Chương 113: Tử ngọc giản
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
30/03/2023
Trần Thất cười nói:
- Lúc chúng ta mới gặp nhau, mọi người cũng không thân lắm nên có chút giấu diếm là việc nên làm, đâu cần nghiêm túc như vậy chứ?
Hứa Lý và Ứng Ưng lôi kéo Trần Thất nói:
- Bọn ta tạm thời đi tìm nơi bí mật rồi lại phân trần kỹ càng với Thất thiếu sau.
Trần Thất hơi sững sờ, thấy sắc mặt của Hứa Lý và Ứng Ưng vô cùng nghiêm túc, liền nói:
- Không cần đi tìm chỗ khác, hai vị ca ca theo ta đi vào bên trong là được.
Trần Thất lắc tay áo một cái liền có một tòa bảo tháp nhỏ mà tinh xảo, bay lên trên nóc kệ hàng của một cửa tiệm, hắn kéo Hứa Lý và Ứng Ưng vừa suy nghĩ liền trốn vào bên trong Kim Cương Tháp.
Tòa Kim Cương Tháp này đã được Trần Thất tế luyện, đã diễn hóa thành hai mươi tám tầng, diện tích mỗi một tầng cũng lớn hơn ban đầu rất nhiều. Trần Thất dẫn theo Hứa Lý, Ứng Ưng đặt chân vào tầng thứ nhất của Kim Cương Tháp, hai thiếu niên này ngay lập tức rất đỗi ngạc nhiên mà ở trong tầng này chạy tới chạy lui, vậy mà tạm thời quên mất nói chuyện với Trần Thất.
Hứa Lý ghé vào chỗ của Kim Cương Tháp nhìn ra ngoài, miệng kêu liên tục:
- Ưng thiếu nhanh tới. Ưng thiếu nhanh tới đây đi.
Ưng thiếu chạy nhanh qua, từ chỗ bả vai của Hứa Lý nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy người đi lại trên đường đều trở nên to lớn vô cùng, con đường phòng ốc cũng trở nên cao to hẳn lên, từ trong Kim Cương Tháp nhìn ra thế giới giống như trở nên to lớn gấp mấy trăm lần, thoạt nhìn vô cùng kỳ diệu.
Hai người nhìn tới nghiện, rất lâu sau mới thu tầm mắt từ ngoài cửa về, lúc này Hứa Lý và Ứng Ưng mới nhìn thấy tầng thứ nhất của tòa bảo tháp này vậy mà có rất nhiều vàng bạc châu báu, áo giáp binh khí, rất nhiều đồ vật để sử dụng, đều phân loại đặt bên trong tầng thứ nhất bảo tháp rộng khoảng trăm bước này, có thêm một đám ánh sáng màu vàng lơ lửng ở chính giữa tầng bảo tháp, có từng tia từng sợi ánh sáng nối tiếp với nó giống như đang rót vào một luồng năng lượng.
Đám ánh sáng màu vàng kia co duỗi liên tục, giống như có sinh mệnh vậy, ngay lúc Hứa Lý và Ứng Ưng nhìn nó, đám ánh sáng màu vàng này bỗng nhiên rung một cái, phun ra một miếng Phù Tiền vàng rực rỡ rơi xuống mặt đất, cùng với sáu bảy miếng Phù Tiền xếp thành một đống.
Hứa Lý tán thưởng rất lâu, lúc này mới nói với Trần Thất:
- Thất thiếu, tòa động phủ của thượng cổ tiên nhân kia ta với Ứng Ưng đã từng vào rồi, còn lấy được một quyển đồ vật, đây là bí mật mà bọn ta giấu ngươi. Vốn dĩ chuyện này bọn ta đã nói rõ rồi, sẽ không nói với ai cả, nhưng Thất thiếu lại không giống, mọi người đều giống như huynh đệ vậy nên chúng ta còn giấu giếm nữa thì không đủ tình nghĩa bằng hữu rồi.
Trần Thất vốn nghĩ cho dù Hứa Lý và Ứng Ưng nói chuyện gì thì mình cũng sẽ không lộ vẻ xúc động. Nhưng câu nói này của Hứa Lý lại làm Trần Thất suýt nữa thì nhảy dựng lên, hét lớn:
- Cái gì? Các ngươi vậy mà đã đi qua tòa động phủ của thượng cổ tiên nhân kia?” Sau khi Trần Thất ngạc nhiên xong, thở dài một hơi, gật gật đầu nói: “Chẳng trách các ngươi tu luyện Thiết Cốt Công nhanh hơn ta, phải biết rằng ta đã xem như là ăn gian rồi. Các ngươi đã lĩnh ngộ ải nào trong Tứ đạo cảnh?
Trần Thất cũng là người có suy nghĩ lanh lẹ, lập tức liền hiểu rõ được tại sao Hứa Lý và Ứng Ưng có thể trong vòng một ngày mà có thể đột phá tới cảnh giới tầng thứ ba của Thiết Cốt Công. Chả trách là có nguyên nhân như thế, hiểu rõ mấu chốt này ngược lại Trần Thất lại sinh ra mấy phần tò mò, thuận miệng hỏi một câu, Hứa Lý cười khổ nói:
- Đâu có dễ dàng như vậy. Ta với Ứng Ưng chịu không biết bao nhiêu cực khổ mới tính là lĩnh ngộ được đạo tâm sơ cảnh, chỉ là chúng ta đều vẫn luôn không biết loại cảnh giới tâm cảnh này có tác dụng gì, vẫn là Thất thiếu truyền thụ Thiết Cốt Công cho chúng ta nên mới biết đạo tâm này có thể dùng để tu luyện gấp đôi, tiến bộ nhanh chóng.
Hứa Lý vỗ vỗ Ứng Ưng nói:
- Ứng thiếu, lấy quyển đồ vật kia ra cho Thất thiếu nhìn đi.
Ứng Ưng không chút do dự, lập tức lấy một quyển trục phong cách cổ xưa từ trong ngực ra, vật này cũng không có kiểu dáng của một quyển sách mà giống như thẻ tre thời cổ, chỉ là cũng không phải dùng thẻ tre, mà là toàn thân có khí màu tím trong suốt, một loại tính chất giống như mỹ ngọc linh thạch. Nhưng lại không phải là bất cứ loại ngọc thạch nhân gian nào mà Trần Thất biết.
Sau khi Trần Thất nhận lấy, trước tiên vẫn chưa mở ra mà chỉ nhìn quyển đồ vật này, tổng cộng có ba mươi sáu cái thẻ ngọc màu tím, ước lượng một chút thấy vô cùng nhẹ, đừng nói thuộc loại ngọc thạch mà cho dù là vật từ gỗ trúc cũng không thể nhẹ như thế. Trong lòng Trần Thất tấm tắc lấy làm lạ, lúc này mới mở quyển Tử ngọc giản này ra, chỉ thấy phía trên nhẵn bóng không có chữ viết nào cả.
Trần Thất mở hết ba mươi sáu cái thẻ ngọc màu tím ra, thấy trên ba mươi sáu cái thẻ ngọc đều nhẵn bóng, trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không bối rối, sử dụng Thái Thượng Hóa Long quyết rót vào một luồng Chân Long Kình. Ba mươi sáu thẻ ngọc màu tím này lập tức nở rộ như một ráng sương mù màu tím, thả ra một luồng ánh sáng tím chỉ quấn một cái liền quấn Trần Thất vào.
Lúc Hứa Lý và Ứng Ưng bổ nhào qua, quyển Tử ngọc giản đã thu lại ánh sáng rơi xuống đất. Hứa Lý sợ hãi nói:
- Không có pháp quyết của chúng ta căn bản không thể mở được quyển đồ vật này, tại sao Thất thiếu lại bị thứ này nuốt mất? Nếu như y có gì không ổn thì chẳng phải là chúng ta đã hại y rồi sao?
Ứng Ưng cũng có chút lo lắng, nói:
- Cũng tại chúng ta quá xem thường Thất thiếu rồi, y là đệ tử môn phái lớn, chỉ sợ không có pháp quyết cũng có thể thao túng được quyển đồ vật này. Chỉ là chúng ta chịu đủ khổ cực ở bên trong, Thất thiếu đi vào không biết thế nào, hi vọng y sẽ không có chuyện gì. Chi bằng chúng ta cũng đi vào giúp Thất thiếu một tay.
Hứa Lý cũng cảm thấy ý kiến này không tệ, hai người cùng bắt pháp quyết, quyển Tử ngọc giản kia lập tức lại thả ra ánh sáng màu tím lần nữa, quấn hai thiếu niên này đi vào.
Trần Thất bị Tử ngọc giản quấn đi, lập tức phát hiện đã đổi một vùng trời đất, hắn giương mắt lên nhìn chỉ thấy một mảnh trời đất mênh mông, dưới chân đã là một chỗ cực kỳ rộng rãi, nhìn thảo nguyên rộng lớn không thấy điểm cuối chân trời. Trần Thất còn chưa lấy lại tinh thần liền có một con sói to lớn ẩn nấp ở trong đám cỏ dài bỗng nhiên bổ nhào lên cắn về phía cổ hắn.
Trần Thất tu luyện võ công lâu ngày, phản ứng tự nhiên hắn co rụt bả vai, sau đó trở tay đánh một quyền, lập tức đánh cho con sói to lớn này đứt gân gãy xương. Con sói to lớn này tuy hung ác nhưng đối với Trần Thất mà nói cũng không tính là ghê gớm lắm, giơ tay nhấc chân liền có thể đánh chết. Nhưng sau khi con sói to lớn này bị đánh chết thì mùi máu tươi tràn ngập, lập tức dẫn tới tiếng thét dài của đàn sói cách đó không xa.
Trần Thất liếc mắt nhìn quanh, liền thấy trong đám cỏ dài có một đôi mắt xanh mơn mởn, trong mỗi một đôi mắt đều chứa đầy sự gian xảo và tà ác, cũng chứa đầy sự tàn nhẫn.
Trần Thất trên người có đạo thuật thượng cổ lại có một thân võ nghệ, tuy bỗng nhiên nhìn thấy mấy trăm con sói hoang cũng có chút giật mình, nhưng cũng không sợ hãi. Nhưng Trần Thất lại có chút kỳ lạ, nơi này rộng lớn như thế liền giống như một mảnh trời đất rộng lớn, loại năng lực này không phải là người tu đạo hiện nay có thể làm được, làm cho tên tiểu tặc đầu này nghi ngờ nơi đây rốt cuộc có phải là thật hay không .
Trần Thất sử dụng Thái Thượng Hóa Long quyết, tay run lên một cái chính là một con giao long màu vàng bay ra, một ngụm liền nuốt hai con sói đói vào, quả nhiên giống như hắn đoán, Thái Thượng Hóa Long quyết cũng không cảm giác được có bất kỳ mùi máu nào, chỉ là một đám hơi thở hư ảo không xác định.
Trần Thất lập tức tỉnh ngộ, nơi này quả nhiên là một ảo cảnh, mặc dù không gian bên trong hắn là không nhỏ, nhưng tuyệt đối không mở ra một thế giới lợi hại như thế. Nếu Trần Thất đã biết cảnh sắc nơi này là ảo cảnh thì đương nhiên cũng không phí lời nữa, xuất một chiêu Hỏa Long Phần Dã để hai con rồng lửa cùng bay ra, lập tức đốt sạch cả vùng trăm trượng chung quanh, đừng nói là đám sói đó, cho dù là đám cỏ dài cũng bị đốt thành tro.
Bên này Trần Thất vừa mới đánh chết những đám sói này, liền có một đám hổ đói nhào tới, sau đó có một đám võ sĩ mặc áo giáp màu đen, mỗi khi Trần Thất đánh tan một đám địch liền có một đám địch khác càng lợi hại hơn xuất hiện. Trần Thất biết rõ những thứ này đều là ảo cảnh lại dần dần cảm thấy mệt mỏi rồi. May mà chân khí của hắn kéo dài, pháp lực bền bỉ nên cả đường chém giết mà cũng không gặp bao nhiêu nguy hiểm.
“Nơi này là không gian ảo cảnh bên trong Tử ngọc giản, nghe ý của Hứa Lý và Ứng Ưng thì bọn họ chính là ở chỗ này mở ra đạo tâm sơ cảnh, cho nên lúc học Thiết Cốt Công mới có thể nhanh như thế. Nhưng nơi này nguy hiểm như thế, hai người bọn họ làm sao có thể chống đỡ nổi?”
Trần Thất giết hơn mười mấy nhóm kẻ địch, lúc này trước mặt lại xuất hiện một đội kỵ sĩ, trong đó có mấy chục tên kỵ sĩ có tọa kỹ đều là đạp vào hư không, hoặc là ráng mây lượn lờ, vậy mà lại có thể bay lượn lơ lửng. Trần Thất vận Lưu Hỏa Kim Đồng Kiếm vào trong hai con mắt, hắn đã tu thành nhãn thức phật môn, phối hợp với pháp môn của Lưu Hỏa Kim Đồng Kiếm thì vừa nhìn liền có thể nhìn xuyên qua đám kỵ sĩ này, cũng không lợi hại như những gì mắt thường nhìn thấy, lập tức đánh ra một chiêu Hỏa Long Phần Dã như cũ, chỉ muốn đánh chết đám kẻ địch này lần nữa.
Một chiêu Hỏa Long Phần Dã của Trần Thất vừa đánh ra, liền như có như không mà cảm thấy có chút không đúng, trong lòng hắn tự ngẫm nghĩ nói: “Ý của Hứa Lý và Ứng Ưng hẳn là trên Tử ngọc giản này có ghi chép bài chú làm thế nào để tu luyện Tứ đạo cảnh, cũng không phải như thế này, tất cả đều là ảo cảnh. Chẳng lẽ những ảo cảnh này có liên quan tới cách lĩnh ngộ Tứ đạo cảnh? Ta cứ giết suốt quãng đường như thế chẳng phải là phải lấy sát thành đạo sao, sau đó đạo cảnh lĩnh ngộ được lại có kiểu dáng gì?”
Một chiêu Hỏa Long Phần Dã của Trần Thất mặc dù đánh cho đội kỵ sĩ này tan tác ra nhưng những kỵ sĩ này lại lần nữa ngăn cản được Chân Long Pháo của hắn. Sau đó trên binh khí của những kỵ sĩ này liền nổi lên các loại ánh sáng, Trần Thất không dám để cho các loại ánh sáng của đám kỵ sĩ này đánh trúng, tuy nơi này chính là ảo cảnh, nhưng ảo cảnh cũng có thể giết người, Trần Thất cũng không dám mạo hiểm thử loại nguy hiểm này.
May mà Thái Thượng Hóa Long quyết có đặc tính cắn nuốt vạn vật, Hỏa Long Phần Dã chỉ là giằng co cướp giật với đội kỵ sĩ này, liền cướp về rất nhiều hơi thở kỳ lạ không nói được, gom góp về trong đan điền của Trần Thất.
Lúc trước Trần Thất đã đánh giết hơn một vạn “sinh linh” ảo ảnh, mỗi một sinh linh bên trong ảo cảnh đều có một sợi hơi thở kỳ lạ, Trần Thất cũng không thèm để ý, chỉ dùng Chân Long Kình nuốt hết những hơi thở này. Nhưng những sinh linh trước mặt kia, trong cơ thể chỉ có một tia một sợi hơi thở hư ảo không xác định như thế này, loại hơi thở không thể xác định này bên trong cơ thể đám kỵ sĩ lại mạnh hơn rất nhiều. Trần Thất chỉ hơi do dự, liền như cũ phát huy uy lực của Chân Long Pháo, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn chiêu Hỏa Long Phần Dã sở trường nhất, không tới một khắc liền giết sạch sẽ đội kỵ sĩ này.
Sau khi đội kỵ sĩ này bị giết chết toàn bộ, giữa trời đất sinh ra sự thay đổi to lớn, một luồng ý thức hung ác ngang tàng ùn ùn kéo đến, từ nơi xa dần dần dâng lên. Tuy Trần Thất biết luồng hơi thở này tám chín phần mười là mượn sức của ảo cảnh, biên độ tăng trưởng mà diễn hóa ra, cũng không phải là thật . Nhưng là một luồng uy áp giống như lấp đầy trời đất, vẫn làm cho linh hồn hắn nổi lên phản ứng, luồng phản ứng kia không phải là run rẩy, không phải là sợ hãi, không phải là khủng hoảng...
Mà là hưng phấn đang tăng lên từng chút một.
Trần Thất không hiểu sao lại có niềm vui mừng khôn xiết.
- Lúc chúng ta mới gặp nhau, mọi người cũng không thân lắm nên có chút giấu diếm là việc nên làm, đâu cần nghiêm túc như vậy chứ?
Hứa Lý và Ứng Ưng lôi kéo Trần Thất nói:
- Bọn ta tạm thời đi tìm nơi bí mật rồi lại phân trần kỹ càng với Thất thiếu sau.
Trần Thất hơi sững sờ, thấy sắc mặt của Hứa Lý và Ứng Ưng vô cùng nghiêm túc, liền nói:
- Không cần đi tìm chỗ khác, hai vị ca ca theo ta đi vào bên trong là được.
Trần Thất lắc tay áo một cái liền có một tòa bảo tháp nhỏ mà tinh xảo, bay lên trên nóc kệ hàng của một cửa tiệm, hắn kéo Hứa Lý và Ứng Ưng vừa suy nghĩ liền trốn vào bên trong Kim Cương Tháp.
Tòa Kim Cương Tháp này đã được Trần Thất tế luyện, đã diễn hóa thành hai mươi tám tầng, diện tích mỗi một tầng cũng lớn hơn ban đầu rất nhiều. Trần Thất dẫn theo Hứa Lý, Ứng Ưng đặt chân vào tầng thứ nhất của Kim Cương Tháp, hai thiếu niên này ngay lập tức rất đỗi ngạc nhiên mà ở trong tầng này chạy tới chạy lui, vậy mà tạm thời quên mất nói chuyện với Trần Thất.
Hứa Lý ghé vào chỗ của Kim Cương Tháp nhìn ra ngoài, miệng kêu liên tục:
- Ưng thiếu nhanh tới. Ưng thiếu nhanh tới đây đi.
Ưng thiếu chạy nhanh qua, từ chỗ bả vai của Hứa Lý nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy người đi lại trên đường đều trở nên to lớn vô cùng, con đường phòng ốc cũng trở nên cao to hẳn lên, từ trong Kim Cương Tháp nhìn ra thế giới giống như trở nên to lớn gấp mấy trăm lần, thoạt nhìn vô cùng kỳ diệu.
Hai người nhìn tới nghiện, rất lâu sau mới thu tầm mắt từ ngoài cửa về, lúc này Hứa Lý và Ứng Ưng mới nhìn thấy tầng thứ nhất của tòa bảo tháp này vậy mà có rất nhiều vàng bạc châu báu, áo giáp binh khí, rất nhiều đồ vật để sử dụng, đều phân loại đặt bên trong tầng thứ nhất bảo tháp rộng khoảng trăm bước này, có thêm một đám ánh sáng màu vàng lơ lửng ở chính giữa tầng bảo tháp, có từng tia từng sợi ánh sáng nối tiếp với nó giống như đang rót vào một luồng năng lượng.
Đám ánh sáng màu vàng kia co duỗi liên tục, giống như có sinh mệnh vậy, ngay lúc Hứa Lý và Ứng Ưng nhìn nó, đám ánh sáng màu vàng này bỗng nhiên rung một cái, phun ra một miếng Phù Tiền vàng rực rỡ rơi xuống mặt đất, cùng với sáu bảy miếng Phù Tiền xếp thành một đống.
Hứa Lý tán thưởng rất lâu, lúc này mới nói với Trần Thất:
- Thất thiếu, tòa động phủ của thượng cổ tiên nhân kia ta với Ứng Ưng đã từng vào rồi, còn lấy được một quyển đồ vật, đây là bí mật mà bọn ta giấu ngươi. Vốn dĩ chuyện này bọn ta đã nói rõ rồi, sẽ không nói với ai cả, nhưng Thất thiếu lại không giống, mọi người đều giống như huynh đệ vậy nên chúng ta còn giấu giếm nữa thì không đủ tình nghĩa bằng hữu rồi.
Trần Thất vốn nghĩ cho dù Hứa Lý và Ứng Ưng nói chuyện gì thì mình cũng sẽ không lộ vẻ xúc động. Nhưng câu nói này của Hứa Lý lại làm Trần Thất suýt nữa thì nhảy dựng lên, hét lớn:
- Cái gì? Các ngươi vậy mà đã đi qua tòa động phủ của thượng cổ tiên nhân kia?” Sau khi Trần Thất ngạc nhiên xong, thở dài một hơi, gật gật đầu nói: “Chẳng trách các ngươi tu luyện Thiết Cốt Công nhanh hơn ta, phải biết rằng ta đã xem như là ăn gian rồi. Các ngươi đã lĩnh ngộ ải nào trong Tứ đạo cảnh?
Trần Thất cũng là người có suy nghĩ lanh lẹ, lập tức liền hiểu rõ được tại sao Hứa Lý và Ứng Ưng có thể trong vòng một ngày mà có thể đột phá tới cảnh giới tầng thứ ba của Thiết Cốt Công. Chả trách là có nguyên nhân như thế, hiểu rõ mấu chốt này ngược lại Trần Thất lại sinh ra mấy phần tò mò, thuận miệng hỏi một câu, Hứa Lý cười khổ nói:
- Đâu có dễ dàng như vậy. Ta với Ứng Ưng chịu không biết bao nhiêu cực khổ mới tính là lĩnh ngộ được đạo tâm sơ cảnh, chỉ là chúng ta đều vẫn luôn không biết loại cảnh giới tâm cảnh này có tác dụng gì, vẫn là Thất thiếu truyền thụ Thiết Cốt Công cho chúng ta nên mới biết đạo tâm này có thể dùng để tu luyện gấp đôi, tiến bộ nhanh chóng.
Hứa Lý vỗ vỗ Ứng Ưng nói:
- Ứng thiếu, lấy quyển đồ vật kia ra cho Thất thiếu nhìn đi.
Ứng Ưng không chút do dự, lập tức lấy một quyển trục phong cách cổ xưa từ trong ngực ra, vật này cũng không có kiểu dáng của một quyển sách mà giống như thẻ tre thời cổ, chỉ là cũng không phải dùng thẻ tre, mà là toàn thân có khí màu tím trong suốt, một loại tính chất giống như mỹ ngọc linh thạch. Nhưng lại không phải là bất cứ loại ngọc thạch nhân gian nào mà Trần Thất biết.
Sau khi Trần Thất nhận lấy, trước tiên vẫn chưa mở ra mà chỉ nhìn quyển đồ vật này, tổng cộng có ba mươi sáu cái thẻ ngọc màu tím, ước lượng một chút thấy vô cùng nhẹ, đừng nói thuộc loại ngọc thạch mà cho dù là vật từ gỗ trúc cũng không thể nhẹ như thế. Trong lòng Trần Thất tấm tắc lấy làm lạ, lúc này mới mở quyển Tử ngọc giản này ra, chỉ thấy phía trên nhẵn bóng không có chữ viết nào cả.
Trần Thất mở hết ba mươi sáu cái thẻ ngọc màu tím ra, thấy trên ba mươi sáu cái thẻ ngọc đều nhẵn bóng, trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không bối rối, sử dụng Thái Thượng Hóa Long quyết rót vào một luồng Chân Long Kình. Ba mươi sáu thẻ ngọc màu tím này lập tức nở rộ như một ráng sương mù màu tím, thả ra một luồng ánh sáng tím chỉ quấn một cái liền quấn Trần Thất vào.
Lúc Hứa Lý và Ứng Ưng bổ nhào qua, quyển Tử ngọc giản đã thu lại ánh sáng rơi xuống đất. Hứa Lý sợ hãi nói:
- Không có pháp quyết của chúng ta căn bản không thể mở được quyển đồ vật này, tại sao Thất thiếu lại bị thứ này nuốt mất? Nếu như y có gì không ổn thì chẳng phải là chúng ta đã hại y rồi sao?
Ứng Ưng cũng có chút lo lắng, nói:
- Cũng tại chúng ta quá xem thường Thất thiếu rồi, y là đệ tử môn phái lớn, chỉ sợ không có pháp quyết cũng có thể thao túng được quyển đồ vật này. Chỉ là chúng ta chịu đủ khổ cực ở bên trong, Thất thiếu đi vào không biết thế nào, hi vọng y sẽ không có chuyện gì. Chi bằng chúng ta cũng đi vào giúp Thất thiếu một tay.
Hứa Lý cũng cảm thấy ý kiến này không tệ, hai người cùng bắt pháp quyết, quyển Tử ngọc giản kia lập tức lại thả ra ánh sáng màu tím lần nữa, quấn hai thiếu niên này đi vào.
Trần Thất bị Tử ngọc giản quấn đi, lập tức phát hiện đã đổi một vùng trời đất, hắn giương mắt lên nhìn chỉ thấy một mảnh trời đất mênh mông, dưới chân đã là một chỗ cực kỳ rộng rãi, nhìn thảo nguyên rộng lớn không thấy điểm cuối chân trời. Trần Thất còn chưa lấy lại tinh thần liền có một con sói to lớn ẩn nấp ở trong đám cỏ dài bỗng nhiên bổ nhào lên cắn về phía cổ hắn.
Trần Thất tu luyện võ công lâu ngày, phản ứng tự nhiên hắn co rụt bả vai, sau đó trở tay đánh một quyền, lập tức đánh cho con sói to lớn này đứt gân gãy xương. Con sói to lớn này tuy hung ác nhưng đối với Trần Thất mà nói cũng không tính là ghê gớm lắm, giơ tay nhấc chân liền có thể đánh chết. Nhưng sau khi con sói to lớn này bị đánh chết thì mùi máu tươi tràn ngập, lập tức dẫn tới tiếng thét dài của đàn sói cách đó không xa.
Trần Thất liếc mắt nhìn quanh, liền thấy trong đám cỏ dài có một đôi mắt xanh mơn mởn, trong mỗi một đôi mắt đều chứa đầy sự gian xảo và tà ác, cũng chứa đầy sự tàn nhẫn.
Trần Thất trên người có đạo thuật thượng cổ lại có một thân võ nghệ, tuy bỗng nhiên nhìn thấy mấy trăm con sói hoang cũng có chút giật mình, nhưng cũng không sợ hãi. Nhưng Trần Thất lại có chút kỳ lạ, nơi này rộng lớn như thế liền giống như một mảnh trời đất rộng lớn, loại năng lực này không phải là người tu đạo hiện nay có thể làm được, làm cho tên tiểu tặc đầu này nghi ngờ nơi đây rốt cuộc có phải là thật hay không .
Trần Thất sử dụng Thái Thượng Hóa Long quyết, tay run lên một cái chính là một con giao long màu vàng bay ra, một ngụm liền nuốt hai con sói đói vào, quả nhiên giống như hắn đoán, Thái Thượng Hóa Long quyết cũng không cảm giác được có bất kỳ mùi máu nào, chỉ là một đám hơi thở hư ảo không xác định.
Trần Thất lập tức tỉnh ngộ, nơi này quả nhiên là một ảo cảnh, mặc dù không gian bên trong hắn là không nhỏ, nhưng tuyệt đối không mở ra một thế giới lợi hại như thế. Nếu Trần Thất đã biết cảnh sắc nơi này là ảo cảnh thì đương nhiên cũng không phí lời nữa, xuất một chiêu Hỏa Long Phần Dã để hai con rồng lửa cùng bay ra, lập tức đốt sạch cả vùng trăm trượng chung quanh, đừng nói là đám sói đó, cho dù là đám cỏ dài cũng bị đốt thành tro.
Bên này Trần Thất vừa mới đánh chết những đám sói này, liền có một đám hổ đói nhào tới, sau đó có một đám võ sĩ mặc áo giáp màu đen, mỗi khi Trần Thất đánh tan một đám địch liền có một đám địch khác càng lợi hại hơn xuất hiện. Trần Thất biết rõ những thứ này đều là ảo cảnh lại dần dần cảm thấy mệt mỏi rồi. May mà chân khí của hắn kéo dài, pháp lực bền bỉ nên cả đường chém giết mà cũng không gặp bao nhiêu nguy hiểm.
“Nơi này là không gian ảo cảnh bên trong Tử ngọc giản, nghe ý của Hứa Lý và Ứng Ưng thì bọn họ chính là ở chỗ này mở ra đạo tâm sơ cảnh, cho nên lúc học Thiết Cốt Công mới có thể nhanh như thế. Nhưng nơi này nguy hiểm như thế, hai người bọn họ làm sao có thể chống đỡ nổi?”
Trần Thất giết hơn mười mấy nhóm kẻ địch, lúc này trước mặt lại xuất hiện một đội kỵ sĩ, trong đó có mấy chục tên kỵ sĩ có tọa kỹ đều là đạp vào hư không, hoặc là ráng mây lượn lờ, vậy mà lại có thể bay lượn lơ lửng. Trần Thất vận Lưu Hỏa Kim Đồng Kiếm vào trong hai con mắt, hắn đã tu thành nhãn thức phật môn, phối hợp với pháp môn của Lưu Hỏa Kim Đồng Kiếm thì vừa nhìn liền có thể nhìn xuyên qua đám kỵ sĩ này, cũng không lợi hại như những gì mắt thường nhìn thấy, lập tức đánh ra một chiêu Hỏa Long Phần Dã như cũ, chỉ muốn đánh chết đám kẻ địch này lần nữa.
Một chiêu Hỏa Long Phần Dã của Trần Thất vừa đánh ra, liền như có như không mà cảm thấy có chút không đúng, trong lòng hắn tự ngẫm nghĩ nói: “Ý của Hứa Lý và Ứng Ưng hẳn là trên Tử ngọc giản này có ghi chép bài chú làm thế nào để tu luyện Tứ đạo cảnh, cũng không phải như thế này, tất cả đều là ảo cảnh. Chẳng lẽ những ảo cảnh này có liên quan tới cách lĩnh ngộ Tứ đạo cảnh? Ta cứ giết suốt quãng đường như thế chẳng phải là phải lấy sát thành đạo sao, sau đó đạo cảnh lĩnh ngộ được lại có kiểu dáng gì?”
Một chiêu Hỏa Long Phần Dã của Trần Thất mặc dù đánh cho đội kỵ sĩ này tan tác ra nhưng những kỵ sĩ này lại lần nữa ngăn cản được Chân Long Pháo của hắn. Sau đó trên binh khí của những kỵ sĩ này liền nổi lên các loại ánh sáng, Trần Thất không dám để cho các loại ánh sáng của đám kỵ sĩ này đánh trúng, tuy nơi này chính là ảo cảnh, nhưng ảo cảnh cũng có thể giết người, Trần Thất cũng không dám mạo hiểm thử loại nguy hiểm này.
May mà Thái Thượng Hóa Long quyết có đặc tính cắn nuốt vạn vật, Hỏa Long Phần Dã chỉ là giằng co cướp giật với đội kỵ sĩ này, liền cướp về rất nhiều hơi thở kỳ lạ không nói được, gom góp về trong đan điền của Trần Thất.
Lúc trước Trần Thất đã đánh giết hơn một vạn “sinh linh” ảo ảnh, mỗi một sinh linh bên trong ảo cảnh đều có một sợi hơi thở kỳ lạ, Trần Thất cũng không thèm để ý, chỉ dùng Chân Long Kình nuốt hết những hơi thở này. Nhưng những sinh linh trước mặt kia, trong cơ thể chỉ có một tia một sợi hơi thở hư ảo không xác định như thế này, loại hơi thở không thể xác định này bên trong cơ thể đám kỵ sĩ lại mạnh hơn rất nhiều. Trần Thất chỉ hơi do dự, liền như cũ phát huy uy lực của Chân Long Pháo, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn chiêu Hỏa Long Phần Dã sở trường nhất, không tới một khắc liền giết sạch sẽ đội kỵ sĩ này.
Sau khi đội kỵ sĩ này bị giết chết toàn bộ, giữa trời đất sinh ra sự thay đổi to lớn, một luồng ý thức hung ác ngang tàng ùn ùn kéo đến, từ nơi xa dần dần dâng lên. Tuy Trần Thất biết luồng hơi thở này tám chín phần mười là mượn sức của ảo cảnh, biên độ tăng trưởng mà diễn hóa ra, cũng không phải là thật . Nhưng là một luồng uy áp giống như lấp đầy trời đất, vẫn làm cho linh hồn hắn nổi lên phản ứng, luồng phản ứng kia không phải là run rẩy, không phải là sợ hãi, không phải là khủng hoảng...
Mà là hưng phấn đang tăng lên từng chút một.
Trần Thất không hiểu sao lại có niềm vui mừng khôn xiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.