Chương 28: Nổi lên (1)
Ngữ Sơn Yển
15/04/2022
Du Úc nghi ngờ mình có bệnh đa nghi.
Một mặt anh lo mình quá nhiệt tình với chuyện của Liên Châu, một mặt lại hoài nghi Liên Châu có bí mật gì đó không thể để lộ ra ngoài ánh sáng. Vì vậy mà không kiềm chế được muốn tiếp cận cô, đến gần hơn với sự thật. Cô giống rất nhiều kẻ tội phạm mà anh đã gặp: nhạy cảm, khép kín bản thân, thất thường, nhưng cô lại không giống họ, cô yên tĩnh, trung dung, lương thiện. Anh nhớ có một lần nhìn thấy có một con muỗi dừng trên cánh tay Liên Châu, anh muốn đập nó nhưng cô lại xua tay thả muỗi đi...
"Đó là bởi vì cô nương người ta sợ bẩn." Lão Lữ bĩu môi, cực kỳ khinh thường nói.
"Vậy sao tôi lại có hứng thú với cô ấy như vậy?" Du Úc đang sửa quạt trần, cả người đổ đầy mồ hơi, áo thun khô nhanh như lớp da bám sát vào từng múi cơ bắp rõ ràng của anh, gợi cảm sống động, đáng tiếp ngồi bên cạnh là một lão nam nhân còn thẳng hơn cả sắt thép. Lão Lữ đối với thân thể này luôn không rung động, ông ta cảm thấy nam nhân hiện tại đa phần đều thiết một chút hơi thở mạnh mẽ nam tính.
Lão Lữ là sư phụ của Du Úc, mặc dù chỉ dẫn dắt anh có một năm đã nghỉ hưu nhưng sau khi về hưu ông không ít lần sai bảo Du Úc. Tâm tư thiếu nam hoài xuân này của Du Úc khiến lão Lữ cảm thấy nhàm chán, vô cùng nhàm chán, thậm chí còn có chút phiền phức: "Cậu thích cô ta mà lại không phát hiện ra. Cô ta ho khan một tiếng cậu lại nghĩ rằng người ta muốn cậu cởi quần áo, cô ta chạm vào tay cậu, cậu cũng nghĩ người ta muốn cậu cởi..."
"Sửa xong rồi." Du Úc cắt ngang lời lão Lư, nhảy từ trên bàn gỗ xuống. Lão Lữ đứng dậy đi đến chỗ công tắc nguồn điện, ấn chốt mở, quạt lại vù vù chạy.
Bật đèn lên, dưa chuột lạnh trộn trên bàn, tai lợn rang đậu phộng và bò và thịt bò đều phủ một lớp màu vàng. Du Úc nghe lão Lữ nói đây là đèn do sư mẫu anh chọn, thoạt nhìn rất ấm áp thế nên hai mươi năm nay dùng mãi không đổi. Căn nhà này cũng sập sệ này cũng vậy, bên trong lắp cửa chớp màu xanh, tủ bát, ghế sofa bằng gỗ và những đồ nội thất khác đều đã phai sang màu Morandi(*). Ngược lại mang đến vẻ đẹp lắng đóng của năm tháng. Nhưng không có điều hòa thì thực sự quá nóng.
(*) Bảng phối màu được đặt theo tên người họa sĩ nổi tiếng Giorgio Morandi (Ý), một thuật ngữ đại diện cho một số màu rất tiên tiến như hồng anh đào, xanh con công, vàng chanh.
Lão Lữ rót rượu xái vào cái chén của Du Úc, nghiêm túc nói: "Làm ngành này của chúng ta không thể làm việc theo cảm tính, cậu đấy, không nên sinh ra tình cảm với Khương Liên Châu."
Du Úc lùa cơm vào miệng rồi nuốt xuống, cũng nghiêm túc nói: "Sư phụ, một người phụ nữ như cô ấy, toàn bộ người đàn ông nào nhìn cũng sẽ đều động lòng." Lão Lữ liếc mắt nhìn Du Úc: "Tôi có một người bạn tốt, rất thích nghiên cứu về chuyện này. Lần tới gặp anh ta, tôi giúp cậu hỏi một chút 'làm thế nào mới có thể quên một người phụ nữ'."
Du Úc vừa gắp một miếng tai lợn vào miệng thiếu chút nữa thì phun ra, anh nhanh miệng cắn nó lại, cuốn trở lại trong miệng mình, vừa nhai vừa nói: "Trước đây thầy là ngôi sao của phân cục 4 chúng ta, già rồi thì đừng để bị kẻ lừa đảo trên giang hồ nào đó lừa đến lương hưu cũng không giữ được, đến lúc đó đừng đến cục cảnh sát bọn con báo án, đi nơi khác đi."
Lão Lữ gõ mạnh xuống bát cơm của Du Úc: "Người ta là đại sư, có rất nhiều fans đấy."
Du Úc nói: "Ta còn có vây cá này? Có Wechat không? Thầy cho con xem, con không tin."
Lão Lữ lắc đầu. "Vòng bạn bè chỉ là giả mạo, là người bây giờ tự dệt ra một cái áo khoác đẹp cho mình, là đại sư không cần những mối quan hệ vô nghĩa đó."
Du Úc cười rộ lên: "Những lời này là đại sư kia dạy cho thầy phải không? Con đã bảo hắn là kẻ lừa đảo mà."
Tiếng cười của hai người vang vọng trong căn nhà.
Lão Lữ khi còn trẻ rất nổi, là cao thủ phá án, truy bắt tội phạm rất liều mạng. Năm 36 tuổi, vào lễ Quốc Khánh, lão Lữ và vợ mình cùng ăn ở một quán ăn đêm thì gặp phải một tên tội phạm trước kia, người nọ tụ tập một nhóm người đến gây sự, đâm chết vợ ông ở bên đường, còn lão Lữ tránh được một kiếp, nghe nói từ nay về sau đã để lại tâm bệnh, sau này cũng không đi thêm bước nữa. Hiện giờ hai người con đều đã thành gia lập nghiệp, rất ít trở về thăm lão Lữ, Du Úc nghe lão Lữ nói con khi lên lớn cứ cảm thấy giữa bọn họ có một lớp ngăn cách. Hiện giờ lão Lữ lại tin cái gì mà "đại sư tình cảm", ngoài miệng tuy rằng Du Úc nói móc ông ấy vài câu nhưng trong lòng lại cảm thấy không có gì đáng trách. Người đã trải qua nỗi đau khổ sâu nặng thì muôn muốn nắm lấy một vật gì đó mơ hồ để ký thác tâm sự, bởi vì một thứ mơ hồ thì sẽ không trôi đi mất.
Lão Lữ nói: "Chuyện của cậu như này cũng không hiếm, tôi còn từng thấy người nhà người bị hại kết hôn với hung thủ. Chỉ là Khương Liên Châu... dù sao án này chưa phá thì trong lòng mọi người đều có một nút thắt."
Du Úc gật đầu, không nói tiếng nào.
Lão Lữ đột nhiên hỏi: "Có phải cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng coi Khương Liên Châu là nghi phạm hay không?"
"Không để cho mình rơi vào lầm tưởng không phải là luật vàng sao?" Du Úc nói.
"Hết thảy manh mối đều bắt đầu tự sự nghi ngờ, Khương Liên Châu này lớn lên xinh đẹp, cậu phải để ý xem cô ta có người tình bí mật nào không." Lão Lữ nói xong thì uống một ngụm rượu, nhai đậu phộng, trong phòng chỉ còn lại tiếng nhai đậu phộng.
"Đậu phộng giòn thật." Du Úc nói.
Ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn đã tắt, Liên Châu vẫn còn trong viện dưỡng lão để lo toan cho mẹ. Cô đã bận rộn cả ngày, mệt đến choáng váng, chỉ muốn nằm lên chiếc giường nhỏ kia của mẹ. Chiếc giường sạch sẽ và ngăn nắp đó là nơi thoải mái nhất trên thế gian vào lúc này. Người mẹ vẫn còn đang cằn nhằn ở một bên, nói rằng âm khí ở viện dưỡng lão nặng, buổi chiều đi qua khu vực y tế thấy khắp nơi đều là những người sắp chết.
Liên Châu nghe được thì bốc hỏa: "Mẹ, con mệt mỏi cả ngày rồi mẹ yên tĩnh đi được không? Nơi này 4000 tệ một tháng mà mẹ còn không hài lòng nữa?"
Mẹ cô trừng mắt nhìn Liên Châu: "Trước kia tôi đưa các cô đi học không phải cũng thế này sao? Ôi, cái giường này phải mua, hộp cơm kia cũng phải mua, bận đến mức tôi muốn ngất xỉu. Tôi có nói cái gì không?"
Liên Châu cười gượng hai tiếng, lạnh lùng nói: "Mẹ, mẹ đang nói về Liên Hoán, mẹ đến trường ném con vào ký túc xá rồi lập tức đi đến túc xá của Liên Hoán. Ngay cả đăng ký cũng là tự con đi làm."
Nhắc đến Liên Hoán, mẹ cô không nói chuyện nữa chỉ ngồi giận dữ. Liên Châu cảm thấy mình đã nói sai nên mở một chai nước ra đưa cho bà, bà nhận lấy uống được hai ngụm.
Trường hợp như vậy mà Lý Phục Thanh không xuất hiện, hắn tự xưng nói muốn "kết hôn" quang minh chính đại với Liên Châu nhưng rồi lại giống như một con chuột vĩnh viễn trốn trong bóng tối. Trong lòng Liên Châu có chút oán giận nhưng sự oán giận này rất nhanh liền chuyển hóa thành tự giễu, cô cảm thấy buồn cười vì bản thân ôm một tia hy vọng với Lý Phục Thanh.
Ban đêm, cuối cùng mẹ cũng ổn định đi nghỉ ngơi. Liên Châu thiết lập một phím tắt trong điện thoại di động của mẹ, nhấn 8 là có thể gọi cho cô. Điện thoại di động đã phổ biến gần hai thập kỷ nay nhưng mẹ mới chỉ gọi cho Liên Châu bốn lần. Lần đầu tiên là một tháng trước khi cha cô bị bệnh nặng qua đời, lần thứ hai là khi bà không muốn phải trả học phí cho Liên Châu, lần thứ ba là buổi tối khi Liên Châu kết hôn, mẹ cô giải quyết tiền mừng, lần thứ tư là một tuần trước lúc mẹ cô không muốn ăn đồ ăn ngoài. Mỗi lần Liên Châu đều nhớ rõ ràng.
"Mẹ, con về trước đây."
Liên Châu đứng dậy, tháo dây buộc tóc ra buộc lại lần nữa, đôi mắt vẫn luôn nhìn xuống đất.
Một mặt anh lo mình quá nhiệt tình với chuyện của Liên Châu, một mặt lại hoài nghi Liên Châu có bí mật gì đó không thể để lộ ra ngoài ánh sáng. Vì vậy mà không kiềm chế được muốn tiếp cận cô, đến gần hơn với sự thật. Cô giống rất nhiều kẻ tội phạm mà anh đã gặp: nhạy cảm, khép kín bản thân, thất thường, nhưng cô lại không giống họ, cô yên tĩnh, trung dung, lương thiện. Anh nhớ có một lần nhìn thấy có một con muỗi dừng trên cánh tay Liên Châu, anh muốn đập nó nhưng cô lại xua tay thả muỗi đi...
"Đó là bởi vì cô nương người ta sợ bẩn." Lão Lữ bĩu môi, cực kỳ khinh thường nói.
"Vậy sao tôi lại có hứng thú với cô ấy như vậy?" Du Úc đang sửa quạt trần, cả người đổ đầy mồ hơi, áo thun khô nhanh như lớp da bám sát vào từng múi cơ bắp rõ ràng của anh, gợi cảm sống động, đáng tiếp ngồi bên cạnh là một lão nam nhân còn thẳng hơn cả sắt thép. Lão Lữ đối với thân thể này luôn không rung động, ông ta cảm thấy nam nhân hiện tại đa phần đều thiết một chút hơi thở mạnh mẽ nam tính.
Lão Lữ là sư phụ của Du Úc, mặc dù chỉ dẫn dắt anh có một năm đã nghỉ hưu nhưng sau khi về hưu ông không ít lần sai bảo Du Úc. Tâm tư thiếu nam hoài xuân này của Du Úc khiến lão Lữ cảm thấy nhàm chán, vô cùng nhàm chán, thậm chí còn có chút phiền phức: "Cậu thích cô ta mà lại không phát hiện ra. Cô ta ho khan một tiếng cậu lại nghĩ rằng người ta muốn cậu cởi quần áo, cô ta chạm vào tay cậu, cậu cũng nghĩ người ta muốn cậu cởi..."
"Sửa xong rồi." Du Úc cắt ngang lời lão Lư, nhảy từ trên bàn gỗ xuống. Lão Lữ đứng dậy đi đến chỗ công tắc nguồn điện, ấn chốt mở, quạt lại vù vù chạy.
Bật đèn lên, dưa chuột lạnh trộn trên bàn, tai lợn rang đậu phộng và bò và thịt bò đều phủ một lớp màu vàng. Du Úc nghe lão Lữ nói đây là đèn do sư mẫu anh chọn, thoạt nhìn rất ấm áp thế nên hai mươi năm nay dùng mãi không đổi. Căn nhà này cũng sập sệ này cũng vậy, bên trong lắp cửa chớp màu xanh, tủ bát, ghế sofa bằng gỗ và những đồ nội thất khác đều đã phai sang màu Morandi(*). Ngược lại mang đến vẻ đẹp lắng đóng của năm tháng. Nhưng không có điều hòa thì thực sự quá nóng.
(*) Bảng phối màu được đặt theo tên người họa sĩ nổi tiếng Giorgio Morandi (Ý), một thuật ngữ đại diện cho một số màu rất tiên tiến như hồng anh đào, xanh con công, vàng chanh.
Lão Lữ rót rượu xái vào cái chén của Du Úc, nghiêm túc nói: "Làm ngành này của chúng ta không thể làm việc theo cảm tính, cậu đấy, không nên sinh ra tình cảm với Khương Liên Châu."
Du Úc lùa cơm vào miệng rồi nuốt xuống, cũng nghiêm túc nói: "Sư phụ, một người phụ nữ như cô ấy, toàn bộ người đàn ông nào nhìn cũng sẽ đều động lòng." Lão Lữ liếc mắt nhìn Du Úc: "Tôi có một người bạn tốt, rất thích nghiên cứu về chuyện này. Lần tới gặp anh ta, tôi giúp cậu hỏi một chút 'làm thế nào mới có thể quên một người phụ nữ'."
Du Úc vừa gắp một miếng tai lợn vào miệng thiếu chút nữa thì phun ra, anh nhanh miệng cắn nó lại, cuốn trở lại trong miệng mình, vừa nhai vừa nói: "Trước đây thầy là ngôi sao của phân cục 4 chúng ta, già rồi thì đừng để bị kẻ lừa đảo trên giang hồ nào đó lừa đến lương hưu cũng không giữ được, đến lúc đó đừng đến cục cảnh sát bọn con báo án, đi nơi khác đi."
Lão Lữ gõ mạnh xuống bát cơm của Du Úc: "Người ta là đại sư, có rất nhiều fans đấy."
Du Úc nói: "Ta còn có vây cá này? Có Wechat không? Thầy cho con xem, con không tin."
Lão Lữ lắc đầu. "Vòng bạn bè chỉ là giả mạo, là người bây giờ tự dệt ra một cái áo khoác đẹp cho mình, là đại sư không cần những mối quan hệ vô nghĩa đó."
Du Úc cười rộ lên: "Những lời này là đại sư kia dạy cho thầy phải không? Con đã bảo hắn là kẻ lừa đảo mà."
Tiếng cười của hai người vang vọng trong căn nhà.
Lão Lữ khi còn trẻ rất nổi, là cao thủ phá án, truy bắt tội phạm rất liều mạng. Năm 36 tuổi, vào lễ Quốc Khánh, lão Lữ và vợ mình cùng ăn ở một quán ăn đêm thì gặp phải một tên tội phạm trước kia, người nọ tụ tập một nhóm người đến gây sự, đâm chết vợ ông ở bên đường, còn lão Lữ tránh được một kiếp, nghe nói từ nay về sau đã để lại tâm bệnh, sau này cũng không đi thêm bước nữa. Hiện giờ hai người con đều đã thành gia lập nghiệp, rất ít trở về thăm lão Lữ, Du Úc nghe lão Lữ nói con khi lên lớn cứ cảm thấy giữa bọn họ có một lớp ngăn cách. Hiện giờ lão Lữ lại tin cái gì mà "đại sư tình cảm", ngoài miệng tuy rằng Du Úc nói móc ông ấy vài câu nhưng trong lòng lại cảm thấy không có gì đáng trách. Người đã trải qua nỗi đau khổ sâu nặng thì muôn muốn nắm lấy một vật gì đó mơ hồ để ký thác tâm sự, bởi vì một thứ mơ hồ thì sẽ không trôi đi mất.
Lão Lữ nói: "Chuyện của cậu như này cũng không hiếm, tôi còn từng thấy người nhà người bị hại kết hôn với hung thủ. Chỉ là Khương Liên Châu... dù sao án này chưa phá thì trong lòng mọi người đều có một nút thắt."
Du Úc gật đầu, không nói tiếng nào.
Lão Lữ đột nhiên hỏi: "Có phải cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng coi Khương Liên Châu là nghi phạm hay không?"
"Không để cho mình rơi vào lầm tưởng không phải là luật vàng sao?" Du Úc nói.
"Hết thảy manh mối đều bắt đầu tự sự nghi ngờ, Khương Liên Châu này lớn lên xinh đẹp, cậu phải để ý xem cô ta có người tình bí mật nào không." Lão Lữ nói xong thì uống một ngụm rượu, nhai đậu phộng, trong phòng chỉ còn lại tiếng nhai đậu phộng.
"Đậu phộng giòn thật." Du Úc nói.
Ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn đã tắt, Liên Châu vẫn còn trong viện dưỡng lão để lo toan cho mẹ. Cô đã bận rộn cả ngày, mệt đến choáng váng, chỉ muốn nằm lên chiếc giường nhỏ kia của mẹ. Chiếc giường sạch sẽ và ngăn nắp đó là nơi thoải mái nhất trên thế gian vào lúc này. Người mẹ vẫn còn đang cằn nhằn ở một bên, nói rằng âm khí ở viện dưỡng lão nặng, buổi chiều đi qua khu vực y tế thấy khắp nơi đều là những người sắp chết.
Liên Châu nghe được thì bốc hỏa: "Mẹ, con mệt mỏi cả ngày rồi mẹ yên tĩnh đi được không? Nơi này 4000 tệ một tháng mà mẹ còn không hài lòng nữa?"
Mẹ cô trừng mắt nhìn Liên Châu: "Trước kia tôi đưa các cô đi học không phải cũng thế này sao? Ôi, cái giường này phải mua, hộp cơm kia cũng phải mua, bận đến mức tôi muốn ngất xỉu. Tôi có nói cái gì không?"
Liên Châu cười gượng hai tiếng, lạnh lùng nói: "Mẹ, mẹ đang nói về Liên Hoán, mẹ đến trường ném con vào ký túc xá rồi lập tức đi đến túc xá của Liên Hoán. Ngay cả đăng ký cũng là tự con đi làm."
Nhắc đến Liên Hoán, mẹ cô không nói chuyện nữa chỉ ngồi giận dữ. Liên Châu cảm thấy mình đã nói sai nên mở một chai nước ra đưa cho bà, bà nhận lấy uống được hai ngụm.
Trường hợp như vậy mà Lý Phục Thanh không xuất hiện, hắn tự xưng nói muốn "kết hôn" quang minh chính đại với Liên Châu nhưng rồi lại giống như một con chuột vĩnh viễn trốn trong bóng tối. Trong lòng Liên Châu có chút oán giận nhưng sự oán giận này rất nhanh liền chuyển hóa thành tự giễu, cô cảm thấy buồn cười vì bản thân ôm một tia hy vọng với Lý Phục Thanh.
Ban đêm, cuối cùng mẹ cũng ổn định đi nghỉ ngơi. Liên Châu thiết lập một phím tắt trong điện thoại di động của mẹ, nhấn 8 là có thể gọi cho cô. Điện thoại di động đã phổ biến gần hai thập kỷ nay nhưng mẹ mới chỉ gọi cho Liên Châu bốn lần. Lần đầu tiên là một tháng trước khi cha cô bị bệnh nặng qua đời, lần thứ hai là khi bà không muốn phải trả học phí cho Liên Châu, lần thứ ba là buổi tối khi Liên Châu kết hôn, mẹ cô giải quyết tiền mừng, lần thứ tư là một tuần trước lúc mẹ cô không muốn ăn đồ ăn ngoài. Mỗi lần Liên Châu đều nhớ rõ ràng.
"Mẹ, con về trước đây."
Liên Châu đứng dậy, tháo dây buộc tóc ra buộc lại lần nữa, đôi mắt vẫn luôn nhìn xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.