Chương 37
Kim Tử
03/11/2024
Phía sau còn có người hóng chuyện bát quái, nói rằng Trịnh Gia Tuần là
người nổi tiếng và bùng nổ nhất trong đoàn múa, Đào Tư hận không thể lớn tiếng nói to, chỉ có thể nhỏ giọng nói rí rí.
Cô cắn ống hút sữa đậu nành và nhìn Trịnh Gia Tuần qua tấm gương trên tường. Chỉ liếc nhìn một cái, cô lập tức quay đi, như sợ bị phát hiện, rụt rè nói với Ôn Lý: "Trịnh lão sư thật xinh đẹp, ở ngoài đời em chưa từng nhìn thấy ai đẹp như cô ấy. Chỉ cần đứng kế bên là em đã cảm thấy tự ti rất nhiều."
Nói xong, có lẽ vì sợ Ôn Lý nghĩ nhiều nên vội nói thêm: "Chị Ôn Lý, chị cũng rất xinh đẹp, chị rất dịu dàng và trong trẻo nha."
Đào Tư vội vàng ăn bữa sáng, trên môi còn sót lại vụn thức ăn, Ôn Lý dùng khăn giấy lau cho cô, sau đó giúp cô chỉnh sửa lại tóc, cười nói: "Chúng ta đều rất xinh đẹp, trên đời này mỗi cô gái đều có vẻ đẹp riêng, em đừng tự ti."
Cô vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên vang lên một tràng cười trong trẻo, nghe khá dễ chịu. Người xung quanh nhìn sang, Ôn Lý có chút tò mò nên cũng quay sang nhìn một cái.
Đó là Tống Văn Khê, đang đứng bên cạnh Trịnh Gia Tuần, đang thân thiện nói chuyện gì đó với cô ấy.
Tống Văn Khê cũng là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng có phần tương đối gầy, làn da trắng trẻo, đường nét thanh tú nhưng trước mặt Trịnh Gia Tuần vẫn thiếu một chút khí chất.
Hôm nay, Trịnh Gia Tuần không trang điểm, cô mặc một bộ đồ tập cổ tròn, mái tóc dài được buộc bằng một chiếc cây trâm đơn giản trên tóc, bộ đồ trông bình thường nhưng trên người cô lại mang một khí chất cực kì quyến rũ. Cô xinh đẹp và kiêu hãnh, như thể nếu để cô cúi mình vì một người nào đó thì chuyện này hẳn là một sự xúc phạm với cô.
Cô đặt chân trái lên tường, duỗi tay và thắt lưng, thả lỏng cơ bắp, hiện rõ dáng người xinh đẹp và uyển chuyển.
Tống Văn Khê có đôi môi đầy đặn và nụ cười xinh đẹp. Ở trước mặt Trịnh Gia Tuần, cô ta cố gắng hết sức để nụ cười của mình trông đẹp hơn, vừa cười vừa nói: "Trịnh lão sư, da của chị thật là đẹp, không có lấy một khuyết điểm nào hết, không giống như em, lúc nào cũng dễ nổi mụn. Lão sư, em có thể kết bạn với chị trên WeChat được không? Em có nhiều thứ muốn được học hỏi chị nhiều."
Nói cho lắm, cuối cùng là muốn lấy phương thức liên lạc để thu về nhiều mối quan hệ và tài nguyên nhất.
Khôn ngoan, thực dụng và thích ứng với hoàn cảnh thay đổi, đây là phong cách làm việc nhất quán của Tống Văn Khê. Đây là điều dĩ nhiên trong mọi vòng lặp nếu bạn muốn thăng tiến trong công việc, không có gì đáng ngạc nhiên hay coi thường. Suy cho cùng đó vốn là bản chất bình thường của con người.
Ôn Lý thu hồi ánh mắt, tập trung khởi động, không nhìn nữa.
Ở bên kia, Trịnh Gia Tuần rút chân khỏi cột, đứng thẳng, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh xuất hiện những giọt mồ hôi, khiến làn da của cô trông trắng trẻo và lạnh lùng như một khối ngọc bích không tì vết.
Cô ngước mắt lên, lười biếng liếc nhìn Tống Văn Khê, thản nhiên nói: "Trên mặt cô không chỉ có mụn mà còn có mụn đầu đen. Cô tốt nhất đi tìm thẩm mỹ viện tốt để chữa trị đi."
Khi âm thanh rơi xuống, Tống Văn Khê bị bỏ lại ở đó, xoay người rời đi.
Phòng tập nhất thời im lặng, ngay cả không khí cũng trở nên ngượng ngùng.
Những vũ công khác bề ngoài thì bận rộn, nhưng trong thâm tâm ánh mắt lại đảo quanh Tống Văn Khê, hoặc là giễu cợt hoặc là đang cười, vẻ mặt rất hưng phấn.
Đào Tư mới tốt nghiệp năm nay, còn trẻ, là một tấm chiếu chưa từng trải bao giờ, mọi cảm xúc trên gương mặt đều hiện ra, nhìn thấy Tống Văn Khê bị giễu cợt như vậy, cô liền cười đến run cả vai.
Tống Văn Khê sắc mặt tái nhợt, đứng ở nơi đó nhìn xung quanh, đại khái là cảm thấy Đào Tư dễ bắt nạt, liền tiến về phía cô: "Cô cười cái gì? Có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng vào mặt tôi!"
Đào Tư sợ hãi trước khí thế tìm cách trả thù của Tống Văn Khê, cả người đều cứng. Ôn Lý kéo cánh tay của Đào Tư, kéo cô về phía sau mình, đứng trước mặt Tống Văn Khê nói: "Chị Tống, oan có đầu, nợ có chủ, cô đi trút giận lên người vô tội như vậy thật không có bản lĩnh."
Trong mắt Tống Văn Khê tràn đầy tức giận, vừa nghĩ đến mình bị toàn bộ diễn viên trong đoàn Ôn Lý coi như trò đùa, cô liền cảm thấy đầu mình như muốn bốc hỏa, không khỏi cao giọng, "Thế cô nghĩ việc cô xen vào chuyện người khác là người tốt sao? Cô có biết chỏ mũi vào chuyện người khác dễ chết sớm không hả?"
Ôn Lý không thích cãi vã, lớn giọng chỉ trích nhau quả thực là xấu. Cô quay người định rời đi, nhưng Tống Văn Khê lại không muốn như vậy, liền chụp lấy bả vai của cô.
Khung cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn, những vũ công khác nhìn thấy liền vội vàng tiến tới ngăn cản, có người kéo Ôn Lý, có người kéo Tống Văn Khê, khuyên cô nên nói lời cẩn thận, không được bốc đồng.
Lúc này, cửa phòng tập đột nhiên bị đẩy ra.
Giám đốc Tưởng Du Án với mái tóc ngắn, mặc một bộ vest công sở màu kaki nhẹ nhàng. Đôi giày cao gót thon thả rơi xuống mặt đất cùng tiếng bước chân rõ ràng. Cô bước vào, theo sau là hai biên đạo trẻ của Khoa Nghiên cứu Đổi mới và một giáo viên phụ trách thiết kế sân khấu.
Căn phòng lại rơi vào im lặng, Tưởng Du Án nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn. Cô chưa kịp hỏi thì Tống Văn Khê đột nhiên bắt đầu nức nở.
Ánh mắt của mọi người liền đổ dồn nhìn về phía cô ta, Tống Văn Khê ngẩng đầu lên, cô ta đặt mu bàn tay lên khóe mắt, nói trước mặt Tưởng Du Án: "Thực xin lỗi, Tưởng tổng, tôi không kiềm được tính tình nóng nẩy, đã gây rắc rối cho mọi người ở đây."
Nói xong, cô ta cúi đầu chào các đồng nghiệp xung quanh, nói: "Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người".
Những tiếng nức nở và cái cúi đầu của Tống Văn Khê đã mang lại lợi thế cho cô ta.
Lời nói khó nghe với lời xin lỗi ban nãy khiến cho người ta hoài nghĩ có phải cùng một người hay không.
Đào Tư tức muốn chết, muốn nhảy ra ngoài, chỉ vào mặt cô ta mắng là đồ hai mặt, giả tạo.
Những xích mích, cãi vã ở nơi làm việc không giống như lúc còn là sinh viên, chỉ cần nói rõ ràng thì thầy cô sẽ phân xử minh bạch.
Ôn Lý nắm lấy cổ tay Đào Tư ngăn cản, mỉm cười nháy mắt với cô, sau đó lắc đầu ý bảo cô không cần tức giận.
Không đáng.
Đào Tư cắn môi, tủi thân sắp khóc, hốc mắt đỏ hoe.
Tưởng Du Án không có nhiều thời gian để tốn cho những chuyện vặt vãnh, giơ tay lên nói: "Đang trong giờ làm việc, ưu tiên công việc."
Vở kịch khiêu vũ "Phương Vấn" là dự án trọng điểm gần đây của đoàn. Bước tiếp theo là biên đạo múa và âm nhạc, cũng như tạo dáng và thiết kế trang phục.
Hôm nay Tưởng Du Án cùng hai đạo diễn đến đây để cùng tất cả các diễn viên tiến hành đọc kịch bản.
Cuộc họp đọc kịch bản được dẫn dắt và chủ trì bởi hai biên đạo múa kịch, Tưởng Du Án chịu trách nhiệm điều hành thương mại của vũ đoàn nên sự hiện diện của cô tại nơi đọc kịch bản cùng lắm chỉ là một khán giả.
Trong phòng luyện tập xếp từng dãy ghế, Ôn Lý như thường lệ ngồi ở trong góc, kịch bản trải ra, đặt trên đầu gối chậm rãi đọc, không khí xung quanh đặc biệt yên tĩnh.
"Phương Vấn" lấy bối cảnh thời nhà Đường, được chia làm 4 chương: "Trấn Quan·Hoa mộc lan", "Con đường tơ lụa·Thanh Hà", "Thánh Hoa·Hoa mẫu đơn" và "Chiến tranh với Mai Hoa nở". Cốt truyện có cấu trúc tường thuật giao thoa thời gian và không gian, bắt đầu từ việc các học giả hiện đại phục chế một cây đàn tỳ bà năm dây đã thất lạc từ lâu từ thời nhà Đường.
Khi công việc phục chế đang tiến triển, các học giả vô tình ngủ quên rồi chìm vào chiều sâu của thời gian, khi họ tỉnh dậy cũng lúc họ lần lượt xuất hiện trước khán giả —— những phi tần trẻ đẹp, những doanh nhân đi trên Con đường tơ lụa, những kỹ nữ lộng lẫy trên những chiếc thuyền sơn màu, và những đứa trẻ trong gia tộc từ Cuộc nổi dậy An Sử.
Đánh giá về cách phân bố các cảnh, ngoài vũ công chính của vở kịch "Tỳ bà" xuyên suốt toàn bộ vở kịch, các vai quan trọng còn lại là trong vở kịch "Tỳ bà" —— phi tần trong cung, doanh nhân, kỹ nữ và tôn thất quận chúa, trong đó cung phi Dương Mỹ Nhân cũng có nhiều vai nhất và cũng là người quan trọng nhất.
Như thường lệ, đội đóng vai chính sẽ áp dụng hệ thống vai A và B. Vai A là dàn diễn viên tuyến đầu, đóng vai chính, còn vai B là dàn diễn viên tuyến hai, có thể coi là dự bị.
Với tư cách là nhà đầu tư chính của dự án, Công ty giải trí Lạc Ưu đã chỉ định Trịnh Gia Tuần và đề nghị cô làm vũ công chính của "Tỳ bà".
Đầu ngón tay Ôn Lý lướt qua trang kịch bản, giữa những âm thanh nhỏ xíu, cô đột nhiên có cảm giác như đang bị nhìn chăm chú, cảm giác rất khó chịu. Ôn Lý cau mày, quay đầu lại, lúc cô ngước mắt lên vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tống Văn Khê.
Đôi mắt của Tống Văn Khê về sau dài hơn một chút, trong cô có một cảm giác đa tình hiếm có, đó là một loại vẻ đẹp quyến rũ. Lúc này, ánh mắt cô ta trầm tĩnh, nhìn Ôn Lý có chút quyết tâm giành chiến thắng.
Nhìn nhau một lát, Ôn Lý trước tiên dời ánh mắt đi, hơi cúi đầu, tập trung vào kịch bản trong tay. Cùng lúc đó, Ôn Lý nghe thấy Tống Văn Khê cười lạnh, tựa như đang chế nhạo Ôn Lý rụt rè sợ hãi, thậm chí không dám nhìn cô ta quá hai lần.
Ôn Lý mím môi, trong lòng âm thầm thở dài.
Trịnh Gia Tuần nói đúng, tham vọng của Tống Văn Khê viết đầy trên mặt, nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu.
Phòng Nghiên cứu và Đổi mới cùng hai đạo diễn có tiêu chuẩn riêng về vai diễn mà một diễn viên nên đóng. Cho dù Tống Văn Khê có nhai Ôn Lý cái một cũng không có gì đảm bảo rằng cô ta sẽ đóng được vai A.
Ôn Lý không ghét sự cạnh tranh lành mạnh. Mọi người đều phụ thuộc vào khả năng của mình, càng làm việc chăm chỉ thì họ càng tiến bộ, điều này thực sự khá tốt. Cô chỉ là không thể chịu đựng được, Tống Văn Khê cứ năm lần bảy lượt ở phía sau nhắm vào cô, khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Đang đọc kịch bản được một nửa, vấn đề nhạc nền của vở kịch được đề cập đến, một diễn viên trẻ có khuôn mặt tròn trịa mạnh dạn nói: "Tưởng tổng, Trần tổng mới đến Phòng Nghiên cứu và Đổi mới không phải là một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng trên mạng sao? Mới đây không phải vừa lên hot search hay sao?"
Những lời này vừa nói ra, Ôn Lý rõ ràng cảm giác được không khí trong phòng tập luyện đã thay đổi, trở nên bí bách bất an.
Vài cô gái ngồi bên cạnh kéo tay áo nhau truyền đạt thông tin bằng ánh mắt, rõ ràng đều tò mò về vị giám đốc nghệ thuật bí ẩn đầy mị lực kia.
Trần Hạc Chinh xuất hiện ở cuộc họp quý của vũ đoàn, đã là một sự chấn động.
Người này ánh sáng quá mạnh, ngũ quan ưu tú, khí chất kiêu ngạo, đôi mắt đen lộ ra vẻ xa cách mãnh liệt, xem ra cực kỳ khó gần.
Có lẽ do tâm lý nổi loạn nên Trần Hạc Chinh càng không gần hồng trần, thì càng dễ thu hút thiêu thân lao vào lửa. Ngay cả khi anh ấy không làm gì, không ai có thể bỏ qua sự hiện diện của anh ấy.
Luôn có người nói về anh, nhìn anh ấy với ánh mắt ghen tị.
Tưởng Du Án quay đầu lại liếc nhìn người đặt câu hỏi, chỉ cần liếc một cái liền thấy gương mặt bất an trên khuôn mặt tròn trĩnh của cô bé.
Cô bé lập tức xin lỗi, nói: "Xin lỗi Tưởng tổng, tôi không nên nói những chủ đề không liên quan đến công việc."
Tưởng Du Án đang cầm một chiếc bút trong tay, trông có vẻ đắt tiền. Cô đóng nắp bút lại, dùng đầu bút gõ nhẹ vào bìa kịch bản, bình thản nói: "Trong giờ làm việc không nên phân tâm, cô tò mò về Trần tổng, có thể đi đến văn phòng của anh ấy để hỏi."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng tập trở nên nghiêm túc, không ai dám nói nhảm nữa.
Một lúc sau, có người gõ cửa, chính là trợ lý công tác của Tưởng Du Án – Chu Tử Diệp bước vào.
Chu Tử Diệp cúi người nói nhỏ vài câu với Tưởng Du Án, Tưởng Du Án có chút bất đắt dĩ mỉm cười, thở dài như nói chính mình: "Anh ta đúng là không chịu ngồi yên, muốn cưng chiều người khác lên tận trời."
Lời vừa dứt, các vũ công tham gia đọc kịch bản đều dỏng tai lên hóng bát quái, nhưng lại không dám hỏi.
Ôn Lệ không biết là do cô suy nghĩ nhiều hay là do bị lóa mắt. Cô luôn cảm thấy rằng khi nhắc đến Trần Hạc Chinh, Tưởng Du Án dường như lại nhìn về phía cô thêm vài lần nữa.
Cô cắn ống hút sữa đậu nành và nhìn Trịnh Gia Tuần qua tấm gương trên tường. Chỉ liếc nhìn một cái, cô lập tức quay đi, như sợ bị phát hiện, rụt rè nói với Ôn Lý: "Trịnh lão sư thật xinh đẹp, ở ngoài đời em chưa từng nhìn thấy ai đẹp như cô ấy. Chỉ cần đứng kế bên là em đã cảm thấy tự ti rất nhiều."
Nói xong, có lẽ vì sợ Ôn Lý nghĩ nhiều nên vội nói thêm: "Chị Ôn Lý, chị cũng rất xinh đẹp, chị rất dịu dàng và trong trẻo nha."
Đào Tư vội vàng ăn bữa sáng, trên môi còn sót lại vụn thức ăn, Ôn Lý dùng khăn giấy lau cho cô, sau đó giúp cô chỉnh sửa lại tóc, cười nói: "Chúng ta đều rất xinh đẹp, trên đời này mỗi cô gái đều có vẻ đẹp riêng, em đừng tự ti."
Cô vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên vang lên một tràng cười trong trẻo, nghe khá dễ chịu. Người xung quanh nhìn sang, Ôn Lý có chút tò mò nên cũng quay sang nhìn một cái.
Đó là Tống Văn Khê, đang đứng bên cạnh Trịnh Gia Tuần, đang thân thiện nói chuyện gì đó với cô ấy.
Tống Văn Khê cũng là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng có phần tương đối gầy, làn da trắng trẻo, đường nét thanh tú nhưng trước mặt Trịnh Gia Tuần vẫn thiếu một chút khí chất.
Hôm nay, Trịnh Gia Tuần không trang điểm, cô mặc một bộ đồ tập cổ tròn, mái tóc dài được buộc bằng một chiếc cây trâm đơn giản trên tóc, bộ đồ trông bình thường nhưng trên người cô lại mang một khí chất cực kì quyến rũ. Cô xinh đẹp và kiêu hãnh, như thể nếu để cô cúi mình vì một người nào đó thì chuyện này hẳn là một sự xúc phạm với cô.
Cô đặt chân trái lên tường, duỗi tay và thắt lưng, thả lỏng cơ bắp, hiện rõ dáng người xinh đẹp và uyển chuyển.
Tống Văn Khê có đôi môi đầy đặn và nụ cười xinh đẹp. Ở trước mặt Trịnh Gia Tuần, cô ta cố gắng hết sức để nụ cười của mình trông đẹp hơn, vừa cười vừa nói: "Trịnh lão sư, da của chị thật là đẹp, không có lấy một khuyết điểm nào hết, không giống như em, lúc nào cũng dễ nổi mụn. Lão sư, em có thể kết bạn với chị trên WeChat được không? Em có nhiều thứ muốn được học hỏi chị nhiều."
Nói cho lắm, cuối cùng là muốn lấy phương thức liên lạc để thu về nhiều mối quan hệ và tài nguyên nhất.
Khôn ngoan, thực dụng và thích ứng với hoàn cảnh thay đổi, đây là phong cách làm việc nhất quán của Tống Văn Khê. Đây là điều dĩ nhiên trong mọi vòng lặp nếu bạn muốn thăng tiến trong công việc, không có gì đáng ngạc nhiên hay coi thường. Suy cho cùng đó vốn là bản chất bình thường của con người.
Ôn Lý thu hồi ánh mắt, tập trung khởi động, không nhìn nữa.
Ở bên kia, Trịnh Gia Tuần rút chân khỏi cột, đứng thẳng, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh xuất hiện những giọt mồ hôi, khiến làn da của cô trông trắng trẻo và lạnh lùng như một khối ngọc bích không tì vết.
Cô ngước mắt lên, lười biếng liếc nhìn Tống Văn Khê, thản nhiên nói: "Trên mặt cô không chỉ có mụn mà còn có mụn đầu đen. Cô tốt nhất đi tìm thẩm mỹ viện tốt để chữa trị đi."
Khi âm thanh rơi xuống, Tống Văn Khê bị bỏ lại ở đó, xoay người rời đi.
Phòng tập nhất thời im lặng, ngay cả không khí cũng trở nên ngượng ngùng.
Những vũ công khác bề ngoài thì bận rộn, nhưng trong thâm tâm ánh mắt lại đảo quanh Tống Văn Khê, hoặc là giễu cợt hoặc là đang cười, vẻ mặt rất hưng phấn.
Đào Tư mới tốt nghiệp năm nay, còn trẻ, là một tấm chiếu chưa từng trải bao giờ, mọi cảm xúc trên gương mặt đều hiện ra, nhìn thấy Tống Văn Khê bị giễu cợt như vậy, cô liền cười đến run cả vai.
Tống Văn Khê sắc mặt tái nhợt, đứng ở nơi đó nhìn xung quanh, đại khái là cảm thấy Đào Tư dễ bắt nạt, liền tiến về phía cô: "Cô cười cái gì? Có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng vào mặt tôi!"
Đào Tư sợ hãi trước khí thế tìm cách trả thù của Tống Văn Khê, cả người đều cứng. Ôn Lý kéo cánh tay của Đào Tư, kéo cô về phía sau mình, đứng trước mặt Tống Văn Khê nói: "Chị Tống, oan có đầu, nợ có chủ, cô đi trút giận lên người vô tội như vậy thật không có bản lĩnh."
Trong mắt Tống Văn Khê tràn đầy tức giận, vừa nghĩ đến mình bị toàn bộ diễn viên trong đoàn Ôn Lý coi như trò đùa, cô liền cảm thấy đầu mình như muốn bốc hỏa, không khỏi cao giọng, "Thế cô nghĩ việc cô xen vào chuyện người khác là người tốt sao? Cô có biết chỏ mũi vào chuyện người khác dễ chết sớm không hả?"
Ôn Lý không thích cãi vã, lớn giọng chỉ trích nhau quả thực là xấu. Cô quay người định rời đi, nhưng Tống Văn Khê lại không muốn như vậy, liền chụp lấy bả vai của cô.
Khung cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn, những vũ công khác nhìn thấy liền vội vàng tiến tới ngăn cản, có người kéo Ôn Lý, có người kéo Tống Văn Khê, khuyên cô nên nói lời cẩn thận, không được bốc đồng.
Lúc này, cửa phòng tập đột nhiên bị đẩy ra.
Giám đốc Tưởng Du Án với mái tóc ngắn, mặc một bộ vest công sở màu kaki nhẹ nhàng. Đôi giày cao gót thon thả rơi xuống mặt đất cùng tiếng bước chân rõ ràng. Cô bước vào, theo sau là hai biên đạo trẻ của Khoa Nghiên cứu Đổi mới và một giáo viên phụ trách thiết kế sân khấu.
Căn phòng lại rơi vào im lặng, Tưởng Du Án nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn. Cô chưa kịp hỏi thì Tống Văn Khê đột nhiên bắt đầu nức nở.
Ánh mắt của mọi người liền đổ dồn nhìn về phía cô ta, Tống Văn Khê ngẩng đầu lên, cô ta đặt mu bàn tay lên khóe mắt, nói trước mặt Tưởng Du Án: "Thực xin lỗi, Tưởng tổng, tôi không kiềm được tính tình nóng nẩy, đã gây rắc rối cho mọi người ở đây."
Nói xong, cô ta cúi đầu chào các đồng nghiệp xung quanh, nói: "Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người".
Những tiếng nức nở và cái cúi đầu của Tống Văn Khê đã mang lại lợi thế cho cô ta.
Lời nói khó nghe với lời xin lỗi ban nãy khiến cho người ta hoài nghĩ có phải cùng một người hay không.
Đào Tư tức muốn chết, muốn nhảy ra ngoài, chỉ vào mặt cô ta mắng là đồ hai mặt, giả tạo.
Những xích mích, cãi vã ở nơi làm việc không giống như lúc còn là sinh viên, chỉ cần nói rõ ràng thì thầy cô sẽ phân xử minh bạch.
Ôn Lý nắm lấy cổ tay Đào Tư ngăn cản, mỉm cười nháy mắt với cô, sau đó lắc đầu ý bảo cô không cần tức giận.
Không đáng.
Đào Tư cắn môi, tủi thân sắp khóc, hốc mắt đỏ hoe.
Tưởng Du Án không có nhiều thời gian để tốn cho những chuyện vặt vãnh, giơ tay lên nói: "Đang trong giờ làm việc, ưu tiên công việc."
Vở kịch khiêu vũ "Phương Vấn" là dự án trọng điểm gần đây của đoàn. Bước tiếp theo là biên đạo múa và âm nhạc, cũng như tạo dáng và thiết kế trang phục.
Hôm nay Tưởng Du Án cùng hai đạo diễn đến đây để cùng tất cả các diễn viên tiến hành đọc kịch bản.
Cuộc họp đọc kịch bản được dẫn dắt và chủ trì bởi hai biên đạo múa kịch, Tưởng Du Án chịu trách nhiệm điều hành thương mại của vũ đoàn nên sự hiện diện của cô tại nơi đọc kịch bản cùng lắm chỉ là một khán giả.
Trong phòng luyện tập xếp từng dãy ghế, Ôn Lý như thường lệ ngồi ở trong góc, kịch bản trải ra, đặt trên đầu gối chậm rãi đọc, không khí xung quanh đặc biệt yên tĩnh.
"Phương Vấn" lấy bối cảnh thời nhà Đường, được chia làm 4 chương: "Trấn Quan·Hoa mộc lan", "Con đường tơ lụa·Thanh Hà", "Thánh Hoa·Hoa mẫu đơn" và "Chiến tranh với Mai Hoa nở". Cốt truyện có cấu trúc tường thuật giao thoa thời gian và không gian, bắt đầu từ việc các học giả hiện đại phục chế một cây đàn tỳ bà năm dây đã thất lạc từ lâu từ thời nhà Đường.
Khi công việc phục chế đang tiến triển, các học giả vô tình ngủ quên rồi chìm vào chiều sâu của thời gian, khi họ tỉnh dậy cũng lúc họ lần lượt xuất hiện trước khán giả —— những phi tần trẻ đẹp, những doanh nhân đi trên Con đường tơ lụa, những kỹ nữ lộng lẫy trên những chiếc thuyền sơn màu, và những đứa trẻ trong gia tộc từ Cuộc nổi dậy An Sử.
Đánh giá về cách phân bố các cảnh, ngoài vũ công chính của vở kịch "Tỳ bà" xuyên suốt toàn bộ vở kịch, các vai quan trọng còn lại là trong vở kịch "Tỳ bà" —— phi tần trong cung, doanh nhân, kỹ nữ và tôn thất quận chúa, trong đó cung phi Dương Mỹ Nhân cũng có nhiều vai nhất và cũng là người quan trọng nhất.
Như thường lệ, đội đóng vai chính sẽ áp dụng hệ thống vai A và B. Vai A là dàn diễn viên tuyến đầu, đóng vai chính, còn vai B là dàn diễn viên tuyến hai, có thể coi là dự bị.
Với tư cách là nhà đầu tư chính của dự án, Công ty giải trí Lạc Ưu đã chỉ định Trịnh Gia Tuần và đề nghị cô làm vũ công chính của "Tỳ bà".
Đầu ngón tay Ôn Lý lướt qua trang kịch bản, giữa những âm thanh nhỏ xíu, cô đột nhiên có cảm giác như đang bị nhìn chăm chú, cảm giác rất khó chịu. Ôn Lý cau mày, quay đầu lại, lúc cô ngước mắt lên vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tống Văn Khê.
Đôi mắt của Tống Văn Khê về sau dài hơn một chút, trong cô có một cảm giác đa tình hiếm có, đó là một loại vẻ đẹp quyến rũ. Lúc này, ánh mắt cô ta trầm tĩnh, nhìn Ôn Lý có chút quyết tâm giành chiến thắng.
Nhìn nhau một lát, Ôn Lý trước tiên dời ánh mắt đi, hơi cúi đầu, tập trung vào kịch bản trong tay. Cùng lúc đó, Ôn Lý nghe thấy Tống Văn Khê cười lạnh, tựa như đang chế nhạo Ôn Lý rụt rè sợ hãi, thậm chí không dám nhìn cô ta quá hai lần.
Ôn Lý mím môi, trong lòng âm thầm thở dài.
Trịnh Gia Tuần nói đúng, tham vọng của Tống Văn Khê viết đầy trên mặt, nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu.
Phòng Nghiên cứu và Đổi mới cùng hai đạo diễn có tiêu chuẩn riêng về vai diễn mà một diễn viên nên đóng. Cho dù Tống Văn Khê có nhai Ôn Lý cái một cũng không có gì đảm bảo rằng cô ta sẽ đóng được vai A.
Ôn Lý không ghét sự cạnh tranh lành mạnh. Mọi người đều phụ thuộc vào khả năng của mình, càng làm việc chăm chỉ thì họ càng tiến bộ, điều này thực sự khá tốt. Cô chỉ là không thể chịu đựng được, Tống Văn Khê cứ năm lần bảy lượt ở phía sau nhắm vào cô, khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Đang đọc kịch bản được một nửa, vấn đề nhạc nền của vở kịch được đề cập đến, một diễn viên trẻ có khuôn mặt tròn trịa mạnh dạn nói: "Tưởng tổng, Trần tổng mới đến Phòng Nghiên cứu và Đổi mới không phải là một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng trên mạng sao? Mới đây không phải vừa lên hot search hay sao?"
Những lời này vừa nói ra, Ôn Lý rõ ràng cảm giác được không khí trong phòng tập luyện đã thay đổi, trở nên bí bách bất an.
Vài cô gái ngồi bên cạnh kéo tay áo nhau truyền đạt thông tin bằng ánh mắt, rõ ràng đều tò mò về vị giám đốc nghệ thuật bí ẩn đầy mị lực kia.
Trần Hạc Chinh xuất hiện ở cuộc họp quý của vũ đoàn, đã là một sự chấn động.
Người này ánh sáng quá mạnh, ngũ quan ưu tú, khí chất kiêu ngạo, đôi mắt đen lộ ra vẻ xa cách mãnh liệt, xem ra cực kỳ khó gần.
Có lẽ do tâm lý nổi loạn nên Trần Hạc Chinh càng không gần hồng trần, thì càng dễ thu hút thiêu thân lao vào lửa. Ngay cả khi anh ấy không làm gì, không ai có thể bỏ qua sự hiện diện của anh ấy.
Luôn có người nói về anh, nhìn anh ấy với ánh mắt ghen tị.
Tưởng Du Án quay đầu lại liếc nhìn người đặt câu hỏi, chỉ cần liếc một cái liền thấy gương mặt bất an trên khuôn mặt tròn trĩnh của cô bé.
Cô bé lập tức xin lỗi, nói: "Xin lỗi Tưởng tổng, tôi không nên nói những chủ đề không liên quan đến công việc."
Tưởng Du Án đang cầm một chiếc bút trong tay, trông có vẻ đắt tiền. Cô đóng nắp bút lại, dùng đầu bút gõ nhẹ vào bìa kịch bản, bình thản nói: "Trong giờ làm việc không nên phân tâm, cô tò mò về Trần tổng, có thể đi đến văn phòng của anh ấy để hỏi."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng tập trở nên nghiêm túc, không ai dám nói nhảm nữa.
Một lúc sau, có người gõ cửa, chính là trợ lý công tác của Tưởng Du Án – Chu Tử Diệp bước vào.
Chu Tử Diệp cúi người nói nhỏ vài câu với Tưởng Du Án, Tưởng Du Án có chút bất đắt dĩ mỉm cười, thở dài như nói chính mình: "Anh ta đúng là không chịu ngồi yên, muốn cưng chiều người khác lên tận trời."
Lời vừa dứt, các vũ công tham gia đọc kịch bản đều dỏng tai lên hóng bát quái, nhưng lại không dám hỏi.
Ôn Lệ không biết là do cô suy nghĩ nhiều hay là do bị lóa mắt. Cô luôn cảm thấy rằng khi nhắc đến Trần Hạc Chinh, Tưởng Du Án dường như lại nhìn về phía cô thêm vài lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.