trong một khách sạn trung tâm (với mức lương bằng một nửa lúc trước) mà không hề than vãn. Trên thực tế, Dave là một người không bao giờ than phiền vì bất cứ chuyện gì, và hầu như không bao giờ nhắc tới quãng thời gian thơ ấu trước khi vào trường trung học, khiến chính Celeste cũng bắt đầu cảm thấy lạ, kể từ khi mẹ cô mất.
Cuối cùng thì một cơn đột quỵ cũng đã mang mẹ cô đi. Hôm đó Celeste từ siêu thị trở về nhà và tìm thấy mẹ cô chết trong bồn tắm, đầu nghếch lên, miệng méo lệch sang phải như thể bà vừa nhá phải thứ gì quá chua.
Vài tháng đầu sau tang lễ, Celeste nhẹ người nghĩ rằng cô sẽ dễ thở hơn khi hằng ngày không còn phải nghe những lời nói độc địa và sự can thiệp thô bạo của mẹ vào cuộc sống của mình. Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như cô mong muốn. Tiền lương của Dave cũng chỉ bằng Celeste, chỉ hơn một đô la so với một giờ làm việc ở McDonald và dù có may mắn không phải trả tiếp đống hóa đơn y tế chồng chất của Rosemary thì lại phải oằn lưng ra gánh tiếp món nợ khổng lồ từ chi phí tang lễ. Nhìn vào tình hình tài chính cùng quẫn của mình, những thứ hóa đơn họ sẽ phải trả dần trong nhiều năm, nguồn thu vào ít ỏi, những món cần chi tiêu lại khổng lồ, rồi những đống hóa đơn mới do chi phí cho việc học hành của Michael, những chiếc thẻ tín dụng lần lượt hết tiền, Celeste không khỏi cảm thấy cuộc sống của họ như ngàn cân treo sợi tóc. Cả cô và Dave đều không có bằng đại học hay ý định học đại học, mà mỗi lần bật tin tức lên xem lại chỉ thấy người ta quàng quạc nói về tỉ lệ thất nghiệp hay tình hình anh ninh việc làm nói chung mà chẳng thấy ai nhắc tới những người bị ảnh hưởng nhất chính là người lao động có tay nghề và những người không đủ tiền mua bảo hiểm y tế hay bảo hiểm răng miệng và có ít cơ hội lựa chọn nghề nghiệp.
Đôi khi Celeste ngồi trên nắp bồn cầu cạnh chiếc bồn tắm mà cô tìm thấy xác của mẹ mình. Cô cứ ngồi đó trong bóng tối. Ngồi đó và cố không bật khóc và tự hỏi tại sao cuộc đời cô lại thành ra nông nỗi này và rồi một lần, trong khi cô đang ngồi như vậy vào lúc ba giờ sáng ngày Chủ nhật khi mưa to quật rát từng cơn lên cửa sổ thì Dave bước vào nhà, cả người toàn máu.
Anh có vẻ sửng sốt thấy cô ngồi đó. Anh thụt lại khi thấy cô đứng lên.
Cô hỏi, “Anh yêu, chuyện gì đã xảy ra vậy?” và đưa tay ra định chạm vào người anh.
Anh lại lùi về phía sau, chân va vào cánh cửa. “Anh bị chém.”
“Gì cơ?”
“Anh bị chém.”
“Lạy Chúa, Dave! Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh cởi chiếc áo thun đang mặc ra và Celeste nhìn chằm chằm vào một vết cắt dài đang há miệng máu me đầm đìa dọc theo mạng sườn Dave.
“Anh yêu, lạy Chúa tôi, anh phải tới bệnh viện ngay.”
“Không, không,” anh nói, “Nhìn này, nó đâu có sâu lắm, chỉ là chảy quá nhiều máu mà thôi.”
Anh nói đúng. Nhìn kỹ lại thì vết thương chỉ sâu khoảng hai tới ba mi li mét là cùng. Nhưng rất dài và chảy nhiều máu, còn chưa kể đến lượng máu đã thấm qua áo ngoài và phun lên cổ Dave.
“Là ai đã ra tay?”
“Một thằng mọi biến thái lên cơn nghiện,” anh nói và cuộn chiếc áo ném vào bồn rửa. “Em yêu, anh thế là tiêu rồi.”
“Anh sao? Làm sao cơ?”
Anh nhìn cô, mắt đảo điên. “Hắn ta định trấn lột anh nên anh đánh hắn. Vì vậy mà hắn chém anh.”
“Anh đánh một gã có dao ư, Dave?”
Anh mở vòi nước thò đầu vào uống một ngụm rồi bảo, “Anh cũng không biết tại sao. Anh hoàn toàn quẫn trí. Thực sự là quẫn trí, em yêu. Anh đã thịt hắn.”
“Anh sao cơ?”
“Anh đã giã hắn tơi bời. Nhìn thấy lưỡi dao là anh tự dưng phát điên lên. Em biết không? Anh đấm hắn ngã xuống, đè lên trên và rồi không còn kiềm chế được nữa, liên tục xuống tay.”
“Như vậy gọi là tự vệ?”
Anh giơ tay lên làm một cử chỉ tán đồng. “Nhưng nói thật anh không tin là tòa án sẽ nghĩ vậy.”
“Em không thể tin được chuyện này,” cô nắm lấy cổ tay anh bảo, “hãy kể chính xác cho em xem chuyện đã xảy ra như thế nào.”
Trong một chớp mắt khi nhìn thẳng vào mặt anh, bỗng dưng cô cảm thấy buồn nôn. Cô cảm thấy trong mắt anh có gì đó man trá, có gì đó vừa nổi loạn lại vừa hoan hỉ.
Chắc là tại ánh đèn, cô nghĩ vậy, là do ngọn đèn huỳnh quang mờ đục ngay trên đỉnh đầu anh vì khi anh cúi xuống và vỗ vỗ vào tay cô thì cơn buồn nôn lập tức biến mất và mặt anh trở lại bình thường, có vẻ sợ hãi, nhưng bình thường.
“Anh đan đi ra xe,” anh nói và Celeste lại ngồi xuống trên nắp bồn cầu trong khi Dave quỳ xuống trước mặt cô và nói tiếp, “và rồi hắn lại gần xin lửa. Anh nói anh không hút thuốc. Hắn ta bảo hắn ta cũng không hút thuốc.”
“Hắn cũng không hút thuốc?”
Dave gật đầu. “Thế nên tim anh bắt đầu đập thình thịch. Vì xung quanh chả có ai. Đó cũng chính là lúc anh nhìn thấy con dao và hắn ta bảo, “Ví của mày hay mạng của mày, đồ chó. Tao sẽ lấy một trong hai thứ đó.”
“Hắn nói thế sao?”
Dave hơi lùi lại, đầu ngửa ra sau, “Sao cơ?”
“Không có gì.” Celeste chỉ nghĩ là những lời đó nghe rất hài hước, hơi quá thông minh, y như trong phim. Nhưng giờ khi ai cũng thích xem phim, nhất là từ khi có truyền hình cáp nên có lẽ tên cướp đó đã học được những dòng này từ một bộ phim nào đấy rồi thức đêm luyện tập trước gương cho tới khi thấy mình nói năng giống hệt các ngôi sao điện ảnh như Wesley hay Denzel.
“Và rồi… và rồi,” Dave nói, “Anh nói gì đó kiểu như, ‘thôi nào, anh bạn. Hãy để tôi vào xe và đi về nhà,’ rõ ràng là nghe rất ngớ ngẩn vì anh biết rằng hắn hẳn còn muốn cướp luôn cả chìa khóa xe nữa. Và anh chỉ, anh cũng không biết tại sao nữa, cưng, anh chỉ thấy bực mình thay vì sợ hãi. Chắc là do rượu, có lẽ vậy, anh cũng không dám chắc, nên anh xô hắn ra và hắn rạch anh một nhát.”
“Em tưởng hắn đánh anh trước cơ mà.”
“Celeste, thế có để anh kể tiếp không, mẹ kiếp?”
Cô liền chạm vào má anh và bảo, “Em xin lỗi, anh yêu.”
Anh hôn vào lòng bàn tay cô và kể tiếp. “Ừ, đúng thế, hắn dồn anh về phía xe ô tô rồi thụi anh một đấm nhưng anh tránh được và thế là hắn đâm anh, anh cảm thấy lưỡi dao cứa vào thịt mình khiến anh giật mình. Anh liền đấm mạnh vào đầu hắn làm hắn hoàn toàn bất ngờ. Hắn chỉ kịp thốt ra mấy từ kiểu như, ‘Mẹ kiếp, thằng chó chết,’ thì anh lại bồi thêm cú nữa, hình như vào cổ thì phải. Và hắn ngã xuống. Con dao bật ra xa và anh nhảy lên người hắn và, và, và…”
Dave nhìn chằm chằm vào trong bồn tắm, miệng vẫn há hốc, môi trề ra.
“Gì vậy?” Celeste vẫn đang cố hình dung ra cảnh tên cướp một tay xoáy lại thành nắm đấm, một tay cầm dao thủ thế. “Thế anh đã làm gì?”
Dave quay đầu lại nhìn vào đầu gối cô. “Anh điên cuồng nện hắn. Anh chỉ biết là anh có thể đã giết hắn rồi. Anh đập đầu hắn xuống đất và đấm nát mặt hắn, mũi miếc gãy hết cả. Anh vừa điên vừa sợ, chỉ nghĩ tới em và Michael, nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nếu để mất xe, nghĩ tới việc mình có thể chết trong một bãi đỗ xe khốn kiếp chỉ vì một tên nghiện lười biếng không muốn làm việc lương thiện để kiếm sống.” Anh nhìn vào mắt cô và nhắc lại, “Em yêu, có thể anh đã giết hắn rồi.”
Trông anh lúc này thật trẻ con. Hai mắt mở to, mặt tái mét, mồ hôi nhễ nhại, tóc dính bết vào đầu, đầy vẻ kinh hoàng và rồi toàn máu là máu.
Bệnh AIDS, cô chợt nghĩ tới nó. Nếu tên đó bị bệnh AIDS thì sao?
Không, giờ phải giải quyết chuyện quan trọng trước mắt. Xử lí nó trước. Cô nghĩ.
Dave cần cô. Đây không phải thường hay xảy ra. Chính vào giây phút này cô mới nhận ra tại sao việc Dave không bao giờ than phiền lại bắt đầu khiến cô lo lắng. Người ta than phiền với ai đó chính là để kêu gọi sự giúp đỡ, kêu gọi người đó giải quyết rắc rối cho mình. Nhưng trước đây Dave chưa bao giờ cần tới cô nên anh không hề than phiền gì với cô, kể cả sau khi anh mất việc hay trong lúc Rosemary còn sống. Nhưng lúc này đây, anh đang quỳ trước mặt cô và tuyệt vọng nói với cô rằng anh có thể đã giết một người và muốn cô khẳng định mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa.
Đúng vậy. Không phải thế sao? Định trấn lột một công dân lương thiện không ngờ mọi chuyện lại không xảy ra như ý muốn. Phải chết thì cũng tệ thật. Celeste thầm nghĩ, thật là một chuyện đáng tiếc nhưng chơi dao hẳn có ngày đứt tay.
Cô hôn lên trán chồng và thì thầm, “Anh yêu, anh đi tắm đi. Em sẽ xử lý đám quần áo này.”
“Được không?”
“Được.”
“Em định sẽ làm gì với chúng?”
Cô cũng chẳng biết nữa. Đốt chúng? Hẳn rồi. Nhưng ở đâu? Không thể đốt ở trong căn hộ này. Chỉ có thể xuống sân sau. Nhưng ngay lập tức cô nghĩ tới việc người khác hẳn sẽ nghi ngờ nếu cô mang quần áo xuống sân đốt vào lúc ba giờ sáng. Hay bất cứ thời điểm nào khác trong ngày.
“Em sẽ giặt chúng.” Cô đột ngột nghĩ ra. “Em sẽ giặt chúng thật sạch rồi cho vào túi rác và chôn đi.”
“Chôn á?”
“Thế thì vứt ra bãi rác vậy. Hay, không, chờ chút - đầu cô giờ hoạt động nhanh hơn miệng - chúng ta sẽ giấu cái túi tới sáng thứ Ba. Thứ Ba là ngày đổ rác, phải vậy không nhỉ?”
“Ừ…” Anh bật vòi nước nhìn cô và chờ đợi, vết đâm trên người anh bắt đầu sẫm lại khiến cô lại lo lắng nghĩ tới khả năng nhiễm bệnh AIDS, hay viêm gan, có biết bao nhiêu bệnh gây chết người hay nhiễm độc truyền qua đường máu. “Em biết lúc nào họ tới lấy rác. Hằng tuần vào lúc bảy giờ mười lăm tại điểm đổ rác trừ tuần đầu tiên của tháng Sáu khi học sinh bế giảng, có nhiều rác hơn nên họ thường tới trễ nhưng…”
“Celeste. Em yêu. Ý em là gì?”
“Thì khi nghe tiếng xe tải em sẽ chạy xuống cầu thang như thể em bị sót một túi rác nên chạy theo quẳng trực tiếp vào khoang nghiền rác sau xe. Được không?” Cô nói và mỉm cười dù không thấy thích thú ý tưởng ấy cho lắm.
Anh đặt một tay dưới làn nước, đứng xoay lưng lại phía cô và bảo, “Được rồi, nghe này…”
“Gì cơ?”
“Em không sao chứ?”
“Không sao.”
Viêm gan A, B và C, cô nghĩ. Bệnh Ebola. Các bệnh virus nhiệt đới.
Mắt Dave lại giãn ra. “Em yêu, có thể anh đã giết một người, lạy Chúa tôi.”
Cô những muốn tới bên anh và chạm vào anh. Lại những muốn chạy ra khỏi căn phòng này. Cô những muốn vuốt ve gáy anh và bảo anh rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa. Lại những muốn chạy đi thật xa cho tới khi có thể suy nghĩ mọi chuyện một cách thấu đáo.
Thế nên cô chỉ đứng im tại chỗ và bảo, “Em giặt quần áo nhé!”
“Được thôi,” anh nói. “Ừ, em giặt đi.”
Cô tìm thấy một đôi găng tay cao su dưới bồn rửa, đeo chúng vào và kiểm tra xem có chỗ nào bị rách không. Khi thấy chúng còn lành lặn, cô tỏ ra rất hài lòng, lôi chiếc áo thun ra khỏi bồn rửa và nhấc chiếc quần jean ở dưới đất lên. Chiếc quần cũng sẫm máu để lại một vệt dơ trên sàn gạch trắng.
“Sao máu lại ướt cả quần thế này?”
“Gì cơ?”
“Máu.”
Anh nhìn cô giơ chiếc quần jean lên rồi nhìn xuống sàn buồng tắm. “Anh quỳ trên người hắn.” Anh nhún vai. “Anh cũng chẳng rõ nữa. Anh đoán là do máu phun lên, giống như trên áo.”
“Ờ.”
Ánh mắt họ giao nhau. “Phải. Ờ.”
“Vậy thì,” cô nói.
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì em sẽ mang chúng vào bếp giặt.”
“OK.”
“OK,” cô nói và rời khỏi buồng tắm, để anh đứng đó, một tay vẫn đang hứng dưới vòi sen chờ nước nóng.
Trong bếp, cô ném đống quần áo vào bồn rửa rồi xả nước, nhìn máu và những mẩu thịt lầy nhầy, và Chúa ơi, cả những mẩu óc bị phọt ra, cô dám chắc là thế, cùng trôi xuống. Thật kỳ lạ khi biết được lượng máu có thể chảy ra từ một cơ thể người. Người ta ước lượng khoảng ba lít nhưng Celeste vẫn tin là nhiều hơn. Hồi học lớp bốn trong lúc chạy qua một công viên với bạn, cô bị trượt chân ngã. Trong lúc tìm cách đứng dậy thì lòng bàn tay phải của cô tì trúng một mảnh chai vỡ chổng ngược lên. Tất cả các động mạch và tĩnh mạch của cô bị cứa đứt và vì cô còn nhỏ nên phải chờ đến chục năm sau nữa mới có thể phẫu thuật khôi phục chức năng. Phải sau hai mươi tuổi thì bốn ngón tay của Celeste mới có cảm giác trở lại. Nhưng thứ cô ghi nhớ rõ nhất chính là việc bị chảy máu. Khi cô nhấc tay khỏi bãi cỏ, khuỷu tay cô đau nhói như thấu tới xương, từ lòng bàn tay rách nát của cô máu phọt ra và phun thẳng lên khiến hai người bạn đi cùng hét toáng lên vì sợ hãi. Về tới nhà trong lúc chờ mẹ gọi xe cấp cứu, chỗ máu chảy ra gần đầy một chậu. Trong xe cứu thương, họ băng tay cô dày cộp, không biết bao nhiêu lớp thế mà chỉ chưa đầy hai phút tất cả đã nhuốm đỏ. Trong bệnh viện người ta để cô nằm lên một tấm băng ca màu trắng. Những nếp gấp trên tấm ga giường lập tức biến thành các lạch máu. Sau khi cả tấm băng ca thấm máu, máu tiếp tục chảy tong tong xuống sàn tạo thành những vũng nhỏ cho tới khi mẹ cô gào khản tiếng khiến một bác sĩ cấp cứu quyết định ưu tiên cho Celeste được chăm sóc trước. Bằng ấy máu, chỉ từ một gan bàn tay.
Và giờ đây, bằng ấy máu từ một cái đầu. Do Dave đấm vào mặt người khác và đập đầu hắn ta xuống vỉa hè. Trong cơn điên, cô chắc thế, vì quá sợ mà làm liều. Cô để hai tay đeo găng dưới nước và kiểm tra lại lần nữa xem có bị thủng chỗ nào không. Không có lỗ thủng nào. Cô đổ nước rửa bát lên chiếc ao thun, dùng miếng cọ nồi bằng kim loại chà lấy chà để rồi vắt nước bẩn đi, cứ làm như vậy nhiều lần cho tới khi vắt ra không còn màu hồng nữa. Cô cũng làm như vậy với chiếc quần jean, trong khi đó Dave đã tắm xong và tới ngồi bên bàn bếp với một chiếc khăn tắm quấn quanh lưng, vừa hút một điếu thuốc dài màu trắng mà mẹ cô để lại trong chạn bếp vừa uống bia và quan sát cô.
“Khốn nạn,” Anh nói khẽ.
Cô gật đầu đồng tình.
“Ý anh là, em biết không?” anh lẩm bẩm. “Đi ra ngoài, lòng khấp khởi hi vọng, một tối thứ Bảy đặc biệt, thời tiết dễ chịu và rồi…” Nói tới đây anh đứng dậy đi tới bên cô, dựa vào lò nướng nhìn cô chật vật vắt chiếc ống quần jean bên trái và hỏi, “Sao em không dùng máy giặt?”
Cô quay sang nhìn anh và nhận thấy vết rạch bên sườn anh đã trở nên trắng nhợt và nhăn nhúm sau khi tắm. Cô tự dưng muốn cười thật to nhưng kìm lại được và bảo, “Bằng chứng, anh yêu.”
“Bằng chứng gì cơ?”
“Thì, em cũng không chắc lắm nhưng em đoán máu và… những thứ khác có thể bám lại trong máy giặt, không bằng cho vào bồn rửa xả tất đi.”
“Bằng chứng.” Anh nhắc lại và khẽ huýt sáo.
“Đúng là bằng chứng,” cô nói và toét miệng ra cười, có cảm giác như đang âm mưu một đại sự quan trọng và nguy hiểm.
“Cưng ơi, em đúng là một thiên tài.” Dave nói.
Celeste lúc này đã vắt xong chiếc quần jean liền tắt vòi nước rồi khẽ cúi đầu trước Dave như để cảm ơn lời khen của anh.
Lúc này đã bốn giờ sáng nhưng đã nhiều năm qua chưa bao giờ cô cảm thấy tỉnh táo như hiện tại. Giống như một đứa trẻ tám tuổi thao thức chờ quà Giáng sinh sáng sớm hôm sau. Trong máu cô như chỉ chứa toàn cafein.
Cả cuộc đời, người ta chỉ mong chờ một sự kiện như thế này. Bạn tự nhủ không phải vậy nhưng thật ra là đúng vậy. Được dự phần vào một tấn thảm kịch. Không phải là tấn kịch với những hóa đơn chưa thanh toán, những cuộc cãi cọ vớ vẩn, ngoa ngoắt trong gia đình. Không phải những thứ đó. Mà là một thứ vô cùng chân thực, chân thực hơn cả thực tế. Phải nói là siêu thực tế. Chồng cô có thể đã giết một kẻ xấu. Và nếu hắn ta chết thật thì cảnh sát sẽ truy tìm thủ phạm. Và nếu họ lần tới đây, tới Dave, thì họ cần phải có bằng chứng.
Cô có thể hình dung ra họ ngồi đó, cạnh bàn bếp, mở sổ ghi chép, người còn vương mùi cà phê và mùi quán trọ đêm trước, đặt câu hỏi cho cô và Dave. Họ sẽ rất lịch sự nhưng phải dè chừng. Cô và Dave sẽ đáp lại một cách bình tĩnh, nhã nhặn.
Vì mọi chuyện đều liên quan tới bằng chứng. Mà cô thì vừa gột sạch chúng trong bồn rửa và xả ra cống. Sáng mai cô sẽ dỡ ống thải dưới bồn thải ra rửa sạch, tẩy trắng rồi lắp vào chỗ cũ. Cô sẽ cho chiếc áo thun và quần jean vào một túi đựng rác bằng ni lông, giấu chúng đi và tới sáng thứ Ba sẽ ném vào khoang sau của xe rác nơi nó sẽ bị nghiền nát và trộn lẫn với đám trứng thối, gà ung và bánh mì mốc. Cô sẽ làm tất cả những việc đó và cảm thấy mình tự dưng lớn lao, vĩ đại hơn ngày thường rất nhiều.
“Điều đó khiến cho ta cảm thấy cô độc.” Dave nói.
“Gì cơ?”
“Hại người,” anh nói khẽ.
“Nhưng anh buộc phải làm vậy.”
Anh gật đầu. Da anh trông sạm lại dưới cảnh tranh sáng tranh tối trong bếp. Thế nhưng trông anh vẫn trẻ, như một đứa bé vừa mới chui ra khỏi bụng mẹ và đang tìm cách hít thở. “Anh biết. Anh biết. Nhưng dù sao nó cũng khiến cho ta cảm thấy đơn độc. Khiến cho ta cảm thấy…”
Cô chạm tay vào mặt anh, yết hầu anh khẽ nhói lên khi anh dừng lại nuốt nước bọt trước khi nói tiếp.
“Cảm thấy như người ngoài hành tinh.” Anh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.