Chương 43: Ảnh Đế
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
07/02/2024
Tuy rằng Nhiếp Thành thọc vào rút ra tương đối chậm rãi, nhưng như vậy lại làm cho lực kéo dài của anh càng thêm mạnh mẽ, huống chi anh căn bản không có khả năng chỉ mới làm một lần đã thoả mãn.
Cho nên cả buổi chiều, công việc không có làm bao nhiêu, đều mẹ nó biến thành làm tình.
Khi chạng vạng tan tầm, chân Thu Đồng Tâm vẫn còn mềm.
Cho dù động tĩnh của bọn họ ở phòng tắm làm ra bao lớn, các thư kí bên ngoài văn phòng khẳng định không nghe được. Nhưng Nhiếp Thành ở bên trong lâu như vậy, khi Thu Đồng Tâm ra cửa lại là bộ dáng eo đau chân mỏi, phỏng chừng mỗi người đều có thể đoán được bọn họ đã làm gì.
Dù sao tin đồn cô và Nhiếp Thành quan hệ không đơn giản sớm đã truyền khắp công ty, cô căn bản cũng không để bụng.
Mới từ thang máy trong bãi đỗ xe ngầm đi ra, một chiếc xe thể thao màu xám đã ngừng ở trước mặt cô.
Đây là xe Tần Hiên, tối hôm qua ở cửa quán bar là chiếc xe này. Lái xe vẫn là Tần Hiên, trên ghế phụ cũng vẫn là Cổ Tinh Lan.
Tận mắt chứng kiến màn "ba nam đoạt một nữ" rầm rộ ở cửa quán bar tối qua, ánh mắt Tần Hiên nhìn Thu Đồng Tâm đã thêm vài phần nghiêm túc và bắt đầu kính nể.
Rốt cuộc không phải ai cũng có thể có loại mị lực này, đặc biệt là cô đàn em này còn làm người muốn gió được gió muốn mưa được mưa như Cổ Tinh Lan ăn mệt vô số.
Hắn là fan cứng của CP này một bên vì hai người mà rầu thúi ruột, một bên lại lén lút vụng trộm vui vẻ— Cổ Tinh Lan cậu cũng sẽ có ngày này.
"Học muội, lên xe tâm sự xíu."
Tư thế này của bọn họ vậy mà lại không khác biệt lắm so với phim hắc đạo trói người. Hơn nữa Cổ Tinh Lan kia mặt thối đến mức cho dù cách đến hơn mấy mét vẫn có thể nhìn thấy được, có chút nào giống như là muốn 'tâm sự' với cô đâu.
Nhưng Thu Đồng Tâm cô mới sẽ không sợ bắt ép. Nói lên xe thì lên xe, bọn họ có thể làm gì cô đây?
Cổ đại thiếu vẫn luôn banh mặt, Thu Đồng Tâm đã nói chuyện với anh nhiều lần, anh đều lạnh lẽo làm cô cũng nháy mắt nổi điên, dứt khoát không thèm nói nữa.
Chờ Cổ Tinh Lan rốt cuộc nhịn không được nữa, khi quay đầu lại chuẩn bị nói chuyện với cô, mới phát hiện vị Thu đại tiểu thư kia đã sớm tựa vào chỗ ngồi trên ghế sau nặng nề ngủ mất. Hơn nữa tư thế cực kỳ bất nhã, từ góc độ của anh liếc mắt một cái là có thể nhìn hết dưới váy cô.
Cởi áo khoác ném ra phía sau cho cô che lại cảnh xuân lộ ra ngoài, Cổ Tinh Lan bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cô một chút, rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ sinh hờn dỗi.
Khi Thu Đồng Tâm tỉnh lại trời sớm đã tối đen, mà cô nằm, là phòng ngủ của Cổ Tinh Lan.
Sở dĩ cô có thể liếc mắt một cái đã nhận ra, là bởi vì năm đó cô đã tới, còn ở trên cái giường này cùng người đàn ông kia làm rất nhiều chuyện không thể miêu tả.
Hơn ba năm, bài trí trong phòng vẫn không có gì thay đổi.
Đánh giá căn phòng đồng thời cũng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô tò mò kéo ngăn tủ đầu giường nào đó ra.
"Không phải chứ? Thật đúng là còn sao?" Nhìn đồ dùng tình thú trong ngăn kéo, Thu Đồng Tâm nhịn không được lấy cây gậy rung ra cẩn thận quan sát, "Đã hơn ba năm còn không ném? Muốn cất giữ như vậy sao?"
"Cứ như vậy mà xác định là đồ em đã từng xài sao?" Cổ Tinh Lan đứng ở cửa mặt không biểu tình mà nhìn cô, "Muốn thử xem?"
Thu Đồng Tâm bĩu môi, đem cây gậy rung ném lên trên giường: "Tần Hiên đâu?"
"Đi rồi."
"Vừa rồi là hắn ôm tôi đi lên?"
"Tưởng bở!"
"Vậy chính là anh rồi!" Liếc mắt nhìn đùi phải bó bột của anh, Thu Đồng Tâm liên tục gật đầu, "Lợi hại lợi hại, đã như vậy rồi mà còn có thể ôm tôi lên lầu hai, dũng sĩ."
Cổ Tinh Lan không để ý tới cô trêu chọc, tức giận nói: "Đi xuống ăn cơm, tôi gọi cơm hộp rồi."
"Không đói bụng, không ăn."
Cô đương nhiên không đói bụng, buổi chiều ở văn phòng làm đến sức cùng lực kiệt với Nhiếp Thành, tên kia trước khi rời đi đã cố ý mua rất nhiều đồ ăn cho cô. Bây giờ cô làm sao mà nuốt nổi.
"Được, nếu không ăn, chúng ta trực tiếp làm chính sự." Cổ Tinh Lan chống gậy đi về phía cô, thanh âm tha thiết, "Hai khoản nợ của tôi, cần phải tính cho thật kỹ mới được."
"Nợ gì?"
Cổ Tinh Lan giơ điện thoại lên mở WeChat ra, cái tin nhắn giọng nói phóng đãng kia liền phát ra:
[Ha a... lại nhanh lên... a... thật lớn nha... thật thô... ưm... cắm em rất sướng... thật thoải mái... a...]
Thu Đồng Tâm sửng sốt, cô làm sao lại quên mất chuyện xấu nguy cấp này chứ?
Đều do Lão Bạch và Nhiếp Thành đem cô lăn lộn đến quá tàn nhẫn, làm cô không cách nào tập trung tinh lực suy nghĩ, ngay cả trí nhớ cũng giảm xuống đến lợi hại.
"Cái kia... Cái này... Kỳ thật đây là hiểu lầm..." Thu Đồng Tâm cười gượng nhìn về phía Cổ Tinh Lan, biểu tình trên mặt nào còn bình tĩnh như vừa rồi nữa.
Cô quá hiểu biết người đàn ông này, bị loại kích thích này, anh bỏ qua cho cô mới là lạ.
"Hiểu lầm?" Cổ Tinh Lan nâng khoé môi lộ ra nụ cười nhạt như ác ma, "Em là muốn nói, người kêu phóng đãng như vậy không phải em? Hay là muốn nói, em chuẩn bị gửi cho người khác, nhưng không cẩn thận gửi đến cho tôi?"
"Tôi có thể nói là điện thoại tự nó làm không?"
Tuy rằng đây là sự thật, nhưng nói ra ngay cả bản thân cô cũng có chút không thể tin được.
"Tối hôm qua là Bạch Tấn thao em chứ gì. Cú điện thoại kia, cũng là hắn để cho lão gia tử nhà em gọi? Người ta là ai chứ, là thanh mai trúc mã của em, với Thu gia bọn em thân như người một nhà, lão gia tử đương nhiên giúp hắn."
Cổ Tinh Lan tiếp tục cười lạnh: "Em ở dưới thân hắn bị thao thành như vậy, còn muốn gửi WeChat tới khiêu khích tôi, là cảm thấy tối hôm qua tôi thật buồn cười sao? Hửm?"
"Tôi thật không có khiêu khích anh."
"Đúng vậy, không phải khiêu khích, là cười nhạo."
"Đại ca à, anh đừng có độc diễn nội tâm nhiều như vậy có được không? Tôi thật không có." Thu Đồng Tâm quả thật không có sức giải thích, "Đó là tôi không cẩn thận ấn phải, không chỉ là anh, trong lúc vô tình tôi còn gửi tin cho bạn bè trong WeChat nữa. Chẳng qua bọn họ đều là tin tào lao, còn anh... Tôi cũng không biết tạo sao lại trùng hợp như vậy nữa, có thể là điện thoại thành tinh rồi."
"Phải không?"
Đón nhận ánh mắt như là muốn giết người kia của Cổ Tinh Lan, Thu Đồng Tâm đột nhiên cảm thấy có chút hơi sợ, vội nhanh sửa lời nói: "Được rồi, là Lão Bạch gửi, anh ấy muốn gửi cho anh tôi có cách nào chứ? Người ta là một cô gái mềm yếu, bị anh ấy đè trên giường không phản kháng được, sao có thể ngăn cản được anh ấy đây?"
Ai bảo tối hôm qua xác thật là cô ở dưới thân Lão Bạch chứ? Cái nồi này, chỉ có thể để anh ta tới đội thôi.
"Cô gái mềm yếu?" Cổ Tinh Lan chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm với cô, "Nếu là cô gái mềm yếu không phản kháng được, vậy nhớ rõ chờ lát nữa ở dưới thân tôi, ngàn vạn lần đừng phản kháng."
Nếu là ngày xưa, cô không chủ động đè Cổ Tinh Lan đã là may lắm rồi, còn phản kháng cái quỷ gì?
Nhưng hôm nay liên tiếp bị hai người đàn ông thao, hiện giờ người trước mặt này lại phẫn nộ đến không còn bình thường nữa, cô không phản kháng mới có quỷ đó!
"Được nha, tôi đang lo không có đàn ông đây, làm gì muốn phản kháng chứ?" Cười ngọt ngào với Cổ Tinh Lan, trong giây lát hai tay Thu Đồng Tâm ra sức hung hăng đẩy người đàn ông không hề đề phòng trước mặt này một phen, rồi xoay người chạy ra cửa.
Nếu là ngày thường chiêu này khẳng định không được, nhưng hiện tại người đàn ông dáng người to lớn kia đang què chân...
Từ từ...
Anh ta dường như bị thương không nhẹ, cô dùng lực như vậy, sẽ không làm anh tàn luôn chứ?
Hơn nữa không nghe được động tĩnh phía sau, anh khẳng định không đuổi theo, thật bị thương sao?
Đã chạy ra ngoài phòng ngủ rồi, Thu Đồng Tâm lại chạy nhanh quay đầu lại nhìn thoáng qua. Chỉ thấy người đàn ông che cái chân bị thương lại nằm trên mặt đất, há miệng thở dốc, dáng vẻ nhìn qua rất thống khổ.
"Này! Anh không sao chứ?"
"Này! Cổ Tinh Lan?"
Thấy người đàn ông không đáp lại, chỉ khó khăn bám lấy mép giường ý muốn bò dậy, rồi lại một lần nữa ngã trở về. Thu Đồng Tâm dừng một chút, vẫn là đi trở về phòng, ngồi xổm xuống dìu anh.
5
Ai ngờ người đàn ông vừa mới mượn lực cô đứng lên, lại đột nhiên nhanh chóng lưu loát xoay người một cái, đè chặt cô trên giường, khoé môi treo nụ cười thắng lợi: "Còn chạy sao?"
"Cổ Tinh Lan cả nhà anh ra!"
"Được, nếu em nhớ thương cả nhà tôi như vậy, ngày mai liền mang em trở về gặp họ."
Thu Đồng Tâm khó thở, cô vậy mà cũng có lúc bị người ta lật kèo?
Thật là nên để Bạch Tấn tới học hỏi gia hoả này cái gì mới gọi là kỹ thuật diễn.
Cho nên cả buổi chiều, công việc không có làm bao nhiêu, đều mẹ nó biến thành làm tình.
Khi chạng vạng tan tầm, chân Thu Đồng Tâm vẫn còn mềm.
Cho dù động tĩnh của bọn họ ở phòng tắm làm ra bao lớn, các thư kí bên ngoài văn phòng khẳng định không nghe được. Nhưng Nhiếp Thành ở bên trong lâu như vậy, khi Thu Đồng Tâm ra cửa lại là bộ dáng eo đau chân mỏi, phỏng chừng mỗi người đều có thể đoán được bọn họ đã làm gì.
Dù sao tin đồn cô và Nhiếp Thành quan hệ không đơn giản sớm đã truyền khắp công ty, cô căn bản cũng không để bụng.
Mới từ thang máy trong bãi đỗ xe ngầm đi ra, một chiếc xe thể thao màu xám đã ngừng ở trước mặt cô.
Đây là xe Tần Hiên, tối hôm qua ở cửa quán bar là chiếc xe này. Lái xe vẫn là Tần Hiên, trên ghế phụ cũng vẫn là Cổ Tinh Lan.
Tận mắt chứng kiến màn "ba nam đoạt một nữ" rầm rộ ở cửa quán bar tối qua, ánh mắt Tần Hiên nhìn Thu Đồng Tâm đã thêm vài phần nghiêm túc và bắt đầu kính nể.
Rốt cuộc không phải ai cũng có thể có loại mị lực này, đặc biệt là cô đàn em này còn làm người muốn gió được gió muốn mưa được mưa như Cổ Tinh Lan ăn mệt vô số.
Hắn là fan cứng của CP này một bên vì hai người mà rầu thúi ruột, một bên lại lén lút vụng trộm vui vẻ— Cổ Tinh Lan cậu cũng sẽ có ngày này.
"Học muội, lên xe tâm sự xíu."
Tư thế này của bọn họ vậy mà lại không khác biệt lắm so với phim hắc đạo trói người. Hơn nữa Cổ Tinh Lan kia mặt thối đến mức cho dù cách đến hơn mấy mét vẫn có thể nhìn thấy được, có chút nào giống như là muốn 'tâm sự' với cô đâu.
Nhưng Thu Đồng Tâm cô mới sẽ không sợ bắt ép. Nói lên xe thì lên xe, bọn họ có thể làm gì cô đây?
Cổ đại thiếu vẫn luôn banh mặt, Thu Đồng Tâm đã nói chuyện với anh nhiều lần, anh đều lạnh lẽo làm cô cũng nháy mắt nổi điên, dứt khoát không thèm nói nữa.
Chờ Cổ Tinh Lan rốt cuộc nhịn không được nữa, khi quay đầu lại chuẩn bị nói chuyện với cô, mới phát hiện vị Thu đại tiểu thư kia đã sớm tựa vào chỗ ngồi trên ghế sau nặng nề ngủ mất. Hơn nữa tư thế cực kỳ bất nhã, từ góc độ của anh liếc mắt một cái là có thể nhìn hết dưới váy cô.
Cởi áo khoác ném ra phía sau cho cô che lại cảnh xuân lộ ra ngoài, Cổ Tinh Lan bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cô một chút, rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ sinh hờn dỗi.
Khi Thu Đồng Tâm tỉnh lại trời sớm đã tối đen, mà cô nằm, là phòng ngủ của Cổ Tinh Lan.
Sở dĩ cô có thể liếc mắt một cái đã nhận ra, là bởi vì năm đó cô đã tới, còn ở trên cái giường này cùng người đàn ông kia làm rất nhiều chuyện không thể miêu tả.
Hơn ba năm, bài trí trong phòng vẫn không có gì thay đổi.
Đánh giá căn phòng đồng thời cũng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô tò mò kéo ngăn tủ đầu giường nào đó ra.
"Không phải chứ? Thật đúng là còn sao?" Nhìn đồ dùng tình thú trong ngăn kéo, Thu Đồng Tâm nhịn không được lấy cây gậy rung ra cẩn thận quan sát, "Đã hơn ba năm còn không ném? Muốn cất giữ như vậy sao?"
"Cứ như vậy mà xác định là đồ em đã từng xài sao?" Cổ Tinh Lan đứng ở cửa mặt không biểu tình mà nhìn cô, "Muốn thử xem?"
Thu Đồng Tâm bĩu môi, đem cây gậy rung ném lên trên giường: "Tần Hiên đâu?"
"Đi rồi."
"Vừa rồi là hắn ôm tôi đi lên?"
"Tưởng bở!"
"Vậy chính là anh rồi!" Liếc mắt nhìn đùi phải bó bột của anh, Thu Đồng Tâm liên tục gật đầu, "Lợi hại lợi hại, đã như vậy rồi mà còn có thể ôm tôi lên lầu hai, dũng sĩ."
Cổ Tinh Lan không để ý tới cô trêu chọc, tức giận nói: "Đi xuống ăn cơm, tôi gọi cơm hộp rồi."
"Không đói bụng, không ăn."
Cô đương nhiên không đói bụng, buổi chiều ở văn phòng làm đến sức cùng lực kiệt với Nhiếp Thành, tên kia trước khi rời đi đã cố ý mua rất nhiều đồ ăn cho cô. Bây giờ cô làm sao mà nuốt nổi.
"Được, nếu không ăn, chúng ta trực tiếp làm chính sự." Cổ Tinh Lan chống gậy đi về phía cô, thanh âm tha thiết, "Hai khoản nợ của tôi, cần phải tính cho thật kỹ mới được."
"Nợ gì?"
Cổ Tinh Lan giơ điện thoại lên mở WeChat ra, cái tin nhắn giọng nói phóng đãng kia liền phát ra:
[Ha a... lại nhanh lên... a... thật lớn nha... thật thô... ưm... cắm em rất sướng... thật thoải mái... a...]
Thu Đồng Tâm sửng sốt, cô làm sao lại quên mất chuyện xấu nguy cấp này chứ?
Đều do Lão Bạch và Nhiếp Thành đem cô lăn lộn đến quá tàn nhẫn, làm cô không cách nào tập trung tinh lực suy nghĩ, ngay cả trí nhớ cũng giảm xuống đến lợi hại.
"Cái kia... Cái này... Kỳ thật đây là hiểu lầm..." Thu Đồng Tâm cười gượng nhìn về phía Cổ Tinh Lan, biểu tình trên mặt nào còn bình tĩnh như vừa rồi nữa.
Cô quá hiểu biết người đàn ông này, bị loại kích thích này, anh bỏ qua cho cô mới là lạ.
"Hiểu lầm?" Cổ Tinh Lan nâng khoé môi lộ ra nụ cười nhạt như ác ma, "Em là muốn nói, người kêu phóng đãng như vậy không phải em? Hay là muốn nói, em chuẩn bị gửi cho người khác, nhưng không cẩn thận gửi đến cho tôi?"
"Tôi có thể nói là điện thoại tự nó làm không?"
Tuy rằng đây là sự thật, nhưng nói ra ngay cả bản thân cô cũng có chút không thể tin được.
"Tối hôm qua là Bạch Tấn thao em chứ gì. Cú điện thoại kia, cũng là hắn để cho lão gia tử nhà em gọi? Người ta là ai chứ, là thanh mai trúc mã của em, với Thu gia bọn em thân như người một nhà, lão gia tử đương nhiên giúp hắn."
Cổ Tinh Lan tiếp tục cười lạnh: "Em ở dưới thân hắn bị thao thành như vậy, còn muốn gửi WeChat tới khiêu khích tôi, là cảm thấy tối hôm qua tôi thật buồn cười sao? Hửm?"
"Tôi thật không có khiêu khích anh."
"Đúng vậy, không phải khiêu khích, là cười nhạo."
"Đại ca à, anh đừng có độc diễn nội tâm nhiều như vậy có được không? Tôi thật không có." Thu Đồng Tâm quả thật không có sức giải thích, "Đó là tôi không cẩn thận ấn phải, không chỉ là anh, trong lúc vô tình tôi còn gửi tin cho bạn bè trong WeChat nữa. Chẳng qua bọn họ đều là tin tào lao, còn anh... Tôi cũng không biết tạo sao lại trùng hợp như vậy nữa, có thể là điện thoại thành tinh rồi."
"Phải không?"
Đón nhận ánh mắt như là muốn giết người kia của Cổ Tinh Lan, Thu Đồng Tâm đột nhiên cảm thấy có chút hơi sợ, vội nhanh sửa lời nói: "Được rồi, là Lão Bạch gửi, anh ấy muốn gửi cho anh tôi có cách nào chứ? Người ta là một cô gái mềm yếu, bị anh ấy đè trên giường không phản kháng được, sao có thể ngăn cản được anh ấy đây?"
Ai bảo tối hôm qua xác thật là cô ở dưới thân Lão Bạch chứ? Cái nồi này, chỉ có thể để anh ta tới đội thôi.
"Cô gái mềm yếu?" Cổ Tinh Lan chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm với cô, "Nếu là cô gái mềm yếu không phản kháng được, vậy nhớ rõ chờ lát nữa ở dưới thân tôi, ngàn vạn lần đừng phản kháng."
Nếu là ngày xưa, cô không chủ động đè Cổ Tinh Lan đã là may lắm rồi, còn phản kháng cái quỷ gì?
Nhưng hôm nay liên tiếp bị hai người đàn ông thao, hiện giờ người trước mặt này lại phẫn nộ đến không còn bình thường nữa, cô không phản kháng mới có quỷ đó!
"Được nha, tôi đang lo không có đàn ông đây, làm gì muốn phản kháng chứ?" Cười ngọt ngào với Cổ Tinh Lan, trong giây lát hai tay Thu Đồng Tâm ra sức hung hăng đẩy người đàn ông không hề đề phòng trước mặt này một phen, rồi xoay người chạy ra cửa.
Nếu là ngày thường chiêu này khẳng định không được, nhưng hiện tại người đàn ông dáng người to lớn kia đang què chân...
Từ từ...
Anh ta dường như bị thương không nhẹ, cô dùng lực như vậy, sẽ không làm anh tàn luôn chứ?
Hơn nữa không nghe được động tĩnh phía sau, anh khẳng định không đuổi theo, thật bị thương sao?
Đã chạy ra ngoài phòng ngủ rồi, Thu Đồng Tâm lại chạy nhanh quay đầu lại nhìn thoáng qua. Chỉ thấy người đàn ông che cái chân bị thương lại nằm trên mặt đất, há miệng thở dốc, dáng vẻ nhìn qua rất thống khổ.
"Này! Anh không sao chứ?"
"Này! Cổ Tinh Lan?"
Thấy người đàn ông không đáp lại, chỉ khó khăn bám lấy mép giường ý muốn bò dậy, rồi lại một lần nữa ngã trở về. Thu Đồng Tâm dừng một chút, vẫn là đi trở về phòng, ngồi xổm xuống dìu anh.
5
Ai ngờ người đàn ông vừa mới mượn lực cô đứng lên, lại đột nhiên nhanh chóng lưu loát xoay người một cái, đè chặt cô trên giường, khoé môi treo nụ cười thắng lợi: "Còn chạy sao?"
"Cổ Tinh Lan cả nhà anh ra!"
"Được, nếu em nhớ thương cả nhà tôi như vậy, ngày mai liền mang em trở về gặp họ."
Thu Đồng Tâm khó thở, cô vậy mà cũng có lúc bị người ta lật kèo?
Thật là nên để Bạch Tấn tới học hỏi gia hoả này cái gì mới gọi là kỹ thuật diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.