Chương 34: Chuyên Viên Trang Điểm
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
07/02/2024
Thu Đồng Tâm dưới môi lưỡi an ủi của Bạch Tấn từ trong mộng tỉnh lại.
Gia hoả này chẳng qua là đi Pháp công tác mười ngày, hơn nữa lúc trước có mấy ngày không gặp cô, tổng cũng hơn nửa tháng không chạm cô. Kết quả giờ anh lại cơ khát giống như sói đói mấy năm. Ngày hôm qua chà đạp cô không xuống giường được. Giờ mới sáng sớm lại liếm cô liếm đến dục vọng dâng trào.
Sau khi cao trào trong miệng anh một lần, lại ở trên giường củi khô lửa bốc một hồi.
Chờ cô kéo tấm thân mỏi mệt tắm rửa xong bước ra, mới phát hiện Bạch Tấn đã làm xong cơm trưa phong phú. Hai người lăn giường xong, vậy mà đã lăn đến giữa trưa.
Người đàn ông này đối với từng chi tiết trong chuyện sinh hoạt vẫn luôn rất bắt bẻ. Tất cả đồ vật anh dùng đều cực kỳ tinh xảo sang quý, đối với mỹ thực tất nhiên yêu cầu cũng rất cao.
Anh hai Thu Dật Mặc của cô chính vì quá kén chọn đối với đồ ăn nên mới đi học trù nghệ, trở thành một người nấu ăn rất ngon. Bạch Tấn cũng như thế.
Đáng tiếc chính là, thứ trù nghệ này, dường như cũng yêu cầu thiên phú. Ở trong mắt Thu Đồng Tâm, Bạch Tấn làm đồ ăn luôn kém một chút so với Thu Dật Mặc.
Bất quá đối với Bạch Tấn mà nói, cô đây là không chiếm được mới cảm thấy tốt.
Thu Dật Mặc quanh năm suốt tháng bận rộn không thấy mặt, lâu lâu mới có thể làm cho cô bữa cơm, cô đương nhiên thời thời khắc khắc nhớ thương.
Mà Bạch Tấn hễ là có cơ hội, đều sẽ vì cô tự mình xuống bếp, chẳng sợ lúc trước cô du học ở Anh xa xôi, mỗi lần anh đến thăm cô cũng mua nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, vì cô mà làm một đống đồ ăn Trung Quốc.
Nhưng nha đầu thúi này lúc ăn thì khen người lên tận mây xanh, ăn xong liền trở mặt không quen. Điển hình của được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
"Buổi chiều anh phải đi chụp hình cho tạp chí xã, muốn đi với anh không? Dù sao em cũng không có việc gì, có thể ở lại với anh trong chốc lát."
"Không đi, em có việc phải làm."
"Chuyện gì?"
Thu Đồng Tâm quơ quơ cánh tay về phía anh: "Que cấy vào đã đến hạn, anh đã quên rồi hả?"
Que tránh thai cô cấy dưới da có hạn là ba năm, hiện giờ đã đến hạn, cô đi lấy ra đổi cái mới.
"Vậy anh không đi nữa, đi bệnh viện với em."
"Thôi đi, cũng không phải làm phẫu thuật gì lớn, chuyện có ba phút mà cũng cần anh đi cùng sao? Anh vẫn là đi chụp ảnh đi. Anh vừa trở về, các đồng nghiệp còn đang chờ anh đấy."
Tạp chí xã trong miệng Bạch Tấn, là chi nhánh Trung Quốc của tạp chí thời trang VG đứng đầu toàn cầu. Từ sau khi anh được công nhận là chuyên viên trang điểm quốc tế, tổng biên tập VG đã mời anh đảm nhiệm làm biên tập stylist VG ở Trung Quốc. Mà lần trước anh đi Paris cũng là lấy hai tầng thân phận chuyên viên trang điểm nổi tiếng cùng biên tập của VG tham gia tuần lễ thời trang.
"Lão Bạch, trang điểm cho em." Cơm nước xong, Thu Đồng Tâm trực tiếp nằm ườn trên sôpha, một bộ dáng đến cả toilet cũng lười bò dậy, "Mệt, không muốn động~."
"Trang điểm cho em thật đẹp để tiện em đi thông đồng với mấy tên đàn ông hoang à?" Ngoài miệng nói vậy nhưng Bạch Tấn vẫn bế cô lên đi đến phòng bên kia.
Đó là phòng hoá trang của Bạch Tấn, bên trong các loại mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm cái gì cũng có. Nhưng thật ra khi anh làm việc đều là ở bên ngoài, người duy nhất từng vào căn phòng hoá trang này, cũng chỉ có một mình Thu Đồng Tâm.
Nhìn người đàn ông nghiêm túc lại kiên nhẫn trong gương, Thu Đồng Tâm lại trêu chọc: "Lúc trước khi anh trang điểm cho những minh tinh người mẫu đó, có lúc nào cứng hay không? Bọn họ mỗi lần đều mặc đồ hở hang như vậy, dáng người và giá trị nhan sắc cũng cao. Anh vừa sờ vừa xoa trên mặt người ta, cảm giác chắc không dễ chịu phải không? Huống chi anh cực phẩm như vậy, bọn họ khẳng định cũng sẽ có nhiều cách quyến rũ anh, anh mắc câu mấy lần rồi?"
"Nhắm mắt." Bạch Tấn tức giận trừng mắt nhìn cô một chút, bẻ đầu cô thẳng lại: "Anh không phải là ngựa giống, gặp ai cũng làm."
"Nhưng rất nhiều phụ nữ nhìn thấy anh là muốn làm anh nha. Trong cái vòng hỗn loạn này của bọn anh, không có ai là đèn cạn dầu cả."
"So với em, người khác an phận hơn nhiều."
Bạch Tấn xoay người lại lấy cọ, ánh mắt chạm đến cánh tay trần trụi của cô. Tuy rằng cấy vào bên dưới, nhìn vào căn bản không thấy được. Nhưng anh vẫn là nhịn không được trầm giọng nói: "Em thật sự không nghĩ đến chuyện sinh con sao?"
"Sinh con?" Thu Đồng Tâm cười nhạo một tiếng, giống như là nghe được chuyện nghìn lẻ một đêm vậy, "Em lại không có bệnh, sinh con làm gì? Tuy rằng em cũng không phải người tốt gì, nhưng cũng không đến mức phát điên đến nỗi sinh ra đứa con để nó chịu tội. Chút lòng trách nhiệm này em vẫn có."
Bạch Tấn hơi sửng sốt một chút, đột nhiên cười khổ gật gật đầu: "Cũng đúng, không phải mỗi người sinh ra đều là may mắn."
Thu Đồng Tâm dừng một chút, bỗng dâng ý cười đang muốn cái gì đó, liền nghe thấy anh lại nói: "Xong rồi, mở mắt đi."
Ngay sau đó, tiếng hét cuồng bạo của Thu Đồng Tâm vang vọng khắp biệt thự: "Họ Bạch kia, đồ khốn nạn nhà anhhh!"
Bạch Tấn đã chạy tới cửa biệt thự, giơ giơ chìa khoá trong tay chỉ về hướng cô: "Anh không có bệnh, cũng không có rảnh, tại sao phải trang điểm cho em xinh đẹp để em đi thông đồng với đàn ông khác?"
Nhìn hình ảnh cô gái trong gương son môi màu đen mắt màu xanh, má hồng như cái đít khỉ. Thu Đồng Tâm nổi điên đá văng cái bàn bên cạnh: "Anh cứ chờ xem, ba tháng không cho anh leo lên giường em, nghẹn chết anh!"
Cô đi là bệnh viện tư nhân 'Phương thị' tốt nhất thành phố S, cũng chính là bệnh viện dưới cờ của gia tộc nhà băng sơn mỹ nam mà cô vẫn luôn không thông đồng được kia, Phương Kinh Luân.
1
Vốn dĩ lúc trước cô nghĩ dựa vào mị lực của cô người gặp người yêu, cần gì phải đi tìm khối băng lớn dầu muối không ăn kia để tự làm mình ngột ngạt.
Nhưng hôm nay tới bệnh viện, nghĩ đến dáng người gợi cảm cùng khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo của khối băng đó, cô lại có chút ngo ngoe rục rịch. Người đàn ông cực phẩm như vậy, buông tha thì thật là đáng tiếc mà. Nếu không hôm nào vẫn là lại đi nghĩ cách quyến rũ anh?
Cô đang chìm trong suy tư làm như thế nào để thăng cấp kỹ xảo câu dẫn đàn ông, trong lúc vô tình quay đầu lại, lại thấy một thân thể cao lớn vọt về phía mình.
Đó là một con chó săn Phần Lan hình thể cực lớn. Nhìn từ xa giống như một cái đầu gấu. Nếu không phải vọt tới trước mặt Thu Đồng Tâm đại gia hoả này đột nhiên dừng chân lại, chỉ sợ cô sớm đã bị nó đâm ngã.
"Zeus?" Gia hoả mang cái rọ mõm trước mặt rất là quen mắt. Thu Đồng Tâm nhìn một chút liền nhận ra nó, "Sao mày lại ở đây?"
Đây là chó Cổ Tinh Lan nuôi, cái tên Zeus này cũng là Cổ Tinh Lan đặt. Từ sau khi anh trở thành tay đua của câu lạc bộ TRJ, Zeus liền trở thành sủng vật của mấy chục người trong đội xe.
Lúc trước khi Thu Đồng Tâm và Cổ Tinh Lan ở bên nhau, ngoại trừ theo anh đến đội xe của đại học A, cô còn thường xuyên đến TRJ, thời gian lâu rồi tự nhiên cũng quen thân với Zeus.
Chẳng qua từ lúc năm ba cô làm trao đổi sinh đi Anh cũng chưa gặp lại Zeus, không nghĩ tới gia hoả này vậy mà còn nhớ cô. Bây giờ nghe cô kêu tên nó, nó càng hưng phấn đến gật gật đầu.
"Chị dâu, à không, học muội." Tần Hiên vội vàng chạy tới nhìn thấy là Thu Đồng Tâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Ta nói gia hoả này sao đột nhiên lại phát cuồng như vậy, thì ra là nhìn thấy nữ chủ nhân."
"Đây không phải bệnh viện thú y, sao học trưởng lại mang Zeus tới đây?"
Chó nuôi lớn như vậy vốn không nên xuất hiện ở nơi đông người. Tuy rằng Thu Đồng Tâm biết Zeus rất ngoan, sẽ không cắn cũng không hù dọa người. Nhưng nhìn qua hình thể sáu mươi mấy ký này của nó cũng đủ khiếp người rồi.
Tần Hiên nắm chặt dây thừng, khống chế Zeus ở trong phạm vi của mình, giải thích: "Vốn là mang gia hoả này đến bệnh viện thú cưng bên cạnh xem bệnh. Ai ngờ chủ nhân nó cũng vào viện, nên cũng thuận tiện vào thăm luôn."
"Cổ Tinh Lan? Ngày hôm qua ở cửa hàng 4S thấy anh ấy không phải còn tung tăng nhảy nhót sao, nói bệnh liền bệnh? Tên ấy có suy yếu như vậy bao giờ?"
"Học muội không nhớ rõ ngày hôm qua tôi đã nói với em hả, lần trước ở Nhật Bản ngoài ý muốn cậu ấy bị thương. Giờ không phải vết thương cũ tái phát sao? Haizz! Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi em sao lại ở đây đấy, cố ý tới thăm cậu ấy phải không?"
Thu Đồng Tâm quyết đoán lắc đầu: "Không phải."
Tần Hiên tiếc nuối mà cười cười: "Học muội, em nói xem hai người là một đôi đẹp như vậy, sao lại... nếu không hai người làm hoà lại đi, hai người không ở bên nhau cũng quá đáng tiếc."
Thu Đồng Tâm mỉm cười nhìn vị trước mặt này vẫn luôn được xem là fan hâm mộ số một của CP cô và Cổ Tinh Lan, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là để lại mặt mũi cho Cổ Tinh Lan, không đem chân tướng nói ra.
Nếu Tần Hiên biết cô và Cổ Tinh Lan ồn ào cắt đứt hoàn toàn là bởi vì cô bị Cổ Tinh Lan 'Bắt gian tại giường', mà người đàn ông kia tự cho là đúng, cảm thấy mình bị đội nón xanh. Như vậy Tần Hiên đoán chừng cũng sẽ không còn liều mạng mà hợp tác bọn họ như vậy.
Gia hoả này chẳng qua là đi Pháp công tác mười ngày, hơn nữa lúc trước có mấy ngày không gặp cô, tổng cũng hơn nửa tháng không chạm cô. Kết quả giờ anh lại cơ khát giống như sói đói mấy năm. Ngày hôm qua chà đạp cô không xuống giường được. Giờ mới sáng sớm lại liếm cô liếm đến dục vọng dâng trào.
Sau khi cao trào trong miệng anh một lần, lại ở trên giường củi khô lửa bốc một hồi.
Chờ cô kéo tấm thân mỏi mệt tắm rửa xong bước ra, mới phát hiện Bạch Tấn đã làm xong cơm trưa phong phú. Hai người lăn giường xong, vậy mà đã lăn đến giữa trưa.
Người đàn ông này đối với từng chi tiết trong chuyện sinh hoạt vẫn luôn rất bắt bẻ. Tất cả đồ vật anh dùng đều cực kỳ tinh xảo sang quý, đối với mỹ thực tất nhiên yêu cầu cũng rất cao.
Anh hai Thu Dật Mặc của cô chính vì quá kén chọn đối với đồ ăn nên mới đi học trù nghệ, trở thành một người nấu ăn rất ngon. Bạch Tấn cũng như thế.
Đáng tiếc chính là, thứ trù nghệ này, dường như cũng yêu cầu thiên phú. Ở trong mắt Thu Đồng Tâm, Bạch Tấn làm đồ ăn luôn kém một chút so với Thu Dật Mặc.
Bất quá đối với Bạch Tấn mà nói, cô đây là không chiếm được mới cảm thấy tốt.
Thu Dật Mặc quanh năm suốt tháng bận rộn không thấy mặt, lâu lâu mới có thể làm cho cô bữa cơm, cô đương nhiên thời thời khắc khắc nhớ thương.
Mà Bạch Tấn hễ là có cơ hội, đều sẽ vì cô tự mình xuống bếp, chẳng sợ lúc trước cô du học ở Anh xa xôi, mỗi lần anh đến thăm cô cũng mua nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, vì cô mà làm một đống đồ ăn Trung Quốc.
Nhưng nha đầu thúi này lúc ăn thì khen người lên tận mây xanh, ăn xong liền trở mặt không quen. Điển hình của được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
"Buổi chiều anh phải đi chụp hình cho tạp chí xã, muốn đi với anh không? Dù sao em cũng không có việc gì, có thể ở lại với anh trong chốc lát."
"Không đi, em có việc phải làm."
"Chuyện gì?"
Thu Đồng Tâm quơ quơ cánh tay về phía anh: "Que cấy vào đã đến hạn, anh đã quên rồi hả?"
Que tránh thai cô cấy dưới da có hạn là ba năm, hiện giờ đã đến hạn, cô đi lấy ra đổi cái mới.
"Vậy anh không đi nữa, đi bệnh viện với em."
"Thôi đi, cũng không phải làm phẫu thuật gì lớn, chuyện có ba phút mà cũng cần anh đi cùng sao? Anh vẫn là đi chụp ảnh đi. Anh vừa trở về, các đồng nghiệp còn đang chờ anh đấy."
Tạp chí xã trong miệng Bạch Tấn, là chi nhánh Trung Quốc của tạp chí thời trang VG đứng đầu toàn cầu. Từ sau khi anh được công nhận là chuyên viên trang điểm quốc tế, tổng biên tập VG đã mời anh đảm nhiệm làm biên tập stylist VG ở Trung Quốc. Mà lần trước anh đi Paris cũng là lấy hai tầng thân phận chuyên viên trang điểm nổi tiếng cùng biên tập của VG tham gia tuần lễ thời trang.
"Lão Bạch, trang điểm cho em." Cơm nước xong, Thu Đồng Tâm trực tiếp nằm ườn trên sôpha, một bộ dáng đến cả toilet cũng lười bò dậy, "Mệt, không muốn động~."
"Trang điểm cho em thật đẹp để tiện em đi thông đồng với mấy tên đàn ông hoang à?" Ngoài miệng nói vậy nhưng Bạch Tấn vẫn bế cô lên đi đến phòng bên kia.
Đó là phòng hoá trang của Bạch Tấn, bên trong các loại mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm cái gì cũng có. Nhưng thật ra khi anh làm việc đều là ở bên ngoài, người duy nhất từng vào căn phòng hoá trang này, cũng chỉ có một mình Thu Đồng Tâm.
Nhìn người đàn ông nghiêm túc lại kiên nhẫn trong gương, Thu Đồng Tâm lại trêu chọc: "Lúc trước khi anh trang điểm cho những minh tinh người mẫu đó, có lúc nào cứng hay không? Bọn họ mỗi lần đều mặc đồ hở hang như vậy, dáng người và giá trị nhan sắc cũng cao. Anh vừa sờ vừa xoa trên mặt người ta, cảm giác chắc không dễ chịu phải không? Huống chi anh cực phẩm như vậy, bọn họ khẳng định cũng sẽ có nhiều cách quyến rũ anh, anh mắc câu mấy lần rồi?"
"Nhắm mắt." Bạch Tấn tức giận trừng mắt nhìn cô một chút, bẻ đầu cô thẳng lại: "Anh không phải là ngựa giống, gặp ai cũng làm."
"Nhưng rất nhiều phụ nữ nhìn thấy anh là muốn làm anh nha. Trong cái vòng hỗn loạn này của bọn anh, không có ai là đèn cạn dầu cả."
"So với em, người khác an phận hơn nhiều."
Bạch Tấn xoay người lại lấy cọ, ánh mắt chạm đến cánh tay trần trụi của cô. Tuy rằng cấy vào bên dưới, nhìn vào căn bản không thấy được. Nhưng anh vẫn là nhịn không được trầm giọng nói: "Em thật sự không nghĩ đến chuyện sinh con sao?"
"Sinh con?" Thu Đồng Tâm cười nhạo một tiếng, giống như là nghe được chuyện nghìn lẻ một đêm vậy, "Em lại không có bệnh, sinh con làm gì? Tuy rằng em cũng không phải người tốt gì, nhưng cũng không đến mức phát điên đến nỗi sinh ra đứa con để nó chịu tội. Chút lòng trách nhiệm này em vẫn có."
Bạch Tấn hơi sửng sốt một chút, đột nhiên cười khổ gật gật đầu: "Cũng đúng, không phải mỗi người sinh ra đều là may mắn."
Thu Đồng Tâm dừng một chút, bỗng dâng ý cười đang muốn cái gì đó, liền nghe thấy anh lại nói: "Xong rồi, mở mắt đi."
Ngay sau đó, tiếng hét cuồng bạo của Thu Đồng Tâm vang vọng khắp biệt thự: "Họ Bạch kia, đồ khốn nạn nhà anhhh!"
Bạch Tấn đã chạy tới cửa biệt thự, giơ giơ chìa khoá trong tay chỉ về hướng cô: "Anh không có bệnh, cũng không có rảnh, tại sao phải trang điểm cho em xinh đẹp để em đi thông đồng với đàn ông khác?"
Nhìn hình ảnh cô gái trong gương son môi màu đen mắt màu xanh, má hồng như cái đít khỉ. Thu Đồng Tâm nổi điên đá văng cái bàn bên cạnh: "Anh cứ chờ xem, ba tháng không cho anh leo lên giường em, nghẹn chết anh!"
Cô đi là bệnh viện tư nhân 'Phương thị' tốt nhất thành phố S, cũng chính là bệnh viện dưới cờ của gia tộc nhà băng sơn mỹ nam mà cô vẫn luôn không thông đồng được kia, Phương Kinh Luân.
1
Vốn dĩ lúc trước cô nghĩ dựa vào mị lực của cô người gặp người yêu, cần gì phải đi tìm khối băng lớn dầu muối không ăn kia để tự làm mình ngột ngạt.
Nhưng hôm nay tới bệnh viện, nghĩ đến dáng người gợi cảm cùng khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo của khối băng đó, cô lại có chút ngo ngoe rục rịch. Người đàn ông cực phẩm như vậy, buông tha thì thật là đáng tiếc mà. Nếu không hôm nào vẫn là lại đi nghĩ cách quyến rũ anh?
Cô đang chìm trong suy tư làm như thế nào để thăng cấp kỹ xảo câu dẫn đàn ông, trong lúc vô tình quay đầu lại, lại thấy một thân thể cao lớn vọt về phía mình.
Đó là một con chó săn Phần Lan hình thể cực lớn. Nhìn từ xa giống như một cái đầu gấu. Nếu không phải vọt tới trước mặt Thu Đồng Tâm đại gia hoả này đột nhiên dừng chân lại, chỉ sợ cô sớm đã bị nó đâm ngã.
"Zeus?" Gia hoả mang cái rọ mõm trước mặt rất là quen mắt. Thu Đồng Tâm nhìn một chút liền nhận ra nó, "Sao mày lại ở đây?"
Đây là chó Cổ Tinh Lan nuôi, cái tên Zeus này cũng là Cổ Tinh Lan đặt. Từ sau khi anh trở thành tay đua của câu lạc bộ TRJ, Zeus liền trở thành sủng vật của mấy chục người trong đội xe.
Lúc trước khi Thu Đồng Tâm và Cổ Tinh Lan ở bên nhau, ngoại trừ theo anh đến đội xe của đại học A, cô còn thường xuyên đến TRJ, thời gian lâu rồi tự nhiên cũng quen thân với Zeus.
Chẳng qua từ lúc năm ba cô làm trao đổi sinh đi Anh cũng chưa gặp lại Zeus, không nghĩ tới gia hoả này vậy mà còn nhớ cô. Bây giờ nghe cô kêu tên nó, nó càng hưng phấn đến gật gật đầu.
"Chị dâu, à không, học muội." Tần Hiên vội vàng chạy tới nhìn thấy là Thu Đồng Tâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Ta nói gia hoả này sao đột nhiên lại phát cuồng như vậy, thì ra là nhìn thấy nữ chủ nhân."
"Đây không phải bệnh viện thú y, sao học trưởng lại mang Zeus tới đây?"
Chó nuôi lớn như vậy vốn không nên xuất hiện ở nơi đông người. Tuy rằng Thu Đồng Tâm biết Zeus rất ngoan, sẽ không cắn cũng không hù dọa người. Nhưng nhìn qua hình thể sáu mươi mấy ký này của nó cũng đủ khiếp người rồi.
Tần Hiên nắm chặt dây thừng, khống chế Zeus ở trong phạm vi của mình, giải thích: "Vốn là mang gia hoả này đến bệnh viện thú cưng bên cạnh xem bệnh. Ai ngờ chủ nhân nó cũng vào viện, nên cũng thuận tiện vào thăm luôn."
"Cổ Tinh Lan? Ngày hôm qua ở cửa hàng 4S thấy anh ấy không phải còn tung tăng nhảy nhót sao, nói bệnh liền bệnh? Tên ấy có suy yếu như vậy bao giờ?"
"Học muội không nhớ rõ ngày hôm qua tôi đã nói với em hả, lần trước ở Nhật Bản ngoài ý muốn cậu ấy bị thương. Giờ không phải vết thương cũ tái phát sao? Haizz! Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi em sao lại ở đây đấy, cố ý tới thăm cậu ấy phải không?"
Thu Đồng Tâm quyết đoán lắc đầu: "Không phải."
Tần Hiên tiếc nuối mà cười cười: "Học muội, em nói xem hai người là một đôi đẹp như vậy, sao lại... nếu không hai người làm hoà lại đi, hai người không ở bên nhau cũng quá đáng tiếc."
Thu Đồng Tâm mỉm cười nhìn vị trước mặt này vẫn luôn được xem là fan hâm mộ số một của CP cô và Cổ Tinh Lan, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là để lại mặt mũi cho Cổ Tinh Lan, không đem chân tướng nói ra.
Nếu Tần Hiên biết cô và Cổ Tinh Lan ồn ào cắt đứt hoàn toàn là bởi vì cô bị Cổ Tinh Lan 'Bắt gian tại giường', mà người đàn ông kia tự cho là đúng, cảm thấy mình bị đội nón xanh. Như vậy Tần Hiên đoán chừng cũng sẽ không còn liều mạng mà hợp tác bọn họ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.