Chương 101: Ra Trận.
Tạ Quang Khải
14/10/2022
“Vì tình hình chiến trận rất nguy cấp nên Chu Đế không chậm trễ mà phái
người khác tới lãnh đạo.Ngươi được phái đi là Lục Thần Dật,chiến tướng
của Đại Minh.Người này không những có tài lãnh đạo mà còn có võ công rất cao cường,ngoài ra Chu Đế quyết định dừng đại hội võ lại,phái những cao thủ trong quân binh tới biên cường chiến đấu.Triệu Vân Mông vì việc này mà rất buồn bã,bản thân cô chưa đánh được trận nào đã tay mà đã phải
dừng lại.
Nguỵ Phong sau khi quay về Kinh Thành thì liền chuẩn bị xe ngựa và người để đưa Triệu Vân Mộng về Triệu Quốc.
Triệu Vân Mộng khi nghe tin Nguỵ Phong muốn đưa mình quay về Triệu Quốc thì không giữ được bình tĩnh mà tới gặp hắn.
-Nguỵ Phong,sao chàng lại tự ý quyết định đưa ta quay về Triệu Quốc.
Nguỵ Phong thở dài rồi nói.
-Tình hình biên cương rất rối loạn,có không ít tướng sĩ tử trận.Đến thống soái đại quân cũng bị bệnh mà quay về,ta nghĩ chuyện này không đơn giản.Chiến tranh sẽ rất lâu sau mới kết thúc,nàng mai về Triệu Quốc 1 thời gian đi.
Triệu Vân Mộng liền nói lớn.
-Tại sao ? Ta đâu có sợ những chuyện này.
-Nàng nghĩ mình sẽ không phải ra chiến trường sao ? Nếu chiến tranh kéo dài thì kể cả nàng là nữ cũng phải đi,trận chiến này không như trận chiến ở Vân Quốc,nàng tuyệt không được tham gia vào.Vì vậy nàng mau lánh về Triệu Quốc đi.
Nguỵ Phong nói rồi thì liền cho người đưa Triệu Vân Mộng đi.Vì cô ấy có võ công rất cao nên liền phản kháng,hắn không còn cách nào khác mà đánh ngất từ phía sau.Nguỵ Phong phái rất nhiều thị vệ Đông Xưởng hộ tống Triệu Vân Mộng về Triệu Quốc đồng thời hắn cũng viết 1 lá thư cho Triệu Vương nói về chuyện này.Vì tình hình biên cương mà các nước chư hầu của Đại Minh cũng được thông báo phải binh tiến đánh Mông Cổ.Triệu Vương chắc cũng có thể hiểu được cho hắn.
Nguỵ Phong sắp xếp cho Triệu Vân Mộng xong thì lập tức tới Hoàng cung,lần này hắn muốn ra biên cương giết địch.Dù gì với thân phận của hắn nếu cứ ở trong Kinh thành mãi sẽ có người dị nghị vì vậy mà hắn lập tức muốn ra chiến trường.Lần này đi không biết khi nào mới có thể quay lại vì vậy mà Nguỵ Phong có chút luyến tiếc,không thể nói lời tạm biệt tử tế với Triệu Vân Mộng mà phải rời đi trong hoàn cảnh như vậy.
Sau khi Nguỵ Phong tới xin lệnh của Chu Đế,ông ta cũng rất hiểu cho tình hình của Nguỵ Phong mà đồng ý.Ban cho Nguỵ Phong chức đại tướng quân nắm giữ 2 quân doanh phía Đông.Nhưng Chu Đế chỉ lệnh cho hắn ở sau hỗ trợ chứ không yêu cần hắn lên trận giết địch.Dù gì Nguỵ Phong cũng là đại thần bên cạnh Chu Đế,mất hắn Chu Đế như mất đi 1 người trung thành vậy.
Nguỵ Phong nhận được lệnh liền lên đường tiền tới biên cương.Trong tay hắn cho 2 quân doanh nhân số lên tới gần 2 vạn binh có thể nói là binh lực rất hùng hậu,nếu có thể tham gia đánh trận thì rất có lợi đối với chiến cục.Nguỵ Phong còn dẫn theo hơn trăm thị vệ Đông Xưởng phòng có lúc cần tới.
Tin tức Nguỵ Phong nhận hình ra chiến trường nhanh chóng truyền khắp Kinh thành.Nguỵ tướng không thể khuyên nhủ được con trai nên cũng chỉ dành thở dài mà than thở với trời đất.Ông làm quan 1 đời nhưng vẫn không thể nắm rõ thời cục,chỉ biết nhìn về phía chiến trường xa xôi mà hối tiếc.Ngày hôm sau,Nguỵ Phong tới lĩnh binh rồi liền hành quân tới biên cương.Danh tiếng của Nguỵ Phong trong mắt binh sĩ rất tốt nên không tên nào dám không nghe lệnh.Dưới trướng Nguỵ Phong có 4 tướng quân,20 phó tướng,gần 2 vạn binh mã.Đội quân hành quân phải tới gần hai mươi ngày mới có thể tới được biên cương.
Trong lúc hành quân,Nguỵ Phong gặp không ít dân tị nạn đang hướng về phía Kinh Thành.Những thành trì ở gần biên giới tuy không ảnh hưởng gì nhưng vẫn có những người ham sống sợ chết mà rời đi tới nơi an toàn hơn.Nguỵ Phong chỉ thở giải mà tiếp tục thúc ngựa hành quân.
Triệu Vân Mộng lúc này đang bị trói tay và chân lại,cung quanh là những cao thủ tới từ Đông Xưởng đang hộ tống cô ấy tới Triệu Quốc.Triệu Vương,nhận được lá thư của Nguỵ Phong liền phái binh mã tới biên giới để đón người.Tuy bị tay chân nhưng miệng của Triệu Vân Mộng vẫn luôn không ngừng nói lớn.
-Mau thả ta ra,các ngươi không thả ta ra thì khi tới nơi,ta sẽ bắt hết các ngươi lại.Mau thật ta ra.
Những thị vệ hộ tống chỉ có thể nói vài câu giúp cho Triệu Vân Mộng bình tĩnh lại.
-Phu nhân,khi tới nơi,người bắt chúng ta lại cũng được,còn mệnh lệnh đã được ban ra thì ta không dám làm trái.Người thông cảm cho chúng ta.
Triệu Vân Mộng không những không bình tĩnh mà càng nói lớn hơn.
-Nguỵ Phong,hắn dám đánh ngất ta,khi ta quay về Kinh Thành cũng chính là lúc hắn bị 1 trận nhừ tử.
Các thị vệ điều biết Nguỵ Phong đã ra chiến trường nhưng không ai dám nói,điều này đã được Nguỵ Phong dặn dò trước khi đi.Tất cả mọi chuyện không được nói cho Triệu Vân Mộng biết.”
Nguỵ Phong sau khi quay về Kinh Thành thì liền chuẩn bị xe ngựa và người để đưa Triệu Vân Mộng về Triệu Quốc.
Triệu Vân Mộng khi nghe tin Nguỵ Phong muốn đưa mình quay về Triệu Quốc thì không giữ được bình tĩnh mà tới gặp hắn.
-Nguỵ Phong,sao chàng lại tự ý quyết định đưa ta quay về Triệu Quốc.
Nguỵ Phong thở dài rồi nói.
-Tình hình biên cương rất rối loạn,có không ít tướng sĩ tử trận.Đến thống soái đại quân cũng bị bệnh mà quay về,ta nghĩ chuyện này không đơn giản.Chiến tranh sẽ rất lâu sau mới kết thúc,nàng mai về Triệu Quốc 1 thời gian đi.
Triệu Vân Mộng liền nói lớn.
-Tại sao ? Ta đâu có sợ những chuyện này.
-Nàng nghĩ mình sẽ không phải ra chiến trường sao ? Nếu chiến tranh kéo dài thì kể cả nàng là nữ cũng phải đi,trận chiến này không như trận chiến ở Vân Quốc,nàng tuyệt không được tham gia vào.Vì vậy nàng mau lánh về Triệu Quốc đi.
Nguỵ Phong nói rồi thì liền cho người đưa Triệu Vân Mộng đi.Vì cô ấy có võ công rất cao nên liền phản kháng,hắn không còn cách nào khác mà đánh ngất từ phía sau.Nguỵ Phong phái rất nhiều thị vệ Đông Xưởng hộ tống Triệu Vân Mộng về Triệu Quốc đồng thời hắn cũng viết 1 lá thư cho Triệu Vương nói về chuyện này.Vì tình hình biên cương mà các nước chư hầu của Đại Minh cũng được thông báo phải binh tiến đánh Mông Cổ.Triệu Vương chắc cũng có thể hiểu được cho hắn.
Nguỵ Phong sắp xếp cho Triệu Vân Mộng xong thì lập tức tới Hoàng cung,lần này hắn muốn ra biên cương giết địch.Dù gì với thân phận của hắn nếu cứ ở trong Kinh thành mãi sẽ có người dị nghị vì vậy mà hắn lập tức muốn ra chiến trường.Lần này đi không biết khi nào mới có thể quay lại vì vậy mà Nguỵ Phong có chút luyến tiếc,không thể nói lời tạm biệt tử tế với Triệu Vân Mộng mà phải rời đi trong hoàn cảnh như vậy.
Sau khi Nguỵ Phong tới xin lệnh của Chu Đế,ông ta cũng rất hiểu cho tình hình của Nguỵ Phong mà đồng ý.Ban cho Nguỵ Phong chức đại tướng quân nắm giữ 2 quân doanh phía Đông.Nhưng Chu Đế chỉ lệnh cho hắn ở sau hỗ trợ chứ không yêu cần hắn lên trận giết địch.Dù gì Nguỵ Phong cũng là đại thần bên cạnh Chu Đế,mất hắn Chu Đế như mất đi 1 người trung thành vậy.
Nguỵ Phong nhận được lệnh liền lên đường tiền tới biên cương.Trong tay hắn cho 2 quân doanh nhân số lên tới gần 2 vạn binh có thể nói là binh lực rất hùng hậu,nếu có thể tham gia đánh trận thì rất có lợi đối với chiến cục.Nguỵ Phong còn dẫn theo hơn trăm thị vệ Đông Xưởng phòng có lúc cần tới.
Tin tức Nguỵ Phong nhận hình ra chiến trường nhanh chóng truyền khắp Kinh thành.Nguỵ tướng không thể khuyên nhủ được con trai nên cũng chỉ dành thở dài mà than thở với trời đất.Ông làm quan 1 đời nhưng vẫn không thể nắm rõ thời cục,chỉ biết nhìn về phía chiến trường xa xôi mà hối tiếc.Ngày hôm sau,Nguỵ Phong tới lĩnh binh rồi liền hành quân tới biên cương.Danh tiếng của Nguỵ Phong trong mắt binh sĩ rất tốt nên không tên nào dám không nghe lệnh.Dưới trướng Nguỵ Phong có 4 tướng quân,20 phó tướng,gần 2 vạn binh mã.Đội quân hành quân phải tới gần hai mươi ngày mới có thể tới được biên cương.
Trong lúc hành quân,Nguỵ Phong gặp không ít dân tị nạn đang hướng về phía Kinh Thành.Những thành trì ở gần biên giới tuy không ảnh hưởng gì nhưng vẫn có những người ham sống sợ chết mà rời đi tới nơi an toàn hơn.Nguỵ Phong chỉ thở giải mà tiếp tục thúc ngựa hành quân.
Triệu Vân Mộng lúc này đang bị trói tay và chân lại,cung quanh là những cao thủ tới từ Đông Xưởng đang hộ tống cô ấy tới Triệu Quốc.Triệu Vương,nhận được lá thư của Nguỵ Phong liền phái binh mã tới biên giới để đón người.Tuy bị tay chân nhưng miệng của Triệu Vân Mộng vẫn luôn không ngừng nói lớn.
-Mau thả ta ra,các ngươi không thả ta ra thì khi tới nơi,ta sẽ bắt hết các ngươi lại.Mau thật ta ra.
Những thị vệ hộ tống chỉ có thể nói vài câu giúp cho Triệu Vân Mộng bình tĩnh lại.
-Phu nhân,khi tới nơi,người bắt chúng ta lại cũng được,còn mệnh lệnh đã được ban ra thì ta không dám làm trái.Người thông cảm cho chúng ta.
Triệu Vân Mộng không những không bình tĩnh mà càng nói lớn hơn.
-Nguỵ Phong,hắn dám đánh ngất ta,khi ta quay về Kinh Thành cũng chính là lúc hắn bị 1 trận nhừ tử.
Các thị vệ điều biết Nguỵ Phong đã ra chiến trường nhưng không ai dám nói,điều này đã được Nguỵ Phong dặn dò trước khi đi.Tất cả mọi chuyện không được nói cho Triệu Vân Mộng biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.