Chương 118: Quyết định của Eirian
Erica
20/09/2023
Trong phòng bệnh cao cấp.
Cho dù bây giờ Khiết Khiết đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng mà nhìn cả người con bé yếu ớt nằm trên giường bệnh, gương mặt hồng hào mỗi ngày giờ đây mang một sắc mặt tái nhợt đến đáng thương, trên đầu con bé quấn một vòng băng vải trắng quanh trán, bên cạnh còn có một bình dịch không ngừng rỉ giọt truyền vào cơ thể Khiết Khiết.
Một cô bé năng động, hoạt bát mọi ngày lúc nào cũng tung tăng hí hửng giờ đây lại êm đềm nằm trên giường không động đậy mà chìm vào hôn mê sâu, dù sức khỏe đã tạm ổn định nhưng mà hễ cứ nghĩ đến con bé vừa xuýt không giữ được tính mạng là trái tim Hàn Khiết Tình lại chùn xuống một cách tê tái.
Cho đến hiện tại nỗi hoảng sợ vẫn chưa dứt ra khỏi trong lòng cô, bên tai vẫn còn lại thanh âm gấp gáp hối hả của cô y tá khi gọi điện thoại cho cô. Hàn Khiết Tình đau lòng không thôi mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khiết Khiết vuốt ve dịu dàng, ánh mắt tràn đầy tình mẫu tử thắm thiết thấu tận trời cao.
Cảm xúc của Hàn Khiết Tình vẫn chưa thể bình thản trở lại được, chuyện vừa xảy ra với cô giống như một cơn ác mộng kinh hoàng, cô thà rằng đây chỉ là ác mộng chứ không hề muốn nó diễn ra với Khiết Khiết, con bé chỉ mới bốn tuổi nhưng đột ngột lại gặp tai nạn như vậy, xuýt chút nữa còn không thể giữ được tính mạng, nếu lỡ như Khiết Khiết có xảy ra mệnh hệ gì thì cô không biết cô sẽ ra sao. Bởi vì con bé là niềm hi vọng duy nhất để cô sống cho đến hiện tại, nếu không có Khiết Khiết, Hàn Khiết Tình không nghĩ mình sẽ tiếp tục sống cuộc sống vô vị này.
Những kí ức đau thương và khổ sở của cô cũng nhờ có Khiết Khiết nên dần tan mờ đi theo năm tháng, chỉ còn để lại những vết sẹo trong lòng không cách nào xóa bỏ được. Nhưng mà khi con gái cô gặp tai nạn cô lại chẳng có thể làm được gì, nếu như... nếu như lúc đó Lục Sát không có ở đó nên không thấy truyền máu cho Khiết Khiết thì sẽ ra sao? Nếu máu không kịp chuyển đến thì con bé sẽ thế nào?
Hàn Khiết Tình không dám nghĩ tới nữa, điều kinh khủng đó như một con ác quỷ giam lấy hành hạ cô khiến cô không thể thở nổi. Nhưng thật may... Lục Sát đã đúng lúc ở bên cạnh Hàn Khiết Tình ngay lúc cô sợ hãi đến tột độ, hắn cho cô một nụ hôn ấm áp để xoa dịu mọi sự hỗn loạn trong cô, cho cô một lời hứa danh dự và nghiêm túc nhất, cho cô một cảm giác an lòng không cần lo lắng gì cả vì đã có hắn ở đó rồi.
Nhưng mà, đây có phải là một thứ tương thông giữa huyết thống thì không nên cắt rời nhau không? Hàn Khiết Tình chợt thấy chua xót trong lòng, phải chăng cô ngăn cản chuyện hắn nhận lại huyết mạch của hắn đã là một sai lầm lớn sao? Cô thật sự đã làm sai rồi ư...
Càng nghĩ, cảm giác nghẹn ngào từ đáy lòng dâng lên mãnh liệt khiến nước mắt Hàn Khiết Tình không kìm được mà lần nữa theo khóe mắt rơi xuống, cô cắn chặt môi để ngăn tiếng nức nở của mình.
Bỗng, một bàn tay to lớn mang một sự ấm áp và cảm giác che chở an ủi vỗ về mãnh liệt đặt lên bờ vai mảnh khảnh đang không ngừng run rẩy của Hàn Khiết Tình. Theo sau đó là ngón tay thon dài chạm lên gò má cô, thật dịu dàng mà lau đi vệt nước mắt nóng bỏng. Hàn Khiết Tình giật mình theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Hắn vẫn nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt dịu dàng, ngón tay chạm ở gò má cô lưu luyến không muốn rời đi. Sau đó là một thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai cô: “Đừng khóc nữa, anh không chịu nổi khi nhìn thấy nước mắt của em.”
Sống lưng Hàn Khiết Tình chợt cứng đờ, cô rơi vào sững sờ mà ngưng lại tầm mắt dừng trên gương mặt như được điêu khắc của người đàn ông. Sự lạnh lẽo trên người hắn đã tan biến, thay vào đó là sự tha thiết và dịu dàng khi đối diện với cô. Cuối cùng sau vài giây thất thần Hàn Khiết Tình lấy lại sự trầm tĩnh ngay lập tức, cô cúi đầu né tránh ngón tay hắn rồi giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt, hờ hững khàn giọng đáp: “Tôi không sao.”
Ngón tay Lục Sát sững lại giữa không trung, một cảm giác thất bại thảm hại và đáng thương dâng lên trong đáy mắt hắn nhưng sau đó đã lập tức biến mất không một ai phát hiện ra. Hắn cười khẽ rồi thu tay lại, tầm mắt di chuyển đến gương mặt trắng bệch của Khiết Khiết, giọng nói nhạt hẳn đi: “Con bé vẫn chưa tỉnh sao?”
“Vẫn chưa.” Hàn Khiết Tình kéo cao chăn lên cho Khiết Khiết mà lạnh nhạt trả lời, ánh mắt cô cũng toát lên một tia ủ rũ sầu bi, khàn khàn cất giọng: “Đã hôn mê suốt năm tiếng đồng hồ rồi, bác sĩ nói do mới phẫu thuật xong nên sức khỏe con bé chỉ mới ổn định, thuốc mê vẫn còn nên e rằng đến tối con bé mới có thể tỉnh lại.”
Lục Sát im lặng không đáp lời, hắn nhớ lại kí ức vừa trôi qua trước đó vài tiếng, khi nhìn thấy Khiết Khiết với sắc mặt tái nhợt nằm trên giường cấp cứu trong phòng phẫu thuật, máu đỏ tươi thấm ướt cả vầng trán con bé, lúc đó trái tim hắn đau như dao cắt. Dù cuộc phẫu thuật đã thành công nhưng sức khỏe con bé vẫn chưa thể ổn định lại được, điều đó khiến lòng hắn còn đau đớn gấp bội.
“Vụ tai nạn Duật Ấn đã điều tra ra rồi, vì Khiết Khiết nhìn thấy một cậu bé đứng ở đường không ai trong coi, lúc đó đang có một chiếc xe chạy đến, cậu bé đó trong lúc hoảng sợ nên đã đứng yên một chỗ. Lúc đó Khiết Khiết theo phản xạ chạy ra kéo cậu bé đó, nên cậu bé chỉ bị xây xát vài chỗ trên người. Còn Khiết Khiết không tránh được nên đã bị xe đó tông trúng.” Đôi môi Lục Sát trở nên ảm đạm hẳn, hắn có chút nghẹn lòng mà chậm rãi nói về chuyện mà Duật Ấn đã điều tra được.
Vì hôm nay Khiết Khiết vẫn như thường lên đến nhà trẻ học và sau khi ra về sẽ đứng trước cổng trường đợi Eirian đến đón, tiếc là hôm nay cô ấy có công việc quan trọng cần phải xử lí với anh trai nên đã đến Singapore để giải quyết, vậy nên đã gọi cho Hàn Khiết Tình đến đón.
Không ngờ rằng chưa đến thì Khiết Khiết đã gặp tai nạn nghiêm trọng còn xuýt nữa mất đi cả tính mạng.
Hàn Khiết Tình rơi vào trầm ngâm, cô chỉ gật đầu khẽ tỏ ý đã biết. Sau đó dưới góc độ Lục Sát không thể nhìn thấy được, ánh mắt cô trở nên bồi hồi xao xuyến hắn, ngẫm nghĩ hồi lâu cô mới cắn chặt răng cất giọng: “Lục Sát, cảm ơn anh vì chuyện hôm nay.”
Lục Sát hơi chấn động vì lời nói của cô, hắn vừa định lên tiếng thì cánh cửa phòng bệnh đã mở ra, hắn theo bản năng liền xoay người lại, bắt gặp hai người với sự hốt hoảng lo âu chạy vào. Nhìn thấy Eirian hắn không có biểu cảm gì, nhưng khi một người đàn ông đi bên cô ấy xuất hiện trước mặt đôi lông mày Lục Sát liền nhíu chặt.
Còn người đàn ông vừa bước vào khi nhìn thấy Lục Sát cũng chỉ hờ hững liếc qua một cái, nhưng từ ánh mắt đó của anh mang một vẻ bí hiểm không diễn tả thành lời.
“Veronica, Khiết Khiết đã xảy ra chuyện gì vậy?” Eirian mang một sự lo lắng khôn cùng đi đến bên giường bệnh nhìn Khiết Khiết, cô ấy run giọng ngẩng đầu nhìn Hàn Khiết Tình mà cất tiếng hoảng hốt hỏi.
Hàn Khiết Tình thở dài một hơi, cô vuốt lại tóc Khiết Khiết rồi chậm rãi đáp: “Con bé vì cứu một cậu bé nên gặp tai nạn. Vừa mới làm phẫu thuật xong, đến giờ đã năm tiếng trôi qua nhưng vẫn chưa tỉnh lại được vì thuốc mê chưa hết tác dụng.”
“Tình trạng con bé thế nào rồi, có nguy hiểm gì không?”
Sau khi Hàn Khiết Tình vừa dứt lời thì một thanh âm trầm trầm của người đàn ông vang lên, Hàn Khiết Tình theo phản xạ liền ngẩng đầu, ánh mắt cô sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình: “Anh...”
“Tôi vừa nghe tin Tiểu Khiết Khiết xảy ra chuyện nên đã lập tức đến đây xem con bé thế nào, dù gì con bé cũng là con gái tôi.” Người đàn ông khoanh tay đứng đối diện chỗ ngồi Hàn Khiết Tình, khóe môi anh giữ nụ cười nhạt nhưng trong mắt vẫn chứa tia đau lòng khi nhìn sắc mặt yếu ớt của Khiết Khiết, và biểu cảm sợ hãi kinh hoảng của Hàn Khiết Tình lẫn đôi mắt đỏ hoe của cô...
“Đông Phương tiên sinh, có phải anh nhầm lẫn gì không?” Trong khi Hàn Khiết Tình vừa ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đông Phương Ngạn định lên tiếng phản bác, thì một thanh âm lạnh lẽo mang đầy khí thế bức người đã vang lên trước cô.
Đông Phương Ngạn theo tiếng nói mà di chuyển tầm mắt lên người đàn ông đứng cạnh Hàn Khiết Tình, anh nheo nheo mắt nhìn hắn bằng sự thâm sâu khó lường: “Có ý gì?”
Trong đầu Đông Phương Ngạn lúc này cũng nổi lên một tia nghi hoặc, không ngờ người đàn ông cao cao tại thượng này lại biết đến tên anh. Dù cho anh có rõ mọi thông tin về hắn nhưng anh dám bảo đảm thông tin của mình anh đã ẩn rất kĩ, rất ít người có thể điều tra. Không ngờ ngay lần đầu tiên gặp mặt anh đã có một cảm giác Lục Sát đã hoàn toàn biết mọi thứ về anh không sót lại bất cứ một chi tiết nào cả.
Khóe môi Lục Sát nhếch nhẹ thành nụ cười nhàn nhạt, hắn ung dung ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào Đông Phương Ngạn, thản nhiên cất giọng trầm thấp lại mang một sự giễu cợt cùng châm biếm: “Anh là ba Khiết Khiết mà hồ sơ của con bé lại không có, còn nữa, làm ba như anh mà không có mặt lúc con gái mình trong tình trạng thiếu máu nghiêm trọng. Nếu như lúc đó tôi không có cùng một nhóm máu để truyền cho con bé thì bây giờ Khiết Khiết nguy hiểm đến mức nào anh có biết không? Vậy nên, Đông Phương tiên sinh, anh có nhận ra mình đã sai khi nói anh là ba của con bé chưa?”
Đông Phương Ngạn im bặt mà híp hờ mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Lục Sát bằng một ánh mắt thâm sâu khó lường, giữa hai người đàn ông lúc này đây đang nổi lên một sự đấu tranh kịch liệt, mạnh bạo như gió bão mãnh liệt vô hình khiến không ai có thể phá giải được cả.
Nhận ra màn đấu tranh giữa hai người, Hàn Khiết Tình ở bên cạnh cau mày: “Hai người muốn đấu võ mồm ngay lần đầu gặp mặt thì có thể ra ngoài được không? Khiết Khiết cần nghỉ ngơi.”
Lục Sát cười khẽ một tiếng, hắn quay sang Hàn Khiết Tình với gương mặt khó xử mà lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cô, sau đó như không hề để ý đến sự tồn tại của Đông Phương Ngạn và Eirian mà không hề kiêng dè cúi xuống hôn lên trán cô: “Được, em ở đây trông con bé đi, tối nay anh sẽ thay em.”
Không đợi Hàn Khiết Tình phản bác hắn đã ung dung liếc mắt sang gương mặt tối sầm của Đông Phương Ngạn rồi nhếch môi lạnh lùng sau đó xoay người đi ra ngoài. Dù đã xoay người đi ra khỏi phòng bệnh nhưng hắn vẫn cảm nhận được một ánh mắt chăm chú và thâm sâu khó lường của người đàn ông từ đằng sau nhắm thẳng vào hắn.
Eirian ngẩng mắt nhìn Hàn Khiết Tình, sau đó lại liếc xuống Khiết Khiết đang im lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt của con bé khiến cô đau lòng. Hai tay Eirian cũng siết chặt lại thành nắm đấm, cô cắn chặt môi để ngẫm nghĩ thật kĩ suy nghĩ trong đầu của mình. Giây phút sau đó cuối cùng cô cũng đã có quyết định, nhìn Hàn Khiết Tình mà tỏ ra bình thản lên tiếng: “Veronica, mình có chuyện phải ra ngoài một chút, khi nào Khiết Khiết tỉnh lại cậu báo cho mình biết nhé.”
Hàn Khiết Tình mỉm cười nhìn cô gật đầu một cái. Sau đó Eirian đứng thẳng người quay sang rồi đi thẳng về cánh cửa, nụ cười sau khi đi ra khỏi phòng bệnh của cô biến mất...
Ngoài hành lang của bệnh viện.
Ánh mắt thâm thúy của Lục Sát mang một tia hỗn loạn, xen lẫn cảm xúc thúc giục chuyện gì đó cực kỳ mãnh liệt. Đang trầm ngâm nhìn cảnh vật qua cửa sổ, từ đằng sau hắn vang lên giọng nói của người đàn ông xuất hiện, anh ta cúi đầu rồi cung kính lên tiếng.
“Lão đại, thuộc hạ đã đưa nhóm máu của ngài và Khiết Khiết vừa gửi cho bác sĩ có uy tín nhất Thượng Hải để làm xét nghiệm rồi, chỉ trong ngày hôm nay nhất định sẽ nhận được kết quả. Còn nữa, ngày hôm đó bản xét nghiệm mà ngài xem được thật ra chỉ là giả, bản xét nghiệm thật, đã bị một người tráo đi.”
Con ngươi đen nhánh của Lục Sát phóng ra một tia lạnh lẽo bức người, hắn hạ giọng đến mức âm độ: “Bản xét nghiệm đó thật sự là giả?”
Duật Ấn gật đầu, vừa định trả lời lại thì từ đằng sau anh ta và Lục Sát có một tiếng bước chân truyền đến, theo sau đó là một thanh âm bình tĩnh vang lên: “Đúng vậy, bản xét nghiệm đó chính là giả. Còn bảng xét nghiệm thật... đang nằm trong tay tôi!”
Ngay cả Lục Sát và Duật Ấn đều kinh ngạc lập tức quay đầu, khi nhìn thấy người đó cả hai liền sững sờ...
Cho dù bây giờ Khiết Khiết đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng mà nhìn cả người con bé yếu ớt nằm trên giường bệnh, gương mặt hồng hào mỗi ngày giờ đây mang một sắc mặt tái nhợt đến đáng thương, trên đầu con bé quấn một vòng băng vải trắng quanh trán, bên cạnh còn có một bình dịch không ngừng rỉ giọt truyền vào cơ thể Khiết Khiết.
Một cô bé năng động, hoạt bát mọi ngày lúc nào cũng tung tăng hí hửng giờ đây lại êm đềm nằm trên giường không động đậy mà chìm vào hôn mê sâu, dù sức khỏe đã tạm ổn định nhưng mà hễ cứ nghĩ đến con bé vừa xuýt không giữ được tính mạng là trái tim Hàn Khiết Tình lại chùn xuống một cách tê tái.
Cho đến hiện tại nỗi hoảng sợ vẫn chưa dứt ra khỏi trong lòng cô, bên tai vẫn còn lại thanh âm gấp gáp hối hả của cô y tá khi gọi điện thoại cho cô. Hàn Khiết Tình đau lòng không thôi mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khiết Khiết vuốt ve dịu dàng, ánh mắt tràn đầy tình mẫu tử thắm thiết thấu tận trời cao.
Cảm xúc của Hàn Khiết Tình vẫn chưa thể bình thản trở lại được, chuyện vừa xảy ra với cô giống như một cơn ác mộng kinh hoàng, cô thà rằng đây chỉ là ác mộng chứ không hề muốn nó diễn ra với Khiết Khiết, con bé chỉ mới bốn tuổi nhưng đột ngột lại gặp tai nạn như vậy, xuýt chút nữa còn không thể giữ được tính mạng, nếu lỡ như Khiết Khiết có xảy ra mệnh hệ gì thì cô không biết cô sẽ ra sao. Bởi vì con bé là niềm hi vọng duy nhất để cô sống cho đến hiện tại, nếu không có Khiết Khiết, Hàn Khiết Tình không nghĩ mình sẽ tiếp tục sống cuộc sống vô vị này.
Những kí ức đau thương và khổ sở của cô cũng nhờ có Khiết Khiết nên dần tan mờ đi theo năm tháng, chỉ còn để lại những vết sẹo trong lòng không cách nào xóa bỏ được. Nhưng mà khi con gái cô gặp tai nạn cô lại chẳng có thể làm được gì, nếu như... nếu như lúc đó Lục Sát không có ở đó nên không thấy truyền máu cho Khiết Khiết thì sẽ ra sao? Nếu máu không kịp chuyển đến thì con bé sẽ thế nào?
Hàn Khiết Tình không dám nghĩ tới nữa, điều kinh khủng đó như một con ác quỷ giam lấy hành hạ cô khiến cô không thể thở nổi. Nhưng thật may... Lục Sát đã đúng lúc ở bên cạnh Hàn Khiết Tình ngay lúc cô sợ hãi đến tột độ, hắn cho cô một nụ hôn ấm áp để xoa dịu mọi sự hỗn loạn trong cô, cho cô một lời hứa danh dự và nghiêm túc nhất, cho cô một cảm giác an lòng không cần lo lắng gì cả vì đã có hắn ở đó rồi.
Nhưng mà, đây có phải là một thứ tương thông giữa huyết thống thì không nên cắt rời nhau không? Hàn Khiết Tình chợt thấy chua xót trong lòng, phải chăng cô ngăn cản chuyện hắn nhận lại huyết mạch của hắn đã là một sai lầm lớn sao? Cô thật sự đã làm sai rồi ư...
Càng nghĩ, cảm giác nghẹn ngào từ đáy lòng dâng lên mãnh liệt khiến nước mắt Hàn Khiết Tình không kìm được mà lần nữa theo khóe mắt rơi xuống, cô cắn chặt môi để ngăn tiếng nức nở của mình.
Bỗng, một bàn tay to lớn mang một sự ấm áp và cảm giác che chở an ủi vỗ về mãnh liệt đặt lên bờ vai mảnh khảnh đang không ngừng run rẩy của Hàn Khiết Tình. Theo sau đó là ngón tay thon dài chạm lên gò má cô, thật dịu dàng mà lau đi vệt nước mắt nóng bỏng. Hàn Khiết Tình giật mình theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Hắn vẫn nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt dịu dàng, ngón tay chạm ở gò má cô lưu luyến không muốn rời đi. Sau đó là một thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai cô: “Đừng khóc nữa, anh không chịu nổi khi nhìn thấy nước mắt của em.”
Sống lưng Hàn Khiết Tình chợt cứng đờ, cô rơi vào sững sờ mà ngưng lại tầm mắt dừng trên gương mặt như được điêu khắc của người đàn ông. Sự lạnh lẽo trên người hắn đã tan biến, thay vào đó là sự tha thiết và dịu dàng khi đối diện với cô. Cuối cùng sau vài giây thất thần Hàn Khiết Tình lấy lại sự trầm tĩnh ngay lập tức, cô cúi đầu né tránh ngón tay hắn rồi giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt, hờ hững khàn giọng đáp: “Tôi không sao.”
Ngón tay Lục Sát sững lại giữa không trung, một cảm giác thất bại thảm hại và đáng thương dâng lên trong đáy mắt hắn nhưng sau đó đã lập tức biến mất không một ai phát hiện ra. Hắn cười khẽ rồi thu tay lại, tầm mắt di chuyển đến gương mặt trắng bệch của Khiết Khiết, giọng nói nhạt hẳn đi: “Con bé vẫn chưa tỉnh sao?”
“Vẫn chưa.” Hàn Khiết Tình kéo cao chăn lên cho Khiết Khiết mà lạnh nhạt trả lời, ánh mắt cô cũng toát lên một tia ủ rũ sầu bi, khàn khàn cất giọng: “Đã hôn mê suốt năm tiếng đồng hồ rồi, bác sĩ nói do mới phẫu thuật xong nên sức khỏe con bé chỉ mới ổn định, thuốc mê vẫn còn nên e rằng đến tối con bé mới có thể tỉnh lại.”
Lục Sát im lặng không đáp lời, hắn nhớ lại kí ức vừa trôi qua trước đó vài tiếng, khi nhìn thấy Khiết Khiết với sắc mặt tái nhợt nằm trên giường cấp cứu trong phòng phẫu thuật, máu đỏ tươi thấm ướt cả vầng trán con bé, lúc đó trái tim hắn đau như dao cắt. Dù cuộc phẫu thuật đã thành công nhưng sức khỏe con bé vẫn chưa thể ổn định lại được, điều đó khiến lòng hắn còn đau đớn gấp bội.
“Vụ tai nạn Duật Ấn đã điều tra ra rồi, vì Khiết Khiết nhìn thấy một cậu bé đứng ở đường không ai trong coi, lúc đó đang có một chiếc xe chạy đến, cậu bé đó trong lúc hoảng sợ nên đã đứng yên một chỗ. Lúc đó Khiết Khiết theo phản xạ chạy ra kéo cậu bé đó, nên cậu bé chỉ bị xây xát vài chỗ trên người. Còn Khiết Khiết không tránh được nên đã bị xe đó tông trúng.” Đôi môi Lục Sát trở nên ảm đạm hẳn, hắn có chút nghẹn lòng mà chậm rãi nói về chuyện mà Duật Ấn đã điều tra được.
Vì hôm nay Khiết Khiết vẫn như thường lên đến nhà trẻ học và sau khi ra về sẽ đứng trước cổng trường đợi Eirian đến đón, tiếc là hôm nay cô ấy có công việc quan trọng cần phải xử lí với anh trai nên đã đến Singapore để giải quyết, vậy nên đã gọi cho Hàn Khiết Tình đến đón.
Không ngờ rằng chưa đến thì Khiết Khiết đã gặp tai nạn nghiêm trọng còn xuýt nữa mất đi cả tính mạng.
Hàn Khiết Tình rơi vào trầm ngâm, cô chỉ gật đầu khẽ tỏ ý đã biết. Sau đó dưới góc độ Lục Sát không thể nhìn thấy được, ánh mắt cô trở nên bồi hồi xao xuyến hắn, ngẫm nghĩ hồi lâu cô mới cắn chặt răng cất giọng: “Lục Sát, cảm ơn anh vì chuyện hôm nay.”
Lục Sát hơi chấn động vì lời nói của cô, hắn vừa định lên tiếng thì cánh cửa phòng bệnh đã mở ra, hắn theo bản năng liền xoay người lại, bắt gặp hai người với sự hốt hoảng lo âu chạy vào. Nhìn thấy Eirian hắn không có biểu cảm gì, nhưng khi một người đàn ông đi bên cô ấy xuất hiện trước mặt đôi lông mày Lục Sát liền nhíu chặt.
Còn người đàn ông vừa bước vào khi nhìn thấy Lục Sát cũng chỉ hờ hững liếc qua một cái, nhưng từ ánh mắt đó của anh mang một vẻ bí hiểm không diễn tả thành lời.
“Veronica, Khiết Khiết đã xảy ra chuyện gì vậy?” Eirian mang một sự lo lắng khôn cùng đi đến bên giường bệnh nhìn Khiết Khiết, cô ấy run giọng ngẩng đầu nhìn Hàn Khiết Tình mà cất tiếng hoảng hốt hỏi.
Hàn Khiết Tình thở dài một hơi, cô vuốt lại tóc Khiết Khiết rồi chậm rãi đáp: “Con bé vì cứu một cậu bé nên gặp tai nạn. Vừa mới làm phẫu thuật xong, đến giờ đã năm tiếng trôi qua nhưng vẫn chưa tỉnh lại được vì thuốc mê chưa hết tác dụng.”
“Tình trạng con bé thế nào rồi, có nguy hiểm gì không?”
Sau khi Hàn Khiết Tình vừa dứt lời thì một thanh âm trầm trầm của người đàn ông vang lên, Hàn Khiết Tình theo phản xạ liền ngẩng đầu, ánh mắt cô sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình: “Anh...”
“Tôi vừa nghe tin Tiểu Khiết Khiết xảy ra chuyện nên đã lập tức đến đây xem con bé thế nào, dù gì con bé cũng là con gái tôi.” Người đàn ông khoanh tay đứng đối diện chỗ ngồi Hàn Khiết Tình, khóe môi anh giữ nụ cười nhạt nhưng trong mắt vẫn chứa tia đau lòng khi nhìn sắc mặt yếu ớt của Khiết Khiết, và biểu cảm sợ hãi kinh hoảng của Hàn Khiết Tình lẫn đôi mắt đỏ hoe của cô...
“Đông Phương tiên sinh, có phải anh nhầm lẫn gì không?” Trong khi Hàn Khiết Tình vừa ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đông Phương Ngạn định lên tiếng phản bác, thì một thanh âm lạnh lẽo mang đầy khí thế bức người đã vang lên trước cô.
Đông Phương Ngạn theo tiếng nói mà di chuyển tầm mắt lên người đàn ông đứng cạnh Hàn Khiết Tình, anh nheo nheo mắt nhìn hắn bằng sự thâm sâu khó lường: “Có ý gì?”
Trong đầu Đông Phương Ngạn lúc này cũng nổi lên một tia nghi hoặc, không ngờ người đàn ông cao cao tại thượng này lại biết đến tên anh. Dù cho anh có rõ mọi thông tin về hắn nhưng anh dám bảo đảm thông tin của mình anh đã ẩn rất kĩ, rất ít người có thể điều tra. Không ngờ ngay lần đầu tiên gặp mặt anh đã có một cảm giác Lục Sát đã hoàn toàn biết mọi thứ về anh không sót lại bất cứ một chi tiết nào cả.
Khóe môi Lục Sát nhếch nhẹ thành nụ cười nhàn nhạt, hắn ung dung ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào Đông Phương Ngạn, thản nhiên cất giọng trầm thấp lại mang một sự giễu cợt cùng châm biếm: “Anh là ba Khiết Khiết mà hồ sơ của con bé lại không có, còn nữa, làm ba như anh mà không có mặt lúc con gái mình trong tình trạng thiếu máu nghiêm trọng. Nếu như lúc đó tôi không có cùng một nhóm máu để truyền cho con bé thì bây giờ Khiết Khiết nguy hiểm đến mức nào anh có biết không? Vậy nên, Đông Phương tiên sinh, anh có nhận ra mình đã sai khi nói anh là ba của con bé chưa?”
Đông Phương Ngạn im bặt mà híp hờ mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Lục Sát bằng một ánh mắt thâm sâu khó lường, giữa hai người đàn ông lúc này đây đang nổi lên một sự đấu tranh kịch liệt, mạnh bạo như gió bão mãnh liệt vô hình khiến không ai có thể phá giải được cả.
Nhận ra màn đấu tranh giữa hai người, Hàn Khiết Tình ở bên cạnh cau mày: “Hai người muốn đấu võ mồm ngay lần đầu gặp mặt thì có thể ra ngoài được không? Khiết Khiết cần nghỉ ngơi.”
Lục Sát cười khẽ một tiếng, hắn quay sang Hàn Khiết Tình với gương mặt khó xử mà lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cô, sau đó như không hề để ý đến sự tồn tại của Đông Phương Ngạn và Eirian mà không hề kiêng dè cúi xuống hôn lên trán cô: “Được, em ở đây trông con bé đi, tối nay anh sẽ thay em.”
Không đợi Hàn Khiết Tình phản bác hắn đã ung dung liếc mắt sang gương mặt tối sầm của Đông Phương Ngạn rồi nhếch môi lạnh lùng sau đó xoay người đi ra ngoài. Dù đã xoay người đi ra khỏi phòng bệnh nhưng hắn vẫn cảm nhận được một ánh mắt chăm chú và thâm sâu khó lường của người đàn ông từ đằng sau nhắm thẳng vào hắn.
Eirian ngẩng mắt nhìn Hàn Khiết Tình, sau đó lại liếc xuống Khiết Khiết đang im lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt của con bé khiến cô đau lòng. Hai tay Eirian cũng siết chặt lại thành nắm đấm, cô cắn chặt môi để ngẫm nghĩ thật kĩ suy nghĩ trong đầu của mình. Giây phút sau đó cuối cùng cô cũng đã có quyết định, nhìn Hàn Khiết Tình mà tỏ ra bình thản lên tiếng: “Veronica, mình có chuyện phải ra ngoài một chút, khi nào Khiết Khiết tỉnh lại cậu báo cho mình biết nhé.”
Hàn Khiết Tình mỉm cười nhìn cô gật đầu một cái. Sau đó Eirian đứng thẳng người quay sang rồi đi thẳng về cánh cửa, nụ cười sau khi đi ra khỏi phòng bệnh của cô biến mất...
Ngoài hành lang của bệnh viện.
Ánh mắt thâm thúy của Lục Sát mang một tia hỗn loạn, xen lẫn cảm xúc thúc giục chuyện gì đó cực kỳ mãnh liệt. Đang trầm ngâm nhìn cảnh vật qua cửa sổ, từ đằng sau hắn vang lên giọng nói của người đàn ông xuất hiện, anh ta cúi đầu rồi cung kính lên tiếng.
“Lão đại, thuộc hạ đã đưa nhóm máu của ngài và Khiết Khiết vừa gửi cho bác sĩ có uy tín nhất Thượng Hải để làm xét nghiệm rồi, chỉ trong ngày hôm nay nhất định sẽ nhận được kết quả. Còn nữa, ngày hôm đó bản xét nghiệm mà ngài xem được thật ra chỉ là giả, bản xét nghiệm thật, đã bị một người tráo đi.”
Con ngươi đen nhánh của Lục Sát phóng ra một tia lạnh lẽo bức người, hắn hạ giọng đến mức âm độ: “Bản xét nghiệm đó thật sự là giả?”
Duật Ấn gật đầu, vừa định trả lời lại thì từ đằng sau anh ta và Lục Sát có một tiếng bước chân truyền đến, theo sau đó là một thanh âm bình tĩnh vang lên: “Đúng vậy, bản xét nghiệm đó chính là giả. Còn bảng xét nghiệm thật... đang nằm trong tay tôi!”
Ngay cả Lục Sát và Duật Ấn đều kinh ngạc lập tức quay đầu, khi nhìn thấy người đó cả hai liền sững sờ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.