Chương 35:
R
01/10/2021
Tại đền Meiji
“Này nhanh cái chân lên đi mấy thanh niên nhà này!”
Kỳ Dương não nề nhìn hai cậu em còn đang lề mề phía sau chụp ảnh cho mấy em gái khối dưới.
Triệu Quân nghe vậy chỉ biết quay sang nhìn Kỳ Dương cười tít mắt. Cậu ta cũng là một thành viên trong đội bóng, hiện đang học lớp 11A. Ít giây sau cậu ấy chạy lên hích nhẹ vào người anh một cái:
“Anh không rủ được người ta đi thì cũng đừng ngứa mắt nhìn tụi này yêu đương chứ! He he!”
“Tên này… cậu muốn anh bẻ cổ à?”
“Đang chốn đền linh thiêng anh lại dám ầm ĩ sao?”
Triệu Quân bày ra vẻ mặt châm chọc có chút thách thức. Anh ta thừa biết tính cách của ông anh mình. Nếu cô bé Hạ An kia không có ở đây, thì chắc chắn là Kỳ Dương đã rủ rê thất bại.
Mà nghĩ cũng lạ, nhiều tin đồn thổi hai người họ quen nhau này nọ, nhưng theo linh cảm của một người con trai, Triệu Quân lại thấy phần nhiều tình cảm lại đến từ phía Kỳ Dương hơn. Nếu thật là vậy thì thảm cho anh ta quá rồi!
“Em mà là anh thì sẽ tranh thủ cơ hội này gặp gỡ làm quen thêm nhiều người.”
Kỳ Dương liếc mắt nhìn tên tiểu tử này. Hôm nay cậu ta còn dám hống hách lên lớp giảng bài cho anh phải yêu đương ra sao. Thiết nghĩ đúng là chán sống rồi!
“Về khách sạn cậu biết tay tôi!”
Một câu nói đầy ám muội.
Vừa hay có một nhóm nữ sinh cũng đang đi lướt qua Kỳ Dương, tất cả đều là đàn em. Nghe thấy Kỳ Dương nói vậy cả đám không khỏi bật cười nhẹ.
Bỗng dưng có một giọng nói ngọt ngào của cô gái nào đó trong nhóm vang lên trêu ghẹo anh:
“Nam công cường bạo a!”
Kỳ Dương nghe xong mặt bỗng hơi hoá đỏ. Mười tám năm cuộc đời lần đầu anh thấy mình bị người khác đem biến thành trò hề mà không biết phải làm gì.
“Này đừng nói như thế…”
Kỳ Dương vừa sải tay ra một chút về hướng cô nàng vừa lên tiếng thì cô nàng ấy lại bất chợt ngả đổ về phía đằng trước.
Dù là một người có phản ứng nhanh nhưng do đang đứng phía sau tay phải cô nàng nên anh vẫn không thuận thế bắt kịp tay cô. Kết quả là cô gái ấy té trầy xước cả một bên chân.
Viên Mỹ trong đám đó bất chợt hô hoán đổ mọi thứ về phía Kỳ Dương:
“Anh cố ý à? Giỡn chút thôi mà?”
Kỳ Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng anh còn chưa đụng đến một sợi tơ của cô gái vừa ngã xuống nữa chứ đừng nói là cố tình đẩy cô ta hay gì.
Người bị ngã vừa rồi chính là Giang Hoa. Một bên đầu gối của cô do cọ sát với gạch mà chảy đôi chút máu. Cô nàng cũng chẳng hay chuyện gì đang diễn ra, chỉ cảm nhận được trước đó như có ai vô tình hay cố ý thúc và gạt chân mình. Nghe Viên Mỹ nói vậy lẽ nào là do Kỳ Dương sao? Không phải chứ … cô chỉ mới đùa có một câu thôi mà?
Triệu Quân thấy vậy cũng chạy lên xem thử, nhận thấy được tình hình có vẻ không thuận lợi cho Kỳ Dương khi có vài bạn học khác khựng lại xem, anh chỉ ghé sát tai nói nhỏ:
“Muốn phân bua gì về hẹn sau nói chuyện, giờ xin lỗi cho xong trước đi anh.”
Kỳ Dương trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng không phải khó chịu với Giang Hoa mà là vì nghi ngờ Viên Mỹ giở trò rồi gán tội cho anh. Đám con gái quả nhiên là phiền phức.
“Xin lỗi, anh không cố ý. Anh đưa em về xe nhé?”
Khuôn mặt hiền lành tội nghiệp của Giang Hoa thoáng chút buồn, cô đang đi chơi vui vẻ mà sao lại bị như vậy chứ. Đây lại là chốn linh thiêng, lẽ nào có điềm không lành sao?
“Chắc không sao đâu…”
Giang Hoa cố đứng dậy phủi phủi ít đất còn dính trên phần chân và tay. Cô đi vài bước về phía trước thì chỗ vết thương ngay đầu gối lại gây ít nhiều nhức nhói và khó chịu.
Kỳ Dương biết cô nàng chỉ từ chối một cách lịch sự, đồng thời lúc nãy khi Viên Mỹ la lên thì không muốn anh khó xử. Nhưng càng như vậy thì mấy người nhìn thấy lại càng coi anh không đáng mặt đàn ông tí nào.
Kỳ Dương không hỏi ý Giang Hoa nữa mà tiến thẳng đến rồi nhấc bổng cô nàng lên. Trên xe chắc chắn hướng dẫn viên có mang theo ít đồ dùng y tế, Giang Hoa có thể sử dụng để rửa và xử lí sơ vết thương.
“Chán quá em còn đi coi hết chỗ đền…”
Giang Hoa phụng phịu nhìn về phía dòng người ngoài xa mà không khỏi thở dài nói với Kỳ Dương. Cô không trách hay giận gì anh cả, nếu thực sự là do anh thì có lẽ chỉ là vô tình mà thôi.
“Lên!”
Kỳ Dương khuỵu gối thấp xuống, ra hiệu cho cô nàng trèo lên.
“Dù gì cũng còn 15 phút, đi một vòng cũng không muộn đâu.”
Giang Hoa tròn mắt nhìn Kỳ Dương với vẻ ngạc nhiên. Trong lòng thầm thán dù bên ngoài anh ta ít tiếp xúc với con gái và khó gần thì bên trong anh ta vẫn lịch sự chán.
Lúc vừa đi qua cổng torii, Giang Hoa bất chợt hỏi Kỳ Dương:
“Anh không sợ người khác chụp lại rồi gửi cho Hạ An à?”
Hạ An… lại có người nhắc đến cái tên này. Kỳ Dương mấy ngày qua đang cố gắng để tạm không nghĩ đến hai chữ đó. Anh sau đêm say rượu rồi vứt xe ở nhà cô cũng không hiểu bản thân muốn gì. Nhiều lần Kỳ Dương cũng tự hỏi có phải bản thân trông rất thảm hại không?
Hơn năm tháng qua, mọi suy nghĩ và ánh nhìn của anh đều hướng về cô. Nhưng người con gái đó lại đang nhìn đi đâu đó.
“Có sao đâu. Nếu vì anh mà em lại bỏ lỡ một nửa cảnh đẹp của chuyến đi này thì anh lại thấy áy náy hơn đấy!”
“Haiz, mà tối nay mọi người định hẹn nhau ra Shibuya ấy. Em chẳng biết có theo nổi không nữa hic…”
“Không theo nổi thì ở khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Kỳ Dương không thèm nghĩ ngợi mà nói thẳng.
Giang Hoa bỗng dưng lại rơm rớm nước mắt, cô cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
“Trời ạ đám con gái em thật mít ướt.”
Kỳ Dương thầm lắc đầu trong bụng. Anh vốn chẳng dám dính đến đám em đàn dưới chứ đừng nói là phải chịu trách nhiệm như này. Khi nãy lúc anh bế Giang Hoa về lại xe anh có thấy cô gái vừa hô hoán ban nãy lén dùng điện thoại chụp lại. Không rõ cô ta muốn gì nhưng anh cũng không muốn giằng co dính dáng qua lại.
“Hay tối em đi theo anh nhé?”
Kỳ Dương im lặng một hồi. Thật sự anh không muốn trả lời câu hỏi này.
Giang Hoa chợt nhướng người lên, ghé sát vào tai Kỳ Dương nói nhỏ:
“Anh im lặng là đồng ý nhé hi?”
“Anh chưa nói gì mà?”
“Vậy thôi…”
Cô nàng lại chùn người xuống, đôi mắt nâu hình chiếc lá xinh xắn lại ánh lên chút u buồn. Cô đơn giản chỉ muốn kiếm người đi chơi cùng chứ cũng không có ý định gì khác. Hôm nọ cứ nghĩ câu lạc bộ sẽ đi cả đoàn với nhau, cuối cùng họ lại tách lẻ đi tụm năm tụm ba, từ chối lên kế hoạch chung. Giang Hoa dù gì cũng là hậu bối, chẳng thể chất vấn hay hỏi gì thêm. Về phần lớp thì đợt này chỉ có vài người đi, mà ai cũng có kế hoạch đi chơi đêm riêng nên cô không thể chen vào.
…
“Để tí anh hỏi nhóm thử.”
“Hi cám ơn Kỳ Dương đại nhân ạ!”
Sau một hồi do dự Kỳ Dương cũng đồng ý, làm cô nàng vui không thể tả. Giang Hoa vô thức siết chặt tay đang ôm lấy cổ Kỳ Dương làm anh hơi cấn lại.
Kỳ Dương cũng không nói gì, chỉ nhếch nhẹ một bên mép cười trừ.
“Này nhanh cái chân lên đi mấy thanh niên nhà này!”
Kỳ Dương não nề nhìn hai cậu em còn đang lề mề phía sau chụp ảnh cho mấy em gái khối dưới.
Triệu Quân nghe vậy chỉ biết quay sang nhìn Kỳ Dương cười tít mắt. Cậu ta cũng là một thành viên trong đội bóng, hiện đang học lớp 11A. Ít giây sau cậu ấy chạy lên hích nhẹ vào người anh một cái:
“Anh không rủ được người ta đi thì cũng đừng ngứa mắt nhìn tụi này yêu đương chứ! He he!”
“Tên này… cậu muốn anh bẻ cổ à?”
“Đang chốn đền linh thiêng anh lại dám ầm ĩ sao?”
Triệu Quân bày ra vẻ mặt châm chọc có chút thách thức. Anh ta thừa biết tính cách của ông anh mình. Nếu cô bé Hạ An kia không có ở đây, thì chắc chắn là Kỳ Dương đã rủ rê thất bại.
Mà nghĩ cũng lạ, nhiều tin đồn thổi hai người họ quen nhau này nọ, nhưng theo linh cảm của một người con trai, Triệu Quân lại thấy phần nhiều tình cảm lại đến từ phía Kỳ Dương hơn. Nếu thật là vậy thì thảm cho anh ta quá rồi!
“Em mà là anh thì sẽ tranh thủ cơ hội này gặp gỡ làm quen thêm nhiều người.”
Kỳ Dương liếc mắt nhìn tên tiểu tử này. Hôm nay cậu ta còn dám hống hách lên lớp giảng bài cho anh phải yêu đương ra sao. Thiết nghĩ đúng là chán sống rồi!
“Về khách sạn cậu biết tay tôi!”
Một câu nói đầy ám muội.
Vừa hay có một nhóm nữ sinh cũng đang đi lướt qua Kỳ Dương, tất cả đều là đàn em. Nghe thấy Kỳ Dương nói vậy cả đám không khỏi bật cười nhẹ.
Bỗng dưng có một giọng nói ngọt ngào của cô gái nào đó trong nhóm vang lên trêu ghẹo anh:
“Nam công cường bạo a!”
Kỳ Dương nghe xong mặt bỗng hơi hoá đỏ. Mười tám năm cuộc đời lần đầu anh thấy mình bị người khác đem biến thành trò hề mà không biết phải làm gì.
“Này đừng nói như thế…”
Kỳ Dương vừa sải tay ra một chút về hướng cô nàng vừa lên tiếng thì cô nàng ấy lại bất chợt ngả đổ về phía đằng trước.
Dù là một người có phản ứng nhanh nhưng do đang đứng phía sau tay phải cô nàng nên anh vẫn không thuận thế bắt kịp tay cô. Kết quả là cô gái ấy té trầy xước cả một bên chân.
Viên Mỹ trong đám đó bất chợt hô hoán đổ mọi thứ về phía Kỳ Dương:
“Anh cố ý à? Giỡn chút thôi mà?”
Kỳ Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng anh còn chưa đụng đến một sợi tơ của cô gái vừa ngã xuống nữa chứ đừng nói là cố tình đẩy cô ta hay gì.
Người bị ngã vừa rồi chính là Giang Hoa. Một bên đầu gối của cô do cọ sát với gạch mà chảy đôi chút máu. Cô nàng cũng chẳng hay chuyện gì đang diễn ra, chỉ cảm nhận được trước đó như có ai vô tình hay cố ý thúc và gạt chân mình. Nghe Viên Mỹ nói vậy lẽ nào là do Kỳ Dương sao? Không phải chứ … cô chỉ mới đùa có một câu thôi mà?
Triệu Quân thấy vậy cũng chạy lên xem thử, nhận thấy được tình hình có vẻ không thuận lợi cho Kỳ Dương khi có vài bạn học khác khựng lại xem, anh chỉ ghé sát tai nói nhỏ:
“Muốn phân bua gì về hẹn sau nói chuyện, giờ xin lỗi cho xong trước đi anh.”
Kỳ Dương trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng không phải khó chịu với Giang Hoa mà là vì nghi ngờ Viên Mỹ giở trò rồi gán tội cho anh. Đám con gái quả nhiên là phiền phức.
“Xin lỗi, anh không cố ý. Anh đưa em về xe nhé?”
Khuôn mặt hiền lành tội nghiệp của Giang Hoa thoáng chút buồn, cô đang đi chơi vui vẻ mà sao lại bị như vậy chứ. Đây lại là chốn linh thiêng, lẽ nào có điềm không lành sao?
“Chắc không sao đâu…”
Giang Hoa cố đứng dậy phủi phủi ít đất còn dính trên phần chân và tay. Cô đi vài bước về phía trước thì chỗ vết thương ngay đầu gối lại gây ít nhiều nhức nhói và khó chịu.
Kỳ Dương biết cô nàng chỉ từ chối một cách lịch sự, đồng thời lúc nãy khi Viên Mỹ la lên thì không muốn anh khó xử. Nhưng càng như vậy thì mấy người nhìn thấy lại càng coi anh không đáng mặt đàn ông tí nào.
Kỳ Dương không hỏi ý Giang Hoa nữa mà tiến thẳng đến rồi nhấc bổng cô nàng lên. Trên xe chắc chắn hướng dẫn viên có mang theo ít đồ dùng y tế, Giang Hoa có thể sử dụng để rửa và xử lí sơ vết thương.
“Chán quá em còn đi coi hết chỗ đền…”
Giang Hoa phụng phịu nhìn về phía dòng người ngoài xa mà không khỏi thở dài nói với Kỳ Dương. Cô không trách hay giận gì anh cả, nếu thực sự là do anh thì có lẽ chỉ là vô tình mà thôi.
“Lên!”
Kỳ Dương khuỵu gối thấp xuống, ra hiệu cho cô nàng trèo lên.
“Dù gì cũng còn 15 phút, đi một vòng cũng không muộn đâu.”
Giang Hoa tròn mắt nhìn Kỳ Dương với vẻ ngạc nhiên. Trong lòng thầm thán dù bên ngoài anh ta ít tiếp xúc với con gái và khó gần thì bên trong anh ta vẫn lịch sự chán.
Lúc vừa đi qua cổng torii, Giang Hoa bất chợt hỏi Kỳ Dương:
“Anh không sợ người khác chụp lại rồi gửi cho Hạ An à?”
Hạ An… lại có người nhắc đến cái tên này. Kỳ Dương mấy ngày qua đang cố gắng để tạm không nghĩ đến hai chữ đó. Anh sau đêm say rượu rồi vứt xe ở nhà cô cũng không hiểu bản thân muốn gì. Nhiều lần Kỳ Dương cũng tự hỏi có phải bản thân trông rất thảm hại không?
Hơn năm tháng qua, mọi suy nghĩ và ánh nhìn của anh đều hướng về cô. Nhưng người con gái đó lại đang nhìn đi đâu đó.
“Có sao đâu. Nếu vì anh mà em lại bỏ lỡ một nửa cảnh đẹp của chuyến đi này thì anh lại thấy áy náy hơn đấy!”
“Haiz, mà tối nay mọi người định hẹn nhau ra Shibuya ấy. Em chẳng biết có theo nổi không nữa hic…”
“Không theo nổi thì ở khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Kỳ Dương không thèm nghĩ ngợi mà nói thẳng.
Giang Hoa bỗng dưng lại rơm rớm nước mắt, cô cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
“Trời ạ đám con gái em thật mít ướt.”
Kỳ Dương thầm lắc đầu trong bụng. Anh vốn chẳng dám dính đến đám em đàn dưới chứ đừng nói là phải chịu trách nhiệm như này. Khi nãy lúc anh bế Giang Hoa về lại xe anh có thấy cô gái vừa hô hoán ban nãy lén dùng điện thoại chụp lại. Không rõ cô ta muốn gì nhưng anh cũng không muốn giằng co dính dáng qua lại.
“Hay tối em đi theo anh nhé?”
Kỳ Dương im lặng một hồi. Thật sự anh không muốn trả lời câu hỏi này.
Giang Hoa chợt nhướng người lên, ghé sát vào tai Kỳ Dương nói nhỏ:
“Anh im lặng là đồng ý nhé hi?”
“Anh chưa nói gì mà?”
“Vậy thôi…”
Cô nàng lại chùn người xuống, đôi mắt nâu hình chiếc lá xinh xắn lại ánh lên chút u buồn. Cô đơn giản chỉ muốn kiếm người đi chơi cùng chứ cũng không có ý định gì khác. Hôm nọ cứ nghĩ câu lạc bộ sẽ đi cả đoàn với nhau, cuối cùng họ lại tách lẻ đi tụm năm tụm ba, từ chối lên kế hoạch chung. Giang Hoa dù gì cũng là hậu bối, chẳng thể chất vấn hay hỏi gì thêm. Về phần lớp thì đợt này chỉ có vài người đi, mà ai cũng có kế hoạch đi chơi đêm riêng nên cô không thể chen vào.
…
“Để tí anh hỏi nhóm thử.”
“Hi cám ơn Kỳ Dương đại nhân ạ!”
Sau một hồi do dự Kỳ Dương cũng đồng ý, làm cô nàng vui không thể tả. Giang Hoa vô thức siết chặt tay đang ôm lấy cổ Kỳ Dương làm anh hơi cấn lại.
Kỳ Dương cũng không nói gì, chỉ nhếch nhẹ một bên mép cười trừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.