Chương 126: Trở về
Erica
20/09/2023
Lục Sát ngồi trước bàn làm việc trong căn phòng dành cho khách, trên bàn là tất cả các tập tài liệu hợp đồng mà Duật Ấn vừa mới gửi đến cần hắn ký.
“Chủ tịch, dự án trung tâm thương mại đang được vận hành rất tốt. Lần đầu tư này của chúng ta tuyệt đối có lợi, nhưng mà chúng ta vẫn nên đi khảo sát thực tế để xem tình hình, như vậy sau này rủi ro sẽ không có nhiều, thiệt hại càng ít.” Trên màn ảnh máy vi tính là gương mặt nghiêm túc của Duật Ấn, anh ta đang xem xét tài liệu và bản báo cáo sau đó thông báo tình hình với hắn.
Lục Sát dựa cả người về thành ghế, hắn day day mi tâm có chút đau nhức, tính thời gian thì hắn đã ở Barcelona được một tháng, bao nhiêu công việc ở tập đoàn Niệm Tình cũng đã chất lên như đống núi chờ hắn giải quyết, chưa kể đến những đối tác quan trọng muốn gặp mặt trực tiếp chủ tịch của tập đoàn là Lục Sát hắn để trao đổi rất nhiều vấn đề quan trọng trong việc hợp tác phát triển hai bên, nhưng hắn không thể trở về mà đành bảo Duật Ấn trở về trước thay hắn sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
“Tạm thời tôi chưa thể về được. Chú cứ đi khảo sát thay tôi đi.”
Bên màn hình vi tính gương mặt của Duật Ấn có chút khó xử: “Chủ tịch, dự án này rất quan trọng trong việc phát triển tập đoàn. Nếu lỡ có thiệt hại gì thì tổn thất bên chúng ta không phải nhỏ, tôi có thể giúp chủ tịch khảo sát và tạm thời làm yên lòng đối tác một chút, nhưng mà cứ kéo dài như thế thật sự không tốt chút nào.”
Lục Sát mở đôi mắt tràn đầy vẻ rầu rĩ ra, hắn đương nhiên biết thiệt hại của việc không quan tâm đến dự án quan trọng sẽ có ảnh hưởng như thế nào, nhưng mà bây giờ hắn tạm thời không thể quay về. Hắn không muốn thúc giục Hàn Khiết Tình, ép cô làm những chuyện cô không muốn, hắn càng không muốn thấy cô phiền lòng vì hắn. Thật vất vả lắm hắn mới có thể hàn gắn lại mối quan hệ này, nếu hắn được nước làm tới sợ cô sẽ có cảm giác bài xích với hắn.
Hơn nữa Lục Sát hắn càng không thể quay trở về khi không có Hàn Khiết Tình bên cạnh, hắn có thể chịu nổi đau nhung nhớ cô suốt bốn năm. Nhưng mà bây giờ khi đã gặp lại cô rồi hắn không thể buông cô ra khỏi phạm vi của hắn nữa, nếu lỡ cô biến mất hắn biết nên làm sao đây?
Vì thế Lục Sát cũng đành bất đắc dĩ, hắn trầm ngâm hồi lâu mới thở dài một hơi rồi cất giọng: “Chú cứ việc lo chu đáo toàn bộ trong ngoài mọi chuyện. Khảo sát thực tế và gặp đối tác bàn giao thì cứ tạm lấp liếm cho qua một thời gian, tôi sẽ tranh thủ trở về trong một tháng tới. Còn nữa, nói với đối tác nếu họ không đợi được thì cứ việc đơn phương hủy hợp đồng, tôi sẽ không truy cứu vấn đề pháp luật vi phạm hợp đồng. Mọi chuyện sau này nếu có sai sót gì tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Do quá chú tâm đến cuộc trò chuyện qua video nên Lục Sát không hề để ý rằng bên ngoài vẫn có một người lặng lẽ đứng yên ở đó.
Sắc mặt Hàn Khiết Tình trầm lặng, cô tựa lưng vào cửa cụp hờ đôi mắt lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người họ. Một lát sau khi hiểu rõ toàn bộ mới thở dài một hơi rồi lặng lẽ trở về phòng ngủ.
Duật Ấn biết người đàn ông này nói kiểu gì cũng không nghe, anh ta than ngắn thở dài một hồi cũng đành hết cách: “Vậy được, tạm biệt tôi sẽ giúp chủ tịch giải quyết mọi việc. Nhưng tôi hi vọng chủ tịch sớm trở về, tôi sợ sẽ không trụ được lâu.”
“Ừ, cảm ơn chú. Tôi sẽ tranh thủ trở về sớm.” Lục Sát nâng ngón tay xoa nhẹ thái dương, chợt hắn nghĩ đến gì đó mà gương mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Duật Ấn, chú làm giúp tôi một việc...”
...----------------...
Tối.
Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm dứt hẳn, Lục Sát quấn đại một chiếc khăn tắm ngang hông đi ra khỏi phòng tắm, trên tay hắn còn đang cầm một chiếc khăn bông lau khô mái tóc ướt sũng của mình. Nhìn khắp phòng ngủ chẳng thấy Hàn Khiết Tình đâu cả, lạ thật nhỉ, cô đâu rồi?
Trong lúc hắn vừa định mặc quần áo chỉnh tề vào tìm cô thì đột ngột cửa phòng mở ra.
Hàn Khiết Tình vừa đi vào liền bắt gặp thân người cường tráng của Lục Sát đứng cách cô vài bước chân, giây phút đối mắt với lồng ngực rắn chắc của hắn mặt cô có chút ửng đỏ. Hắng giọng một tiếng: “Anh tắm xong rồi à?”
Lục Sát vờ như không thấy biểu hiện kì lạ của cô, vừa lau khô tóc vừa cười cười: “Ừ, đúng rồi, em vừa đi đâu vậy?”
“Xem Khiết Khiết, con bé ngủ say rồi.” Hàn Khiết Tình cúi đầu đi lướt qua Lục Sát đến bàn trang điểm lấy máy sấy tóc rồi ấn hắn ngồi xuống giúp, bàn tay mềm mại giúp hắn sấy tóc.
Lục Sát cực kỳ ngoan ngoãn ngồi yên để cô vò vò mái tóc ướt sũng của mình, nhắm mắt lại thoải mái đáp một tiếng: “Tình Tình, anh hi vọng mỗi lần gội đầu xong như vậy em đều sấy tóc giúp anh.”
Bàn tay Hàn Khiết Tình cứng đờ, cô hơi sửng sốt nhìn đỉnh đầu đen nhánh của hắn, rồi lại tiếp tục sấy tóc: “Anh nói ngớ ngẩn gì thế?”
“Tình Tình, em sẽ ở cạnh anh suốt đời chứ? Không bao giờ biến mất nữa?” Đột nhiên Lục Sát mở mắt ra ngẩng lên nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, bất chợt cất tiếng hỏi.
Ánh mắt Hàn Khiết Tình hiện lên vẻ suy tư, cô trầm ngâm hồi lâu mới khẽ cong môi. Cúi đầu xuống in lên vầng trán cao của Lục Sát một nụ hôn dịu dàng: “Đồ ngốc, em đã quay trở lại bên anh một lần nữa thì em sẽ không biến mất nữa.”
Cả người Lục Sát dường như chảy đầy mật ngọt, hắn đột ngột xoay người đè Hàn Khiết Tình xuống dưới thân: “Em nói thật chứ?”
“Đương nhiên.” Hàn Khiết Tình nở nụ cười xinh đẹp, hai cánh tay trắng nõn cũng choàng lên cổ hắn.
“Tình Tình, cảm ơn em, người phụ nữ anh yêu thương nhất.” Thanh âm trầm thấp mang giọng điệu hạnh phúc của Lục Sát biến mất trong nụ hôn cháy bỏng hạ xuống môi cô.
Bàn tay hắn cũng thuận thế cởi bỏ khăn tắm quấn ngang hông ra vứt dưới sàn nhà, sau đó thuần thục cởi sạch quần áo trên người Hàn Khiết Tình. Hai cơ thể dính chặt lấy nhau không rời.
Trong lúc Lục Sát chuyển động trong thân thể Hàn Khiết Tình, cô nương theo từng động tác của hắn mà mê loạn không ngừng rên rỉ.
Không biết bao lâu sau cuộc ân ái mới kết thúc, Lục Sát hôn nhẹ lên vầng trán nhẵn bóng rịn đầy mồ hôi của cô, trong cơn mơ mơ màng màng bên tai hắn nghe được thanh âm khàn khàn của cô: “Lục Sát, ngày mai em cùng anh trở về. Trở về Thượng Hải, trở về nơi bắt đầu của chúng ta...”
Sau đó hơi thở Hàn Khiết Tình phả ra đều đều trong lồng ngực Lục Sát, khi nghe được những câu nói đó của cô toàn cơ thể hắn cứng đờ. Phải mất một lúc lâu hắn mới có thể định thần trở lại, cánh tay siết chặt cơ thể cô vào lòng, hôn thật sâu lên môi cô: “Tình Tình, anh yêu em.”
...----------------...
Ngày hôm sau.
Sân bay Quốc tế Barcelona.
“Cậu thật sự quay về sao?” Eirian níu cánh tay Hàn Khiết Tình, ánh mắt cô ấy tràn ngập sự nuối tiếc cùng buồn bã.
“Yên tâm, khi nào rãnh mình sẽ dẫn Khiết Khiết đến thăm cậu.” Hàn Khiết Tình vỗ nhẹ lên tay Eirian mà mỉm cười dịu dàng, sau đó cô quay sang nhìn Kỳ Tư Duệ, khẽ mỉm cười: “Nhưng mà mình hi vọng lúc quay lại thì sẽ trở thành phù dâu của cậu đấy.”
Sắc mặt Eirian lập tức đỏ bừng, cô ấy im bặt không nói thêm gì nữa.
Kỳ Tư Duệ ho khẽ một tiếng: “Veronica, khi nào có thời gian anh sẽ đến Thượng Hải một chuyến để thăm em.”
“Được.”
Ánh mắt Kỳ Tư Duệ nhìn phía sau Hàn Khiết Tình, Lục Sát đang dẫn Khiết Khiết mua quà vặt cùng những món đồ chơi đáng yêu. Anh trầm ngâm giây lát mới khẽ thở dài: “Veronica, em thật sự muốn tiếp tục với hắn ta?” Chuyện của cô với Lục Sát anh đã biết từ lâu, bởi vì từ ngày đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng hắn ôm cô ở hậu trường trong nhà hát anh đã nghi ngờ, liền cho điều tra mọi chuyện cặn kẽ. Không ngờ khi biết toàn bộ anh thật sự rất đau lòng, đau lòng hơn ai hết.
Đôi mắt Hàn Khiết Tình hơi rũ xuống, cô nghiêng đầu nhìn một lớn một nhỏ đang cười tươi gần đó. Bao nhiêu sự hạnh phúc mỹ mãn như vậy dù có bắt cô đổi bằng gì cô đều chấp nhận, mỉm cười khẽ cô cất tiếng: “Tư Duệ, em không nghĩ em sẽ gặp lại anh ấy thêm một lần nữa. Càng không nghĩ mọi chuyện sẽ lại như ngày hôm nay, nhưng mà em không hối hận. Không hối hận khi để Khiết Khiết nhận lại ba ruột của mình, không hối hận khi lần nữa tiếp tục với anh ấy. Có lẽ, giữa chúng em có một sợi dây liên kết nào đó không thể tách rời, cũng chẳng thể cắt đứt. Cứ dây dưa mãi với nhau đến suốt đời...”
Kỳ Tư Duệ cùng Eirian nhìn Hàn Khiết Tình mà bất đắc dĩ thở dài một hơi, bọn họ là người ngoài cuộc nên cũng không tiện xen vào nhiều.
Trò chuyện hồi lâu cũng đã đến lúc chuyến bay cất cánh, Hàn Khiết Tình cùng Khiết Khiết lưu luyến ôm Eirian một cái thật lâu rồi vẫy tay cùng Lục Sát đi lên máy bay, quay trở lại Thượng Hải.
Kỳ Tư Duệ và Eirian đứng tần ngần nhìn theo chiếc máy bay dần cao và xa, cuối cùng biến mất trong khoảng trời bao la. Tạm biệt Veronica, tạm biệt cô gái có giọng hát động lòng người, tạm biệt những kí ức vất vả đau thương của cô ở chốn Barcelona, quay trở về nơi bắt đầu cho một cuộc sống mới và hạnh phúc của cô...
“Chủ tịch, dự án trung tâm thương mại đang được vận hành rất tốt. Lần đầu tư này của chúng ta tuyệt đối có lợi, nhưng mà chúng ta vẫn nên đi khảo sát thực tế để xem tình hình, như vậy sau này rủi ro sẽ không có nhiều, thiệt hại càng ít.” Trên màn ảnh máy vi tính là gương mặt nghiêm túc của Duật Ấn, anh ta đang xem xét tài liệu và bản báo cáo sau đó thông báo tình hình với hắn.
Lục Sát dựa cả người về thành ghế, hắn day day mi tâm có chút đau nhức, tính thời gian thì hắn đã ở Barcelona được một tháng, bao nhiêu công việc ở tập đoàn Niệm Tình cũng đã chất lên như đống núi chờ hắn giải quyết, chưa kể đến những đối tác quan trọng muốn gặp mặt trực tiếp chủ tịch của tập đoàn là Lục Sát hắn để trao đổi rất nhiều vấn đề quan trọng trong việc hợp tác phát triển hai bên, nhưng hắn không thể trở về mà đành bảo Duật Ấn trở về trước thay hắn sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
“Tạm thời tôi chưa thể về được. Chú cứ đi khảo sát thay tôi đi.”
Bên màn hình vi tính gương mặt của Duật Ấn có chút khó xử: “Chủ tịch, dự án này rất quan trọng trong việc phát triển tập đoàn. Nếu lỡ có thiệt hại gì thì tổn thất bên chúng ta không phải nhỏ, tôi có thể giúp chủ tịch khảo sát và tạm thời làm yên lòng đối tác một chút, nhưng mà cứ kéo dài như thế thật sự không tốt chút nào.”
Lục Sát mở đôi mắt tràn đầy vẻ rầu rĩ ra, hắn đương nhiên biết thiệt hại của việc không quan tâm đến dự án quan trọng sẽ có ảnh hưởng như thế nào, nhưng mà bây giờ hắn tạm thời không thể quay về. Hắn không muốn thúc giục Hàn Khiết Tình, ép cô làm những chuyện cô không muốn, hắn càng không muốn thấy cô phiền lòng vì hắn. Thật vất vả lắm hắn mới có thể hàn gắn lại mối quan hệ này, nếu hắn được nước làm tới sợ cô sẽ có cảm giác bài xích với hắn.
Hơn nữa Lục Sát hắn càng không thể quay trở về khi không có Hàn Khiết Tình bên cạnh, hắn có thể chịu nổi đau nhung nhớ cô suốt bốn năm. Nhưng mà bây giờ khi đã gặp lại cô rồi hắn không thể buông cô ra khỏi phạm vi của hắn nữa, nếu lỡ cô biến mất hắn biết nên làm sao đây?
Vì thế Lục Sát cũng đành bất đắc dĩ, hắn trầm ngâm hồi lâu mới thở dài một hơi rồi cất giọng: “Chú cứ việc lo chu đáo toàn bộ trong ngoài mọi chuyện. Khảo sát thực tế và gặp đối tác bàn giao thì cứ tạm lấp liếm cho qua một thời gian, tôi sẽ tranh thủ trở về trong một tháng tới. Còn nữa, nói với đối tác nếu họ không đợi được thì cứ việc đơn phương hủy hợp đồng, tôi sẽ không truy cứu vấn đề pháp luật vi phạm hợp đồng. Mọi chuyện sau này nếu có sai sót gì tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Do quá chú tâm đến cuộc trò chuyện qua video nên Lục Sát không hề để ý rằng bên ngoài vẫn có một người lặng lẽ đứng yên ở đó.
Sắc mặt Hàn Khiết Tình trầm lặng, cô tựa lưng vào cửa cụp hờ đôi mắt lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người họ. Một lát sau khi hiểu rõ toàn bộ mới thở dài một hơi rồi lặng lẽ trở về phòng ngủ.
Duật Ấn biết người đàn ông này nói kiểu gì cũng không nghe, anh ta than ngắn thở dài một hồi cũng đành hết cách: “Vậy được, tạm biệt tôi sẽ giúp chủ tịch giải quyết mọi việc. Nhưng tôi hi vọng chủ tịch sớm trở về, tôi sợ sẽ không trụ được lâu.”
“Ừ, cảm ơn chú. Tôi sẽ tranh thủ trở về sớm.” Lục Sát nâng ngón tay xoa nhẹ thái dương, chợt hắn nghĩ đến gì đó mà gương mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Duật Ấn, chú làm giúp tôi một việc...”
...----------------...
Tối.
Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm dứt hẳn, Lục Sát quấn đại một chiếc khăn tắm ngang hông đi ra khỏi phòng tắm, trên tay hắn còn đang cầm một chiếc khăn bông lau khô mái tóc ướt sũng của mình. Nhìn khắp phòng ngủ chẳng thấy Hàn Khiết Tình đâu cả, lạ thật nhỉ, cô đâu rồi?
Trong lúc hắn vừa định mặc quần áo chỉnh tề vào tìm cô thì đột ngột cửa phòng mở ra.
Hàn Khiết Tình vừa đi vào liền bắt gặp thân người cường tráng của Lục Sát đứng cách cô vài bước chân, giây phút đối mắt với lồng ngực rắn chắc của hắn mặt cô có chút ửng đỏ. Hắng giọng một tiếng: “Anh tắm xong rồi à?”
Lục Sát vờ như không thấy biểu hiện kì lạ của cô, vừa lau khô tóc vừa cười cười: “Ừ, đúng rồi, em vừa đi đâu vậy?”
“Xem Khiết Khiết, con bé ngủ say rồi.” Hàn Khiết Tình cúi đầu đi lướt qua Lục Sát đến bàn trang điểm lấy máy sấy tóc rồi ấn hắn ngồi xuống giúp, bàn tay mềm mại giúp hắn sấy tóc.
Lục Sát cực kỳ ngoan ngoãn ngồi yên để cô vò vò mái tóc ướt sũng của mình, nhắm mắt lại thoải mái đáp một tiếng: “Tình Tình, anh hi vọng mỗi lần gội đầu xong như vậy em đều sấy tóc giúp anh.”
Bàn tay Hàn Khiết Tình cứng đờ, cô hơi sửng sốt nhìn đỉnh đầu đen nhánh của hắn, rồi lại tiếp tục sấy tóc: “Anh nói ngớ ngẩn gì thế?”
“Tình Tình, em sẽ ở cạnh anh suốt đời chứ? Không bao giờ biến mất nữa?” Đột nhiên Lục Sát mở mắt ra ngẩng lên nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, bất chợt cất tiếng hỏi.
Ánh mắt Hàn Khiết Tình hiện lên vẻ suy tư, cô trầm ngâm hồi lâu mới khẽ cong môi. Cúi đầu xuống in lên vầng trán cao của Lục Sát một nụ hôn dịu dàng: “Đồ ngốc, em đã quay trở lại bên anh một lần nữa thì em sẽ không biến mất nữa.”
Cả người Lục Sát dường như chảy đầy mật ngọt, hắn đột ngột xoay người đè Hàn Khiết Tình xuống dưới thân: “Em nói thật chứ?”
“Đương nhiên.” Hàn Khiết Tình nở nụ cười xinh đẹp, hai cánh tay trắng nõn cũng choàng lên cổ hắn.
“Tình Tình, cảm ơn em, người phụ nữ anh yêu thương nhất.” Thanh âm trầm thấp mang giọng điệu hạnh phúc của Lục Sát biến mất trong nụ hôn cháy bỏng hạ xuống môi cô.
Bàn tay hắn cũng thuận thế cởi bỏ khăn tắm quấn ngang hông ra vứt dưới sàn nhà, sau đó thuần thục cởi sạch quần áo trên người Hàn Khiết Tình. Hai cơ thể dính chặt lấy nhau không rời.
Trong lúc Lục Sát chuyển động trong thân thể Hàn Khiết Tình, cô nương theo từng động tác của hắn mà mê loạn không ngừng rên rỉ.
Không biết bao lâu sau cuộc ân ái mới kết thúc, Lục Sát hôn nhẹ lên vầng trán nhẵn bóng rịn đầy mồ hôi của cô, trong cơn mơ mơ màng màng bên tai hắn nghe được thanh âm khàn khàn của cô: “Lục Sát, ngày mai em cùng anh trở về. Trở về Thượng Hải, trở về nơi bắt đầu của chúng ta...”
Sau đó hơi thở Hàn Khiết Tình phả ra đều đều trong lồng ngực Lục Sát, khi nghe được những câu nói đó của cô toàn cơ thể hắn cứng đờ. Phải mất một lúc lâu hắn mới có thể định thần trở lại, cánh tay siết chặt cơ thể cô vào lòng, hôn thật sâu lên môi cô: “Tình Tình, anh yêu em.”
...----------------...
Ngày hôm sau.
Sân bay Quốc tế Barcelona.
“Cậu thật sự quay về sao?” Eirian níu cánh tay Hàn Khiết Tình, ánh mắt cô ấy tràn ngập sự nuối tiếc cùng buồn bã.
“Yên tâm, khi nào rãnh mình sẽ dẫn Khiết Khiết đến thăm cậu.” Hàn Khiết Tình vỗ nhẹ lên tay Eirian mà mỉm cười dịu dàng, sau đó cô quay sang nhìn Kỳ Tư Duệ, khẽ mỉm cười: “Nhưng mà mình hi vọng lúc quay lại thì sẽ trở thành phù dâu của cậu đấy.”
Sắc mặt Eirian lập tức đỏ bừng, cô ấy im bặt không nói thêm gì nữa.
Kỳ Tư Duệ ho khẽ một tiếng: “Veronica, khi nào có thời gian anh sẽ đến Thượng Hải một chuyến để thăm em.”
“Được.”
Ánh mắt Kỳ Tư Duệ nhìn phía sau Hàn Khiết Tình, Lục Sát đang dẫn Khiết Khiết mua quà vặt cùng những món đồ chơi đáng yêu. Anh trầm ngâm giây lát mới khẽ thở dài: “Veronica, em thật sự muốn tiếp tục với hắn ta?” Chuyện của cô với Lục Sát anh đã biết từ lâu, bởi vì từ ngày đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng hắn ôm cô ở hậu trường trong nhà hát anh đã nghi ngờ, liền cho điều tra mọi chuyện cặn kẽ. Không ngờ khi biết toàn bộ anh thật sự rất đau lòng, đau lòng hơn ai hết.
Đôi mắt Hàn Khiết Tình hơi rũ xuống, cô nghiêng đầu nhìn một lớn một nhỏ đang cười tươi gần đó. Bao nhiêu sự hạnh phúc mỹ mãn như vậy dù có bắt cô đổi bằng gì cô đều chấp nhận, mỉm cười khẽ cô cất tiếng: “Tư Duệ, em không nghĩ em sẽ gặp lại anh ấy thêm một lần nữa. Càng không nghĩ mọi chuyện sẽ lại như ngày hôm nay, nhưng mà em không hối hận. Không hối hận khi để Khiết Khiết nhận lại ba ruột của mình, không hối hận khi lần nữa tiếp tục với anh ấy. Có lẽ, giữa chúng em có một sợi dây liên kết nào đó không thể tách rời, cũng chẳng thể cắt đứt. Cứ dây dưa mãi với nhau đến suốt đời...”
Kỳ Tư Duệ cùng Eirian nhìn Hàn Khiết Tình mà bất đắc dĩ thở dài một hơi, bọn họ là người ngoài cuộc nên cũng không tiện xen vào nhiều.
Trò chuyện hồi lâu cũng đã đến lúc chuyến bay cất cánh, Hàn Khiết Tình cùng Khiết Khiết lưu luyến ôm Eirian một cái thật lâu rồi vẫy tay cùng Lục Sát đi lên máy bay, quay trở lại Thượng Hải.
Kỳ Tư Duệ và Eirian đứng tần ngần nhìn theo chiếc máy bay dần cao và xa, cuối cùng biến mất trong khoảng trời bao la. Tạm biệt Veronica, tạm biệt cô gái có giọng hát động lòng người, tạm biệt những kí ức vất vả đau thương của cô ở chốn Barcelona, quay trở về nơi bắt đầu cho một cuộc sống mới và hạnh phúc của cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.