Chương 6
Chanh Mặc Mạt
07/08/2023
"Không biết làm?" Thẩm Vân Trừ đem đĩa trái cây đặt bên cạnh.
Thẩm Gia Dận lắc đầu, cắm một miếng táo đưa cho cô, sau đó tự lấy một miếng cho mình "Không có tí thú vị nào cả, ngày nào cũng lặp đi lặp lại những cái đề toán này." Ném bút sang một bên, chăm chú ăn trái cây.
Cô ngồi ở bên kia, cầm lấy bài thi của cậu xem thử, ngay sau đó lấy bút chỉ trong túi đựng bút của cậu ra, khoanh mấy chỗ trong bài thứ nhất trên đề. "Còn nói không có gì thú vị? Ngay bài đầu tiên đã sai như vậy rồi."
"Chị, có thể đừng làm như thế không?" Thẩm Gia Dận kêu một tiếng, ném tăm xỉa răng đi.
Thẩm Vân Trừ không để ý, tiếp tục xem xuống dưới.
"Hôm nay tâm trạng chị không tốt sao?" Thấy cô không đáp lại mình, Thẩm Gia Dận hỏi đến cùng "Chị, từ lúc tan học em đã thấy chị cứ không tập trung mãi, ai chòng chị rồi?"
Cô kinh ngạc, không nghĩ tới cảm xúc bản thân cố gắng che giấu như vậy lại bị cậu phát hiện.
"Không có gì." Thẩm Vân Trừ chỉ thất thần một lát lại khôi phục như bình thường.
Thẩm Gia Dận di chuyển mâm trái cây ngăn cách giữa hai người bọn họ, thò lại gần. "Chị, không phải chị yêu đương rồi chứ? Là anh rể em sao?"
Thẩm Vân Trừ ngẩng đầu, tí nữa thì bị cái mặt dí sát gần của cậu dọa cho ngã ngửa, cô ném bút chì trong tay lên người cậu "Con nít con nôi, cả ngày chỉ nghĩ cái gì vậy?"
Ngoài miệng thì là giáo dục nghiêm túc, nhưng trong lòng đã sớm đau khổ đến không chịu được, cảm xúc bị giấu kín góc nào đó trong lòng ồ ạt đổ ra, cô cuối cùng cũng không áp chế được.
May mắn, đúng lúc di động rung lên, cô nhấn mở màn hình, nhân cơ hội tránh thoát Thẩm Gia Dận.
[Ville: Không cần khách sáo.]
Tin nhắn trả lời tin nhắn buổi sáng của cô.
Thẩm Gia Dận thò đầu ngó qua, cô lại tránh ra vài bước nữa cúi đầu nhắn tin trả lời.
[mây cuộn mây tan: Tháng sau tôi qua Paris công tác, nếu khi đó anh cũng ở đó, tôi mời anh ăn cơm, xem như cảm ơn anh nhiều năm nay vẫn luôn làm cố vấn pháp luật miễn phí cho tôi.]
Mười năm rồi, nhưng bọn họ chưa từng gặp nhau, Thẩm Vân Trừ cũng không biết dung nhan đăng sau của người có tên tài khoản Ville này là người như thế nào. Trước khi cô chưa từng có ý nghĩ sẽ gặp mặt ngoài đời với bạn trên mạng, nhưng lúc này đột nhiên lại nảy sinh lòng tham muốn thử xem sao, khung chat bỗng nhiên yên tĩnh.
Có thể là anh ta đi đang bận, cũng có thể là sự từ chối uyển chuyển của người ta.
CÔ cười cười, lại ngồi xuống, phát hiện Thẩm Gia Dận đang nhìn cô cười một cách kì lạ.
"Nhìn cái gì?"
"Em đang nghĩ là chị gái em xinh đẹp như hoa như này, mà tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được anh rể cho em?"
Màn hình lại sáng lên, là tin nhắn của Ville.
[Ville: Tháng sau? Không phải là đang nghỉ phép sao?]
[mây cuộn mây tan: Có vài chuyện xảy ra, đêm nay đột nhiên có quyết định vào tổ hạng mục mới, có khả năng trước tiên sẽ về New York làm việc.]
Trừ việc gặp người nhà, cô cũng không có lý do khác để ở lại.
Lúc này tin nhắn của Ville trả lời rất nhanh: Bận lắm sao? Vẫn còn bản thiết kế phải vẽ?"
Thẩm Vân Trừ nhìn Thẩm Gia Dận bên cạnh vừa làm bài thi vừa lén liếc mắt qua đây, trả lời: Không phải, đang kiểm tra bài tập cho em trai ngốc.
[Ville: /icon mỉm cười/]
Cô cũng nhắn lại một cái icon, thả di động xuống, tiện tay mở ra quyển bài tập vật lý của cậu.
Thẩm Gia Dận nhìn thấy lấy bút chọc trán "Chị, chị kiểm tra bài sai xong cho em đáp án đúng sao?"
"Nằm mơ đi, sai rồi thì tự mình tính lại." Thẩm Vân Trừ trừ lại tìm ra bài sai, cẩn thận từng bước đánh dấu lại.
"Thật là nghiêm khắc mà, chị nên đổi nghề làm giáo viên đi." Thẩm Gia Dận lẩm bẩm, nghe được tiếng chuông di động, cậu nhẹ nhàng thở ra "Chị, di động chị kêu kìa."
Di động đặt trên bàn kêu không ngừng, tiếng chuông điện thoại là chuông mặc định của apple, cô cũng không thay đổi sang cái khác.
Nhưng Thẩm Vân Trừ mãi không chịu nhận điện thoại.
Thẩm Gia Dận cảm thấy kì lạ, nhanh tay lẹ mắt lấy được "Cố Trình? Cố Trình là ai?"
"Trả điện thoại đây." Cô nắm cổ tay cậu, nhưng cậu đã nhanh nhẹn chuyển điện thoại sang tay kia.
Chẳng qua chỉ là một lúc chần chờ, mà tình huống hoàn toàn mất khống chế.
Thẩm Vân Trừ ảo não, nhíu mày, "Thẩm Gia Dận, trả điện thoại lại đây cho chị." Âm thanh hoàn toàn nghiêm túc.
Cô mím chặt môi, trong mắt tràn đầy tức giận, còn có chút hoảng loạn nữa.
Thẩm Gia Dận chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ như vậy của cô, lắp bắp sợ hãi, ngoan ngoãn đưa trả lại điện thoại.
Sau đó, cậu nhìn thấy chị gái trước nay đều dịu dàng ôn hòa cầm lấy di động đi thẳng.
Thẩm Vân Trừ ra khỏi phòng, đi qua phòng khách đến ban công, tiếng chuông điện thoại vẫn kêu không ngừng, tên Cố Trình hiện trên màn hình hơi chói mắt.
Cô ấn nhận điện thoại, chủ động hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Bên kia yên lặng vài giây mới nói: "Tài liệu độc quyền buổi sáng em bảo gửi cho anh, đã gửi chưa vậy? Anh chưa nhận được."
Thẩm Vân Trừ "à" một tiếng, kéo cửa kính ban công, nửa nằm bò ra rào chắn, nhìn đèn đường lay động phía dưới.
"Tài liệu đều ở trên máy tính, chờ em về nhà rồi gửi anh." Mắt hơi vướng, dường như có gì đó bay vào, cô dùng sức xoa xoa, lại xoa mạnh đến rơi cả kính áp tròng ra.
Mắt trái lập tức mờ nhòe đi.
Kính áp tròng dính ở đầu ngón tay cũng bị hỏng không đeo được nữa rồi, Thẩm Vân Trừ đóng cửa sổ lại, ném mắt kính vào thùng rác "Làm phiền anh rồi." Khách khí nói câu cảm ơn với anh.
"Vẫn đang ở bên ngoài sao?" Cố Trình hỏi.
Qua một chiếc di động, âm thanh của anh so với bên ngoài ấm áp dịu dàng hơn rất nhiều.
Cô tí nữa thì lại không khống chế được bản thân, nhưng không thể được.
"Đúng rồi, em ở nhà ba, lát nữa sẽ về." Cô trả lời có hơi lạnh nhạt.
"Chú ý an toàn."
Cố Trình dường như hơi cười, Thẩm Vân Trừ bỗng nhiên lại rất muốn khóc.
"Được, tạm biệt." Đành phải nhanh chóng tắt điện thoại.
Sau đó, một mình đứng ở ban công ngẩn người.
Cố Trình là bí mật sâu nhất trong lòng cô, từ rất lâu cô đã xem như báu vật trân quý mà cất giữ trong lòng, nhưng hiện tại.....
Thẩm Vân Trừ ngơ ngẩn ngửa đầu, không biết phải làm sao.
Ở lại thêm nửa tiếng nữa, cô rời khỏi nhà họ Thẩm, trước khi đi, cô lặng lẽ đem cái thẻ ngân hàng ba đưa bỏ lại vào trong túi áo khoác ba treo trên giá.
Cô từ chối để ba lái xe chở về, Thẩm Vân Trừ lên app gọi xe. Cũng gần 10 giờ rồi, cũng không còn nhiều xe taxi, nhưng mà cô vẫn còn chút ít may mắn, xe taxi gần nhất hiện là cách cô cũng chỉ mấy trăm mét.
Đi ra khỏi tiểu khu, cô nhìn thấy chiếc xe taxi màu cam phổ biến, biển số xe chính là biển số thể hiện trên phần mềm, thấy cô đến bác tài còn bật đèn xe ra hiệu.
Thẩm Vân Trừ bước nhanh qua, kéo cửa xe, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Không nghĩ đến ghế sau còn có một người nữa.
Nghe được tiếng vang, người đàn ông mặc tây trang từ từ ngẩng lên khỏi màn hình di động, nụ cười nhàn nhàn bên môi.
****
Tác giả có lời muốn nói: Bọt: Đổi nam chính đi, anh có bạn gái rồi cơ mà! @Cố Trình
Cố luật sự: Làm thể nào để mua thủ quân trên mạng vậy?
Bọt:???
Cố luật sư: mau thuê cho tôi 500 thủy quân để làm sập cái chỗ này đi, càng nhanh càng tốt.
Cố luật sư: Lúc ra tòa tôi sẽ tự làm luật sư bào chữa cho mình.
Bọt:....
P.s: Gần đây thấy mọi người đều tò mò với thời gian phát sinh chuyện xưa như trong văn án, tôi ở đây để giải thích chút. Cái này không phải chuyện xưa gương vỡ lại lành, đoạn ngắn trong văn án với chuyện xưa thật ra xảy ra cùng một năm. Còn gì khác mọi người từ từ đọc thì sẽ biết nha...
*****
Thẩm Vân Trừ giật mình, ngay sau đó làm như không có việc gì mà lên xe.
Trong xe rất âm, Cố Trình cởi áo khoác, chỉ mặc độc tây trang bên trong, hơi hơi gật đầu với cô.
"Sau anh lại ở đây?" Cô đóng cửa xe, ngồi dựa vào một bên cửa, liếc mắt nhìn anh.
Trên radio truyền đến tiếng nhạc <> của Lương Tĩnh Như, đây là bài hát yêu thích nhất của cô hồi cấp 3.
Cố Trình vẫn cầm di động, lười biếng dựa lưng trả lời "Trùng hợp."
Cái gì cũng không giải thích.
Tài xế xác nhận đơn ghép, sau đó nhìn qua kính chiếu hậu. Bộ dạng thản nhiên của người đàn ông ngồi trên xe đã lâu, nhưng không hề nhìn ra chút chột dạ của việc nói dối.
Ông im lặng cười, giảm âm lượng của radio xuống thấp.
Thẩm Vân Trừ nghe vậy ngơ ngác gật đầu, có quỷ mới tin anh.
Nhưng cô không hề có chút ý định truy hỏi tới cùng.
Xe khởi động, gió ngoài lạnh lẽo, cô kéo chặt áo khoác, thò người ra nhìn, lại phát hiện cửa sổ xe ghế phụ mở một nửa, gió lạnh ban đêm cứ vậy xông thẳng vào trong xe.
Thẩm Vân Trừ theo bản năng nghiêng đầu, Cố Trình đang chơi di động, ánh mắt tập trung. Ánh đèn ngoài cửa sổ yên lặng không tiếng động lướt qua mặt anh, dáng vẻ anh tuấn ngày thường nay lạ có chút nhu hòa khác biệt, làm người ta trầm mê.
Cô rũ mí mắt, giấy đi ý nghĩ trong đáy mắt.
Anh đã có bạn gái rồi.
Thẩm Vân Trừ lại dịch sang bên cạnh một chút, giống như là sắp dán vào cửa xe luôn rồi, vô cùng cách xa Cố Trình.
Cúi đầu, cô im lặng không nói.
"Buổi chiều, Sở Dự đã liên hệ với người phụ trách phòng làm việc của em." Cố Trình bỗng nhiên nói.
Cô phản ứng chậm nửa nhịp: "Nhanh như vậy sao?"
"Mắt làm sao vậy?" Anh bất thình lình thò lại gần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
Thẩm Vân Trừ theo bản năng lùi lại phía sau "Boong" một tiếng đập vào cửa sổ xe.
Không đau, nhưng cô cảm thấy mất mặt quá rồi.
Cố Trình nhịn cười giúp cô xoa xoa chỗ bị đập hỏi: "Kính áp tròng rơi mất rồi?"
"Ừ, rơi một cái." Thẩm Vân Trừ nhìn người đang xoa chỗ bị đụng đầu cho mình, không nghĩ anh vậy mà lại có thể nhìn ra.
Vốn dĩ trong nhà cô có kính áp tròng dự phòng, nhưng nước thuốc đã quá thời hạn, cô chỉ có thể nửa mù mà dùng một cái kính áp tròng.
Thẩm Gia Dận lắc đầu, cắm một miếng táo đưa cho cô, sau đó tự lấy một miếng cho mình "Không có tí thú vị nào cả, ngày nào cũng lặp đi lặp lại những cái đề toán này." Ném bút sang một bên, chăm chú ăn trái cây.
Cô ngồi ở bên kia, cầm lấy bài thi của cậu xem thử, ngay sau đó lấy bút chỉ trong túi đựng bút của cậu ra, khoanh mấy chỗ trong bài thứ nhất trên đề. "Còn nói không có gì thú vị? Ngay bài đầu tiên đã sai như vậy rồi."
"Chị, có thể đừng làm như thế không?" Thẩm Gia Dận kêu một tiếng, ném tăm xỉa răng đi.
Thẩm Vân Trừ không để ý, tiếp tục xem xuống dưới.
"Hôm nay tâm trạng chị không tốt sao?" Thấy cô không đáp lại mình, Thẩm Gia Dận hỏi đến cùng "Chị, từ lúc tan học em đã thấy chị cứ không tập trung mãi, ai chòng chị rồi?"
Cô kinh ngạc, không nghĩ tới cảm xúc bản thân cố gắng che giấu như vậy lại bị cậu phát hiện.
"Không có gì." Thẩm Vân Trừ chỉ thất thần một lát lại khôi phục như bình thường.
Thẩm Gia Dận di chuyển mâm trái cây ngăn cách giữa hai người bọn họ, thò lại gần. "Chị, không phải chị yêu đương rồi chứ? Là anh rể em sao?"
Thẩm Vân Trừ ngẩng đầu, tí nữa thì bị cái mặt dí sát gần của cậu dọa cho ngã ngửa, cô ném bút chì trong tay lên người cậu "Con nít con nôi, cả ngày chỉ nghĩ cái gì vậy?"
Ngoài miệng thì là giáo dục nghiêm túc, nhưng trong lòng đã sớm đau khổ đến không chịu được, cảm xúc bị giấu kín góc nào đó trong lòng ồ ạt đổ ra, cô cuối cùng cũng không áp chế được.
May mắn, đúng lúc di động rung lên, cô nhấn mở màn hình, nhân cơ hội tránh thoát Thẩm Gia Dận.
[Ville: Không cần khách sáo.]
Tin nhắn trả lời tin nhắn buổi sáng của cô.
Thẩm Gia Dận thò đầu ngó qua, cô lại tránh ra vài bước nữa cúi đầu nhắn tin trả lời.
[mây cuộn mây tan: Tháng sau tôi qua Paris công tác, nếu khi đó anh cũng ở đó, tôi mời anh ăn cơm, xem như cảm ơn anh nhiều năm nay vẫn luôn làm cố vấn pháp luật miễn phí cho tôi.]
Mười năm rồi, nhưng bọn họ chưa từng gặp nhau, Thẩm Vân Trừ cũng không biết dung nhan đăng sau của người có tên tài khoản Ville này là người như thế nào. Trước khi cô chưa từng có ý nghĩ sẽ gặp mặt ngoài đời với bạn trên mạng, nhưng lúc này đột nhiên lại nảy sinh lòng tham muốn thử xem sao, khung chat bỗng nhiên yên tĩnh.
Có thể là anh ta đi đang bận, cũng có thể là sự từ chối uyển chuyển của người ta.
CÔ cười cười, lại ngồi xuống, phát hiện Thẩm Gia Dận đang nhìn cô cười một cách kì lạ.
"Nhìn cái gì?"
"Em đang nghĩ là chị gái em xinh đẹp như hoa như này, mà tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được anh rể cho em?"
Màn hình lại sáng lên, là tin nhắn của Ville.
[Ville: Tháng sau? Không phải là đang nghỉ phép sao?]
[mây cuộn mây tan: Có vài chuyện xảy ra, đêm nay đột nhiên có quyết định vào tổ hạng mục mới, có khả năng trước tiên sẽ về New York làm việc.]
Trừ việc gặp người nhà, cô cũng không có lý do khác để ở lại.
Lúc này tin nhắn của Ville trả lời rất nhanh: Bận lắm sao? Vẫn còn bản thiết kế phải vẽ?"
Thẩm Vân Trừ nhìn Thẩm Gia Dận bên cạnh vừa làm bài thi vừa lén liếc mắt qua đây, trả lời: Không phải, đang kiểm tra bài tập cho em trai ngốc.
[Ville: /icon mỉm cười/]
Cô cũng nhắn lại một cái icon, thả di động xuống, tiện tay mở ra quyển bài tập vật lý của cậu.
Thẩm Gia Dận nhìn thấy lấy bút chọc trán "Chị, chị kiểm tra bài sai xong cho em đáp án đúng sao?"
"Nằm mơ đi, sai rồi thì tự mình tính lại." Thẩm Vân Trừ trừ lại tìm ra bài sai, cẩn thận từng bước đánh dấu lại.
"Thật là nghiêm khắc mà, chị nên đổi nghề làm giáo viên đi." Thẩm Gia Dận lẩm bẩm, nghe được tiếng chuông di động, cậu nhẹ nhàng thở ra "Chị, di động chị kêu kìa."
Di động đặt trên bàn kêu không ngừng, tiếng chuông điện thoại là chuông mặc định của apple, cô cũng không thay đổi sang cái khác.
Nhưng Thẩm Vân Trừ mãi không chịu nhận điện thoại.
Thẩm Gia Dận cảm thấy kì lạ, nhanh tay lẹ mắt lấy được "Cố Trình? Cố Trình là ai?"
"Trả điện thoại đây." Cô nắm cổ tay cậu, nhưng cậu đã nhanh nhẹn chuyển điện thoại sang tay kia.
Chẳng qua chỉ là một lúc chần chờ, mà tình huống hoàn toàn mất khống chế.
Thẩm Vân Trừ ảo não, nhíu mày, "Thẩm Gia Dận, trả điện thoại lại đây cho chị." Âm thanh hoàn toàn nghiêm túc.
Cô mím chặt môi, trong mắt tràn đầy tức giận, còn có chút hoảng loạn nữa.
Thẩm Gia Dận chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ như vậy của cô, lắp bắp sợ hãi, ngoan ngoãn đưa trả lại điện thoại.
Sau đó, cậu nhìn thấy chị gái trước nay đều dịu dàng ôn hòa cầm lấy di động đi thẳng.
Thẩm Vân Trừ ra khỏi phòng, đi qua phòng khách đến ban công, tiếng chuông điện thoại vẫn kêu không ngừng, tên Cố Trình hiện trên màn hình hơi chói mắt.
Cô ấn nhận điện thoại, chủ động hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Bên kia yên lặng vài giây mới nói: "Tài liệu độc quyền buổi sáng em bảo gửi cho anh, đã gửi chưa vậy? Anh chưa nhận được."
Thẩm Vân Trừ "à" một tiếng, kéo cửa kính ban công, nửa nằm bò ra rào chắn, nhìn đèn đường lay động phía dưới.
"Tài liệu đều ở trên máy tính, chờ em về nhà rồi gửi anh." Mắt hơi vướng, dường như có gì đó bay vào, cô dùng sức xoa xoa, lại xoa mạnh đến rơi cả kính áp tròng ra.
Mắt trái lập tức mờ nhòe đi.
Kính áp tròng dính ở đầu ngón tay cũng bị hỏng không đeo được nữa rồi, Thẩm Vân Trừ đóng cửa sổ lại, ném mắt kính vào thùng rác "Làm phiền anh rồi." Khách khí nói câu cảm ơn với anh.
"Vẫn đang ở bên ngoài sao?" Cố Trình hỏi.
Qua một chiếc di động, âm thanh của anh so với bên ngoài ấm áp dịu dàng hơn rất nhiều.
Cô tí nữa thì lại không khống chế được bản thân, nhưng không thể được.
"Đúng rồi, em ở nhà ba, lát nữa sẽ về." Cô trả lời có hơi lạnh nhạt.
"Chú ý an toàn."
Cố Trình dường như hơi cười, Thẩm Vân Trừ bỗng nhiên lại rất muốn khóc.
"Được, tạm biệt." Đành phải nhanh chóng tắt điện thoại.
Sau đó, một mình đứng ở ban công ngẩn người.
Cố Trình là bí mật sâu nhất trong lòng cô, từ rất lâu cô đã xem như báu vật trân quý mà cất giữ trong lòng, nhưng hiện tại.....
Thẩm Vân Trừ ngơ ngẩn ngửa đầu, không biết phải làm sao.
Ở lại thêm nửa tiếng nữa, cô rời khỏi nhà họ Thẩm, trước khi đi, cô lặng lẽ đem cái thẻ ngân hàng ba đưa bỏ lại vào trong túi áo khoác ba treo trên giá.
Cô từ chối để ba lái xe chở về, Thẩm Vân Trừ lên app gọi xe. Cũng gần 10 giờ rồi, cũng không còn nhiều xe taxi, nhưng mà cô vẫn còn chút ít may mắn, xe taxi gần nhất hiện là cách cô cũng chỉ mấy trăm mét.
Đi ra khỏi tiểu khu, cô nhìn thấy chiếc xe taxi màu cam phổ biến, biển số xe chính là biển số thể hiện trên phần mềm, thấy cô đến bác tài còn bật đèn xe ra hiệu.
Thẩm Vân Trừ bước nhanh qua, kéo cửa xe, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Không nghĩ đến ghế sau còn có một người nữa.
Nghe được tiếng vang, người đàn ông mặc tây trang từ từ ngẩng lên khỏi màn hình di động, nụ cười nhàn nhàn bên môi.
****
Tác giả có lời muốn nói: Bọt: Đổi nam chính đi, anh có bạn gái rồi cơ mà! @Cố Trình
Cố luật sự: Làm thể nào để mua thủ quân trên mạng vậy?
Bọt:???
Cố luật sư: mau thuê cho tôi 500 thủy quân để làm sập cái chỗ này đi, càng nhanh càng tốt.
Cố luật sư: Lúc ra tòa tôi sẽ tự làm luật sư bào chữa cho mình.
Bọt:....
P.s: Gần đây thấy mọi người đều tò mò với thời gian phát sinh chuyện xưa như trong văn án, tôi ở đây để giải thích chút. Cái này không phải chuyện xưa gương vỡ lại lành, đoạn ngắn trong văn án với chuyện xưa thật ra xảy ra cùng một năm. Còn gì khác mọi người từ từ đọc thì sẽ biết nha...
*****
Thẩm Vân Trừ giật mình, ngay sau đó làm như không có việc gì mà lên xe.
Trong xe rất âm, Cố Trình cởi áo khoác, chỉ mặc độc tây trang bên trong, hơi hơi gật đầu với cô.
"Sau anh lại ở đây?" Cô đóng cửa xe, ngồi dựa vào một bên cửa, liếc mắt nhìn anh.
Trên radio truyền đến tiếng nhạc <
Cố Trình vẫn cầm di động, lười biếng dựa lưng trả lời "Trùng hợp."
Cái gì cũng không giải thích.
Tài xế xác nhận đơn ghép, sau đó nhìn qua kính chiếu hậu. Bộ dạng thản nhiên của người đàn ông ngồi trên xe đã lâu, nhưng không hề nhìn ra chút chột dạ của việc nói dối.
Ông im lặng cười, giảm âm lượng của radio xuống thấp.
Thẩm Vân Trừ nghe vậy ngơ ngác gật đầu, có quỷ mới tin anh.
Nhưng cô không hề có chút ý định truy hỏi tới cùng.
Xe khởi động, gió ngoài lạnh lẽo, cô kéo chặt áo khoác, thò người ra nhìn, lại phát hiện cửa sổ xe ghế phụ mở một nửa, gió lạnh ban đêm cứ vậy xông thẳng vào trong xe.
Thẩm Vân Trừ theo bản năng nghiêng đầu, Cố Trình đang chơi di động, ánh mắt tập trung. Ánh đèn ngoài cửa sổ yên lặng không tiếng động lướt qua mặt anh, dáng vẻ anh tuấn ngày thường nay lạ có chút nhu hòa khác biệt, làm người ta trầm mê.
Cô rũ mí mắt, giấy đi ý nghĩ trong đáy mắt.
Anh đã có bạn gái rồi.
Thẩm Vân Trừ lại dịch sang bên cạnh một chút, giống như là sắp dán vào cửa xe luôn rồi, vô cùng cách xa Cố Trình.
Cúi đầu, cô im lặng không nói.
"Buổi chiều, Sở Dự đã liên hệ với người phụ trách phòng làm việc của em." Cố Trình bỗng nhiên nói.
Cô phản ứng chậm nửa nhịp: "Nhanh như vậy sao?"
"Mắt làm sao vậy?" Anh bất thình lình thò lại gần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
Thẩm Vân Trừ theo bản năng lùi lại phía sau "Boong" một tiếng đập vào cửa sổ xe.
Không đau, nhưng cô cảm thấy mất mặt quá rồi.
Cố Trình nhịn cười giúp cô xoa xoa chỗ bị đập hỏi: "Kính áp tròng rơi mất rồi?"
"Ừ, rơi một cái." Thẩm Vân Trừ nhìn người đang xoa chỗ bị đụng đầu cho mình, không nghĩ anh vậy mà lại có thể nhìn ra.
Vốn dĩ trong nhà cô có kính áp tròng dự phòng, nhưng nước thuốc đã quá thời hạn, cô chỉ có thể nửa mù mà dùng một cái kính áp tròng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.