Chương 79
Cố Liễu Chi
13/10/2023
Gian ngoài sương phòng, Khương Trĩ Y cùng Bùi Tử Tống rũ mắt nhìn mấy
tên hắc y nhân bị bắt quỳ trên mặt đất, trong lòng đã có đáp án.
Bọn họ vốn lấy làm kỳ quái, nếu như thứ sử của một châu muốn đi theo địch, hắn thừa sức khống chế toàn châu, không đến mức phải lặng lẽ tạo cơ hội cho phản quân vào thành, giả sử hắn thật sự chết nhát đến mức phải dựa vào thủ đoạn vu hồi bực này, thì Chu Phùng Nguyên thật ra cũng không cần gật đầu đáp ứng để Huyền Sách Quân đốc chiến, vậy thì làm gì đến nỗi làm phản quân thất bại ngay trận chiến đầu chứ?
Chu Phùng Nguyên người này đối với kẻ trên thì nịnh nọt, đối với người dưới tất nhiên chuyên quyền, cho nên càng có khả năng là nội ứng bị quản chế dưới trướng thứ sử, không thể hành động tuỳ tiện, trận chiến đầu không thành, nên chỉ có thể lén lút đi đốt lương thảo.
Nếu bọn họ bị lửa lớn hừng hực ở Tây thành đốt đến rối loạn tâm trí, cho rằng Chu thứ sử đã trốn chạy, dưới tình thế thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chỉ còn biết lo lắng cho đợt tiếp viện kế tiếp khi nào đến, chứ không còn phòng bị bên người, lúc đó mới là để cho tên nội ứng kia thực hiện được kế hoạch.
Thấy Kinh Chập vội vàng từ Tây sương phòng chạy tới, Khương Trĩ Y vội hỏi: "Tuyết Thanh a tỷ có bị chấn kinh không?"
Khương Trĩ Y bên này có Tam Thất canh gác, nên mới vừa rồi an bài Kinh Chập đi tây sương phòng, bảo nàng ta giả trang thành Bùi Tuyết Thanh nằm ở trên giường.
Kinh Chập: "Quận chúa yên tâm, Bùi cô nương vẫn còn an tĩnh ngủ, đã thu xếp cho ngài ấy về lại trên giường."
Khương Trĩ Y gật gật đầu, nhìn lại mấy người tay chân bị trói, run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất, nghiêm mặt hỏi: "Ai phái các ngươi tới?"
Tam Thất ngồi xổm trên mặt đất, chọn một người trong đó, bẻ lại khớp cằm cho hắn về chỗ cũ.
"Quận chúa tha mạng, chúng tiểu nhân cũng là do Tào Tư Mã sai sử......"
"À," Khương Trĩ Y nghiêng đầu nói với Bùi Tử Tống, "Hắn nói là Ngụy trường sử."
Lúc trước khi Khương Trĩ Y nghe Bùi Tử Tống nói về chuyện gặp phải loạn dân, được Ngụy tịch cứu, nàng cũng giống như Bùi Tử Tống, rất xem trọng Ngụy Tịch này, chỉ cảm thấy hắn phòng bị Huyền Sách Quân như vậy là phù hợp với tác phong làm người cẩn thận của hắn, thân là trường sử một châu, cũng phải có trách nhiệm với quân dân ở đó.
Nhưng hôm nay nghĩ lại, ngày ấy loạn dân vây khốn huynh muội Bùi gia có khả năng căn bản là bị Ngụy tịch xui khiến, mục đích là làm cho huynh muội Bùi gia dừng chân lại ở Hạnh Dương Thành.
Còn cái chuyện nàng ngoài ý muốn đến nơi đây —— tuy Ngụy Tịch cũng có điều kiêng kị đối với Huyền Sách Quân bên người nàng, nhưng rốt cuộc chỉ có một trăm người thôi, nghĩ đến công lớn bắt sống nàng như vậy, tất nhiên cảm thấy đáng để mạo hiểm thử một lần, liền rất hoan nghênh nàng đến.
Cho nên khi nàng đưa ra yêu cầu muốn hồi kinh, Ngụy Tịch lại vừa vặn lại đây bẩm báo mặt Đông Hạnh châu phát sinh chuyện lưu dân náo động, níu bước chân nàng.
Cho nên chuyện náo động này hơn phân nửa là không tồn tại, vừa đưa tin giả náo động, đã giữ được nàng ở lại, lại trước đêm khai chiến cử đi ra ngoài một đội quân coi giữ, tên Ngụy tịch này thật sự đánh bàn tính quá hay rồi!
Bùi Tử Tống cũng hồi tưởng đến mấy chuyện này, nghĩ đến muội muội hiện giờ hôn mê bất tỉnh rất có thể cũng do bị Ngụy Tịch gián tiếp làm hại, sắc mặt hiếm được trở nên lạnh lẽo, kiếm trong tay chợt hướng phía trước: "Các ngươi còn có bao nhiêu người, phân tán ở nơi nào trong thành, sau khi đắc thủ, thì liên lạc với nhau như thế nào?"
Giữa từng cụm lửa trại, các Quân Y tới tới lui lui bận rộn, băng bó trị thương cho thương binh.
Binh lính từ đám cháy trở về mặt xám mày tro mà nằm liệt hoặc ngồi dưới đất, một đám cầm túi nước rót mạnh xuống yết hầu như đang muốn bốc khói.
Mới vừa trải qua một trận chiến, lại mã bất đình đề đi cứu hoả, ngày mùa hè nóng bức như thế này, chạy tới chạy lui bên đám lửa lớn hừng hực, mọi người đều đã không còn chút sức lực nào.
Hoả hoạn ở kho lú đến giờ vẫn còn chưa tắt hẳn, Ngụy trường sử làm mới vừa rồi không có tham chiến, chỉ là đốc chiến để Huyền Sách Quân tiếp tục ở lại nơi đó cứu hỏa, gọi bọn binh lính này về doanh trước để bảo tồn thể lực.
Từng mảng binh lính sau khi trở về liền nằm dài ra trên mặt đất đầy bùn, ánh mắt dại ra, hai mắt vô thần.
Nhưng mà hình như hiện tại cũng có người vẫn còn tinh lực, vào giờ phút này lại cất cao giọng hỏi mọi người: "Ai, các ngươi nói xem, Chu thứ sử thật sự đi theo địch sao? Vậy chúng ta còn đánh trận cái gì nữa?"
Có người lập tức tiếp lời: "Đúng rồi, lương thảo cũng bị đốt hơn phân nửa, có bảo vệ được thành đi nữa, cũng không tránh khỏi đói chết!"
"Chúng ta chiến đấu ở phía trước, không biết khi nào sẽ bị nội quỷ mà Chu thứ sử lưu lại thọc một đao sau lưng đâu! Lại nói, ta thấy nơi này của chúng ta còn bị như vậy, Trường An chắc sớm xong rồi, không bằng đầu hàng cho xong!"
"Đúng vậy, ai làm hoàng đế mà không được? Cũng đâu phải ngoại tộc đánh vào muốn tàn sát dân trong thành, chúng ta chủ động đầu hàng, nói không chừng cũng không có chuyện gì!"
Hai người ngươi một lời ta một ngữ, chúng binh lính bị nói đến ngo ngoe rục rịch: "Hay là chúng ta thử ——"
Đúng giờ phút này, từ phương hướng phía Nam thành truyền đến vèo một tiếng nổ vang, một túm pháo hoa nở rộ trên không. Bọn lính hoảng sợ, lập tức xoay người bò lên, sờ sờ đao trong tầm tay.
Nguỵ Tịch ở một bên kiểm kê nhân số, nhìn thấy pháo hoa chợt đáy mắt loé tinh quang, dựng bàn tay lên ngăn mọi người lại: "Không cần kinh hoảng, quận chúa có việc tư muốn truyền ta qua, ta chọn vài người theo ta đi, những người còn lại cứ ở chỗ này nghỉ ngơi đi."
Một chúng binh lính nhẹ nhàng thở ra, lại tê liệt ngã xuống: "Đã là lúc nào cơ chứ, còn vì việc tư phóng pháo hoa hành hạ người khác, Vĩnh Doanh quận chúa này quả thực xa xỉ kiêu căng giống hệt như trong đồn đãi......"
Ngụy Tịch trấn an mọi người: "Quận chúa lần đầu tiên trải qua chiến sự bực này, sợ hãi cũng là đúng, mọi người xin cảm thông."
Có người hừ lạnh một tiếng: "Nghe nói phụ thân của Vĩnh Doanh quận chúa này năm đó chính là lấy thân quan văn đứng trên đầu tường thủ thành, có phụ này mà không có nữ này ha......"
Ngụy Tịch chỉ vài tên binh lính, đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, nắm lấy đao trên eo đi ra khỏi quân doanh.
Một hàng mấy người vừa muốn dẫm bàn đạp lên ngựa, chợt nghe tiếng vó ngựa đạp đất vang rền lên như sấm.
Trong đêm tối, một nhóm các kỵ binh huyền giáp hoà thành nhất thể cùng bóng đêm đang đến gần như thủy triều, giây lát đã bao quanh vây quanh bọn họ.
Ngụy Tịch có dự cảm không ổn, da đầu căng ra, liền rút đao trên eo: "Các ngươi làm gì vậy? Hà Đông phản, Hà Tây các ngươi cũng muốn phản theo?"
Phía sau Ngụy Tịch, một vài tên lính đi theo đang đầy thần sắc hoảng loạn mà rút đao.
Binh lính trong doanh địa nghe động tĩnh không thích hợp, toàn bộ đều đứng lên, cũng vội vội vàng vàng tuốt đao ra.
Chỉ thấy phía sau kỵ binh huyền giáp, một chiếc xe ngựa cao lớn tráng lệ đánh vỡ bóng đêm mà chạy tới, ngừng lại ổn ở bên ngoài vòng vây, một vị thiếu nữ dáng người doanh doanh từ trên xe ngựa khom người bước ra, vịn tay tỳ nữ chậm rãi dẫm lên ghế kiệu, đưa đôi mắt sắc lên nhìn về hướng Ngụy Tịch, giọng nói nhẹ như gió mát: "Kẻ muốn đi theo Hà Đông cùng làm phản, chẳng lẽ không phải Ngụy trường sử ngươi sao?"
Tay Ngụy Tịch càng nắm chặt đao, cố gắng tự trấn định nói: "Quận chúa chỉ giáo cho? Chu thứ sử đi theo địch, hạ quan thay thế hoàn thành nghĩa vụ, toàn bộ là vì Hạnh Châu, ở đâu ra làm phản?"
Tam Thất ngồi trên lưng ngựa cười lạnh một tiếng, hướng về sau vẫy tay một cái: "Nổi lửa đốt kho lúa, ban đêm xông vào phủ thứ sử, ý đồ bắt sống đương triều quận chúa cùng nhi tử tướng quốc hiến địch —— như thế mà còn không gọi là phản sao!"
Mấy tên hắc y nhân đang bị trói gô bị đẩy lại đây: "Đại nhân, là quận chúa buộc tiểu nhân giao ra đạn pháo hoa, để thông báo với ngài đã đắc thủ......"
Binh lính khắp nơi ồ lên một trận, đao trong tay hơi do dự mà hạ thấp.
Mặt Ngụy Tịch lộ vẻ nghi hoặc: "Đạn pháo hoa này không phải là tín hiệu quận chúa đưa cho hạ quan sao? Cho nên hạ quan mới chọn nhân thủ ra doanh để phụng mệnh, quận chúa sao có thể nói ngược như vậy?"
"Xem ra nhân thủ cuối cùng của Ngụy trường sử đều ở chỗ này," Khương Trĩ Y nhìn phía sau hắn một chút, "Chỉ có mấy tên như vậy, khó trách chỉ có thể dựa trợn mắt nói dối."
Bắt sống nàng cùng huynh muội Bùi gia tất nhiên là kế hoạch cuối cùng của Ngụy Tịch, Ngụy Tịch nhất định phải chọn đủ nhân thủ của mình để vận chuyển 'chiến lợi phẩm' là bọn họ ra khỏi thành để hội hợp với phản quân.
Bắt Ngụy Tịch rất đơn giản, nhưng muốn dọn sạch nội quỷ —— mới vừa rồi nàng cùng Bùi Tử Tống đã thương lượng trước, quyết định phóng pháo hoa dẫn xà xuất động.
Ngụy tịch cười săn sóc: "Quận chúa chính là vì Chu thứ sử đi theo địch, nên nhìn ai cũng đều giống phản đồ, quận chúa kim tôn ngọc quý, chưa bao giờ thấy chiến sự, cho nên bị kích thích, lúc này mới sinh ra phán đoán nhảm nhí, hạ quan thật sự nghe không hiểu ngài đang nói cái gì......"
Các binh lính trong doanh địa tựa như cảm thấy có lý, đao trên tay đang do dự lại lần nữa nhấc lên, nhắm ngay Huyền Sách Quân.
Một tiếng vó ngựa xa xa truyền đến, Kinh Chập quay đầu lại nhìn, thì thầm cùng Khương Trĩ Y: "Bùi công tử tới rồi."
Khương Trĩ Y gật gật đầu, duỗi tay chỉ về phía sau: "Lỗ tai Ngụy trường sử nghe không hiểu, không biết đôi mắt có thể nhìn hiểu hay không?"
Bùi Tử Tống ghìm ngựa dừng lại, lạnh mắt nhìn về phía Ngụy Tịch, bảo Huyền Sách Quân phía sau "Nâng lên đi".
Vài binh lính Huyền Sách Quân đem ba bộ cáng che vải bố trắng nâng đến trước mắt mọi người: "Hồi bẩm quận chúa, chúng ta phát hiện trong rừng ở phía Bắc, thi thể của Chu thứ sử và thê nhi!"
Cáng rơi xuống đất, vải bố trắng xốc lên, tam thi thể còn mới lộ ra ở trước mắt, vết cắt trên cổ Chu Phùng Nguyên vẫn còn hơi rướm máu, đến chết vẫn trừng to mắt, tựa như không thể tin được là đối phương lại xuống tay với mình.
Một chúng binh lính mở to mắt, vừa kinh vừa giận, đao trong tay rung lên.
Khương Trĩ Y cúi đầu thấy tử trạng của Chu Phùng Nguyên, lập tức sắc mặt nàng trắng nhợt, hô hấp như ngưng lại.
Cảm giác được nàng run rẩy, Kinh Chập giơ tay muốn đi đỡ nàng, lại bị nàng lắc đầu cự tuyệt, thấy nàng không những không tránh ra, ngược lại còn làm như không có việc gì mà liếc liếc xem qua mấy cổ thi thể kia.
Ngụy Tịch cắn chặt răng, nhìn quét qua Huyền Sách Quân đang vây quanh hắn, đáy mắt hiện hung quang, đột nhiên phóng về phía trước.
Không đợi lưỡi đao của đám người Ngụy Tịch đến gần Khương Trĩ Y một tấc, vài binh lính Huyền Sách Quân trong khoảnh khắc đã xông lên, khống chế được bọn chúng.
Khương Trĩ Y trong chớp mắt theo bản năng muốn lui về phía sau lập tức dùng sức cố gắng đứng lại tại chỗ, giống mấy thi thể chết không nhắm mắt này không phải cái gì đáng sợ, lưỡi đao hướng tới nàng cũng không có gì nguy hiểm, lù lù bất động mà bình tĩnh nhìn về phía đỉnh đầu Ngụy Tịch: "Trường sử Hạnh Châu Nguỵ Tịch, tư thông phản tặc, đốt quân lương, mưu hại thứ sử một châu, tội chồng tội, tử hình ngay tại chỗ!"
"Dạ!"
"Ta là trường sử một châu!" Ngụy Tịch từ bùn đất giãy giụa ngẩng mặt lên, khóe mắt muốn nứt ra mà nhìn Khương Trĩ Y cùng Bùi Tử Tống, "Các ngươi một kẻ là quận chúa không chính thống, một kẻ áo vải chưa nhập sĩ đồ, sao dám dụng hình với ta!"
"Khi tổ mẫu ta là Định An đại trưởng công chúa tham gia vào chính sự, ngươi còn chưa được sinh ra khỏi bụng mẹ đâu, một trường sử ngũ phẩm như ngươi, có bổn quận chúa đưa ngươi lên đường, đừng có ở trong phúc mà không biết phúc —— Tam Thất!"
Tam Thất rút đao ra một phen tiến lên, bỗng nhiên bước chân dừng lại, nhớ tới cái gì, nhìn đại đao trong tay mình, sau đó quay đầu nhìn về phía thanh kiếm văn nhã trong tay Bùi Tử Tống, bèn duỗi tay qua mượn.
Khương Trĩ Y sửng sốt, thấp giọng hỏi: "Đổi đao làm cái gì vậy?"
Tam Thất thì thào đáp: "Thiếu tướng quân nói, ở ngài trước mặt giết người phải văn nhã một chút, không được dọa ngài sợ."
Giống như quân tâm đang bị dao động, mũi Khương Trĩ Y bỗng dưng xót lên, đáy mắt cũng trào lên hơi nóng, cố nén mà ép nước mắt lui trở về, lạnh lùng nói: "...... Hiện tại ta lệnh cho ngươi dọa ta sợ, dọa không được, xử lý theo quân pháp!"
Tam Thất thu sắc mặt, gật đầu vâng lời, chỉ vài binh lính Huyền Sách Quân cùng tiến lên.
Mười mấy loan đao sáng chóe giơ lên cao cao, rồi rơi xuống thật mạnh, mười mấy cái đầu máu chảy đầm đìa lăn xuống tứ tán.
Cả người Khương Trĩ Y run lên, rũ mắt nhìn chằm chằm cái đầu đang lăn đến bên chân mình, một trận đầu váng mắt hoa xông tới, dạ dày như có sông cuộn biển gầm, mấy lần cơn buồn nôn xông lên cổ họng.
Kinh Chập nâng tay lên, lặng lẽ đỡ ở sau eo nàng.
Hô hấp Bùi Tử Tống cứng lại, quay đầu nhìn về phía Khương Trĩ Y, nhẹ giọng nói: "Nếu không còn gì, thì cùng ta qua bên này đi."
Bọn họ làm ra trận trượng lớn như vậy, tất nhiên là không phải đơn giản chỉ vì xử quyết Ngụy Tịch.
Sở dĩ làm trò ngay trước mặt toàn doanh, từng câu phải phản biện cho thật rõ ràng, thế mới có thể làm an lòng được quân tâm đang tan rã.
Mùi máu tươi dưới sức nóng của thời tiết đang lan tràn ra bốn phía, Khương Trĩ Y nín thở, cố gắng chịu đựng một trận mắt đầy sao xẹt, nhìn Bùi Tử Tống. nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
"Đây là kết cục của phản đồ, chư vị đã thấy rõ ràng chưa?" Khương Trĩ Y hít sâu một hơi, chậm rãi nâng mũi ủng lên, nhẹ nhàng đi về phía trước một bước.
Làn váy khoác ngoài mỏng như cánh ve đang khẽ bay bay lên phất ngang qua cái đầu dưới chân kia, giống như tiên nga trên bầu trời giơ dao mổ lên, ánh mắt binh lính toàn doanh chấn động mà nhìn một màn này.
"Ngụy trường sử mới vừa rồi có nói đúng một câu, Vĩnh Doanh quận chúa chưa bao giờ gặp phải chiến sự, nhưng mà —— thiếu phu nhân của Huyền Sách Quân đã gặp rồi." Hai tay Khương Trĩ Y khoanh lại trước người, ánh mắt chậm rãi đảo qua từng gương mặt đầu bù tóc rối.
"Cho dù Chu thứ sử bị hại, Ngụy trường sử đi theo địch, phản quân sắp tiến đánh đợt tiếp theo bất cứ lúc nào, ta cũng không sợ, chư vị đã thắng lợi ngay trong trận chiến đầu tiên, trong thành còn có Tào Tư Mã chủ trì đại cục, còn thừa một nửa lương thảo có thể chống đỡ được mấy ngày, chẳng lẽ còn hèn nhát hơn cả ta, muốn thối lui quy hàng hay sao?"
"Chư vị cho rằng phản tặc muốn thu thập dân tâm, sẽ không tàn sát dân trong thành, đầu hàng là tìm được đường sống, đối với Dung châu mà nói, có lẽ đúng vậy, nhưng đối với Hạnh Dương mà nói, nếu Hà Đông muốn bắt nó làm thành luỹ để chống đỡ viện bình Hà Tây, một toà thành luỹ như vậy, làm sao có thể để có nó tung bay hai sắc cờ? Mặc dù chư vị có chắp tay nhường lại tòa thành trì này, chuyện đầu tiên phản quân vào thành làm cũng là đồ sát toàn bộ linh lính coi giữ thành ở địa phương, đoạn tuyệt hậu hoạn! Phụ thân ta Ninh Quốc công cùng tiết độ sứ Hà Đông từng là người quen cũ, ta từng gọi Phạm Đức Niên một tiếng Phạm bá bá, ta biết hắn thà rằng giết lầm một ngàn, tuyệt không thả sai một người, cho nên chư vị cũng giống như ta, không còn đường lui nào nữa!"
Một chúng binh lính siết chặt nắm tay.
"Đường ra duy nhất cho chúng ta, đó là dùng hết toàn lực bảo vệ cho Hạnh Dương, chờ đợi viện quân Hà Tây đến. Tối nay, chư vị đã cùng Huyền Sách Quân của Hà Tây ta kề vai chiến đấu, đương nhiên cũng chính mắt nhìn thấy năng lực của Huyền Sách, ngoài một trăm tướng sĩ đang kiên trì ở đây, còn có mấy vạn Huyền Sách Quân, còn có Thẩm thiếu tương quân từng một mình thâm nhập Bắc Đình cũng đang cùng nhau không quản ngày đêm từ ngàn dặm xa xôi đến bảo vệ cho Hạnh Dương."
"Thẩm Thiếu tướng quân đang bôn ba ngược chiều với quân địch từ ngàn dặm lại đây, cả đoạn đường từ Hà Tây đến quan nội, tất cả các trạm kiểm soát của các thành trì đều đang ưu tiên mở đường cho Huyền Sách Quân làm nhiệm vụ quan trọng, chư vị tướng sĩ ——" Khương Trĩ Y rút chuôi kiếm trong tay Bùi Tử Tống ra một phen, "Có nguyện cùng ta, tin tưởng Thẩm Thiếu tướng quân, có nguyện cùng ta cùng chống lại ngoại địch?"
Bọn họ vốn lấy làm kỳ quái, nếu như thứ sử của một châu muốn đi theo địch, hắn thừa sức khống chế toàn châu, không đến mức phải lặng lẽ tạo cơ hội cho phản quân vào thành, giả sử hắn thật sự chết nhát đến mức phải dựa vào thủ đoạn vu hồi bực này, thì Chu Phùng Nguyên thật ra cũng không cần gật đầu đáp ứng để Huyền Sách Quân đốc chiến, vậy thì làm gì đến nỗi làm phản quân thất bại ngay trận chiến đầu chứ?
Chu Phùng Nguyên người này đối với kẻ trên thì nịnh nọt, đối với người dưới tất nhiên chuyên quyền, cho nên càng có khả năng là nội ứng bị quản chế dưới trướng thứ sử, không thể hành động tuỳ tiện, trận chiến đầu không thành, nên chỉ có thể lén lút đi đốt lương thảo.
Nếu bọn họ bị lửa lớn hừng hực ở Tây thành đốt đến rối loạn tâm trí, cho rằng Chu thứ sử đã trốn chạy, dưới tình thế thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chỉ còn biết lo lắng cho đợt tiếp viện kế tiếp khi nào đến, chứ không còn phòng bị bên người, lúc đó mới là để cho tên nội ứng kia thực hiện được kế hoạch.
Thấy Kinh Chập vội vàng từ Tây sương phòng chạy tới, Khương Trĩ Y vội hỏi: "Tuyết Thanh a tỷ có bị chấn kinh không?"
Khương Trĩ Y bên này có Tam Thất canh gác, nên mới vừa rồi an bài Kinh Chập đi tây sương phòng, bảo nàng ta giả trang thành Bùi Tuyết Thanh nằm ở trên giường.
Kinh Chập: "Quận chúa yên tâm, Bùi cô nương vẫn còn an tĩnh ngủ, đã thu xếp cho ngài ấy về lại trên giường."
Khương Trĩ Y gật gật đầu, nhìn lại mấy người tay chân bị trói, run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất, nghiêm mặt hỏi: "Ai phái các ngươi tới?"
Tam Thất ngồi xổm trên mặt đất, chọn một người trong đó, bẻ lại khớp cằm cho hắn về chỗ cũ.
"Quận chúa tha mạng, chúng tiểu nhân cũng là do Tào Tư Mã sai sử......"
"À," Khương Trĩ Y nghiêng đầu nói với Bùi Tử Tống, "Hắn nói là Ngụy trường sử."
Lúc trước khi Khương Trĩ Y nghe Bùi Tử Tống nói về chuyện gặp phải loạn dân, được Ngụy tịch cứu, nàng cũng giống như Bùi Tử Tống, rất xem trọng Ngụy Tịch này, chỉ cảm thấy hắn phòng bị Huyền Sách Quân như vậy là phù hợp với tác phong làm người cẩn thận của hắn, thân là trường sử một châu, cũng phải có trách nhiệm với quân dân ở đó.
Nhưng hôm nay nghĩ lại, ngày ấy loạn dân vây khốn huynh muội Bùi gia có khả năng căn bản là bị Ngụy tịch xui khiến, mục đích là làm cho huynh muội Bùi gia dừng chân lại ở Hạnh Dương Thành.
Còn cái chuyện nàng ngoài ý muốn đến nơi đây —— tuy Ngụy Tịch cũng có điều kiêng kị đối với Huyền Sách Quân bên người nàng, nhưng rốt cuộc chỉ có một trăm người thôi, nghĩ đến công lớn bắt sống nàng như vậy, tất nhiên cảm thấy đáng để mạo hiểm thử một lần, liền rất hoan nghênh nàng đến.
Cho nên khi nàng đưa ra yêu cầu muốn hồi kinh, Ngụy Tịch lại vừa vặn lại đây bẩm báo mặt Đông Hạnh châu phát sinh chuyện lưu dân náo động, níu bước chân nàng.
Cho nên chuyện náo động này hơn phân nửa là không tồn tại, vừa đưa tin giả náo động, đã giữ được nàng ở lại, lại trước đêm khai chiến cử đi ra ngoài một đội quân coi giữ, tên Ngụy tịch này thật sự đánh bàn tính quá hay rồi!
Bùi Tử Tống cũng hồi tưởng đến mấy chuyện này, nghĩ đến muội muội hiện giờ hôn mê bất tỉnh rất có thể cũng do bị Ngụy Tịch gián tiếp làm hại, sắc mặt hiếm được trở nên lạnh lẽo, kiếm trong tay chợt hướng phía trước: "Các ngươi còn có bao nhiêu người, phân tán ở nơi nào trong thành, sau khi đắc thủ, thì liên lạc với nhau như thế nào?"
Giữa từng cụm lửa trại, các Quân Y tới tới lui lui bận rộn, băng bó trị thương cho thương binh.
Binh lính từ đám cháy trở về mặt xám mày tro mà nằm liệt hoặc ngồi dưới đất, một đám cầm túi nước rót mạnh xuống yết hầu như đang muốn bốc khói.
Mới vừa trải qua một trận chiến, lại mã bất đình đề đi cứu hoả, ngày mùa hè nóng bức như thế này, chạy tới chạy lui bên đám lửa lớn hừng hực, mọi người đều đã không còn chút sức lực nào.
Hoả hoạn ở kho lú đến giờ vẫn còn chưa tắt hẳn, Ngụy trường sử làm mới vừa rồi không có tham chiến, chỉ là đốc chiến để Huyền Sách Quân tiếp tục ở lại nơi đó cứu hỏa, gọi bọn binh lính này về doanh trước để bảo tồn thể lực.
Từng mảng binh lính sau khi trở về liền nằm dài ra trên mặt đất đầy bùn, ánh mắt dại ra, hai mắt vô thần.
Nhưng mà hình như hiện tại cũng có người vẫn còn tinh lực, vào giờ phút này lại cất cao giọng hỏi mọi người: "Ai, các ngươi nói xem, Chu thứ sử thật sự đi theo địch sao? Vậy chúng ta còn đánh trận cái gì nữa?"
Có người lập tức tiếp lời: "Đúng rồi, lương thảo cũng bị đốt hơn phân nửa, có bảo vệ được thành đi nữa, cũng không tránh khỏi đói chết!"
"Chúng ta chiến đấu ở phía trước, không biết khi nào sẽ bị nội quỷ mà Chu thứ sử lưu lại thọc một đao sau lưng đâu! Lại nói, ta thấy nơi này của chúng ta còn bị như vậy, Trường An chắc sớm xong rồi, không bằng đầu hàng cho xong!"
"Đúng vậy, ai làm hoàng đế mà không được? Cũng đâu phải ngoại tộc đánh vào muốn tàn sát dân trong thành, chúng ta chủ động đầu hàng, nói không chừng cũng không có chuyện gì!"
Hai người ngươi một lời ta một ngữ, chúng binh lính bị nói đến ngo ngoe rục rịch: "Hay là chúng ta thử ——"
Đúng giờ phút này, từ phương hướng phía Nam thành truyền đến vèo một tiếng nổ vang, một túm pháo hoa nở rộ trên không. Bọn lính hoảng sợ, lập tức xoay người bò lên, sờ sờ đao trong tầm tay.
Nguỵ Tịch ở một bên kiểm kê nhân số, nhìn thấy pháo hoa chợt đáy mắt loé tinh quang, dựng bàn tay lên ngăn mọi người lại: "Không cần kinh hoảng, quận chúa có việc tư muốn truyền ta qua, ta chọn vài người theo ta đi, những người còn lại cứ ở chỗ này nghỉ ngơi đi."
Một chúng binh lính nhẹ nhàng thở ra, lại tê liệt ngã xuống: "Đã là lúc nào cơ chứ, còn vì việc tư phóng pháo hoa hành hạ người khác, Vĩnh Doanh quận chúa này quả thực xa xỉ kiêu căng giống hệt như trong đồn đãi......"
Ngụy Tịch trấn an mọi người: "Quận chúa lần đầu tiên trải qua chiến sự bực này, sợ hãi cũng là đúng, mọi người xin cảm thông."
Có người hừ lạnh một tiếng: "Nghe nói phụ thân của Vĩnh Doanh quận chúa này năm đó chính là lấy thân quan văn đứng trên đầu tường thủ thành, có phụ này mà không có nữ này ha......"
Ngụy Tịch chỉ vài tên binh lính, đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, nắm lấy đao trên eo đi ra khỏi quân doanh.
Một hàng mấy người vừa muốn dẫm bàn đạp lên ngựa, chợt nghe tiếng vó ngựa đạp đất vang rền lên như sấm.
Trong đêm tối, một nhóm các kỵ binh huyền giáp hoà thành nhất thể cùng bóng đêm đang đến gần như thủy triều, giây lát đã bao quanh vây quanh bọn họ.
Ngụy Tịch có dự cảm không ổn, da đầu căng ra, liền rút đao trên eo: "Các ngươi làm gì vậy? Hà Đông phản, Hà Tây các ngươi cũng muốn phản theo?"
Phía sau Ngụy Tịch, một vài tên lính đi theo đang đầy thần sắc hoảng loạn mà rút đao.
Binh lính trong doanh địa nghe động tĩnh không thích hợp, toàn bộ đều đứng lên, cũng vội vội vàng vàng tuốt đao ra.
Chỉ thấy phía sau kỵ binh huyền giáp, một chiếc xe ngựa cao lớn tráng lệ đánh vỡ bóng đêm mà chạy tới, ngừng lại ổn ở bên ngoài vòng vây, một vị thiếu nữ dáng người doanh doanh từ trên xe ngựa khom người bước ra, vịn tay tỳ nữ chậm rãi dẫm lên ghế kiệu, đưa đôi mắt sắc lên nhìn về hướng Ngụy Tịch, giọng nói nhẹ như gió mát: "Kẻ muốn đi theo Hà Đông cùng làm phản, chẳng lẽ không phải Ngụy trường sử ngươi sao?"
Tay Ngụy Tịch càng nắm chặt đao, cố gắng tự trấn định nói: "Quận chúa chỉ giáo cho? Chu thứ sử đi theo địch, hạ quan thay thế hoàn thành nghĩa vụ, toàn bộ là vì Hạnh Châu, ở đâu ra làm phản?"
Tam Thất ngồi trên lưng ngựa cười lạnh một tiếng, hướng về sau vẫy tay một cái: "Nổi lửa đốt kho lúa, ban đêm xông vào phủ thứ sử, ý đồ bắt sống đương triều quận chúa cùng nhi tử tướng quốc hiến địch —— như thế mà còn không gọi là phản sao!"
Mấy tên hắc y nhân đang bị trói gô bị đẩy lại đây: "Đại nhân, là quận chúa buộc tiểu nhân giao ra đạn pháo hoa, để thông báo với ngài đã đắc thủ......"
Binh lính khắp nơi ồ lên một trận, đao trong tay hơi do dự mà hạ thấp.
Mặt Ngụy Tịch lộ vẻ nghi hoặc: "Đạn pháo hoa này không phải là tín hiệu quận chúa đưa cho hạ quan sao? Cho nên hạ quan mới chọn nhân thủ ra doanh để phụng mệnh, quận chúa sao có thể nói ngược như vậy?"
"Xem ra nhân thủ cuối cùng của Ngụy trường sử đều ở chỗ này," Khương Trĩ Y nhìn phía sau hắn một chút, "Chỉ có mấy tên như vậy, khó trách chỉ có thể dựa trợn mắt nói dối."
Bắt sống nàng cùng huynh muội Bùi gia tất nhiên là kế hoạch cuối cùng của Ngụy Tịch, Ngụy Tịch nhất định phải chọn đủ nhân thủ của mình để vận chuyển 'chiến lợi phẩm' là bọn họ ra khỏi thành để hội hợp với phản quân.
Bắt Ngụy Tịch rất đơn giản, nhưng muốn dọn sạch nội quỷ —— mới vừa rồi nàng cùng Bùi Tử Tống đã thương lượng trước, quyết định phóng pháo hoa dẫn xà xuất động.
Ngụy tịch cười săn sóc: "Quận chúa chính là vì Chu thứ sử đi theo địch, nên nhìn ai cũng đều giống phản đồ, quận chúa kim tôn ngọc quý, chưa bao giờ thấy chiến sự, cho nên bị kích thích, lúc này mới sinh ra phán đoán nhảm nhí, hạ quan thật sự nghe không hiểu ngài đang nói cái gì......"
Các binh lính trong doanh địa tựa như cảm thấy có lý, đao trên tay đang do dự lại lần nữa nhấc lên, nhắm ngay Huyền Sách Quân.
Một tiếng vó ngựa xa xa truyền đến, Kinh Chập quay đầu lại nhìn, thì thầm cùng Khương Trĩ Y: "Bùi công tử tới rồi."
Khương Trĩ Y gật gật đầu, duỗi tay chỉ về phía sau: "Lỗ tai Ngụy trường sử nghe không hiểu, không biết đôi mắt có thể nhìn hiểu hay không?"
Bùi Tử Tống ghìm ngựa dừng lại, lạnh mắt nhìn về phía Ngụy Tịch, bảo Huyền Sách Quân phía sau "Nâng lên đi".
Vài binh lính Huyền Sách Quân đem ba bộ cáng che vải bố trắng nâng đến trước mắt mọi người: "Hồi bẩm quận chúa, chúng ta phát hiện trong rừng ở phía Bắc, thi thể của Chu thứ sử và thê nhi!"
Cáng rơi xuống đất, vải bố trắng xốc lên, tam thi thể còn mới lộ ra ở trước mắt, vết cắt trên cổ Chu Phùng Nguyên vẫn còn hơi rướm máu, đến chết vẫn trừng to mắt, tựa như không thể tin được là đối phương lại xuống tay với mình.
Một chúng binh lính mở to mắt, vừa kinh vừa giận, đao trong tay rung lên.
Khương Trĩ Y cúi đầu thấy tử trạng của Chu Phùng Nguyên, lập tức sắc mặt nàng trắng nhợt, hô hấp như ngưng lại.
Cảm giác được nàng run rẩy, Kinh Chập giơ tay muốn đi đỡ nàng, lại bị nàng lắc đầu cự tuyệt, thấy nàng không những không tránh ra, ngược lại còn làm như không có việc gì mà liếc liếc xem qua mấy cổ thi thể kia.
Ngụy Tịch cắn chặt răng, nhìn quét qua Huyền Sách Quân đang vây quanh hắn, đáy mắt hiện hung quang, đột nhiên phóng về phía trước.
Không đợi lưỡi đao của đám người Ngụy Tịch đến gần Khương Trĩ Y một tấc, vài binh lính Huyền Sách Quân trong khoảnh khắc đã xông lên, khống chế được bọn chúng.
Khương Trĩ Y trong chớp mắt theo bản năng muốn lui về phía sau lập tức dùng sức cố gắng đứng lại tại chỗ, giống mấy thi thể chết không nhắm mắt này không phải cái gì đáng sợ, lưỡi đao hướng tới nàng cũng không có gì nguy hiểm, lù lù bất động mà bình tĩnh nhìn về phía đỉnh đầu Ngụy Tịch: "Trường sử Hạnh Châu Nguỵ Tịch, tư thông phản tặc, đốt quân lương, mưu hại thứ sử một châu, tội chồng tội, tử hình ngay tại chỗ!"
"Dạ!"
"Ta là trường sử một châu!" Ngụy Tịch từ bùn đất giãy giụa ngẩng mặt lên, khóe mắt muốn nứt ra mà nhìn Khương Trĩ Y cùng Bùi Tử Tống, "Các ngươi một kẻ là quận chúa không chính thống, một kẻ áo vải chưa nhập sĩ đồ, sao dám dụng hình với ta!"
"Khi tổ mẫu ta là Định An đại trưởng công chúa tham gia vào chính sự, ngươi còn chưa được sinh ra khỏi bụng mẹ đâu, một trường sử ngũ phẩm như ngươi, có bổn quận chúa đưa ngươi lên đường, đừng có ở trong phúc mà không biết phúc —— Tam Thất!"
Tam Thất rút đao ra một phen tiến lên, bỗng nhiên bước chân dừng lại, nhớ tới cái gì, nhìn đại đao trong tay mình, sau đó quay đầu nhìn về phía thanh kiếm văn nhã trong tay Bùi Tử Tống, bèn duỗi tay qua mượn.
Khương Trĩ Y sửng sốt, thấp giọng hỏi: "Đổi đao làm cái gì vậy?"
Tam Thất thì thào đáp: "Thiếu tướng quân nói, ở ngài trước mặt giết người phải văn nhã một chút, không được dọa ngài sợ."
Giống như quân tâm đang bị dao động, mũi Khương Trĩ Y bỗng dưng xót lên, đáy mắt cũng trào lên hơi nóng, cố nén mà ép nước mắt lui trở về, lạnh lùng nói: "...... Hiện tại ta lệnh cho ngươi dọa ta sợ, dọa không được, xử lý theo quân pháp!"
Tam Thất thu sắc mặt, gật đầu vâng lời, chỉ vài binh lính Huyền Sách Quân cùng tiến lên.
Mười mấy loan đao sáng chóe giơ lên cao cao, rồi rơi xuống thật mạnh, mười mấy cái đầu máu chảy đầm đìa lăn xuống tứ tán.
Cả người Khương Trĩ Y run lên, rũ mắt nhìn chằm chằm cái đầu đang lăn đến bên chân mình, một trận đầu váng mắt hoa xông tới, dạ dày như có sông cuộn biển gầm, mấy lần cơn buồn nôn xông lên cổ họng.
Kinh Chập nâng tay lên, lặng lẽ đỡ ở sau eo nàng.
Hô hấp Bùi Tử Tống cứng lại, quay đầu nhìn về phía Khương Trĩ Y, nhẹ giọng nói: "Nếu không còn gì, thì cùng ta qua bên này đi."
Bọn họ làm ra trận trượng lớn như vậy, tất nhiên là không phải đơn giản chỉ vì xử quyết Ngụy Tịch.
Sở dĩ làm trò ngay trước mặt toàn doanh, từng câu phải phản biện cho thật rõ ràng, thế mới có thể làm an lòng được quân tâm đang tan rã.
Mùi máu tươi dưới sức nóng của thời tiết đang lan tràn ra bốn phía, Khương Trĩ Y nín thở, cố gắng chịu đựng một trận mắt đầy sao xẹt, nhìn Bùi Tử Tống. nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
"Đây là kết cục của phản đồ, chư vị đã thấy rõ ràng chưa?" Khương Trĩ Y hít sâu một hơi, chậm rãi nâng mũi ủng lên, nhẹ nhàng đi về phía trước một bước.
Làn váy khoác ngoài mỏng như cánh ve đang khẽ bay bay lên phất ngang qua cái đầu dưới chân kia, giống như tiên nga trên bầu trời giơ dao mổ lên, ánh mắt binh lính toàn doanh chấn động mà nhìn một màn này.
"Ngụy trường sử mới vừa rồi có nói đúng một câu, Vĩnh Doanh quận chúa chưa bao giờ gặp phải chiến sự, nhưng mà —— thiếu phu nhân của Huyền Sách Quân đã gặp rồi." Hai tay Khương Trĩ Y khoanh lại trước người, ánh mắt chậm rãi đảo qua từng gương mặt đầu bù tóc rối.
"Cho dù Chu thứ sử bị hại, Ngụy trường sử đi theo địch, phản quân sắp tiến đánh đợt tiếp theo bất cứ lúc nào, ta cũng không sợ, chư vị đã thắng lợi ngay trong trận chiến đầu tiên, trong thành còn có Tào Tư Mã chủ trì đại cục, còn thừa một nửa lương thảo có thể chống đỡ được mấy ngày, chẳng lẽ còn hèn nhát hơn cả ta, muốn thối lui quy hàng hay sao?"
"Chư vị cho rằng phản tặc muốn thu thập dân tâm, sẽ không tàn sát dân trong thành, đầu hàng là tìm được đường sống, đối với Dung châu mà nói, có lẽ đúng vậy, nhưng đối với Hạnh Dương mà nói, nếu Hà Đông muốn bắt nó làm thành luỹ để chống đỡ viện bình Hà Tây, một toà thành luỹ như vậy, làm sao có thể để có nó tung bay hai sắc cờ? Mặc dù chư vị có chắp tay nhường lại tòa thành trì này, chuyện đầu tiên phản quân vào thành làm cũng là đồ sát toàn bộ linh lính coi giữ thành ở địa phương, đoạn tuyệt hậu hoạn! Phụ thân ta Ninh Quốc công cùng tiết độ sứ Hà Đông từng là người quen cũ, ta từng gọi Phạm Đức Niên một tiếng Phạm bá bá, ta biết hắn thà rằng giết lầm một ngàn, tuyệt không thả sai một người, cho nên chư vị cũng giống như ta, không còn đường lui nào nữa!"
Một chúng binh lính siết chặt nắm tay.
"Đường ra duy nhất cho chúng ta, đó là dùng hết toàn lực bảo vệ cho Hạnh Dương, chờ đợi viện quân Hà Tây đến. Tối nay, chư vị đã cùng Huyền Sách Quân của Hà Tây ta kề vai chiến đấu, đương nhiên cũng chính mắt nhìn thấy năng lực của Huyền Sách, ngoài một trăm tướng sĩ đang kiên trì ở đây, còn có mấy vạn Huyền Sách Quân, còn có Thẩm thiếu tương quân từng một mình thâm nhập Bắc Đình cũng đang cùng nhau không quản ngày đêm từ ngàn dặm xa xôi đến bảo vệ cho Hạnh Dương."
"Thẩm Thiếu tướng quân đang bôn ba ngược chiều với quân địch từ ngàn dặm lại đây, cả đoạn đường từ Hà Tây đến quan nội, tất cả các trạm kiểm soát của các thành trì đều đang ưu tiên mở đường cho Huyền Sách Quân làm nhiệm vụ quan trọng, chư vị tướng sĩ ——" Khương Trĩ Y rút chuôi kiếm trong tay Bùi Tử Tống ra một phen, "Có nguyện cùng ta, tin tưởng Thẩm Thiếu tướng quân, có nguyện cùng ta cùng chống lại ngoại địch?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.