Chương 40
Kim Tử
02/12/2024
Người dịch: Chuk Chuk.
Ôn Lý và Trịnh Gia Tuần, hai cô gái nhỏ, sức uống của hai người kém đến mức không biết chê ai. Sau khi uống vài chai rượu sake, hơi men bắt đầu ngấm vào. Trịnh Gia Tuần uống say còn không chịu yên tĩnh, một hai gọi cái tên Trần Hạc Nghênh ra.
Có lẽ vì say rượu mà bạo dạn, Ôn Lý đầu óc choáng váng, nhưng càng ngày càng bạo dạn hơn, không ngừng động viên cô: "Phải giáo huấn tra nam để hắn ta không thể coi thường, chị gọi hắn cho tôi! Cô Ôn đây sẽ cho hắn một bài học để biết thế nào là cải tà quy chính!"
Cả hai chiếc điện thoại di động của họ đều bị ném lên chiếu. Trịnh Gia Tuần mò mẫm, lấy đại một cái điện thoại mà cô cho rằng đó là của mình. Ôn Lý một tay chống bàn, ngồi dậy nửa chừng, nhìn sang.
Mò một hồi lâu, màn hình khóa đã mở, giao diện chính của điện thoại xuất hiện.
Trịnh Gia Tuần uống quá nhiều, có vẻ như còn say hơn cả Ôn Lý, cô cứ đinh ninh cho rằng điện thoại mà cô đang cầm là của mình, nhanh chóng mở phần danh bạ, không cần xem số điện thoại là của ai, liền trực tiếp ấn gọi.
Nhạc chờ vang lên, rất nhanh liền có một giọng nam trầm thấp gọi tên cô: "Ôn Lý, sao vậy?"
Một giọng nói trầm và nhẹ nhàng vang vọng bên tai cô.
Trịnh Gia Tuần ôm cái đầu say khướt, có chút buồn bã nghĩ rằng người đang nói này chắc hẳn rất thích cô gái tên Ôn Lý, nếu không thì anh ta sẽ không có giọng điệu dịu dàng và bao dung như vậy.
Cô gái tên Ôn Lý đó có lẽ đang được yêu thương một cách yên bình.
Thật ghen tị!
Ôn Lý ngồi bên cạnh đang nghịch nghịch những đồ trang trí nhỏ trên đĩa sashimi, khi nghe thấy có người gọi tên mình, cô ngơ ngác ngẩng đầu: "Ai gọi tôi?"
Cô hầu bàn đứng gác bên ngoài nghe thấy tiếng ồn ào, nhẹ nhàng mở cửa bước vào, hỏi cô có cần giúp gì không.
Cánh cửa trượt dịch chuyển ra xa, không khí bên ngoài hòa lẫn mùi thơm của thảo dược và gỗ ùa vào, đập vào mặt Ôn Lý.
Ôn Lý uống ít hơn, khi gió lạnh thổi qua, cô cảm thấy dây thần kinh trên trán giật mạnh, sau cơn đau ngắn ngủi, cô quay đầu lại liền nhìn thấy mấy chai rượu sake đang nằm sõng soài trên mặt đất, trong nháy mắt sắc mặt đỏ lên.
Ôn Lý đuổi người phục vụ đi, đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Trịnh Gia Tuần, nói: "Mượn rượu làm càn vậy là đủ rồi, nên đi về thôi."
Lúc kéo cô đứng dậy, Ôn Lý mới nhận ra điện thoại di động của mình kỳ thực đang ở trong tay Trịnh Gia Tuần, cô nhanh chóng cầm lên, mở màn hình xem những cuộc gọi gần đây không có cuộc gọi lạ, nên cô mới yên tâm.
Khi cả hai rời khỏi nhà hàng thì trời đã tối, không khí ngột ngạt, gió thổi mạnh và hình như trời sắp mưa.
Ôn Lý và Trịnh Gia Tuần đến đây bằng taxi. Ngay khi Ôn Lý đang lưỡng lự có nên gọi taxi hay không thì Trịnh Gia Tuần đã mở hai tấm rèm kiểu Nhật ở lối vào và bước ra ngoài. Ôn Lý sợ con ma men xinh đẹp này xảy ra chuyện nên vội vàng đuổi theo, không thèm lấy món quà lưu niệm nhỏ do người phục vụ đưa cho.
Đây là một con hẻm cũ, không có nhiều người đi bộ qua lại, con đường lát đá xanh hơi ẩm ướt. Trịnh Gia Tuần đi dọc theo bức tường lốm đốm về phía trước, thì thầm nói chuyện với Ôn Lý.
Cô ấy say, nửa tỉnh nửa mơ. Ngay cả giọng nói của cô ấy cũng thanh tao, và những câu chuyện cô ấy kể tựa như những bông hoa trong sương mù.
"Ôn Lý, cô có biết tại sao hôm nay tôi kéo cô đi ăn không? Bởi vì qua ngày hôm nay, khi kim đồng hồ chỉ 12 giờ, là tròn mười năm tôi gặp Trần Hạc Nghênh."
Nói đến đây, Trịnh Gia Tuần dừng lại, nghiêng đầu nhìn Ôn Lý.
Cô uống rất nhiều rượu, hai má gầy gò đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt như sắp khóc nhưng lại không chịu rơi một giọt nước mắt. Cô nói tiếp với giọng điệu u sầu và đau lòng:
"Bọn tôi không phải là bạn bè, không phải người yêu, cũng không phải người thân ruột thịt, thế mà vậy lại cùng nhau đón năm thứ mười bên nhau."
Trong những nốt nhạc kéo dài không ngừng ẩn chứa những tiếng thở dài, lúc nào cũng mềm lòng, nhưng giờ đây cô chỉ cảm thấy chóp mũi đau nhức khó chịu.
Phải là một tình yêu mãnh liệt mới có được một mối quan hệ kéo dài đến năm thứ mười, đáng tiếc là Trần Hạc Nghênh đã giả vờ như không nhìn thấy và từ chối trân trọng nó.
Gió đêm trước cơn mưa ẩm ướt, mát lạnh thổi qua con ngõ sâu và dài.
Trịnh Gia Tuần lấy hộp thuốc lá từ trong chiếc túi nhỏ mang theo bên người ra, châm lửa một cách khéo léo.
Cô đứng ở đầu gió, cố gắng không để khói bay vào mặt Ôn Lý, mỉm cười tiếp tục nói.
"Lần đầu tiên hút thuốc, tôi chỉ hút nửa điếu, tôi giật lấy từ tay Trần Hạc Nghênh. Thuốc lá nồng quá, tôi đã bị sặc và ho rất nhiều, anh ấy ở bên cạnh chỉ cười, tôi lúc đó rất khó chịu liền tát vào mặt anh ấy, nhưng anh ấy không khó chịu, ngược lại còn ôm lấy eo tôi, nói rằng, A Tuần, không được học thói xấu."
Trịnh Gia Tuần mặc một chiếc áo hai dây, để lộ cả hai cánh tay, làn da mỏng manh như da em bé, trông thật sạch sẽ.
Khói tràn ra từ môi cô, bay đi, một ít tro thuốc rơi xuống, nhưng Trịnh Gia Tuần lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không sao, cố gắng duy trì vẻ kiêu ngạo của mình.
"Anh nói, chuyện xấu cứ để anh ấy làm, có vô tình hay cố ý trở thành người xấu, cũng phải do anh ấy làm. Anh ấy muốn bảo vệ tôi thật tốt, không muốn tôi trở nên xấu xa, chỉ muốn tôi trở nên tốt đẹp và tự do trong bầu trời của mình."
"Làm sao có thể có một người như vậy, vừa bảo vệ tôi, yêu thương, vừa cưng chiều nhưng lại không muốn có tôi?"
Nói đến đây, giọng nói của Trịnh Gia Tuần cuối cùng cũng lộ ra vẻ nghẹn ngào. Sau đó, cô ho, mím môi và cố gắng nuốt những tiếng nức nở đứt quãng đó để không phát ra nữa.
Bộ dáng của Trịnh Gia Tuần đáng thương đến mức Ôn Lý không khỏi bước tới, giật lấy điếu thuốc trên tay Trịnh Gia Tuần, dập tắt rồi ném vào thùng rác gần đó. Cô muốn ôm lấy Trịnh Gia Tuần, nhưng lại sợ cô gái luôn kiêu ngạo sẽ cảm thấy khó xử. Ngay lúc cô đang do dự, Trịnh Gia Tuần đưa tay tới, dùng lòng bàn tay ấn vào đỉnh tóc của Ôn Lý, xoa đầu cô như em út trong gia đình.
"Em gái, cô là một cô gái may mắn, rất may mắn mới gặp Trần Hạc Chinh," Đôi mắt Trịnh Gia Tuần ngập nước, mỉm cười "A Chinh là một người tốt, anh ấy rất yêu cô, cũng rất nỗ lực để ở bên cạnh cô, cô đừng có phụ lòng anh ấy. Hai người tốt nhất là nên ở bên nhau."
Nhắc đến Trần Hạc Chinh, Ôn Lý trong lòng mềm nhũn, đồng thời cũng có chút khó tả cùng buồn bã. Cô rất lo ngại người ngoài luôn liên tưởng đến Trần Hạc Chinh và Chung Oanh, nhưng cô phải thừa nhận rằng vẻ ngoài của Chung Oanh khi hát rất cá tính và quyến rũ.
Dường như cô sinh ra để đứng trên sân khấu, được mọi người ngưỡng mộ và theo dõi.
Cái cảm giác nói chua chát hay không cũng không phải, rất muốn ghen tị, lại cảm thấy mình vô lý thật khó chịu.
Cảm xúc có lẽ là chất độc và có thể khiến con người trở nên keo kiệt.
Thời tiết vốn u ám đã lâu, lúc này thực sự bắt đầu đổ mưa, mưa như trút nước.
Ôn Lý kéo Trịnh Gia Tuần đi trú mưa dưới tấm biển quảng cáo của bến xe buýt. Bên cạnh có cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Ôn Lý không giữ được cô nên Trịnh Gia Tuần đã nhanh chóng chạy vào cửa hàng mua được hai lon bia.
Cô một tay mở lon bia, đưa một lon còn lại cho Ôn Lý, nói: "Kỉ niệm mười năm của chị Tuần, không say không về!".
Sau khi uống bia và rượu sake, tửu lượng của Trịnh Gia Tuần đã kiệt quệ, Ôn Lý lần đầu tiên nhìn thấy một con ma men chính hiệu làm càn, khiến bản thân cô cảm thấy hết hồn.
Đầu tiên, Trịnh Gia Tuần hét lên muốn thiến chết tên hỗn đản Trần Hạc Nghênh, Ôn Lý sợ cô không biết giữ miệng bị người khác nghe thấy liền vội vàng bịt miệng cô lại.
Trịnh Gia Tuần đẩy ngón tay của Ôn Lý ra, thần bí nói với cô: "Cô còn nhớ cô gái đã đến chào hỏi tôi lúc mới vào nhà hàng không? Cô ta là sinh viên trường Đại học điện ảnh, hiện tại chưa tốt nghiệp, cô ta vô tình gặp Trần Hạc Nghênh ở bữa tiệc liền nảy ra tâm tư."
"Không biết vị chuyên gia chuyên nghiệp nào đi tư vấn cho cô ta "con đường tắt" là tôi là em họ của Trần Hạc Nghênh, cô ta liền nhanh chóng bám theo tôi để tăng sự nhận diện với Trần Hạc Nghênh." Trịnh Gia Tuần chóng tay lên hông, "Này mà gọi là không có tâm tư sao? Tôi dễ gì cho cô ta mặt mũi được nữa."
Trần Hạc Chinh rất bắt mắt, anh trai của anh cũng không kém phần ấn tượng. Trần Hạc Nghênh không bao giờ nhuộm tóc, tóc ngắn và luôn có màu đen tuyền. Anh có hình xăm ở cánh tay, luôn đeo một chiếc nhẫn bạch kim ở ngón trỏ bên phải, có tin đồn rằng đó là di vật của cha mẹ anh. Anh đã thề trước bia mộ của cha mẹ mình rằng anh sẽ chăm sóc em trai mình thật tốt.
Khi Trần Hạc Nghênh nhìn mọi người, đôi mắt anh ấy rất hung dữ, nhưng khi cười, anh ấy lộ ra một vẻ tự do, thoải mái và đẹp trai.
Giàu có, quyền lực, hoang dã và hung dữ như một con sói - một người đàn ông như vậy có thể dễ dàng khơi dậy ham muốn chinh phục của phụ nữ.
Trịnh Gia Tuần kể lại mấy câu chuyện về mối quan hệ bất bình của Trần Hạc Nghênh và các mỹ nhân khác. Ôn Lý cảm thấy vô cùng xấu hổ và không khỏi có chút ghen tị. Cô nghĩ, liệu xung quanh Trần Hạc Chinh có người như vậy không?
Tâm trí vừa hơi chuyển về ý nghĩ đó, Ôn Lý liền cảm thấy toàn thân chua chát, giống như làm đổ cốc nước soda vị chanh, sủi bọt, có chút chua chát.
Ôn Lý chưa bao giờ uống lon bia mà Trịnh Gia Tuần đưa cho. Cô cầm nó trong tay và bóp chặt. Trịnh Gia Tuần liếc nhìn cô, giật lại lon bia và uống một mình.
Uống xong hai lon bia, Ôn Lý tưởng cô nên bình tĩnh lại, không ngờ Trịnh Gia Tuần lại mở điện thoại gọi điện. Không biết bên đó đã nói gì, nhưng Trịnh Gia Tuần đã đáp lại hai lần, rồi chạy xuống lề đường trong mưa để gọi taxi.
Ôn Lý kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác, muốn ngăn cô lại nhưng sức lực không bằng con ma men đang tràn đầy nhựa sống, trực tiếp bị kéo lên taxi.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, cần gạt nước phía trước xe hoạt động lặng lẽ.
Tài xế nhìn thấy hai cô gái ăn mặc xinh đẹp nhưng lại nồng nặc mùi rượu, vẻ mặt có chút khó coi, gõ vào vô lăng hỏi bọn họ đi đâu.
Ngay lúc Ôn Lý đang định nói địa chỉ nhà mình thì Trịnh Gia Tuần đã bịt miệng cô lại, nói với tài xế: "Đến Kim Vực."
Kim Vực là hộp đêm nổi tiếng nhất trên Quế Phường Tây Lộ, nơi những người nổi tiếng thường lui tới để tiêu tiền.
Ôn Lý đau đầu, một cô gái đang say rượu lại chạy đến hộp đêm chẳng khác nào là cừu dâng tới miệng sói hay sao?
Cô lấy điện thoại di động ra, phân vân có nên nhờ Trần Hạc Chinh giúp đỡ hay không, nhờ anh nói với Trần Hạc Nghênh là tiểu tổ tông của anh ấy đang làm loạn không?
Liệu nhờ như vậy có khiến mối quan hệ giữa Trịnh Gia Tuần và Trần Hạc Nghênh trở nên tồi tệ hơn nữa không?
Ôn Lý còn chưa kịp nghĩ ra, Trịnh Gia Tuần đột nhiên đi tới, tựa đầu vào Ôn Lý trên vai. Hơi thở của cô trộn lẫn mùi rượu và nước hoa, cười nói: "Ôn Lý, cô có muốn gặp Trần Hạc Chinh không? Chị Tuần sẽ dắt cô đi gặp anh ấy."
Ôn Lý giật mình, ngón tay đang bấm số khựng lại: "Ý chị là, Trần Hạc Chinh đang ở Kim Vực?"
"Không chỉ có anh ấy," Trịnh Gia Tuần vén mái tóc dài ra sau, nheo mắt, mùi rượu nồng cùng với cười rạng rỡ, "Còn có rất nhiều, rất rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp! Chị Tuần sẽ dắt cô đi gặp hết!".
Ôn Lý và Trịnh Gia Tuần, hai cô gái nhỏ, sức uống của hai người kém đến mức không biết chê ai. Sau khi uống vài chai rượu sake, hơi men bắt đầu ngấm vào. Trịnh Gia Tuần uống say còn không chịu yên tĩnh, một hai gọi cái tên Trần Hạc Nghênh ra.
Có lẽ vì say rượu mà bạo dạn, Ôn Lý đầu óc choáng váng, nhưng càng ngày càng bạo dạn hơn, không ngừng động viên cô: "Phải giáo huấn tra nam để hắn ta không thể coi thường, chị gọi hắn cho tôi! Cô Ôn đây sẽ cho hắn một bài học để biết thế nào là cải tà quy chính!"
Cả hai chiếc điện thoại di động của họ đều bị ném lên chiếu. Trịnh Gia Tuần mò mẫm, lấy đại một cái điện thoại mà cô cho rằng đó là của mình. Ôn Lý một tay chống bàn, ngồi dậy nửa chừng, nhìn sang.
Mò một hồi lâu, màn hình khóa đã mở, giao diện chính của điện thoại xuất hiện.
Trịnh Gia Tuần uống quá nhiều, có vẻ như còn say hơn cả Ôn Lý, cô cứ đinh ninh cho rằng điện thoại mà cô đang cầm là của mình, nhanh chóng mở phần danh bạ, không cần xem số điện thoại là của ai, liền trực tiếp ấn gọi.
Nhạc chờ vang lên, rất nhanh liền có một giọng nam trầm thấp gọi tên cô: "Ôn Lý, sao vậy?"
Một giọng nói trầm và nhẹ nhàng vang vọng bên tai cô.
Trịnh Gia Tuần ôm cái đầu say khướt, có chút buồn bã nghĩ rằng người đang nói này chắc hẳn rất thích cô gái tên Ôn Lý, nếu không thì anh ta sẽ không có giọng điệu dịu dàng và bao dung như vậy.
Cô gái tên Ôn Lý đó có lẽ đang được yêu thương một cách yên bình.
Thật ghen tị!
Ôn Lý ngồi bên cạnh đang nghịch nghịch những đồ trang trí nhỏ trên đĩa sashimi, khi nghe thấy có người gọi tên mình, cô ngơ ngác ngẩng đầu: "Ai gọi tôi?"
Cô hầu bàn đứng gác bên ngoài nghe thấy tiếng ồn ào, nhẹ nhàng mở cửa bước vào, hỏi cô có cần giúp gì không.
Cánh cửa trượt dịch chuyển ra xa, không khí bên ngoài hòa lẫn mùi thơm của thảo dược và gỗ ùa vào, đập vào mặt Ôn Lý.
Ôn Lý uống ít hơn, khi gió lạnh thổi qua, cô cảm thấy dây thần kinh trên trán giật mạnh, sau cơn đau ngắn ngủi, cô quay đầu lại liền nhìn thấy mấy chai rượu sake đang nằm sõng soài trên mặt đất, trong nháy mắt sắc mặt đỏ lên.
Ôn Lý đuổi người phục vụ đi, đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Trịnh Gia Tuần, nói: "Mượn rượu làm càn vậy là đủ rồi, nên đi về thôi."
Lúc kéo cô đứng dậy, Ôn Lý mới nhận ra điện thoại di động của mình kỳ thực đang ở trong tay Trịnh Gia Tuần, cô nhanh chóng cầm lên, mở màn hình xem những cuộc gọi gần đây không có cuộc gọi lạ, nên cô mới yên tâm.
Khi cả hai rời khỏi nhà hàng thì trời đã tối, không khí ngột ngạt, gió thổi mạnh và hình như trời sắp mưa.
Ôn Lý và Trịnh Gia Tuần đến đây bằng taxi. Ngay khi Ôn Lý đang lưỡng lự có nên gọi taxi hay không thì Trịnh Gia Tuần đã mở hai tấm rèm kiểu Nhật ở lối vào và bước ra ngoài. Ôn Lý sợ con ma men xinh đẹp này xảy ra chuyện nên vội vàng đuổi theo, không thèm lấy món quà lưu niệm nhỏ do người phục vụ đưa cho.
Đây là một con hẻm cũ, không có nhiều người đi bộ qua lại, con đường lát đá xanh hơi ẩm ướt. Trịnh Gia Tuần đi dọc theo bức tường lốm đốm về phía trước, thì thầm nói chuyện với Ôn Lý.
Cô ấy say, nửa tỉnh nửa mơ. Ngay cả giọng nói của cô ấy cũng thanh tao, và những câu chuyện cô ấy kể tựa như những bông hoa trong sương mù.
"Ôn Lý, cô có biết tại sao hôm nay tôi kéo cô đi ăn không? Bởi vì qua ngày hôm nay, khi kim đồng hồ chỉ 12 giờ, là tròn mười năm tôi gặp Trần Hạc Nghênh."
Nói đến đây, Trịnh Gia Tuần dừng lại, nghiêng đầu nhìn Ôn Lý.
Cô uống rất nhiều rượu, hai má gầy gò đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt như sắp khóc nhưng lại không chịu rơi một giọt nước mắt. Cô nói tiếp với giọng điệu u sầu và đau lòng:
"Bọn tôi không phải là bạn bè, không phải người yêu, cũng không phải người thân ruột thịt, thế mà vậy lại cùng nhau đón năm thứ mười bên nhau."
Trong những nốt nhạc kéo dài không ngừng ẩn chứa những tiếng thở dài, lúc nào cũng mềm lòng, nhưng giờ đây cô chỉ cảm thấy chóp mũi đau nhức khó chịu.
Phải là một tình yêu mãnh liệt mới có được một mối quan hệ kéo dài đến năm thứ mười, đáng tiếc là Trần Hạc Nghênh đã giả vờ như không nhìn thấy và từ chối trân trọng nó.
Gió đêm trước cơn mưa ẩm ướt, mát lạnh thổi qua con ngõ sâu và dài.
Trịnh Gia Tuần lấy hộp thuốc lá từ trong chiếc túi nhỏ mang theo bên người ra, châm lửa một cách khéo léo.
Cô đứng ở đầu gió, cố gắng không để khói bay vào mặt Ôn Lý, mỉm cười tiếp tục nói.
"Lần đầu tiên hút thuốc, tôi chỉ hút nửa điếu, tôi giật lấy từ tay Trần Hạc Nghênh. Thuốc lá nồng quá, tôi đã bị sặc và ho rất nhiều, anh ấy ở bên cạnh chỉ cười, tôi lúc đó rất khó chịu liền tát vào mặt anh ấy, nhưng anh ấy không khó chịu, ngược lại còn ôm lấy eo tôi, nói rằng, A Tuần, không được học thói xấu."
Trịnh Gia Tuần mặc một chiếc áo hai dây, để lộ cả hai cánh tay, làn da mỏng manh như da em bé, trông thật sạch sẽ.
Khói tràn ra từ môi cô, bay đi, một ít tro thuốc rơi xuống, nhưng Trịnh Gia Tuần lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không sao, cố gắng duy trì vẻ kiêu ngạo của mình.
"Anh nói, chuyện xấu cứ để anh ấy làm, có vô tình hay cố ý trở thành người xấu, cũng phải do anh ấy làm. Anh ấy muốn bảo vệ tôi thật tốt, không muốn tôi trở nên xấu xa, chỉ muốn tôi trở nên tốt đẹp và tự do trong bầu trời của mình."
"Làm sao có thể có một người như vậy, vừa bảo vệ tôi, yêu thương, vừa cưng chiều nhưng lại không muốn có tôi?"
Nói đến đây, giọng nói của Trịnh Gia Tuần cuối cùng cũng lộ ra vẻ nghẹn ngào. Sau đó, cô ho, mím môi và cố gắng nuốt những tiếng nức nở đứt quãng đó để không phát ra nữa.
Bộ dáng của Trịnh Gia Tuần đáng thương đến mức Ôn Lý không khỏi bước tới, giật lấy điếu thuốc trên tay Trịnh Gia Tuần, dập tắt rồi ném vào thùng rác gần đó. Cô muốn ôm lấy Trịnh Gia Tuần, nhưng lại sợ cô gái luôn kiêu ngạo sẽ cảm thấy khó xử. Ngay lúc cô đang do dự, Trịnh Gia Tuần đưa tay tới, dùng lòng bàn tay ấn vào đỉnh tóc của Ôn Lý, xoa đầu cô như em út trong gia đình.
"Em gái, cô là một cô gái may mắn, rất may mắn mới gặp Trần Hạc Chinh," Đôi mắt Trịnh Gia Tuần ngập nước, mỉm cười "A Chinh là một người tốt, anh ấy rất yêu cô, cũng rất nỗ lực để ở bên cạnh cô, cô đừng có phụ lòng anh ấy. Hai người tốt nhất là nên ở bên nhau."
Nhắc đến Trần Hạc Chinh, Ôn Lý trong lòng mềm nhũn, đồng thời cũng có chút khó tả cùng buồn bã. Cô rất lo ngại người ngoài luôn liên tưởng đến Trần Hạc Chinh và Chung Oanh, nhưng cô phải thừa nhận rằng vẻ ngoài của Chung Oanh khi hát rất cá tính và quyến rũ.
Dường như cô sinh ra để đứng trên sân khấu, được mọi người ngưỡng mộ và theo dõi.
Cái cảm giác nói chua chát hay không cũng không phải, rất muốn ghen tị, lại cảm thấy mình vô lý thật khó chịu.
Cảm xúc có lẽ là chất độc và có thể khiến con người trở nên keo kiệt.
Thời tiết vốn u ám đã lâu, lúc này thực sự bắt đầu đổ mưa, mưa như trút nước.
Ôn Lý kéo Trịnh Gia Tuần đi trú mưa dưới tấm biển quảng cáo của bến xe buýt. Bên cạnh có cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Ôn Lý không giữ được cô nên Trịnh Gia Tuần đã nhanh chóng chạy vào cửa hàng mua được hai lon bia.
Cô một tay mở lon bia, đưa một lon còn lại cho Ôn Lý, nói: "Kỉ niệm mười năm của chị Tuần, không say không về!".
Sau khi uống bia và rượu sake, tửu lượng của Trịnh Gia Tuần đã kiệt quệ, Ôn Lý lần đầu tiên nhìn thấy một con ma men chính hiệu làm càn, khiến bản thân cô cảm thấy hết hồn.
Đầu tiên, Trịnh Gia Tuần hét lên muốn thiến chết tên hỗn đản Trần Hạc Nghênh, Ôn Lý sợ cô không biết giữ miệng bị người khác nghe thấy liền vội vàng bịt miệng cô lại.
Trịnh Gia Tuần đẩy ngón tay của Ôn Lý ra, thần bí nói với cô: "Cô còn nhớ cô gái đã đến chào hỏi tôi lúc mới vào nhà hàng không? Cô ta là sinh viên trường Đại học điện ảnh, hiện tại chưa tốt nghiệp, cô ta vô tình gặp Trần Hạc Nghênh ở bữa tiệc liền nảy ra tâm tư."
"Không biết vị chuyên gia chuyên nghiệp nào đi tư vấn cho cô ta "con đường tắt" là tôi là em họ của Trần Hạc Nghênh, cô ta liền nhanh chóng bám theo tôi để tăng sự nhận diện với Trần Hạc Nghênh." Trịnh Gia Tuần chóng tay lên hông, "Này mà gọi là không có tâm tư sao? Tôi dễ gì cho cô ta mặt mũi được nữa."
Trần Hạc Chinh rất bắt mắt, anh trai của anh cũng không kém phần ấn tượng. Trần Hạc Nghênh không bao giờ nhuộm tóc, tóc ngắn và luôn có màu đen tuyền. Anh có hình xăm ở cánh tay, luôn đeo một chiếc nhẫn bạch kim ở ngón trỏ bên phải, có tin đồn rằng đó là di vật của cha mẹ anh. Anh đã thề trước bia mộ của cha mẹ mình rằng anh sẽ chăm sóc em trai mình thật tốt.
Khi Trần Hạc Nghênh nhìn mọi người, đôi mắt anh ấy rất hung dữ, nhưng khi cười, anh ấy lộ ra một vẻ tự do, thoải mái và đẹp trai.
Giàu có, quyền lực, hoang dã và hung dữ như một con sói - một người đàn ông như vậy có thể dễ dàng khơi dậy ham muốn chinh phục của phụ nữ.
Trịnh Gia Tuần kể lại mấy câu chuyện về mối quan hệ bất bình của Trần Hạc Nghênh và các mỹ nhân khác. Ôn Lý cảm thấy vô cùng xấu hổ và không khỏi có chút ghen tị. Cô nghĩ, liệu xung quanh Trần Hạc Chinh có người như vậy không?
Tâm trí vừa hơi chuyển về ý nghĩ đó, Ôn Lý liền cảm thấy toàn thân chua chát, giống như làm đổ cốc nước soda vị chanh, sủi bọt, có chút chua chát.
Ôn Lý chưa bao giờ uống lon bia mà Trịnh Gia Tuần đưa cho. Cô cầm nó trong tay và bóp chặt. Trịnh Gia Tuần liếc nhìn cô, giật lại lon bia và uống một mình.
Uống xong hai lon bia, Ôn Lý tưởng cô nên bình tĩnh lại, không ngờ Trịnh Gia Tuần lại mở điện thoại gọi điện. Không biết bên đó đã nói gì, nhưng Trịnh Gia Tuần đã đáp lại hai lần, rồi chạy xuống lề đường trong mưa để gọi taxi.
Ôn Lý kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác, muốn ngăn cô lại nhưng sức lực không bằng con ma men đang tràn đầy nhựa sống, trực tiếp bị kéo lên taxi.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, cần gạt nước phía trước xe hoạt động lặng lẽ.
Tài xế nhìn thấy hai cô gái ăn mặc xinh đẹp nhưng lại nồng nặc mùi rượu, vẻ mặt có chút khó coi, gõ vào vô lăng hỏi bọn họ đi đâu.
Ngay lúc Ôn Lý đang định nói địa chỉ nhà mình thì Trịnh Gia Tuần đã bịt miệng cô lại, nói với tài xế: "Đến Kim Vực."
Kim Vực là hộp đêm nổi tiếng nhất trên Quế Phường Tây Lộ, nơi những người nổi tiếng thường lui tới để tiêu tiền.
Ôn Lý đau đầu, một cô gái đang say rượu lại chạy đến hộp đêm chẳng khác nào là cừu dâng tới miệng sói hay sao?
Cô lấy điện thoại di động ra, phân vân có nên nhờ Trần Hạc Chinh giúp đỡ hay không, nhờ anh nói với Trần Hạc Nghênh là tiểu tổ tông của anh ấy đang làm loạn không?
Liệu nhờ như vậy có khiến mối quan hệ giữa Trịnh Gia Tuần và Trần Hạc Nghênh trở nên tồi tệ hơn nữa không?
Ôn Lý còn chưa kịp nghĩ ra, Trịnh Gia Tuần đột nhiên đi tới, tựa đầu vào Ôn Lý trên vai. Hơi thở của cô trộn lẫn mùi rượu và nước hoa, cười nói: "Ôn Lý, cô có muốn gặp Trần Hạc Chinh không? Chị Tuần sẽ dắt cô đi gặp anh ấy."
Ôn Lý giật mình, ngón tay đang bấm số khựng lại: "Ý chị là, Trần Hạc Chinh đang ở Kim Vực?"
"Không chỉ có anh ấy," Trịnh Gia Tuần vén mái tóc dài ra sau, nheo mắt, mùi rượu nồng cùng với cười rạng rỡ, "Còn có rất nhiều, rất rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp! Chị Tuần sẽ dắt cô đi gặp hết!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.