Chương 47:
R
26/02/2023
“Tại sao hôm nay anh ta lại về đây chứ?”
Hạ An rảo chân đi thật nhanh vào phòng, chỉ kịp mở miệng chào sơ bác Mi một tiếng.
Cô đưa tay chạm lên ngực trái, phát hiện tim mình đập thình thịch không ngưng.
“Lại nữa rồi…”
Hạ An không biết bản thân đang lo lắng hay sợ hãi điều gì, nhưng tay cô mỗi lúc càng ướt mồ hôi.
Tại sao sự xuất hiện của anh ta luôn đầy bất ngờ và không báo trước như vậy?
Tại sao cứ luôn đến một cách âm thầm rồi rời đi một cách bất chợt như vậy?
Nếu cứ tiếp diễn mãi như thế này thật không ổn chút nào. Hạ An rất ghét phản ứng của bản thân mỗi khi cô chạm mặt Diệp Ban Đông. Rõ ràng là cô không hề làm gì sai bất cứ việc gì để phải trốn tránh anh ta, nhưng…
Có điều gì đó luôn thôi thúc cô, bảo cô rằng hãy tránh xa anh ta ra một chút.
Chết thật, bây giờ nửa chân bước ra khỏi phòng cô còn không dám chứ nói gì tí nữa xách đồ ra nhà tắm?
“Em không sao chứ?”
Là tin nhắn của Kỳ Dương?
Trời ạ thất lễ quá! Ban nãy cô bỏ đi thẳng một mạch vào nhà, chỉ kịp qua loa chào anh ta có một chút. Bây giờ anh ta vẫn còn lo lắng cho cô.
“Sao là sao chứ? Em bình thường mà?”
Hạ An chợt phát hiện mình vẫn chưa kể bất cứ chuyện gì về cái người tên Diệp Ban Đông này cho Kỳ Dương nghe. Nhưng dù sao cũng không cần thiết bởi anh ta cũng chỉ mới xuất hiện vài hôm trở lại đây thôi.
“Anh ban nãy thấy em chạm mặt anh ta có vẻ sợ hãi. Anh ta làm gì em à?”
“Sao dám chứ? Em mới gặp anh ta lần đầu cách đây vài hôm thôi mà. Chỉ là… có chút không thoải mái!
Anh biết đấy, dù gì anh ta cũng là chủ nhà, vả lại trông cũng rất nghiêm khắc.”
Kỳ Dương bỗng dưng căng tròn mắt lên đọc từng chữ cô vừa nhắn.
- Em mới gặp anh ta lần đầu cách đây vài hôm thôi mà -
KHÔNG PHẢI CHỨ?
Đừng nói là…
Hạ An không hề nhớ gì về anh ta?!
Điện thoại Kỳ Dương bên đây bất chợt rơi xuống đất. Anh không tin vào những gì vừa diễn ra.
Kể từ lúc gặp lại ở quán ăn đến giờ, anh chưa bao giờ dám mở miệng hỏi Hạ An về tên người đó, trừ khi cô tự nói trước.
Nhưng Kỳ Dương đã khá bất ngờ là Hạ An không hề nhắc gì đến anh ta.
Thậm chí, một chữ cũng không!
Kỳ Dương đã từng đinh ninh cho rằng hai người họ vốn dĩ đã chia tay và đường ai nấy đi. Nên anh cũng không có ý định hỏi làm gì.
Lúc tìm lại được Hạ An, Kỳ Dương có nghe sơ qua một thông tin quan trọng. Đó là sau khi rời trường Astar và chuẩn bị chuyển đến trường điểm ở Lệ Thành, cô đã gặp một tai nạn khá nghiêm trọng. Phần lớn thương tích đều tập trung ở đầu.
Lúc làm chung với nhau, anh từng nhiều lần đứng xem thử, cuối cùng phát hiện cô có một vết sẹo đã được khâu lại ở phần tóc trên phía trán trái.
Theo như hồ sơ y tế năm đó ghi lại, tai nạn này ít nhiều ảnh hưởng đến khả năng ghi nhớ và kí ức của Hạ An. Còn việc hồi phục thì rất khó để nói.
Kỳ Dương ngồi bần thần ra một phút. Anh biết tai nạn đó đã ít nhiều khiến cô quên đi mối quan hệ nguội lạnh của hai người ở nửa kỳ cuối cùng. Nhưng mà…
Đối với Diệp Ban Đông, Hạ An thực sự không còn xót lại chút ký ức gì ư?
“Anh sao lại hỏi như vậy? Anh đừng lo lắng quá! Em ổn mà!”
Hạ An sau một lúc không thấy Kỳ Dương hồi tin đã thắc mắc nhắn lại một câu.
Tiếng tin nhắn làm Kỳ Dương thoát khỏi trường suy nghĩ bất tận ấy.
“Ừm, vậy thôi ráng nghỉ ngơi ôn bài rồi chuẩn bị thi đi nhé!”
“Vâng, cám ơn anh!”
Sau hơn nửa tiếng nhốt mình trong phòng, Hạ An cuối cùng cũng chịu thò đầu ra ngoài cửa xem thử động tĩnh bên ngoài.
“Phù! May quá lên lầu hết rồi!”
Hạ An thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang lấy quần áo đi tắm tối.
Căn nhà này cũng thật tiện. Phòng cô nay dưới lầu trệt, sát bên nhà bếp với phòng tắm nhỏ. Trừ phòng ăn và sảnh tiếp khách dưới này, tất cả các phòng ngủ khác đều ở phía trên.
11 giờ 30 đêm
Những lọn tóc vừa gội nửa ướt nửa khô cứ bám lấy gương mặt có chút gầy đi của Hạ An. Cô khẽ đi từng bước về phòng ăn, một tay giữ lấy chiếc khăn lau tóc màu trắng còn vác trên vai.
Rột … rột…
Lại là chiếc bụng đói không nể nang gì chủ của nó.
Hạ An nhìn sơ lên bàn, thấy phần cơm của mình đã được bác Mi bọc gọn sang một góc. Trái tim cô vì thế chợt hoá ấm áp. Trong ngôi nhà này, ai cũng đối xử tốt với nhau.
Lúc hâm sơ lại đồ ăn, Hạ An không khỏi tò mò hướng tầm nhìn lên chiếc cầu thang chính điện.
“Làm ơn đừng xuống đây! Làm ơn đấy!”
Rất may, lời thỉnh cầu ấy cũng được đáp lại bằng sự im lặng tột độ trong không gian.
15 phút sau, Hạ An cũng đã ăn xong rồi rửa chén.
.
.
Cạch.
Cánh cửa chính chợt bung ra khi Hạ An cô vừa xoay chân bước về phòng.
“Ai vậy…?”
Hạ An hoang mang nhìn lên chiếc đồng hồ gỗ đứng ở chính sảnh.
Sắp 12 giờ đêm rồi. Chẳng lẽ là trộm sao?
Hạ An nhanh trí thụt người xuống, mon men về lại nhà bếp. Với bản năng phòng vệ của một người bình thường, cô rón rén lấy con dao gọt hoa quả trên kệ rồi thủ sẵn trên tay.
Bạch. Bạch…
Vì đèn ở chính sảnh đã tắt hết nên cô không thể nhìn rõ được gương mặt người bừa bước vào. Nhưng cô chắc chắn đó chính là một người đàn ông.
Người đó từ từ đóng lấy cánh cửa để không tạo ra tiếng động. Xong xuôi, anh ta không câu nệ mà tiến đến đứng trước phòng của Hạ An.
“Nguy rồi!!! Tuy đồ mình không có gì quý giá nhưng trong hộc tủ vẫn còn chiếc dây chuyền sapphire do Ban Đông tặng…”
Hạ An chật vật không biết nên tranh thủ lúc hắn ta không để ý mà chạy lên báo cho mọi người hay không. Dù không thể mở đèn làm kinh động hắn nhưng cô vẫn nhớ đường đi lên và vị trí các phòng.
“Bình tĩnh! Phải thật bình tĩnh!”
Một… hai… ba
Bóng dáng ấy chợt khựng lại vì nghe thấy tiếng lóc cóc đằng xa.
Là tiếng bước chân?
Người đàn ông đang đứng trước phòng Hạ An chợt phát hiện trong bếp vừa có người chạy ra.
Bóng dáng ấy khẩn trương tiến thẳng lên lầu, không hề ngoái nhìn lại.
“Hình như… thấy mình rồi?”
Hạ An bất đắc dĩ đập mấy phát lên cửa phòng Diệp Ban Đông vì phòng ngủ của anh ở lối lên cầu thang nhất. Dù như thế nào thì anh ta cũng là chủ nhà, nếu không báo cho anh ta thì tên trộm kia sớm muộn gì cũng men đột nhập vô.
“Diệp Ban Đông!!! Dậy đi!!! Có trộm trong nhà!!!”
Làm ơn, đừng ngủ quên mất!
Tiếng la thất thanh của Hạ An làm đánh thức mọi người và gây sự chú ý cho bóng đen cao to bên dưới.
Hắn ta không suy nghĩ liền rời khỏi chỗ trước phòng Hạ An mà chạy lên theo cô.
“Chết tiệt! Sao vậy chứ?”
Hạ An rủa thầm khi không nghe thấy bất kỳ phản hồi nào ở bên trong. Trong một giây sau đó, cô bắt đầu cảm thấy hoảng sợ khi cảm nhận được có người đang đứng đằng sau mình.
Tay cô run run rút xuống khỏi cửa phòng Ban Đông, không dám quay đầu lại.
Lỡ đâu hắn ta sẽ đâm cô một nhát…?
“Em đừng sợ. Là anh đây!”
Bàn tay ấy chợt đặt lên vai cô. Hạ An nghe thấy tim mình còn đập nhanh hơn lúc ban nãy vì giọng nói trầm ấm đó.
Diệp Ban Đông
Anh bị điên à? Doạ tôi muốn chết ngất rồi!!!
“Chuyện gì vậy? Trộm đâu?”
Bác Mi đã bị tiếng là của Hạ An làm cho thức giấc. Bác ấy cũng vội vã chạy xuống, tay không quên cầm theo một cây gậy đánh golf để phòng thân.
Trời ạ…
Hạ An đưa tay lên trán làm vẻ mặt bất mãn.
Bây giờ ước gì cô có thể đào hố chôn thân cho bớt nhục nhã.
Diệp Ban Đông trấn an bác Mi:
“Không có gì. Chỉ là hiểu lầm thôi. Bác lên ngủ trước đi.”
Bác Mi hiểu chuyện liền lui về phòng, để lại không gian riêng tư cho hai người họ.
Diệp Ban Đông dùng hai tay xoay người Hạ An lại. Anh ân cần cúi xuống nhìn cô, thì phát hiện bên tay kia của cô đang cầm lấy một con dao sắc bén.
Hạ An lúc này như mất đi nửa phần hồn. Cô không biết phải ứng xử như thế nào cho phải, cả người không động đậy gì thêm.
“Ngoan, đưa đây cho anh.”
Nói rồi Diệp Ban Đông nhẹ nhàng luồn tay vào lòng bàn tay cô để lấy đi con dao nguy hiểm kia.
“T..ại..s..ao..?”
Hạ An run run hỏi anh.
Tại sao giờ này anh không ở trên phòng?
Tại sao lại vào nhà với vẻ lén lén lút lút không thèm mở đèn lên?
Tại sao lại còn âm thầm đi đến trước cửa phòng ngủ của cô?
Diệp Ban Đông đặt con dao kia ngay ngắn vào một ngăn tủ gần đó rồi vòng lại vác cả người Hạ An bê lên.
“Bỏ em xuống!" Hạ An lí nhí trong miệng.
“Không phải em muốn biết tại sao sao? Ngoan ngoãn chút nào!”
Và thế là Hạ An, như một bao cát vùng vẫy trong vô vọng trên vai trái của Ban Đông, được bế thẳng ra khu vườn nhỏ trong sân nhà.
Trời đêm mùa hạ thật ra không quá lạnh lẽo và khô rát như ngày đông. Có điều, nhiệt độ hạ thấp xuống hẳn so với ban ngày cùng ít gió thổi sương đêm cũng đủ để làm cho bờ vai gầy kia phải co rút lại.
Lúc này Hạ An mới phát hiện chân cô không hề mang dép.
Bị bế đi trong tình trạng không đề phòng quả có đôi phần khó chịu.
“Lúc ăn uống tắm rửa xong thì anh ra ngoài đây hút thuốc.” Diệp Ban Đông cuối cùng cũng cất lời.
Quả nhiên mùi thoang thoảng của thuốc lá vẫn còn đâu đó trong câu nói vừa rồi.
Hạ An cả người cứng ngắt lại, một chút nhất cử nhất động cũng không.
Bởi vì,
Cô đang ngồi trên đùi của Diệp Ban Đông, trong lòng của anh ta.
Cô có thể chạy ư?
Diệp Ban Đông chợt siết chặt vòng tay lại, kéo sát gương mặt góc cạnh kia xuống gần mặt cô, chăm chú quan sát gì đó. Điều này vô tình làm cho Hạ An cô có chút ngượng ngùng không thoải mái:
“Bộ… mặt em… có dính gì sao?“
Diệp Ban Đông lắc đầu không nói.
Giữa trời đêm tối tăm như thế này, Hạ An bỗng cảm nhận được chút ánh sáng phảng phất qua đôi mắt của anh ta, tựa hồ như có chút gì đó cay cay.
Anh ta không để ý đến biểu cảm trên gương mặt cô, dường như chỉ đang chăm chú nhìn vào vết sẹo được khâu lại ở trên trán.
Hạ An rảo chân đi thật nhanh vào phòng, chỉ kịp mở miệng chào sơ bác Mi một tiếng.
Cô đưa tay chạm lên ngực trái, phát hiện tim mình đập thình thịch không ngưng.
“Lại nữa rồi…”
Hạ An không biết bản thân đang lo lắng hay sợ hãi điều gì, nhưng tay cô mỗi lúc càng ướt mồ hôi.
Tại sao sự xuất hiện của anh ta luôn đầy bất ngờ và không báo trước như vậy?
Tại sao cứ luôn đến một cách âm thầm rồi rời đi một cách bất chợt như vậy?
Nếu cứ tiếp diễn mãi như thế này thật không ổn chút nào. Hạ An rất ghét phản ứng của bản thân mỗi khi cô chạm mặt Diệp Ban Đông. Rõ ràng là cô không hề làm gì sai bất cứ việc gì để phải trốn tránh anh ta, nhưng…
Có điều gì đó luôn thôi thúc cô, bảo cô rằng hãy tránh xa anh ta ra một chút.
Chết thật, bây giờ nửa chân bước ra khỏi phòng cô còn không dám chứ nói gì tí nữa xách đồ ra nhà tắm?
“Em không sao chứ?”
Là tin nhắn của Kỳ Dương?
Trời ạ thất lễ quá! Ban nãy cô bỏ đi thẳng một mạch vào nhà, chỉ kịp qua loa chào anh ta có một chút. Bây giờ anh ta vẫn còn lo lắng cho cô.
“Sao là sao chứ? Em bình thường mà?”
Hạ An chợt phát hiện mình vẫn chưa kể bất cứ chuyện gì về cái người tên Diệp Ban Đông này cho Kỳ Dương nghe. Nhưng dù sao cũng không cần thiết bởi anh ta cũng chỉ mới xuất hiện vài hôm trở lại đây thôi.
“Anh ban nãy thấy em chạm mặt anh ta có vẻ sợ hãi. Anh ta làm gì em à?”
“Sao dám chứ? Em mới gặp anh ta lần đầu cách đây vài hôm thôi mà. Chỉ là… có chút không thoải mái!
Anh biết đấy, dù gì anh ta cũng là chủ nhà, vả lại trông cũng rất nghiêm khắc.”
Kỳ Dương bỗng dưng căng tròn mắt lên đọc từng chữ cô vừa nhắn.
- Em mới gặp anh ta lần đầu cách đây vài hôm thôi mà -
KHÔNG PHẢI CHỨ?
Đừng nói là…
Hạ An không hề nhớ gì về anh ta?!
Điện thoại Kỳ Dương bên đây bất chợt rơi xuống đất. Anh không tin vào những gì vừa diễn ra.
Kể từ lúc gặp lại ở quán ăn đến giờ, anh chưa bao giờ dám mở miệng hỏi Hạ An về tên người đó, trừ khi cô tự nói trước.
Nhưng Kỳ Dương đã khá bất ngờ là Hạ An không hề nhắc gì đến anh ta.
Thậm chí, một chữ cũng không!
Kỳ Dương đã từng đinh ninh cho rằng hai người họ vốn dĩ đã chia tay và đường ai nấy đi. Nên anh cũng không có ý định hỏi làm gì.
Lúc tìm lại được Hạ An, Kỳ Dương có nghe sơ qua một thông tin quan trọng. Đó là sau khi rời trường Astar và chuẩn bị chuyển đến trường điểm ở Lệ Thành, cô đã gặp một tai nạn khá nghiêm trọng. Phần lớn thương tích đều tập trung ở đầu.
Lúc làm chung với nhau, anh từng nhiều lần đứng xem thử, cuối cùng phát hiện cô có một vết sẹo đã được khâu lại ở phần tóc trên phía trán trái.
Theo như hồ sơ y tế năm đó ghi lại, tai nạn này ít nhiều ảnh hưởng đến khả năng ghi nhớ và kí ức của Hạ An. Còn việc hồi phục thì rất khó để nói.
Kỳ Dương ngồi bần thần ra một phút. Anh biết tai nạn đó đã ít nhiều khiến cô quên đi mối quan hệ nguội lạnh của hai người ở nửa kỳ cuối cùng. Nhưng mà…
Đối với Diệp Ban Đông, Hạ An thực sự không còn xót lại chút ký ức gì ư?
“Anh sao lại hỏi như vậy? Anh đừng lo lắng quá! Em ổn mà!”
Hạ An sau một lúc không thấy Kỳ Dương hồi tin đã thắc mắc nhắn lại một câu.
Tiếng tin nhắn làm Kỳ Dương thoát khỏi trường suy nghĩ bất tận ấy.
“Ừm, vậy thôi ráng nghỉ ngơi ôn bài rồi chuẩn bị thi đi nhé!”
“Vâng, cám ơn anh!”
Sau hơn nửa tiếng nhốt mình trong phòng, Hạ An cuối cùng cũng chịu thò đầu ra ngoài cửa xem thử động tĩnh bên ngoài.
“Phù! May quá lên lầu hết rồi!”
Hạ An thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang lấy quần áo đi tắm tối.
Căn nhà này cũng thật tiện. Phòng cô nay dưới lầu trệt, sát bên nhà bếp với phòng tắm nhỏ. Trừ phòng ăn và sảnh tiếp khách dưới này, tất cả các phòng ngủ khác đều ở phía trên.
11 giờ 30 đêm
Những lọn tóc vừa gội nửa ướt nửa khô cứ bám lấy gương mặt có chút gầy đi của Hạ An. Cô khẽ đi từng bước về phòng ăn, một tay giữ lấy chiếc khăn lau tóc màu trắng còn vác trên vai.
Rột … rột…
Lại là chiếc bụng đói không nể nang gì chủ của nó.
Hạ An nhìn sơ lên bàn, thấy phần cơm của mình đã được bác Mi bọc gọn sang một góc. Trái tim cô vì thế chợt hoá ấm áp. Trong ngôi nhà này, ai cũng đối xử tốt với nhau.
Lúc hâm sơ lại đồ ăn, Hạ An không khỏi tò mò hướng tầm nhìn lên chiếc cầu thang chính điện.
“Làm ơn đừng xuống đây! Làm ơn đấy!”
Rất may, lời thỉnh cầu ấy cũng được đáp lại bằng sự im lặng tột độ trong không gian.
15 phút sau, Hạ An cũng đã ăn xong rồi rửa chén.
.
.
Cạch.
Cánh cửa chính chợt bung ra khi Hạ An cô vừa xoay chân bước về phòng.
“Ai vậy…?”
Hạ An hoang mang nhìn lên chiếc đồng hồ gỗ đứng ở chính sảnh.
Sắp 12 giờ đêm rồi. Chẳng lẽ là trộm sao?
Hạ An nhanh trí thụt người xuống, mon men về lại nhà bếp. Với bản năng phòng vệ của một người bình thường, cô rón rén lấy con dao gọt hoa quả trên kệ rồi thủ sẵn trên tay.
Bạch. Bạch…
Vì đèn ở chính sảnh đã tắt hết nên cô không thể nhìn rõ được gương mặt người bừa bước vào. Nhưng cô chắc chắn đó chính là một người đàn ông.
Người đó từ từ đóng lấy cánh cửa để không tạo ra tiếng động. Xong xuôi, anh ta không câu nệ mà tiến đến đứng trước phòng của Hạ An.
“Nguy rồi!!! Tuy đồ mình không có gì quý giá nhưng trong hộc tủ vẫn còn chiếc dây chuyền sapphire do Ban Đông tặng…”
Hạ An chật vật không biết nên tranh thủ lúc hắn ta không để ý mà chạy lên báo cho mọi người hay không. Dù không thể mở đèn làm kinh động hắn nhưng cô vẫn nhớ đường đi lên và vị trí các phòng.
“Bình tĩnh! Phải thật bình tĩnh!”
Một… hai… ba
Bóng dáng ấy chợt khựng lại vì nghe thấy tiếng lóc cóc đằng xa.
Là tiếng bước chân?
Người đàn ông đang đứng trước phòng Hạ An chợt phát hiện trong bếp vừa có người chạy ra.
Bóng dáng ấy khẩn trương tiến thẳng lên lầu, không hề ngoái nhìn lại.
“Hình như… thấy mình rồi?”
Hạ An bất đắc dĩ đập mấy phát lên cửa phòng Diệp Ban Đông vì phòng ngủ của anh ở lối lên cầu thang nhất. Dù như thế nào thì anh ta cũng là chủ nhà, nếu không báo cho anh ta thì tên trộm kia sớm muộn gì cũng men đột nhập vô.
“Diệp Ban Đông!!! Dậy đi!!! Có trộm trong nhà!!!”
Làm ơn, đừng ngủ quên mất!
Tiếng la thất thanh của Hạ An làm đánh thức mọi người và gây sự chú ý cho bóng đen cao to bên dưới.
Hắn ta không suy nghĩ liền rời khỏi chỗ trước phòng Hạ An mà chạy lên theo cô.
“Chết tiệt! Sao vậy chứ?”
Hạ An rủa thầm khi không nghe thấy bất kỳ phản hồi nào ở bên trong. Trong một giây sau đó, cô bắt đầu cảm thấy hoảng sợ khi cảm nhận được có người đang đứng đằng sau mình.
Tay cô run run rút xuống khỏi cửa phòng Ban Đông, không dám quay đầu lại.
Lỡ đâu hắn ta sẽ đâm cô một nhát…?
“Em đừng sợ. Là anh đây!”
Bàn tay ấy chợt đặt lên vai cô. Hạ An nghe thấy tim mình còn đập nhanh hơn lúc ban nãy vì giọng nói trầm ấm đó.
Diệp Ban Đông
Anh bị điên à? Doạ tôi muốn chết ngất rồi!!!
“Chuyện gì vậy? Trộm đâu?”
Bác Mi đã bị tiếng là của Hạ An làm cho thức giấc. Bác ấy cũng vội vã chạy xuống, tay không quên cầm theo một cây gậy đánh golf để phòng thân.
Trời ạ…
Hạ An đưa tay lên trán làm vẻ mặt bất mãn.
Bây giờ ước gì cô có thể đào hố chôn thân cho bớt nhục nhã.
Diệp Ban Đông trấn an bác Mi:
“Không có gì. Chỉ là hiểu lầm thôi. Bác lên ngủ trước đi.”
Bác Mi hiểu chuyện liền lui về phòng, để lại không gian riêng tư cho hai người họ.
Diệp Ban Đông dùng hai tay xoay người Hạ An lại. Anh ân cần cúi xuống nhìn cô, thì phát hiện bên tay kia của cô đang cầm lấy một con dao sắc bén.
Hạ An lúc này như mất đi nửa phần hồn. Cô không biết phải ứng xử như thế nào cho phải, cả người không động đậy gì thêm.
“Ngoan, đưa đây cho anh.”
Nói rồi Diệp Ban Đông nhẹ nhàng luồn tay vào lòng bàn tay cô để lấy đi con dao nguy hiểm kia.
“T..ại..s..ao..?”
Hạ An run run hỏi anh.
Tại sao giờ này anh không ở trên phòng?
Tại sao lại vào nhà với vẻ lén lén lút lút không thèm mở đèn lên?
Tại sao lại còn âm thầm đi đến trước cửa phòng ngủ của cô?
Diệp Ban Đông đặt con dao kia ngay ngắn vào một ngăn tủ gần đó rồi vòng lại vác cả người Hạ An bê lên.
“Bỏ em xuống!" Hạ An lí nhí trong miệng.
“Không phải em muốn biết tại sao sao? Ngoan ngoãn chút nào!”
Và thế là Hạ An, như một bao cát vùng vẫy trong vô vọng trên vai trái của Ban Đông, được bế thẳng ra khu vườn nhỏ trong sân nhà.
Trời đêm mùa hạ thật ra không quá lạnh lẽo và khô rát như ngày đông. Có điều, nhiệt độ hạ thấp xuống hẳn so với ban ngày cùng ít gió thổi sương đêm cũng đủ để làm cho bờ vai gầy kia phải co rút lại.
Lúc này Hạ An mới phát hiện chân cô không hề mang dép.
Bị bế đi trong tình trạng không đề phòng quả có đôi phần khó chịu.
“Lúc ăn uống tắm rửa xong thì anh ra ngoài đây hút thuốc.” Diệp Ban Đông cuối cùng cũng cất lời.
Quả nhiên mùi thoang thoảng của thuốc lá vẫn còn đâu đó trong câu nói vừa rồi.
Hạ An cả người cứng ngắt lại, một chút nhất cử nhất động cũng không.
Bởi vì,
Cô đang ngồi trên đùi của Diệp Ban Đông, trong lòng của anh ta.
Cô có thể chạy ư?
Diệp Ban Đông chợt siết chặt vòng tay lại, kéo sát gương mặt góc cạnh kia xuống gần mặt cô, chăm chú quan sát gì đó. Điều này vô tình làm cho Hạ An cô có chút ngượng ngùng không thoải mái:
“Bộ… mặt em… có dính gì sao?“
Diệp Ban Đông lắc đầu không nói.
Giữa trời đêm tối tăm như thế này, Hạ An bỗng cảm nhận được chút ánh sáng phảng phất qua đôi mắt của anh ta, tựa hồ như có chút gì đó cay cay.
Anh ta không để ý đến biểu cảm trên gương mặt cô, dường như chỉ đang chăm chú nhìn vào vết sẹo được khâu lại ở trên trán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.