Chương 11: chương 11
Quỳnh Dao
16/10/2013
Trời mát dần, tháng bốn là tháng có thời tiết tương đối tốt. Những trận mưa phùn, những cơn gió bất hạnh lạnh lẽo đã bị những làn gió mát thổi đi, mặt trời đã hiện ra mang những tia nắng sưởi ấm tấm lòng rộn rã đầy niềm vui và sức sống của tôị Bây giờ chưa phải là lúc chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học, nhất là tinh thần của tôi chưa sẵn sàng, cầm quyển sách lên mà tôi cứ nghĩ chuyện đâu đâụ Hai nữa là vì không có thời giờ, lúc nào tôi cũng bận rộn với những buổi hẹn hò với Thư Hoàn. Chúng tôi lang thang khắp nơi, ngay cả những dự tính báo thù dì Tuyết đôi lúc tôi còn quên mất nói chi là... Lần dầu tiên trong đời, tôi mới biết thế nào là thi vị của tình yêụ Thuở xưa nghe người ta nói, tôi chỉ nghĩ yêu tức là đôi lòng cùng nghĩ đến nhau, đôi tim cùng đập. Nhưng bây giờ tôi đã biết, không hẳn chỉ như vậy mà khi yêu nhau rồi, từng tế bào, từng lỗ chân lông trên người cũng cùng lo lắng, cùng thở, cùng si mê, tất cả những gì ngoài tình yêu đều không có giá trị đối với tôi hết.
Hà Thư Hoàn vẫn tiếp tục đến “đằng kia” một tuần ba lần để kèm Anh Văn cho Như Bình. Tôi không mấy hài lòng, nhiều khi muốn Hoàn nghỉ dạy, để dành hết thời giờ rảnh rỗi cho tôị Nhưng Hoàn thật cố chấp, chàng bảo là mình đã lỡ hứa thì phải làm, không thể từ chối được.
Tối hôm ấy, khi Hoàn đến kèm Như Bình, chẳng có việc gì làm, tôi ngồi tán gẫu với mẹ. Tuy là ngồi đây nói chuyện, nhưng hồn tôi thì lại bay bổng sang “đằng ấy”. Đứng ngồi không yên, lòng tôi nóng như lửa đốt. Sau cùng tôi quyết định đến đấy xem có gì lạ không?
Đến đằng ấy, tôi mới biết Hoàn đang kèm cho Như Bình tại phòng riêng của cô nàng, điều đó càng làm cho tôi không yên tâm. Không phải tôi sợ Như Bình sẽ chiếm được Hoàn nhưng mà... Trên phương diện tình ái ai lại không ích kỷ, hẹp hòị Chỉ cần nghe Hoàn và Như Bình trong phòng riêng là tôi bứt rứt khó chịụ Tại sao Hoàn không nói cho tôi nghe chuyện đó ngay từ đầủ
Cha ngồi nơi phòng khách, đang bận rộn ráp chiếc xe gỗ cho Kiệt. Những ngón tay gầy gầy chậm chạp làm những mảnh trúc rơi rớt ngổn ngang, thằng Kiệt cằn nhằn luôn miệng. Tôi muốn nắm tay cha bảo rằng khuôn mặt khó thương của thằng bé ấy không phải là sản phẩm của cha nó là chiếc sừng lớn trên đầu cha đấy, sau khi nhìn kỹ thằng Kiệt, tôi đã quả quyết như thế.
Bước ngang qua phòng Như Bình, không suy nghĩ gì nữa, tôi đẩy cửa nhìn vàọ Quang cảnh trước mắt làm tôi chết đứng! Sự tiên đoán của tôi đâu có saị Như Bình ngồi trước bàn học, đầu ngã vào mình Thư Hoàn, bàn tay con bé nắm chặt lấy tay người yêu tôị Thư Hoài cúi người xuống to nhỏ điều gì đó trông thật âu yếm. Nghe thấy tiếng mở cửa, họ ngẩng đầu nhìn lên. Tôi rụng rời quay người bỏ chạy ra ngoàị Tiếng cha gọi theo:
- Y Bình! Y Bình! Làm gì thế?, làm gì mà bỏ chạy như vậỷ
Mặc tiếng gọi, tôi vẫn chạy nhanh ra cổng, vừa định mở cổng thì Thư Hoàn đã chạy tới giữ lấy tay tôi, tôi vùng ra, không cần đính chính nào cả tôi thẳng tay tát mạnh lên má chàng, đoạn hùng hổ bước thoát ra ngoài cổng. Vừa chạy được mấy bước, Thư Hoàn lại đuổi kịp, chàng nắm vai tôi xoay lại:
- Y Bình! Em nghe anh giải thích này!
- Không!
Tôi hét lớn và cố vùng vẫy khỏi tay Hoàn. Trên đường nhiều người quay lại, họ đang ngạc nhiên nhìn chúng tôị
- Y Bình! Em phải nghe anh!
- Ở đây là ngoài đường nhé, anh có buông tôi ra không?
Thư Hoàn giữ chặt tôi hơn:
- Anh không cần biết, em phải nghe anh!
Tôi chịu trận đứng yên, Hoàn buông tôi ra, nói:
- Y Bình, em phải hiểu rằng, khi một người con gái yếu đuối lấy hết can đảm để bày tỏ tình yêu với người mình yêu, nhưng người đó đã chối từ. Trong hoàn cảnh này, thấy người con gái đau khổ, tuyệt vọng như thế em còn cách nào tốt hơn để an ủi họ được chứ?
Trong lời nói của chàng có cái gì thành khẩn. Không có gì để tôi nghi ngờ chàng nói dốị Tôi lặng lẽ cúi đầu xuống:
- Như thế rồi anh ôm cô ta để an ủi cô ta à?
- Anh đâu có ôm, anh chỉ bước tới định khuyên giải, nhưng Như Bình đã ôm chặt anh, khóc lóc thảm thiết, anh phải làm sao bây giờ? Anh đã dùng lời của một người anh khuyên nhủ cô em gáị Anh xin lỗi vì, Y Bình, em phải hiểu Như Bình hiền lành, rất đáng thương, anh không thể nào nhẫn tâm bỏ đị
Tôi vẫn bướng:
- Nhưng Như Bình đâu phải là em của anh? Không thể có chuyện thương hại được, nhất là giữa hai người khác phái, nguy hiểm lắm...
- Nhưng anh đâu có tình ý gì với cô ấy dâụ
- Nếu không có tôi, anh có yêu Như Bình không?
Chàng ngần ngừ lắc đầu:
- Anh cũng không biết.
Tôi giận dữ:
- Điều đó chứng tỏ là cô ta vẫn quyến rũ được anh, cô ta muốn dùng lòng thương hại của anh làm một lợi khí trong việc mê hoặc anh, thế mà anh giả vờ không hiểụ Tôi biết chuyện đêm nay thế nào cũng sẽ tái diễn trở lạị
- Y Bình!
Thư Hoàn nắm tay tôi, chàng nhìn thẳng vào mắt:
- Anh thề bắt đầu ngày mai, anh chẳng đến đằng này nữa, trừ trường hợp có em cùng đi, anh thà mang tiếng bội ước chứ chẳng thể để em nghi ngờ được. Em tin anh không?
Thấy Thư Hoàn cuống quýt, thành khẩn, tôi bắt đầu xiêu lòng. Cúi đầu nhìn xuống, tôi không biết phải nói saọ Một lúc khi tôi nhìn lên, mắt chàng là cả khoảng trời mênh mông. Đưa tay xiết chặt lấy tay chàng, chúng tôi lặng lẽ bước về nhà. Những hàng cây bên đường nhìn hạnh phúc của chúng tôi phải trốn tránh, những trụ cột đèn mắc cở quay mặt đị Đến đầu đường chúng tôi dừng lại, chàng nói:
- Hay là mình trở lại đỉ
Chúng tôi cùng quay trở lại, đường xá bây giờ đã thưa vắng bóng ngườị Thư Hoàn nói:
- Như thế này đi mãi tới sáng cũng được.
Tôi không nói gì cả, khi bước tới hàng cây che khuất ánh đèn, chúng tôi dừng lại, chàng nói:
- Nhắm mắt lại đi em, anh muốn hôn em.
Tôi nhắm mắt lại, ở giữa đại lộ thế này... nhưng thôi mặc kệ.
Cuối tháng ba, chúng tôi bắt đầu yêu Hồ Sen, đó cũng chẳng có gì là khó hiểụ Vì Thư Hoàn yêu cây cỏ, tôi lại thích hồ, Hồ Sen là một nơi có đủ cả hai điều kiện trên. Mùa xuân nơi đây thật đẹp. Nước hồ xanh biếc, chúng tôi ngập đầy sức sống như cây cỏ ở đâỵ Chèo một chiếc thuyền trên mặt hồ, ngây ngất với không gian ngập đầy tình yêu và những đam mê chất ngất của cuộc đờị Giọng hát của chàng hay, tôi cũng không chịu kém. Ngồi trên thuyền Thư Hoàn đã dạy tôi hát:
Tuyết ngừng rơi hoa mai rạng nở
Đàn én bay lượn giữa trời xanh.
Núi xông bừng giấc mộng lành.
Đón ngày xuấn mới tưng bừng về đâỵ
Tôi cười tươi, thò tay ra ngoài thuyền khuấy động nước hồ, những xoáy nước nho nhỏ xoe tròn, rồi tôi lại tạt nước vào người chàng. Thư Hoàn đưa cao mái chèo lên dọạ Chúng tôi vui đùa với nhau để mặc cho con thuyền xoay tròn trong nước. Khi cuộc vui tàn, chúng tôi lại ngồi yên bên nhau, Thư Hoàn đưa tay nâng cằm tôi lên nhìn say đắm, tôi hỏi:
- Bài hát của anh chẳng hợp thời tí nào, ở đây đâu có tuyết cũng như đâu có hoa mai mà anh lại hát như thế?
- Vậy thì hát cái gì?
- Hát một bài hát cho hợp thờị
Thế là chàng bắt đầu một bài hát tình tứ khác, và dễ thương những dư âm cuối cùng như vấn vương trên mặt hồ. Mắt tôi bắt đầu ước, Thư Hoàn xiết chặt tay tôi, để mặc cho con thuyền lênh đênh. Sự yên lặng vây trùm cả vạn vật.
Đến tháng bốn, đêm đêm chúng tôi tới vũ trường quay cuồng không biết mệt. Bây giờ là lúc điệu cha cha cha đang thịnh hành. Dù không biết nhảy, Thư Hoàn vẫn kéo tôi ra sàn, mặc cho người dòm, người cười, những bước chân hoang vẫn rộn rã trong tiếng cười no giòn hạnh phúc.
Đến thật khuya, chúng tôi mới rời khỏi vũ trường trở về nhà, nụ cười không bao giờ tắt trên môị Tung tăng chạy từ cổng vào phòng chúng tôi líu lo những bản nhạc yêu đờị Mẹ ngạc nhiên nói:
- Con bé này chắc sắp điên!
- Vâng con điên rồi! Trên đời này chỉ có một thứ làm cho con người ta dễ phát điên nhất: Đó là tình yêu!
Một hôm chúng tôi đi xem chiếu bóng, phim hay, cửa rạp đông nghẹt ngườị Chúng tôi đến sắp hàng cả tiếng đồng hồ mới mua được hai vé. Xuất trước chưa tan nên chúng tôi thả dọc theo phố ngắm vật dụng trưng bày trong các cửa hàng.
Đang đi, đột nhiên mắt tôi bị thu hút bởi dáng gầy gầy của một người đàn ông, người có đôi mắt nhỏ và chiếc cằm cụt. Đúng là người tình của dì Tuyết! Lần này chắc không có xe, tôi thấy gã chen chân trong đám đông một cách vội vã. Có sự liên hệ gì với dì Tuyết chăng? Tôi nói nhanh với Thư Hoàn:
- Em có việc cần đến đây một chút:
Nói xong tôi chạy nhanh đi, Thư Hoàn gọi với theo:
- Y Bình, em đi đâu đấỷ
Tôi không kịp trả lời, và gã đàn ông kia đã chui vào một ngõ hẻm tôi đuổi theo, bây giờ tôi mới biết trong hẻm có một quán cà phê tên là “Paris”. Khi gã bước vào quán, tôi càng tin chắc gã có hẹn hò với dì Tuyết. Đẩy cánh cửa kín sang bên bước vàọ ánh sáng bên trong mù mờ trông không rõ gì cả. Một cô chiêu đã bước tới hỏi:
- Cô tìm ai, hay đợi aỉ Cô có hẹn trước chưả
Tôi nhìn quanh bóng gầy gầy của gã đàn ông, không quên giả vờ:
- Có ông nào hơi trẻ ngồi đợi tôi không?
Cô chiêu đãi nghĩ ngợi:
- ông ấy cao hay thấp?
- Vừa ngườị
Tôi không quên đưa mắt tìm, nhưng những tấm vách ngăn chỗ ngồi đã che tầm mắt của tôị
- Hay là để tôi đưa cô đi tìm nhé.
Cô chiêu đãi nói đúng như điều tôi mong mỏị Đi giữa hai hàng ghế, khẽ liếc sang hai bên, gã đàn ông gầy gầy ngồi đó một mình có lẽ đang đợi aị Tôi không muốn xem hát nữa, sự tò mò cầm chân tôi ở đây rồị Tôi nói:
- Có lẽ ông ấy chưa đến, thôi ngồi đây đợi vậỵ Nếu có ông nào bảo muốn tìm cô Lý, cô làm ơn đưa đến đây nhé!
Tôi lựa chiếc bàn gần đấy ngồi xuống. Khoảng cách giữa tôi và gã đàn ông kia chỉ có một tấm vách mỏng. Cô chiêu đãi viên mang cà phê đến và hứa là sẽ đưa người đàn ông tôi muốn tìm đến ngay cho tôi khi ông ta tớị Tôi cười thầm, nhưng không giấu được sự lo lắng về điều láo khoét của mình. Không ngờ ngồi gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy bóng dáng của dì Tuyết đâu, trong khi đó thì xuất phim có lẽ đã bắt đầu từ lâụ Gã đàn ông gầy gầy vẫn ngồi bất động. Tôi chỉ còn một cách là ngồi chịu trận. Thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, một người đàn ông to lớn bước vào và ngang qua mặt tôi, hắn đến ngồi vào bàn gã nhân tình của dì Tuyết.
- Đợi cậu gần một tiếng.
Tôi thở ra, thì ra hắn đợi một người không liên can gì đến dì Tuyết, vậy mà tôi phải bỏ cả tiếng đồng hồ để ngồi đợi trong tiệm cà phê, để phải chịu đựng ánh mắt tò mò thương hại của cô chiêu đãi, xui thật! Vừa định bỏ đi, tôi nghe giọng nói của người đàn ông thật nhỏ:
- Hàng đến chưả
- Một giờ khuya naỵ
Giọng nói ồ ề đầy bí mật của gã mới vàọ Máu trinh thám trong người tôi chợt nổi dậỵ Hàng gì mà đến với không đến? Lại hẹn đến một giờ khuyả Tất cả hoạt động về đêm đều đáng nghi ngờ. Tôi kề sát tai vào vách lắng nghẹ
- Cẩn thận nhé, ở địa điểm cũ sẽ có thằng Thổ tiếp ứng, xe nó đợi trong rừng, mày hiểu không?
- Tao biết, chỉ có thằng nhỏ lái thuyền là mới vô nghề thôị
- Có gì đáng nghi không?
- Không.
- Kỳ này có những món gì? Cái đó có không?
- Không, nhưng có một số mỹ phẩm và một ít “cơm đen”.
à! Tôi hiểu ra rồi, tụi này là tụi buôn lậụ Tôi kề sát tai vào vách hơn nhưng giọng nói của họ càng lúc càng nhỏ nên không nghe thấy gì cả. Vả lại họ dùng nhiều tiếng lóng quá nên tôi cũng đoán mò thôị Tôi đứng dậy định đi thì nghe giọng nói ồ ề vang lên:
- ê! Ngụy, mày phải để ý con vợ thằng Lục Chấn Hoa đó nghẹ
- Mày yên tâm đi, tao với bà ấy là bạn mười mấy năm rồi mà!
- Nhưng thằng họ Lục khó chơi lắm!
- Tên họ Lục à? Sợ gì, nó già rồi!
Tôi không muốn nghe tiếp, bao nhiêu điều nghe lóm được đã làm tôi giật mình. Đặt một ngàn dưới ly cà phê tôi bước ra khỏi tiệm. Có lẽ Thư Hoàn đã bỏ về rồi, không cần phải đến rạp hát nữa, tôi đi ngay về phía “đằng kia” thăm dò tình hình xem có gì lạ không? Dì Tuyết vẫn bình thản đan áo, cha vẫn ngồi trên ghế ngậm dọc tẩụ Mộng Bình và Hảo đi đâu mất. Như Bình có lẽ đang nằm vùi trong phòng riêng với trái tim tan vỡ. Chỉ có thằng Kiệt bận rộn nhảY lên nhảy xuống với mấy hòn bị Thấy tôi cha nói:
- Tao mới vừa định bảo Như Bình đi gọi mày đâỷ
- Có chuyện gì không chả
Cha nheo mắt với tôi:
- Bộ có gì mới gọi mày được à?
Tôi liếm mép ngồi xuống ghế. Dì Tuyết nhìn tôi với tia nhìn hằn học, kể từ ngày tôi cướp được Hoàn tới nay, mối thù giữa chúng tôi hình như càng lúc càng đậm hơn, tôi cũng nhìn lại, cha hỏi:
- Hôm nay con có gì lo lắng? Hết tiền hả?
Tôi biết cha tôi có rất nhiều tiền, nhưng những đồng tiền đó không phải là những đồng tiền chính đáng do mồ hôi nước mắt đổ ra mà có được, mà là.... Cha tôi xuất thân từ chốn vô danh rồi một phút bước lên xưng hùng xưng bá thì đồng tiền kia chắc cũng không danh dự gì. Bây giờ quyền hành tuy vẫn còn nằm trong tay cha, nhưng tiền đều do dì Tuyết nắm giữ. Tài sản to tát này có bị thâm thủng bởi gã đàn ông kia không? Ngẫm nghĩ một lúc, tôi thăm dò:
- Thưa cha, cha có nhiều tiền lắm hả?
Cha tôi nheo mắt:
- Hỏi chi vậy, con cần tiền à?
Tôi lắc đầu:
- Không phải thế, nhưng nếu muốn mua nhà thì cũng tốn một số tiền.
Cha nghi ngờ:
- Mua nhà? Mua nhà gì chứ?
- Hôm trước cha đã đề nghị, chủ nhà cũng định bán nhà, nếu cha bằng lòng thì mua cũng được.
- Thế chủ nhà đòi bao nhiêủ
Tôi cố gắng nói nhanh:
- Tám triệụ
Dì Tuyết vội chen vào:
- Tám triệu à? Ở đây tám trăm còn không có nữa là.
- Có nhiều lúc con thấy cha có thật nhiều tiền, nhưng nhiều lúc con có cảm giác như cha đang thiếu hụt. Có lẽ cha không kiểm soát được tình hình tài chánh của gia đình phải không?
- Sao con có vẻ lo lắng thế?
Tôi nhún vai:
- Con lo lắng thế nào được, tài sản của cha con đâu cần, con sẽ cố gắng dùng sức mình để kiếm tiền sinh sống. Có điều, nếu con là cha, con sẽ kiểm soát thật kỹ tiền bạc chứ không dám tin cậy một ai hết.
Câu nói của tôi có hiệu quả ngaỵ Cha lo lắng:
- Con nói thế là thế nàỏ Con đã nghe ai nói gì?
Tôi giả vờ liếc dì Tuyết:
- Dạ con không nghe ai nói cả.
Dì Tuyết buông kim đan xuống, lớn tiếng:
- Cô muốn nói gì? Cái thứ mất dạy!
Cha cắt ngang:
- Tuyết! Tối nay bà phải mang tất cả phiếu chi thu mấy năm nay ra đây cho tôi xem. Tại sao lấy có tám triệu mà không có chứ?
Dì Tuyết lớn giọng hơn:
- ông nghi ngờ tôi à?
- Không phải nghi ngờ bà, nhưng tôi cần phải biết rõ tình hình tài chánh gia đình hiện nay ra saọ Tối nay bà phải mang tất cả sổ chi thu ra cho tôi xem.
- Sổ chi thu à? Tiền bạc nhà này xài hai, ba chỗ, làm sao có sổ chi thu rõ ràng được.
- Như vậy bà đem sổ kết toán ra đây cho tôi xem cũng được.
Dì Tuyết không nói thêm điều gì nữạ Gương mặt giận tái kia khiến cho tự ái tôi được xoa dịụ Tôi đoán chắc vì tiền bạc dì xài lung tung nên dì muốn che đi lỗ hổng quá lớn đó. Gã đàn ông gầy gầy, một đứa con ngoại tình, buôn lậu! Tất cả những hành động mờ ám dơ bẩn như một nhục mạ. Giả sử tôi tố cáo chuyện buôn lậu kia ra, thì như thế nàỏ Nhưng, chứng cớ ít ỏi quá, chỉ dựa vào mấy câu đối thoại ngắn trong quán cà phê là được rồi saỏ Làm như thế ai tin lời mình được?
Hà Thư Hoàn vẫn tiếp tục đến “đằng kia” một tuần ba lần để kèm Anh Văn cho Như Bình. Tôi không mấy hài lòng, nhiều khi muốn Hoàn nghỉ dạy, để dành hết thời giờ rảnh rỗi cho tôị Nhưng Hoàn thật cố chấp, chàng bảo là mình đã lỡ hứa thì phải làm, không thể từ chối được.
Tối hôm ấy, khi Hoàn đến kèm Như Bình, chẳng có việc gì làm, tôi ngồi tán gẫu với mẹ. Tuy là ngồi đây nói chuyện, nhưng hồn tôi thì lại bay bổng sang “đằng ấy”. Đứng ngồi không yên, lòng tôi nóng như lửa đốt. Sau cùng tôi quyết định đến đấy xem có gì lạ không?
Đến đằng ấy, tôi mới biết Hoàn đang kèm cho Như Bình tại phòng riêng của cô nàng, điều đó càng làm cho tôi không yên tâm. Không phải tôi sợ Như Bình sẽ chiếm được Hoàn nhưng mà... Trên phương diện tình ái ai lại không ích kỷ, hẹp hòị Chỉ cần nghe Hoàn và Như Bình trong phòng riêng là tôi bứt rứt khó chịụ Tại sao Hoàn không nói cho tôi nghe chuyện đó ngay từ đầủ
Cha ngồi nơi phòng khách, đang bận rộn ráp chiếc xe gỗ cho Kiệt. Những ngón tay gầy gầy chậm chạp làm những mảnh trúc rơi rớt ngổn ngang, thằng Kiệt cằn nhằn luôn miệng. Tôi muốn nắm tay cha bảo rằng khuôn mặt khó thương của thằng bé ấy không phải là sản phẩm của cha nó là chiếc sừng lớn trên đầu cha đấy, sau khi nhìn kỹ thằng Kiệt, tôi đã quả quyết như thế.
Bước ngang qua phòng Như Bình, không suy nghĩ gì nữa, tôi đẩy cửa nhìn vàọ Quang cảnh trước mắt làm tôi chết đứng! Sự tiên đoán của tôi đâu có saị Như Bình ngồi trước bàn học, đầu ngã vào mình Thư Hoàn, bàn tay con bé nắm chặt lấy tay người yêu tôị Thư Hoài cúi người xuống to nhỏ điều gì đó trông thật âu yếm. Nghe thấy tiếng mở cửa, họ ngẩng đầu nhìn lên. Tôi rụng rời quay người bỏ chạy ra ngoàị Tiếng cha gọi theo:
- Y Bình! Y Bình! Làm gì thế?, làm gì mà bỏ chạy như vậỷ
Mặc tiếng gọi, tôi vẫn chạy nhanh ra cổng, vừa định mở cổng thì Thư Hoàn đã chạy tới giữ lấy tay tôi, tôi vùng ra, không cần đính chính nào cả tôi thẳng tay tát mạnh lên má chàng, đoạn hùng hổ bước thoát ra ngoài cổng. Vừa chạy được mấy bước, Thư Hoàn lại đuổi kịp, chàng nắm vai tôi xoay lại:
- Y Bình! Em nghe anh giải thích này!
- Không!
Tôi hét lớn và cố vùng vẫy khỏi tay Hoàn. Trên đường nhiều người quay lại, họ đang ngạc nhiên nhìn chúng tôị
- Y Bình! Em phải nghe anh!
- Ở đây là ngoài đường nhé, anh có buông tôi ra không?
Thư Hoàn giữ chặt tôi hơn:
- Anh không cần biết, em phải nghe anh!
Tôi chịu trận đứng yên, Hoàn buông tôi ra, nói:
- Y Bình, em phải hiểu rằng, khi một người con gái yếu đuối lấy hết can đảm để bày tỏ tình yêu với người mình yêu, nhưng người đó đã chối từ. Trong hoàn cảnh này, thấy người con gái đau khổ, tuyệt vọng như thế em còn cách nào tốt hơn để an ủi họ được chứ?
Trong lời nói của chàng có cái gì thành khẩn. Không có gì để tôi nghi ngờ chàng nói dốị Tôi lặng lẽ cúi đầu xuống:
- Như thế rồi anh ôm cô ta để an ủi cô ta à?
- Anh đâu có ôm, anh chỉ bước tới định khuyên giải, nhưng Như Bình đã ôm chặt anh, khóc lóc thảm thiết, anh phải làm sao bây giờ? Anh đã dùng lời của một người anh khuyên nhủ cô em gáị Anh xin lỗi vì, Y Bình, em phải hiểu Như Bình hiền lành, rất đáng thương, anh không thể nào nhẫn tâm bỏ đị
Tôi vẫn bướng:
- Nhưng Như Bình đâu phải là em của anh? Không thể có chuyện thương hại được, nhất là giữa hai người khác phái, nguy hiểm lắm...
- Nhưng anh đâu có tình ý gì với cô ấy dâụ
- Nếu không có tôi, anh có yêu Như Bình không?
Chàng ngần ngừ lắc đầu:
- Anh cũng không biết.
Tôi giận dữ:
- Điều đó chứng tỏ là cô ta vẫn quyến rũ được anh, cô ta muốn dùng lòng thương hại của anh làm một lợi khí trong việc mê hoặc anh, thế mà anh giả vờ không hiểụ Tôi biết chuyện đêm nay thế nào cũng sẽ tái diễn trở lạị
- Y Bình!
Thư Hoàn nắm tay tôi, chàng nhìn thẳng vào mắt:
- Anh thề bắt đầu ngày mai, anh chẳng đến đằng này nữa, trừ trường hợp có em cùng đi, anh thà mang tiếng bội ước chứ chẳng thể để em nghi ngờ được. Em tin anh không?
Thấy Thư Hoàn cuống quýt, thành khẩn, tôi bắt đầu xiêu lòng. Cúi đầu nhìn xuống, tôi không biết phải nói saọ Một lúc khi tôi nhìn lên, mắt chàng là cả khoảng trời mênh mông. Đưa tay xiết chặt lấy tay chàng, chúng tôi lặng lẽ bước về nhà. Những hàng cây bên đường nhìn hạnh phúc của chúng tôi phải trốn tránh, những trụ cột đèn mắc cở quay mặt đị Đến đầu đường chúng tôi dừng lại, chàng nói:
- Hay là mình trở lại đỉ
Chúng tôi cùng quay trở lại, đường xá bây giờ đã thưa vắng bóng ngườị Thư Hoàn nói:
- Như thế này đi mãi tới sáng cũng được.
Tôi không nói gì cả, khi bước tới hàng cây che khuất ánh đèn, chúng tôi dừng lại, chàng nói:
- Nhắm mắt lại đi em, anh muốn hôn em.
Tôi nhắm mắt lại, ở giữa đại lộ thế này... nhưng thôi mặc kệ.
Cuối tháng ba, chúng tôi bắt đầu yêu Hồ Sen, đó cũng chẳng có gì là khó hiểụ Vì Thư Hoàn yêu cây cỏ, tôi lại thích hồ, Hồ Sen là một nơi có đủ cả hai điều kiện trên. Mùa xuân nơi đây thật đẹp. Nước hồ xanh biếc, chúng tôi ngập đầy sức sống như cây cỏ ở đâỵ Chèo một chiếc thuyền trên mặt hồ, ngây ngất với không gian ngập đầy tình yêu và những đam mê chất ngất của cuộc đờị Giọng hát của chàng hay, tôi cũng không chịu kém. Ngồi trên thuyền Thư Hoàn đã dạy tôi hát:
Tuyết ngừng rơi hoa mai rạng nở
Đàn én bay lượn giữa trời xanh.
Núi xông bừng giấc mộng lành.
Đón ngày xuấn mới tưng bừng về đâỵ
Tôi cười tươi, thò tay ra ngoài thuyền khuấy động nước hồ, những xoáy nước nho nhỏ xoe tròn, rồi tôi lại tạt nước vào người chàng. Thư Hoàn đưa cao mái chèo lên dọạ Chúng tôi vui đùa với nhau để mặc cho con thuyền xoay tròn trong nước. Khi cuộc vui tàn, chúng tôi lại ngồi yên bên nhau, Thư Hoàn đưa tay nâng cằm tôi lên nhìn say đắm, tôi hỏi:
- Bài hát của anh chẳng hợp thời tí nào, ở đây đâu có tuyết cũng như đâu có hoa mai mà anh lại hát như thế?
- Vậy thì hát cái gì?
- Hát một bài hát cho hợp thờị
Thế là chàng bắt đầu một bài hát tình tứ khác, và dễ thương những dư âm cuối cùng như vấn vương trên mặt hồ. Mắt tôi bắt đầu ước, Thư Hoàn xiết chặt tay tôi, để mặc cho con thuyền lênh đênh. Sự yên lặng vây trùm cả vạn vật.
Đến tháng bốn, đêm đêm chúng tôi tới vũ trường quay cuồng không biết mệt. Bây giờ là lúc điệu cha cha cha đang thịnh hành. Dù không biết nhảy, Thư Hoàn vẫn kéo tôi ra sàn, mặc cho người dòm, người cười, những bước chân hoang vẫn rộn rã trong tiếng cười no giòn hạnh phúc.
Đến thật khuya, chúng tôi mới rời khỏi vũ trường trở về nhà, nụ cười không bao giờ tắt trên môị Tung tăng chạy từ cổng vào phòng chúng tôi líu lo những bản nhạc yêu đờị Mẹ ngạc nhiên nói:
- Con bé này chắc sắp điên!
- Vâng con điên rồi! Trên đời này chỉ có một thứ làm cho con người ta dễ phát điên nhất: Đó là tình yêu!
Một hôm chúng tôi đi xem chiếu bóng, phim hay, cửa rạp đông nghẹt ngườị Chúng tôi đến sắp hàng cả tiếng đồng hồ mới mua được hai vé. Xuất trước chưa tan nên chúng tôi thả dọc theo phố ngắm vật dụng trưng bày trong các cửa hàng.
Đang đi, đột nhiên mắt tôi bị thu hút bởi dáng gầy gầy của một người đàn ông, người có đôi mắt nhỏ và chiếc cằm cụt. Đúng là người tình của dì Tuyết! Lần này chắc không có xe, tôi thấy gã chen chân trong đám đông một cách vội vã. Có sự liên hệ gì với dì Tuyết chăng? Tôi nói nhanh với Thư Hoàn:
- Em có việc cần đến đây một chút:
Nói xong tôi chạy nhanh đi, Thư Hoàn gọi với theo:
- Y Bình, em đi đâu đấỷ
Tôi không kịp trả lời, và gã đàn ông kia đã chui vào một ngõ hẻm tôi đuổi theo, bây giờ tôi mới biết trong hẻm có một quán cà phê tên là “Paris”. Khi gã bước vào quán, tôi càng tin chắc gã có hẹn hò với dì Tuyết. Đẩy cánh cửa kín sang bên bước vàọ ánh sáng bên trong mù mờ trông không rõ gì cả. Một cô chiêu đã bước tới hỏi:
- Cô tìm ai, hay đợi aỉ Cô có hẹn trước chưả
Tôi nhìn quanh bóng gầy gầy của gã đàn ông, không quên giả vờ:
- Có ông nào hơi trẻ ngồi đợi tôi không?
Cô chiêu đãi nghĩ ngợi:
- ông ấy cao hay thấp?
- Vừa ngườị
Tôi không quên đưa mắt tìm, nhưng những tấm vách ngăn chỗ ngồi đã che tầm mắt của tôị
- Hay là để tôi đưa cô đi tìm nhé.
Cô chiêu đãi nói đúng như điều tôi mong mỏị Đi giữa hai hàng ghế, khẽ liếc sang hai bên, gã đàn ông gầy gầy ngồi đó một mình có lẽ đang đợi aị Tôi không muốn xem hát nữa, sự tò mò cầm chân tôi ở đây rồị Tôi nói:
- Có lẽ ông ấy chưa đến, thôi ngồi đây đợi vậỵ Nếu có ông nào bảo muốn tìm cô Lý, cô làm ơn đưa đến đây nhé!
Tôi lựa chiếc bàn gần đấy ngồi xuống. Khoảng cách giữa tôi và gã đàn ông kia chỉ có một tấm vách mỏng. Cô chiêu đãi viên mang cà phê đến và hứa là sẽ đưa người đàn ông tôi muốn tìm đến ngay cho tôi khi ông ta tớị Tôi cười thầm, nhưng không giấu được sự lo lắng về điều láo khoét của mình. Không ngờ ngồi gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy bóng dáng của dì Tuyết đâu, trong khi đó thì xuất phim có lẽ đã bắt đầu từ lâụ Gã đàn ông gầy gầy vẫn ngồi bất động. Tôi chỉ còn một cách là ngồi chịu trận. Thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, một người đàn ông to lớn bước vào và ngang qua mặt tôi, hắn đến ngồi vào bàn gã nhân tình của dì Tuyết.
- Đợi cậu gần một tiếng.
Tôi thở ra, thì ra hắn đợi một người không liên can gì đến dì Tuyết, vậy mà tôi phải bỏ cả tiếng đồng hồ để ngồi đợi trong tiệm cà phê, để phải chịu đựng ánh mắt tò mò thương hại của cô chiêu đãi, xui thật! Vừa định bỏ đi, tôi nghe giọng nói của người đàn ông thật nhỏ:
- Hàng đến chưả
- Một giờ khuya naỵ
Giọng nói ồ ề đầy bí mật của gã mới vàọ Máu trinh thám trong người tôi chợt nổi dậỵ Hàng gì mà đến với không đến? Lại hẹn đến một giờ khuyả Tất cả hoạt động về đêm đều đáng nghi ngờ. Tôi kề sát tai vào vách lắng nghẹ
- Cẩn thận nhé, ở địa điểm cũ sẽ có thằng Thổ tiếp ứng, xe nó đợi trong rừng, mày hiểu không?
- Tao biết, chỉ có thằng nhỏ lái thuyền là mới vô nghề thôị
- Có gì đáng nghi không?
- Không.
- Kỳ này có những món gì? Cái đó có không?
- Không, nhưng có một số mỹ phẩm và một ít “cơm đen”.
à! Tôi hiểu ra rồi, tụi này là tụi buôn lậụ Tôi kề sát tai vào vách hơn nhưng giọng nói của họ càng lúc càng nhỏ nên không nghe thấy gì cả. Vả lại họ dùng nhiều tiếng lóng quá nên tôi cũng đoán mò thôị Tôi đứng dậy định đi thì nghe giọng nói ồ ề vang lên:
- ê! Ngụy, mày phải để ý con vợ thằng Lục Chấn Hoa đó nghẹ
- Mày yên tâm đi, tao với bà ấy là bạn mười mấy năm rồi mà!
- Nhưng thằng họ Lục khó chơi lắm!
- Tên họ Lục à? Sợ gì, nó già rồi!
Tôi không muốn nghe tiếp, bao nhiêu điều nghe lóm được đã làm tôi giật mình. Đặt một ngàn dưới ly cà phê tôi bước ra khỏi tiệm. Có lẽ Thư Hoàn đã bỏ về rồi, không cần phải đến rạp hát nữa, tôi đi ngay về phía “đằng kia” thăm dò tình hình xem có gì lạ không? Dì Tuyết vẫn bình thản đan áo, cha vẫn ngồi trên ghế ngậm dọc tẩụ Mộng Bình và Hảo đi đâu mất. Như Bình có lẽ đang nằm vùi trong phòng riêng với trái tim tan vỡ. Chỉ có thằng Kiệt bận rộn nhảY lên nhảy xuống với mấy hòn bị Thấy tôi cha nói:
- Tao mới vừa định bảo Như Bình đi gọi mày đâỷ
- Có chuyện gì không chả
Cha nheo mắt với tôi:
- Bộ có gì mới gọi mày được à?
Tôi liếm mép ngồi xuống ghế. Dì Tuyết nhìn tôi với tia nhìn hằn học, kể từ ngày tôi cướp được Hoàn tới nay, mối thù giữa chúng tôi hình như càng lúc càng đậm hơn, tôi cũng nhìn lại, cha hỏi:
- Hôm nay con có gì lo lắng? Hết tiền hả?
Tôi biết cha tôi có rất nhiều tiền, nhưng những đồng tiền đó không phải là những đồng tiền chính đáng do mồ hôi nước mắt đổ ra mà có được, mà là.... Cha tôi xuất thân từ chốn vô danh rồi một phút bước lên xưng hùng xưng bá thì đồng tiền kia chắc cũng không danh dự gì. Bây giờ quyền hành tuy vẫn còn nằm trong tay cha, nhưng tiền đều do dì Tuyết nắm giữ. Tài sản to tát này có bị thâm thủng bởi gã đàn ông kia không? Ngẫm nghĩ một lúc, tôi thăm dò:
- Thưa cha, cha có nhiều tiền lắm hả?
Cha tôi nheo mắt:
- Hỏi chi vậy, con cần tiền à?
Tôi lắc đầu:
- Không phải thế, nhưng nếu muốn mua nhà thì cũng tốn một số tiền.
Cha nghi ngờ:
- Mua nhà? Mua nhà gì chứ?
- Hôm trước cha đã đề nghị, chủ nhà cũng định bán nhà, nếu cha bằng lòng thì mua cũng được.
- Thế chủ nhà đòi bao nhiêủ
Tôi cố gắng nói nhanh:
- Tám triệụ
Dì Tuyết vội chen vào:
- Tám triệu à? Ở đây tám trăm còn không có nữa là.
- Có nhiều lúc con thấy cha có thật nhiều tiền, nhưng nhiều lúc con có cảm giác như cha đang thiếu hụt. Có lẽ cha không kiểm soát được tình hình tài chánh của gia đình phải không?
- Sao con có vẻ lo lắng thế?
Tôi nhún vai:
- Con lo lắng thế nào được, tài sản của cha con đâu cần, con sẽ cố gắng dùng sức mình để kiếm tiền sinh sống. Có điều, nếu con là cha, con sẽ kiểm soát thật kỹ tiền bạc chứ không dám tin cậy một ai hết.
Câu nói của tôi có hiệu quả ngaỵ Cha lo lắng:
- Con nói thế là thế nàỏ Con đã nghe ai nói gì?
Tôi giả vờ liếc dì Tuyết:
- Dạ con không nghe ai nói cả.
Dì Tuyết buông kim đan xuống, lớn tiếng:
- Cô muốn nói gì? Cái thứ mất dạy!
Cha cắt ngang:
- Tuyết! Tối nay bà phải mang tất cả phiếu chi thu mấy năm nay ra đây cho tôi xem. Tại sao lấy có tám triệu mà không có chứ?
Dì Tuyết lớn giọng hơn:
- ông nghi ngờ tôi à?
- Không phải nghi ngờ bà, nhưng tôi cần phải biết rõ tình hình tài chánh gia đình hiện nay ra saọ Tối nay bà phải mang tất cả sổ chi thu ra cho tôi xem.
- Sổ chi thu à? Tiền bạc nhà này xài hai, ba chỗ, làm sao có sổ chi thu rõ ràng được.
- Như vậy bà đem sổ kết toán ra đây cho tôi xem cũng được.
Dì Tuyết không nói thêm điều gì nữạ Gương mặt giận tái kia khiến cho tự ái tôi được xoa dịụ Tôi đoán chắc vì tiền bạc dì xài lung tung nên dì muốn che đi lỗ hổng quá lớn đó. Gã đàn ông gầy gầy, một đứa con ngoại tình, buôn lậu! Tất cả những hành động mờ ám dơ bẩn như một nhục mạ. Giả sử tôi tố cáo chuyện buôn lậu kia ra, thì như thế nàỏ Nhưng, chứng cớ ít ỏi quá, chỉ dựa vào mấy câu đối thoại ngắn trong quán cà phê là được rồi saỏ Làm như thế ai tin lời mình được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.