Chương 4: Bắt cóc
Erica
20/09/2023
Tâm trạng hôm nay của Hàn Khiết Tình vô cùng tốt. Cô quyết định gọi Tích Thấu, Tô Ân Nhiên là hai người bạn thân nhất của cô cùng đi mua sắm.
Dáng vẻ của ba cô gái trong trung tâm thương mại khiến ai cũng phải ngó mắt nhìn tới. Cả ba vị tiểu thư này đều trạc tuổi nhau làm người ta còn nghĩ đây là ba chị em ruột.
Hàn Khiết Tình đẹp lung linh đầy khêu gợi. Hôm nay cô mặc một chiếc váy yếm xinh xắn. Phối hợp cùng với đôi giày thể thao không cầu kỳ nhưng lại đáng yêu vô cùng. Mái tóc đen huyền của cô được buộc lên cao thành kiểu đuôi ngựa đơn giản. Ai nhìn vào cũng đều nghĩ cô là thiếu nữ mười tám tuổi chứ không phải cô gái hai tư tuổi.
Tích Thấu, một cô gái có thân hình bốc lửa. Cô mặc chiếc váy hở hang, lộ ra vòng một đầy đặn. Cô cũng là tiểu thư danh giá, tính cách của cô khá ương ngạnh nên ít nhiều người cũng không thích cô.
Trái ngược với cả hai người bạn thân kia là Tô Ân Nhiên mang vẻ dịu dàng, điềm đạm. Cô rất ít nói và luôn mang trong người sự ngây thơ trong sáng của con gái tuổi đang lớn. Gia thế cô không bằng Tích Thấu và Tô Ân Nhiên nên từ nhỏ cô đã cố gắng làm lụng vất vả. Cô học được trong trường nổi tiếng cũng là nhờ vào Hàn Khiết Tình.
Hàn Khiết Tình tuy là tiểu thư danh giá nổi tiếng bật nhất không ai sánh bằng ở Thượng Hải nhưng Hàn Khiết Tình trước nay không để ý đến các địa vị cao sang quyền quý hay kẻ nghèo hèn gì cả, cô xem trọng Tô Ân Nhiên vì sự nổ lực của cô ấy mà từ đó đã trở thành bạn thân đến bây giờ.
Tích Thấu và Hàn Khiết Tình chưa bao giờ bắt nạt Tô Ân Nhiên. Cả ba người xem nhau như chị em ruột, có gì cũng đều chia sẻ với nhau mà không chút giấu diếm.
Hôm nay Hàn Khiết Tình mua cho Tô Ân Nhiên khá nhiều váy đẹp, tất cả váy ở trung tâm thương mại này đều do cô thanh toán rồi tặng cho Tô Ân Nhiên.
Tích Thấu thì sao chịu để thua Hàn Khiết Tình được chứ? Thế là tất cả trang sức ở đây do Tích Thấu mua cũng đều dồn lên Tô Ân Nhiên.
Tô Ân Nhiên bật cười trước hai cô bạn thân của mình:
“Hai cậu giống như xem mình là mỹ nhân được bao nuôi không bằng ấy!”
Hàn Khiết Tình và Tích Thấu nghe vậy thì cùng nhau bật cười ha hả.
Cả ba người sau khi dọn sạch sẽ hết trung tâm thương mại thì gọi xe đến chuyển đồ về nhà.
Hàn Khiết Tình đang đứng thanh toán với xe chở hàng thì bỗng đâu một chiếc xe Jeep màu đen chặn trước mặt cô rồi một tên đàn ông lạ mắt bắt cô lên bịt vào miệng cô một cái khăn trắng chứa đầy thuốc mê.
Hàn Khiết Tình chưa kịp la lớn thì thấy tất cả tối sầm lại, cô dần mất đi ý thức rồi chìm vào hôn mê.
Tích Thấu cả Tô Ân Nhiên đều hết hồn mà gào lên cứu giúp nhưng do ở đây bây giờ hơi vắng vẻ lại chẳng ai nghe thấy. Còn chiếc xe ấy đã lăn bánh vụt mất tự bao giờ.
Vì hôm nay Hàn Khiết Tình không cho vệ sĩ đi theo nên bọn chúng mới có cơ hội ra tay.
Tích Thấu hốt hoảng:
“Ân Nhiên, chúng ta làm sao bây giờ? Khiết Tình bị bắt rồi!”
Tô Ân Nhiên nghĩ lúc này phải thật bình tĩnh, cô an ủi Tích Thấu:
“Trước tiên chúng ta đến báo cảnh sát trước. Trên đường đi thì gọi cho bác Hàn. Thực lực của ông ấy lớn như vậy chắc chắn sẽ cứu được Khiết Tình!”
Tích Thấu gật đầu sợ hãi rồi cả hai người nhanh chóng rời đi.
...----------------...
Biệt thự Hàn gia.
Chát..
Tiếng đập bàn vang lên dữ dội.
Quản Độ đi qua đi lại không ngừng nghỉ mà trong lòng đầy lo lắng cho Hàn Khiết Tình. Nghe được tiếng đập bàn ông cũng hết hồn mà quay sang Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương hóa lạnh lùng mà nhìn đám vệ sĩ:
“Tôi nuôi mấy người làm kiểng à? Khiết Tình bây giờ đã bị bắt cóc rồi! Nếu bọn chúng làm hại đến một sợi tóc của con bé tôi nhất định bắt các người cùng chôn theo. Mau nhanh chóng đi tìm tung tích con bé cho tôi!”
Mấy người làm trong nhà ai nấy đều sợ hãi mà không dám lại gần Hàn Trạch Dương sợ sẽ bị vạ lây. Cả chục vệ sĩ sợ hãi mà rối loạn chạy đi. Họ chỉ mong sao nhanh tìm được Hàn Khiết Tình. Nếu không, ông chủ của bọn họ sẽ tiễn họ đi theo cô.
Trên chiếc xe Jeep màu đen tổng cộng có bốn người nếu tính luôn Hàn Khiết Tình.
Hai người đàn ông lạ mặt cùng dùng ánh mắt dâm đãng nhìn Hàn Khiết Tình.
Một tên định chạm vào đùi cô thì liền bị tên mặt dữ hung tợn ngăn lại quát lớn:
“Mày làm chó má gì vậy hả? Nó là đại tiểu thư của Hàn gia đấy! Mày dám đụng vào nó không sợ Hàn Trạch Dương thiêu sống mày à thằng điên?”
Tên vừa định chạm vào cô và tên còn lại dùng ánh mắt thèm muốn đó nghe vậy thì hoảng sợ:
“Chúng ta bắt cóc nó tống tiền thì trước tiên phải chơi nó cái đã chứ anh Phong?”
Người tên Phong nghe vậy thì đánh một cú vào mặt tên đó khiến hắn ta đau đơn thét lên:
“Mẹ kiếp! Chúng ta tống tiền nhưng không có nghĩa là dở trò đồi bại với nó! Mày muốn có tiền rồi trốn đi nước ngoài dễ dàng hay muốn cùng tiền chôn xuống mồ?”
Tên mới bị đánh vội không dám nhìn Hàn Khiết Tình thêm giây phút nào nữa. Tên còn lại cũng im bặt.
Phong bấm một dãy số điện thoại:
“Hàn Trạch Dương, con gái ông đang ở trong tay tôi. Khôn hồn thì giao năm trăm triệu ra đây! Nếu không thì chờ nhận xác con gái bảo bối của ông đi nhé!”
Hàn Trạch Dương nghiến răng kèn kẹt:
“Chúng mày muốn bao nhiêu tiền tao cũng đưa. Nhưng điều kiện đầu tiên nếu con gái tao mất một sợi tóc thì chúng mày tự tìm nơi chôn cất cho chính mình đi!”
Phong cười ha hả:
“Hàn Trạch Dương ông yên tâm đi. Con gái của ông sẽ được vẹn nguyên đến khi chúng tôi nhận được tiền. Địa chỉ tôi sẽ gửi đến ông sau!”
Tiếng điện thoại cúp dần.
Hàn Trạch Dương hai mắt đỏ ngầu mà đập điện thoại vỡ tan bành.
Nếu bọn chúng làm hại đến Hàn Khiết Tình ông nhất định sẽ khiến bọn chúng chết không có chỗ chôn.
...----------------...
Xe Jeep dừng lại trước một căn nhà bằng gỗ, nơi đây có lẽ là địa bàn của bọn chúng.
Phong bảo tên tài xế lái xe vác Hàn Khiết Tình vào trong nhà, nhốt cô lại trong căn phòng tối om rồi trói hai tay hai chân cô lại trên chiếc ghế. Hai tên còn lại cũng đi theo nhằm ý muốn được thưởng thức Hàn Khiết Tình.
Nhưng đến khi tên tài xế xong xuôi hết đâu vào đấy trói Hàn Khiết Tình lại thì Phong bảo mấy tên đó ra ngoài. Anh ta ngăn cản không cho ai chạm vào Hàn Khiết Tình nếu bọn chúng muốn toàn mạng mà trốn ra nước ngoài.
Hai tên lúc nãy chỉ biết hậm hực tức giận mà bỏ đi. Trước khi đi còn lưu luyến quay lại nhìn cô bằng cặp mắt dê xồm biến thái.
Nhất là tên bị Phong đánh. Hắn ta rủa thầm:
“Mẹ nó Phong! Đã bắt cóc rồi còn ra vẻ anh hùng hào kiệt! Chó má gì vậy chứ?”
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn ta nào dám nói ra. Trong lòng mắng thậm tệ chứ bên ngoài hết lời nịnh nọt Phong.
Sau khi tỉnh dậy từ khi bị đánh thuốc mê. Hàn Khiết Tình nhanh chóng xác định tình hình trước mắt. Cũng may bọn chúng không bịt mắt cô lại nên cô mới dễ dàng thấy được tình hình hiện tại.
Cả tay chân cô đều bị trói chặt bằng dây thừng không cách nào nhúc nhích được. Hàn Khiết Tình muốn tìm ra vật gì đó sắc bén để cắt dây thừng này ra.
Quả nhiên ông trời nghe được tiếng lòng của cô mà giúp đỡ. Hàn Khiết Tình vô tình nhìn thấy cái ly bể để trên cái bàn gần đó, cô dùng hết sực lực đáng có mà nhích từng chút một.
Quá khó khăn! Hàn Khiết Tình thầm động viên mình phải cố gắng lên nữa! Lúc này người cứu cô chỉ có mình cô.
Sau hơn quãng thời gian cực nhọc cô đã lấy được miếng thủy tinh vỡ.
Mồ hôi đầm đìa trên gương mặt cô. Hàn Khiết Tình vội lấy miếng thủy tinh ấy cắt vào dây thừng.
Cô sợ bọn chúng sẽ quay lại bất cứ lúc nào mà nhanh chóng cắt mạnh hơn, vô tình cắt vào cả tay cô. Hàn Khiết Tình lúc này không hề thấy đau đớn, có lẽ khi đang ở trạng thái nguy hiểm cơ thể sẽ tự động bảo vệ lại những cơn đau bên ngoài gây ra.
Một thời gian dài dùng thủy tinh vỡ để cắt dây thừng ra khiến Hàn Khiết Tình không chút sức lực nào. Cô nhanh chóng cắt đến dây ở chân, vì hai tay đã được trả lại tự do nên nhanh chóng cô thở phào nhẹ nhõm. Vươn vai một cái cho lấy lại sức lực.
Ai ngờ.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra. Hàn Khiết Tình chưa kịp chạy trốn thì tên mặt đầy dâm đãng thấy cô đã cởi trói liền nhanh chóng cầm dao dí sát vào cổ cô khiến Hàn Khiết Tình nhất thời run sợ.
Cô tưởng chỉ có mình hắn ta đến đây là để giết cô.
Cô bình tĩnh nói:
“Ông muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ đưa cho ông. Chỉ cần ông thả tôi ra!”
Tên đó mặt mày hung tợn mà quát với cô:
“Mẹ kiếp! Tại mày mà anh em của tao chết hết rồi. Mày cũng đừng hòng muốn sống!”
Hàn Khiết Tình nhắm mắt tuyệt vọng.
Lúc này lại có tiếng bước chân mạnh mẽ của một người đàn ông bước vào.
Hắn ta cao ngạo lạnh lùng. Ăn mặc sang trọng và đôi mắt cực kì lạnh lẽo.
Đi theo sau hắn còn một người nữa nhưng anh ta có vẻ trầm ổn và không đáng sợ hơn hắn.
Lục Sát nhìn vào gương mặt xinh đẹp không chút tì vết của Hàn Khiết Tình rồi nhìn đến tên đang kề dao vào cổ cô. Hắn thong thả đút một tay vào túi, tay còn lại cầm một khẩu súng. Cất giọng lạnh lùng:
“Một là mày tự lấy con dao đó đâm vào người. Hai là chết dưới viên đạn này của tao!”
Dứt khoát, mạnh mẽ và không chút sợ sệt từ lời nói này của hắn.
Tên đó nghe vậy có chút run sợ, lúc nãy khi bọn họ đang ăn uống no nê thì bỗng tên tài xế và tên có ánh mắt ghê tởm nhìn Hàn Khiết Tình đã bị hai phát đạn của Duật Ấn cắm thẳng vào đầu.
Phong liền liều mạng lấy súng đối lại nhưng tốc độ không bằng Duật Ấn. Anh ta ngã nhào xuống từ vũng máu.
Tên còn lại là hắn ta đã trốn chui trốn nhủi rồi nhanh chóng đến phòng giam Hàn Khiết Tình. Mọi chuyện phía sau diễn ra như vậy đấy..
Tên đó nghĩ Lục Sát đang bảo vệ Hàn Khiết Tình, ít ra hắn ta còn có quân cờ để lợi dụng mà dễ dàng thoát ra khỏi nơi này.
Hắn ta kề dao vào sát cổ Hàn Khiết Tình hơn khiến một vết máu dài chảy ra trên cổ cô. Hàn Khiết Tình kêu lên một tiếng đau.
Hắn ta tiếp tục nói:
“Mày nếu muốn nó sống thì để tao rời khỏi đây. Nếu không nó sẽ chết trước mặt mày!”
Gương mặt Lục Sát tối sầm lại. Hắn buông khẩu súng xuống, lãnh đạm cất tiếng:
“Được!”
Hàn Khiết Tình ngạc nhiên nhìn hắn. Không phải hắn cứu cô sao? Sao lại thả tên đang kề dao vào cổ cô rồi?
Ai ngờ..
Pằng..một tiếng.
Tên vừa cầm dao kề vào cổ Hàn Khiết Tình ngã khụy xuống đất trong khi một viên đạn cắm ngay vào giữa mi tâm hắn ta.
Trước khi chết đôi mắt hắn ta còn để lại sự không ngờ tới. Hắn ta đã quá chủ quan khi vừa buông thõng thì Lục Sát nhanh tay cầm ngay khẩu súng lên bắn thẳng vào hắn ta.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh hầu như chỉ trong ba giây.
Hắn chết trong sự căm hận và bất phục.
Còn Hàn Khiết Tình, cô ngửi thấy mùi máu tanh mà cảm thấy buồn nôn.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô gặp cảnh như vậy.
Tinh thần sợ hãi kéo đến làm Hàn Khiết Tình choáng váng mà sắp ngã đi.
Không ngờ chỉ trong giây lát cô rơi vào vòng tay ấm áp của người đàn ông.
Cô ngẩng đôi mắt trong veo lên nhìn hắn một cái rồi ngất lịm trong vòng tay của Lục Sát...
Dáng vẻ của ba cô gái trong trung tâm thương mại khiến ai cũng phải ngó mắt nhìn tới. Cả ba vị tiểu thư này đều trạc tuổi nhau làm người ta còn nghĩ đây là ba chị em ruột.
Hàn Khiết Tình đẹp lung linh đầy khêu gợi. Hôm nay cô mặc một chiếc váy yếm xinh xắn. Phối hợp cùng với đôi giày thể thao không cầu kỳ nhưng lại đáng yêu vô cùng. Mái tóc đen huyền của cô được buộc lên cao thành kiểu đuôi ngựa đơn giản. Ai nhìn vào cũng đều nghĩ cô là thiếu nữ mười tám tuổi chứ không phải cô gái hai tư tuổi.
Tích Thấu, một cô gái có thân hình bốc lửa. Cô mặc chiếc váy hở hang, lộ ra vòng một đầy đặn. Cô cũng là tiểu thư danh giá, tính cách của cô khá ương ngạnh nên ít nhiều người cũng không thích cô.
Trái ngược với cả hai người bạn thân kia là Tô Ân Nhiên mang vẻ dịu dàng, điềm đạm. Cô rất ít nói và luôn mang trong người sự ngây thơ trong sáng của con gái tuổi đang lớn. Gia thế cô không bằng Tích Thấu và Tô Ân Nhiên nên từ nhỏ cô đã cố gắng làm lụng vất vả. Cô học được trong trường nổi tiếng cũng là nhờ vào Hàn Khiết Tình.
Hàn Khiết Tình tuy là tiểu thư danh giá nổi tiếng bật nhất không ai sánh bằng ở Thượng Hải nhưng Hàn Khiết Tình trước nay không để ý đến các địa vị cao sang quyền quý hay kẻ nghèo hèn gì cả, cô xem trọng Tô Ân Nhiên vì sự nổ lực của cô ấy mà từ đó đã trở thành bạn thân đến bây giờ.
Tích Thấu và Hàn Khiết Tình chưa bao giờ bắt nạt Tô Ân Nhiên. Cả ba người xem nhau như chị em ruột, có gì cũng đều chia sẻ với nhau mà không chút giấu diếm.
Hôm nay Hàn Khiết Tình mua cho Tô Ân Nhiên khá nhiều váy đẹp, tất cả váy ở trung tâm thương mại này đều do cô thanh toán rồi tặng cho Tô Ân Nhiên.
Tích Thấu thì sao chịu để thua Hàn Khiết Tình được chứ? Thế là tất cả trang sức ở đây do Tích Thấu mua cũng đều dồn lên Tô Ân Nhiên.
Tô Ân Nhiên bật cười trước hai cô bạn thân của mình:
“Hai cậu giống như xem mình là mỹ nhân được bao nuôi không bằng ấy!”
Hàn Khiết Tình và Tích Thấu nghe vậy thì cùng nhau bật cười ha hả.
Cả ba người sau khi dọn sạch sẽ hết trung tâm thương mại thì gọi xe đến chuyển đồ về nhà.
Hàn Khiết Tình đang đứng thanh toán với xe chở hàng thì bỗng đâu một chiếc xe Jeep màu đen chặn trước mặt cô rồi một tên đàn ông lạ mắt bắt cô lên bịt vào miệng cô một cái khăn trắng chứa đầy thuốc mê.
Hàn Khiết Tình chưa kịp la lớn thì thấy tất cả tối sầm lại, cô dần mất đi ý thức rồi chìm vào hôn mê.
Tích Thấu cả Tô Ân Nhiên đều hết hồn mà gào lên cứu giúp nhưng do ở đây bây giờ hơi vắng vẻ lại chẳng ai nghe thấy. Còn chiếc xe ấy đã lăn bánh vụt mất tự bao giờ.
Vì hôm nay Hàn Khiết Tình không cho vệ sĩ đi theo nên bọn chúng mới có cơ hội ra tay.
Tích Thấu hốt hoảng:
“Ân Nhiên, chúng ta làm sao bây giờ? Khiết Tình bị bắt rồi!”
Tô Ân Nhiên nghĩ lúc này phải thật bình tĩnh, cô an ủi Tích Thấu:
“Trước tiên chúng ta đến báo cảnh sát trước. Trên đường đi thì gọi cho bác Hàn. Thực lực của ông ấy lớn như vậy chắc chắn sẽ cứu được Khiết Tình!”
Tích Thấu gật đầu sợ hãi rồi cả hai người nhanh chóng rời đi.
...----------------...
Biệt thự Hàn gia.
Chát..
Tiếng đập bàn vang lên dữ dội.
Quản Độ đi qua đi lại không ngừng nghỉ mà trong lòng đầy lo lắng cho Hàn Khiết Tình. Nghe được tiếng đập bàn ông cũng hết hồn mà quay sang Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương hóa lạnh lùng mà nhìn đám vệ sĩ:
“Tôi nuôi mấy người làm kiểng à? Khiết Tình bây giờ đã bị bắt cóc rồi! Nếu bọn chúng làm hại đến một sợi tóc của con bé tôi nhất định bắt các người cùng chôn theo. Mau nhanh chóng đi tìm tung tích con bé cho tôi!”
Mấy người làm trong nhà ai nấy đều sợ hãi mà không dám lại gần Hàn Trạch Dương sợ sẽ bị vạ lây. Cả chục vệ sĩ sợ hãi mà rối loạn chạy đi. Họ chỉ mong sao nhanh tìm được Hàn Khiết Tình. Nếu không, ông chủ của bọn họ sẽ tiễn họ đi theo cô.
Trên chiếc xe Jeep màu đen tổng cộng có bốn người nếu tính luôn Hàn Khiết Tình.
Hai người đàn ông lạ mặt cùng dùng ánh mắt dâm đãng nhìn Hàn Khiết Tình.
Một tên định chạm vào đùi cô thì liền bị tên mặt dữ hung tợn ngăn lại quát lớn:
“Mày làm chó má gì vậy hả? Nó là đại tiểu thư của Hàn gia đấy! Mày dám đụng vào nó không sợ Hàn Trạch Dương thiêu sống mày à thằng điên?”
Tên vừa định chạm vào cô và tên còn lại dùng ánh mắt thèm muốn đó nghe vậy thì hoảng sợ:
“Chúng ta bắt cóc nó tống tiền thì trước tiên phải chơi nó cái đã chứ anh Phong?”
Người tên Phong nghe vậy thì đánh một cú vào mặt tên đó khiến hắn ta đau đơn thét lên:
“Mẹ kiếp! Chúng ta tống tiền nhưng không có nghĩa là dở trò đồi bại với nó! Mày muốn có tiền rồi trốn đi nước ngoài dễ dàng hay muốn cùng tiền chôn xuống mồ?”
Tên mới bị đánh vội không dám nhìn Hàn Khiết Tình thêm giây phút nào nữa. Tên còn lại cũng im bặt.
Phong bấm một dãy số điện thoại:
“Hàn Trạch Dương, con gái ông đang ở trong tay tôi. Khôn hồn thì giao năm trăm triệu ra đây! Nếu không thì chờ nhận xác con gái bảo bối của ông đi nhé!”
Hàn Trạch Dương nghiến răng kèn kẹt:
“Chúng mày muốn bao nhiêu tiền tao cũng đưa. Nhưng điều kiện đầu tiên nếu con gái tao mất một sợi tóc thì chúng mày tự tìm nơi chôn cất cho chính mình đi!”
Phong cười ha hả:
“Hàn Trạch Dương ông yên tâm đi. Con gái của ông sẽ được vẹn nguyên đến khi chúng tôi nhận được tiền. Địa chỉ tôi sẽ gửi đến ông sau!”
Tiếng điện thoại cúp dần.
Hàn Trạch Dương hai mắt đỏ ngầu mà đập điện thoại vỡ tan bành.
Nếu bọn chúng làm hại đến Hàn Khiết Tình ông nhất định sẽ khiến bọn chúng chết không có chỗ chôn.
...----------------...
Xe Jeep dừng lại trước một căn nhà bằng gỗ, nơi đây có lẽ là địa bàn của bọn chúng.
Phong bảo tên tài xế lái xe vác Hàn Khiết Tình vào trong nhà, nhốt cô lại trong căn phòng tối om rồi trói hai tay hai chân cô lại trên chiếc ghế. Hai tên còn lại cũng đi theo nhằm ý muốn được thưởng thức Hàn Khiết Tình.
Nhưng đến khi tên tài xế xong xuôi hết đâu vào đấy trói Hàn Khiết Tình lại thì Phong bảo mấy tên đó ra ngoài. Anh ta ngăn cản không cho ai chạm vào Hàn Khiết Tình nếu bọn chúng muốn toàn mạng mà trốn ra nước ngoài.
Hai tên lúc nãy chỉ biết hậm hực tức giận mà bỏ đi. Trước khi đi còn lưu luyến quay lại nhìn cô bằng cặp mắt dê xồm biến thái.
Nhất là tên bị Phong đánh. Hắn ta rủa thầm:
“Mẹ nó Phong! Đã bắt cóc rồi còn ra vẻ anh hùng hào kiệt! Chó má gì vậy chứ?”
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn ta nào dám nói ra. Trong lòng mắng thậm tệ chứ bên ngoài hết lời nịnh nọt Phong.
Sau khi tỉnh dậy từ khi bị đánh thuốc mê. Hàn Khiết Tình nhanh chóng xác định tình hình trước mắt. Cũng may bọn chúng không bịt mắt cô lại nên cô mới dễ dàng thấy được tình hình hiện tại.
Cả tay chân cô đều bị trói chặt bằng dây thừng không cách nào nhúc nhích được. Hàn Khiết Tình muốn tìm ra vật gì đó sắc bén để cắt dây thừng này ra.
Quả nhiên ông trời nghe được tiếng lòng của cô mà giúp đỡ. Hàn Khiết Tình vô tình nhìn thấy cái ly bể để trên cái bàn gần đó, cô dùng hết sực lực đáng có mà nhích từng chút một.
Quá khó khăn! Hàn Khiết Tình thầm động viên mình phải cố gắng lên nữa! Lúc này người cứu cô chỉ có mình cô.
Sau hơn quãng thời gian cực nhọc cô đã lấy được miếng thủy tinh vỡ.
Mồ hôi đầm đìa trên gương mặt cô. Hàn Khiết Tình vội lấy miếng thủy tinh ấy cắt vào dây thừng.
Cô sợ bọn chúng sẽ quay lại bất cứ lúc nào mà nhanh chóng cắt mạnh hơn, vô tình cắt vào cả tay cô. Hàn Khiết Tình lúc này không hề thấy đau đớn, có lẽ khi đang ở trạng thái nguy hiểm cơ thể sẽ tự động bảo vệ lại những cơn đau bên ngoài gây ra.
Một thời gian dài dùng thủy tinh vỡ để cắt dây thừng ra khiến Hàn Khiết Tình không chút sức lực nào. Cô nhanh chóng cắt đến dây ở chân, vì hai tay đã được trả lại tự do nên nhanh chóng cô thở phào nhẹ nhõm. Vươn vai một cái cho lấy lại sức lực.
Ai ngờ.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra. Hàn Khiết Tình chưa kịp chạy trốn thì tên mặt đầy dâm đãng thấy cô đã cởi trói liền nhanh chóng cầm dao dí sát vào cổ cô khiến Hàn Khiết Tình nhất thời run sợ.
Cô tưởng chỉ có mình hắn ta đến đây là để giết cô.
Cô bình tĩnh nói:
“Ông muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ đưa cho ông. Chỉ cần ông thả tôi ra!”
Tên đó mặt mày hung tợn mà quát với cô:
“Mẹ kiếp! Tại mày mà anh em của tao chết hết rồi. Mày cũng đừng hòng muốn sống!”
Hàn Khiết Tình nhắm mắt tuyệt vọng.
Lúc này lại có tiếng bước chân mạnh mẽ của một người đàn ông bước vào.
Hắn ta cao ngạo lạnh lùng. Ăn mặc sang trọng và đôi mắt cực kì lạnh lẽo.
Đi theo sau hắn còn một người nữa nhưng anh ta có vẻ trầm ổn và không đáng sợ hơn hắn.
Lục Sát nhìn vào gương mặt xinh đẹp không chút tì vết của Hàn Khiết Tình rồi nhìn đến tên đang kề dao vào cổ cô. Hắn thong thả đút một tay vào túi, tay còn lại cầm một khẩu súng. Cất giọng lạnh lùng:
“Một là mày tự lấy con dao đó đâm vào người. Hai là chết dưới viên đạn này của tao!”
Dứt khoát, mạnh mẽ và không chút sợ sệt từ lời nói này của hắn.
Tên đó nghe vậy có chút run sợ, lúc nãy khi bọn họ đang ăn uống no nê thì bỗng tên tài xế và tên có ánh mắt ghê tởm nhìn Hàn Khiết Tình đã bị hai phát đạn của Duật Ấn cắm thẳng vào đầu.
Phong liền liều mạng lấy súng đối lại nhưng tốc độ không bằng Duật Ấn. Anh ta ngã nhào xuống từ vũng máu.
Tên còn lại là hắn ta đã trốn chui trốn nhủi rồi nhanh chóng đến phòng giam Hàn Khiết Tình. Mọi chuyện phía sau diễn ra như vậy đấy..
Tên đó nghĩ Lục Sát đang bảo vệ Hàn Khiết Tình, ít ra hắn ta còn có quân cờ để lợi dụng mà dễ dàng thoát ra khỏi nơi này.
Hắn ta kề dao vào sát cổ Hàn Khiết Tình hơn khiến một vết máu dài chảy ra trên cổ cô. Hàn Khiết Tình kêu lên một tiếng đau.
Hắn ta tiếp tục nói:
“Mày nếu muốn nó sống thì để tao rời khỏi đây. Nếu không nó sẽ chết trước mặt mày!”
Gương mặt Lục Sát tối sầm lại. Hắn buông khẩu súng xuống, lãnh đạm cất tiếng:
“Được!”
Hàn Khiết Tình ngạc nhiên nhìn hắn. Không phải hắn cứu cô sao? Sao lại thả tên đang kề dao vào cổ cô rồi?
Ai ngờ..
Pằng..một tiếng.
Tên vừa cầm dao kề vào cổ Hàn Khiết Tình ngã khụy xuống đất trong khi một viên đạn cắm ngay vào giữa mi tâm hắn ta.
Trước khi chết đôi mắt hắn ta còn để lại sự không ngờ tới. Hắn ta đã quá chủ quan khi vừa buông thõng thì Lục Sát nhanh tay cầm ngay khẩu súng lên bắn thẳng vào hắn ta.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh hầu như chỉ trong ba giây.
Hắn chết trong sự căm hận và bất phục.
Còn Hàn Khiết Tình, cô ngửi thấy mùi máu tanh mà cảm thấy buồn nôn.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô gặp cảnh như vậy.
Tinh thần sợ hãi kéo đến làm Hàn Khiết Tình choáng váng mà sắp ngã đi.
Không ngờ chỉ trong giây lát cô rơi vào vòng tay ấm áp của người đàn ông.
Cô ngẩng đôi mắt trong veo lên nhìn hắn một cái rồi ngất lịm trong vòng tay của Lục Sát...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.