Chương 39: Triple Kill
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
07/02/2024
Thu Đồng Tâm mặc áo sơmi với váy công sở, bộ này là hôm nay cô mặc đi làm, thoải mái đoan trang nhã nhặn, là loại quần áo đứng đắn nhất của cô.
Nhưng mà giờ phút này, cả người cô đều nhào vào nửa ngồi trên người Nhiếp Thành đang dựa trên nắp xe, một tay ôm cổ anh, một tay cô đã nhét vào trong áo sơ mi trắng của anh.
Chân trái thon dài giẫm lên giày cao gót ổn định thân mình, đùi phải đã sớm nâng lên, không chỉ có làm nơi giữa chân có thể thân mật mà dán vào hạ thể Nhiếp Thành, mà làn váy vốn chỉ che khuất nửa đùi cũng bởi vì vậy bị đẩy lên trên, thậm chí lộ ra mép quần lót màu trắng.
Động tác hai người, nhìn qua xác thật bất nhã. Chẳng qua đây là cửa quán bar, so với bọn họ còn có khối người quá mức hơn, mọi người cũng đã sớm thấy nhiều nên không để ý.
Nhiếp Thành đã cứng, quần lót cô cũng ướt một mảng lớn. Cô vốn tính toán là kéo Nhiếp Thành vào trong xe tiến hành bước mấu chốt nhất kia. Hiện giờ đang trong cơn cao hứng, cho dù nhìn thấy Bạch Tấn và Cổ Tinh Lan, cô vẫn luyến tiếc không muốn rời đi.
Vì thế cô vẫn duy trì tư thế ái muội thậm chí có chút sắc tình như vậy, nhìn nhìn Cổ Tinh Lan, lại nhìn nhìn Bạch Tấn, cô tức giận nói: "Làm gì vậy?"
Bạch Tấn còn chưa nói cái gì, Cổ Tinh Lan đã chống gậy bước nhanh tới, lôi kéo cánh tay cô, muốn túm cô từ trên người Nhiếp Thành xuống.
Chẳng sợ què một chân, sức lực Cổ Tinh Lan cũng lớn hơn cô, huống chi cô như bây giờ là tư thế trọng tâm không vững.
Chỉ là thân mình cô mới vừa động, Nhiếp Thành lại vững vàng siết chặt vòng eo cô kéo trở về. Hạ thể hai người thậm chí còn dán sát hơn vừa rồi. Cách mấy lớp vải cô đều có thể cảm nhận được dương vật của anh lại sưng to hơn một chút.
Cố định thân mình cô thật ổn trong lồng ngực mình, Nhiếp Thành quay đầu lạnh lùng mà nhìn Cổ Tinh Lan: "Ba năm trước đây cậu đã quyết định lựa chọn rồi."
Cổ Tinh Lan dừng động tác lôi kéo lại, tay trái lại vẫn nắm lấy cánh tay Thu Đồng Tâm, đồng dạng lãnh lệ mà nhìn lại Nhiếp Thành.
"Cái loại phụ nữ dâm đãng như vậy, bên người tôi quơ lấy là một đống, thầy Nhiếp muốn vậy liền nhường cho thầy đấy, tôi không thiếu." Khoé môi Nhiếp Thành treo ý cười nhẹ, thong thả ung dung mà lặp lại những lời này với Cổ Tinh Lan, "Đây là ba năm trước ở trước cửa căn hộ của cô ấy, chính miệng cậu nói."
Phẫn nộ cùng hỗn loạn đồng thời hiện lên trong mắt, theo bản năng Cổ Tinh Lan nhìn vào mắt Thu Đồng Tâm, lại thấy cô không giận cũng không bực, chỉ tò mò quay đầu nhìn mình, bộ dáng kia giống như một người ngoài đứng xem diễn.
3
Thấy cô chưa tức giận, anh không những không nhẹ nhàng thở ra, ngược lại bỗng chốc cảm thấy trong lòng càng sụp đổ.
Những lời kia xác thật là anh đã từng nói.
Ba năm trước, từ diễn đàn trường biết được Thu Đồng Tâm muốn đến Anh quốc làm trao đổi sinh một năm, anh vội vội vàng vàng chạy đến chung cư tìm cô, lại gặp được Nhiếp Thành ở đó.
Khi đó anh đã biết thân phận Nhiếp Thành rồi, không khỏi dùng chuyện cấm kỵ thầy trò yêu đương ra châm chọc Nhiếp Thành. Vốn hai người đàn ông đều chứa một bụng lửa, khó chịu đối phương đến cực điểm, tất nhiên lại một lần nữa lao vào đánh nhau, chật vật chịu không nổi.
Dưới cơn thịnh nộ, anh đã nói với Nhiếp Thành câu nói kia.
Có lẽ Nhiếp Thành nói rất đúng, anh khi đó đích xác đã làm ra lựa chọn, đích xác rất nhiều lần đều dùng đủ loại lý do thuyết phục chính mình, từ đây không để ý tới cô gái kia nữa.
Nhưng hơn một tháng sau, khi từ trong miệng bạn cùng phòng của Thu Đồng Tâm biết được cô đi Anh quốc, anh vẫn là không nhịn được đuổi theo đến sân bay.
Đáng tiếc anh chưa thấy được người, từ sân bay trở về còn uống đến bất tỉnh nhân sự. Sau lại là Tần Hiên nói cho anh biết, suốt một buổi tối anh đều gọi tên cô gái kia.
Tần Hiên nói, anh khẳng định đã động tâm với cô gái kia rồi.
Anh sợ hãi, không biết làm sao, vì thế trong lòng anh lại một lần nữa quyết tâm kiên định, thề từ đây rời xa cô gái đó, sẽ không để tâm một chút tin tức nào của cô nữa.
Anh thật vất vả làm được, nhưng ngày đó gặp lại ở cửa hàng 4S, anh mới phát hiện thân thể với nơi nào đó trong lòng, giống như vẫn không chịu khống chế của anh.
Tựa như hiện tại, lấy tư thái chật vật như vậy đứng ở chỗ này, làm loại chuyện này càng thêm chật vật buồn cười.
"Là tôi nói." Cổ Tinh Lan đột nhiên liệt miệng cười cười, "Nếu anh chấp nhận là tôi đem cô ấy nhường cho anh, vậy chơi ba năm, có phải nên vật quy nguyên chủ rồi hay không?"
Tay phải còn chống gậy, chỉ dựa vào tay trái anh xác thật không có cách nào giành Thu Đồng Tâm lại đây. Cho nên dứt khoát thay đổi phương thức, đem bàn tay đang nắm cánh tay cô chuyển qua sau đầu, ấn đầu cô qua, trực tiếp hôn lên môi cô.
Thu Đồng Tâm nháy mắt ngơ ngác.
Biết Cổ Tinh Lan đã từng nói qua những lời này với Nhiếp Thành cô căn bản là không giật mình, thậm chí là ôm tâm thái xem diễn. Muốn nhìn một chút hai người này có phải sẽ còn đánh một trận hay không, ai biết sẽ có loại thao tác này?
Người ở trong lồng ngực Nhiếp Thành, đôi môi lại đã dán lên miệng Cổ Tinh Lan. Tư thế thần kỳ mà ái muội như thế, đâu chỉ cô sửng sốt, người chung quanh càng là trừng lớn đôi mắt không dám tin mà nhìn bọn họ.
Vốn dĩ buổi tối cũng không có bao nhiêu người sẽ chú ý tới nơi này, nhiều nhất cũng chỉ là có người phát hiện cả trai lẫn gái bên này giá trị nhan sắc rất cao, liếc nhìn nhiều hơn vài lần mà thôi. Hiện giờ trong giây lát thấy một màn như vậy, đã làm đám người bắt đầu sôi trào.
Bạch Tấn lạnh lùng quét mắt mấy người trẻ tuổi lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh: "Có cái gì hay mà chụp? Xâm phạm quyền riêng tư, đi đồn công an một chuyến như thế nào hả?"
Thân hình anh vốn cao lớn, khí thế bất phàm, hiện giờ vừa nói như vậy, quả thật đúng là làm cho những người đó kinh sợ tới mức một đám thu hồi điện thoại lại.
Nhiếp Thành trong mắt sớm đã kết băng, vươn tay phải hung hăng đẩy Cổ Tinh Lan.
Tuy rằng Cổ Tinh Lan một chân không quá thuận tiện, nhưng tư thế Nhiếp Thành ôm Thu Đồng Tâm dựa nghiêng trên động cơ cũng không dễ phát lực, cho nên... anh vậy mà không đẩy được.
Càng làm cho anh thêm phát hoả chính là, cô gái không có lương tâm trong lồng ngực kia, vậy mà đã cùng với Cổ Tinh Lan tình cảm mãnh liệt mút lưỡi quên mình. Thậm chí ở khoảng cách gần như thế, anh rõ ràng nghe được thanh âm môi lưỡi liếm mút.
3
Trong lồng ngực giống như nổi lửa, một bàn tay anh đang chế trụ eo thon của Thu Đồng Tâm dùng sức một cái, lập tức kéo cô về đứng vững trên mặt đất, đồng thời nhanh chóng đứng thẳng thân mình, che trước người cô.
Trên mặt Cổ Tinh Lan treo nụ cười tà tứ, vươn đầu lưỡi liếm son môi lây dính trên môi: "Ngày đó ở bệnh viện mới vừa thao em đến không xuống giường được, nhanh như vậy lại có sức lực chơi rồi?"
Đồng tử Nhiếp Thành co lại, ánh mắt nhìn về phía Cổ Tinh Lan nhiều hơn vài phần hung ác và nham hiểm thường thấy.
Hai người đang trong cơn tức giận ngưng trọng mà giằng co, Bạch Tấn đã đi lên trước ôm lấy vai Thu Đồng Tâm: "Bảo bối à, hai ta vẫn là lên xe trước đi, anh giúp em thư giải một chút, vừa vặn còn có thể vừa làm vừa xem diễn, hẳn là rất kích thích."
2
"Mơ tưởng!" Hai người đàn ông đồng thời buột miệng thốt ra, cả hai đều tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm Bạch Tấn. Mỗi người đàn ông cùng lúc bắt lấy một bàn tay của Thu Đồng Tâm, giữ chặt cô lại, làm cô không thể nào động đậy.
Thu Đồng Tâm đã sớm dục hỏa đốt người, kiên nhẫn để xem diễn càng không có, chỉ bất đắc dĩ mà nhìn Nhiếp Thành với Cổ Tinh Lan: "Cho nên hai người vẫn là muốn đánh một trận đúng không? Vậy thì nhanh lên nha, tốc chiến tốc thắng."
Nhiếp Thành liếc đùi phải bó thạch cao của Cổ Tinh Lan, cười lạnh nói: "Tôi chướng mắt động thủ với người tàn tật."
Trong mắt Cổ Tinh Lan tất cả đều là khinh miệt: "Tôi sẽ không khi dễ người già."
Hai tay đều bị dùng sức bắt lấy, bả vai cũng bị giam cầm, Thu Đồng Tâm bực bội mà khẽ cắn môi, gục xuống đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng ngời: "Nếu không, ba người các anh rút thăm quyết định đêm nay ai ngủ với tôi đi?"
4
Lời này vừa ra, đâu chỉ Nhiếp Thành với Cổ Tinh Lan lửa giận càng hừng hực, ngay cả Bạch Tấn vẫn luôn biểu hiện tương đối bình tĩnh cũng nhịn không được xả ra nụ cười khổ.
Khi bọn họ đều vì cô cứng rắn chuẩn bị liều mạng mà đi tranh thủ, nhưng người ta căn bản lại khinh thường nhìn đến.
Có lẽ giờ phút này ở trong mắt Thu Đồng Tâm, ba người đàn ông bọn họ cũng không khác với ba cây gậy rung* lắm.
2
(*Cây gậy rung: sex toy, dương vật giả loại có rung ấy.)
Dù sao đối với cô ai cũng giống nhau, đều là người mà cô sẽ không bỏ ra tình cảm, chỉ có thể là bạn tình dùng để giải sầu tịch mịch thôi.
Buồn cười dữ dội.
=============
Thu Đồng Tâm: Không, ba người các anh tốt hơn cây gậy rung rất nhiều, chẳng qua xét về tính chất... em xác thật dường như là giống nhau.
Đoán xem đêm nay ai có thể ngủ được với Đồng Tâm.
Nhưng mà giờ phút này, cả người cô đều nhào vào nửa ngồi trên người Nhiếp Thành đang dựa trên nắp xe, một tay ôm cổ anh, một tay cô đã nhét vào trong áo sơ mi trắng của anh.
Chân trái thon dài giẫm lên giày cao gót ổn định thân mình, đùi phải đã sớm nâng lên, không chỉ có làm nơi giữa chân có thể thân mật mà dán vào hạ thể Nhiếp Thành, mà làn váy vốn chỉ che khuất nửa đùi cũng bởi vì vậy bị đẩy lên trên, thậm chí lộ ra mép quần lót màu trắng.
Động tác hai người, nhìn qua xác thật bất nhã. Chẳng qua đây là cửa quán bar, so với bọn họ còn có khối người quá mức hơn, mọi người cũng đã sớm thấy nhiều nên không để ý.
Nhiếp Thành đã cứng, quần lót cô cũng ướt một mảng lớn. Cô vốn tính toán là kéo Nhiếp Thành vào trong xe tiến hành bước mấu chốt nhất kia. Hiện giờ đang trong cơn cao hứng, cho dù nhìn thấy Bạch Tấn và Cổ Tinh Lan, cô vẫn luyến tiếc không muốn rời đi.
Vì thế cô vẫn duy trì tư thế ái muội thậm chí có chút sắc tình như vậy, nhìn nhìn Cổ Tinh Lan, lại nhìn nhìn Bạch Tấn, cô tức giận nói: "Làm gì vậy?"
Bạch Tấn còn chưa nói cái gì, Cổ Tinh Lan đã chống gậy bước nhanh tới, lôi kéo cánh tay cô, muốn túm cô từ trên người Nhiếp Thành xuống.
Chẳng sợ què một chân, sức lực Cổ Tinh Lan cũng lớn hơn cô, huống chi cô như bây giờ là tư thế trọng tâm không vững.
Chỉ là thân mình cô mới vừa động, Nhiếp Thành lại vững vàng siết chặt vòng eo cô kéo trở về. Hạ thể hai người thậm chí còn dán sát hơn vừa rồi. Cách mấy lớp vải cô đều có thể cảm nhận được dương vật của anh lại sưng to hơn một chút.
Cố định thân mình cô thật ổn trong lồng ngực mình, Nhiếp Thành quay đầu lạnh lùng mà nhìn Cổ Tinh Lan: "Ba năm trước đây cậu đã quyết định lựa chọn rồi."
Cổ Tinh Lan dừng động tác lôi kéo lại, tay trái lại vẫn nắm lấy cánh tay Thu Đồng Tâm, đồng dạng lãnh lệ mà nhìn lại Nhiếp Thành.
"Cái loại phụ nữ dâm đãng như vậy, bên người tôi quơ lấy là một đống, thầy Nhiếp muốn vậy liền nhường cho thầy đấy, tôi không thiếu." Khoé môi Nhiếp Thành treo ý cười nhẹ, thong thả ung dung mà lặp lại những lời này với Cổ Tinh Lan, "Đây là ba năm trước ở trước cửa căn hộ của cô ấy, chính miệng cậu nói."
Phẫn nộ cùng hỗn loạn đồng thời hiện lên trong mắt, theo bản năng Cổ Tinh Lan nhìn vào mắt Thu Đồng Tâm, lại thấy cô không giận cũng không bực, chỉ tò mò quay đầu nhìn mình, bộ dáng kia giống như một người ngoài đứng xem diễn.
3
Thấy cô chưa tức giận, anh không những không nhẹ nhàng thở ra, ngược lại bỗng chốc cảm thấy trong lòng càng sụp đổ.
Những lời kia xác thật là anh đã từng nói.
Ba năm trước, từ diễn đàn trường biết được Thu Đồng Tâm muốn đến Anh quốc làm trao đổi sinh một năm, anh vội vội vàng vàng chạy đến chung cư tìm cô, lại gặp được Nhiếp Thành ở đó.
Khi đó anh đã biết thân phận Nhiếp Thành rồi, không khỏi dùng chuyện cấm kỵ thầy trò yêu đương ra châm chọc Nhiếp Thành. Vốn hai người đàn ông đều chứa một bụng lửa, khó chịu đối phương đến cực điểm, tất nhiên lại một lần nữa lao vào đánh nhau, chật vật chịu không nổi.
Dưới cơn thịnh nộ, anh đã nói với Nhiếp Thành câu nói kia.
Có lẽ Nhiếp Thành nói rất đúng, anh khi đó đích xác đã làm ra lựa chọn, đích xác rất nhiều lần đều dùng đủ loại lý do thuyết phục chính mình, từ đây không để ý tới cô gái kia nữa.
Nhưng hơn một tháng sau, khi từ trong miệng bạn cùng phòng của Thu Đồng Tâm biết được cô đi Anh quốc, anh vẫn là không nhịn được đuổi theo đến sân bay.
Đáng tiếc anh chưa thấy được người, từ sân bay trở về còn uống đến bất tỉnh nhân sự. Sau lại là Tần Hiên nói cho anh biết, suốt một buổi tối anh đều gọi tên cô gái kia.
Tần Hiên nói, anh khẳng định đã động tâm với cô gái kia rồi.
Anh sợ hãi, không biết làm sao, vì thế trong lòng anh lại một lần nữa quyết tâm kiên định, thề từ đây rời xa cô gái đó, sẽ không để tâm một chút tin tức nào của cô nữa.
Anh thật vất vả làm được, nhưng ngày đó gặp lại ở cửa hàng 4S, anh mới phát hiện thân thể với nơi nào đó trong lòng, giống như vẫn không chịu khống chế của anh.
Tựa như hiện tại, lấy tư thái chật vật như vậy đứng ở chỗ này, làm loại chuyện này càng thêm chật vật buồn cười.
"Là tôi nói." Cổ Tinh Lan đột nhiên liệt miệng cười cười, "Nếu anh chấp nhận là tôi đem cô ấy nhường cho anh, vậy chơi ba năm, có phải nên vật quy nguyên chủ rồi hay không?"
Tay phải còn chống gậy, chỉ dựa vào tay trái anh xác thật không có cách nào giành Thu Đồng Tâm lại đây. Cho nên dứt khoát thay đổi phương thức, đem bàn tay đang nắm cánh tay cô chuyển qua sau đầu, ấn đầu cô qua, trực tiếp hôn lên môi cô.
Thu Đồng Tâm nháy mắt ngơ ngác.
Biết Cổ Tinh Lan đã từng nói qua những lời này với Nhiếp Thành cô căn bản là không giật mình, thậm chí là ôm tâm thái xem diễn. Muốn nhìn một chút hai người này có phải sẽ còn đánh một trận hay không, ai biết sẽ có loại thao tác này?
Người ở trong lồng ngực Nhiếp Thành, đôi môi lại đã dán lên miệng Cổ Tinh Lan. Tư thế thần kỳ mà ái muội như thế, đâu chỉ cô sửng sốt, người chung quanh càng là trừng lớn đôi mắt không dám tin mà nhìn bọn họ.
Vốn dĩ buổi tối cũng không có bao nhiêu người sẽ chú ý tới nơi này, nhiều nhất cũng chỉ là có người phát hiện cả trai lẫn gái bên này giá trị nhan sắc rất cao, liếc nhìn nhiều hơn vài lần mà thôi. Hiện giờ trong giây lát thấy một màn như vậy, đã làm đám người bắt đầu sôi trào.
Bạch Tấn lạnh lùng quét mắt mấy người trẻ tuổi lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh: "Có cái gì hay mà chụp? Xâm phạm quyền riêng tư, đi đồn công an một chuyến như thế nào hả?"
Thân hình anh vốn cao lớn, khí thế bất phàm, hiện giờ vừa nói như vậy, quả thật đúng là làm cho những người đó kinh sợ tới mức một đám thu hồi điện thoại lại.
Nhiếp Thành trong mắt sớm đã kết băng, vươn tay phải hung hăng đẩy Cổ Tinh Lan.
Tuy rằng Cổ Tinh Lan một chân không quá thuận tiện, nhưng tư thế Nhiếp Thành ôm Thu Đồng Tâm dựa nghiêng trên động cơ cũng không dễ phát lực, cho nên... anh vậy mà không đẩy được.
Càng làm cho anh thêm phát hoả chính là, cô gái không có lương tâm trong lồng ngực kia, vậy mà đã cùng với Cổ Tinh Lan tình cảm mãnh liệt mút lưỡi quên mình. Thậm chí ở khoảng cách gần như thế, anh rõ ràng nghe được thanh âm môi lưỡi liếm mút.
3
Trong lồng ngực giống như nổi lửa, một bàn tay anh đang chế trụ eo thon của Thu Đồng Tâm dùng sức một cái, lập tức kéo cô về đứng vững trên mặt đất, đồng thời nhanh chóng đứng thẳng thân mình, che trước người cô.
Trên mặt Cổ Tinh Lan treo nụ cười tà tứ, vươn đầu lưỡi liếm son môi lây dính trên môi: "Ngày đó ở bệnh viện mới vừa thao em đến không xuống giường được, nhanh như vậy lại có sức lực chơi rồi?"
Đồng tử Nhiếp Thành co lại, ánh mắt nhìn về phía Cổ Tinh Lan nhiều hơn vài phần hung ác và nham hiểm thường thấy.
Hai người đang trong cơn tức giận ngưng trọng mà giằng co, Bạch Tấn đã đi lên trước ôm lấy vai Thu Đồng Tâm: "Bảo bối à, hai ta vẫn là lên xe trước đi, anh giúp em thư giải một chút, vừa vặn còn có thể vừa làm vừa xem diễn, hẳn là rất kích thích."
2
"Mơ tưởng!" Hai người đàn ông đồng thời buột miệng thốt ra, cả hai đều tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm Bạch Tấn. Mỗi người đàn ông cùng lúc bắt lấy một bàn tay của Thu Đồng Tâm, giữ chặt cô lại, làm cô không thể nào động đậy.
Thu Đồng Tâm đã sớm dục hỏa đốt người, kiên nhẫn để xem diễn càng không có, chỉ bất đắc dĩ mà nhìn Nhiếp Thành với Cổ Tinh Lan: "Cho nên hai người vẫn là muốn đánh một trận đúng không? Vậy thì nhanh lên nha, tốc chiến tốc thắng."
Nhiếp Thành liếc đùi phải bó thạch cao của Cổ Tinh Lan, cười lạnh nói: "Tôi chướng mắt động thủ với người tàn tật."
Trong mắt Cổ Tinh Lan tất cả đều là khinh miệt: "Tôi sẽ không khi dễ người già."
Hai tay đều bị dùng sức bắt lấy, bả vai cũng bị giam cầm, Thu Đồng Tâm bực bội mà khẽ cắn môi, gục xuống đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng ngời: "Nếu không, ba người các anh rút thăm quyết định đêm nay ai ngủ với tôi đi?"
4
Lời này vừa ra, đâu chỉ Nhiếp Thành với Cổ Tinh Lan lửa giận càng hừng hực, ngay cả Bạch Tấn vẫn luôn biểu hiện tương đối bình tĩnh cũng nhịn không được xả ra nụ cười khổ.
Khi bọn họ đều vì cô cứng rắn chuẩn bị liều mạng mà đi tranh thủ, nhưng người ta căn bản lại khinh thường nhìn đến.
Có lẽ giờ phút này ở trong mắt Thu Đồng Tâm, ba người đàn ông bọn họ cũng không khác với ba cây gậy rung* lắm.
2
(*Cây gậy rung: sex toy, dương vật giả loại có rung ấy.)
Dù sao đối với cô ai cũng giống nhau, đều là người mà cô sẽ không bỏ ra tình cảm, chỉ có thể là bạn tình dùng để giải sầu tịch mịch thôi.
Buồn cười dữ dội.
=============
Thu Đồng Tâm: Không, ba người các anh tốt hơn cây gậy rung rất nhiều, chẳng qua xét về tính chất... em xác thật dường như là giống nhau.
Đoán xem đêm nay ai có thể ngủ được với Đồng Tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.