Chương 43
Kim Tử
02/12/2024
Người dịch: Chuk Chuk.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Cơn mưa rào trút xuống vào đêm khuya, hỗn loạn và vô cùng xối xả. Những hạt mưa rơi rải rác khắp mặt đất, mỗi hạt đều trong suốt như pha lê.
Dấu vết ẩm ướt giống như một tấm màn, trói buộc chặt người bên trong, ngăn chặn âm thanh.
Khi Ôn Lý bị Lương Chiêu Huy bắt được, cuối cùng cô cũng nhớ ra hắn là ai. Thật không may, đã quá muộn.
Cô bị nhấc lên, đôi chân gần như nhấc lên khỏi mặt đất, chỉ có ngón chân gần như không thể chạm đất. Miệng và mũi của cô đã bị lòng bàn tay rộng lớn của Lương Chiêu Huy bịt kín, toàn thân cô yếu ớt như mây. Lương Chiêu Huy thậm chí không nhìn Ôn Lý, hắn chỉ nhanh chóng kéo cô về phía cửa sau bất kể cô còn sống hay chết.
Có khói trên sàn nhảy, hỗn loạn giống như một nơi bí mật nơi những con quái vật sống cùng nhau. DJ đeo tai nghe và trang điểm đậm làm tôn lên vẻ quyến rũ giữa hai lông mày. Cô ấy xinh đẹp như một chú mèo, đứng trên một nơi cao, giơ một tay lên trên đầu, với một giọng nói mê hoặc người khác, cô ấy hét lên: "Are you ready!"
Đám đông hò hét cuồng nhiệt, không khí ngày càng trở nên nóng, mỗi lần hít thở đều cảm thấy nóng bức, hơi nóng tỏa ra từ trong ra ngoài.
Ôn Lý không cảm nhận được những thứ này, bầu không khí nồng nặc, tiếng nhạc điện tử hỗn loạn, cô tựa hồ đã mất đi ý thức, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, hiểu rõ mình sắp gặp phải chuyện gì.
Lương Chiêu Huy, tên khốn, bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra và thả tôi đi!
Cô muốn hét lên, nhưng đáng tiếc, giọng cô lại im bặt. Không thể nói hay khóc, những đầu ngón tay trắng nõn mất đi màu sắc, yếu ớt nhấc lên và duỗi ra như muốn tóm lấy thứ gì đó.
Cô chạm vào tóc một cô gái, móc đầu ngón tay của cô ấy và kéo thật mạnh. Cô gái vừa bị thương, quay lại chửi rủa. Đồng thời, Lương Chiêu Huy tăng tốc, đi nhanh qua khu vực này.
Khi cô gái quay lại, cô chỉ nhìn thấy có gì đó không ổn, nhưng lại bị bạn bè ngăn cản.
"Người ta đang giận nhau đấy," bạn bè nói với cô ấy, "cậu cứ để ý vậy chẳng khác nào tọc mạch chuyện của người khác."
Cô gái do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng không làm theo.
Ôn Lý mơ hồ cảm thấy cơ hội duy nhất để cầu cứu rồi được giải cứu của mình đã mất.
Chiếc ghế quầy bar cạnh bàn ăn đập vào eo Ôn Lý, phát ra tiếng vang lớn.
Cô đã học khiêu vũ từ khi còn nhỏ, chế độ ăn uống có kiểm soát, chỉ còn lại một lớp da mỏng ở eo và bụng, gần như có thể nhìn thấy xương, điều này cũng đủ đau khiến cô phải gập người.
Nhưng bây giờ cô còn thậm chí không thể cúi người xuống.
Bên ngoài cửa sau của Kim Vực là một con hẻm. Một số đèn đường đã bị cố tình phá vỡ, đèn LED với hoa văn hình học trên tường lúc sáng lúc không, tạo ra một góc tối có chủ ý.
Mấy cặp đôi thường tới đây âu yếm, quần áo trên người có chút tán loạn, gương mặt biểu tình hưng phấn. Lương Chiêu Huy ôm Ôn Lý đi ngang, hoàn toàn không để ý đến bọn họ.
Trước đây, hắn thường dừng lại và quay hai đoạn video ngắn, rồi đăng lên mạng nếu may mắn, hắncó thể bán lấy tiền tiêu vặt.
Nhưng bây giờ, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Người phụ nữ của Trần Hạc Chinh đang ở trong tay hắn.
Ý nghĩ này khiến hắn phát điên, khóe môi run lên, muốn cười, lộ ra một ngụm hàm răng trắng sứ.
Chỉ cần tra tấn cô gái này là có thể đánh bại Trần Hạc Chinh, thật dễ dàng làm sao.
Lương Chiêu Huy đã làm được điều mà không ai khác có thể làm được.
Nếu thành công tối nay, ngày mai hắn sẽ xuất cảnh. Các thủ tục đã hoàn tất từ lâu và hắn sẽ ra nước ngoài. Ngay cả khi Trần Hạc Chinh nổi điên, anh ta có thể làm gì hắn?
Hơn nữa, hắn ta rất cẩn thận, sẽ không làm chết người, dằn vặt cho cô một đêm đau khổ.
Lương Chiêu Huy suy nghĩ điên cuồng, thậm chí còn dự định mình sẽ sử dụng tư thế nào. Cô gái nhảy múa quanh năm mềm mại đến mức khi chơi cùng chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.
Nhân phẩm của Trần Hạc Chinh sẽ bị nghiền nát trong tay hắn, và anh ta sẽ không bao giờ lấy lại được vẻ kiêu ngạo của mình. Cho dù Trần Hạc Chinh có Đường Hòa đứng sau, còn có thể thế nào?
Công ty Tanghe mình xin phép đổi sang thành Đường Hòa cho hợp với bản gốc truyện nhé do mình dịch nhầm nên có sai sót ạ.
Anh ta còn có thể cao cao tại thượng, được đám đông vây quanh nữa sao?
Hắn muốn làm cho Trần Hạc Chinh nửa đời sau chỉ có hối hận.
Thật là vui vẻ!
Từ cửa sau đi ra, trời mưa to, cả thế giới ẩm ướt như đại dương.
Con hẻm vắng vẻ, thời tiết này càng ít người đến, càng khó vào, ngay cả một con chuột cũng không thấy.
Lương Chiêu Huy cõng Ôn Lý bước nhanh qua vũng nước trên đường. Cả hai đều không có ô, chẳng mấy chốc người họ ướt sũng, nước nhỏ giọt trên tóc.
Hắn mở khóa xe, đang định mở cửa để ném Ôn Lý vào ghế sau. Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một tia chớp, sau đó là tiếng sấm rền và tiếng ầm ầm khiến người ta tê cả da đầu.
Đột nhiên, tai của Lương Chiêu Huy run lên như co giật.
Hắn ta giống như một con thú bị mắc kẹt trên bờ vực của cái chết, thính giác của hắn ta cực kỳ nhạy bén, hắn ta nhận thấy một số âm thanh khác thường. Bàn tay đang giữ cửa xe khựng lại giữa không trung, hắn từ từ quay đầu nhìn về phía lối vào con hẻm.
Cùng lúc đó có tiếng "tách", đèn pha của nhiều ô tô cùng lúc bật sáng.
Con hẻm sáng như ban ngày, như có vô số quái vật sống về đêm, quái vật kêu gào và biến mất dưới ánh sáng mạnh mẽ.
Sự thay đổi đột ngột xảy ra, Lương Chiêu Huy vô thức thở dốc, run rẩy một chút. Khóe môi vừa nhếch lên vào lúc này không còn có thể gợi lên một nụ cười.
Hai chiếc ô tô, một chiếc bên trái và một chiếc bên phải, chặn lối vào con hẻm.
Một chiếc Aston và một chiếc Maybach, cả hai đều màu đen hoàn toàn, có logo sáng rõ ràng. Những hạt mưa rơi xuống khiến những bông hoa nước trong suốt nở rộ, tạo cho nó một cảm giác huyền bí khó tả.
Cũng đủ cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Hai chiếc xe này ở ngay đầu hàng, phía sau còn có những chiếc xe khác, Lương Chiêu Huy không biết có bao nhiêu chiếc xe, số lượng cụ thể cũng không dám đếm.
Bởi vì hắn đã nhìn thấy biển số của Aston và Maybach.
Dãy số trên bảng hiệu màu xanh rất quen thuộc với những người trẻ hay chơi ở Quế Phường Tây Lộ.
Là của cặp anh em họ Trần, cách nhau mười hai tuổi có ngoại hình vô cùng bắt mắt.
Con trai trưởng Hạc Nghênh, hung dữ và xảo huyệt, với mái tóc màu đen tuyền gọn gàng, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Con trai thứ Hạc Chinh, uy nghiêm và lạnh lùng, làn da trắng sứ, dường như xương cốt làm từ băng đá, luôn thờ ơ với thế giới phàm trần này.
Hai người này có một loại kiêu ngạo tự nhiên, họ hiếm khi xuất hiện trong hộp đêm trên Quế Phường Tây Lộ. Thỉnh thoảng, họ có giữ chỗ và mời một số đối tác có hoàn cảnh gia đình ngang bằng hoặc những người bạn có tính khí tương tự tham gia, những người bình thường đều không có cơ hội.
Chính vì không có cách nào tiếp cận nên con người càng tò mò và khao khát nó hơn. Mọi hành động của họ đều bị theo dõi, biển số xe đã được một người quan tâm ghi lại và lan truyền rầm rộ trong giới.
Lương Chiêu Huy nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là xe của Trần Hạc Chinh và Trần Hạc Nghênh.
Cánh tay của hắn vẫn nắm chặt Ôn Lý, nhưng nếu có người đến gần sẽ phát hiện hắn đang run rẩy, từ cổ tay đến các ngón tay, giống như đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo nào đó.
Mưa lớn trút xuống điên cuồng, sấm sét ầm ầm, cả thế giới tràn ngập hơi ẩm, thăng trầm và bùn lầy.
Cửa Aston từ bên trong lặng lẽ mở ra, đường viền đen tuyền hơi phản chiếu, tạo ra cảm giác ngột ngạt.
Lương Chiêu Huy tưởng rằng người xuống xe sẽ là Trần Hạc Chinh nên vô tình căng thẳng lưng và yết hầu của hắn nhấp nhô liên tục. Trên thực tế, Lương Chiêu Huy chưa bao giờ gặp Trần Hạc Chinh, vị trí của người kia cách hắn quá xa, cho dù hắn có nỗ lực thế nào cũng không thể với tới được.
Vì vậy, Lương Chiêu Huy ghen tị và căm ghét nên chỉ có thể dùng những thủ đoạn đê hèn này để cố gắng xúc phạm mặt mũi của Trần Hạc Chinh và làm tổn hại đến nhân phẩm của anh.
Người xuất hiện trước mặt Lương Chiêu Huy không phải là Trần Hạc Chinh, mà là một người đàn ông trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, mặc lễ phục và cầm một chiếc ô màu đen trên tay. Phía sau ông ta là một số thanh niên mặc quần áo giống nhau, đeo micro ống khí và tai nghe chiến thuật. Họ có vẻ như là đội vệ sĩ quen thuộc của Trần gia.
"Lương tiên sinh," người đàn ông trung niên tiến về phía trước vài bước, giọng điệu bình tĩnh như đang bàn giao công việc, "Ông chủ của tôi nói sẽ cho anh ba mươi giây, nếu anh buông cô Ôn ra, anh ấy sẽ để anh đi."
Sự căng thẳng và sợ hãi của Lương Chiêu Huy có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Hắn ta không nói gì mà chỉ nghiến răng, cơ bắp hai bên má căng thẳng thành một đường.
Con đường sâu trong ngõ rất hẹp, ô tô không thể vào được. Bên kia hoàn toàn bị xe cộ và vệ sĩ của nhà Trần gia chặn lại, trong tình huống này, hắn không còn đường thoát.
Lương Chiêu Huy thực sự không ngờ rằng hắn ta thậm chí không có cơ hội trốn thoát. Cùng lúc đó, hắn cũng không thể nghĩ ra, làm sao người của Trần gia lại đến đây nhanh như vậy. Từ lúc hắn hạ thủ với Ôn Lý, rồi lôi cô ra ngoài chỉ mới có mấy phút, còn có sự xuất hiện của Trần Hạc Nghênh.
Trần Hạc Chinh đã khiến hắn ta sợ hãi và không thể phản kháng. Bây giờ, Trần Hạc Chinh đã ở đây.
Chỉ vì một cô vũ công mà điều động người như quân đội!
Người đàn ông họ Trần này thật lợi hại!
Trong lòng Lương Chiếu Huy tràn ngập hận ý, đồng thời cũng sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Giang Ứng Lâm làm Trần Hạc Chinh bị thương, khi hắn ta vào tù, đều có thể nghe thấy sự đau đớn từ đối phương.
Hắn ta không muốn đi theo bước chân của Giang Ứng Lâm, hắn ta mạnh miệng nói, "Lời của ông, tôi không tin, mau gọi Trần Hạc Chinh ra đây, ba mặt một lời nói chuyện!".
Người đàn ông trung niên dường như nghe thấy một câu nói đùa, lắc đầu nói: "Lương tiên sinh, việc này là trái quy tắc."
Lời vừa nói ra liền có ẩy ý —— anh là thứ gì mà có thể yêu cầu ra như vậy..
Thời gian trôi qua từng giây, từng khung hình chạy qua.
Con hẻm hiển nhiên chật kín người và vô số phương tiện, nhưng lại không có một tiếng động nào, chỉ có mưa to, rơi ào ào như sương mù.
Người đàn ông trung niên cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Còn có mười lăm giây, Lương tiên sinh, xin hãy suy nghĩ kỹ và làm theo chỉ dẫn của sếp tôi, anh có thể rời đi."
Người ta nói rằng trung bình trong mười lăm giây, con người chớp mắt ba lần.
Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, khoảnh khắc này, đã trở nên dài vô tận.
Hiện trường gần như tĩnh lặng, nhưng không khí lại căng thẳng như núi nặng nề, khiến người ta khó thở.
Lương Chiêu Huy chớp mắt. Hắn không ngừng đếm từng giây trong đầu, biết rõ mình chỉ còn lại thời gian đếm ngược cuối cùng.
Cô gái vẫn nằm trong vòng tay hắn và bị hắn điều khiển, nhưng hắn không còn đủ dũng khí để làm bất cứ điều gì với cô, thậm chí là nghĩ đến điều đó.
Lương Chiêu Huy thừa nhận rằng hắn rất hối hận.
Trước đây kiêu ngạo và vui vẻ biết bao, giờ đây lại cảm thấy hối hận biết bao.
Hắn ta không nên có những suy nghĩ như vậy, hắn ta nên đợi đến ngày mai rồi ra nước ngoài và không bao giờ quay trở lại.
Bây giờ chuộc lỗi vẫn chưa muộn. Trần Hạc Chinh nói rằng sẽ để hắn ta đi, và hắn ta nhất định sẽ làm những gì anh ấy nói.
Nghĩ như vậy, Lương Chiếu Huy buông tay ra.
Đồng hồ đếm ngược ba mươi giây vừa trở về 0 vào lúc đó.
Hắn ta yêu cầu Ôn Lý dựa vào cửa xe đứng vững, còn hắn ta lùi lại với thái độ thỏa hiệp.
Mưa rơi khắp người cô, cái lạnh thấu xương khiến Ôn Lý tỉnh táo. Cô biết Trần Hạc Chinh đang đến.
Cô biết rằng A Chinh sẽ luôn xuất hiện và cứu cô, bảo vệ cô.
Anh ấy đã rất tốt.
Khoảnh khắc Lương Chiêu Huy thả lỏng tay, Ôn Lý cố gắng đi về phía lối vào con hẻm. Ở đó có ánh sáng ấm áp, và Trần Hạc Chinh chắc chắn đang ở đó.
Cô sợ hãi, tay chân mềm nhũn, mỗi bước đi đều khó khăn. Vệ sĩ lập tức đi tới, khoác áo khoác cho Ôn Lý, giơ chiếc ô màu đen cho cô.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, sau đó là một tiếng động lớn.
Ôn Lý sửng sốt, chậm rãi quay người lại, nhìn qua, trong tầm mắt là một cái bóng dài.
Cao và thẳng, với bộ quần áo đen cùng mái tóc đen, toàn thân anh tràn ngập một luồng khí kinh hãi, như thể anh đang kìm nén cơn tức giận cực lớn.
Qua màn mưa và sương mù, Ôn Lý nhìn thấy người đàn ông đang túm lấy lọn tóc xoăn sau gáy của Lương Chiêu Huy bằng động tác cực kỳ gọn gàng và sắc bén.
Người đàn ông tóm lấy Lương Chiêu Huy và giữ anh ta lại, sau đó đập thẳng đầu Lương Chiêu Huy vào cửa kính ô tô.
Một đòn tấn công rất ác liệt.
Một tiếng nổ vang lên và kính cửa sổ cứng bị vỡ hoàn toàn.
Thật khó để tưởng tượng là anh ấy đã dùng bao nhiêu lực để làm như vậy.
Ôn Lý vừa nhìn đã nhận ra người đó là ai.
Cô lẩm bẩm: "A Chinh."
Trần Hạc Chinh không có trong xe, anh ấy đã đến phía sau Lương Chiêu Huy, chìm trong bóng tối và ướt đẫm trong cơn mưa cuồng nhiệt.
Điều anh chờ đợi chính là khoảnh khắc Lương Chiêu Huy thả lỏng cảnh giác.
Anh muốn mạng sống của Lương Chiêu Huy.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Cơn mưa rào trút xuống vào đêm khuya, hỗn loạn và vô cùng xối xả. Những hạt mưa rơi rải rác khắp mặt đất, mỗi hạt đều trong suốt như pha lê.
Dấu vết ẩm ướt giống như một tấm màn, trói buộc chặt người bên trong, ngăn chặn âm thanh.
Khi Ôn Lý bị Lương Chiêu Huy bắt được, cuối cùng cô cũng nhớ ra hắn là ai. Thật không may, đã quá muộn.
Cô bị nhấc lên, đôi chân gần như nhấc lên khỏi mặt đất, chỉ có ngón chân gần như không thể chạm đất. Miệng và mũi của cô đã bị lòng bàn tay rộng lớn của Lương Chiêu Huy bịt kín, toàn thân cô yếu ớt như mây. Lương Chiêu Huy thậm chí không nhìn Ôn Lý, hắn chỉ nhanh chóng kéo cô về phía cửa sau bất kể cô còn sống hay chết.
Có khói trên sàn nhảy, hỗn loạn giống như một nơi bí mật nơi những con quái vật sống cùng nhau. DJ đeo tai nghe và trang điểm đậm làm tôn lên vẻ quyến rũ giữa hai lông mày. Cô ấy xinh đẹp như một chú mèo, đứng trên một nơi cao, giơ một tay lên trên đầu, với một giọng nói mê hoặc người khác, cô ấy hét lên: "Are you ready!"
Đám đông hò hét cuồng nhiệt, không khí ngày càng trở nên nóng, mỗi lần hít thở đều cảm thấy nóng bức, hơi nóng tỏa ra từ trong ra ngoài.
Ôn Lý không cảm nhận được những thứ này, bầu không khí nồng nặc, tiếng nhạc điện tử hỗn loạn, cô tựa hồ đã mất đi ý thức, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, hiểu rõ mình sắp gặp phải chuyện gì.
Lương Chiêu Huy, tên khốn, bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra và thả tôi đi!
Cô muốn hét lên, nhưng đáng tiếc, giọng cô lại im bặt. Không thể nói hay khóc, những đầu ngón tay trắng nõn mất đi màu sắc, yếu ớt nhấc lên và duỗi ra như muốn tóm lấy thứ gì đó.
Cô chạm vào tóc một cô gái, móc đầu ngón tay của cô ấy và kéo thật mạnh. Cô gái vừa bị thương, quay lại chửi rủa. Đồng thời, Lương Chiêu Huy tăng tốc, đi nhanh qua khu vực này.
Khi cô gái quay lại, cô chỉ nhìn thấy có gì đó không ổn, nhưng lại bị bạn bè ngăn cản.
"Người ta đang giận nhau đấy," bạn bè nói với cô ấy, "cậu cứ để ý vậy chẳng khác nào tọc mạch chuyện của người khác."
Cô gái do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng không làm theo.
Ôn Lý mơ hồ cảm thấy cơ hội duy nhất để cầu cứu rồi được giải cứu của mình đã mất.
Chiếc ghế quầy bar cạnh bàn ăn đập vào eo Ôn Lý, phát ra tiếng vang lớn.
Cô đã học khiêu vũ từ khi còn nhỏ, chế độ ăn uống có kiểm soát, chỉ còn lại một lớp da mỏng ở eo và bụng, gần như có thể nhìn thấy xương, điều này cũng đủ đau khiến cô phải gập người.
Nhưng bây giờ cô còn thậm chí không thể cúi người xuống.
Bên ngoài cửa sau của Kim Vực là một con hẻm. Một số đèn đường đã bị cố tình phá vỡ, đèn LED với hoa văn hình học trên tường lúc sáng lúc không, tạo ra một góc tối có chủ ý.
Mấy cặp đôi thường tới đây âu yếm, quần áo trên người có chút tán loạn, gương mặt biểu tình hưng phấn. Lương Chiêu Huy ôm Ôn Lý đi ngang, hoàn toàn không để ý đến bọn họ.
Trước đây, hắn thường dừng lại và quay hai đoạn video ngắn, rồi đăng lên mạng nếu may mắn, hắncó thể bán lấy tiền tiêu vặt.
Nhưng bây giờ, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Người phụ nữ của Trần Hạc Chinh đang ở trong tay hắn.
Ý nghĩ này khiến hắn phát điên, khóe môi run lên, muốn cười, lộ ra một ngụm hàm răng trắng sứ.
Chỉ cần tra tấn cô gái này là có thể đánh bại Trần Hạc Chinh, thật dễ dàng làm sao.
Lương Chiêu Huy đã làm được điều mà không ai khác có thể làm được.
Nếu thành công tối nay, ngày mai hắn sẽ xuất cảnh. Các thủ tục đã hoàn tất từ lâu và hắn sẽ ra nước ngoài. Ngay cả khi Trần Hạc Chinh nổi điên, anh ta có thể làm gì hắn?
Hơn nữa, hắn ta rất cẩn thận, sẽ không làm chết người, dằn vặt cho cô một đêm đau khổ.
Lương Chiêu Huy suy nghĩ điên cuồng, thậm chí còn dự định mình sẽ sử dụng tư thế nào. Cô gái nhảy múa quanh năm mềm mại đến mức khi chơi cùng chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.
Nhân phẩm của Trần Hạc Chinh sẽ bị nghiền nát trong tay hắn, và anh ta sẽ không bao giờ lấy lại được vẻ kiêu ngạo của mình. Cho dù Trần Hạc Chinh có Đường Hòa đứng sau, còn có thể thế nào?
Công ty Tanghe mình xin phép đổi sang thành Đường Hòa cho hợp với bản gốc truyện nhé do mình dịch nhầm nên có sai sót ạ.
Anh ta còn có thể cao cao tại thượng, được đám đông vây quanh nữa sao?
Hắn muốn làm cho Trần Hạc Chinh nửa đời sau chỉ có hối hận.
Thật là vui vẻ!
Từ cửa sau đi ra, trời mưa to, cả thế giới ẩm ướt như đại dương.
Con hẻm vắng vẻ, thời tiết này càng ít người đến, càng khó vào, ngay cả một con chuột cũng không thấy.
Lương Chiêu Huy cõng Ôn Lý bước nhanh qua vũng nước trên đường. Cả hai đều không có ô, chẳng mấy chốc người họ ướt sũng, nước nhỏ giọt trên tóc.
Hắn mở khóa xe, đang định mở cửa để ném Ôn Lý vào ghế sau. Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một tia chớp, sau đó là tiếng sấm rền và tiếng ầm ầm khiến người ta tê cả da đầu.
Đột nhiên, tai của Lương Chiêu Huy run lên như co giật.
Hắn ta giống như một con thú bị mắc kẹt trên bờ vực của cái chết, thính giác của hắn ta cực kỳ nhạy bén, hắn ta nhận thấy một số âm thanh khác thường. Bàn tay đang giữ cửa xe khựng lại giữa không trung, hắn từ từ quay đầu nhìn về phía lối vào con hẻm.
Cùng lúc đó có tiếng "tách", đèn pha của nhiều ô tô cùng lúc bật sáng.
Con hẻm sáng như ban ngày, như có vô số quái vật sống về đêm, quái vật kêu gào và biến mất dưới ánh sáng mạnh mẽ.
Sự thay đổi đột ngột xảy ra, Lương Chiêu Huy vô thức thở dốc, run rẩy một chút. Khóe môi vừa nhếch lên vào lúc này không còn có thể gợi lên một nụ cười.
Hai chiếc ô tô, một chiếc bên trái và một chiếc bên phải, chặn lối vào con hẻm.
Một chiếc Aston và một chiếc Maybach, cả hai đều màu đen hoàn toàn, có logo sáng rõ ràng. Những hạt mưa rơi xuống khiến những bông hoa nước trong suốt nở rộ, tạo cho nó một cảm giác huyền bí khó tả.
Cũng đủ cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Hai chiếc xe này ở ngay đầu hàng, phía sau còn có những chiếc xe khác, Lương Chiêu Huy không biết có bao nhiêu chiếc xe, số lượng cụ thể cũng không dám đếm.
Bởi vì hắn đã nhìn thấy biển số của Aston và Maybach.
Dãy số trên bảng hiệu màu xanh rất quen thuộc với những người trẻ hay chơi ở Quế Phường Tây Lộ.
Là của cặp anh em họ Trần, cách nhau mười hai tuổi có ngoại hình vô cùng bắt mắt.
Con trai trưởng Hạc Nghênh, hung dữ và xảo huyệt, với mái tóc màu đen tuyền gọn gàng, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Con trai thứ Hạc Chinh, uy nghiêm và lạnh lùng, làn da trắng sứ, dường như xương cốt làm từ băng đá, luôn thờ ơ với thế giới phàm trần này.
Hai người này có một loại kiêu ngạo tự nhiên, họ hiếm khi xuất hiện trong hộp đêm trên Quế Phường Tây Lộ. Thỉnh thoảng, họ có giữ chỗ và mời một số đối tác có hoàn cảnh gia đình ngang bằng hoặc những người bạn có tính khí tương tự tham gia, những người bình thường đều không có cơ hội.
Chính vì không có cách nào tiếp cận nên con người càng tò mò và khao khát nó hơn. Mọi hành động của họ đều bị theo dõi, biển số xe đã được một người quan tâm ghi lại và lan truyền rầm rộ trong giới.
Lương Chiêu Huy nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là xe của Trần Hạc Chinh và Trần Hạc Nghênh.
Cánh tay của hắn vẫn nắm chặt Ôn Lý, nhưng nếu có người đến gần sẽ phát hiện hắn đang run rẩy, từ cổ tay đến các ngón tay, giống như đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo nào đó.
Mưa lớn trút xuống điên cuồng, sấm sét ầm ầm, cả thế giới tràn ngập hơi ẩm, thăng trầm và bùn lầy.
Cửa Aston từ bên trong lặng lẽ mở ra, đường viền đen tuyền hơi phản chiếu, tạo ra cảm giác ngột ngạt.
Lương Chiêu Huy tưởng rằng người xuống xe sẽ là Trần Hạc Chinh nên vô tình căng thẳng lưng và yết hầu của hắn nhấp nhô liên tục. Trên thực tế, Lương Chiêu Huy chưa bao giờ gặp Trần Hạc Chinh, vị trí của người kia cách hắn quá xa, cho dù hắn có nỗ lực thế nào cũng không thể với tới được.
Vì vậy, Lương Chiêu Huy ghen tị và căm ghét nên chỉ có thể dùng những thủ đoạn đê hèn này để cố gắng xúc phạm mặt mũi của Trần Hạc Chinh và làm tổn hại đến nhân phẩm của anh.
Người xuất hiện trước mặt Lương Chiêu Huy không phải là Trần Hạc Chinh, mà là một người đàn ông trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, mặc lễ phục và cầm một chiếc ô màu đen trên tay. Phía sau ông ta là một số thanh niên mặc quần áo giống nhau, đeo micro ống khí và tai nghe chiến thuật. Họ có vẻ như là đội vệ sĩ quen thuộc của Trần gia.
"Lương tiên sinh," người đàn ông trung niên tiến về phía trước vài bước, giọng điệu bình tĩnh như đang bàn giao công việc, "Ông chủ của tôi nói sẽ cho anh ba mươi giây, nếu anh buông cô Ôn ra, anh ấy sẽ để anh đi."
Sự căng thẳng và sợ hãi của Lương Chiêu Huy có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Hắn ta không nói gì mà chỉ nghiến răng, cơ bắp hai bên má căng thẳng thành một đường.
Con đường sâu trong ngõ rất hẹp, ô tô không thể vào được. Bên kia hoàn toàn bị xe cộ và vệ sĩ của nhà Trần gia chặn lại, trong tình huống này, hắn không còn đường thoát.
Lương Chiêu Huy thực sự không ngờ rằng hắn ta thậm chí không có cơ hội trốn thoát. Cùng lúc đó, hắn cũng không thể nghĩ ra, làm sao người của Trần gia lại đến đây nhanh như vậy. Từ lúc hắn hạ thủ với Ôn Lý, rồi lôi cô ra ngoài chỉ mới có mấy phút, còn có sự xuất hiện của Trần Hạc Nghênh.
Trần Hạc Chinh đã khiến hắn ta sợ hãi và không thể phản kháng. Bây giờ, Trần Hạc Chinh đã ở đây.
Chỉ vì một cô vũ công mà điều động người như quân đội!
Người đàn ông họ Trần này thật lợi hại!
Trong lòng Lương Chiếu Huy tràn ngập hận ý, đồng thời cũng sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Giang Ứng Lâm làm Trần Hạc Chinh bị thương, khi hắn ta vào tù, đều có thể nghe thấy sự đau đớn từ đối phương.
Hắn ta không muốn đi theo bước chân của Giang Ứng Lâm, hắn ta mạnh miệng nói, "Lời của ông, tôi không tin, mau gọi Trần Hạc Chinh ra đây, ba mặt một lời nói chuyện!".
Người đàn ông trung niên dường như nghe thấy một câu nói đùa, lắc đầu nói: "Lương tiên sinh, việc này là trái quy tắc."
Lời vừa nói ra liền có ẩy ý —— anh là thứ gì mà có thể yêu cầu ra như vậy..
Thời gian trôi qua từng giây, từng khung hình chạy qua.
Con hẻm hiển nhiên chật kín người và vô số phương tiện, nhưng lại không có một tiếng động nào, chỉ có mưa to, rơi ào ào như sương mù.
Người đàn ông trung niên cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Còn có mười lăm giây, Lương tiên sinh, xin hãy suy nghĩ kỹ và làm theo chỉ dẫn của sếp tôi, anh có thể rời đi."
Người ta nói rằng trung bình trong mười lăm giây, con người chớp mắt ba lần.
Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, khoảnh khắc này, đã trở nên dài vô tận.
Hiện trường gần như tĩnh lặng, nhưng không khí lại căng thẳng như núi nặng nề, khiến người ta khó thở.
Lương Chiêu Huy chớp mắt. Hắn không ngừng đếm từng giây trong đầu, biết rõ mình chỉ còn lại thời gian đếm ngược cuối cùng.
Cô gái vẫn nằm trong vòng tay hắn và bị hắn điều khiển, nhưng hắn không còn đủ dũng khí để làm bất cứ điều gì với cô, thậm chí là nghĩ đến điều đó.
Lương Chiêu Huy thừa nhận rằng hắn rất hối hận.
Trước đây kiêu ngạo và vui vẻ biết bao, giờ đây lại cảm thấy hối hận biết bao.
Hắn ta không nên có những suy nghĩ như vậy, hắn ta nên đợi đến ngày mai rồi ra nước ngoài và không bao giờ quay trở lại.
Bây giờ chuộc lỗi vẫn chưa muộn. Trần Hạc Chinh nói rằng sẽ để hắn ta đi, và hắn ta nhất định sẽ làm những gì anh ấy nói.
Nghĩ như vậy, Lương Chiếu Huy buông tay ra.
Đồng hồ đếm ngược ba mươi giây vừa trở về 0 vào lúc đó.
Hắn ta yêu cầu Ôn Lý dựa vào cửa xe đứng vững, còn hắn ta lùi lại với thái độ thỏa hiệp.
Mưa rơi khắp người cô, cái lạnh thấu xương khiến Ôn Lý tỉnh táo. Cô biết Trần Hạc Chinh đang đến.
Cô biết rằng A Chinh sẽ luôn xuất hiện và cứu cô, bảo vệ cô.
Anh ấy đã rất tốt.
Khoảnh khắc Lương Chiêu Huy thả lỏng tay, Ôn Lý cố gắng đi về phía lối vào con hẻm. Ở đó có ánh sáng ấm áp, và Trần Hạc Chinh chắc chắn đang ở đó.
Cô sợ hãi, tay chân mềm nhũn, mỗi bước đi đều khó khăn. Vệ sĩ lập tức đi tới, khoác áo khoác cho Ôn Lý, giơ chiếc ô màu đen cho cô.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, sau đó là một tiếng động lớn.
Ôn Lý sửng sốt, chậm rãi quay người lại, nhìn qua, trong tầm mắt là một cái bóng dài.
Cao và thẳng, với bộ quần áo đen cùng mái tóc đen, toàn thân anh tràn ngập một luồng khí kinh hãi, như thể anh đang kìm nén cơn tức giận cực lớn.
Qua màn mưa và sương mù, Ôn Lý nhìn thấy người đàn ông đang túm lấy lọn tóc xoăn sau gáy của Lương Chiêu Huy bằng động tác cực kỳ gọn gàng và sắc bén.
Người đàn ông tóm lấy Lương Chiêu Huy và giữ anh ta lại, sau đó đập thẳng đầu Lương Chiêu Huy vào cửa kính ô tô.
Một đòn tấn công rất ác liệt.
Một tiếng nổ vang lên và kính cửa sổ cứng bị vỡ hoàn toàn.
Thật khó để tưởng tượng là anh ấy đã dùng bao nhiêu lực để làm như vậy.
Ôn Lý vừa nhìn đã nhận ra người đó là ai.
Cô lẩm bẩm: "A Chinh."
Trần Hạc Chinh không có trong xe, anh ấy đã đến phía sau Lương Chiêu Huy, chìm trong bóng tối và ướt đẫm trong cơn mưa cuồng nhiệt.
Điều anh chờ đợi chính là khoảnh khắc Lương Chiêu Huy thả lỏng cảnh giác.
Anh muốn mạng sống của Lương Chiêu Huy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.