Chương 87: Hình Nguyệt Anh
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
30/03/2023
Trần Thất mở mắt, nhìn bầu trời với ánh mắt hơi bất ngờ.
Hắn nhìn thấy một con linh thứu khổng lồ bay lượn trên một nghìn thước, phá mây cưỡi gió, coi thường đất trời.
Trần Thất đã lang thang gần huyện thành Tiểu Phái nhiều ngày nhưng mãi vẫn chưa phát hiện ra tung tích Loan Hề, hắn rất có kiên nhẫn, mặt khác cũng không nôn nóng. Hơn nữa, trước đây mỗi ngày tu vi của hắn đều tiến bộ thêm một phần, đấu với Loan Hề nắm chắc phần hơn, thời gian vĩnh viễn đều là của hắn, vội làm gì?
Trần Thất vừa mới tu luyện hai canh giờ, mới mở mắt ra lại trông thấy con linh thứu này, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Phải biết rằng linh thứu chưa từng xuất hiện ở Trung Thổ, chỉ có Tây Vực mới có. Núi linh thứu thậm chí còn được đặt theo tên của loại chim săn mồi này, liền có thể thấy linh thứu ở Tây Vực có địa vị cỡ nào, mấy trăm quốc gia bộ lạc ở Tây Vực phần lớn lều lấy linh thứu, thương lang làm vật tổ.
Trần Thất nhìn một hồi lẩm bẩm: “Lý Yên Yên cùng Lý Vân Nương từng nói với ta rằng núi Linh Thứu các nàng phái ra mười chín vị tỷ muội, Thương Lang Thần Cung cũng phái ra năm đại truyền nhân muốn tới Trung Thổ tìm kiếm trấn tự pháp khí Đại Kim Cương bị thất lạc. Không biết rằng rốt cuộc con linh thứu này trong hai nhà bọn họ là truyền nhân nhà nào nuôi dưỡng.”
Trần Thất búng tay liền có một đoàn mầm móng chân hỏa chợt lóe lên bay vào không trung vô tận, biến mất trong nháy mắt. Một lúc sau, con linh thứu đang bay lượn ngàn thước trên trời đột ngột rung chuyển toàn thân rồi từ trên trời rơi thẳng xuống. Trần Thất cứ như vậy nhìn con linh thứu, rơi xuống nửa đường thì toàn thân bốc cháy, rơi thêm trăm thước nữa thì lông vũ toàn thân đều biến thành màu đen tuyền, hai cánh giương ra lại bay ngược lên.
Trên không trung, con linh thứu biến hóa hình dạng bay loạn một lúc lâu rồi mới dần dần đáp xuống trước mặt Trần Thất.
Trần Thất vươn tay chỉ một cái, một luồng hỏa hệ pháp lực tinh thuần truyền tới, mầm móng chân hỏa trong cơ thể con linh thứu được cỗ pháp lực này tiếp tế lập tức trở nên tràn đầy. Không lâu sau một đạo Hỏa Nha Trận chú mới được hình thành trong đoàn mầm móng chân hỏa. Trần Thất cũng không dừng lại, đem chân khí bản thân thúc giục như cũ, con linh thứu mới tinh luyện này cũng tự cố gắng phối hợp với chủ nhân, qua ba bốn canh giờ thì toàn thân pháp lực của linh thứu đều đã được chuyển hóa, Mầm mống chân hỏa trong người cũng đều nâng lên pháp lực tầng năm.
Trần Thất mỉm cười, lúc này mới vẫy tay một cái đem hỏa nha vừa thu phục phóng lên bầu trời quan sát động tĩnh xung quanh.
Trần Thất trong lúc vô ý lại thu phục được Hỏa Nha thứ năm mươi ba, trong lòng vô cùng vui vẻ, lúc này thông qua đám Hỏa Nha vừa phóng ra, hắn đã phát hiện ra chủ nhân của con linh thứu.
Đó là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, trạc tuổi Loan Hề, nhưng khí phách gấp mười lần.
Nàng mặc một bộ áo giáp lông cáo mềm mại, làn da trắng nõn hòa cùng lông cáo trắng như tuyết, làm cho người ta sinh ra cảm thán không phân biệt được loại nào trắng hơn.
Quá trình Trần Thất thu phục linh thứu nàng cũng nhìn thấy, tiếc rằng nàng giỏi thuần hóa linh thứu nhưng lại không có tâm pháp thần bí như Hỏa Nha Trận, căn bản không thể nào cứu được linh thứu của chính mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn, một con linh thứu thật tốt cuối cùng biến thành hỏa nha đen thui.
Nàng mở cây cung màu vàng trên lưng giương lên mấy lần, nhưng lưỡng lự không bắn ra mũi tên sắc nhọn đã đặt sẵn trên đó, cuối cùng chỉ có thể tức giận giậm chân, vội vàng phi ngựa xuống dưới chạy thẳng đến chỗ hỏa nha hạ cánh.
Trần Thất lặng lẽ cười, hắn vốn không cần triệu hồi hỏa nha xuống dưới, làm như vậy chính là vì muốn dụ chủ nhân linh thứu đến. Bây giờ nàng đã vội vàng chạy tới nên hắn thoải mái nằm chờ, càng tăng thêm vài phần nắm chắc đối phương.
"Cho dù đó là người của núi Linh Thức hay là người của Thương Lang Thần Cung, nếu đã đến đây thì phải giết!"
Sau khi nghĩ đến Lý Yên Yên, trong lòng Trần Thất càng thêm sát khí, Thái Thượng Hóa Long Quyết cùng Hỏa Nha Trận đều là thuật chém giết, hơn nữa sinh ra liều lĩnh, cả hai hợp nhất sẽ dần dần dẫn đến hung bạo.
Trần Thất đợi đến khi nàng phi ngựa vội vã đến gần, lúc này mới hô một tiếng triệu hồi tất cả Hỏa Nha trở về. Toàn bộ thực lực Hỏa Nha Trận tâm pháp của hắn đều ở trên những Mầm mống chân hỏa này, Hỏa Nha không trở về bên người thì pháp lực liền yếu ớt cực điểm. Đối mặt với cô nương này Trần Thất cũng không muốn nhờ vả.
" Tiểu tặc kia, tại sao ngươi lại làm hại linh thứu của ta? Ngươi có biết linh thứu của ta phải vất vả thế nào mới có thể nuôi từ nhỏ đến lớn được không, một con linh thứu ít nhất cũng đáng giá bằng một trăm con lạc đà, mau bồi thường cho ta."
Cô nương kia nhìn thấy Trần Thất thì lập tức quát lớn, khởi binh hỏi tội. Trần Thất cười đáp: "linh thứu của ngươi đã bị ta thu thập bằng bí thuật, hiện tại đã trở thành linh cầm dưới trướng của ta, làm sao trả lại được? Nếu như vậy ta sẽ đền ngươi một số tiền, coi bồi thường thế nào?"
Cô nương kia nghe vậy thì giận dữ nói: “Bao nhiêu tiền của ngươi cũng không đổi được linh thứu của ta, mau đem linh thứu trả lại cho ta, nếu không ta sẽ bắn chết ngươi.”
Trần Thất thấy cô nương này kéo đoản cung màu vàng trong tay thì hơi sửng sốt, trong lòng hiểu rõ, thầm nghĩ: “Đệ tử núi Linh Thức, đều là thân mang đao kiếm. Cô nương này lại đeo cung tên, đích thị là đệ tử Thương Lang Thần Cung, ta nghe Lý Yên Yên cùng Lý Vân Nương nói người của Thương Lang Thần Cung đều mang họ Hình, cô nương này không biết tên gọi là gì, hẳn là một trong năm hậu duệ Thương Lang Thần Cung phái ra."
Trong lòng Trần Thất xoay chuyển rất nhiều, lạnh lùng quát: "Muốn bắn ta à? Hay là xem ta bắn ngươi đi!"
Trần Thất vươn tay chỉ một cái, bảy mươi hai mũi Hỏa Vũ Tiễn cùng nhau bay ra, hiện tại tu vi của hắn càng ngày càng uyên thâm, so với lúc trước đấu pháp khí cùng Hình Vô Cực thì tu vi không biết đã cao hơn bao lần. Lúc đó hắn vẫn ỷ vào Chân Long Pháo đánh bại Hình Vô Cực, đuổi tên này đi, bây giờ chạm trán với Hình Vô Cực, chỉ bằng chiêu thức bảy mươi hai mũi tên Hỏa Vũ Tiễn hợp lại bắn một tràng thì có thể đem truyền nhân của Thương Lang thần bắn chết, không cần tranh đấu nữa.
Cô nương này khí phách oai hùng, thấy Trần Thất không nói đạo lý như vậy thì trong lòng cũng là cả kinh. Nàng chưa bao giờ gặp qua “Xạ thuật” lợi hại như vậy. Cô chưa bao giờ gặp loại pháp thuật nào giống như Hỏa Vũ Tiễn, chỉ nghĩ rằng thủ đoạn của Trần Thất cùng Thương Lang Thần Cung của Thương Lang Thần bọn họ tương đương nhau. Nàng trong lòng ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Vậy ra nhân vật ở Trung Thổ lợi hại như vậy. Ta từ Tây Vực một đường đi đến Trung Thổ cũng chưa từng gặp nhân vật nào lợi hại đến thế, lần này rốt cục cũng thấy một người." Nhưng trong tay không hề chậm chút nào, một cây đoản cung giương lên bắn liên tiếp bảy phát, mỗi lần đều là bảy mũi Vũ Tiễn màu xanh cùng nhau bay ra, những mũi tên màu xanh sau khi rời cung liền hóa thành Thanh Lang rít gào bay vút lên va chạm vào bảy mươi hai mũi Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất.
Trần Thất hiện giờ tu vi tăng mạnh, càng có kinh nghiệm thao túng Hỏa Vũ Tiễn. Bảy mươi hai mũi tên lông vũ có thể biến hoá, đổi hướng hoặc lập tức giáng đòn, tốc độ của chúng tăng gấp bội, trong chốc lát sinh ra thiên quân vạn mã trên chiến trường, Trần Thất liền như một Đại tướng quân điều hành thuộc hạ của mình bao vây diệt trừ kẻ thù.
Cô nương này cũng quát một tiếng, bảy bảy bốn mươi chín con Thanh Lang liền như một tiểu đội xếp thành hàng, chia thành nhiều nhóm, hoặc hai bên ngăn cản, hoặc là va chạm trực diện, hoặc là chuyển vòng, chỉ trong giây lát liền đem Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất đối chọi mười mấy mũi. Hỏa vũ tiễn ẩn chứa Thái Dương Hỏa Lực, chạm vật thì lập tức phát nổ, tuy rằng cũng là một loại uy lực nhưng cũng được gọi là một loại điểm yếu. Sau khi kích nổ hơn mười mũi Hoả Vũ Tiễn, cô nương nhỏ này thủ pháp xảo diệu, bình tĩnh lập mưu, mở cây đoản cung trong tay mình bắn bảy phát Vũ Tiễn màu xanh một lần nữa.
Trần Thất không biết pháp lực cô nương nhỏ này đến tột cùng sâu cạn thế nào, hắn muốn thử trước một phen, dò xét nhược điểm của kẻ địch rồi mới trực tiếp đánh phá. Cho nên số lượng Hỏa Vũ Tiễn vẫn chưa gia tăng, chỉ là đem mấy mũi Hỏa Vũ Tiễn còn sót lại hóa thành quả cầu lửa đầy trời, từng chút từng chút mài mòn Thanh Lang Tiễn hộ thân của kẻ địch.
Trần Thất tu luyện lâu như vậy, bảy mươi hai mũi Hỏa Vũ Tiễn đầu tiên cũng chỉ có thể bắn được một hiệp, đến hiệp hai thì phải bớt đi một hai chục mũi tên, đợi đến bảy tám hiệp sau thì chỉ bắn được hai mươi ba mũi Hoả Vũ Tiễn. Đó là bởi vì tu vi của Hoả Nha trong cơ thể hắn cao thấp khác nhau, Mầm mống chân hỏa uy lực cũng có khác biệt, Trần Thất biết Hỏa Vũ Tiễn của mình có cực hạn nên cũng không muốn tuỳ ý lãng phí.
Cũng may Hỏa Vũ Tiễn không giống Vũ Tiễn tầm thường, không những có thể điều khiển mà còn có thể đổi hướng nhanh hay chậm tuỳ theo ý của chủ nhân thôi thúc, so với Vũ Tiễn tầm thường thì biến hóa rất nhiều, ngay cả cô nương kia bắn một phát mười bốn luợt Thương Lang Thần Trần Thất cũng thừa sức chống đỡ được. Trong trường hợp này hắn vẫn chiếm thế thượng phong.
Trần Thất bên này có chút tính toán, cô nương nhỏ kia lại có chút phiền não, nàng trong lòng thầm nghĩ: “Người này kĩ năng xạ thuật cũng thật lợi hại, có thể lập tức bắn ra nhiều Vũ Tiễn như vậy. So với Thương Lang Thần của ta cao minh hơn nhiều. Thương Lang Thần của ta chỉ có thể bắn ra bốn năm mươi lượt, pháp lực liền không thể… chống đỡ được nữa, hy vọng tiểu tặc này… so với ta duy trì kém hơn một chút. Hình Nguyệt Anh ta ở Tây Vực cũng là có tiếng tăm, cho dù là đệ tử trẻ tuổi của núi Linh Thứu cao minh hơn ta cũng chỉ có một hai người, thiếu niên vô danh này chẳng lẽ pháp lực thực sự còn có thể cao minh hơn ta?”
Ngay từ đầu Trần Thất chịu đựng một chút. Nữ đệ tử Thương Lang Thần Cung Hình Nguyệt Anh kia thường có thể sử dụng một mũi tên Thanh Lang Tiễn đấu lại một hai mũi Hỏa Vũ Tiễn. Đợi đến khi hai người đấu một hồi, Trần Thất nhận thấy pháp lực Thanh Lang Tiễn khí kình của đối phương không ngưng tụ bằng Hỏa Vũ Tiễn của mình, pháp thuật biến ảo Thanh Lang này xuất hiện không kịp, không thể ngưng tụ như ban đầu, chẳng những thân thể mỏng manh hẳn đi mà uy thế cũng khác xa so với lúc ban đầu.
Trần Thất mừng rỡ thấy đối thủ đọ sức với mình bị tiêu hao tinh lực, hai người đều tự sử dụng Hỏa Vũ Tiễn cùng Thanh Lang Tiễn do Thương Lang Thần Xạ biến thành, qua một nén nhang đánh nhau sống chết, Trần Thất ỷ vào Hỏa Vũ Tiễn cao siêu hơn đối thủ, thường thường một mũi Hỏa Vũ Tiễn có thể đấu lại hai ba mũi Thanh Lang Tiễn hợp lại, dần dần chiếm thế thượng phong.
Hình Nguyệt Anh cùng Trần Thất đấu một hồi, thấy Thanh Lang Tiễn của mình có chiều hướng thua kém, liền mở ra đoản cung bắn lại bảy phát Thanh Lang Tiễn. Trần Thất bật cười, không chịu phóng tiếp Hỏa Vũ Tiễn ra mà thu hai tay về phía dưới sườn, một khẩu Chân Long Pháo mạnh mẽ bá đạo oanh tạc ra ngoài.
Hình Nguyệt Anh thấy tiểu tặc Trần Thất còn có hung khí, lập tức đảo mắt trợn tròn, nàng không sợ hãi bối rối mà quát lớn:
- Tiểu tặc, là ngươi ép ta ra thủ đoạn lợi hại này, chết cũng đừng trách ta!
Hắn nhìn thấy một con linh thứu khổng lồ bay lượn trên một nghìn thước, phá mây cưỡi gió, coi thường đất trời.
Trần Thất đã lang thang gần huyện thành Tiểu Phái nhiều ngày nhưng mãi vẫn chưa phát hiện ra tung tích Loan Hề, hắn rất có kiên nhẫn, mặt khác cũng không nôn nóng. Hơn nữa, trước đây mỗi ngày tu vi của hắn đều tiến bộ thêm một phần, đấu với Loan Hề nắm chắc phần hơn, thời gian vĩnh viễn đều là của hắn, vội làm gì?
Trần Thất vừa mới tu luyện hai canh giờ, mới mở mắt ra lại trông thấy con linh thứu này, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Phải biết rằng linh thứu chưa từng xuất hiện ở Trung Thổ, chỉ có Tây Vực mới có. Núi linh thứu thậm chí còn được đặt theo tên của loại chim săn mồi này, liền có thể thấy linh thứu ở Tây Vực có địa vị cỡ nào, mấy trăm quốc gia bộ lạc ở Tây Vực phần lớn lều lấy linh thứu, thương lang làm vật tổ.
Trần Thất nhìn một hồi lẩm bẩm: “Lý Yên Yên cùng Lý Vân Nương từng nói với ta rằng núi Linh Thứu các nàng phái ra mười chín vị tỷ muội, Thương Lang Thần Cung cũng phái ra năm đại truyền nhân muốn tới Trung Thổ tìm kiếm trấn tự pháp khí Đại Kim Cương bị thất lạc. Không biết rằng rốt cuộc con linh thứu này trong hai nhà bọn họ là truyền nhân nhà nào nuôi dưỡng.”
Trần Thất búng tay liền có một đoàn mầm móng chân hỏa chợt lóe lên bay vào không trung vô tận, biến mất trong nháy mắt. Một lúc sau, con linh thứu đang bay lượn ngàn thước trên trời đột ngột rung chuyển toàn thân rồi từ trên trời rơi thẳng xuống. Trần Thất cứ như vậy nhìn con linh thứu, rơi xuống nửa đường thì toàn thân bốc cháy, rơi thêm trăm thước nữa thì lông vũ toàn thân đều biến thành màu đen tuyền, hai cánh giương ra lại bay ngược lên.
Trên không trung, con linh thứu biến hóa hình dạng bay loạn một lúc lâu rồi mới dần dần đáp xuống trước mặt Trần Thất.
Trần Thất vươn tay chỉ một cái, một luồng hỏa hệ pháp lực tinh thuần truyền tới, mầm móng chân hỏa trong cơ thể con linh thứu được cỗ pháp lực này tiếp tế lập tức trở nên tràn đầy. Không lâu sau một đạo Hỏa Nha Trận chú mới được hình thành trong đoàn mầm móng chân hỏa. Trần Thất cũng không dừng lại, đem chân khí bản thân thúc giục như cũ, con linh thứu mới tinh luyện này cũng tự cố gắng phối hợp với chủ nhân, qua ba bốn canh giờ thì toàn thân pháp lực của linh thứu đều đã được chuyển hóa, Mầm mống chân hỏa trong người cũng đều nâng lên pháp lực tầng năm.
Trần Thất mỉm cười, lúc này mới vẫy tay một cái đem hỏa nha vừa thu phục phóng lên bầu trời quan sát động tĩnh xung quanh.
Trần Thất trong lúc vô ý lại thu phục được Hỏa Nha thứ năm mươi ba, trong lòng vô cùng vui vẻ, lúc này thông qua đám Hỏa Nha vừa phóng ra, hắn đã phát hiện ra chủ nhân của con linh thứu.
Đó là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, trạc tuổi Loan Hề, nhưng khí phách gấp mười lần.
Nàng mặc một bộ áo giáp lông cáo mềm mại, làn da trắng nõn hòa cùng lông cáo trắng như tuyết, làm cho người ta sinh ra cảm thán không phân biệt được loại nào trắng hơn.
Quá trình Trần Thất thu phục linh thứu nàng cũng nhìn thấy, tiếc rằng nàng giỏi thuần hóa linh thứu nhưng lại không có tâm pháp thần bí như Hỏa Nha Trận, căn bản không thể nào cứu được linh thứu của chính mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn, một con linh thứu thật tốt cuối cùng biến thành hỏa nha đen thui.
Nàng mở cây cung màu vàng trên lưng giương lên mấy lần, nhưng lưỡng lự không bắn ra mũi tên sắc nhọn đã đặt sẵn trên đó, cuối cùng chỉ có thể tức giận giậm chân, vội vàng phi ngựa xuống dưới chạy thẳng đến chỗ hỏa nha hạ cánh.
Trần Thất lặng lẽ cười, hắn vốn không cần triệu hồi hỏa nha xuống dưới, làm như vậy chính là vì muốn dụ chủ nhân linh thứu đến. Bây giờ nàng đã vội vàng chạy tới nên hắn thoải mái nằm chờ, càng tăng thêm vài phần nắm chắc đối phương.
"Cho dù đó là người của núi Linh Thức hay là người của Thương Lang Thần Cung, nếu đã đến đây thì phải giết!"
Sau khi nghĩ đến Lý Yên Yên, trong lòng Trần Thất càng thêm sát khí, Thái Thượng Hóa Long Quyết cùng Hỏa Nha Trận đều là thuật chém giết, hơn nữa sinh ra liều lĩnh, cả hai hợp nhất sẽ dần dần dẫn đến hung bạo.
Trần Thất đợi đến khi nàng phi ngựa vội vã đến gần, lúc này mới hô một tiếng triệu hồi tất cả Hỏa Nha trở về. Toàn bộ thực lực Hỏa Nha Trận tâm pháp của hắn đều ở trên những Mầm mống chân hỏa này, Hỏa Nha không trở về bên người thì pháp lực liền yếu ớt cực điểm. Đối mặt với cô nương này Trần Thất cũng không muốn nhờ vả.
" Tiểu tặc kia, tại sao ngươi lại làm hại linh thứu của ta? Ngươi có biết linh thứu của ta phải vất vả thế nào mới có thể nuôi từ nhỏ đến lớn được không, một con linh thứu ít nhất cũng đáng giá bằng một trăm con lạc đà, mau bồi thường cho ta."
Cô nương kia nhìn thấy Trần Thất thì lập tức quát lớn, khởi binh hỏi tội. Trần Thất cười đáp: "linh thứu của ngươi đã bị ta thu thập bằng bí thuật, hiện tại đã trở thành linh cầm dưới trướng của ta, làm sao trả lại được? Nếu như vậy ta sẽ đền ngươi một số tiền, coi bồi thường thế nào?"
Cô nương kia nghe vậy thì giận dữ nói: “Bao nhiêu tiền của ngươi cũng không đổi được linh thứu của ta, mau đem linh thứu trả lại cho ta, nếu không ta sẽ bắn chết ngươi.”
Trần Thất thấy cô nương này kéo đoản cung màu vàng trong tay thì hơi sửng sốt, trong lòng hiểu rõ, thầm nghĩ: “Đệ tử núi Linh Thức, đều là thân mang đao kiếm. Cô nương này lại đeo cung tên, đích thị là đệ tử Thương Lang Thần Cung, ta nghe Lý Yên Yên cùng Lý Vân Nương nói người của Thương Lang Thần Cung đều mang họ Hình, cô nương này không biết tên gọi là gì, hẳn là một trong năm hậu duệ Thương Lang Thần Cung phái ra."
Trong lòng Trần Thất xoay chuyển rất nhiều, lạnh lùng quát: "Muốn bắn ta à? Hay là xem ta bắn ngươi đi!"
Trần Thất vươn tay chỉ một cái, bảy mươi hai mũi Hỏa Vũ Tiễn cùng nhau bay ra, hiện tại tu vi của hắn càng ngày càng uyên thâm, so với lúc trước đấu pháp khí cùng Hình Vô Cực thì tu vi không biết đã cao hơn bao lần. Lúc đó hắn vẫn ỷ vào Chân Long Pháo đánh bại Hình Vô Cực, đuổi tên này đi, bây giờ chạm trán với Hình Vô Cực, chỉ bằng chiêu thức bảy mươi hai mũi tên Hỏa Vũ Tiễn hợp lại bắn một tràng thì có thể đem truyền nhân của Thương Lang thần bắn chết, không cần tranh đấu nữa.
Cô nương này khí phách oai hùng, thấy Trần Thất không nói đạo lý như vậy thì trong lòng cũng là cả kinh. Nàng chưa bao giờ gặp qua “Xạ thuật” lợi hại như vậy. Cô chưa bao giờ gặp loại pháp thuật nào giống như Hỏa Vũ Tiễn, chỉ nghĩ rằng thủ đoạn của Trần Thất cùng Thương Lang Thần Cung của Thương Lang Thần bọn họ tương đương nhau. Nàng trong lòng ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Vậy ra nhân vật ở Trung Thổ lợi hại như vậy. Ta từ Tây Vực một đường đi đến Trung Thổ cũng chưa từng gặp nhân vật nào lợi hại đến thế, lần này rốt cục cũng thấy một người." Nhưng trong tay không hề chậm chút nào, một cây đoản cung giương lên bắn liên tiếp bảy phát, mỗi lần đều là bảy mũi Vũ Tiễn màu xanh cùng nhau bay ra, những mũi tên màu xanh sau khi rời cung liền hóa thành Thanh Lang rít gào bay vút lên va chạm vào bảy mươi hai mũi Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất.
Trần Thất hiện giờ tu vi tăng mạnh, càng có kinh nghiệm thao túng Hỏa Vũ Tiễn. Bảy mươi hai mũi tên lông vũ có thể biến hoá, đổi hướng hoặc lập tức giáng đòn, tốc độ của chúng tăng gấp bội, trong chốc lát sinh ra thiên quân vạn mã trên chiến trường, Trần Thất liền như một Đại tướng quân điều hành thuộc hạ của mình bao vây diệt trừ kẻ thù.
Cô nương này cũng quát một tiếng, bảy bảy bốn mươi chín con Thanh Lang liền như một tiểu đội xếp thành hàng, chia thành nhiều nhóm, hoặc hai bên ngăn cản, hoặc là va chạm trực diện, hoặc là chuyển vòng, chỉ trong giây lát liền đem Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất đối chọi mười mấy mũi. Hỏa vũ tiễn ẩn chứa Thái Dương Hỏa Lực, chạm vật thì lập tức phát nổ, tuy rằng cũng là một loại uy lực nhưng cũng được gọi là một loại điểm yếu. Sau khi kích nổ hơn mười mũi Hoả Vũ Tiễn, cô nương nhỏ này thủ pháp xảo diệu, bình tĩnh lập mưu, mở cây đoản cung trong tay mình bắn bảy phát Vũ Tiễn màu xanh một lần nữa.
Trần Thất không biết pháp lực cô nương nhỏ này đến tột cùng sâu cạn thế nào, hắn muốn thử trước một phen, dò xét nhược điểm của kẻ địch rồi mới trực tiếp đánh phá. Cho nên số lượng Hỏa Vũ Tiễn vẫn chưa gia tăng, chỉ là đem mấy mũi Hỏa Vũ Tiễn còn sót lại hóa thành quả cầu lửa đầy trời, từng chút từng chút mài mòn Thanh Lang Tiễn hộ thân của kẻ địch.
Trần Thất tu luyện lâu như vậy, bảy mươi hai mũi Hỏa Vũ Tiễn đầu tiên cũng chỉ có thể bắn được một hiệp, đến hiệp hai thì phải bớt đi một hai chục mũi tên, đợi đến bảy tám hiệp sau thì chỉ bắn được hai mươi ba mũi Hoả Vũ Tiễn. Đó là bởi vì tu vi của Hoả Nha trong cơ thể hắn cao thấp khác nhau, Mầm mống chân hỏa uy lực cũng có khác biệt, Trần Thất biết Hỏa Vũ Tiễn của mình có cực hạn nên cũng không muốn tuỳ ý lãng phí.
Cũng may Hỏa Vũ Tiễn không giống Vũ Tiễn tầm thường, không những có thể điều khiển mà còn có thể đổi hướng nhanh hay chậm tuỳ theo ý của chủ nhân thôi thúc, so với Vũ Tiễn tầm thường thì biến hóa rất nhiều, ngay cả cô nương kia bắn một phát mười bốn luợt Thương Lang Thần Trần Thất cũng thừa sức chống đỡ được. Trong trường hợp này hắn vẫn chiếm thế thượng phong.
Trần Thất bên này có chút tính toán, cô nương nhỏ kia lại có chút phiền não, nàng trong lòng thầm nghĩ: “Người này kĩ năng xạ thuật cũng thật lợi hại, có thể lập tức bắn ra nhiều Vũ Tiễn như vậy. So với Thương Lang Thần của ta cao minh hơn nhiều. Thương Lang Thần của ta chỉ có thể bắn ra bốn năm mươi lượt, pháp lực liền không thể… chống đỡ được nữa, hy vọng tiểu tặc này… so với ta duy trì kém hơn một chút. Hình Nguyệt Anh ta ở Tây Vực cũng là có tiếng tăm, cho dù là đệ tử trẻ tuổi của núi Linh Thứu cao minh hơn ta cũng chỉ có một hai người, thiếu niên vô danh này chẳng lẽ pháp lực thực sự còn có thể cao minh hơn ta?”
Ngay từ đầu Trần Thất chịu đựng một chút. Nữ đệ tử Thương Lang Thần Cung Hình Nguyệt Anh kia thường có thể sử dụng một mũi tên Thanh Lang Tiễn đấu lại một hai mũi Hỏa Vũ Tiễn. Đợi đến khi hai người đấu một hồi, Trần Thất nhận thấy pháp lực Thanh Lang Tiễn khí kình của đối phương không ngưng tụ bằng Hỏa Vũ Tiễn của mình, pháp thuật biến ảo Thanh Lang này xuất hiện không kịp, không thể ngưng tụ như ban đầu, chẳng những thân thể mỏng manh hẳn đi mà uy thế cũng khác xa so với lúc ban đầu.
Trần Thất mừng rỡ thấy đối thủ đọ sức với mình bị tiêu hao tinh lực, hai người đều tự sử dụng Hỏa Vũ Tiễn cùng Thanh Lang Tiễn do Thương Lang Thần Xạ biến thành, qua một nén nhang đánh nhau sống chết, Trần Thất ỷ vào Hỏa Vũ Tiễn cao siêu hơn đối thủ, thường thường một mũi Hỏa Vũ Tiễn có thể đấu lại hai ba mũi Thanh Lang Tiễn hợp lại, dần dần chiếm thế thượng phong.
Hình Nguyệt Anh cùng Trần Thất đấu một hồi, thấy Thanh Lang Tiễn của mình có chiều hướng thua kém, liền mở ra đoản cung bắn lại bảy phát Thanh Lang Tiễn. Trần Thất bật cười, không chịu phóng tiếp Hỏa Vũ Tiễn ra mà thu hai tay về phía dưới sườn, một khẩu Chân Long Pháo mạnh mẽ bá đạo oanh tạc ra ngoài.
Hình Nguyệt Anh thấy tiểu tặc Trần Thất còn có hung khí, lập tức đảo mắt trợn tròn, nàng không sợ hãi bối rối mà quát lớn:
- Tiểu tặc, là ngươi ép ta ra thủ đoạn lợi hại này, chết cũng đừng trách ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.