Động Vật Máu Lạnh

Chương 6: Chương 6

Tuyết An

01/03/2017

Hiếp tôi,

Hiếp tôi đi bạn thân mến,

Hiếp tôi,

Hãy hiếp tôi lần nữa…

Tôi không phải là người duy nhất.

Giúp tôi,

Làm đi, và hãy làm lại lần nữa.

Hao mòn tôi,

Hiếp tôi, bạn thân mến.

(Trích từ bài Hiếp tôi của ban nhạc Nirvana)

Lục Khải Ân từng nghe bạn mình kể một câu chuyện cười thế này, liên quan đến đồng tính luyến ái – Một người straight hỏi người bạn gay của mình: “Tại sao cậu lại thích đàn ông?”

Người gay lại hỏi ngược lại: “Vậy tại sao cậu lại không thích đàn ông?”

Người straight đáp: “Bởi vì tôi sẽ không có phản ứng trước một cái miệng bình hoa nhỏ nhắn xinh đẹp, cho dù nó là một cái lỗ lúc to lúc nhỏ gì cũng rất ngon.”

Chung quy, cũng chỉ là hai chữ “***” mà thôi.

Nếu như lấy việc có thể có ham muốn với đồng tính hay không để làm tiêu chuẩn đánh giá thì Lục Khải Ân nghĩ có lẽ mình là một tên song tính ngầm cũng không chừng.

Lúc đi đến kết luận này, gã đang dựa vào sofa trong phòng khách nhà mình hút thuốc.

Bàn trà có bánh lăn vốn được đặt trước mặt đã bị gã đá một cú trượt đến góc nhà, một người đàn ông đang mê man hoặc là giả vờ mê man hoàn toàn hiện ra trong tầm mắt. Kỷ Tư thoải mái nằm chính giữa sàn nhà màu tối, vẻ mặt chẳng có chút gì là khó chịu khi bị say rượu, giống như một con mèo lớn đang hưởng thụ việc tắm nắng vậy, tạo thành một bức tranh tĩnh vật biếng nhác mà lại thoải mái trong bóng tối.

Tiếng tíc tắc của kim đồng hồ khiến người khác bực bội, Lục Khải Ân thô bạo dùng đầu ngón tay dập tắt đầu thuốc lá, ngước mắt lên nhìn mặt đồng hồ kim loại trên tường, quyết định cho đối phương mười phút đồng hồ.

Gã hoàn toàn không biết rằng mình đã vô thức lui về vị trí của kẻ bị động rồi.

Cuối cùng, Kỷ Tư trở người người lại, mặt hướng về Lục Khải Ân, dần dần mở mắt, đối diện với ánh nhìn đăm đăm chưa từng rời khỏi một giây phút nào của người đó.

Khóe miệng của Kỷ Tư nhếch khẽ, không đứng dậy, mà chống tay chân lên đất, dùng tư thế khá là chậm rãi, tương đối quyến rũ bò về phía Lục Khải Ân.

Lục Khải Ân không kìm được nghĩ đến cảnh tượng chú báo trên kênh Discovery đang thăm dò tiếp cận con mồi, nó lo lắng vì bữa trưa của mình, trong đôi mắt của nó tràn đầy bản năng và khát vọng man rợ, nhưng Đấng Tạo Hóa lại cho nó sự khác biệt trời sinh, cho dù một giây nó sau sẽ bổ nhào đến truy đuổi tàn bạo, cắn giết tanh tưởi, nhưng giây phút này nó vẫn có thể giữ vững nhịp bước quyến rũ mà lại ưu nhã. Đó chính là phong thái cần thiết của kẻ mạnh.

Trong tư thế trườn bò của động vật, đường cong nơi eo của Kỷ Tư hõm vào, gò mông lắc lư bởi vì hai chân di chuyển, khiến Lục Khải Ân không thể nén nổi, cảm thấy cổ họng khô khốc, tim đập thình thịch.

Kỷ Tư dừng lại trước mặt gã, thoắt cái đã chen vào giữa hai đùi dang rộng ra của gã. Lúc này khoảng cách giữa bọn họ rất gần nhau, Lục Khải Ân có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi của Kỷ Tư. Ánh mắt của người trong hình ảnh phản chiếu đó nóng rực đến nỗi bản thân gã cũng cảm thấy lạ kỳ.

Kỷ Tư đặt hai tay lên vai Lục Khải Ân, dường như muốn dựa vào người gã nhưng lại không làm. Y chỉ hơi cử động phần đầu, dây dưa không rõ khắp người Lục Khải Ân, giống như y đang dùng hơi thở của mình để mơn trớn vậy.

Trong nháy mắt, Lục Khải Ân hoàn toàn bị bao vây trong hơi thở của y, nắm tay đặt bên người thầm nắm lại, đột nhiên miết lấy cằm của Kỷ Tư, giả vờ bình tĩnh, cười rồi hỏi: “Cậu, không muốn hôn à?”

Kỷ Tư hơi bất ngờ, ngây ra một lúc rồi lại vô cớ phá cười lên. Cơ thể mất sức của y mềm oặt ra, chuyển từ tư thế đang quỳ ngồi thành lại ngã ra mặt đất lần nữa, thậm chí lăn vòng vòng trên đất rất khoa trương. Trong lúc ma sát, vạt áo sơ mi bị vén lên, lộ ra đường cong thon dài uốn lượn, nước da trắng ngần của y như đang phản xạ ánh sáng, tinh khiết như ngọc thạch.

Xinh đẹp quyến rũ nhường này.

Máu trong người Lục Khải Ân chảy rần rần, adrenaline tiết ra cấp tốc, bộ phận vốn ngủ say bỗng rơi vào trạng thái hưng phấn, phồng lên dưới lớp quần lót.

Gã đã không thể kiềm chế được nữa.

Lục Khải Ân bước lên trước hai bước, một tay túm lấy cổ áo của người đàn ông không từ bất cứ thủ đoạn nào để quyến rũ mình, đẩy y ngã lên lưng ghế sofa thật mạnh rồi ghìm chặt lại, gấp gáp hôn lên đôi môi y.



Kỷ Tư vừa phát ra tiếng cười mơ hồ, vừa kéo cởi áo Lục Khải Ân ra.

Bên tai như vang lên bản nhạc tình ca nghe trong hộp đêm: “Một nụ hôn bèn điên đảo chúng sinh… Một nụ hôn bèn giết chết một người…”

“Cậu là cái đồ… ngôi sao xui xẻo.” Lục Khải Ân cắn lấy môi dưới của Kỷ Tư, day nghiến gặm cắn như chưa từng được giải tỏa.

Trong lòng có một sự khao khát mong mỏi không thể giải thích, không biết phải thỏa mãn thế nào. Ôm trong mình một tâm trạng “ai châm lửa thì người đó chịu”, Lục Khải Ân vươn tay cởi thắt lưng da của Kỷ Tư ra.

Hai người đối diện nhau một cách hết sức chân thành.

Kỷ Tư ôm chặt cổ của Lục Khải Ân, dùng sức siết chặt, giống như cảm thấy vẫn chưa đủ, lại ấn lên lưng y áp sát để vào người mình. Da thịt ướt mồ hôi của cả hai dính chặt vào nhau, thậm chí có thể cảm thấy được hình dạng đầu ngực của đối phương chạm lên ***g ngực mình.

Lục Khải Ân sờ soạng tấm lưng trơn mịn của Kỷ Tư, kinh ngạc vì xúc cảm mềm mại non mịn ở tay, quả thật có thể tan hòa dưới lòng bàn tay bất cứ lúc nào. Trong lúc kích thích mà vẫn còn chút nhiệt độ mát mẻ, thoải mái khiến người khác không nỡ buông bỏ.

Bàn tay lén lút gây án của Kỷ Tư dần dần trượt xuống, phủ lên gò mông rắn rỏi do vận động của Lục Khải Ân, từ mát xa chậm rãi dần biến thành bóp nắn tình thú không thể kiềm chế được. Lục Khải Ân nheo mắt lại, nhưng vẫn ung dung thản nhiên.

Khoảng cách áp sát thân mật mà Kỷ Tư cố gắng tạo ra mới nãy đã không thể thực hiện được nữa, bộ phận căng phồng dưới eo của hai người cản trở cả hai lại, rõ ràng đều là tên đã lên dây cung rồi chỉ chờ bắn thôi.

“Anh cứng ghê thật.”

Kỷ Tư xoa nhẹ lên bộ hạ hoàn toàn căng lên của của Lục Khải Ân, cười rồi nói.

Đầu ngón tay lạnh lẽo và lòng bàn tay nóng rực tạo thành kích thích cực kỳ vi diệu, Lục Khải Ân lại tỉnh táo lại được chút vì cảm giác này.

Gã đang thoáng do dự, Kỷ Tư bèn bất mãn buông lời chỉ trích: “Lục Khải Ân, mẹ nó anh có phải là đàn ông không vậy, vào giây phút này rồi mà còn do dự lưỡng lự nữa!”

Sau đó lại đổi kiểu hôn khác, vỗ vỗ lưng gã như đang thoáng động viên, dỗ như dỗ bé gái vậy: “Ngoan, yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho anh.”

Lục Khải Ân bị y chọc giận mà phì cười.

Thế là lại tiếp tục.

Ngón trỏ của Lục Khải Ân đặt lên môi Kỷ Tư, sau khi lướt một vòng bên ngoài rồi tiến quân vào bên trong, cạy hàm răng ra len lỏi vào khoang miệng nóng ướt, chơi đùa đuổi theo đầu lưỡi linh hoạt của y.

Lục Khải Ân nghiêng đầu nhìn Kỷ Tư. Phản ứng của Kỷ Tư đối với ham muốn thẳng thắn đến nỗi gần như là vô liêm sỉ, chẳng buồn che giấu tiếng rên rỉ thèm khát của mình, tiếng thở gấp trầm khàn, âm mũi nghẹn ngào, từng tiếng từng tiếng này đánh vào ***g ngực của Lục Khải Ân.

Có lẽ là chú ý đến ánh mắt của gã, Kỷ Tư nhếch mí mắt lên liếc gã một cái. Khóe mắt xếch lên mang theo sự đào hoa yêu kiều, chỉ thoáng liếc một cái thôi, mơ màng, quyến rũ, và cũng mang tính sát thương.

Lúc này, trong tâm trí của Lục Khải Ân chỉ còn lại một suy nghĩ đang cuộn trào mãnh liệt, đó chính là… đè y.

Kỷ Tư đang định đẩy vai Lục Khải Ân, ra hiệu bảo gã xoay lưng qua, nhưng không ngờ người làm vậy lại là mình.

Lục Khải Ân đột nhiên xoay người của Kỷ Tư, dùng cách thức như bắt nghi phạm để đẩy y lên tường. Không cho Kỷ Tư thời gian để suy nghĩ hay thậm chí là phản ứng, hạ thân ập tới, đâm thẳng vào như lưỡi dao, tàn bạo cực kỳ.

Kỷ Tư hét thất thanh một tiếng, quay đầu không dám tin trợn mắt nhìn Lục Khải Ân.

Lục Khải Ân lạnh lùng cười với y một cái, dồn hết sức để kiềm chế sự bạo phát mà gã mong đợi, thốt ra lời cảnh cáo chẳng hề dịu dàng gì: “Tôi khuyên cậu, tốt nhất là hãy ngoan ngoãn chút đi.”

Nói rồi gã càng ra sức ôm eo của Kỷ Tư kéo gần về phía mình, cả người đối phương xém nữa là bị gã nhấc lên lơ lửng trên không. Kết quả của sự kết hợp cực kỳ chặt chẽ này chính là gã chìm ngập trong khoái cảm, và người kia thì ngập chìm trong đau đớn.

Có lẽ là tiếng mẹ đẻ không đủ để biểu đạt cảm xúc của Kỷ Tư, y bắt đầu dùng tiếng Anh chửi tới chửi lui, hàng loạt từ ngữ thô bỉ nhất đều được phun ra từ miệng y, khiến Lục Khải Ân cười thầm trong lòng. Gã hơi hiểu được sự buồn bực và chán nản khi dùng trăm phương nghìn kế muốn đè người khác, kết quả lại bị người khác đè. Có lẽ dùng buồn bực và chán nản để hình dung thì vẫn còn kém xa.

Lục Khải Ân tấm tắc hai tiếng như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

Trên tấm lưng của Kỷ Tư toàn là mồ hôi, phản chiếu tia sáng vụn vỡ dưới ánh đèn mập mờ, cơ bắp xinh đẹp của y căng lên, tạo thành những đường cong cực kỳ dẻo dai… Nhớ lại gương mặt tươi cười mấy ngày trước của cái người bị trẹo mắt cá chân mà còn chạy hết một con đường như không có chuyện gì kia, đột nhiên Lục Khải Ân không biết tại sao lại cảm thấy mềm lòng, có một thôi thúc không biết tên đang nhắc nhở gã.

Cúi đầu xuống im lặng hôn lên bờ vai của Kỷ Tư, tiếp theo đó là say mê mút mát lấy nó.

Có lẽ Kỷ Tư bị hành động như đang âu yếm của gã làm tan chảy, đột nhiên thả lỏng, y chống trán lên mu bàn tay, thở dốc vài lần khá là mệt mỏi, sau đó trầm giọng nói một câu: “Một là rút ra, hai là tiếp tục, chứ anh thế này có còn là đàn ông nữa không?”



Giọng nói của y khàn khàn, nhưng lại rất gợi cảm, Lục Khải Ân cảm thấy niêm mạc bao bọc lấy mình đang trở nên tích cực hơn, ngọn lửa đè nén đã lâu càng bùng cháy dữ dội, khiến gã choáng váng.

Chỉnh người Kỷ Tư thành tư thế thoải mái hơn, Lục Khải Ân đong đưa phần eo theo đúng trình tự.

Mặt sau của Kỷ Tư khô khan đến lạ, đến cả động tác cắm rút bình thường cũng rất mất sức, Lục Khải Ân vất vả nhưng vui sướng hưởng thụ cái cảm giác chặt chẽ khi đang giày vò người khác này.

“Cậu thật chặt…” Gã thì thầm bên tai Kỷ Như như đang trêu đùa.

Kỷ Tư không nói gì, chỉ thở hổn hển, thỉnh thoảng mới hét lên trong lúc va chạm quá mãnh liệt.

Đúng là kỳ lạ thật, Lục Khải Ân nghĩ, cơ thể của hai người đàn ông kết hợp làm một bằng hình thức quái lạ này, cả hai người đều có thể cảm nhận được hô hấp, nhịp tim và động mạch của đối phương, có lẽ đây chính là giới hạn cao nhất mà hai cơ thể có thể gần gũi. Gã của lúc trước chẳng thể nào tưởng tượng được, nhưng bây giờ thật sự làm rồi mà lại chẳng có cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại còn hăng say hơn trước kia.

… Có lẽ là do đối tượng mình ngủ với. Cuối cùng của cuối cùng, Lục Khải Ân không thể không thừa nhận với bản thân như vậy.

Vốn chẳng định bắn vào trong. Cho dù không phải là người đồng tính, Lục Khải Ân cũng có thể đoán được sau khi quan hệ bằng đường hậu môn thì xử lý dịch thể bên trong đường ruột là một chuyện cực kỳ phiền phức, nhưng không ngờ cao trào đùng đùng ập đến hoàn toàn chẳng cho gã cơ hội để đưa ra lựa chọn, trong lúc Kỷ Tư vô thức co rút vì đau đớn thêm lần nữa, gã không thể khống chế bản thân, ào ra như trút nước, mất phong độ đến nỗi bản thân gã cũng cảm thấy bối rối.

Chật vật giữa cực khoái mất hồn, Lục Khải Ân đột nhiên nhớ ra trong nhiều năm “chinh chiến” như vậy, đây chính là lần đầu tiên gã làm tình mà quên mang bao cao su.

Tay Lục Khải Ân vừa buông ra, Kỷ Tư bèn mềm oặt trượt xuống dưới.

Với những cuộc hoan ái lấy việc giải tỏa ham muốn làm mục đích thì không cần đối thoại dịu dàng sau khi xong chuyện, huống chi là giữa hai người đàn ông với nhau. Thế là Lục Khải Ân không quan tâm đến y, đi thẳng đến trước bàn trà lấy điếu thuốc lá châm lên, *** ngồi trên sofa hút thuốc.

Nói trắng ra là gã vẫn đang hồi tưởng lại.

Giống như lần đầu tiên ăn sủi cảo vị mới vậy, bị mùi hương hấp dẫn, lúc ăn miếng đầu tiên thì khó tránh khỏi việc vội vã nuốt chửng hết, chỉ có thể coi là nếm ẩu tả mà thôi, rồi sau đó sẽ tưởng nhớ mùi vị tươi ngon còn sót lại giữa môi lưỡi khiến người khác chờ mong đó.

Lục Khải Ân nhìn về Kỷ Tư đang nằm bất động.

Mặt người đó đối diện với vách tường, toàn thân lõa lồ nằm nghiêng trên mặt đất, tóc mái hơi dài ướt đẫm dính trước trán, chỗ gốc đùi còn sót lại dấu vết của dịch thể loang lổ, trông vừa nhếch nhác mà lại vừa mời gọi.

Lục Khải Ân chỉ nhìn không thôi mà đầu óc lại nóng lên không kiềm chế được, trái cổ của gã trượt lên trượt xuống, ực một tiếng, tạo thành âm thanh vang vọng xấu hổ trong căn phòng yên tĩnh.

Lục Khải Ân định chuyển dời sự chú ý nhưng đột nhiên phát hiện khe mông nơi Kỷ Tư tiếp nhận mình đang chảy một tia máu rất rất nhỏ, giống như một sợi tóc đỏ rực ngoan ngoãn rũ trên làn da quá trắng trẻo của y vậy, nhìn thấy mà đau lòng, nhưng cũng diễm lệ muôn phần.

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Lục Khải Ân bỗng chốc run rẩy.

Mới nãy hình như… hơi bị quá đáng rồi.

Do dự hết nửa ngày, muốn nói gì đó, đằng hắng cổ họng rồi nhưng chỉ bật ra được một từ “Này” cứng nhắc.

“Hử?” Kỷ Tư chẳng động đậy gì, chỉ hừ một tiếng từ khoang mũi.

“Ừ thì, có sao không?”

“…”

Câu hỏi của Lục Khải Ân theo khói thuốc lượn lờ một vòng trong không khí rồi tan mất, chẳng nhận được câu trả lời nào.

Lục Khải Ân hơi tức giận không rõ nguyên do – với bản thân gã. Trong kinh nghiệm giường chiếu hồi đó, gã không thể xem là người theo chủ nghĩa dịu dàng, nhưng cũng tuyệt đối không phải là kẻ thích hành hạ gì đó, mấy chuyện vô vị vô văn hóa vô đạo đức như làm bạn giường bị thương đó trông thế nào cũng chẳng phải là loại chuyện mà gã có thể làm ra.

… Có lẽ là do đối tượng mình ngủ với. Lục Khải Ân lại xác nhận thêm lần nữa, quả nhiên Kỷ Tư là loại người đàn ông có thể khiến người khác mất khống chế.

Lâu sau đó, cuối cùng Kỷ Tư cũng quay người lại, chẳng làm động tác dư thừa gì, y dùng cánh tay chống đầu, im lặng nhìn Lục Khải Ân chằm chằm.

“Đôi mắt của cậu thật sự rất đẹp…”

Lục Khải Ân vốn muốn tìm ra nhiều thông tin hơn từ biểu cảm của đối phương, cuối cùng bất lực phát hiện ra, không ngờ lời nói sâu trong tim mà bản thân gã luôn dùng giọng điệu cảm khái để nói đi nói lại mãi lại chính là câu này.

Không ra hiệu gì, Kỷ Tư đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu, sau đó đứng dậy bước những bước chân kỳ ảo về phía Lục Khải Ân.

Y dùng động tác suồng sã đẩy Lục Khải Ân một cái, đỡ lấy hung khí đẫm máu đã đứng thẳng từ lâu, rồi chầm chậm ngồi xuống dưới ánh mắt ngạc nhiên và ngờ vực của người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Động Vật Máu Lạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook