Chương 45:
R
18/01/2022
Ba năm sau
.
Sau một ngày làm việc căng thẳng về việc lựa chọn nhà đầu tư thứ hai cho dự án sắp tới, Diệp Ban Đông mệt mỏi lái xe về số 10 Giã Phong.
Chiều tối là giờ tan tầm của bao người đi làm khác, chính vì vậy đại lộ phía Đông của thành phố Lệ Thành luôn bị kẹt xe inh ỏi.
Ngay lúc này, chuông điện thoại của Diệp Ban Đông bất chợt kêu lên.
“Alo?”
“Dạ Vũ con bé đang ở đây. Về nhà ăn một bữa đi.”
Diệp Ban Đông sau khi nghe thấy cái tên này, bao nhiêu niềm vui liền chùn xuống. Anh day day thái dương, cực nhọc hỏi lại:
“Cô ta tại sao lại ở đây chứ? Không phải nhà họ Trương vẫn đang ở thành phố B sao?”
“Con bé có việc đi công tác ở đây, cũng được hơn hai tuần rồi. Bữa giờ ba thấy con bận nên không hẹn ăn cơm được. Có cả thằng bé nữa này!”
Đứa nhỏ … cũng ở đây sao?
“Nửa tiếng nữa con đến.”
Chiếc xe màu trắng của Diệp Ban Đông chợt quay đầu phóng về phía Tây thành phố trên con đường cao tốc. Đêm nay coi bộ anh lại phải tá túc tại nhà Diệp Vương nữa rồi.
“Bác đừng đợi tôi. Đêm nay tôi về bên đó.”
Bác Mi nghe thấy vậy liền vâng vâng vài tiếng rồi sau đó tắt máy. Hạ An lúc này vẫn chưa đi làm thêm về. Vì vậy, bác Mi chỉ đành dọn gọn lại bàn ăn vốn đã được bày biện nấu nướng cầu kỳ. Để lại phần ăn như mọi khi cho Hạ An nếu làm về đói thì có đồ lót bụng.
Hơn một năm về trước, căn biệt thự Giã Phong này mới được tiến hành xây dựng. Khi đó, Diệp Ban Đông lẳng lặng về nước, dùng lấy số tiền thừa kế bà anh ngày ấy để lại cho anh cùng một phần tiền riêng để thuê thiết kế và thi công. Cùng lúc đó, anh về dưới Trúc Tử, cắm cọc ba ngày ba thuyết phục bác Mi đóng cửa tiệm ăn và lên làm quản gia cho căn nhà tương lai này. Trong hợp đồng còn có điều kiện là khi nó được hoàn thành, người đứng tên trên danh nghĩa sẽ là bác ấy.
Khi đó bác Mi vẫn không hiểu được ý đồ của Diệp Ban Đông, thậm chí cảm thấy chàng trai này chắc chắn có vấn đề. Nhưng cho đến khi Hạ An được giới thiệu vào đây làm, bác ấy mới hiểu hết tất cả.
Diệp Ban Đông dẫn cho bác Mi một chân vào làm trong bếp nhà hàng lớn nhất của công ty ở Lệ Thành như một công việc ổn định với mức lương tương đối hậu hĩnh. Ban chiều về nấu ăn và trông coi Hạ An.
Bác Vương được tuyển vào sau này, trước khi Diệp Ban Đông về nước tầm hơn nửa năm. Cũng như bác Mi, bác Vương được đề nghị làm tài xế cho công ty và đi đi lại lại ở đây.
Sau gần 45 phút chạy xe, Diệp Ban Đông cuối cùng cũng về đến nhà của Diệp Vương ở phía Tây thành.
Căn nhà này tuy không hoành tráng và đồ sộ như bạch dinh kia ở thành phố B, nhưng nhìn chung nó vẫn đủ tầm để Diệp Vương trú lại mỗi khi ông công tác ở đây.
Lúc Diệp Ban Đông vừa đẩy cánh cửa vào, một chiếc xe điều khiển từ đâu liền lao thẳng vào chân anh không báo trước.
“Kha, mẹ đã bảo là đừng tự ý nghịch rồi mà?!”
Trương Dạ Vũ luống cuống đi đến bên cạnh đứa bé rồi lấy bảng điều khiển ra khỏi tay thằng nhỏ.
“Đông, anh về rồi…”
“Ừm”
Diệp Ban Đông đáp lại lời chào của Dạ Vũ bằng một điệu cười lịch thiệp có phần xa cách. Anh đi lướt qua cô rồi từ từ đi đến chỗ đứa bé bế nó lên, trìu mến nhìn một cách thương yêu:
“Tiểu Kha nay đã lớn thế này rồi sao?”
“Dạ hì hì!” Tiểu Kha kháu khỉnh cười lại.
“Nào cả nhà vào bàn ăn cơm thôi!” Diệp Vương khụ khụ vài tiếng rồi kêu gọi mọi người.
Trong cả buổi ăn, Trương Dạ Vũ không khỏi kìm nén nhìn lén của Diệp Ban Đông vài cái, dù miệng luôn phải liên tục trả lời câu hỏi của Diệp Vương. Đây có lẽ là lần gặp lại đầu tiên của hai người họ sau hơn hai năm qua.
“Công việc của cháu sao rồi? Khi nào hai mẹ con về lại thành phố B?”
“Dạ đợt này cháu ra đây đi khảo sát thị trường và xử lí vài vấn đề tài chính của công ty thôi bác. Chắc vài hôm nữa là xong xuôi về được rồi!”
“Ồ ra vậy…” Diệp Vương ậm ừ vài tiếng.
“Con nghe bảo Ban Đông anh ấy vừa rồi ở cuộc họp cổ đông có xin ít vốn cho việc kinh doanh sắp tới ở đây… Là gì nhỉ… À là mảng bất động sản?! Nhưng nếu vậy tại sao anh không xin nhiều hơn?”
Trương Dạ Vũ nhìn sang Diệp Ban Đông như thể chờ đợi chút phản hồi nào đó từ anh.
“Ừm, nhưng target của anh là ở tầng lớp trung lưu và những người trẻ có mức thu nhập trung bình khá.”
“Tại sao?”
Trương Dạ Vũ lấy làm ngạc nhiên. Với danh phận của Diệp Ban Đông, anh hoàn toàn có thể vào thẳng ban điều hành của những dự án có quy mô lớn hơn là tự tách riêng ra làm công ty con trực thuộc như vậy.
“Chả sao cả”
Diệp Ban Đông dửng dưng trả lời. Anh không muốn tiết lộ chuyện cá nhân quá nhiều với người phụ nữ này.
Trương Dạ Vũ nghe thấy thế có phần hơi tự ái. Nếu như năm đó không nhờ nhà cô giúp đỡ, chưa chắc lão Diệp còn có thể ngồi vững trên chiếc ghế đổng sự trưởng này.
“À chẳng qua Đông nó muốn tự tìm hiểu và vận hành mô hình nhỏ trước để làm quen trước khi về lại tổng công ty á mà. Con đừng lo cho nó! Bác đảm bảo các dự án vẫn sẽ ổn.”
Ý của Diệp Vương là: việc Ban Đông làm cũng là một kiểu giúp đa dạng hoá các hạng mục đầu tư của tập đoàn.
Trương Dạ Vũ gật gật đầu, sau đó đề nghị giúp đỡ Ban Đông:
“Nếu bên anh có thiếu hụt vốn hay cần chuyên môn trong bất cứ mảng gì, có thể nói thẳng với em, em sẽ…”
“Mấy chuyện này để sau nói, dù gì cũng cám ơn thành ý của em.” Diệp Ban Đông nhẹ nhàng cắt lời người phụ nữ trước mặt.
Với thái độ vừa đấm vừa xoa như vậy của anh, trong lòng Trương Dạ Vũ có đôi chút kích động.
“Sau bao nhiêu năm, anh ấy vẫn không thay đổi gì nhiều…” Cô thầm nghĩ.
Diệp Ban Đông luôn lịch thiệp và làm tròn trách nhiệm với cô trong mắt mọi người.
Chỉ có điều, không ai ngoài cô có thể cảm nhận được sự xa lánh vô hạn trong cách hành xử của anh ấy.
Trương Dạ Vũ nhàn nhạt cười. Dù thứ tình cảm ngông cuồng năm ấy cô dành cho anh đã không còn nữa, nhưng cô vẫn thấy đôi phần chua xót.
Lúc ăn cơm xong, Tiểu Kha lại mê mẩn ngồi nghịch món đồ chơi ban nãy bị mẹ tịch thu trong một góc sân. Diệp Ban Đông đúng lúc đi ngang qua tính hút một điếu thuốc, liền cất vào trong túi mà đến chơi với thằng bé.
“Tiểu Kha ở nhà có ngoan không? Có nghe lời mẹ không?”
“…” Đứa nhỏ im lặng một hồi, sau đó, nó mở miệng hỏi ngược lại anh:
“Sao papa về mà không báo với con?”
“Papa bận công việc. Hôm nào trước khi con về lại thành phố B papa dẫn con đi mua đồ chơi đền bù nhé?”
Diệp Ban Đông đưa tay ra móc ngoéo với đứa nhỏ, miệng cười vô tư rồi nựng nhẹ một bên má trắng trẻo dễ thương ấy. Sau khi bế thằng bé lên rồi đi vòng vòng khắp sân, anh mới hỏi lại:
“Sao ban nãy papa hỏi con mà con không trả lời?”
“Mẹ Vũ tính tình thất thường lắm… Lúc vui thì dẫn đi ăn, lúc buồn lại cứ ném đồ tùm lum…”
Diệp Ban Đông nghe thấy thế liền khựng cả người lại. Anh biết trẻ con không bao giờ nói dối. Chỉ là anh không nghĩ những thói xấu của Trương Dạ Vũ vẫn không cải thiện được chút nào.
Anh lặng lẽ nhìn đứa nhỏ trên tay, trong lòng có chút xót xa.
Bởi vì,
Hình ảnh này trông rất quen thuộc, giống như anh hồi còn bé.
“Thì ra hai người đang ở đây à? Làm em kiếm nãy giờ!” Giọng nói của Trương Dạ Vũ vang lên từ phía sau Diệp Ban Đông.
“Ừm, xin lỗi hôm nay hai mẹ con đến bất ngờ quá, anh không kịp chuẩn bị quà cho Tiểu Kha.”
“Anh đừng khách sáo, là do hai mẹ con đến không báo trước.”
Gió đêm mùa hạ thoang thoảng thổi đến mùi hương của những cành lan đêm trong vườn. Không khí trong lành có phần hơi xa hoa này cơ bản chỉ có thể đến từ vườn nhà Diệp gia.
Những chùm đèn bắt đầu sáng lên làm tô điểm cả khu vườn sau căn biệt thự. Lúc này trong sân chỉ còn lại mỗi Diệp Ban Đông và Trương Dạ Vũ ngồi lại sau khi Tiểu Kha đã chạy vào nhà.
“Cậu ta sao rồi?”
Diệp Ban Đông bất ngờ mở lời trước.
Trương Dạ Vũ thừa biết anh đang nhắc đến ai. Cô bất giác cúi mặt xuống để che đi nỗi thất vọng nhất thời, giữ im lặng hồi lâu vì cơ bản cô cũng không biết người đó đang làm gì, ở đâu hay đang đi cùng ai.
“Anh không cần biết mọi chuyện của em ra sao. Nhưng đứa nhỏ vô tội. Đừng vì cảm xúc tiêu cực của em mà làm ảnh hưởng đến nó.”
“Tiếc thật…”
Trương Dạ Vũ nói một cách mông lung vì thừa biết trên đời làm gì có ai có thể quay ngược thời gian:
“… Ước gì ba của Tiểu Kha là anh. Nếu như vậy, đời này em chẳng cần mong cầu gì hơn.”
Diệp Ban Đông nhận thấy sự tiếc nuối trong lời nói của Dạ Vũ. Kỳ thực, anh từng trách cô rất nhiều, nhưng cuối cùng khi đối diện lại với cô, anh vẫn không thể ghét bỏ cô.
Trương Dạ Vũ, cô ta thật ra đáng thương hơn đáng trách.
Diệp Ban Đông duỗi nhẹ hai chân rồi đút tay vào túi đứng dậy. Bóng lưng anh quay về phía cô, điềm nhiên nói lời cuối:
“Cho dù là hai năm nữa hay sau này, anh vẫn luôn yêu thương và coi nó như một đứa cháu trong gia đình.”
.
Sau một ngày làm việc căng thẳng về việc lựa chọn nhà đầu tư thứ hai cho dự án sắp tới, Diệp Ban Đông mệt mỏi lái xe về số 10 Giã Phong.
Chiều tối là giờ tan tầm của bao người đi làm khác, chính vì vậy đại lộ phía Đông của thành phố Lệ Thành luôn bị kẹt xe inh ỏi.
Ngay lúc này, chuông điện thoại của Diệp Ban Đông bất chợt kêu lên.
“Alo?”
“Dạ Vũ con bé đang ở đây. Về nhà ăn một bữa đi.”
Diệp Ban Đông sau khi nghe thấy cái tên này, bao nhiêu niềm vui liền chùn xuống. Anh day day thái dương, cực nhọc hỏi lại:
“Cô ta tại sao lại ở đây chứ? Không phải nhà họ Trương vẫn đang ở thành phố B sao?”
“Con bé có việc đi công tác ở đây, cũng được hơn hai tuần rồi. Bữa giờ ba thấy con bận nên không hẹn ăn cơm được. Có cả thằng bé nữa này!”
Đứa nhỏ … cũng ở đây sao?
“Nửa tiếng nữa con đến.”
Chiếc xe màu trắng của Diệp Ban Đông chợt quay đầu phóng về phía Tây thành phố trên con đường cao tốc. Đêm nay coi bộ anh lại phải tá túc tại nhà Diệp Vương nữa rồi.
“Bác đừng đợi tôi. Đêm nay tôi về bên đó.”
Bác Mi nghe thấy vậy liền vâng vâng vài tiếng rồi sau đó tắt máy. Hạ An lúc này vẫn chưa đi làm thêm về. Vì vậy, bác Mi chỉ đành dọn gọn lại bàn ăn vốn đã được bày biện nấu nướng cầu kỳ. Để lại phần ăn như mọi khi cho Hạ An nếu làm về đói thì có đồ lót bụng.
Hơn một năm về trước, căn biệt thự Giã Phong này mới được tiến hành xây dựng. Khi đó, Diệp Ban Đông lẳng lặng về nước, dùng lấy số tiền thừa kế bà anh ngày ấy để lại cho anh cùng một phần tiền riêng để thuê thiết kế và thi công. Cùng lúc đó, anh về dưới Trúc Tử, cắm cọc ba ngày ba thuyết phục bác Mi đóng cửa tiệm ăn và lên làm quản gia cho căn nhà tương lai này. Trong hợp đồng còn có điều kiện là khi nó được hoàn thành, người đứng tên trên danh nghĩa sẽ là bác ấy.
Khi đó bác Mi vẫn không hiểu được ý đồ của Diệp Ban Đông, thậm chí cảm thấy chàng trai này chắc chắn có vấn đề. Nhưng cho đến khi Hạ An được giới thiệu vào đây làm, bác ấy mới hiểu hết tất cả.
Diệp Ban Đông dẫn cho bác Mi một chân vào làm trong bếp nhà hàng lớn nhất của công ty ở Lệ Thành như một công việc ổn định với mức lương tương đối hậu hĩnh. Ban chiều về nấu ăn và trông coi Hạ An.
Bác Vương được tuyển vào sau này, trước khi Diệp Ban Đông về nước tầm hơn nửa năm. Cũng như bác Mi, bác Vương được đề nghị làm tài xế cho công ty và đi đi lại lại ở đây.
Sau gần 45 phút chạy xe, Diệp Ban Đông cuối cùng cũng về đến nhà của Diệp Vương ở phía Tây thành.
Căn nhà này tuy không hoành tráng và đồ sộ như bạch dinh kia ở thành phố B, nhưng nhìn chung nó vẫn đủ tầm để Diệp Vương trú lại mỗi khi ông công tác ở đây.
Lúc Diệp Ban Đông vừa đẩy cánh cửa vào, một chiếc xe điều khiển từ đâu liền lao thẳng vào chân anh không báo trước.
“Kha, mẹ đã bảo là đừng tự ý nghịch rồi mà?!”
Trương Dạ Vũ luống cuống đi đến bên cạnh đứa bé rồi lấy bảng điều khiển ra khỏi tay thằng nhỏ.
“Đông, anh về rồi…”
“Ừm”
Diệp Ban Đông đáp lại lời chào của Dạ Vũ bằng một điệu cười lịch thiệp có phần xa cách. Anh đi lướt qua cô rồi từ từ đi đến chỗ đứa bé bế nó lên, trìu mến nhìn một cách thương yêu:
“Tiểu Kha nay đã lớn thế này rồi sao?”
“Dạ hì hì!” Tiểu Kha kháu khỉnh cười lại.
“Nào cả nhà vào bàn ăn cơm thôi!” Diệp Vương khụ khụ vài tiếng rồi kêu gọi mọi người.
Trong cả buổi ăn, Trương Dạ Vũ không khỏi kìm nén nhìn lén của Diệp Ban Đông vài cái, dù miệng luôn phải liên tục trả lời câu hỏi của Diệp Vương. Đây có lẽ là lần gặp lại đầu tiên của hai người họ sau hơn hai năm qua.
“Công việc của cháu sao rồi? Khi nào hai mẹ con về lại thành phố B?”
“Dạ đợt này cháu ra đây đi khảo sát thị trường và xử lí vài vấn đề tài chính của công ty thôi bác. Chắc vài hôm nữa là xong xuôi về được rồi!”
“Ồ ra vậy…” Diệp Vương ậm ừ vài tiếng.
“Con nghe bảo Ban Đông anh ấy vừa rồi ở cuộc họp cổ đông có xin ít vốn cho việc kinh doanh sắp tới ở đây… Là gì nhỉ… À là mảng bất động sản?! Nhưng nếu vậy tại sao anh không xin nhiều hơn?”
Trương Dạ Vũ nhìn sang Diệp Ban Đông như thể chờ đợi chút phản hồi nào đó từ anh.
“Ừm, nhưng target của anh là ở tầng lớp trung lưu và những người trẻ có mức thu nhập trung bình khá.”
“Tại sao?”
Trương Dạ Vũ lấy làm ngạc nhiên. Với danh phận của Diệp Ban Đông, anh hoàn toàn có thể vào thẳng ban điều hành của những dự án có quy mô lớn hơn là tự tách riêng ra làm công ty con trực thuộc như vậy.
“Chả sao cả”
Diệp Ban Đông dửng dưng trả lời. Anh không muốn tiết lộ chuyện cá nhân quá nhiều với người phụ nữ này.
Trương Dạ Vũ nghe thấy thế có phần hơi tự ái. Nếu như năm đó không nhờ nhà cô giúp đỡ, chưa chắc lão Diệp còn có thể ngồi vững trên chiếc ghế đổng sự trưởng này.
“À chẳng qua Đông nó muốn tự tìm hiểu và vận hành mô hình nhỏ trước để làm quen trước khi về lại tổng công ty á mà. Con đừng lo cho nó! Bác đảm bảo các dự án vẫn sẽ ổn.”
Ý của Diệp Vương là: việc Ban Đông làm cũng là một kiểu giúp đa dạng hoá các hạng mục đầu tư của tập đoàn.
Trương Dạ Vũ gật gật đầu, sau đó đề nghị giúp đỡ Ban Đông:
“Nếu bên anh có thiếu hụt vốn hay cần chuyên môn trong bất cứ mảng gì, có thể nói thẳng với em, em sẽ…”
“Mấy chuyện này để sau nói, dù gì cũng cám ơn thành ý của em.” Diệp Ban Đông nhẹ nhàng cắt lời người phụ nữ trước mặt.
Với thái độ vừa đấm vừa xoa như vậy của anh, trong lòng Trương Dạ Vũ có đôi chút kích động.
“Sau bao nhiêu năm, anh ấy vẫn không thay đổi gì nhiều…” Cô thầm nghĩ.
Diệp Ban Đông luôn lịch thiệp và làm tròn trách nhiệm với cô trong mắt mọi người.
Chỉ có điều, không ai ngoài cô có thể cảm nhận được sự xa lánh vô hạn trong cách hành xử của anh ấy.
Trương Dạ Vũ nhàn nhạt cười. Dù thứ tình cảm ngông cuồng năm ấy cô dành cho anh đã không còn nữa, nhưng cô vẫn thấy đôi phần chua xót.
Lúc ăn cơm xong, Tiểu Kha lại mê mẩn ngồi nghịch món đồ chơi ban nãy bị mẹ tịch thu trong một góc sân. Diệp Ban Đông đúng lúc đi ngang qua tính hút một điếu thuốc, liền cất vào trong túi mà đến chơi với thằng bé.
“Tiểu Kha ở nhà có ngoan không? Có nghe lời mẹ không?”
“…” Đứa nhỏ im lặng một hồi, sau đó, nó mở miệng hỏi ngược lại anh:
“Sao papa về mà không báo với con?”
“Papa bận công việc. Hôm nào trước khi con về lại thành phố B papa dẫn con đi mua đồ chơi đền bù nhé?”
Diệp Ban Đông đưa tay ra móc ngoéo với đứa nhỏ, miệng cười vô tư rồi nựng nhẹ một bên má trắng trẻo dễ thương ấy. Sau khi bế thằng bé lên rồi đi vòng vòng khắp sân, anh mới hỏi lại:
“Sao ban nãy papa hỏi con mà con không trả lời?”
“Mẹ Vũ tính tình thất thường lắm… Lúc vui thì dẫn đi ăn, lúc buồn lại cứ ném đồ tùm lum…”
Diệp Ban Đông nghe thấy thế liền khựng cả người lại. Anh biết trẻ con không bao giờ nói dối. Chỉ là anh không nghĩ những thói xấu của Trương Dạ Vũ vẫn không cải thiện được chút nào.
Anh lặng lẽ nhìn đứa nhỏ trên tay, trong lòng có chút xót xa.
Bởi vì,
Hình ảnh này trông rất quen thuộc, giống như anh hồi còn bé.
“Thì ra hai người đang ở đây à? Làm em kiếm nãy giờ!” Giọng nói của Trương Dạ Vũ vang lên từ phía sau Diệp Ban Đông.
“Ừm, xin lỗi hôm nay hai mẹ con đến bất ngờ quá, anh không kịp chuẩn bị quà cho Tiểu Kha.”
“Anh đừng khách sáo, là do hai mẹ con đến không báo trước.”
Gió đêm mùa hạ thoang thoảng thổi đến mùi hương của những cành lan đêm trong vườn. Không khí trong lành có phần hơi xa hoa này cơ bản chỉ có thể đến từ vườn nhà Diệp gia.
Những chùm đèn bắt đầu sáng lên làm tô điểm cả khu vườn sau căn biệt thự. Lúc này trong sân chỉ còn lại mỗi Diệp Ban Đông và Trương Dạ Vũ ngồi lại sau khi Tiểu Kha đã chạy vào nhà.
“Cậu ta sao rồi?”
Diệp Ban Đông bất ngờ mở lời trước.
Trương Dạ Vũ thừa biết anh đang nhắc đến ai. Cô bất giác cúi mặt xuống để che đi nỗi thất vọng nhất thời, giữ im lặng hồi lâu vì cơ bản cô cũng không biết người đó đang làm gì, ở đâu hay đang đi cùng ai.
“Anh không cần biết mọi chuyện của em ra sao. Nhưng đứa nhỏ vô tội. Đừng vì cảm xúc tiêu cực của em mà làm ảnh hưởng đến nó.”
“Tiếc thật…”
Trương Dạ Vũ nói một cách mông lung vì thừa biết trên đời làm gì có ai có thể quay ngược thời gian:
“… Ước gì ba của Tiểu Kha là anh. Nếu như vậy, đời này em chẳng cần mong cầu gì hơn.”
Diệp Ban Đông nhận thấy sự tiếc nuối trong lời nói của Dạ Vũ. Kỳ thực, anh từng trách cô rất nhiều, nhưng cuối cùng khi đối diện lại với cô, anh vẫn không thể ghét bỏ cô.
Trương Dạ Vũ, cô ta thật ra đáng thương hơn đáng trách.
Diệp Ban Đông duỗi nhẹ hai chân rồi đút tay vào túi đứng dậy. Bóng lưng anh quay về phía cô, điềm nhiên nói lời cuối:
“Cho dù là hai năm nữa hay sau này, anh vẫn luôn yêu thương và coi nó như một đứa cháu trong gia đình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.