Chương 55: Âm mưu nham hiểm
Erica
20/09/2023
Sau ngày xảy ra tai nạn hôm đó quả thật đã là một chấn động ở Thượng Hải, nhưng khi tin tức một thương nhân có vị trí cao nhất ở giới thượng lưu là Hàn Trạch Dương có liên quan đến vụ tai nạn đó thì cả làn sóng dư luận đều náo loạn cả lên chỉ trong một đêm. Người dân và mọi người trong tầng lớp khác không ai là không biết đến chuyện này.
Tin tức Hàn Trạch Dương bị liên quan đến là kẻ tình nghi đứng sau làm ra vụ tai nạn kinh hoàng của Hàn Gia Lâm còn bị tạm giam ở sở cảnh sát để điều tra vụ án khi được công bố ra bên ngoài đã ảnh hưởng mạnh đến tập đoàn Hàn Thị. Cổ phiếu tụt dốc không phanh, mặt hàng trang sức kim cương đá quý theo đó cũng bị ngưng trệ trong việc ra mắt và mua bán, sức ảnh hưởng của sự kiện lần này thật sự đã chấn động toàn bộ Thượng Hải.
Khi Hàn Khiết Tình biết được tin này đã ngay lập tức chạy đến sở cảnh sát để gặp Hàn Trạch Dương, cô thật sự rất lo lắng cho ông, bao nhiêu sự thất vọng và u sầu về chuyện cả bệnh viện bị thảm sát cô đã không còn tâm trí để ý đến nữa, cô chỉ mong sau mau chóng đưa ông ra ngoài ngay lập tức mà thôi.
Hàn Khiết Tình biết rõ chuyện này nhất định không liên quan đến Hàn Trạch Dương, cô là con gái ông được một tay ông nuôi nấng từ nhỏ, dành hết bao nhiêu tình thương và thứ tốt nhất trên đời này cho cô. Chẳng lẽ cô không hiểu được ông sao? Hàn Khiết Tình tuy rằng đã biết chuyện ông vì mẹ cô chết mà đem cả bệnh viện cùng chôn sống theo nhưng mà, đó chẳng phải là vì ông quá yêu bà sao? Có lẽ vì lẽ đó nên Hàn Khiết Tình mới không có nghi ngờ về chuyện Hàn Gia Lâm chết là do Hàn Trạch Dương gây nên, ông là người một mực trọng tình trọng nghĩa, sẽ không vì chút tiền bạc mà ra tay giết chết em trai ruột của mình.
Hơn nữa, nếu như Hàn Gia Lâm là mối đe dọa của Hàn Trạch Dương thì ngay từ lúc ông ân đoạn nghĩa tuyệt cắt đứt quan hệ với ông ta đã khiến ông ta sống không bằng chết rồi, tại sao phải lần này đến lần khác giúp đỡ ông ta, như thế chẳng phải rất vô nghĩa sao? Cho ông ta rất nhiều tiền nhưng lại xử lí ông ta một cách tàn bạo như thế quả thật không giống phong cách của Hàn Trạch Dương. Vì thế Hàn Khiết Tình một mực tin tưởng ba mình.
Một chiếc xe Mercedes dừng lại trước sở cảnh sát, Lục Sát vừa tắt máy đã quay sang nói với Hàn Khiết Tình bên cạnh: “Có cần tôi vào với em không?”
Hàn Khiết Tình trong bộ dạng vừa lo lắng vừa sốt ruột đang gấp gáp tháo dây an toàn, nghe thế cô liền đáp: “Không cần đâu, anh ở trên xe chờ em đi.”
Tay Lục Sát đang định tháo dây an toàn ra thì hơi dừng lại, nhìn cô rồi trầm giọng lên tiếng: “Vậy em đi đi, tôi đợi em.”
“Được.” Hàn Khiết Tình tháo dây an toàn ra rồi nhìn Lục Sát một cái khẽ đáp. Sau đó cô nhanh chóng mở cửa xe ra rồi đi thẳng về phía sở cảnh sát.
Bên trong xe, khi bóng lưng của Hàn Khiết Tình dần khuất bóng, gương mặt của Lục Sát lúc này mới trở nên âm trầm lạnh giá. Hắn lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Để ý xem tình hình của Hàn Trạch Dương, nếu Hàn Khiết Tình muốn ngay lập tức cứu ông ta ra ngoài thì anh phải tìm mọi cách tạm thời ngăn lại, cứ lấy thêm vài manh mối bất lợi để cho ông ta ở trong đó thêm vài ngày nữa để ông ta hưởng thụ chút cực khổ đã, sau đó ra ngoài cũng không muộn. Anh cứ làm theo lời tôi căn dặn, nhớ kĩ, không được để ai phát hiện ra anh. Chuyện còn lại cứ để tôi sắp xếp.”
Cuộc điện thoại ngắn ngủi chỉ vài câu căn dặn của Lục Sát rồi sau đó hắn ngắt máy, lúc này trên môi hắn nở ra nụ cười quỷ dị mà lạnh lẽo tàn độc đến mức đáng sợ.
Bây giờ là ban sáng trong ngày mùa đông, gió lạnh thồi ù ù lên người Hàn Khiết Tình khiến cô phải hít một ngụm khí lạnh, tuy nhiên bước chân cô vẫn tiếp tục thẳng hướng nhanh chóng về phía sở cảnh sát, lòng cô bây giờ đã rối như tơ vò, muốn nhanh chóng nghĩ cách để làm sáng tỏ mọi chuyện để cứu Hàn Trạch Dương ra ngoài. Sau khi vào trong đó cô lập tức nói muốn gặp Hàn Trạch Dương, cô là thân nhân của ông.
Viên cảnh sát nam nhìn cô rồi nhíu mày một chút, bộ dạng hiện tại của Hàn Khiết Tình khiến anh ta thấy hơi khinh thường.
Bởi vì trong mấy ngày gần đây Hàn Khiết Tình không chải chuốt cho bản thân gì cả, mọi tâm tư đều đổ dồn lên việc Hàn Trạch Dương bị tạm giam, hôm nay cô lại ăn diện một chiếc váy màu suông màu xám nhạt, không tranh điểm cũng không mang trang sức. Bộ dạng vô cùng bình thường giống như một người trong tầng lớp trung lưu không đáng nhắc đến. Thế nên khi nhìn thấy Hàn Khiết Tình viên cảnh sát nam đó lập tức tỏ rõ thái độ: “Không được đâu, ông Hàn đang trong tình trạng bị tình nghi, hiện tại đang được thẩm vấn nghiêm ngặt đề điều tra. Không tiện để cô gặp mặt!”
Hàn Khiết Tình nghe lời nói anh ta đã ngay lập tức biết rằng anh ta có dụng ý khác, trong lòng cô không khỏi cười lạnh, nhưng bây giờ không phải lúc để đo co với anh ta. Hàn Khiết Tình không nói không rằng lấy từ trong túi xách ra một xấp tiền dày cộm nhét vào tay anh ta, tuy trên môi nở nụ cười gượng gạo lấy lòng nhưng thật ra ánh mắt cô lại lóe lên sự sắc lạnh: “Phiền anh giúp đỡ một chút.”
Viên cảnh sát sờ xấp tiền dày cộm đó thì ánh mắt anh ta lập tức sáng rực lên, không ngờ cô gái có bộ dạng bình thường thế này lại hào phóng như thế. Chợt nghĩ ra gì đó anh ta vội vàng lắp bắp nói: “Cô... cô là Hàn Khiết Tình? Con gái độc nhất vô nhị của Hàn Trạch Dương?”
Hàn Khiết Tình nhìn anh ta một cái rồi gật đầu.
Viên cảnh sát nuốt nước bọt một cái, anh ta đột nhiên quên mất Hàn Trạch Dương còn một người con gái nữa, không những thế gia thế của ông là hạng sang trọng như thế nào thì số tiền này chỉ là hạt cát trên sa mạc ở Hàn gia mà thôi. Thái độ viên cảnh sát lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, mỉm cười lấy lòng chỉ đường cho Hàn Khiết Tình: “Được được, Hàn tiểu thư đến đây để gặp mặt ba quả đúng là hiếu thảo. Ông Hàn đang ở trong phòng tạm giam, mời cô đi theo tôi.”
Hàn Khiết Tình cười lạnh một tiếng rồi đi theo anh ta, đến nơi, cô nhìn thấy Hàn Trạch Dương đang ngồi trên một cái ghế ở một căn phòng tạm giam, bộ dạng của ông vô cùng đáng thương. Mới giam một ngày nhưng trong thần sắc ông vô cùng tiều tụy, sắc mặt ảm đạm trông vô cùng mệt mỏi. Dường như trong một đêm mà tóc của ông đã bạc hẳn đi, nhìn cảnh đó trong lòng Hàn Khiết Tình không khỏi nhói lên một nhịp.
Sau khi viên cảnh sát mở cửa phòng ra cô đã ngay lập tức chạy đến ôm lấy Hàn Trạch Dương, ông cũng hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của cô nhưng ngay lập tức nở ra một nụ cười hiền dịu, xoa đầu cô: “Được rồi, Khiết Tình, sao con lại đến đây?”
Hàn Khiết Tình dìu ông lại ghế ngồi rồi nhìn ông bằng ánh mắt đau lòng: “Ba, nếu con không đến làm sao cứu ba được. Ba, ba thế nào rồi? Ba ở trong này có sao không? Có bị bọn họ làm khó không?”
Hàn Trạch Dương nhìn cô một cái rồi mỉm cười khẽ nói: “Không sao, sếp lớn ở đây có quen với ba, vì thế nên ông ấy không làm khó ba. Chỉ thẩm vấn ba một chút chuyện để tiện việc điều tra mà thôi, nếu sau vài ngày nữa tìm được chứng cứ chứng minh ba vô tội thì ba sẽ ngay lập tức được thả ra ngoài.”
Hàn Khiết Tình đau lòng siết chặt lấy bàn tay chai sạn của ông, hốc mắt cô đỏ hoe, nghĩ ngợi một lát cô cắn răng hỏi: “Ba, chuyện của chú Lâm...”
Hàn Trạch Dương nhìn cô mà thở dài: “Khiết Tình, con có tin ba không?”
Hàn Khiết Tình ngay lập tức gật đầu không do dự. Cô là con gái ông đương nhiên cô tin ông vô điều kiện, không chỉ vì ông là ba cô mà cô tin ông mà còn vì cô hiểu ông, ông nhất định sẽ không làm tổn hại đến gia đình mình chỉ vì mâu thuẫn tiền bạc và địa vị quyền lực.
Hàn Trạch Dương cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ở trong lòng, ông nhìn cô một cái rồi lại đưa mắt về phía xa xăm qua cánh cửa phòng tạm giam, bất lực thở dài: “Quả thật khi Gia Lâm chết ba cũng bất ngờ lắm, nhưng vụ tai nạn đó thật sự không phải do ba gây ra. Trước lúc nó chết đúng là ba với nó có cãi vã qua điện thoại, cũng có mâu thuẫn trước đó, nhưng ba cũng không thể nhẫn tâm tới mức giết chết em trai ruột của mình được.”
“Ba, con tin tưởng ba không giết chú ấy. Nhưng mà, chuyện này nhất định có kẻ đứng sau giá họa cho ba, nếu tìm ra kẻ này chắc chắn ba sẽ được giải oan.” Hàn Khiết Tình một mức kiên định tin tưởng ông, không hề có lòng nghi ngờ với người cha này.
Hàn Trạch Dương hơi rũ mắt xuống, ảm đạm lên tiếng: “Ba không biết rốt cuộc đã đắc tội với kẻ nào, năm lần bảy lượt muốn ba thân bại danh liệt. Lần đầu tiên khiến ba thiệt hại một số tiền không nhỏ, lần thứ hai là tính mạng con người. Có lẽ rằng thực lực của kẻ này rất lớn mới có thể dọn dẹp sạch sẽ hiện trường không một chút dấu vết như vậy. E rằng lần này ba khó mà giải quyết nhanh chóng được.”
Gương mặt Hàn Khiết Tình bỗng trở nên trắng bệch, lòng cô bây giờ đã lo lắng đến cực điểm: “Ba, ý ba là trong khoảng thời gian ngắn nhất ba không thể ra ngoài sao?”
Hàn Trạch Dương thở dài rũ rượi mà trầm giọng đáp: “Có lẽ như thế, hiện tại mọi manh mối đều bất lợi dành cho ba, muốn ra ngoài trong thời gian nhanh nhất là không thể. Nếu sự việc nghiêm trọng hơn nữa, là không còn chứng cứ chứng minh ba vô tội thì chắc chắn tội này sẽ đổ lên đầu ba.”
“Không đâu ba, cảnh sát giỏi như vậy, chắc chắn sẽ tìm ra được chứng cứ chứng minh ba bị oan mà.” Càng nghe ông nói Hàn Khiết Tình càng sốt ruột hơn nữa, trước khi cô đến đây đã nghĩ sự việc lần này rất khó giải quyết, nhưng càng không ngờ nó lại nghiêm trọng hơn thế nữa.
“Khiết Tình, con đừng ngây thơ như vậy. Kẻ muốn ba chết đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ba, nói không chừng khi biết con đến đây sẽ ngay lập tức cho người tạo thêm vài manh mối bất lợi cho ba nữa. Bởi vì trước khi ba vào đây ba đã ngay tức khắc tìm luật sư giỏi nhất rồi, danh tiếng của ông ấy đã vang dội khắp nước. Nhưng mà, do bị kiềm hãm bởi một thế lực bí ẩn nào đó giong các bang phái nên ông ấy chưa tìm được chứng cứ rõ ràng chứng minh ba vô tội, nên tạm thời chỉ có thể tìm cách nhanh nhất để biện hộ mà thôi.” Gương mặt Hàn Trạch Dương hiện lên sự ảm đạm thâm trầm, ông đứng ở vị trí như hiện tại đã rất lâu rồi, lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, đương nhiên những âm mưu như thế ông gặp đã nhiều, ông đã không ít lần sắp sửa rơi vào cái bẫy của đối thủ. Nhưng lần nào họ cũng đều thất bại vì không cách nào hạ gục được ông, không ngờ lần này ông lại bị rơi vào bẫy lớn như thế này đây. Thật sự thế lực của kẻ đứng sau mọi chuyện quá lớn mới có thể thao túng mọi chuyện trong lòng bàn tay một cách nhanh gọn, và chắc chắn dụng ý là muốn dồn ông vào chỗ chết, khiến ông thân bại danh liệt không còn chỗ đứng ở mọi nơi.
Tin tức Hàn Trạch Dương bị liên quan đến là kẻ tình nghi đứng sau làm ra vụ tai nạn kinh hoàng của Hàn Gia Lâm còn bị tạm giam ở sở cảnh sát để điều tra vụ án khi được công bố ra bên ngoài đã ảnh hưởng mạnh đến tập đoàn Hàn Thị. Cổ phiếu tụt dốc không phanh, mặt hàng trang sức kim cương đá quý theo đó cũng bị ngưng trệ trong việc ra mắt và mua bán, sức ảnh hưởng của sự kiện lần này thật sự đã chấn động toàn bộ Thượng Hải.
Khi Hàn Khiết Tình biết được tin này đã ngay lập tức chạy đến sở cảnh sát để gặp Hàn Trạch Dương, cô thật sự rất lo lắng cho ông, bao nhiêu sự thất vọng và u sầu về chuyện cả bệnh viện bị thảm sát cô đã không còn tâm trí để ý đến nữa, cô chỉ mong sau mau chóng đưa ông ra ngoài ngay lập tức mà thôi.
Hàn Khiết Tình biết rõ chuyện này nhất định không liên quan đến Hàn Trạch Dương, cô là con gái ông được một tay ông nuôi nấng từ nhỏ, dành hết bao nhiêu tình thương và thứ tốt nhất trên đời này cho cô. Chẳng lẽ cô không hiểu được ông sao? Hàn Khiết Tình tuy rằng đã biết chuyện ông vì mẹ cô chết mà đem cả bệnh viện cùng chôn sống theo nhưng mà, đó chẳng phải là vì ông quá yêu bà sao? Có lẽ vì lẽ đó nên Hàn Khiết Tình mới không có nghi ngờ về chuyện Hàn Gia Lâm chết là do Hàn Trạch Dương gây nên, ông là người một mực trọng tình trọng nghĩa, sẽ không vì chút tiền bạc mà ra tay giết chết em trai ruột của mình.
Hơn nữa, nếu như Hàn Gia Lâm là mối đe dọa của Hàn Trạch Dương thì ngay từ lúc ông ân đoạn nghĩa tuyệt cắt đứt quan hệ với ông ta đã khiến ông ta sống không bằng chết rồi, tại sao phải lần này đến lần khác giúp đỡ ông ta, như thế chẳng phải rất vô nghĩa sao? Cho ông ta rất nhiều tiền nhưng lại xử lí ông ta một cách tàn bạo như thế quả thật không giống phong cách của Hàn Trạch Dương. Vì thế Hàn Khiết Tình một mực tin tưởng ba mình.
Một chiếc xe Mercedes dừng lại trước sở cảnh sát, Lục Sát vừa tắt máy đã quay sang nói với Hàn Khiết Tình bên cạnh: “Có cần tôi vào với em không?”
Hàn Khiết Tình trong bộ dạng vừa lo lắng vừa sốt ruột đang gấp gáp tháo dây an toàn, nghe thế cô liền đáp: “Không cần đâu, anh ở trên xe chờ em đi.”
Tay Lục Sát đang định tháo dây an toàn ra thì hơi dừng lại, nhìn cô rồi trầm giọng lên tiếng: “Vậy em đi đi, tôi đợi em.”
“Được.” Hàn Khiết Tình tháo dây an toàn ra rồi nhìn Lục Sát một cái khẽ đáp. Sau đó cô nhanh chóng mở cửa xe ra rồi đi thẳng về phía sở cảnh sát.
Bên trong xe, khi bóng lưng của Hàn Khiết Tình dần khuất bóng, gương mặt của Lục Sát lúc này mới trở nên âm trầm lạnh giá. Hắn lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Để ý xem tình hình của Hàn Trạch Dương, nếu Hàn Khiết Tình muốn ngay lập tức cứu ông ta ra ngoài thì anh phải tìm mọi cách tạm thời ngăn lại, cứ lấy thêm vài manh mối bất lợi để cho ông ta ở trong đó thêm vài ngày nữa để ông ta hưởng thụ chút cực khổ đã, sau đó ra ngoài cũng không muộn. Anh cứ làm theo lời tôi căn dặn, nhớ kĩ, không được để ai phát hiện ra anh. Chuyện còn lại cứ để tôi sắp xếp.”
Cuộc điện thoại ngắn ngủi chỉ vài câu căn dặn của Lục Sát rồi sau đó hắn ngắt máy, lúc này trên môi hắn nở ra nụ cười quỷ dị mà lạnh lẽo tàn độc đến mức đáng sợ.
Bây giờ là ban sáng trong ngày mùa đông, gió lạnh thồi ù ù lên người Hàn Khiết Tình khiến cô phải hít một ngụm khí lạnh, tuy nhiên bước chân cô vẫn tiếp tục thẳng hướng nhanh chóng về phía sở cảnh sát, lòng cô bây giờ đã rối như tơ vò, muốn nhanh chóng nghĩ cách để làm sáng tỏ mọi chuyện để cứu Hàn Trạch Dương ra ngoài. Sau khi vào trong đó cô lập tức nói muốn gặp Hàn Trạch Dương, cô là thân nhân của ông.
Viên cảnh sát nam nhìn cô rồi nhíu mày một chút, bộ dạng hiện tại của Hàn Khiết Tình khiến anh ta thấy hơi khinh thường.
Bởi vì trong mấy ngày gần đây Hàn Khiết Tình không chải chuốt cho bản thân gì cả, mọi tâm tư đều đổ dồn lên việc Hàn Trạch Dương bị tạm giam, hôm nay cô lại ăn diện một chiếc váy màu suông màu xám nhạt, không tranh điểm cũng không mang trang sức. Bộ dạng vô cùng bình thường giống như một người trong tầng lớp trung lưu không đáng nhắc đến. Thế nên khi nhìn thấy Hàn Khiết Tình viên cảnh sát nam đó lập tức tỏ rõ thái độ: “Không được đâu, ông Hàn đang trong tình trạng bị tình nghi, hiện tại đang được thẩm vấn nghiêm ngặt đề điều tra. Không tiện để cô gặp mặt!”
Hàn Khiết Tình nghe lời nói anh ta đã ngay lập tức biết rằng anh ta có dụng ý khác, trong lòng cô không khỏi cười lạnh, nhưng bây giờ không phải lúc để đo co với anh ta. Hàn Khiết Tình không nói không rằng lấy từ trong túi xách ra một xấp tiền dày cộm nhét vào tay anh ta, tuy trên môi nở nụ cười gượng gạo lấy lòng nhưng thật ra ánh mắt cô lại lóe lên sự sắc lạnh: “Phiền anh giúp đỡ một chút.”
Viên cảnh sát sờ xấp tiền dày cộm đó thì ánh mắt anh ta lập tức sáng rực lên, không ngờ cô gái có bộ dạng bình thường thế này lại hào phóng như thế. Chợt nghĩ ra gì đó anh ta vội vàng lắp bắp nói: “Cô... cô là Hàn Khiết Tình? Con gái độc nhất vô nhị của Hàn Trạch Dương?”
Hàn Khiết Tình nhìn anh ta một cái rồi gật đầu.
Viên cảnh sát nuốt nước bọt một cái, anh ta đột nhiên quên mất Hàn Trạch Dương còn một người con gái nữa, không những thế gia thế của ông là hạng sang trọng như thế nào thì số tiền này chỉ là hạt cát trên sa mạc ở Hàn gia mà thôi. Thái độ viên cảnh sát lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, mỉm cười lấy lòng chỉ đường cho Hàn Khiết Tình: “Được được, Hàn tiểu thư đến đây để gặp mặt ba quả đúng là hiếu thảo. Ông Hàn đang ở trong phòng tạm giam, mời cô đi theo tôi.”
Hàn Khiết Tình cười lạnh một tiếng rồi đi theo anh ta, đến nơi, cô nhìn thấy Hàn Trạch Dương đang ngồi trên một cái ghế ở một căn phòng tạm giam, bộ dạng của ông vô cùng đáng thương. Mới giam một ngày nhưng trong thần sắc ông vô cùng tiều tụy, sắc mặt ảm đạm trông vô cùng mệt mỏi. Dường như trong một đêm mà tóc của ông đã bạc hẳn đi, nhìn cảnh đó trong lòng Hàn Khiết Tình không khỏi nhói lên một nhịp.
Sau khi viên cảnh sát mở cửa phòng ra cô đã ngay lập tức chạy đến ôm lấy Hàn Trạch Dương, ông cũng hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của cô nhưng ngay lập tức nở ra một nụ cười hiền dịu, xoa đầu cô: “Được rồi, Khiết Tình, sao con lại đến đây?”
Hàn Khiết Tình dìu ông lại ghế ngồi rồi nhìn ông bằng ánh mắt đau lòng: “Ba, nếu con không đến làm sao cứu ba được. Ba, ba thế nào rồi? Ba ở trong này có sao không? Có bị bọn họ làm khó không?”
Hàn Trạch Dương nhìn cô một cái rồi mỉm cười khẽ nói: “Không sao, sếp lớn ở đây có quen với ba, vì thế nên ông ấy không làm khó ba. Chỉ thẩm vấn ba một chút chuyện để tiện việc điều tra mà thôi, nếu sau vài ngày nữa tìm được chứng cứ chứng minh ba vô tội thì ba sẽ ngay lập tức được thả ra ngoài.”
Hàn Khiết Tình đau lòng siết chặt lấy bàn tay chai sạn của ông, hốc mắt cô đỏ hoe, nghĩ ngợi một lát cô cắn răng hỏi: “Ba, chuyện của chú Lâm...”
Hàn Trạch Dương nhìn cô mà thở dài: “Khiết Tình, con có tin ba không?”
Hàn Khiết Tình ngay lập tức gật đầu không do dự. Cô là con gái ông đương nhiên cô tin ông vô điều kiện, không chỉ vì ông là ba cô mà cô tin ông mà còn vì cô hiểu ông, ông nhất định sẽ không làm tổn hại đến gia đình mình chỉ vì mâu thuẫn tiền bạc và địa vị quyền lực.
Hàn Trạch Dương cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ở trong lòng, ông nhìn cô một cái rồi lại đưa mắt về phía xa xăm qua cánh cửa phòng tạm giam, bất lực thở dài: “Quả thật khi Gia Lâm chết ba cũng bất ngờ lắm, nhưng vụ tai nạn đó thật sự không phải do ba gây ra. Trước lúc nó chết đúng là ba với nó có cãi vã qua điện thoại, cũng có mâu thuẫn trước đó, nhưng ba cũng không thể nhẫn tâm tới mức giết chết em trai ruột của mình được.”
“Ba, con tin tưởng ba không giết chú ấy. Nhưng mà, chuyện này nhất định có kẻ đứng sau giá họa cho ba, nếu tìm ra kẻ này chắc chắn ba sẽ được giải oan.” Hàn Khiết Tình một mức kiên định tin tưởng ông, không hề có lòng nghi ngờ với người cha này.
Hàn Trạch Dương hơi rũ mắt xuống, ảm đạm lên tiếng: “Ba không biết rốt cuộc đã đắc tội với kẻ nào, năm lần bảy lượt muốn ba thân bại danh liệt. Lần đầu tiên khiến ba thiệt hại một số tiền không nhỏ, lần thứ hai là tính mạng con người. Có lẽ rằng thực lực của kẻ này rất lớn mới có thể dọn dẹp sạch sẽ hiện trường không một chút dấu vết như vậy. E rằng lần này ba khó mà giải quyết nhanh chóng được.”
Gương mặt Hàn Khiết Tình bỗng trở nên trắng bệch, lòng cô bây giờ đã lo lắng đến cực điểm: “Ba, ý ba là trong khoảng thời gian ngắn nhất ba không thể ra ngoài sao?”
Hàn Trạch Dương thở dài rũ rượi mà trầm giọng đáp: “Có lẽ như thế, hiện tại mọi manh mối đều bất lợi dành cho ba, muốn ra ngoài trong thời gian nhanh nhất là không thể. Nếu sự việc nghiêm trọng hơn nữa, là không còn chứng cứ chứng minh ba vô tội thì chắc chắn tội này sẽ đổ lên đầu ba.”
“Không đâu ba, cảnh sát giỏi như vậy, chắc chắn sẽ tìm ra được chứng cứ chứng minh ba bị oan mà.” Càng nghe ông nói Hàn Khiết Tình càng sốt ruột hơn nữa, trước khi cô đến đây đã nghĩ sự việc lần này rất khó giải quyết, nhưng càng không ngờ nó lại nghiêm trọng hơn thế nữa.
“Khiết Tình, con đừng ngây thơ như vậy. Kẻ muốn ba chết đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ba, nói không chừng khi biết con đến đây sẽ ngay lập tức cho người tạo thêm vài manh mối bất lợi cho ba nữa. Bởi vì trước khi ba vào đây ba đã ngay tức khắc tìm luật sư giỏi nhất rồi, danh tiếng của ông ấy đã vang dội khắp nước. Nhưng mà, do bị kiềm hãm bởi một thế lực bí ẩn nào đó giong các bang phái nên ông ấy chưa tìm được chứng cứ rõ ràng chứng minh ba vô tội, nên tạm thời chỉ có thể tìm cách nhanh nhất để biện hộ mà thôi.” Gương mặt Hàn Trạch Dương hiện lên sự ảm đạm thâm trầm, ông đứng ở vị trí như hiện tại đã rất lâu rồi, lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, đương nhiên những âm mưu như thế ông gặp đã nhiều, ông đã không ít lần sắp sửa rơi vào cái bẫy của đối thủ. Nhưng lần nào họ cũng đều thất bại vì không cách nào hạ gục được ông, không ngờ lần này ông lại bị rơi vào bẫy lớn như thế này đây. Thật sự thế lực của kẻ đứng sau mọi chuyện quá lớn mới có thể thao túng mọi chuyện trong lòng bàn tay một cách nhanh gọn, và chắc chắn dụng ý là muốn dồn ông vào chỗ chết, khiến ông thân bại danh liệt không còn chỗ đứng ở mọi nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.