Chương 107: Cần lắm sự thương hại nhỏ bé từ em
Erica
20/09/2023
Trước khi định ra khỏi phòng, Giang Ngự Dữ lạnh lùng bỏ lại một câu nói: “Tốt nhất anh nên nghỉ ngơi cho khỏe, đừng có dại dột làm tổn hại đến bản thân mình nữa. Tôi không muốn nửa đêm đang nghỉ ngơi lại bị tên Nam Yên Bắc đáng ghét kia thuê cả trực thăng tới đón đâu.” Tuy trong lời nói mang theo hàm ý khó chịu nhưng từ ánh mắt Lục Sát cũng nhận ra tình cảm thân thiết giữa Giang Ngự Dữ và Nam Yên Bắc. Vừa dứt lời anh ta liền sải bước chân rời đi đến cửa phòng.
Lục Sát nghe lời nói của anh ta không hề giận mà còn cười khẽ một tiếng, nhưng vì hơi dùng lực đã động đến vết thương ở bụng, khiến Lục Sát phải nhăn mặt một cái, sau hít thở vài hơi khó khăn rồi di chuyển tầm mắt sang cửa nhìn theo bóng lưng sững sờ của Giang Ngự Dữ khiến Lục Sát không kìm được mà hoài nghi, nào ngờ, khi một bóng hình người con gái đập vào mắt hắn đã khiến toàn bộ mọi suy nghĩ của Lục Sát lúc đó gần như trở nên tê liệt...
Sắc mặt cô gái tái nhợt hơn cả tờ giấy trắng, khuôn mặt xinh đẹp như một thiên sứ lúc này đây lại vô cảm, thân người như bị biến thành pho tượng đá không còn chút giác quan nào nữa. Cả cơ thể dường như đang run lên cầm cập, đôi mắt trầm lặng nhìn vào hư không như mất đi tiêu cực, hoàn toàn không có chút sức sống.
Đối diện với ánh mắt vô hồn đó của cô, trái tim Lục Sát bất chợt nhói lên. Bộ dạng của Hàn Khiết Tình như vậy đã đủ khiến để hắn hiểu rằng cô đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hắn và Giang Ngự Dữ...
Còn Hàn Khiết Tình, bây giờ trong đại não cô vẫn chưa sắp xếp lại toàn bộ suy nghĩ cho hợp lý, mà hình như đại não của cô đang rối loạn một cách điên cuồng, bên tai cô ong ong chẳng nghe thấy một âm thanh nào. Ngoại trừ những lời nói ban nãy của Giang Ngự Dữ.
Bốn năm trước, Lục Sát uống rượu đến nổi bị viêm dạ dày cấp tính, tinh thần sa sút nghiêm trọng dẫn đến stress và trầm cảm nặng, nghiêm trọng hơn nữa cũng vì chuyện đó mà hắn đã tự sát... Chính tay hắn cầm con dao găm nhọn hoắt rạch ngang cổ tay một đường, rồi lại một đường, dòng chất lỏng đỏ tươi trực trào ra từ cổ tay hắn đọng lại mọt mảng màu đỏ ghê sợ trên con dao sắc bén. Nghĩ tới cảnh tượng Lục Sát mỗi lần không khống chế được tinh thần của mình, mà tự ra tay cắt cổ tay, máu nhuộm đỏ con dao... Trái tim Hàn Khiết Tình đau đến mức không thể thở nổi, cô cảm nhận được như có hàng nghìn hàng vạn tiễn xuyên qua tâm can cô một cách tàn nhẫn.
Bốn năm... suốt bốn năm nay Lục Sát phải ngày ngày chống chọi với căn bệnh tâm thần đáng sợ đó, khi không thể kiểm soát được hành động của mình có thể tự sát bất cứ lúc nào. Bệnh trầm cảm không phải vấn đề nhẹ mà được liệt vào hệ quan trọng trong vấn đề tâm lý, mà tâm lý rất khó chữa, phải nhờ vào ý chí sinh tồn và môi trường xung quanh tác động đến mới có thể giúp bệnh tình mau chóng hồi phục. Nhưng mà, trong bốn năm trước đó Lục Sát lại bệnh nặng như vậy, có nghĩa là mỗi ngày hắn chưa bao giờ được nghỉ ngơi đầy đủ, sức khỏe cũng bị hao mòn theo đó mà ảnh hưởng đến bệnh tình. Vậy nên, phải trở lại bình thường như hiện tại rốt cuộc Lục Sát đã tự tử bao nhiêu lần, chịu bao nhiêu khổ sở và đớn đau mới có thể như hiện tại?
Hàn Khiết Tình không dám nghĩ tiếp nữa, cô sợ nếu cô còn nghĩ tiếp chắc bây giờ cô sẽ ngã khụy ra mất. Tại sao vậy? Tại sao trong suốt bốn năm qua cô đã tự đè nén tình yêu của mình biết ba mẹ nhiêu, thay vào là sự hận thù Lục Sát để lấy cớ nhớ nhung về hắn, cô tự tạo dựng cho mình một bức tường rào chắn lại mọi cảm xúc không nên sống lại thêm lần nữa, nhưng tại sao, khi biết được bốn năm qua Lục Sát đã vì cô mà sống như một cái xác không hồn, tự hành hạ bản thân mình bằng những cách đau đớn nhất, bộ dạng thảm hại đến đáng thương mà không nên xuất hiện ở Lục Sát, thì trái tim Hàn Khiết Tình lại đột nhiên nhói đau từng cơn tê dại, cô thậm chí còn cảm nhận được những ngày tháng dài đằng đằng như địa ngục đó của Lục Sát trong bốn năm qua khi hắn trở nên như vậy.
“Cô là Hàn tiểu thư?” Ánh mắt dò xét của Giang Ngự Dữ quét từ đầu đến chân Hàn Khiết Tình, anh ta thấy bộ dạng như bị rút mọi hồn phách của cô liền ngờ nghệch hỏi.
Thanh âm trầm thấp của người đàn ông kéo thần trí tê tái đớn đau của Hàn Khiết Tình quay trở lại hiện thực, cô vội cúi đầu cụp mắt che đi đôi mắt đau khổ dần ngấn nước, lắc đầu run giọng nói: “Không phải, anh nhận nhầm người rồi. Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.” Nói rồi Hàn Khiết Tình lập tức né tránh ánh mắt ngạc nhiên của Giang Ngự Dữ, đồng thời cố tình bỏ qua ánh mắt chăm chú từ đầu đến cuối của người đàn ông ngồi trên giường bệnh vẫn luôn đặt trên người cô, lập tức lắc đầu rối rít rồi xoay người đi.
“Tình Tình...” Thanh âm yếu ớt lại khàn đến mức như cổ họng bị chất đầy sỏi đá và cát vào, đột nhiên vang lên từ trong phòng bệnh. Lục Sát không bận tâm đến cơn đau vẫn còn đó, hắn giật mạnh kim tiêm ra khỏi cổ tay, chống người gắng gượng cơn đau xuống giường, tay ôm chặt bụng rồi thất thểu gượng từng bước chân đi ra bên ngoài muốn đuổi theo cô.
Hàn Khiết Tình như bị ai đó giữ chặt chân, khi nghe thanh âm khàn khàn đó cô chợt dừng bước lại, nội tâm bắt đầu giằng xé dữ dội điên cuồng, nhưng mà sau khi nghe thêm tiếng bước chán gấp gáp từ đằng sau vọng tới, đã kéo lại ý thức của cô. Hàn Khiết Tình lập tức coi như không nghe thấy mà dứt khoát cắn chặt môi chạy đi.
“Tình Tình, khoan đã... Anh có chuyện muốn nói với em...” Sắc mặt Lục Sát trở nên tái nhợt khi thấy Hàn Khiết Tình xoay người bỏ đi, hắn lập tức ôm chặt bụng đuổi theo.
“Này! Anh điên à? Anh mới vừa phẫu thuật đấy, không cần mạng nữa sao?” Giang Ngự Dữ hốt hoảng khi nhìn thấy Lục Sát sải nhanh bước chân đuổi theo Hàn Khiết Tình ở hành lang bệnh viện, tình hình hiện tại của hắn vẫn chưa ổn định, nếu dùng sức quá lớn sẽ động đến vết thương. Anh ta lập tức cũng chạy theo rồi giơ tay ngăn lại Lục Sát.
“Buông ra!” Tuy sắc mặt hắn lúc này đã tái nhợt, nhưng đôi mắt thâm thúy vẫn hằn lên từng tia máu giận dữ, hắn kích động quát lên rồi nhân lúc Giang Ngự Dữ không đề phòng đẩy anh ta ra say một cái, sau đó lập tức siết chặt nắm đấm ở bụng rồi chạy theo bóng lưng Hàn Khiết Tình.
“Tình Tình... đừng đi...”
Lục Sát gắng gượng cơn đau đang không ngừng nhói lên ở bụng, hắn thất thểu chạy theo đến thang máy, ngay khi nhìn thấy cánh cửa thang máy đang sắp đóng lại hắn lập tức dùng hết sức chạy đến, giơ tay muốn ngăn lại nhưng không kịp nữa, cửa thang máy trước khi bị hắn ngăn cản đã kịp thời đóng lại, che khuất một không gian trống không ở bên trong...
Lục Sát ấn mạnh vào mấy nút ở bên ngoài thang máy nhưng vẫn không thể dừng lại vì hắn đã chậm trễ, hắn tức giận đập mạnh nắm đấm lên bức tường, các đốt ngón tay thon của Lục Sát lập tức rơm rớm máu đỏ tươi, trên vách tường cũng in lại dấu máu của hắn. Lục Sát vừa định dùng thang bộ để chạy xuống nhưng khi bước đi một bước hắn đã không thể nhịn lại được cơn đau nữa, mà phải chống cả hai tay lên tường để đỡ vững cho cơ thể yếu ớt của mình.
Vừa mới phẫu thuật xong vẫn chưa nghỉ ngơi đàng hoàng mà Lục Sát đã dùng sức quá mạnh, trực tiếp động đến vết thương, lúc này đây cả phần bụng hắn đều đau như bị ai đó xé toẹt ra, gương mặt của hắn càng tái nhợt và yếu ớt, mồ hôi nhễ nhại theo cơn đau đớn mà chảy ròng ròng hai bên thái dương. Lục Sát cắn chặt răng đến nổi hai hàm va vào ngau tạo ra âm thanh ken két để hắn kìm nén lại sự đau đớn ở vết thương.
Cùng lúc đó Giang Ngự Dữ thở hồng hộc chạy tới kéo tay Lục Sát, nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu và phẫn nộ: “Lục Sát, anh thật sự muốn chết à? Con mẹ nó, tôi phải tốt rất nhiều công sức mới phẫu thuật thành công cho anh, vậy mà anh báo đáp tôi bằng cách này sao?”
Lời nói giận dữ của Giang Ngự Dữ như gió thoảng mây bay không hề lọt vào bên tai Lục Sát, hắn hít thở khó khăn mà khàn khàn nói: “Cô ấy... thật sự không muốn gặp tôi sao? Nếu cô ấy vì thương hại tôi mà đến đây thì dù tôi có chết cũng cam lòng...”
Lời nói của hắn khiến Giang Ngự Dữ ngỡ ngàng và sững sờ vô cùng, anh ta như không tin được vào tai mình khi vừa nghe hắn nói như thế. Lục Sát, một người đàn ông cao cao tại thượng không để ai vào trong mắt, phía sau lưng hắn là một màu đen u ám của sụ tàn nhẫn và chết chóc, chỉ có mùi máu tanh nồng nặc bao trùm lấy. Nhưng mà, hắn bây lại có thể vì yêu một người phụ nữ mà tự hành hạ bản thân mình chết đi sống lại, còn phủi sạch bao nhiêu lòng tự trọng cao cả của đàn ông mà cũng mong nhận được một chút, một chút thôi sự “thương hại” nhỏ bé của Hàn Khiết Tình? Từ lúc mới Lục Sát đã trở nên mất hết mọi lí trí như vậy chứ?
Giang Ngự Dữ còn định nói thêm vài câu thì bất chợt mắt Lục Sát đã nhắm tịt, cả người hắn như một quả bong bóng bị rút cạn đi không khí, cả người ngã khụy ra. Giang Ngự Dữ kinh hồn bạc vía gọi y tá đến giúp anh ta lập tức dìu Lục Sát trở lại phòng bệnh. Ngay trước mắt thang máy vài phút trước còn đầy ấp sự có mặt của bác sĩ và y tá, chẳng bao lâu sau lại trở về không gian yên tĩnh. Tiếng bước chân của mọi người dần đi xa, không ai để ý hay biết rằng bên trong cầu thang bộ, Hàn Khiết Tình ngồi xuống dưới nền đất, cuộn tròn cả người lại như không còn chút sinh khí mà dựa vào bức tường lạnh lẽo, cô dùng hai tay bịt chặt miệng để không phát ra bất cứ tiếng nấc nghẹn nào, chỉ có đôi mắt đỏ hoe đang không ngừng tuôn trào những dòng nước mắt nóng bỏng, chảy từ khóe mắt cô trượt xuống gò má len lỏi vị mặn chát đắng cay vào khoang miệng, từng dòng nước mắt mặn chát như một con dao vô hình theo đó chui thẳng vào tim Hàn Khiết Tình, rạch từng nhát, từng nhát thật dài và sâu trên tim cô...
Hàn Khiết Tình biết rõ Lục Sát sẽ đuổi theo cô, nhưng mà bây giờ hắn vẫn còn đang bị thương chưa lành, sức lực không thể nào bằng cô, cô rõ ràng có thể vào thang máy rồi rời đi. Nhưng cuối cùng cô lại chọn cách giả vờ bấm thang máy như có người ở bên trong rồi lại lặng lẽ trốn sau bức tường bên cầu thang bộ, bịt chặt miệng không dám hé răng nửa lời. Bên tai lại vô cùng nghe rõ tiếng nện một cú đau điếng của Lục Sát lên tường, và câu nói của hắn với Giang Ngự Dữ...
Lục Sát hắn, vậy mà bây giờ đã thê thảm đến mức chỉ cần nhận một sự thương hại nhỏ bé của cô thôi đã mãn nguyện lắm rồi sao? Hàn Khiết Tình càng nghĩ tới mà ,nước mắt như mưa tuôn trào dữ dội, cô chôn mặt vào đầu gối rồi òa lên khóc như một đứa trẻ không còn biết gì, ngoại trừ phát tiết tất cả sự đau khổ qua từng dòng nước mắt...
Lục Sát nghe lời nói của anh ta không hề giận mà còn cười khẽ một tiếng, nhưng vì hơi dùng lực đã động đến vết thương ở bụng, khiến Lục Sát phải nhăn mặt một cái, sau hít thở vài hơi khó khăn rồi di chuyển tầm mắt sang cửa nhìn theo bóng lưng sững sờ của Giang Ngự Dữ khiến Lục Sát không kìm được mà hoài nghi, nào ngờ, khi một bóng hình người con gái đập vào mắt hắn đã khiến toàn bộ mọi suy nghĩ của Lục Sát lúc đó gần như trở nên tê liệt...
Sắc mặt cô gái tái nhợt hơn cả tờ giấy trắng, khuôn mặt xinh đẹp như một thiên sứ lúc này đây lại vô cảm, thân người như bị biến thành pho tượng đá không còn chút giác quan nào nữa. Cả cơ thể dường như đang run lên cầm cập, đôi mắt trầm lặng nhìn vào hư không như mất đi tiêu cực, hoàn toàn không có chút sức sống.
Đối diện với ánh mắt vô hồn đó của cô, trái tim Lục Sát bất chợt nhói lên. Bộ dạng của Hàn Khiết Tình như vậy đã đủ khiến để hắn hiểu rằng cô đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hắn và Giang Ngự Dữ...
Còn Hàn Khiết Tình, bây giờ trong đại não cô vẫn chưa sắp xếp lại toàn bộ suy nghĩ cho hợp lý, mà hình như đại não của cô đang rối loạn một cách điên cuồng, bên tai cô ong ong chẳng nghe thấy một âm thanh nào. Ngoại trừ những lời nói ban nãy của Giang Ngự Dữ.
Bốn năm trước, Lục Sát uống rượu đến nổi bị viêm dạ dày cấp tính, tinh thần sa sút nghiêm trọng dẫn đến stress và trầm cảm nặng, nghiêm trọng hơn nữa cũng vì chuyện đó mà hắn đã tự sát... Chính tay hắn cầm con dao găm nhọn hoắt rạch ngang cổ tay một đường, rồi lại một đường, dòng chất lỏng đỏ tươi trực trào ra từ cổ tay hắn đọng lại mọt mảng màu đỏ ghê sợ trên con dao sắc bén. Nghĩ tới cảnh tượng Lục Sát mỗi lần không khống chế được tinh thần của mình, mà tự ra tay cắt cổ tay, máu nhuộm đỏ con dao... Trái tim Hàn Khiết Tình đau đến mức không thể thở nổi, cô cảm nhận được như có hàng nghìn hàng vạn tiễn xuyên qua tâm can cô một cách tàn nhẫn.
Bốn năm... suốt bốn năm nay Lục Sát phải ngày ngày chống chọi với căn bệnh tâm thần đáng sợ đó, khi không thể kiểm soát được hành động của mình có thể tự sát bất cứ lúc nào. Bệnh trầm cảm không phải vấn đề nhẹ mà được liệt vào hệ quan trọng trong vấn đề tâm lý, mà tâm lý rất khó chữa, phải nhờ vào ý chí sinh tồn và môi trường xung quanh tác động đến mới có thể giúp bệnh tình mau chóng hồi phục. Nhưng mà, trong bốn năm trước đó Lục Sát lại bệnh nặng như vậy, có nghĩa là mỗi ngày hắn chưa bao giờ được nghỉ ngơi đầy đủ, sức khỏe cũng bị hao mòn theo đó mà ảnh hưởng đến bệnh tình. Vậy nên, phải trở lại bình thường như hiện tại rốt cuộc Lục Sát đã tự tử bao nhiêu lần, chịu bao nhiêu khổ sở và đớn đau mới có thể như hiện tại?
Hàn Khiết Tình không dám nghĩ tiếp nữa, cô sợ nếu cô còn nghĩ tiếp chắc bây giờ cô sẽ ngã khụy ra mất. Tại sao vậy? Tại sao trong suốt bốn năm qua cô đã tự đè nén tình yêu của mình biết ba mẹ nhiêu, thay vào là sự hận thù Lục Sát để lấy cớ nhớ nhung về hắn, cô tự tạo dựng cho mình một bức tường rào chắn lại mọi cảm xúc không nên sống lại thêm lần nữa, nhưng tại sao, khi biết được bốn năm qua Lục Sát đã vì cô mà sống như một cái xác không hồn, tự hành hạ bản thân mình bằng những cách đau đớn nhất, bộ dạng thảm hại đến đáng thương mà không nên xuất hiện ở Lục Sát, thì trái tim Hàn Khiết Tình lại đột nhiên nhói đau từng cơn tê dại, cô thậm chí còn cảm nhận được những ngày tháng dài đằng đằng như địa ngục đó của Lục Sát trong bốn năm qua khi hắn trở nên như vậy.
“Cô là Hàn tiểu thư?” Ánh mắt dò xét của Giang Ngự Dữ quét từ đầu đến chân Hàn Khiết Tình, anh ta thấy bộ dạng như bị rút mọi hồn phách của cô liền ngờ nghệch hỏi.
Thanh âm trầm thấp của người đàn ông kéo thần trí tê tái đớn đau của Hàn Khiết Tình quay trở lại hiện thực, cô vội cúi đầu cụp mắt che đi đôi mắt đau khổ dần ngấn nước, lắc đầu run giọng nói: “Không phải, anh nhận nhầm người rồi. Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.” Nói rồi Hàn Khiết Tình lập tức né tránh ánh mắt ngạc nhiên của Giang Ngự Dữ, đồng thời cố tình bỏ qua ánh mắt chăm chú từ đầu đến cuối của người đàn ông ngồi trên giường bệnh vẫn luôn đặt trên người cô, lập tức lắc đầu rối rít rồi xoay người đi.
“Tình Tình...” Thanh âm yếu ớt lại khàn đến mức như cổ họng bị chất đầy sỏi đá và cát vào, đột nhiên vang lên từ trong phòng bệnh. Lục Sát không bận tâm đến cơn đau vẫn còn đó, hắn giật mạnh kim tiêm ra khỏi cổ tay, chống người gắng gượng cơn đau xuống giường, tay ôm chặt bụng rồi thất thểu gượng từng bước chân đi ra bên ngoài muốn đuổi theo cô.
Hàn Khiết Tình như bị ai đó giữ chặt chân, khi nghe thanh âm khàn khàn đó cô chợt dừng bước lại, nội tâm bắt đầu giằng xé dữ dội điên cuồng, nhưng mà sau khi nghe thêm tiếng bước chán gấp gáp từ đằng sau vọng tới, đã kéo lại ý thức của cô. Hàn Khiết Tình lập tức coi như không nghe thấy mà dứt khoát cắn chặt môi chạy đi.
“Tình Tình, khoan đã... Anh có chuyện muốn nói với em...” Sắc mặt Lục Sát trở nên tái nhợt khi thấy Hàn Khiết Tình xoay người bỏ đi, hắn lập tức ôm chặt bụng đuổi theo.
“Này! Anh điên à? Anh mới vừa phẫu thuật đấy, không cần mạng nữa sao?” Giang Ngự Dữ hốt hoảng khi nhìn thấy Lục Sát sải nhanh bước chân đuổi theo Hàn Khiết Tình ở hành lang bệnh viện, tình hình hiện tại của hắn vẫn chưa ổn định, nếu dùng sức quá lớn sẽ động đến vết thương. Anh ta lập tức cũng chạy theo rồi giơ tay ngăn lại Lục Sát.
“Buông ra!” Tuy sắc mặt hắn lúc này đã tái nhợt, nhưng đôi mắt thâm thúy vẫn hằn lên từng tia máu giận dữ, hắn kích động quát lên rồi nhân lúc Giang Ngự Dữ không đề phòng đẩy anh ta ra say một cái, sau đó lập tức siết chặt nắm đấm ở bụng rồi chạy theo bóng lưng Hàn Khiết Tình.
“Tình Tình... đừng đi...”
Lục Sát gắng gượng cơn đau đang không ngừng nhói lên ở bụng, hắn thất thểu chạy theo đến thang máy, ngay khi nhìn thấy cánh cửa thang máy đang sắp đóng lại hắn lập tức dùng hết sức chạy đến, giơ tay muốn ngăn lại nhưng không kịp nữa, cửa thang máy trước khi bị hắn ngăn cản đã kịp thời đóng lại, che khuất một không gian trống không ở bên trong...
Lục Sát ấn mạnh vào mấy nút ở bên ngoài thang máy nhưng vẫn không thể dừng lại vì hắn đã chậm trễ, hắn tức giận đập mạnh nắm đấm lên bức tường, các đốt ngón tay thon của Lục Sát lập tức rơm rớm máu đỏ tươi, trên vách tường cũng in lại dấu máu của hắn. Lục Sát vừa định dùng thang bộ để chạy xuống nhưng khi bước đi một bước hắn đã không thể nhịn lại được cơn đau nữa, mà phải chống cả hai tay lên tường để đỡ vững cho cơ thể yếu ớt của mình.
Vừa mới phẫu thuật xong vẫn chưa nghỉ ngơi đàng hoàng mà Lục Sát đã dùng sức quá mạnh, trực tiếp động đến vết thương, lúc này đây cả phần bụng hắn đều đau như bị ai đó xé toẹt ra, gương mặt của hắn càng tái nhợt và yếu ớt, mồ hôi nhễ nhại theo cơn đau đớn mà chảy ròng ròng hai bên thái dương. Lục Sát cắn chặt răng đến nổi hai hàm va vào ngau tạo ra âm thanh ken két để hắn kìm nén lại sự đau đớn ở vết thương.
Cùng lúc đó Giang Ngự Dữ thở hồng hộc chạy tới kéo tay Lục Sát, nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu và phẫn nộ: “Lục Sát, anh thật sự muốn chết à? Con mẹ nó, tôi phải tốt rất nhiều công sức mới phẫu thuật thành công cho anh, vậy mà anh báo đáp tôi bằng cách này sao?”
Lời nói giận dữ của Giang Ngự Dữ như gió thoảng mây bay không hề lọt vào bên tai Lục Sát, hắn hít thở khó khăn mà khàn khàn nói: “Cô ấy... thật sự không muốn gặp tôi sao? Nếu cô ấy vì thương hại tôi mà đến đây thì dù tôi có chết cũng cam lòng...”
Lời nói của hắn khiến Giang Ngự Dữ ngỡ ngàng và sững sờ vô cùng, anh ta như không tin được vào tai mình khi vừa nghe hắn nói như thế. Lục Sát, một người đàn ông cao cao tại thượng không để ai vào trong mắt, phía sau lưng hắn là một màu đen u ám của sụ tàn nhẫn và chết chóc, chỉ có mùi máu tanh nồng nặc bao trùm lấy. Nhưng mà, hắn bây lại có thể vì yêu một người phụ nữ mà tự hành hạ bản thân mình chết đi sống lại, còn phủi sạch bao nhiêu lòng tự trọng cao cả của đàn ông mà cũng mong nhận được một chút, một chút thôi sự “thương hại” nhỏ bé của Hàn Khiết Tình? Từ lúc mới Lục Sát đã trở nên mất hết mọi lí trí như vậy chứ?
Giang Ngự Dữ còn định nói thêm vài câu thì bất chợt mắt Lục Sát đã nhắm tịt, cả người hắn như một quả bong bóng bị rút cạn đi không khí, cả người ngã khụy ra. Giang Ngự Dữ kinh hồn bạc vía gọi y tá đến giúp anh ta lập tức dìu Lục Sát trở lại phòng bệnh. Ngay trước mắt thang máy vài phút trước còn đầy ấp sự có mặt của bác sĩ và y tá, chẳng bao lâu sau lại trở về không gian yên tĩnh. Tiếng bước chân của mọi người dần đi xa, không ai để ý hay biết rằng bên trong cầu thang bộ, Hàn Khiết Tình ngồi xuống dưới nền đất, cuộn tròn cả người lại như không còn chút sinh khí mà dựa vào bức tường lạnh lẽo, cô dùng hai tay bịt chặt miệng để không phát ra bất cứ tiếng nấc nghẹn nào, chỉ có đôi mắt đỏ hoe đang không ngừng tuôn trào những dòng nước mắt nóng bỏng, chảy từ khóe mắt cô trượt xuống gò má len lỏi vị mặn chát đắng cay vào khoang miệng, từng dòng nước mắt mặn chát như một con dao vô hình theo đó chui thẳng vào tim Hàn Khiết Tình, rạch từng nhát, từng nhát thật dài và sâu trên tim cô...
Hàn Khiết Tình biết rõ Lục Sát sẽ đuổi theo cô, nhưng mà bây giờ hắn vẫn còn đang bị thương chưa lành, sức lực không thể nào bằng cô, cô rõ ràng có thể vào thang máy rồi rời đi. Nhưng cuối cùng cô lại chọn cách giả vờ bấm thang máy như có người ở bên trong rồi lại lặng lẽ trốn sau bức tường bên cầu thang bộ, bịt chặt miệng không dám hé răng nửa lời. Bên tai lại vô cùng nghe rõ tiếng nện một cú đau điếng của Lục Sát lên tường, và câu nói của hắn với Giang Ngự Dữ...
Lục Sát hắn, vậy mà bây giờ đã thê thảm đến mức chỉ cần nhận một sự thương hại nhỏ bé của cô thôi đã mãn nguyện lắm rồi sao? Hàn Khiết Tình càng nghĩ tới mà ,nước mắt như mưa tuôn trào dữ dội, cô chôn mặt vào đầu gối rồi òa lên khóc như một đứa trẻ không còn biết gì, ngoại trừ phát tiết tất cả sự đau khổ qua từng dòng nước mắt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.