Chương 10
Hồ Điệp Seba
30/07/2015
Đợi tôi rốt cuộc không tra được khí tức của Vô Cùng nữa, không thể phủ nhận, tôi mừng như điên suốt 12 giờ… rồi 24 giờ.
Cả ngày lẫn đêm bị “miếng cao da chó” đáng ghét kia dán lên lưng suốt 5 năm lẻ 3 tháng, đến cuối cùng tôi đã được hít thở bầu không khí của tự do.
Ngủ không cần đóng vai làm gậy trúc nữa, cũng sẽ không thỉnh thoảng móc phải rắn từ trong chăn ra nữa. Tôi muốn đi đâu thì đi, mỹ mãn dạo phố cả một ngày, không có người sẽ cố ý ngáng chân, xỉa xói tôi, lại càng sẽ không có người châm chích, bắt nạt tôi.
Cảm giác được tự do thật tuyệt vời.
Ngày đầu tiên, tôi quả thật nghĩ như vậy. Tôi lên kế hoạch nghĩ cuộc sống của mình sẽ như thế nào, có lẽ đi làm một bà thầy bói giả thần giả quỷ cũng không tệ, dù sao 5 năm nay tôi cũng học được chút thủ đoạn có thể hù người ta. Hoặc là làm thầy thuốc, tôi biết luyện chế vài loại đan dược đơn giản, dược liệu cũng không phức tạp lắm.
Nhưng ngày hôm sau, tôi đột nhiên cảm thấy những viễn cảnh và nguyện cảnh đó đều không còn thú vị nữa. Tôi không thừa nhận, nhưng không thừa nhận cũng không được, rằng tôi đang lo lắng.
Tôi vậy mà lo lắng cho Vô Cùng. Chuyện này quả thực khiến cho tôi tái cả mặt mày, ăn nuốt không trôi. Quả nhiên gần mực thì đen gần đèn thì rạng, tôi cuối cùng vẫn bị cảm hóa bởi một tên biến thái. Tôi không hề nhấc chân bỏ chạy, cư nhiên quanh quẩn trong khách sạn, rõ ràng tôi không cần lo lắng cho cuộc sống… trên người cũng không phải không có bạc.
Nhưng tôi giống một con lừa cần mẫn xay lúa, ở trong phòng dạo qua một vòng rồi lại một vòng, trong lòng hiện lên mấy trăm loại tưởng tượng đáng sợ. Tôi nghĩ đến lão Nhị đáng sợ của nhà hắn, nghĩ đến hắn thỉnh thoảng có kể lúc đi mạo hiểm nhặt cốt. Tấc tấc nguy cơ, bộ bộ kinh tâm.
Tôi nhớ hắn từng nói kỳ Nguyên Anh chưa đã là gì, chẳng qua là có năng lực tự vệ cơ bản mà thôi.
Cuối cùng tôi nhớ đến, lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, cánh tay nho nhỏ đầy máu đen kia, giữ chặt lấy tay áo tôi.
Tôi sống cùng một tên ‘mặt cười ngây ngô’ bất lương quá lâu, bản thân mình cũng sắp phát bệnh thần kinh đến nơi rồi. Nhiều lần tôi muốn bỏ đi, nhưng chân lại nặng như chì.
Hắn bảo tôi đợi ở đây.
Ngày thứ năm, tôi đang ngồi ăn cháo ở đại sảnh khách sạn, nghe thấy có người nhắc tới một yêu nhân (pháp sư). Nói hắn giữa đường giết chết ngựa của Bát vương gia, tứ phân ngũ liệt, thảm đến không nỡ nhìn. Yêu nhân kia lai lịch vô tung, chỉ bắt được hai cha con cấu kết với yêu nhân kia, đã bị giết rồi. Nhưng cũng trong đêm đó Bát vương gia tự dưng chết bất đắc kỳ tử, Hoàng Thượng vô cùng tức giận, hạ lệnh nghiêm tra vân vân.
…Tôi không nên để hắn ra ngoài một mình, nếu tôi đi theo, sự tình sẽ không biến tệ như vậy. Tôi luôn nói hắn là tên biến thái, âm hiểm giả dối. Nhưng lúc liệt linh (tách hồn), hắn thân là nguyên thần thứ tư, từ trước tới nay vẫn luôn bị nhốt trong mật thất, cứ thế một trăm năm. Tà ác của hắn là căn nguyên của sự ích kỷ của bản tôn, nhưng sự hồn nhiên của hắn căn bản là không có bất kỳ cơ hội nào liên quan đến thế giới này.
Trời ạ, Vô Cùng rốt cuộc đang ở nơi nào?
Tôi khóc, nước mắt nhỏ giọt lên chiếc nhẫn bạc, chân khí thưa thớt của tôi đột nhiên bị kéo mạnh một cái. Thử thăm dò vào thần thức, tôi cư nhiên thấy được hắn… hoặc có lẽ là nhìn thấy chiếc nhẫn vàng hắn đeo kia.
Vô Cùng từng nửa đùa nửa thật dạy tôi dán giáp mã, tôi lại không có lòng tin. Cứ chạy chưa được hai dặm liền sợ tới mức phanh gấp lại. Ngẫm lại tôi thật sự khiếm khuyết đạo tâm kinh khủng, học cái gì cũng không quá để tâm, qua quít tạm bợ. Đây là lần đầu tiên tôi hối hận đã không dụng tâm học.
Nuốt nuốt nước miếng, tôi chạy ra đường lớn, dán lên hai lá bùa giáp mã, cắn răng nhấc chân khởi động. Chiếc nhẫn bạc bắn ra phương hướng là một vệt sáng trong suốt thẳng tắp, tôi biết cảm giác phương hướng của mình không tốt, đành phải đi đường thẳng. Nhưng cái kiểu chạy như bay ào ào này, thật sự khiến tôi sợ mất mật. Nhất là còn băng một lèo từ lầu trên xuống lầu dưới, cuối cùng còn vừa chạy trên tường thành vừa thét chói tai rồi chạy xuống, thật sự rất đáng sợ…
Vệt sáng trong suốt càng lúc càng mờ nhạt, tôi cũng ngày càng thấp thỏm. Mùi máu tươi mỗi lúc một nặng, cho dù tốc độ nhanh như vậy, tôi còn liếc nhìn thấy vài thứ không muốn nhìn kỹ lại càng không muốn nghĩ kỹ là… khối thịt hay là nội tạng.
Tôi rất muốn nôn. Vì để làm cho mình hơi trôi nổi để không bị mài đứt chân, tôi đã ra sức tập trung hết chân khí vây quanh trên bàn chân, do đó chân khí hộ thể trên người còn mỏng hơn cả tờ giấy, càng vô lực ngăn cản bụi cây cành cây quẹt trầy xước da mình. Đương nhiên, tôi có thể mở Kim Chung Tráo, nhưng phù bảo này sẽ gây di chứng là hành động chậm chạp.
Hiện tại có là một khắc tôi cũng không thể lãng phí.
Thi cốt như núi, máu chảy thành sông. Tôi bắt gặp không ít pháp khí và phi kiếm đứt gãy, chứng tỏ vừa mới có một trận đại chiến. Hơn nữa là đại chiến giữa những người tu đạo…
Ánh sáng trong suốt ảm đạm hẳn đi, tôi nhìn thấy Vô Cùng. Tôi đã biết vì sao ánh sáng trong suốt kia lại ảm đạm xuống rồi, vì chân khí của hắn đã tiêu hao hết, hai tay máu tươi đầm đìa bị Kim Cang Xử (chày kim cang) ghim chặt trên mặt đất. Một hòa thượng dữ tợn giơ Nguyệt Nha trượng lên, đang muốn đánh giáng xuống.
* Kim cang xử:
“Phi kiếm ảnh, quét!” Tôi không chút suy nghĩ, gần như là theo bản năng gọi phù bảo ra. Hiện tại tôi cũng không có đủ năng lực để khởi động loại phù bảo kiêu ngạo này, hễ nó vừa ra khỏi hộp là sẽ nhắm thẳng vào đầu tôi.
Tôi khí thế bừng bừng hét lớn một tiếng, sử dụng toàn lực khởi động nó.
Sự thật chứng minh, phù bảo cũng biết sợ ác nhân. Nói chuyện dịu dàng hòa nhã không nghe, tôi vừa hung dữ một cái nó liền sợ, nó lượn một vòng lớn, bay nhanh nhắm thẳng đến đại hòa thượng kia, chẳng những chặt đứt Nguyệt Nha trượng, còn cắt đứt cổ đại hòa thượng, tràng hạt đứt phăng, rơi đầy đất.
Tôi đã giết người.
Bốn phía đột nhiên trở nên cực kỳ tĩnh tặng, chỉ có tiếng tim đập như trống chầu của tôi. Tôi nôn khan, ói ra. Muốn đứng lên lại không có sức, đành phải dùng cả hai tay hai chân bò đến bên cạnh Vô Cùng. Có thể là bị kinh hãi quá lớn, nên cảm xúc có chút tê liệt, tôi cư nhiên có gan đẩy đại hòa thượng không đầu ra, cũng không nhìn tới cái đầu đang phẫn nộ trừng to hai mắt của hắn.
“Vô Cùng? Vô Cùng!” Tôi vỗ mặt hắn, cả người hắn đều lạnh như băng. Hắn hé mắt ra, lại nhếch khóe miệng cười châm chọc.
“Loan Ca… đợi không kịp phải không?” Hắn thở hổn hển, “Hắn đã nói đúng. Ta không nên đi rước phiền toái.”
Tôi khóc nhổ chùy kim cang ghim chặt hai tay hắn ra, ôm hắn vào trong ngực. Vuốt vòng tay trữ vật của hắn, phát hiện Thiên Nguyên Đan của hắn trống không. Nhất định là hắn vừa đánh vừa ăn, tu luyện cắn thuốc thì cũng thôi đi, đến đánh nhau cũng cắn thuốc, là đến nước nào a?
Tôi đành phải tìm Bồi Nguyên Đan của mình cho hắn ăn, đối với người đã đến kỳ Nguyên Anh mà nói, dược lực của Bồi Nguyên Đan quá mỏng.
Hắn ngậm đan dược, nhìn tôi chăm chú. Giữ chặt tay áo tôi, “Loan Ca, bây giờ giết ta rồi, về sau ta sẽ không thể giết ngươi được nữa.”
Tôi sừng sộ trừng hắn, lửa giận dần bốc lên. Tên khốn này, vô liêm sỉ, đại biến thái! Tôi vừa vì hắn mà giết một người… là người của hai thế giới lần đầu tiên chạm đến mạng người, sau này chỉ sợ tôi sẽ gặp ác mộng cả đời… Hắn lại đang nói mấy lời xàm xí gì?!
Hắn kéo tay tôi, ấn lên thiên linh cái (huyệt trên đỉnh đầu). “Một lát ngươi động thủ… Nguyên Anh của ta sẽ ra từ chỗ này. Nếu ngươi nuốt vào… ước chừng có thể đi đến kỳ Linh Tịch. Khoảng cách đến Nguyên Anh sẽ không còn xa…”
“Câm miệng! Câm miệng câm miệng câm miệng!” Tôi túm lấy vạt áo trước của hắn, “Vì sao bây giờ còn muốn bắt nạt ta? Ta giết một người tương lai đã ngủ không ngon rồi, ngươi tính cho ta vĩnh viễn không ngủ được hả? Ngươi nói mau! Tại sao ngươi cứ khoái bắt nạt ta? Ta đã làm gì sai hả?!”
Hắn mang theo nụ cười thực đáng giận, đoạn hôn mê bất tỉnh. Áo trắng nhuốm bụi, mái tóc đen bóng lẫn lộn bùn đất. Hắn yếu đi từng chút một, chân khí dần kiệt quệ, Nguyên Anh ủ rủ không phấn chấn lên được, gần như tán công giải thể vậy.
Trầm sâu đến mức không gượng dậy được.
Tôi quẹt mạnh nước mắt, một tay ấn lên thiên linh cái của hắn, một tay ấn tại đan điền của hắn. Tôi nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại hắn đã làm thế nào.
Một âm một dương, tôi đem chân khí mỏng manh của mình rót vào thân thể hắn, giống như lấy nước trong khe đi tưới Đông Hải đã khô cạn vậy. Tôi đem hết toàn lực dùng chút chân khí này vận hành vòng Tiểu Chu thiên của hắn, chỉ đủ cho tôi vận hành một vòng, cứu tỉnh Nguyên Anh mà thôi.
Muốn cố kéo thêm vòng nữa, cũng không còn.
Ai bảo tôi không chịu chăm chỉ làm chi? Trước khi hôn mê, tôi chỉ kịp nghĩ mỗi điều đó.
Chờ đến lúc tôi tỉnh lại, chỉ cảm thấy rất lạnh. Rõ ràng trước mắt có lửa. Tôi cho là chân khí bị rút sạch, nên không còn hộ thể. Một lát sau, tôi mới ý thức được tôi đang nằm trong lòng Vô Cùng.
Hắn hai mắt nhắm nghiền, ngồi khoanh chân. Gương mặt tuy tái nhợt, nhưng nhàn nhạt nổi ánh quang. Tôi nghĩ hắn đã không sao rồi. Ngẩng đầu nhìn quanh, chúng tôi cư nhiên ở trong rừng trúc. Đây là một cái Mê sát trận, có tên là Tử khí đông lai.
Vô Cùng đã có thể khởi động trận này, hẳn là không có gì đáng ngại đi.
Nhưng tay tôi đều đã nhăn nhúm lại, y hệt xác ướp. Đây là kết quả của việc hao tổn chân khí quá mức, tôi cũng không dám sờ mặt mình, nhất định là y như một bà lão rồi.
Hắn mở mắt ra, tôi vội quay mặt đi. Ai ngờ đến cả động tác đơn giản này cũng khiến cổ tôi đau điếng.
Vô Cùng xoay mặt tôi lại, tôi bất mãn kháng nghị, giọng khàn khàn nói, “Khó coi chết được, đừng nhìn.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, “Không phải bảo ngươi chờ? Ngươi lăng xăng chạy tới tìm chết sao?”
Đừng hỏi ta, ta cũng không biết.
Trầm mặc một lát, “Tại sao ngươi không giết ta? Giết ta rồi, ngươi liền tự do. Không phải ngươi vẫn luôn muốn tự do hay sao?”
“Ngươi có bệnh à?” Tôi tức giận, “Muốn chết tự đi tìm chết, đừng nhờ cậy ta!”
“Nếu ta chết rồi, những thứ kia đều là của ngươi.” Hắn cầm lấy cằm tôi, ép tôi nhìn hắn, “Ta không hề giấu giếm ngươi điều gì.”
Tôi đột nhiên cáu đến thẹn, “Tại sao ư? Ta chính là không muốn giết ngươi đó, thế nào? Ta, ta chính là loại người có lương tâm thế đấy, sao nào? Ta chính là đứa ngu ngốc, ta chính là, chính là… chính là người quá tốt không được sao? Ai cần ngươi lo!”
Hắn đột nhiên hôn tôi.
Tôi nghĩ là mình đã hóa đá ngay lập tức rồi. Hàm răng cắn chặt, hai mắt cũng không đóng lại, trợn tròn. Hắn một mặt suy tư một mặt ngậm môi tôi, rất nghiêm túc, lại thực ngốc.
Hắn rời ra một chút nhìn tôi, còn tôi đã khiếp đảm đến nếp nhăn trên não như muốn xoắn lại. “Ta, ta… ta hiện tại nhất định rất khó nhìn đúng không?”
“Đúng vậy,” hắn gật gù, “Nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết con ruồi.”
Tôi thật sự nổi hỏa rồi. “Buông ta ra, tránh ra!” Tôi tìm cách ngồi dậy, lại cảm thấy cả người đau hết sức.
Hắn không buông tay, ngược lại ôm chặt hơn chút, tỳ mặt lên mặt tôi, “Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.” Hắn rất nhẹ rất nhẹ nói, “Ngươi là người đầu tiên, không vì lý do gì, lại không muốn giết ta ngược lại còn muốn cứu ta. Ngay cả hắn… cũng không đối tốt với ta được như vậy.”
Mũi tôi cay cay, tự dưng rất muốn khóc.
Cả ngày lẫn đêm bị “miếng cao da chó” đáng ghét kia dán lên lưng suốt 5 năm lẻ 3 tháng, đến cuối cùng tôi đã được hít thở bầu không khí của tự do.
Ngủ không cần đóng vai làm gậy trúc nữa, cũng sẽ không thỉnh thoảng móc phải rắn từ trong chăn ra nữa. Tôi muốn đi đâu thì đi, mỹ mãn dạo phố cả một ngày, không có người sẽ cố ý ngáng chân, xỉa xói tôi, lại càng sẽ không có người châm chích, bắt nạt tôi.
Cảm giác được tự do thật tuyệt vời.
Ngày đầu tiên, tôi quả thật nghĩ như vậy. Tôi lên kế hoạch nghĩ cuộc sống của mình sẽ như thế nào, có lẽ đi làm một bà thầy bói giả thần giả quỷ cũng không tệ, dù sao 5 năm nay tôi cũng học được chút thủ đoạn có thể hù người ta. Hoặc là làm thầy thuốc, tôi biết luyện chế vài loại đan dược đơn giản, dược liệu cũng không phức tạp lắm.
Nhưng ngày hôm sau, tôi đột nhiên cảm thấy những viễn cảnh và nguyện cảnh đó đều không còn thú vị nữa. Tôi không thừa nhận, nhưng không thừa nhận cũng không được, rằng tôi đang lo lắng.
Tôi vậy mà lo lắng cho Vô Cùng. Chuyện này quả thực khiến cho tôi tái cả mặt mày, ăn nuốt không trôi. Quả nhiên gần mực thì đen gần đèn thì rạng, tôi cuối cùng vẫn bị cảm hóa bởi một tên biến thái. Tôi không hề nhấc chân bỏ chạy, cư nhiên quanh quẩn trong khách sạn, rõ ràng tôi không cần lo lắng cho cuộc sống… trên người cũng không phải không có bạc.
Nhưng tôi giống một con lừa cần mẫn xay lúa, ở trong phòng dạo qua một vòng rồi lại một vòng, trong lòng hiện lên mấy trăm loại tưởng tượng đáng sợ. Tôi nghĩ đến lão Nhị đáng sợ của nhà hắn, nghĩ đến hắn thỉnh thoảng có kể lúc đi mạo hiểm nhặt cốt. Tấc tấc nguy cơ, bộ bộ kinh tâm.
Tôi nhớ hắn từng nói kỳ Nguyên Anh chưa đã là gì, chẳng qua là có năng lực tự vệ cơ bản mà thôi.
Cuối cùng tôi nhớ đến, lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, cánh tay nho nhỏ đầy máu đen kia, giữ chặt lấy tay áo tôi.
Tôi sống cùng một tên ‘mặt cười ngây ngô’ bất lương quá lâu, bản thân mình cũng sắp phát bệnh thần kinh đến nơi rồi. Nhiều lần tôi muốn bỏ đi, nhưng chân lại nặng như chì.
Hắn bảo tôi đợi ở đây.
Ngày thứ năm, tôi đang ngồi ăn cháo ở đại sảnh khách sạn, nghe thấy có người nhắc tới một yêu nhân (pháp sư). Nói hắn giữa đường giết chết ngựa của Bát vương gia, tứ phân ngũ liệt, thảm đến không nỡ nhìn. Yêu nhân kia lai lịch vô tung, chỉ bắt được hai cha con cấu kết với yêu nhân kia, đã bị giết rồi. Nhưng cũng trong đêm đó Bát vương gia tự dưng chết bất đắc kỳ tử, Hoàng Thượng vô cùng tức giận, hạ lệnh nghiêm tra vân vân.
…Tôi không nên để hắn ra ngoài một mình, nếu tôi đi theo, sự tình sẽ không biến tệ như vậy. Tôi luôn nói hắn là tên biến thái, âm hiểm giả dối. Nhưng lúc liệt linh (tách hồn), hắn thân là nguyên thần thứ tư, từ trước tới nay vẫn luôn bị nhốt trong mật thất, cứ thế một trăm năm. Tà ác của hắn là căn nguyên của sự ích kỷ của bản tôn, nhưng sự hồn nhiên của hắn căn bản là không có bất kỳ cơ hội nào liên quan đến thế giới này.
Trời ạ, Vô Cùng rốt cuộc đang ở nơi nào?
Tôi khóc, nước mắt nhỏ giọt lên chiếc nhẫn bạc, chân khí thưa thớt của tôi đột nhiên bị kéo mạnh một cái. Thử thăm dò vào thần thức, tôi cư nhiên thấy được hắn… hoặc có lẽ là nhìn thấy chiếc nhẫn vàng hắn đeo kia.
Vô Cùng từng nửa đùa nửa thật dạy tôi dán giáp mã, tôi lại không có lòng tin. Cứ chạy chưa được hai dặm liền sợ tới mức phanh gấp lại. Ngẫm lại tôi thật sự khiếm khuyết đạo tâm kinh khủng, học cái gì cũng không quá để tâm, qua quít tạm bợ. Đây là lần đầu tiên tôi hối hận đã không dụng tâm học.
Nuốt nuốt nước miếng, tôi chạy ra đường lớn, dán lên hai lá bùa giáp mã, cắn răng nhấc chân khởi động. Chiếc nhẫn bạc bắn ra phương hướng là một vệt sáng trong suốt thẳng tắp, tôi biết cảm giác phương hướng của mình không tốt, đành phải đi đường thẳng. Nhưng cái kiểu chạy như bay ào ào này, thật sự khiến tôi sợ mất mật. Nhất là còn băng một lèo từ lầu trên xuống lầu dưới, cuối cùng còn vừa chạy trên tường thành vừa thét chói tai rồi chạy xuống, thật sự rất đáng sợ…
Vệt sáng trong suốt càng lúc càng mờ nhạt, tôi cũng ngày càng thấp thỏm. Mùi máu tươi mỗi lúc một nặng, cho dù tốc độ nhanh như vậy, tôi còn liếc nhìn thấy vài thứ không muốn nhìn kỹ lại càng không muốn nghĩ kỹ là… khối thịt hay là nội tạng.
Tôi rất muốn nôn. Vì để làm cho mình hơi trôi nổi để không bị mài đứt chân, tôi đã ra sức tập trung hết chân khí vây quanh trên bàn chân, do đó chân khí hộ thể trên người còn mỏng hơn cả tờ giấy, càng vô lực ngăn cản bụi cây cành cây quẹt trầy xước da mình. Đương nhiên, tôi có thể mở Kim Chung Tráo, nhưng phù bảo này sẽ gây di chứng là hành động chậm chạp.
Hiện tại có là một khắc tôi cũng không thể lãng phí.
Thi cốt như núi, máu chảy thành sông. Tôi bắt gặp không ít pháp khí và phi kiếm đứt gãy, chứng tỏ vừa mới có một trận đại chiến. Hơn nữa là đại chiến giữa những người tu đạo…
Ánh sáng trong suốt ảm đạm hẳn đi, tôi nhìn thấy Vô Cùng. Tôi đã biết vì sao ánh sáng trong suốt kia lại ảm đạm xuống rồi, vì chân khí của hắn đã tiêu hao hết, hai tay máu tươi đầm đìa bị Kim Cang Xử (chày kim cang) ghim chặt trên mặt đất. Một hòa thượng dữ tợn giơ Nguyệt Nha trượng lên, đang muốn đánh giáng xuống.
* Kim cang xử:
“Phi kiếm ảnh, quét!” Tôi không chút suy nghĩ, gần như là theo bản năng gọi phù bảo ra. Hiện tại tôi cũng không có đủ năng lực để khởi động loại phù bảo kiêu ngạo này, hễ nó vừa ra khỏi hộp là sẽ nhắm thẳng vào đầu tôi.
Tôi khí thế bừng bừng hét lớn một tiếng, sử dụng toàn lực khởi động nó.
Sự thật chứng minh, phù bảo cũng biết sợ ác nhân. Nói chuyện dịu dàng hòa nhã không nghe, tôi vừa hung dữ một cái nó liền sợ, nó lượn một vòng lớn, bay nhanh nhắm thẳng đến đại hòa thượng kia, chẳng những chặt đứt Nguyệt Nha trượng, còn cắt đứt cổ đại hòa thượng, tràng hạt đứt phăng, rơi đầy đất.
Tôi đã giết người.
Bốn phía đột nhiên trở nên cực kỳ tĩnh tặng, chỉ có tiếng tim đập như trống chầu của tôi. Tôi nôn khan, ói ra. Muốn đứng lên lại không có sức, đành phải dùng cả hai tay hai chân bò đến bên cạnh Vô Cùng. Có thể là bị kinh hãi quá lớn, nên cảm xúc có chút tê liệt, tôi cư nhiên có gan đẩy đại hòa thượng không đầu ra, cũng không nhìn tới cái đầu đang phẫn nộ trừng to hai mắt của hắn.
“Vô Cùng? Vô Cùng!” Tôi vỗ mặt hắn, cả người hắn đều lạnh như băng. Hắn hé mắt ra, lại nhếch khóe miệng cười châm chọc.
“Loan Ca… đợi không kịp phải không?” Hắn thở hổn hển, “Hắn đã nói đúng. Ta không nên đi rước phiền toái.”
Tôi khóc nhổ chùy kim cang ghim chặt hai tay hắn ra, ôm hắn vào trong ngực. Vuốt vòng tay trữ vật của hắn, phát hiện Thiên Nguyên Đan của hắn trống không. Nhất định là hắn vừa đánh vừa ăn, tu luyện cắn thuốc thì cũng thôi đi, đến đánh nhau cũng cắn thuốc, là đến nước nào a?
Tôi đành phải tìm Bồi Nguyên Đan của mình cho hắn ăn, đối với người đã đến kỳ Nguyên Anh mà nói, dược lực của Bồi Nguyên Đan quá mỏng.
Hắn ngậm đan dược, nhìn tôi chăm chú. Giữ chặt tay áo tôi, “Loan Ca, bây giờ giết ta rồi, về sau ta sẽ không thể giết ngươi được nữa.”
Tôi sừng sộ trừng hắn, lửa giận dần bốc lên. Tên khốn này, vô liêm sỉ, đại biến thái! Tôi vừa vì hắn mà giết một người… là người của hai thế giới lần đầu tiên chạm đến mạng người, sau này chỉ sợ tôi sẽ gặp ác mộng cả đời… Hắn lại đang nói mấy lời xàm xí gì?!
Hắn kéo tay tôi, ấn lên thiên linh cái (huyệt trên đỉnh đầu). “Một lát ngươi động thủ… Nguyên Anh của ta sẽ ra từ chỗ này. Nếu ngươi nuốt vào… ước chừng có thể đi đến kỳ Linh Tịch. Khoảng cách đến Nguyên Anh sẽ không còn xa…”
“Câm miệng! Câm miệng câm miệng câm miệng!” Tôi túm lấy vạt áo trước của hắn, “Vì sao bây giờ còn muốn bắt nạt ta? Ta giết một người tương lai đã ngủ không ngon rồi, ngươi tính cho ta vĩnh viễn không ngủ được hả? Ngươi nói mau! Tại sao ngươi cứ khoái bắt nạt ta? Ta đã làm gì sai hả?!”
Hắn mang theo nụ cười thực đáng giận, đoạn hôn mê bất tỉnh. Áo trắng nhuốm bụi, mái tóc đen bóng lẫn lộn bùn đất. Hắn yếu đi từng chút một, chân khí dần kiệt quệ, Nguyên Anh ủ rủ không phấn chấn lên được, gần như tán công giải thể vậy.
Trầm sâu đến mức không gượng dậy được.
Tôi quẹt mạnh nước mắt, một tay ấn lên thiên linh cái của hắn, một tay ấn tại đan điền của hắn. Tôi nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại hắn đã làm thế nào.
Một âm một dương, tôi đem chân khí mỏng manh của mình rót vào thân thể hắn, giống như lấy nước trong khe đi tưới Đông Hải đã khô cạn vậy. Tôi đem hết toàn lực dùng chút chân khí này vận hành vòng Tiểu Chu thiên của hắn, chỉ đủ cho tôi vận hành một vòng, cứu tỉnh Nguyên Anh mà thôi.
Muốn cố kéo thêm vòng nữa, cũng không còn.
Ai bảo tôi không chịu chăm chỉ làm chi? Trước khi hôn mê, tôi chỉ kịp nghĩ mỗi điều đó.
Chờ đến lúc tôi tỉnh lại, chỉ cảm thấy rất lạnh. Rõ ràng trước mắt có lửa. Tôi cho là chân khí bị rút sạch, nên không còn hộ thể. Một lát sau, tôi mới ý thức được tôi đang nằm trong lòng Vô Cùng.
Hắn hai mắt nhắm nghiền, ngồi khoanh chân. Gương mặt tuy tái nhợt, nhưng nhàn nhạt nổi ánh quang. Tôi nghĩ hắn đã không sao rồi. Ngẩng đầu nhìn quanh, chúng tôi cư nhiên ở trong rừng trúc. Đây là một cái Mê sát trận, có tên là Tử khí đông lai.
Vô Cùng đã có thể khởi động trận này, hẳn là không có gì đáng ngại đi.
Nhưng tay tôi đều đã nhăn nhúm lại, y hệt xác ướp. Đây là kết quả của việc hao tổn chân khí quá mức, tôi cũng không dám sờ mặt mình, nhất định là y như một bà lão rồi.
Hắn mở mắt ra, tôi vội quay mặt đi. Ai ngờ đến cả động tác đơn giản này cũng khiến cổ tôi đau điếng.
Vô Cùng xoay mặt tôi lại, tôi bất mãn kháng nghị, giọng khàn khàn nói, “Khó coi chết được, đừng nhìn.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, “Không phải bảo ngươi chờ? Ngươi lăng xăng chạy tới tìm chết sao?”
Đừng hỏi ta, ta cũng không biết.
Trầm mặc một lát, “Tại sao ngươi không giết ta? Giết ta rồi, ngươi liền tự do. Không phải ngươi vẫn luôn muốn tự do hay sao?”
“Ngươi có bệnh à?” Tôi tức giận, “Muốn chết tự đi tìm chết, đừng nhờ cậy ta!”
“Nếu ta chết rồi, những thứ kia đều là của ngươi.” Hắn cầm lấy cằm tôi, ép tôi nhìn hắn, “Ta không hề giấu giếm ngươi điều gì.”
Tôi đột nhiên cáu đến thẹn, “Tại sao ư? Ta chính là không muốn giết ngươi đó, thế nào? Ta, ta chính là loại người có lương tâm thế đấy, sao nào? Ta chính là đứa ngu ngốc, ta chính là, chính là… chính là người quá tốt không được sao? Ai cần ngươi lo!”
Hắn đột nhiên hôn tôi.
Tôi nghĩ là mình đã hóa đá ngay lập tức rồi. Hàm răng cắn chặt, hai mắt cũng không đóng lại, trợn tròn. Hắn một mặt suy tư một mặt ngậm môi tôi, rất nghiêm túc, lại thực ngốc.
Hắn rời ra một chút nhìn tôi, còn tôi đã khiếp đảm đến nếp nhăn trên não như muốn xoắn lại. “Ta, ta… ta hiện tại nhất định rất khó nhìn đúng không?”
“Đúng vậy,” hắn gật gù, “Nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết con ruồi.”
Tôi thật sự nổi hỏa rồi. “Buông ta ra, tránh ra!” Tôi tìm cách ngồi dậy, lại cảm thấy cả người đau hết sức.
Hắn không buông tay, ngược lại ôm chặt hơn chút, tỳ mặt lên mặt tôi, “Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.” Hắn rất nhẹ rất nhẹ nói, “Ngươi là người đầu tiên, không vì lý do gì, lại không muốn giết ta ngược lại còn muốn cứu ta. Ngay cả hắn… cũng không đối tốt với ta được như vậy.”
Mũi tôi cay cay, tự dưng rất muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.