Chương 44: Chúng ta chia tay đi!
Erica
20/09/2023
Trạng thái của Hàn Khiết Tình vừa xem xong tin nhắn vừa thay đổi liên tục, tâm tình cô bây giờ vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn trên điện thoại..
[Lục Sát không giống như những gì hắn ta thể hiện bên ngoài đâu!]
Một dòng chữ không ngắn cũng không dài phản chiếu qua con ngươi của Hàn Khiết Tình, mới đầu cô có chút ngớ ngẩn nhưng ngay lập tức định thần lại rồi cau mày, giọng điệu như thế này chắc chắn là của đàn ông.
Nhưng mà Lục Sát có thể nào thì cũng có liên quan gì đến người gửi đâu chứ? Người đó sao lại nhắn với cô như thế làm gì nhỉ! Cố tình để cô nghi ngờ Lục Sát ư? Nhưng mà chỉ một dòng nói ngắn gọn thế thì chứng minh được gì đâu, Hàn Khiết Tình ngẫm nghĩ một lát rồi soạn lại tin nhắn: [Chúng ta quen nhau sao? Còn nữa, ý của anh là gì?]
Bên kia vừa nhận được tin nhắn của cô đã trả lời ngay tức khắc: [Không quen! Nhưng mà..ý của tôi rất rõ ràng, nếu Hàn tiểu thư thông minh thì sẽ hiểu.]
Không quen? Không quen mà người vừa trả lời tin nhắn của cô biết Lục Sát có quan hệ với cô còn biết cô họ Hàn? Không quen kiểu gì vậy? Còn nữa, dụng ý của người gửi này là thế nào..
Người gửi...
Hàn Khiết Tình sựt tỉnh rồi xem người gửi tin nhắn này, nhưng mà chỉ là tin nhắn nặc danh, cô tra cứu một lát nhưng cũng không biết là địa chỉ thông tin của ai.
Như vậy càng khiến cô nghi ngờ người này có vấn đề là chắc chắn, rốt cuộc dụng ý của câu nói này là như thế nào chứ?
Đang miên man suy nghĩ đột nhiên điện thoại lại reo vang, Hàn Khiết Tình đưa mắt nhìn tên trên màn hình điện thoại, ngẩn ngơ một lát cuối cùng hít sâu một hơi rồi nhận máy.
Tiếng hít thở đều đều từ đầu dây bên kia truyền qua đến tai Hàn Khiết Tình, nhưng cô không nói năng gì, bên kia cũng im lặng, cả hai rơi vào trạng thái trầm mặc khoảng vài giây, cuối cùng tiếng nói thâm trầm của người đàn ông cũng vang lên: “Tình Tình, tôi có chuyện muốn nói với em, xuống đây đi!”
Hàn Khiết Tình giật mình nhấc chân xuống giường rồi đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên một chiếc xe quen thuộc Cadillac đang đậu cách căn biệt thự này không xa.
Hàn Khiết Tình ngẫm nghĩ một lát rồi thấp giọng trả lời vào điện thoại: “Được, em xuống ngay đây!”
Sau đó tắt điện thoại rồi bước ra khỏi phòng, lúc đi tới cầu thang vừa hay gặp bác Quản đang đi lên, ông nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ rồi nói: “Tiểu thư, cháu mau xuống ăn cơm đi, thức ăn bác đã dọn sẵn rồi.”
Hàn Khiết Tình mỉm cười khẽ nhìn ông rồi lắc đầu, giọng nói mềm mại tựa con chim non khẽ cất tiếng: “Không cần đâu ạ, con có chút chuyện nên ra ngoài một lát, bác với ba con không cần đợi con đâu.”
Nói rồi không đợi Quản Độ trả lời cô đã đi lướt qua ông rồi thẳng hướng đi ra ngoài, bác Quản nhìn theo bóng lưng cô rồi hơi thở dài một hơi, sau đó xoay người tiến bước về phía thư phòng.
Hàn Khiết Tình nhanh chóng đi tới chiếc xe Cadillac đang đậu gần ở đấy, lúc khoảng cách chỉ còn vài bước chân thì cô hơi sững lại một chút, nhưng mà định thần lại rồi cũng nhanh chóng leo lên xe ngồi vào ghế phó lái, đưa mắt nhìn người đàn ông với sự trầm tĩnh đang bao trùm lấy khuôn mặt ngồi trên ghế lái.
“Có chuyện gì à?” Hàn Khiết Tình hạ thấp giọng nói cất lên âm thanh phá vỡ bầu không khí yên lặng lúc này.
Bên ghế lái, người đàn ông vẫn yên lặng ngồi ở đấy không nhúc nhích, gương mặt trầm lặng đến đáng sợ, đôi mắt như vô định mà hướng về phía trước. Nhưng, sâu trong con ngươi đen láy áy lại là sự tàn nhẫn cùng độc ác..
Lục Sát trầm mặc không nói gì, ngón tay đặt trên vô lăng theo tiết tấu mà gõ nhịp nhàng, dường như hắn đang suy nghĩ chăm chú điều gì đó..
Hàn Khiết Tình ngồi ở ghế phó lái vẫn im lặng quan sát Lục Sát, chờ đợi hắn trả lời mà không hề thúc giục, ngắm nhìn thật kĩ từng đường nét, từng chi tiết trên gương mặt hắn.
Ánh mắt Lục Sát tựa như mặt hồ phẳng lặng từ nãy giờ thì hiện tại cũng đã có chút gợn sóng nhẹ, hắn chậm rãi xoay gương mặt đẹp như tạc như được ông trời thiên vị mà ban bố cho hắn vậy, đôi mắt Lục Sát chứa đựng sự thâm sâu cùng cực không tài nào biết được suy nghĩ của hắn, lúc này đây lại đối diện thẳng với Hàn Khiết Tình, khiến cô nhất thời không dám thở mạnh, đột nhiên..
“Tình Tình, chúng ta chia tay đi!” Lục Sát trầm mặc hồi lâu rồi bất chợt nhìn thẳng vào cô rồi khẽ khàng cất tiếng.
Cả người Hàn Khiết Tình đột nhiên cứng đờ hẳn, suy nghĩ trong đại não cũng tê liệt đi, cô..cô vừa mới nghe cái gì vậy? Lục Sát muốn chia tay với cô?
“Anh..anh muốn chia tay với em?” Bờ vai mảnh mai của cô khẽ run lên cầm cập, mọi tế bào trong cơ thể theo giọng nói run rẩy mà co lại từng chút một, gương mặt cô bây giờ hoàn toàn lọt vào sự không hề tin được câu nói mình vừa nghe thấy.
“Phải.” Lục Sát vẫn không rời mắt khỏi Hàn Khiết Tình mà kiên định chắc chắn nói, nhưng con ngươi hắn lại cẩn thận quan sát biểu hiện của cô ngay lúc này, trái tim hắn bất chợt đau nhói...
“Tại sao vậy?” Hàn Khiết Tình trầm mặc thật lâu mới tìm được giọng nói của mình, nếu như để ý kĩ sẽ thấy mấy ngón tay nhỏ gọn của cô đang siết chặt lấy góc áo để ngăn cho sự run rẩy của mình ngay lúc này.
“Con người tôi không giống những gì em nghĩ..” Lục Sát chậm rãi khàng khàng cất tiếng.
“Không giống như thế nào?” Đôi mắt Hàn Khiết Tình nhất thời trở nên lạnh lẽo cùng nghi hoặc, theo từng sự tê dại của gió lạnh bên ngoài truyền qua kính xe đã được hạ xuống thổi vào người cô, cảm giác tê lạnh dường như đang bao trùm lấy mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Ngay lúc này Hàn Khiết Tình bất chợt ngờ vực đến tin nhắn vừa nãy cô vừa nhận được, vốn muốn không quan tâm nhưng tại sao bây giờ Lục Sát lại đột nhiên muốn chia tay với cô? Hơn nữa còn nói hắn không giống những gì cô nghĩ..
Lục Sát nghe được câu hỏi của cô mà nhất thời rơi vào trầm ngâm, mắt hắn hơi rũ xuống nhẹ nhàng, giọng nói thâm trầm tựa đang đi lạc vào chốn rừng sâu cuối cùng cũng tìm được đường trở về mà khẽ khàng cất tiếng: “Tôi có rất nhiều bí mật không thể cho ai khác biết, mà những bí mất đó đều không phải là thứ khiến em nên thấy tò mò đâu Tình Tình à..”
“Như vậy thì sao?” Hàn Khiết Tình chậm rãi cất giọng trong trẻo, nhưng thanh âm khi vang lên trong bầu không khí tịch mịch lúc này lại có chút run rẩy, chăm chú nhìn Lục Sát bằng sự ngờ vực.
Có lẽ Lục Sát không đoán được cô sẽ nói như vậy, hắn nhất thời im lặng không lên tiếng, nâng mắt lên nhìn Hàn Khiết Tình thật lâu, thật lâu, bầu không khí ảm đạm lại đột nhiên bao trùm lấy trong xe ngay lúc này. Phải thu xếp lại những suy nghĩ của mình Lục Sát mới có thể chậm rãi lên tiếng: “Tình Tình, thế giới của em chỉ có sự hạnh phúc và yên bình. Không giống như thê giới của tôi, thế giới của tôi chỉ là sự tàn khốc cùng nhẫn tâm, tôi với em là hai đường thẳng song song không thể gặp nhau tại giao điểm mang tên tình yêu chân thành được!”
[Lục Sát không giống như những gì hắn ta thể hiện bên ngoài đâu!]
Một dòng chữ không ngắn cũng không dài phản chiếu qua con ngươi của Hàn Khiết Tình, mới đầu cô có chút ngớ ngẩn nhưng ngay lập tức định thần lại rồi cau mày, giọng điệu như thế này chắc chắn là của đàn ông.
Nhưng mà Lục Sát có thể nào thì cũng có liên quan gì đến người gửi đâu chứ? Người đó sao lại nhắn với cô như thế làm gì nhỉ! Cố tình để cô nghi ngờ Lục Sát ư? Nhưng mà chỉ một dòng nói ngắn gọn thế thì chứng minh được gì đâu, Hàn Khiết Tình ngẫm nghĩ một lát rồi soạn lại tin nhắn: [Chúng ta quen nhau sao? Còn nữa, ý của anh là gì?]
Bên kia vừa nhận được tin nhắn của cô đã trả lời ngay tức khắc: [Không quen! Nhưng mà..ý của tôi rất rõ ràng, nếu Hàn tiểu thư thông minh thì sẽ hiểu.]
Không quen? Không quen mà người vừa trả lời tin nhắn của cô biết Lục Sát có quan hệ với cô còn biết cô họ Hàn? Không quen kiểu gì vậy? Còn nữa, dụng ý của người gửi này là thế nào..
Người gửi...
Hàn Khiết Tình sựt tỉnh rồi xem người gửi tin nhắn này, nhưng mà chỉ là tin nhắn nặc danh, cô tra cứu một lát nhưng cũng không biết là địa chỉ thông tin của ai.
Như vậy càng khiến cô nghi ngờ người này có vấn đề là chắc chắn, rốt cuộc dụng ý của câu nói này là như thế nào chứ?
Đang miên man suy nghĩ đột nhiên điện thoại lại reo vang, Hàn Khiết Tình đưa mắt nhìn tên trên màn hình điện thoại, ngẩn ngơ một lát cuối cùng hít sâu một hơi rồi nhận máy.
Tiếng hít thở đều đều từ đầu dây bên kia truyền qua đến tai Hàn Khiết Tình, nhưng cô không nói năng gì, bên kia cũng im lặng, cả hai rơi vào trạng thái trầm mặc khoảng vài giây, cuối cùng tiếng nói thâm trầm của người đàn ông cũng vang lên: “Tình Tình, tôi có chuyện muốn nói với em, xuống đây đi!”
Hàn Khiết Tình giật mình nhấc chân xuống giường rồi đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên một chiếc xe quen thuộc Cadillac đang đậu cách căn biệt thự này không xa.
Hàn Khiết Tình ngẫm nghĩ một lát rồi thấp giọng trả lời vào điện thoại: “Được, em xuống ngay đây!”
Sau đó tắt điện thoại rồi bước ra khỏi phòng, lúc đi tới cầu thang vừa hay gặp bác Quản đang đi lên, ông nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ rồi nói: “Tiểu thư, cháu mau xuống ăn cơm đi, thức ăn bác đã dọn sẵn rồi.”
Hàn Khiết Tình mỉm cười khẽ nhìn ông rồi lắc đầu, giọng nói mềm mại tựa con chim non khẽ cất tiếng: “Không cần đâu ạ, con có chút chuyện nên ra ngoài một lát, bác với ba con không cần đợi con đâu.”
Nói rồi không đợi Quản Độ trả lời cô đã đi lướt qua ông rồi thẳng hướng đi ra ngoài, bác Quản nhìn theo bóng lưng cô rồi hơi thở dài một hơi, sau đó xoay người tiến bước về phía thư phòng.
Hàn Khiết Tình nhanh chóng đi tới chiếc xe Cadillac đang đậu gần ở đấy, lúc khoảng cách chỉ còn vài bước chân thì cô hơi sững lại một chút, nhưng mà định thần lại rồi cũng nhanh chóng leo lên xe ngồi vào ghế phó lái, đưa mắt nhìn người đàn ông với sự trầm tĩnh đang bao trùm lấy khuôn mặt ngồi trên ghế lái.
“Có chuyện gì à?” Hàn Khiết Tình hạ thấp giọng nói cất lên âm thanh phá vỡ bầu không khí yên lặng lúc này.
Bên ghế lái, người đàn ông vẫn yên lặng ngồi ở đấy không nhúc nhích, gương mặt trầm lặng đến đáng sợ, đôi mắt như vô định mà hướng về phía trước. Nhưng, sâu trong con ngươi đen láy áy lại là sự tàn nhẫn cùng độc ác..
Lục Sát trầm mặc không nói gì, ngón tay đặt trên vô lăng theo tiết tấu mà gõ nhịp nhàng, dường như hắn đang suy nghĩ chăm chú điều gì đó..
Hàn Khiết Tình ngồi ở ghế phó lái vẫn im lặng quan sát Lục Sát, chờ đợi hắn trả lời mà không hề thúc giục, ngắm nhìn thật kĩ từng đường nét, từng chi tiết trên gương mặt hắn.
Ánh mắt Lục Sát tựa như mặt hồ phẳng lặng từ nãy giờ thì hiện tại cũng đã có chút gợn sóng nhẹ, hắn chậm rãi xoay gương mặt đẹp như tạc như được ông trời thiên vị mà ban bố cho hắn vậy, đôi mắt Lục Sát chứa đựng sự thâm sâu cùng cực không tài nào biết được suy nghĩ của hắn, lúc này đây lại đối diện thẳng với Hàn Khiết Tình, khiến cô nhất thời không dám thở mạnh, đột nhiên..
“Tình Tình, chúng ta chia tay đi!” Lục Sát trầm mặc hồi lâu rồi bất chợt nhìn thẳng vào cô rồi khẽ khàng cất tiếng.
Cả người Hàn Khiết Tình đột nhiên cứng đờ hẳn, suy nghĩ trong đại não cũng tê liệt đi, cô..cô vừa mới nghe cái gì vậy? Lục Sát muốn chia tay với cô?
“Anh..anh muốn chia tay với em?” Bờ vai mảnh mai của cô khẽ run lên cầm cập, mọi tế bào trong cơ thể theo giọng nói run rẩy mà co lại từng chút một, gương mặt cô bây giờ hoàn toàn lọt vào sự không hề tin được câu nói mình vừa nghe thấy.
“Phải.” Lục Sát vẫn không rời mắt khỏi Hàn Khiết Tình mà kiên định chắc chắn nói, nhưng con ngươi hắn lại cẩn thận quan sát biểu hiện của cô ngay lúc này, trái tim hắn bất chợt đau nhói...
“Tại sao vậy?” Hàn Khiết Tình trầm mặc thật lâu mới tìm được giọng nói của mình, nếu như để ý kĩ sẽ thấy mấy ngón tay nhỏ gọn của cô đang siết chặt lấy góc áo để ngăn cho sự run rẩy của mình ngay lúc này.
“Con người tôi không giống những gì em nghĩ..” Lục Sát chậm rãi khàng khàng cất tiếng.
“Không giống như thế nào?” Đôi mắt Hàn Khiết Tình nhất thời trở nên lạnh lẽo cùng nghi hoặc, theo từng sự tê dại của gió lạnh bên ngoài truyền qua kính xe đã được hạ xuống thổi vào người cô, cảm giác tê lạnh dường như đang bao trùm lấy mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Ngay lúc này Hàn Khiết Tình bất chợt ngờ vực đến tin nhắn vừa nãy cô vừa nhận được, vốn muốn không quan tâm nhưng tại sao bây giờ Lục Sát lại đột nhiên muốn chia tay với cô? Hơn nữa còn nói hắn không giống những gì cô nghĩ..
Lục Sát nghe được câu hỏi của cô mà nhất thời rơi vào trầm ngâm, mắt hắn hơi rũ xuống nhẹ nhàng, giọng nói thâm trầm tựa đang đi lạc vào chốn rừng sâu cuối cùng cũng tìm được đường trở về mà khẽ khàng cất tiếng: “Tôi có rất nhiều bí mật không thể cho ai khác biết, mà những bí mất đó đều không phải là thứ khiến em nên thấy tò mò đâu Tình Tình à..”
“Như vậy thì sao?” Hàn Khiết Tình chậm rãi cất giọng trong trẻo, nhưng thanh âm khi vang lên trong bầu không khí tịch mịch lúc này lại có chút run rẩy, chăm chú nhìn Lục Sát bằng sự ngờ vực.
Có lẽ Lục Sát không đoán được cô sẽ nói như vậy, hắn nhất thời im lặng không lên tiếng, nâng mắt lên nhìn Hàn Khiết Tình thật lâu, thật lâu, bầu không khí ảm đạm lại đột nhiên bao trùm lấy trong xe ngay lúc này. Phải thu xếp lại những suy nghĩ của mình Lục Sát mới có thể chậm rãi lên tiếng: “Tình Tình, thế giới của em chỉ có sự hạnh phúc và yên bình. Không giống như thê giới của tôi, thế giới của tôi chỉ là sự tàn khốc cùng nhẫn tâm, tôi với em là hai đường thẳng song song không thể gặp nhau tại giao điểm mang tên tình yêu chân thành được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.