Chương 75: Hàn Khiết Tình biến mất
Erica
20/09/2023
Theo âm thanh con dao vừa rơi xuống đất, Hàn Khiết Tình chưa kịp hoàn hồn lại thì ngay lập tức đã nhìn thấy một bóng người đàn ông cao lớn từ trong bóng tối chạy vụt tới nắm chặt lấy tay cô, dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng không nhìn thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy được đôi mắt nổi lên một tia sáng lạnh lẽo, hắn lạnh lùng quát: “Hàn Khiết Tình! Em điên rồi phải không?”
Gương mặt Lục Sát xám xịt, dưới ánh đèn nên không thể phát họa được sắc thái của hắn lúc này. Chỉ có rõ nhất là đôi mắt bao phủ những tia máu đó, ngay khoảnh khắc hắn vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn đứng bên giường, hắn vốn định đứng đó ngắm cô, nhưng mà ngay lập tức ánh mắt hắn va vào ánh sáng lạnh như băng từ con dao mà Hàn Khiết Tình đang cầm lấy, hơn nữa ngay lúc đó cô còn kề sát vào cổ tay mình, hành động như thế đã chứng thực cô muốn tự sát, ý nghĩ đó đã lập tức hiện lên trước mặtj hắn.
Lục Sát kinh hoàng hét tên Hàn Khiết Tình trước khi cô làm điều ngu xuẩn, lúc này đây đứng trước mặt cô hắn vừa tức giận, vừa lạnh lùng đáng sợ nhưng trong lòng lại có một sự sợ hãi không thôi. Nếu như... nếu như hắn ở bên ngoài mãi mà không vào thì sẽ thế nào...
Nếu như hắn chậm thêm một chút nữa thì sao... chậm thêm một giây một phút nào đó nữa thì thế nào đây...
Có phải... chính mắt Lục Sát hắn sẽ nhìn thấy một cơ thể đẫm máu trong phòng bệnh này không... bao nhiêu kí ức ám ảnh của ba mẹ hắn lại ùa về ngay lúc đó, hắn sợ lần nữa sẽ phải nhìn thấy người con gái hắn yêu chết trước mặt hắn. Hắn... hắn rất sợ sẽ có cảnh tượng như vậy diễn ra với hắn... hắn không dám nghĩ tới nếu mình chỉ chậm một chút có phải sẽ hối hận suốt đời không? Tới đây... Lục Sát không thể nào dám nghĩ tiếp nữa...
Sau tiếng hét của hắn đã làm Hàn Khiết Tình giật mình mà rơi con dao đang cầm trên tay xuống, lúc này đối diện với cơn thịnh nộ như có một luồng không khí giá lạnh thổi rét qua người, nhưng Hàn Khiết Tình lại không chút sợ hãi. Cô lạnh lùng giật tay khỏi Lục Sát, nước mắt trên mặt đã cạn khô, giọng nói khàn khàn đi rất nhiều: “Phải, tôi điên rồi! Cũng chính là vì bị anh ép đến mức điên rồi, bây giờ tôi không còn gì cả, thế giới của tôi đã bị anh tàn nhẫn hủy hoại mọi thứ rồi. Anh hài lòng chưa?”
Lời nói giễu cợt nhưng lại mang hàm ý thâm sâu đâm thẳng vào trái tim Lục Sát, nhưng cứ nghĩ đến cô vừa có ý định tự sát hắn lại không kìm được sự tức giận: “Như thế thì em liền muốn chết đi sao? Hàn Khiết Tình, em đừng có ngu ngốc như vậy được không?”
Hàn Khiết Tình nở ra một tràng cười chua chát, ánh mắt cô dần trở nên sắc lạnh, giống như tia laser xuyên thấu qua mọi ngóc ngách cơ thể của người đàn ông trước mặt: “Ngu ngốc? Lục Sát, chính bởi vì ngu ngốc nên tôi mới một lòng một dạ yêu anh, để rồi kết quả ra sao? Từ đầu đến cuối tôi chỉ là con cờ để anh lợi dụng, kết quả bây giờ của tôi chắc anh hả dạ lắm chứ gì? Còn tự miệng phát ra nói tôi ngu ngốc, anh đừng có làm ra vẻ anh hiểu tôi lắm vậy!”
Gân xanh trên trán và cánh tay của Lục Sát không ngừng nổi lên, bàn tay hắn cũng đang siết chặt lại thành nắm đấm để làm dịu đi cơn giận dữ của mình: “Hàn Khiết Tình, đúng là anh đã khiến em tổn thương. Nhưng em đừng dại dột mà làm điều ngu xuẩn được không? Anh sẽ bù đắp lại cho em...”
Càng nghe hắn thâm tình nói mà nụ cười lạnh như băng của Hàn Khiết Tình ngày càng đậm, cô như vừa nghe được một câu chuyện cười hài nhất trên đời này vậy: “Bù đắp? Lục Sát, anh gây ra cho tôi biết bao nhiêu sự đau khổ, khiến ba tôi chết một cách không thể an lòng, dùng thủ đoạn của mình cướp lấy Hàn Thị, gián tiếp giết chết đi đứa con ruột duy nhất của anh, hủy hoại đi thế giới và tình yêu lẫn đâm nát trái tim của người con gái yêu anh nhất. Bù đắp... anh muốn bù đắp thế nào đây? Ha...”
Từng câu từng chữ lạnh lẽo vô tình của cô như nghìn vạn mũi tên xuyên thẳng qua trái tim của Lục Sát, khiến hắn âm ỉ đau nhói: “Dù cho có như thế nào đi chăng nữa, anh cũng tuyệt đối không để em chết trước mặt anh... sau lưng cũng không được. Anh sẽ giám sát em hai tư trên hai tư, một phút cũng chẳng rời...”
“Lục Sát, anh đừng có vô liêm sỉ như thế được không? Anh hủy hoại mọi thứ của tôi còn muốn tôi phải sống thật tốt, chịu sự giám sát chặt chẽ của anh?” Đôi mắt Hàn Khiết Tình lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô không khỏi mà châm chọc hắn một câu sắc bén.
Cơn giận dữ của Lục Sát dần dịu đi đôi chút, mà thay vào đó là sự đau lòng đến lan tỏa khắp mọi nơi trên cơ thể hắn, dùng ánh mắt chứa sự dịu dàng lặng lẽ nhìn cô: “Tình Tình, tóm lại dù thế nào anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh, để anh chăm sóc và bù đắp lại mọi thứ thật tốt cho em, được không? Đừng rời xa anh nữa, dù có chết anh cũng không muốn buông tay em...”
Nước mắt nóng bỏng trên hốc mắt khô khốc và đỏ hoe của Hàn Khiết Tình lần nữa rơi xuống, một sự yêu hận đan xen giằng xé nội tâm cô mãnh liệt. Cô vùng vẫy thoát mạnh khỏi bàn tay ấm ấp của hắn, nghẹn ngào nức nở: “Lục Sát, anh đã hủy hoại mọi thứ của tôi rồi, làm tôi mất hết tất cả, anh còn nực cười đến như vậy mà muốn tôi ngày ngày ở bên cạnh anh, cùng anh sống một cuộc đời hạnh phúc mà khờ dại xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Anh thật tàn nhẫn... Tại sao anh không chịu cho tôi tự do chứ? Không chịu buông tha cho tôi? Bao nhiêu nợ nần ân oán tôi đã dùng tình yêu của mình để trả lại rồi, ngay lúc tôi trả sợ dây chuyền của anh tặng tôi là chúng ta đã chấm dứt hết tất cả, không ai nợ ai... Tại sao... tại sao anh vẫn không buông tha cho tôi? Anh muốn tôi làm như thế nào anh mới hài lòng...”
Nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt trắng bệch của Hàn Khiết Tình, cõi lòng Lục Sát như bị ai đó xé nát, hắn đớn đau nâng tay lau nhẹ đi những vệt nước mắt của cô. Thật lâu sau mới chậm rãi khó khăn lên tiếng: “Tình Tình, tôi không thể buông tay em... Dù cho em có như thế nào em vẫn phải ở cạnh tôi...”
“Anh...Lục Sát, tôi nói cho anh biết. Dù anh có giam giữ tôi một phút tôi cũng sẽ tìm trăm phương nghìn cách chết trước mặt anh, để anh hối hận và ám ảnh suốt cuộc đời...” Hàn Khiết Tình vung tay cự tuyệt đi sự dịu dàng lau nước mắt cô của hắn.
Toàn thân Lục Sát như bị dội lên một gáo nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân, cả người còn hơn rơi xuống một hầm băng không thấy đáy. Nhìn đôi mắt lạnh lẽo của cô, hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi bất chợt khổ sở hỏi: “Tình Tình... em hận tôi như vậy sao?”
Đôi mắt sắc lạnh của Hàn Khiết Tình đối diện với Lục Sát không hề né tránh sự căm hận, nghe hắn hỏi như vậy cô lập tức gật đầu không do dự: “Phải, tôi căm hận anh, hận anh thấu xương cốt tủy.”
Câu nói của cô bóp nghẹt lấy trái tim tê dại của Lục Sát, hắn rút tay mình lại rồi buông thõng, hắn cúi đầu rồi lại ngẩng đầu đối diện với cô, trên đôi mắt thâm thúy đột nhiên hiện ra sự thống khổ , môi lại nở ra nụ cười chua chát: “Được, em đã hận anh như vậy thì... nếu có một cơ hội giết anh để rửa hận, em có đồng ý không?”
Sống lưng Hàn Khiết Tình cứng đờ, cô dường như không tin được lời hắn nói, rơi vào trạng thái trầm mặc mà bất động, đối diện với cái nhìn không chớp mắt của Lục Sát, hồi lâu cô mới lấy lại bình tĩnh, châm biếm cười nhẹ một tiếng: “Ha... Lục Sát, anh đừng có đùa cợt như vậy, anh đang muốn thử thách tình yêu của tôi sao? Giết anh? Anh sẽ ngu ngốc đến nổi để tôi tự mình giết anh sao?”
“Phải.” Lục Sát không chần chừ gật đầu một cái, đối diện với cái nhìn kinh ngạc của Hàn Khiết Tình, hắn cười khổ một tiếng, sợ cô không tin nên cúi người xuống, tay nhặt lên con dao gọt hoa quả nằm lẻ loi trên nền đất. Sau đó đứng thẳng người dậy, ánh mắt như keo dính mà dán chặt lên đôi mắt sắc lạnh của Hàn Khiết Tình, động tác lại dứt khoát, kéo tay cô lên rồi đặt con dao vài lòng bàn tay cô cũng tự tay hắn giữ lấy ngón tay cô siết chặt lại, cán dao Hàn Khiết Tình đang giữ chặt, mũi dao nhọn hoắt lại lóe lên ánh sáng lạnh hướng về phía hắn.
Lục Sát chậm rãi bước tới gần một chút, nắm lấy bàn tay đang cầm con dao của cô tiến gần hơn, đến khi mũi dao chỉ về phía ngực trái của hắn vài cm, hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Anh cho em cơ hội rửa hận, cầm chặt lấy nó, đâm vào nơi này của anh, coi như trả lại nổi đau viên đạn anh đã bắn ra, nếu đâm anh một nhát dao mà có thể khiến em vui vẻ và hài lòng như thế nào đó đi nữa thì hãy đâm sâu hơn một chút... Không cần lo lắng, anh sẽ không đau...” Dứt lời hắn từ từ nhắm lại đôi mắt của mình, bàn tay rộng lớn nắm lấy bàn tay trắng ngà đang siết chặt cán dao của Hàn Khiết Tình cũng buông thõng ra, cả người đứng bất động mà chờ mong cái chết đến với mình...
Hàn Khiết Tình cứng đờ người không thể nhúc nhích, đôi mắt ngờ nghệch nhìn chằm chằm lên con dao đang trên tay cô, mũi dao sắc lạnh thì hướng về nơi lồng ngực trái của hắn. Nước mắt tuôn như mưa làm mờ mịt tầm nhìn của cô, môi bị cô cắn đến phát đau mà rách ra rồi chảy máu tràn vào khoang miệng, mùi máu tanh nồng nặc kích thích mọi sự lạnh lẽo chua từng có của Hàn Khiết Tình. Cô siết chặt lấy cán dao sắp buông thõng, nhưng ngay lúc Hàn Khiết Tình có chút lưu tình thì bao nhiêu kí ức đau khổ lại ùa về trước mặt cô, hàm răng cô siết chặt lại đến phát đau, cô nhắm chặt mắt mà dùng lực ở bàn tay đang cầm dao một chút, không do dự đâm thẳng về phía trước...
Đến khi cảm nhận được dòng nóng bỏng rỉ giọt lên mũi dao rồi chảy xuống tí tách trên nền đất trong bầu không khí im phăng phắc, Hàn Khiết Tình mới chậm rãi khó khăn mở mắt ra, ánh mắt cô mờ mịt nhìn chằm chằm về phía lồng ngực trái của Lục Sát. Mũi dao sắt nhọn mà lạnh ngắt từ tay cô đâm vào ngực hắn, độ dài không sâu chỉ khoảng 2cm, cô run rẩy rúc mạnh cán dao ra rồi siết chặt trên tay lùi về sau hai bước, nước mắt không ngừng tuôn rơi...
Lục Sát cảm nhận được sự đau nhói từ ngực truyền đến mới mở mắt ra, cúi đầu nhìn vết thương không sâu lắm trên ngực mình, máu vẫn không ngừng rỉ ra thấm ướt áo sơ mi trắng củ hắ. Lục Sát không có lấy một cái nhíu mày mà bất chợt cười khổ một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hàn Khiết Tình thì mỉm cười trấn an một tiếng: “Cảm ơn em đã hạ thủ lưu tình với anh...”
Nói rồi trong trạng thái bất động của Hàn Khiết Tình, Lục Sát gượng cơn đau nhói từ lồng ngực truyền tới mà tiến gần đến cô, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Hàn Khiết Tình rồi đặt một nụ hôn ấm áp lên vầng trán rịn mồ hôi của cô, trầm giọng lên tiếng: “Nghỉ ngơi sớm đi, anh đi trước...”
Dứt lời hắn rời môi khỏi trán cô, nụ cười gượng gạo trên môi vẫn duy trì, sau đó xoay người mà thất thểu đi ra ngoài đóng cửa lại.
Đến khi cánh cửa phòng bệnh đã đống chặt lại, không còn nhìn thấy bóng lưng của Lục Sát nữa, con dao trên tay Hàn Khiết Tình mới bất lực rơi xuống, ánh mắt cô nhờ vào ánh đèn nhạt mà nhìn vào từng vũng máu đỏ tươi trên sàn nhà, cả trái tim quặn thắt đau đớn. Cơ thể mất hết sức lực mà ngã khụy xuống dưới đất, thu gọn thân hình lại, ôm chặt lấy đầu gối mà vùi mặt vào trong, từng giọt nước mắt như mưa tuôn ra trên mặt cô, tại sao vậy? Tại sao chính tay cô đã đâm hắn mà, máu cũng là của hắn mà... Cớ sao lúc này trái tim cô lạ càng đau đớn hơn nữa... Cô hận hắn, hắn không thể giết chết hắn, vậy mà lúc đâm một nhát vào ngực hắn, cô vẫn không đành lòng ra tay...
Trong căn phòng dần bị màn đen bao trùm lấy, ở một góc chỉ còn văng vẳng lại âm thanh nức nở ngào nghẹn không thành tiếng của cô gái...
...----------------...
Sáng hôm sau.
Chiếc xe Porsche của Lục Sát dừng lại trước bệnh viện Hope. Từ ghế ngồi ở sau hắn chậm rãi đi xuống thẳng hướng vào trong bệnh viện, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo đơn giản, quần tây dài ôm lấy cặp chân thon cùng với áo sơ mi màu đen, bộ dáng vô cùng điển trai.
Tuy nhiên sắc mặt hắn lại tái nhợt không ít, hai tay xách túi nhỏ túi lớn lê từng bước chân trên hành lang vắng vẻ, cuối cùng dừng lại trước phòng bệnh của Hàn Khiết Tình, vệ sĩ thấy hắn lập tức cung kính chào đón.
Lục Sát đứng trước cửa phòng rất lâu mà chưa vào, hắn cố gượng lại cơn đau nhói chỉ được băng bó sơ sài ở lồng ngực mà gắng gượng nở ra một nụ cười điềm tĩnh, hít sâu một hơi rồi lấy hết sức lực đẩy cửa bước vào trong như không có chuyện gì xảy ra.
“Tình Tình... anh...”
Lời nói chưa kịp dứt sắc mặt hắn đã cứng đờ, ánh mắt đảo quanh một phòng bệnh rộng lớn nhưng chẳng thấy ai cả. Mấy túi hắn đang cầm trên tay hắn cũng vứt bỏ xuống đất, lập tức phóng thẳng vào nhà vệ sinh, trống trơn...
Lục Sát trở ra ngoài quét ánh mắt khắp mọi nơi, mọi ngóc ngách trong phòng bệnh, trên giường chăn gối được gấp gọn gàng, nền đất đã sạch sẽ không thấy một giọt máu đỏ tươi nào đọng lại, mọi thứ đều bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều, phòng bệnh không một bóng người, trơ trội như một căn phòng trống không ai ở, trong khi đó đây chính là căn phòng có người duy nhất nằm ở nơi này trên tầng bệnh cao nhất được Lục Sát bao trọn bộ, tuy nhiên, Hàn Khiết Tình đã biết mất...
Gương mặt Lục Sát xám xịt, dưới ánh đèn nên không thể phát họa được sắc thái của hắn lúc này. Chỉ có rõ nhất là đôi mắt bao phủ những tia máu đó, ngay khoảnh khắc hắn vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn đứng bên giường, hắn vốn định đứng đó ngắm cô, nhưng mà ngay lập tức ánh mắt hắn va vào ánh sáng lạnh như băng từ con dao mà Hàn Khiết Tình đang cầm lấy, hơn nữa ngay lúc đó cô còn kề sát vào cổ tay mình, hành động như thế đã chứng thực cô muốn tự sát, ý nghĩ đó đã lập tức hiện lên trước mặtj hắn.
Lục Sát kinh hoàng hét tên Hàn Khiết Tình trước khi cô làm điều ngu xuẩn, lúc này đây đứng trước mặt cô hắn vừa tức giận, vừa lạnh lùng đáng sợ nhưng trong lòng lại có một sự sợ hãi không thôi. Nếu như... nếu như hắn ở bên ngoài mãi mà không vào thì sẽ thế nào...
Nếu như hắn chậm thêm một chút nữa thì sao... chậm thêm một giây một phút nào đó nữa thì thế nào đây...
Có phải... chính mắt Lục Sát hắn sẽ nhìn thấy một cơ thể đẫm máu trong phòng bệnh này không... bao nhiêu kí ức ám ảnh của ba mẹ hắn lại ùa về ngay lúc đó, hắn sợ lần nữa sẽ phải nhìn thấy người con gái hắn yêu chết trước mặt hắn. Hắn... hắn rất sợ sẽ có cảnh tượng như vậy diễn ra với hắn... hắn không dám nghĩ tới nếu mình chỉ chậm một chút có phải sẽ hối hận suốt đời không? Tới đây... Lục Sát không thể nào dám nghĩ tiếp nữa...
Sau tiếng hét của hắn đã làm Hàn Khiết Tình giật mình mà rơi con dao đang cầm trên tay xuống, lúc này đối diện với cơn thịnh nộ như có một luồng không khí giá lạnh thổi rét qua người, nhưng Hàn Khiết Tình lại không chút sợ hãi. Cô lạnh lùng giật tay khỏi Lục Sát, nước mắt trên mặt đã cạn khô, giọng nói khàn khàn đi rất nhiều: “Phải, tôi điên rồi! Cũng chính là vì bị anh ép đến mức điên rồi, bây giờ tôi không còn gì cả, thế giới của tôi đã bị anh tàn nhẫn hủy hoại mọi thứ rồi. Anh hài lòng chưa?”
Lời nói giễu cợt nhưng lại mang hàm ý thâm sâu đâm thẳng vào trái tim Lục Sát, nhưng cứ nghĩ đến cô vừa có ý định tự sát hắn lại không kìm được sự tức giận: “Như thế thì em liền muốn chết đi sao? Hàn Khiết Tình, em đừng có ngu ngốc như vậy được không?”
Hàn Khiết Tình nở ra một tràng cười chua chát, ánh mắt cô dần trở nên sắc lạnh, giống như tia laser xuyên thấu qua mọi ngóc ngách cơ thể của người đàn ông trước mặt: “Ngu ngốc? Lục Sát, chính bởi vì ngu ngốc nên tôi mới một lòng một dạ yêu anh, để rồi kết quả ra sao? Từ đầu đến cuối tôi chỉ là con cờ để anh lợi dụng, kết quả bây giờ của tôi chắc anh hả dạ lắm chứ gì? Còn tự miệng phát ra nói tôi ngu ngốc, anh đừng có làm ra vẻ anh hiểu tôi lắm vậy!”
Gân xanh trên trán và cánh tay của Lục Sát không ngừng nổi lên, bàn tay hắn cũng đang siết chặt lại thành nắm đấm để làm dịu đi cơn giận dữ của mình: “Hàn Khiết Tình, đúng là anh đã khiến em tổn thương. Nhưng em đừng dại dột mà làm điều ngu xuẩn được không? Anh sẽ bù đắp lại cho em...”
Càng nghe hắn thâm tình nói mà nụ cười lạnh như băng của Hàn Khiết Tình ngày càng đậm, cô như vừa nghe được một câu chuyện cười hài nhất trên đời này vậy: “Bù đắp? Lục Sát, anh gây ra cho tôi biết bao nhiêu sự đau khổ, khiến ba tôi chết một cách không thể an lòng, dùng thủ đoạn của mình cướp lấy Hàn Thị, gián tiếp giết chết đi đứa con ruột duy nhất của anh, hủy hoại đi thế giới và tình yêu lẫn đâm nát trái tim của người con gái yêu anh nhất. Bù đắp... anh muốn bù đắp thế nào đây? Ha...”
Từng câu từng chữ lạnh lẽo vô tình của cô như nghìn vạn mũi tên xuyên thẳng qua trái tim của Lục Sát, khiến hắn âm ỉ đau nhói: “Dù cho có như thế nào đi chăng nữa, anh cũng tuyệt đối không để em chết trước mặt anh... sau lưng cũng không được. Anh sẽ giám sát em hai tư trên hai tư, một phút cũng chẳng rời...”
“Lục Sát, anh đừng có vô liêm sỉ như thế được không? Anh hủy hoại mọi thứ của tôi còn muốn tôi phải sống thật tốt, chịu sự giám sát chặt chẽ của anh?” Đôi mắt Hàn Khiết Tình lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô không khỏi mà châm chọc hắn một câu sắc bén.
Cơn giận dữ của Lục Sát dần dịu đi đôi chút, mà thay vào đó là sự đau lòng đến lan tỏa khắp mọi nơi trên cơ thể hắn, dùng ánh mắt chứa sự dịu dàng lặng lẽ nhìn cô: “Tình Tình, tóm lại dù thế nào anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh, để anh chăm sóc và bù đắp lại mọi thứ thật tốt cho em, được không? Đừng rời xa anh nữa, dù có chết anh cũng không muốn buông tay em...”
Nước mắt nóng bỏng trên hốc mắt khô khốc và đỏ hoe của Hàn Khiết Tình lần nữa rơi xuống, một sự yêu hận đan xen giằng xé nội tâm cô mãnh liệt. Cô vùng vẫy thoát mạnh khỏi bàn tay ấm ấp của hắn, nghẹn ngào nức nở: “Lục Sát, anh đã hủy hoại mọi thứ của tôi rồi, làm tôi mất hết tất cả, anh còn nực cười đến như vậy mà muốn tôi ngày ngày ở bên cạnh anh, cùng anh sống một cuộc đời hạnh phúc mà khờ dại xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Anh thật tàn nhẫn... Tại sao anh không chịu cho tôi tự do chứ? Không chịu buông tha cho tôi? Bao nhiêu nợ nần ân oán tôi đã dùng tình yêu của mình để trả lại rồi, ngay lúc tôi trả sợ dây chuyền của anh tặng tôi là chúng ta đã chấm dứt hết tất cả, không ai nợ ai... Tại sao... tại sao anh vẫn không buông tha cho tôi? Anh muốn tôi làm như thế nào anh mới hài lòng...”
Nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt trắng bệch của Hàn Khiết Tình, cõi lòng Lục Sát như bị ai đó xé nát, hắn đớn đau nâng tay lau nhẹ đi những vệt nước mắt của cô. Thật lâu sau mới chậm rãi khó khăn lên tiếng: “Tình Tình, tôi không thể buông tay em... Dù cho em có như thế nào em vẫn phải ở cạnh tôi...”
“Anh...Lục Sát, tôi nói cho anh biết. Dù anh có giam giữ tôi một phút tôi cũng sẽ tìm trăm phương nghìn cách chết trước mặt anh, để anh hối hận và ám ảnh suốt cuộc đời...” Hàn Khiết Tình vung tay cự tuyệt đi sự dịu dàng lau nước mắt cô của hắn.
Toàn thân Lục Sát như bị dội lên một gáo nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân, cả người còn hơn rơi xuống một hầm băng không thấy đáy. Nhìn đôi mắt lạnh lẽo của cô, hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi bất chợt khổ sở hỏi: “Tình Tình... em hận tôi như vậy sao?”
Đôi mắt sắc lạnh của Hàn Khiết Tình đối diện với Lục Sát không hề né tránh sự căm hận, nghe hắn hỏi như vậy cô lập tức gật đầu không do dự: “Phải, tôi căm hận anh, hận anh thấu xương cốt tủy.”
Câu nói của cô bóp nghẹt lấy trái tim tê dại của Lục Sát, hắn rút tay mình lại rồi buông thõng, hắn cúi đầu rồi lại ngẩng đầu đối diện với cô, trên đôi mắt thâm thúy đột nhiên hiện ra sự thống khổ , môi lại nở ra nụ cười chua chát: “Được, em đã hận anh như vậy thì... nếu có một cơ hội giết anh để rửa hận, em có đồng ý không?”
Sống lưng Hàn Khiết Tình cứng đờ, cô dường như không tin được lời hắn nói, rơi vào trạng thái trầm mặc mà bất động, đối diện với cái nhìn không chớp mắt của Lục Sát, hồi lâu cô mới lấy lại bình tĩnh, châm biếm cười nhẹ một tiếng: “Ha... Lục Sát, anh đừng có đùa cợt như vậy, anh đang muốn thử thách tình yêu của tôi sao? Giết anh? Anh sẽ ngu ngốc đến nổi để tôi tự mình giết anh sao?”
“Phải.” Lục Sát không chần chừ gật đầu một cái, đối diện với cái nhìn kinh ngạc của Hàn Khiết Tình, hắn cười khổ một tiếng, sợ cô không tin nên cúi người xuống, tay nhặt lên con dao gọt hoa quả nằm lẻ loi trên nền đất. Sau đó đứng thẳng người dậy, ánh mắt như keo dính mà dán chặt lên đôi mắt sắc lạnh của Hàn Khiết Tình, động tác lại dứt khoát, kéo tay cô lên rồi đặt con dao vài lòng bàn tay cô cũng tự tay hắn giữ lấy ngón tay cô siết chặt lại, cán dao Hàn Khiết Tình đang giữ chặt, mũi dao nhọn hoắt lại lóe lên ánh sáng lạnh hướng về phía hắn.
Lục Sát chậm rãi bước tới gần một chút, nắm lấy bàn tay đang cầm con dao của cô tiến gần hơn, đến khi mũi dao chỉ về phía ngực trái của hắn vài cm, hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Anh cho em cơ hội rửa hận, cầm chặt lấy nó, đâm vào nơi này của anh, coi như trả lại nổi đau viên đạn anh đã bắn ra, nếu đâm anh một nhát dao mà có thể khiến em vui vẻ và hài lòng như thế nào đó đi nữa thì hãy đâm sâu hơn một chút... Không cần lo lắng, anh sẽ không đau...” Dứt lời hắn từ từ nhắm lại đôi mắt của mình, bàn tay rộng lớn nắm lấy bàn tay trắng ngà đang siết chặt cán dao của Hàn Khiết Tình cũng buông thõng ra, cả người đứng bất động mà chờ mong cái chết đến với mình...
Hàn Khiết Tình cứng đờ người không thể nhúc nhích, đôi mắt ngờ nghệch nhìn chằm chằm lên con dao đang trên tay cô, mũi dao sắc lạnh thì hướng về nơi lồng ngực trái của hắn. Nước mắt tuôn như mưa làm mờ mịt tầm nhìn của cô, môi bị cô cắn đến phát đau mà rách ra rồi chảy máu tràn vào khoang miệng, mùi máu tanh nồng nặc kích thích mọi sự lạnh lẽo chua từng có của Hàn Khiết Tình. Cô siết chặt lấy cán dao sắp buông thõng, nhưng ngay lúc Hàn Khiết Tình có chút lưu tình thì bao nhiêu kí ức đau khổ lại ùa về trước mặt cô, hàm răng cô siết chặt lại đến phát đau, cô nhắm chặt mắt mà dùng lực ở bàn tay đang cầm dao một chút, không do dự đâm thẳng về phía trước...
Đến khi cảm nhận được dòng nóng bỏng rỉ giọt lên mũi dao rồi chảy xuống tí tách trên nền đất trong bầu không khí im phăng phắc, Hàn Khiết Tình mới chậm rãi khó khăn mở mắt ra, ánh mắt cô mờ mịt nhìn chằm chằm về phía lồng ngực trái của Lục Sát. Mũi dao sắt nhọn mà lạnh ngắt từ tay cô đâm vào ngực hắn, độ dài không sâu chỉ khoảng 2cm, cô run rẩy rúc mạnh cán dao ra rồi siết chặt trên tay lùi về sau hai bước, nước mắt không ngừng tuôn rơi...
Lục Sát cảm nhận được sự đau nhói từ ngực truyền đến mới mở mắt ra, cúi đầu nhìn vết thương không sâu lắm trên ngực mình, máu vẫn không ngừng rỉ ra thấm ướt áo sơ mi trắng củ hắ. Lục Sát không có lấy một cái nhíu mày mà bất chợt cười khổ một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hàn Khiết Tình thì mỉm cười trấn an một tiếng: “Cảm ơn em đã hạ thủ lưu tình với anh...”
Nói rồi trong trạng thái bất động của Hàn Khiết Tình, Lục Sát gượng cơn đau nhói từ lồng ngực truyền tới mà tiến gần đến cô, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Hàn Khiết Tình rồi đặt một nụ hôn ấm áp lên vầng trán rịn mồ hôi của cô, trầm giọng lên tiếng: “Nghỉ ngơi sớm đi, anh đi trước...”
Dứt lời hắn rời môi khỏi trán cô, nụ cười gượng gạo trên môi vẫn duy trì, sau đó xoay người mà thất thểu đi ra ngoài đóng cửa lại.
Đến khi cánh cửa phòng bệnh đã đống chặt lại, không còn nhìn thấy bóng lưng của Lục Sát nữa, con dao trên tay Hàn Khiết Tình mới bất lực rơi xuống, ánh mắt cô nhờ vào ánh đèn nhạt mà nhìn vào từng vũng máu đỏ tươi trên sàn nhà, cả trái tim quặn thắt đau đớn. Cơ thể mất hết sức lực mà ngã khụy xuống dưới đất, thu gọn thân hình lại, ôm chặt lấy đầu gối mà vùi mặt vào trong, từng giọt nước mắt như mưa tuôn ra trên mặt cô, tại sao vậy? Tại sao chính tay cô đã đâm hắn mà, máu cũng là của hắn mà... Cớ sao lúc này trái tim cô lạ càng đau đớn hơn nữa... Cô hận hắn, hắn không thể giết chết hắn, vậy mà lúc đâm một nhát vào ngực hắn, cô vẫn không đành lòng ra tay...
Trong căn phòng dần bị màn đen bao trùm lấy, ở một góc chỉ còn văng vẳng lại âm thanh nức nở ngào nghẹn không thành tiếng của cô gái...
...----------------...
Sáng hôm sau.
Chiếc xe Porsche của Lục Sát dừng lại trước bệnh viện Hope. Từ ghế ngồi ở sau hắn chậm rãi đi xuống thẳng hướng vào trong bệnh viện, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo đơn giản, quần tây dài ôm lấy cặp chân thon cùng với áo sơ mi màu đen, bộ dáng vô cùng điển trai.
Tuy nhiên sắc mặt hắn lại tái nhợt không ít, hai tay xách túi nhỏ túi lớn lê từng bước chân trên hành lang vắng vẻ, cuối cùng dừng lại trước phòng bệnh của Hàn Khiết Tình, vệ sĩ thấy hắn lập tức cung kính chào đón.
Lục Sát đứng trước cửa phòng rất lâu mà chưa vào, hắn cố gượng lại cơn đau nhói chỉ được băng bó sơ sài ở lồng ngực mà gắng gượng nở ra một nụ cười điềm tĩnh, hít sâu một hơi rồi lấy hết sức lực đẩy cửa bước vào trong như không có chuyện gì xảy ra.
“Tình Tình... anh...”
Lời nói chưa kịp dứt sắc mặt hắn đã cứng đờ, ánh mắt đảo quanh một phòng bệnh rộng lớn nhưng chẳng thấy ai cả. Mấy túi hắn đang cầm trên tay hắn cũng vứt bỏ xuống đất, lập tức phóng thẳng vào nhà vệ sinh, trống trơn...
Lục Sát trở ra ngoài quét ánh mắt khắp mọi nơi, mọi ngóc ngách trong phòng bệnh, trên giường chăn gối được gấp gọn gàng, nền đất đã sạch sẽ không thấy một giọt máu đỏ tươi nào đọng lại, mọi thứ đều bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều, phòng bệnh không một bóng người, trơ trội như một căn phòng trống không ai ở, trong khi đó đây chính là căn phòng có người duy nhất nằm ở nơi này trên tầng bệnh cao nhất được Lục Sát bao trọn bộ, tuy nhiên, Hàn Khiết Tình đã biết mất...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.