Chương 60: Tôi đã là người phụ nữ của Lục Sát!
Erica
20/09/2023
Khi Từ Âm vừa dứt lời thì sắc mặt Hàn Khiết Tình lập tức lạnh lẽo âm trầm, cô nheo mắt nhìn hắn rồi thẳng thừng dứt khoát nói: “Ngoại trừ việc này ra bất cứ cái gì cũng được.”
Khóe môi Từ Âm nhếch nhẹ, hắn lười biếng dựa vào ghế rồi đưa đôi mắt với cái nhìn quyến rũ nhìn chằm chằm lấy cô, thản nhiên nói: “Ngoại trừ việc này ra tôi không muốn cái gì cả.”
Hàm răng Hàn Khiết Tình nghiến chặt, bàn tay bên dưới bàn của cô cũng đang gắt gao siết chặt khiến móng tay đâm sâu vào da thịt, như vậy cô mới có thể đè nén sự tức giận sắp bộc phát của mình. Nhìn hắn lạnh giọng cất tiếng: “Từ tiên sinh, việc lần này anh giúp tôi quả thật tôi đã nợ anh một ân tình lớn. Nhưng không vì thế mà có thể dùng một đêm để trao đổi được.”
Gương mặt Từ Âm không thay đổi mà ngược lại còn mỉm cười khẽ, làm tăng thêm sự quyến rũ nhất của hắn:
“Hàn Khiết Tình, em nên biết rõ, những thứ tương xứng với lợi ích mới đáng để trao đổi. Một đêm của em dùng để trao đổi thì không có gì nghiêm trọng lắm. Hơn nữa, tôi cũng sẵn tiện cho biết, trong từ điển của tôi chỉ có giao dịch và hợp tác lâu dài, mà điều kiện kiên quyết là nó phải có lợi ích với tôi. Mọi chuyện tôi làm đều cẩn thận suy xét kĩ, nếu không chắc chắn việc nào có lợi tôi sẽ không nhúng tay vào. Tôi là như thế đấy, làm việc gì cũng luôn luôn để lợi ích lên hàng đầu. Vậy nên lần này tôi tốn không ít giúp em thu thập chứng cứ quan trọng như vậy mà không đáng có một đêm của em thì em thấy tôi có thiệt thòi không?”
Hàn Khiết Tình bật cười lạnh một tiếng, quả nhiên là người có đầu óc thâm sâu khó lường như Từ Âm làm việc gì cũng suy trước tính sau. Dùng những bằng chứng này để có một đêm của cô xem ra hắn ta đã chuẩn bị từ lâu rồi. Cô nâng mắt khẽ nhìn lấy người đàn ông với gương mặt đẹp như tạc tượng đang ngồi đối diện mà không có một chút cảm tình, trong đáy mắt chỉ là sự sắc lạnh, bỗng bên môi Hàn Khiết Tình nở ra nụ cười tươi rói nhưng mang đầy hàm ý thâm sâu, khẽ lên tiếng: “Vậy thì phải để Từ tiên sinh đây thiệt thòi rồi. Tôi đã nói, ngoại trừ chuyện đó thì bất cứ anh muốn thứ gì tôi đều có thể cho anh, chỉ riêng việc này là miễn bàn. Còn nữa...”
Hàn Khiết Tình hơi ngừng lại giọng nói một chút, nụ cười tươi rói ban nãy của cô lúc này đã tắt ngủm mà thay vào là sự thâm trầm lạnh lẽo, cô không ngại nhìn thẳng vào mắt Từ Âm rồi nghiêm túc tiếp tục lời nói còn đang dang dở: “Thuận tiện nói với anh một câu. Từ lâu tôi đã trở thành người phụ nữ của Lục Sát rồi.”
Quả nhiên, câu nói này của cô đã đánh động mạnh đến Từ Âm. Lực sát thương cửa câu nói này thật sự đã chấn động mạnh mẽ tới hắn, đột nhiên trong lòng hắn len lỏi cảm giác đau đớn khó tả, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác như thế này. Lông mày hắn lập tức cau chặt lại, nụ cười quyến rũ bên môi cũng tắt ngủm, nhưng chỉ trong vài giây hắn đã lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu, hắn nở ra nụ cười nhạt, vẻ âm trầm thong thả hiện ra trên mặt:
“Chậc, thật không ngờ tôi đã chậm một bước rồi, đúng là tiếc thật. Nhưng mà không sao, tôi không để ý, bởi vì theo khả năng của tôi. Tôi tin rằng sau đêm em thuộc về tôi thì em nhất định sẽ trở thành người phụ nữ chân chính bên cạnh tôi, hoàn toàn không còn liên hệ gì với tên Lục Sát kia nữa.” Khi hắn vừa dứt lời thì sắc mặt toàn bộ thuộc hạ đứng gần đó, ngay cả Kĩ Khắc có bộ dáng trầm tĩnh nhất cũng phải chuyển biến, bọn họ nhất thời hắng giọng mấy cái rồi ngó nghiêng nhìn trần nhà, anh nhìn tôi tôi nhìn anh trông thật bi ai nha.
“...” Mọi người đều có chung sắc mặt như vậy.
Nhưng mà những lời vừa rồi thật sự là lời tận đáy lòng của Từ Âm, hắn không để ý đến việc cô đã trở thành người phụ nữ của Lục Sát. Bởi vì trước đây phụ nữ qua tay hắn không đếm xuể, đến nổi chơi bao nhiêu người hắn cũng không nhớ rõ số lượng. Còn tên người phụ nữ cùng hắn cả đêm lăn giường thì sáng hôm sau đến cái tên hắn cũng chẳng nhớ tới, chỉ vứt cho cô ta một cái thẻ ngân hàng rồi chấm dứt mọi quan hệ. Con người Từ Âm là như thế, từ trước đến nay hắn chơi phụ nữ đều chỉ chơi qua một lần, không còn lần thứ hai nữa, tuy rằng người nào nằm dưới thân hắn cũng thuộc loại kinh nghiệm đầy mình, trên giường cũng quyến rũ khiến bất cứ đàn ông nào đều say mê. Nhưng mà, thật sự thì những người đó đều chưa từng khiến hắn có cảm giác rung động mãnh liệt, cho dù là khoái cảm sung sướng nhưng cũng chẳng cho hắn sự thỏa mãn thật sự. Cho đến khi lần đầu tiên gặp Hàn Khiết Tình, hắn chợt rung động với nụ cười tươi rói như ánh nắng mặt trời và giọng nói ngọt ngào của cô đã khắc sâu hình bóng vào trong tim hắn. Trong đầu hắn lập tức nghĩ ngay đến cảnh hắn lột sạch quần áo Hàn Khiết Tình ra để cô nằm dưới thân hắn, để hắn tiến sâu vào cơ thể cô, cảm nhận hương vị và từng tấc da thịt mịn màng. Chỉ như thế thôi cũng đã khiến máu nóng trong người hắn sôi trào liên tục. Dù cho chưa từng lên giường nhưng từ lần đầu gặp gỡ Hàn Khiết Tình đã có một vị trí nhất định trong tim hắn... Nhưng rốt cuộc đến bây giờ hắn cũng chẳng biết rõ cảm giác rung động ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ đó là gì nữa...
Dụng ý của Từ Âm rất rõ ràng. Hàn Khiết Tình đương nhiên hiểu ý tứ của hắn, hắn nói “kĩ năng” của hắn rất tốt, sau một đêm cô sẽ quyến luyến không quên và từ bỏ Lục Sát mà trở thành người phụ nữ của hắn. Nếu lời nói này được lọt vào tai bất cứ người phụ nữ nào trên đời cũng đều e thẹn ngượng ngùng, nhưng mà, mấy lời nói ẩn ý như thế lại chẳng đá động gì đến Hàn Khiết Tình cả. Ngược lại sắc mặt cô cũng trở nên thong dong một chút, bên môi nở ra nụ cười quỷ dị, giọng nói lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta gai ốc cả sống lưng:
“Từ tiên sinh, Hàn Khiết Tình tôi không phải loại phụ nữ dễ đùa cợt. Lấy một đêm để làm vụ trao đổi lại khiến tôi càng kinh tởm hơn nữa, cho nên, chỉ khi tôi tự nguyện thì người đàn ông khác mới chạm được vào tôi, nếu như ép buộc tôi thì tôi không chắc mình sẽ làm ra cái chuyện gì, chắc là cùng lắm khiến hắn ta lên giường được nhưng không còn mạng để xuống giường. Còn nữa, sẵn nói cho anh biết, nếu như anh có được một đêm mà không có sự tự nguyện của tôi thì kết cục của anh cũng không đơn giản thế đâu, nhưng mà nghĩ lại anh có lòng giúp đỡ tôi. Vì thế nếu lên giường rồi thì anh sẽ có mạng để xuống giường, chỉ tiếc là bắt đầu từ giây phút anh đặt chân xuống đất thì sau đó anh đừng hòng nghĩ tới chuyện duy trì nòi giống nữa.”
Ý tứ của Hàn Khiết Tình vô cùng rõ mồn một, chỉ cần cô không tự nguyện thì người đàn ông đó sẽ chết ngay trên giường. Còn người có ân tình giúp đỡ cô cô sẽ nương tay một chút, chỉ khiến cho hắn ta đoạn tử tuyệt tôn mà thôi...
Từ Âm nghe xong bất chợt rùng mình một cái, hắn càng ngày càng thấy thích cô gái này hơn, làm sao đây? Nghe sự độc ác trong lời nói của cô mà ý cười lạnh bên môi hắn càng đậm: “Xem ra thì tôi không có dưỡng phúc bằng Lục Sát rồi! Nhưng mà nói đi nói lại thì tôi thật sự muốn xem nếu như có một ngày Lục Sát chết trên giường mà lại bị thủ tiêu dưới tay một người phụ nữ thì như thế nào nhỉ?” Từ Âm hơi dừng lại lời nói rồi nâng tay sờ sờ cằm, gương mặt lộ rõ vẻ đâm chiêu trong trạng thái “nghiêm túc suy nghĩ”.
Hàn Khiết Tình nghe hắn nói xong thì sắc mặt vẫn không đổi, ngược lại bên môi cô lại nở ra nụ cười dịu dàng và chắc nịch: “E rằng phải khiến Từ tiên sinh thất vọng rồi, nhất định sẽ không có ngày đó đâu. Còn nữa, ân tình của anh tôi sẽ ghi nhớ thật kĩ, khi nào anh muốn lấy lại có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Nhắc nhở anh một câu, nên nhớ rằng ngoại trừ chuyện đó ra nhé...” Nói xong Hàn Khiết Tình lấy tập tài liệu để vào túi xách rồi đứng dậy, liếc nhìn qua Kĩ Khắc một cái tỏ ý lát nữa nhờ anh ta đưa A Mao cho cô. Anh ta lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý rồi xoay người ra hiệu cho thuộc hạ lôi A Mao ra xe của Hàn Khiết Tình.
Cô lúc này mới xoay đầu nhìn lấy gương mặt trầm tĩnh nhưng mang nét quyến rũ kinh người như một yêu nghiệt trời không dung đất không tha, nhưng lại có nhan sắc khiến bao lòng người xao xuyến này của Từ Âm thì khẽ lên tiếng: “Từ tiên sinh, lần này thật sự cảm ơn anh. Tôi còn có việc quan trọng, đi trước đây...”
Dứt lời không đợi Từ Âm nói thêm câu gì nữa bèn xoay người rời đi, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt từ phía sau đã dán chặt lên người mình không rời một giây nào. Vừa đi được vài bước Hàn Khiết Tình liền nghĩ tới gì đó, bèn khựng bước chân lại rồi xoay người nhìn về phía Từ Âm, cùng lúc bắt gặp đôi mắt đen láy của hắn thì cô nở nụ cười tươi tắn nhưng hàm ý lại vô cùng đả kích người nghe: “Phải rồi, nếu anh thật sự không để ý những lời tôi nói mà vẫn muốn kiên quyết lên giường với tôi thì cũng được. Nhưng mà...”
Khi nhìn thấy sắc mặt của Từ Âm đã chuyến biến sang vẻ kich động Hàn Khiết Tình liền tạm thời dừng lại lời nói. Chính hắn cũng hơi bất an trong lòng, cô dễ dàng đồng ý sao? Quả nhiên...
Hàn Khiết Tình nháy mắt mấy cái với Từ Âm rồi tiếp tục lời nói vô cùng quỷ dị còn dang dở: “Khi anh bước xuống giường được rồi thì đừng nghĩ quẩn nhé. Cuộc đời này còn lắm nhiều chuyện tốt đẹp, nể tình anh giúp tôi tôi sẽ miễn cưỡng tìm một ngôi chùa có điều kiện thật tốt cho anh. Để anh vào đó dùng phần đời còn lại của mình mà tu tâm dưỡng tính, xám hối lỗi lầm của mình. Từ tiên sinh, thấy tôi có tốt với anh không? Nhưng mà không cần cảm ơn tôi đâu, đều là trượng nghĩa giang hồ thôi. Không cần khách sáo, tạm biệt!” Vừa nói xong cô mỉm cười với thái độ “có lòng thân ai tốt bụng” chân thành giúp đỡ rồi mới thật sự xoay người rời đi một mạch, bỏ lại đám người phía sau đang há hốc mồm kinh ngạc.
Từ Âm: “...”
Kĩ Khắc: “...”
Toàn bộ thuộc hạ: “...”
Con mẹ nó! Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Khóe môi Từ Âm nhếch nhẹ, hắn lười biếng dựa vào ghế rồi đưa đôi mắt với cái nhìn quyến rũ nhìn chằm chằm lấy cô, thản nhiên nói: “Ngoại trừ việc này ra tôi không muốn cái gì cả.”
Hàm răng Hàn Khiết Tình nghiến chặt, bàn tay bên dưới bàn của cô cũng đang gắt gao siết chặt khiến móng tay đâm sâu vào da thịt, như vậy cô mới có thể đè nén sự tức giận sắp bộc phát của mình. Nhìn hắn lạnh giọng cất tiếng: “Từ tiên sinh, việc lần này anh giúp tôi quả thật tôi đã nợ anh một ân tình lớn. Nhưng không vì thế mà có thể dùng một đêm để trao đổi được.”
Gương mặt Từ Âm không thay đổi mà ngược lại còn mỉm cười khẽ, làm tăng thêm sự quyến rũ nhất của hắn:
“Hàn Khiết Tình, em nên biết rõ, những thứ tương xứng với lợi ích mới đáng để trao đổi. Một đêm của em dùng để trao đổi thì không có gì nghiêm trọng lắm. Hơn nữa, tôi cũng sẵn tiện cho biết, trong từ điển của tôi chỉ có giao dịch và hợp tác lâu dài, mà điều kiện kiên quyết là nó phải có lợi ích với tôi. Mọi chuyện tôi làm đều cẩn thận suy xét kĩ, nếu không chắc chắn việc nào có lợi tôi sẽ không nhúng tay vào. Tôi là như thế đấy, làm việc gì cũng luôn luôn để lợi ích lên hàng đầu. Vậy nên lần này tôi tốn không ít giúp em thu thập chứng cứ quan trọng như vậy mà không đáng có một đêm của em thì em thấy tôi có thiệt thòi không?”
Hàn Khiết Tình bật cười lạnh một tiếng, quả nhiên là người có đầu óc thâm sâu khó lường như Từ Âm làm việc gì cũng suy trước tính sau. Dùng những bằng chứng này để có một đêm của cô xem ra hắn ta đã chuẩn bị từ lâu rồi. Cô nâng mắt khẽ nhìn lấy người đàn ông với gương mặt đẹp như tạc tượng đang ngồi đối diện mà không có một chút cảm tình, trong đáy mắt chỉ là sự sắc lạnh, bỗng bên môi Hàn Khiết Tình nở ra nụ cười tươi rói nhưng mang đầy hàm ý thâm sâu, khẽ lên tiếng: “Vậy thì phải để Từ tiên sinh đây thiệt thòi rồi. Tôi đã nói, ngoại trừ chuyện đó thì bất cứ anh muốn thứ gì tôi đều có thể cho anh, chỉ riêng việc này là miễn bàn. Còn nữa...”
Hàn Khiết Tình hơi ngừng lại giọng nói một chút, nụ cười tươi rói ban nãy của cô lúc này đã tắt ngủm mà thay vào là sự thâm trầm lạnh lẽo, cô không ngại nhìn thẳng vào mắt Từ Âm rồi nghiêm túc tiếp tục lời nói còn đang dang dở: “Thuận tiện nói với anh một câu. Từ lâu tôi đã trở thành người phụ nữ của Lục Sát rồi.”
Quả nhiên, câu nói này của cô đã đánh động mạnh đến Từ Âm. Lực sát thương cửa câu nói này thật sự đã chấn động mạnh mẽ tới hắn, đột nhiên trong lòng hắn len lỏi cảm giác đau đớn khó tả, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác như thế này. Lông mày hắn lập tức cau chặt lại, nụ cười quyến rũ bên môi cũng tắt ngủm, nhưng chỉ trong vài giây hắn đã lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu, hắn nở ra nụ cười nhạt, vẻ âm trầm thong thả hiện ra trên mặt:
“Chậc, thật không ngờ tôi đã chậm một bước rồi, đúng là tiếc thật. Nhưng mà không sao, tôi không để ý, bởi vì theo khả năng của tôi. Tôi tin rằng sau đêm em thuộc về tôi thì em nhất định sẽ trở thành người phụ nữ chân chính bên cạnh tôi, hoàn toàn không còn liên hệ gì với tên Lục Sát kia nữa.” Khi hắn vừa dứt lời thì sắc mặt toàn bộ thuộc hạ đứng gần đó, ngay cả Kĩ Khắc có bộ dáng trầm tĩnh nhất cũng phải chuyển biến, bọn họ nhất thời hắng giọng mấy cái rồi ngó nghiêng nhìn trần nhà, anh nhìn tôi tôi nhìn anh trông thật bi ai nha.
“...” Mọi người đều có chung sắc mặt như vậy.
Nhưng mà những lời vừa rồi thật sự là lời tận đáy lòng của Từ Âm, hắn không để ý đến việc cô đã trở thành người phụ nữ của Lục Sát. Bởi vì trước đây phụ nữ qua tay hắn không đếm xuể, đến nổi chơi bao nhiêu người hắn cũng không nhớ rõ số lượng. Còn tên người phụ nữ cùng hắn cả đêm lăn giường thì sáng hôm sau đến cái tên hắn cũng chẳng nhớ tới, chỉ vứt cho cô ta một cái thẻ ngân hàng rồi chấm dứt mọi quan hệ. Con người Từ Âm là như thế, từ trước đến nay hắn chơi phụ nữ đều chỉ chơi qua một lần, không còn lần thứ hai nữa, tuy rằng người nào nằm dưới thân hắn cũng thuộc loại kinh nghiệm đầy mình, trên giường cũng quyến rũ khiến bất cứ đàn ông nào đều say mê. Nhưng mà, thật sự thì những người đó đều chưa từng khiến hắn có cảm giác rung động mãnh liệt, cho dù là khoái cảm sung sướng nhưng cũng chẳng cho hắn sự thỏa mãn thật sự. Cho đến khi lần đầu tiên gặp Hàn Khiết Tình, hắn chợt rung động với nụ cười tươi rói như ánh nắng mặt trời và giọng nói ngọt ngào của cô đã khắc sâu hình bóng vào trong tim hắn. Trong đầu hắn lập tức nghĩ ngay đến cảnh hắn lột sạch quần áo Hàn Khiết Tình ra để cô nằm dưới thân hắn, để hắn tiến sâu vào cơ thể cô, cảm nhận hương vị và từng tấc da thịt mịn màng. Chỉ như thế thôi cũng đã khiến máu nóng trong người hắn sôi trào liên tục. Dù cho chưa từng lên giường nhưng từ lần đầu gặp gỡ Hàn Khiết Tình đã có một vị trí nhất định trong tim hắn... Nhưng rốt cuộc đến bây giờ hắn cũng chẳng biết rõ cảm giác rung động ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ đó là gì nữa...
Dụng ý của Từ Âm rất rõ ràng. Hàn Khiết Tình đương nhiên hiểu ý tứ của hắn, hắn nói “kĩ năng” của hắn rất tốt, sau một đêm cô sẽ quyến luyến không quên và từ bỏ Lục Sát mà trở thành người phụ nữ của hắn. Nếu lời nói này được lọt vào tai bất cứ người phụ nữ nào trên đời cũng đều e thẹn ngượng ngùng, nhưng mà, mấy lời nói ẩn ý như thế lại chẳng đá động gì đến Hàn Khiết Tình cả. Ngược lại sắc mặt cô cũng trở nên thong dong một chút, bên môi nở ra nụ cười quỷ dị, giọng nói lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta gai ốc cả sống lưng:
“Từ tiên sinh, Hàn Khiết Tình tôi không phải loại phụ nữ dễ đùa cợt. Lấy một đêm để làm vụ trao đổi lại khiến tôi càng kinh tởm hơn nữa, cho nên, chỉ khi tôi tự nguyện thì người đàn ông khác mới chạm được vào tôi, nếu như ép buộc tôi thì tôi không chắc mình sẽ làm ra cái chuyện gì, chắc là cùng lắm khiến hắn ta lên giường được nhưng không còn mạng để xuống giường. Còn nữa, sẵn nói cho anh biết, nếu như anh có được một đêm mà không có sự tự nguyện của tôi thì kết cục của anh cũng không đơn giản thế đâu, nhưng mà nghĩ lại anh có lòng giúp đỡ tôi. Vì thế nếu lên giường rồi thì anh sẽ có mạng để xuống giường, chỉ tiếc là bắt đầu từ giây phút anh đặt chân xuống đất thì sau đó anh đừng hòng nghĩ tới chuyện duy trì nòi giống nữa.”
Ý tứ của Hàn Khiết Tình vô cùng rõ mồn một, chỉ cần cô không tự nguyện thì người đàn ông đó sẽ chết ngay trên giường. Còn người có ân tình giúp đỡ cô cô sẽ nương tay một chút, chỉ khiến cho hắn ta đoạn tử tuyệt tôn mà thôi...
Từ Âm nghe xong bất chợt rùng mình một cái, hắn càng ngày càng thấy thích cô gái này hơn, làm sao đây? Nghe sự độc ác trong lời nói của cô mà ý cười lạnh bên môi hắn càng đậm: “Xem ra thì tôi không có dưỡng phúc bằng Lục Sát rồi! Nhưng mà nói đi nói lại thì tôi thật sự muốn xem nếu như có một ngày Lục Sát chết trên giường mà lại bị thủ tiêu dưới tay một người phụ nữ thì như thế nào nhỉ?” Từ Âm hơi dừng lại lời nói rồi nâng tay sờ sờ cằm, gương mặt lộ rõ vẻ đâm chiêu trong trạng thái “nghiêm túc suy nghĩ”.
Hàn Khiết Tình nghe hắn nói xong thì sắc mặt vẫn không đổi, ngược lại bên môi cô lại nở ra nụ cười dịu dàng và chắc nịch: “E rằng phải khiến Từ tiên sinh thất vọng rồi, nhất định sẽ không có ngày đó đâu. Còn nữa, ân tình của anh tôi sẽ ghi nhớ thật kĩ, khi nào anh muốn lấy lại có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Nhắc nhở anh một câu, nên nhớ rằng ngoại trừ chuyện đó ra nhé...” Nói xong Hàn Khiết Tình lấy tập tài liệu để vào túi xách rồi đứng dậy, liếc nhìn qua Kĩ Khắc một cái tỏ ý lát nữa nhờ anh ta đưa A Mao cho cô. Anh ta lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý rồi xoay người ra hiệu cho thuộc hạ lôi A Mao ra xe của Hàn Khiết Tình.
Cô lúc này mới xoay đầu nhìn lấy gương mặt trầm tĩnh nhưng mang nét quyến rũ kinh người như một yêu nghiệt trời không dung đất không tha, nhưng lại có nhan sắc khiến bao lòng người xao xuyến này của Từ Âm thì khẽ lên tiếng: “Từ tiên sinh, lần này thật sự cảm ơn anh. Tôi còn có việc quan trọng, đi trước đây...”
Dứt lời không đợi Từ Âm nói thêm câu gì nữa bèn xoay người rời đi, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt từ phía sau đã dán chặt lên người mình không rời một giây nào. Vừa đi được vài bước Hàn Khiết Tình liền nghĩ tới gì đó, bèn khựng bước chân lại rồi xoay người nhìn về phía Từ Âm, cùng lúc bắt gặp đôi mắt đen láy của hắn thì cô nở nụ cười tươi tắn nhưng hàm ý lại vô cùng đả kích người nghe: “Phải rồi, nếu anh thật sự không để ý những lời tôi nói mà vẫn muốn kiên quyết lên giường với tôi thì cũng được. Nhưng mà...”
Khi nhìn thấy sắc mặt của Từ Âm đã chuyến biến sang vẻ kich động Hàn Khiết Tình liền tạm thời dừng lại lời nói. Chính hắn cũng hơi bất an trong lòng, cô dễ dàng đồng ý sao? Quả nhiên...
Hàn Khiết Tình nháy mắt mấy cái với Từ Âm rồi tiếp tục lời nói vô cùng quỷ dị còn dang dở: “Khi anh bước xuống giường được rồi thì đừng nghĩ quẩn nhé. Cuộc đời này còn lắm nhiều chuyện tốt đẹp, nể tình anh giúp tôi tôi sẽ miễn cưỡng tìm một ngôi chùa có điều kiện thật tốt cho anh. Để anh vào đó dùng phần đời còn lại của mình mà tu tâm dưỡng tính, xám hối lỗi lầm của mình. Từ tiên sinh, thấy tôi có tốt với anh không? Nhưng mà không cần cảm ơn tôi đâu, đều là trượng nghĩa giang hồ thôi. Không cần khách sáo, tạm biệt!” Vừa nói xong cô mỉm cười với thái độ “có lòng thân ai tốt bụng” chân thành giúp đỡ rồi mới thật sự xoay người rời đi một mạch, bỏ lại đám người phía sau đang há hốc mồm kinh ngạc.
Từ Âm: “...”
Kĩ Khắc: “...”
Toàn bộ thuộc hạ: “...”
Con mẹ nó! Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.