Chương 43:
R
18/01/2022
- Đêm nhạc cuối cùng -
.
“Ban Đông, đêm nay anh nhất định phải đến! Em có chuyện quan trọng muốn báo cho anh! Có liên quan đến vụ bức ảnh!”
Dạ Vũ tranh thủ nhắn cho Ban Đông một tiếng trước khi lên xe đi đến buổi biểu diễn.
Ban Đông bên này nhận được tin nhắn, trong lòng chợt dấy lên một chút băn khoăn. Anh một nửa muốn quan tâm, một nửa lại cảm thấy chuyện đó không cần thiết. Bất kể là thông tin gì đi chăng nữa, đôi khi chỉ cần bản thân anh đích thân ra mặt thì đều có thể tìm ra.
Reng… reng…
Là mẹ gọi sao?
“Đông à, tối nay con tiện đường thì đón Dạ Vũ về nhà họ Trương giúp dì Trương nhé! Tối nay ba con bé bận tiếp khách, còn dì Trương đang đi với mẹ. Đừng để con bé bắt taxi một mình về nguy hiểm lắm!”
…
Haiz
Mẹ anh lại lo chuyện bao đồng nữa rồi.
“Nếu đã thế thì đành đến sau vậy…”
Ngay lúc này trong phòng Hạ An
“Anh đây!!! Tối nay nhất định phải đến nhé! Đến cổ vũ bọn anh nhé!”
Là tin nhắn cách đây ít phút của Trọng Thức. Anh ta quả nhiên luôn nhắc nhở cô phải đi cho bằng được, như thể sợ cô quên mất đã có vé từ lâu.
Có điều, đây thật sự không phải thời điểm thích hợp để ra ngoài…
Nhưng thật sự mấy ngày nay vì Hạ An tự giam mình mãi ở trong nhà, nên trong người lại thấy cực kì bức bối và khó chịu. Cô không dám mở máy lên để xem những tin tức về mình, hay thậm chí vào trong trang cá nhân vì liên tục có những tin nhắn lạ mặt từ đâu gửi vào chửi mắng cô.
Bên cạnh ngồi vẽ vời linh tinh rồi xem phim, Hạ An vẫn không thể làm gì hơn.
Lúc đang ngồi ngẩng ngơ suy nghĩ, trang video tự động chạy đến một bài hát. Hạ An vô tình nhìn lướt qua, trong đầu chợt hiện lên một luồng suy nghĩ.
Tấm bìa bài hát là một chàng trai đang đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen…
“Nếu mặc như vậy, có lẽ sẽ không ai phát hiện ra mình?”
.
“Chào mừng toàn thể mọi người đã đến với chung kết cuộc thi âm nhạc đêm nay!” Vị nam MC hào hứng khuấy động đám đông đang hừng hực khí thế phía bên dưới khán đài.
Chuỗi thi đấu mở màn với các tiết mục nhảy. Những người tham gia cho các màn biểu diễn sau một là chưa đến, hai là đang tụ tập trang điểm trong cánh gà.
Hạ An len lỏi vào trong đám đông, một nửa gương mặt với làn da trắng mịn được che phủ bởi lớp khẩu trang màu đen huyền bí.
Như thế này có vẻ an toàn rồi.
Nhìn mọi người xung quanh vui vẻ hò hét, tâm trạng Hạ An cô cũng được khuây khỏa phần nào.
“Em đến chưa?” Trọng Thức hỏi cô.
“À em đến rồi.” Hạ An cực nhọc trả lời lại giữa tiếng ồn ào xung quanh.
“Good! Trường mình chưa biểu diễn đâu. Em cứ thoải mái xem, đến lúc đấy thì cổ vũ nhé! Haha”
“Vâng…”
“Con bé đến rồi. Chắc ở đâu đó dưới khán đài thôi.”
Vừa ngắt điện thoại, Trọng Thức quay sang báo tin với ai đó như thể vừa tuân theo chỉ định của họ.
Sau hơn hai mươi phút nhảy múa, cuối cùng màn trình diễn được mong chờ nhất với chủ đề tự do cũng được bắt đầu.
Ở phía đằng xa nào đó dưới khán đài, Triệu Quân khó khăn kéo Kỳ Dương vào như thể kéo theo một cục đá không chịu di chuyển.
“Này! Anh không phải bảo đồng ý đi rồi sao? Giờ lại còn chần chừ gì nữa?”
“Anh không nghĩ nó đông đến vậy! Ồn ào quá! Đi ra chỗ khác được không?”
Kỳ Dương bất mãn trả lời. Quả thật anh không hề ngờ mình sẽ phải đứng chen chúc với đám đông toàn những con người lạ mặt đâu đâu kéo đến như này.
“Không được! Tuyệt đối không! Lỡ hứa với người ta rồi bây giờ quay đầu vậy đâu còn gì là nam tử hán nữa! Muốn gì đợi người ta biểu diễn xong em tặng hoa cho con bé rồi anh muốn mình đi đâu thì đi!” Triệu Quân kiên quyết.
“Haiz…” Kỳ Dương thở dài một hơi rồi trưng ra bộ mặt có chút hối hận.
“Kìa! Lên rồi!” Triệu Quân chỉ tay về phía sân khấu rồi kêu lên.
Giang Hoa từ từ đi lên cùng một cô bạn khác. Hôm nay cô nàng khác lên mình bộ đầm màu đen đồng bộ với người bạn kia, lớp trang điểm nhẹ nhàng nhưng không thiếu điểm nhấn là đôi môi đỏ xinh xinh kia.
Triệu Quân đứng dưới cảm thán nhìn lên. Quả nhiên không hổ danh là tiểu mỹ nữ khối lớp mười trường mình!
Có điều,
Mọi sự chú ý là được dồn về một hướng khác.
Đứng ngay chính điện sân khấu chính là một cặp nam sinh nữ tú. Mà người nữ thì không cần ai giới thiệu cũng thừa biết đó chính là Trương Dạ Vũ.
Cô nàng được đặc cách mặc bộ đầm màu trắng tinh khiết. Mái tóc dài hay xoã hằng ngày nay cũng được búi lên một cách nhẹ nhàng thanh thoát. Trên gương mặt không góc chết ấy chợt có vài sợi tóc mai hai bên rũ xuống. Tuy nhiên, nó chỉ càng làm tô điểm thêm cho sự tự nhiên và thanh thuần của cô nàng mà thôi.
“Xinh quá! Mắt tớ chỉ nhìn được mỗi chị gái áo trắng ấy thôi!”
“Đại mỹ nhân trường Astar, Trương Dạ Vũ, đây mà!”
Từng người trong đám đông liền cảm thán trước vẻ đẹp dưới ánh hào quang sân khấu của Dạ Vũ. Trong số đó cũng có Hạ An.
Cô đeo khẩu trang rồi ngước nhìn rất lâu theo người con gái ấy trên sân khấu. Đôi mắt của mùa hè trong trẻo, an nhiên cũng chợt có chút gợn sóng vì vẻ đẹp mỹ miều của Trương Dạ Vũ.
Khi Hạ An chuyển mắt đi hướng khác, cô nhìn thấy Giang Hoa lớp cô đang đứng đằng sau để hỗ trợ những phần hát nhỏ và bè cho chàng trai bên cạnh Trương Dạ Vũ.
Sau đó, Hạ An nhìn thấy…
.
“Ban Đông?”
Diệp Ban Đông không nói không rằng, chẳng biết đã xuất hiện từ khi nào, lặng lẽ đứng phía bên cạnh sân khấu.
Anh có vẻ không để ý đến xung quanh cho lắm, chỉ một đường thẳng hướng mắt về phía sân khấu kia.
Hạ An chợt thấy trong mắt mình có chút cay cay.
Tiết mục bắt đầu.
Chàng trai trong bộ vest trắng cất giọng trầm bỏng hát lên bài ca thanh xuân đầy tiếc nuối.
Cùng lúc đó,
Mọi cảm xúc của khán giả dường như đều được nâng lên một bậc khi tiếng violin của Trương Dạ Vũ cất lên.
Da diết.
Lay động lòng người.
Ban Đông vẫn nhìn theo lên sân khấu. Đôi mắt tựa hồ như đang nhìn thấy một hình nhân khác chứ không phải là Trương Dạ Vũ.
“Chiếc violin đó… chính là của Hạ Vũ mà?”
Anh không hề biết từ lúc trước khi bắt đầu buổi trình diễn đã có một ánh mắt khác luôn hướng về anh.
Hạ An liền thấy trong lòng mình có chút xót xa. Cô cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ đi mấy chỗ này. Cũng giống như lần trước ở hội chợ, lúc anh vừa bước ra khỏi nhà hát của trường…
“Thì ra anh luôn đi theo ủng hộ trong âm thầm cho Dạ Vũ…”
Hạ An chợt nhớ đến lần đầu tiên bắt gặp Ban Đông trong khu vườn cẩm tú cầu ấy. Chính đôi mắt buồn dễ gây xao xuyến của anh đã khiến cô ngày đêm luôn nghĩ về.
Đối diện ở phía anh nay lúc này… Hạ An lại một lần bắt gặp ánh mắt ấy.
Là đau buồn?
Hay là say đắm?
Nuối tiếc?
Có điều Hạ An không biết là mình đang ghen hay đang chấp nhận một sự thật là trong tim Ban Đông luôn có một ngăn nào đó dành cho Dạ Vũ.
Giữa biển người đông đúc đang tập trung về phía sân khấu, tầm mắt Hạ An càng ngày càng thu dần lại, chỉ còn bóng dáng cao lớn ưu tú của Ban Đông đang đứng ở phía đằng xa là điều cô nhìn rõ nhất.
Màn trình diễn kết thúc. Để lại trong mọi người một cảm xúc lắng đọng khó tả.
Ban Đông nhận thấy trong mắt mình có chút sương đêm ướt át, liền quay mặt về hướng khác, nhắm chặt lại để đẩy chúng vào bên trong. Anh nán lại một chút, cầm điện thoại nhắn cho Dạ Vũ gọi cô về:
“Mẹ anh kêu đón em về”
Dạ Vũ nhìn thấy tin nhắn, chỉ mỉm cười một cái rồi soạn đồ bước ra khỏi phòng trang điểm.
“Anh thấy em có giỏi giống chị mình không? Em sắp đạt đến trình độ chị ấy rồi nhé!”
Dạ Vũ như một đứa trẻ con vô tư chạy đến bên Ban Đông như tìm về với ánh nắng ấm áp của bản thân.
Ban Đông nghe thấy câu đùa hồn nhiên ấy liền không khỏi vui vẻ mỉm cười. Cảm xúc dư chấn ban nãy làm anh có chút mềm lòng. Anh đứng đối diện, tình cờ có dịp được nhìn Dạ Vũ kĩ hơn.
“Quả nhiên con bé càng lớn càng giống em…”
Anh thầm tự nhủ.
“Trả anh nè! Không trả chắc anh quên mất áo mình đưa em rồi quá!”
Dạ Vũ cẩn thận đưa cho Ban Đông chiếc áo vest ngoài hôm ở Lustre anh đã khoác cho cô. Từ hôm đó đến nay, anh ấy không hề nhắc về nó. Đáng lẽ Dạ Vũ tính sẽ giữ nó luôn, nhưng hôm nay cô nhất định phải trả nó cho anh, trước mặt mọi người…
“Ồ… quên mất.”
Đồ Ban Đông quá nhiều. Anh căn bản không hề quan tâm nếu như có mất đi một hai món.
Một
Hai
Ba
Trong một chốc không để ý, Dạ Vũ liền không thông báo mà nhướng mình lên, hôn má anh một cái.
Ban Đông chợt cứng người trong giây lát.
Cái gì vậy?
.
“Ban Đông, đêm nay anh nhất định phải đến! Em có chuyện quan trọng muốn báo cho anh! Có liên quan đến vụ bức ảnh!”
Dạ Vũ tranh thủ nhắn cho Ban Đông một tiếng trước khi lên xe đi đến buổi biểu diễn.
Ban Đông bên này nhận được tin nhắn, trong lòng chợt dấy lên một chút băn khoăn. Anh một nửa muốn quan tâm, một nửa lại cảm thấy chuyện đó không cần thiết. Bất kể là thông tin gì đi chăng nữa, đôi khi chỉ cần bản thân anh đích thân ra mặt thì đều có thể tìm ra.
Reng… reng…
Là mẹ gọi sao?
“Đông à, tối nay con tiện đường thì đón Dạ Vũ về nhà họ Trương giúp dì Trương nhé! Tối nay ba con bé bận tiếp khách, còn dì Trương đang đi với mẹ. Đừng để con bé bắt taxi một mình về nguy hiểm lắm!”
…
Haiz
Mẹ anh lại lo chuyện bao đồng nữa rồi.
“Nếu đã thế thì đành đến sau vậy…”
Ngay lúc này trong phòng Hạ An
“Anh đây!!! Tối nay nhất định phải đến nhé! Đến cổ vũ bọn anh nhé!”
Là tin nhắn cách đây ít phút của Trọng Thức. Anh ta quả nhiên luôn nhắc nhở cô phải đi cho bằng được, như thể sợ cô quên mất đã có vé từ lâu.
Có điều, đây thật sự không phải thời điểm thích hợp để ra ngoài…
Nhưng thật sự mấy ngày nay vì Hạ An tự giam mình mãi ở trong nhà, nên trong người lại thấy cực kì bức bối và khó chịu. Cô không dám mở máy lên để xem những tin tức về mình, hay thậm chí vào trong trang cá nhân vì liên tục có những tin nhắn lạ mặt từ đâu gửi vào chửi mắng cô.
Bên cạnh ngồi vẽ vời linh tinh rồi xem phim, Hạ An vẫn không thể làm gì hơn.
Lúc đang ngồi ngẩng ngơ suy nghĩ, trang video tự động chạy đến một bài hát. Hạ An vô tình nhìn lướt qua, trong đầu chợt hiện lên một luồng suy nghĩ.
Tấm bìa bài hát là một chàng trai đang đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen…
“Nếu mặc như vậy, có lẽ sẽ không ai phát hiện ra mình?”
.
“Chào mừng toàn thể mọi người đã đến với chung kết cuộc thi âm nhạc đêm nay!” Vị nam MC hào hứng khuấy động đám đông đang hừng hực khí thế phía bên dưới khán đài.
Chuỗi thi đấu mở màn với các tiết mục nhảy. Những người tham gia cho các màn biểu diễn sau một là chưa đến, hai là đang tụ tập trang điểm trong cánh gà.
Hạ An len lỏi vào trong đám đông, một nửa gương mặt với làn da trắng mịn được che phủ bởi lớp khẩu trang màu đen huyền bí.
Như thế này có vẻ an toàn rồi.
Nhìn mọi người xung quanh vui vẻ hò hét, tâm trạng Hạ An cô cũng được khuây khỏa phần nào.
“Em đến chưa?” Trọng Thức hỏi cô.
“À em đến rồi.” Hạ An cực nhọc trả lời lại giữa tiếng ồn ào xung quanh.
“Good! Trường mình chưa biểu diễn đâu. Em cứ thoải mái xem, đến lúc đấy thì cổ vũ nhé! Haha”
“Vâng…”
“Con bé đến rồi. Chắc ở đâu đó dưới khán đài thôi.”
Vừa ngắt điện thoại, Trọng Thức quay sang báo tin với ai đó như thể vừa tuân theo chỉ định của họ.
Sau hơn hai mươi phút nhảy múa, cuối cùng màn trình diễn được mong chờ nhất với chủ đề tự do cũng được bắt đầu.
Ở phía đằng xa nào đó dưới khán đài, Triệu Quân khó khăn kéo Kỳ Dương vào như thể kéo theo một cục đá không chịu di chuyển.
“Này! Anh không phải bảo đồng ý đi rồi sao? Giờ lại còn chần chừ gì nữa?”
“Anh không nghĩ nó đông đến vậy! Ồn ào quá! Đi ra chỗ khác được không?”
Kỳ Dương bất mãn trả lời. Quả thật anh không hề ngờ mình sẽ phải đứng chen chúc với đám đông toàn những con người lạ mặt đâu đâu kéo đến như này.
“Không được! Tuyệt đối không! Lỡ hứa với người ta rồi bây giờ quay đầu vậy đâu còn gì là nam tử hán nữa! Muốn gì đợi người ta biểu diễn xong em tặng hoa cho con bé rồi anh muốn mình đi đâu thì đi!” Triệu Quân kiên quyết.
“Haiz…” Kỳ Dương thở dài một hơi rồi trưng ra bộ mặt có chút hối hận.
“Kìa! Lên rồi!” Triệu Quân chỉ tay về phía sân khấu rồi kêu lên.
Giang Hoa từ từ đi lên cùng một cô bạn khác. Hôm nay cô nàng khác lên mình bộ đầm màu đen đồng bộ với người bạn kia, lớp trang điểm nhẹ nhàng nhưng không thiếu điểm nhấn là đôi môi đỏ xinh xinh kia.
Triệu Quân đứng dưới cảm thán nhìn lên. Quả nhiên không hổ danh là tiểu mỹ nữ khối lớp mười trường mình!
Có điều,
Mọi sự chú ý là được dồn về một hướng khác.
Đứng ngay chính điện sân khấu chính là một cặp nam sinh nữ tú. Mà người nữ thì không cần ai giới thiệu cũng thừa biết đó chính là Trương Dạ Vũ.
Cô nàng được đặc cách mặc bộ đầm màu trắng tinh khiết. Mái tóc dài hay xoã hằng ngày nay cũng được búi lên một cách nhẹ nhàng thanh thoát. Trên gương mặt không góc chết ấy chợt có vài sợi tóc mai hai bên rũ xuống. Tuy nhiên, nó chỉ càng làm tô điểm thêm cho sự tự nhiên và thanh thuần của cô nàng mà thôi.
“Xinh quá! Mắt tớ chỉ nhìn được mỗi chị gái áo trắng ấy thôi!”
“Đại mỹ nhân trường Astar, Trương Dạ Vũ, đây mà!”
Từng người trong đám đông liền cảm thán trước vẻ đẹp dưới ánh hào quang sân khấu của Dạ Vũ. Trong số đó cũng có Hạ An.
Cô đeo khẩu trang rồi ngước nhìn rất lâu theo người con gái ấy trên sân khấu. Đôi mắt của mùa hè trong trẻo, an nhiên cũng chợt có chút gợn sóng vì vẻ đẹp mỹ miều của Trương Dạ Vũ.
Khi Hạ An chuyển mắt đi hướng khác, cô nhìn thấy Giang Hoa lớp cô đang đứng đằng sau để hỗ trợ những phần hát nhỏ và bè cho chàng trai bên cạnh Trương Dạ Vũ.
Sau đó, Hạ An nhìn thấy…
.
“Ban Đông?”
Diệp Ban Đông không nói không rằng, chẳng biết đã xuất hiện từ khi nào, lặng lẽ đứng phía bên cạnh sân khấu.
Anh có vẻ không để ý đến xung quanh cho lắm, chỉ một đường thẳng hướng mắt về phía sân khấu kia.
Hạ An chợt thấy trong mắt mình có chút cay cay.
Tiết mục bắt đầu.
Chàng trai trong bộ vest trắng cất giọng trầm bỏng hát lên bài ca thanh xuân đầy tiếc nuối.
Cùng lúc đó,
Mọi cảm xúc của khán giả dường như đều được nâng lên một bậc khi tiếng violin của Trương Dạ Vũ cất lên.
Da diết.
Lay động lòng người.
Ban Đông vẫn nhìn theo lên sân khấu. Đôi mắt tựa hồ như đang nhìn thấy một hình nhân khác chứ không phải là Trương Dạ Vũ.
“Chiếc violin đó… chính là của Hạ Vũ mà?”
Anh không hề biết từ lúc trước khi bắt đầu buổi trình diễn đã có một ánh mắt khác luôn hướng về anh.
Hạ An liền thấy trong lòng mình có chút xót xa. Cô cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ đi mấy chỗ này. Cũng giống như lần trước ở hội chợ, lúc anh vừa bước ra khỏi nhà hát của trường…
“Thì ra anh luôn đi theo ủng hộ trong âm thầm cho Dạ Vũ…”
Hạ An chợt nhớ đến lần đầu tiên bắt gặp Ban Đông trong khu vườn cẩm tú cầu ấy. Chính đôi mắt buồn dễ gây xao xuyến của anh đã khiến cô ngày đêm luôn nghĩ về.
Đối diện ở phía anh nay lúc này… Hạ An lại một lần bắt gặp ánh mắt ấy.
Là đau buồn?
Hay là say đắm?
Nuối tiếc?
Có điều Hạ An không biết là mình đang ghen hay đang chấp nhận một sự thật là trong tim Ban Đông luôn có một ngăn nào đó dành cho Dạ Vũ.
Giữa biển người đông đúc đang tập trung về phía sân khấu, tầm mắt Hạ An càng ngày càng thu dần lại, chỉ còn bóng dáng cao lớn ưu tú của Ban Đông đang đứng ở phía đằng xa là điều cô nhìn rõ nhất.
Màn trình diễn kết thúc. Để lại trong mọi người một cảm xúc lắng đọng khó tả.
Ban Đông nhận thấy trong mắt mình có chút sương đêm ướt át, liền quay mặt về hướng khác, nhắm chặt lại để đẩy chúng vào bên trong. Anh nán lại một chút, cầm điện thoại nhắn cho Dạ Vũ gọi cô về:
“Mẹ anh kêu đón em về”
Dạ Vũ nhìn thấy tin nhắn, chỉ mỉm cười một cái rồi soạn đồ bước ra khỏi phòng trang điểm.
“Anh thấy em có giỏi giống chị mình không? Em sắp đạt đến trình độ chị ấy rồi nhé!”
Dạ Vũ như một đứa trẻ con vô tư chạy đến bên Ban Đông như tìm về với ánh nắng ấm áp của bản thân.
Ban Đông nghe thấy câu đùa hồn nhiên ấy liền không khỏi vui vẻ mỉm cười. Cảm xúc dư chấn ban nãy làm anh có chút mềm lòng. Anh đứng đối diện, tình cờ có dịp được nhìn Dạ Vũ kĩ hơn.
“Quả nhiên con bé càng lớn càng giống em…”
Anh thầm tự nhủ.
“Trả anh nè! Không trả chắc anh quên mất áo mình đưa em rồi quá!”
Dạ Vũ cẩn thận đưa cho Ban Đông chiếc áo vest ngoài hôm ở Lustre anh đã khoác cho cô. Từ hôm đó đến nay, anh ấy không hề nhắc về nó. Đáng lẽ Dạ Vũ tính sẽ giữ nó luôn, nhưng hôm nay cô nhất định phải trả nó cho anh, trước mặt mọi người…
“Ồ… quên mất.”
Đồ Ban Đông quá nhiều. Anh căn bản không hề quan tâm nếu như có mất đi một hai món.
Một
Hai
Ba
Trong một chốc không để ý, Dạ Vũ liền không thông báo mà nhướng mình lên, hôn má anh một cái.
Ban Đông chợt cứng người trong giây lát.
Cái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.