Chương 8: Rung động đầu đời
Erica
20/09/2023
Vừa bước vào nhà Hàn Khiết Tình liền thấy mọi người xếp hàng ngay ngắn, long trọng chào đón tiểu thư của họ là cô đây trở về.
Hàn Trạch Dương cũng bước ra đón cô. Hàn Khiết Tình chạy đến ôm lấy ba:
“Ba! Con nhớ ba quá!”
Hàn Trạch Dương ôm lấy cô mà vui mừng khôn xiếc:
“Về là tốt! Về là tốt! Mau vào nhà đi!”
Hàn Khiết Tình nắm lấy cánh tay của Hàn Trạch Dương rồi bước vào nhà.
Cả hai cùng ngồi xuống sofa. Quản Độ đứng kế bên hỏi Hàn Khiết Tình:
“Tiểu thư, con không sao chứ? Bọn bắt cóc đó có làm gì hại con không? Người cứu con là ai? Hắn đâu rồi?”
Hàn Trạch Dương gật đầu cùng ý kiến với Quản Độ.
Hàn Khiết Tình cười vui vẻ:
“Dạ không ạ! Bọn chúng vốn sợ danh tiếng của ba con tiếng tăm lừng lẫy nên không đụng vào con. Còn người cứu con..anh ấy..anh ấy đi rồi! Nhưng mà hôm sinh nhật con anh ấy sẽ tới! Lúc đó ba con và bác hãy hậu tạ anh ấy nhé!”
Hàn Khiết Tình không muốn nói lại chuyện Lục Sát đã giết người. Quả thật cô rất sợ nhưng mà cô lại không muốn tố cáo hắn. Dường như khi nhắc đến hắn cô lại đỏ mặt vô cớ..
Hàn Trạch Dương quan sát biểu hiện của cô cũng không giống nói dối nên ông tin ngay. Hơn nữa trước giờ Hàn Khiết Tình chưa từng nói dối ông điều gì. Ông nhìn bộ dạng của cô lúc này đang mặt áo sơ mi của đàn ông, ông nghi ngờ:
“Khiết Tình! Áo sơ mi con đang mặc là?”
Hàn Khiết Tình nhìn đến chiếc áo sơ mi mặc trên người cô của Lục Sát. Mùi hương nam tính của hắn lại tỏa ra bay lên mũi cô. Hàn Khiết Tình tỉnh táo lại mà giải thích ngay cho Hàn Trạch Dương:
“Là do yếm váy của con đã bẩn rồi nên con mượn tạm áo của anh ấy. Ba đừng nghĩ nhiều!”
Hàn Trạch Dương cũng không hỏi thêm gì. Ông thấy cô có vẻ cũng đã mệt rồi nên nhẹ giọng nói:
“Con lên nghỉ ngơi trước đi! Một lát nữa Ân Nhiên và Tích Thấu sẽ qua tìm con. Hôm con bị bắt cóc hai đứa nó cũng lo lắng không ít!”
Hàn Khiết Tình vâng một tiếng rồi đi thẳng lên phòng. Sau khi chải chuốt lại cô đã tươi tắn hẳn lên. Cô thay ra chiếc váy hai dây màu trắng đơn giản. Bỗng cô lại cầm chiếc áo sơ mi của Lục Sát. Hàn Khiết Tình ngửi lại mùi hương còn đọng lại trên áo thì khẽ mỉm cười.
Đang say sưa thích thú mùi hương này thì Tích Thấu và Tô Ân Nhiên đã nhanh chóng đến đây. Cả hai người thấy Hàn Khiết Tình ngẩn ra thì đến lay lay cô nhưng cô lại cứ mơ mơ màng màng.
Tích Thấu tức giận hét lên:
“Hàn Khiết Tình!”
Cùng lúc đó Hàn Khiết Tình vội né người ra rồi xoa xoa lỗ tai, nhíu mày:
“Cậu la gì vậy hả Tích Thấu?”
Tô Ân Nhiên vội vàng sờ vào tay chân của Hàn Khiết Tình lên tiếng hỏi han:
“Khiết Tình cậu không sao chứ?”
Hàn Khiết Tình đáp lời ngay:
“Mình không sao!”
Tích Thấu và Tô Ân Nhiên cùng thở phào. Cả ba người ngồi tụm lại trên chiếc giường của Hàn Khiết Tình. Cô bắt đầu kể lại mọi chuyện ngày hôm đó nhưng cô vẫn bỏ qua chi tiết Lục Sát giết người.
Sau khi kể xong Tích Thấu giơ ngón tay cái bái phục vị anh hùng là Lục Sát đã xả thân cứu Hàn Khiết Tình. Ánh mắt cô nhanh chóng dời đến áo sơ mi Hàn Khiết Tình nâng niu trên tay:
“Ấy Khiết Tình à, vậy áo này là của hắn ta à? Thơm thật đấy!”
Vừa nói xong Tích Thấu lấy chiếc áo trên tay Hàn Khiết Tình rồi ngửi ngửi. Hàn Khiết Tình bực bội giật phắt lại:
“Không cho cậu động vào!”
Tích Thấu bĩu môi.
Tô Ân Nhiên nãy giờ im lặng thì lên tiếng:
“Khiết Tình! Vậy cậu biết hắn ta là ai không? Tên là gì?”
Hàn Khiết Tình nhớ lại thì đúng là cô không biết gì về hắn cả. Suy nghĩ một lát cô nói ra tên của hắn:
“Mình chỉ biết anh ấy tên Lục Sát! Còn lại không biết gì!”
Bây giờ cả hai giọng đồng thanh hét lên bên tai Hàn Khiết Tình. Đây là giọng của Tô Ân Nhiên và Tích Thấu:
“Cái gì? Lục Sát?”
Hai người bọn họ kinh ngạc nhìn nhau. Hàn Khiết Tình thì nhém nữa lần hai bị hỏng màng nhĩ, khó chịu nhìn hai cô bạn thân của mình:
“Hai cậu la lớn như vậy làm gì chứ? Anh ấy nổi tiếng lắm cơ à?”
Tích Thấu bèn nhổ ra mấy lời nói thán phục:
“Trời ạ đại tiểu thư của mình ơi! Cậu đúng là đi Seoul hai năm thì không biết gì cả. Ở Thượng Hải này có ai là không biết Lục Sát? Hắn là người cầm đầu một băng đảng lớn, không những thế hắn còn sản xuất chế tạo súng và xe hơi với số lượng khủng đấy. Hầu như những loại xe phiên bản giới hạn ở đây đều là do Lục Sát chế tạo ra! Còn súng mà hắn chế tạo toàn những cái đặt biệt. Giúp đỡ không ít cho những cảnh sát ở đây truy bắt tội phạm đấy! Chưa kể đến diện mạo anh tuấn và sự lạnh lùng của hắn đã khiến bao nhiêu trái tim thiếu nữ ở Thượng Hải này mê mệt rồi? Nhưng tiếc là hắn nổi tiếng không gần nữ sắc!”
Hàn Khiết Tình nghe Tích Thấu nói tràn giang đại hải như vậy thì cũng hiểu đôi chút. Cô tiếp lời:
“Quả thật anh ấy rất đẹp trai, hơn nữa còn dịu dàng. Nhưng mà anh ấy không gần nữ sắc sao? Sao có thể chứ? Hôm qua anh ấy còn..
”. Lời “đặt mình lên đùi anh ấy ngồi” của Hàn Khiết Tình chưa kịp thốt ra thì đã bị ánh mắt chăm chú của Tích Thấu và Tích Thấu nhìn chằm chằm.
Tô Ân Nhiên tò mò hỏi:
“Còn cái gì vậy?”
“À không có gì! Chỉ là mình thấy anh ấy thật sự rất dịu dàng. Khi ở bên Lục Sát mình có cái cảm giác gì đó rất khó nói. Như là tim đập nhanh này..”
Tích Thấu ngạc nhiên đặt tay lên vai Hàn Khiết Tình:
“Hàn Khiết Tình à! Không phải cậu thích Lục Sát rồi đấy chứ?”
Hàn Khiết Tình ngượng ngùng đáp:
“Có lẽ vậy, hình như đây là sự rung động đầu đời của Hàn Khiết Tình mình!”
Hàn Trạch Dương cũng bước ra đón cô. Hàn Khiết Tình chạy đến ôm lấy ba:
“Ba! Con nhớ ba quá!”
Hàn Trạch Dương ôm lấy cô mà vui mừng khôn xiếc:
“Về là tốt! Về là tốt! Mau vào nhà đi!”
Hàn Khiết Tình nắm lấy cánh tay của Hàn Trạch Dương rồi bước vào nhà.
Cả hai cùng ngồi xuống sofa. Quản Độ đứng kế bên hỏi Hàn Khiết Tình:
“Tiểu thư, con không sao chứ? Bọn bắt cóc đó có làm gì hại con không? Người cứu con là ai? Hắn đâu rồi?”
Hàn Trạch Dương gật đầu cùng ý kiến với Quản Độ.
Hàn Khiết Tình cười vui vẻ:
“Dạ không ạ! Bọn chúng vốn sợ danh tiếng của ba con tiếng tăm lừng lẫy nên không đụng vào con. Còn người cứu con..anh ấy..anh ấy đi rồi! Nhưng mà hôm sinh nhật con anh ấy sẽ tới! Lúc đó ba con và bác hãy hậu tạ anh ấy nhé!”
Hàn Khiết Tình không muốn nói lại chuyện Lục Sát đã giết người. Quả thật cô rất sợ nhưng mà cô lại không muốn tố cáo hắn. Dường như khi nhắc đến hắn cô lại đỏ mặt vô cớ..
Hàn Trạch Dương quan sát biểu hiện của cô cũng không giống nói dối nên ông tin ngay. Hơn nữa trước giờ Hàn Khiết Tình chưa từng nói dối ông điều gì. Ông nhìn bộ dạng của cô lúc này đang mặt áo sơ mi của đàn ông, ông nghi ngờ:
“Khiết Tình! Áo sơ mi con đang mặc là?”
Hàn Khiết Tình nhìn đến chiếc áo sơ mi mặc trên người cô của Lục Sát. Mùi hương nam tính của hắn lại tỏa ra bay lên mũi cô. Hàn Khiết Tình tỉnh táo lại mà giải thích ngay cho Hàn Trạch Dương:
“Là do yếm váy của con đã bẩn rồi nên con mượn tạm áo của anh ấy. Ba đừng nghĩ nhiều!”
Hàn Trạch Dương cũng không hỏi thêm gì. Ông thấy cô có vẻ cũng đã mệt rồi nên nhẹ giọng nói:
“Con lên nghỉ ngơi trước đi! Một lát nữa Ân Nhiên và Tích Thấu sẽ qua tìm con. Hôm con bị bắt cóc hai đứa nó cũng lo lắng không ít!”
Hàn Khiết Tình vâng một tiếng rồi đi thẳng lên phòng. Sau khi chải chuốt lại cô đã tươi tắn hẳn lên. Cô thay ra chiếc váy hai dây màu trắng đơn giản. Bỗng cô lại cầm chiếc áo sơ mi của Lục Sát. Hàn Khiết Tình ngửi lại mùi hương còn đọng lại trên áo thì khẽ mỉm cười.
Đang say sưa thích thú mùi hương này thì Tích Thấu và Tô Ân Nhiên đã nhanh chóng đến đây. Cả hai người thấy Hàn Khiết Tình ngẩn ra thì đến lay lay cô nhưng cô lại cứ mơ mơ màng màng.
Tích Thấu tức giận hét lên:
“Hàn Khiết Tình!”
Cùng lúc đó Hàn Khiết Tình vội né người ra rồi xoa xoa lỗ tai, nhíu mày:
“Cậu la gì vậy hả Tích Thấu?”
Tô Ân Nhiên vội vàng sờ vào tay chân của Hàn Khiết Tình lên tiếng hỏi han:
“Khiết Tình cậu không sao chứ?”
Hàn Khiết Tình đáp lời ngay:
“Mình không sao!”
Tích Thấu và Tô Ân Nhiên cùng thở phào. Cả ba người ngồi tụm lại trên chiếc giường của Hàn Khiết Tình. Cô bắt đầu kể lại mọi chuyện ngày hôm đó nhưng cô vẫn bỏ qua chi tiết Lục Sát giết người.
Sau khi kể xong Tích Thấu giơ ngón tay cái bái phục vị anh hùng là Lục Sát đã xả thân cứu Hàn Khiết Tình. Ánh mắt cô nhanh chóng dời đến áo sơ mi Hàn Khiết Tình nâng niu trên tay:
“Ấy Khiết Tình à, vậy áo này là của hắn ta à? Thơm thật đấy!”
Vừa nói xong Tích Thấu lấy chiếc áo trên tay Hàn Khiết Tình rồi ngửi ngửi. Hàn Khiết Tình bực bội giật phắt lại:
“Không cho cậu động vào!”
Tích Thấu bĩu môi.
Tô Ân Nhiên nãy giờ im lặng thì lên tiếng:
“Khiết Tình! Vậy cậu biết hắn ta là ai không? Tên là gì?”
Hàn Khiết Tình nhớ lại thì đúng là cô không biết gì về hắn cả. Suy nghĩ một lát cô nói ra tên của hắn:
“Mình chỉ biết anh ấy tên Lục Sát! Còn lại không biết gì!”
Bây giờ cả hai giọng đồng thanh hét lên bên tai Hàn Khiết Tình. Đây là giọng của Tô Ân Nhiên và Tích Thấu:
“Cái gì? Lục Sát?”
Hai người bọn họ kinh ngạc nhìn nhau. Hàn Khiết Tình thì nhém nữa lần hai bị hỏng màng nhĩ, khó chịu nhìn hai cô bạn thân của mình:
“Hai cậu la lớn như vậy làm gì chứ? Anh ấy nổi tiếng lắm cơ à?”
Tích Thấu bèn nhổ ra mấy lời nói thán phục:
“Trời ạ đại tiểu thư của mình ơi! Cậu đúng là đi Seoul hai năm thì không biết gì cả. Ở Thượng Hải này có ai là không biết Lục Sát? Hắn là người cầm đầu một băng đảng lớn, không những thế hắn còn sản xuất chế tạo súng và xe hơi với số lượng khủng đấy. Hầu như những loại xe phiên bản giới hạn ở đây đều là do Lục Sát chế tạo ra! Còn súng mà hắn chế tạo toàn những cái đặt biệt. Giúp đỡ không ít cho những cảnh sát ở đây truy bắt tội phạm đấy! Chưa kể đến diện mạo anh tuấn và sự lạnh lùng của hắn đã khiến bao nhiêu trái tim thiếu nữ ở Thượng Hải này mê mệt rồi? Nhưng tiếc là hắn nổi tiếng không gần nữ sắc!”
Hàn Khiết Tình nghe Tích Thấu nói tràn giang đại hải như vậy thì cũng hiểu đôi chút. Cô tiếp lời:
“Quả thật anh ấy rất đẹp trai, hơn nữa còn dịu dàng. Nhưng mà anh ấy không gần nữ sắc sao? Sao có thể chứ? Hôm qua anh ấy còn..
”. Lời “đặt mình lên đùi anh ấy ngồi” của Hàn Khiết Tình chưa kịp thốt ra thì đã bị ánh mắt chăm chú của Tích Thấu và Tích Thấu nhìn chằm chằm.
Tô Ân Nhiên tò mò hỏi:
“Còn cái gì vậy?”
“À không có gì! Chỉ là mình thấy anh ấy thật sự rất dịu dàng. Khi ở bên Lục Sát mình có cái cảm giác gì đó rất khó nói. Như là tim đập nhanh này..”
Tích Thấu ngạc nhiên đặt tay lên vai Hàn Khiết Tình:
“Hàn Khiết Tình à! Không phải cậu thích Lục Sát rồi đấy chứ?”
Hàn Khiết Tình ngượng ngùng đáp:
“Có lẽ vậy, hình như đây là sự rung động đầu đời của Hàn Khiết Tình mình!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.