Chương 196: Vạn pháp quy tông, âm khí tan rã
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
30/03/2023
Điêu Tuyết và Loan Hề thấy Trần Thất sử dụng đạo thuật để đốt giết những âm binh kia, đồng thanh kêu lên:
- Đây là âm binh do khí dơ bẩn ở trong Âm Hà tạo ra, không có sinh mệnh, chỉ là một luồng khí dơ bẩn. Ngươi chớ dùng đạo thuật tầm thường để công kích, chỉ có thể dùng thuật pháp tinh lọc chúng nó mà thôi.
Trần Thất nghe được lời nhắc nhở của Điêu Tuyết và Loan Hề, bừng tỉnh trong lòng, lấy ra một đồng tiền trong Kim Cương Phù Tiền ném xuống. Pháp lực ẩn chứa trong Phù Tiền lập tức chuyển hóa thành Phật lực thuần tịnh cuồn cuộn. Bên trong Phật quang mơ hồ có một quyển kinh văn đang lật trang, vô số âm thanh tụng kinh lọt vào tai. Nước sông đen nhánh của Âm Hà cùng với vô số âm binh mặc áo giáp đen ở phụ cận bị pháp lực của Kim Cương Phù Tiền bao phủ, đều hóa thành khói nhẹ lượn lờ, tiêu tán trong trời đất.
Tuy Trần Thất thấy pháp lực Phật môn có hiệu quả, nhưng vẫn như cũ không thoải mái. Nguyên nhân không có gì khác ngoài việc pháp lực Phật môn của hắn đến từ Thái Thượng Hóa Long quyết, nhưng tu vi Thái Thượng Hóa Long quyết đang bị kẹt ở giai đoạn Luyện Khí Cảm Ứng, không đủ để chống đỡ mức độ chiến đấu như thế. Dù là Trần Thất có thể đột phá giai đoạn luyện khí cảm Ứng, hắn cũng không cho rằng pháp lực của chính mình có thể luyện hóa toàn bộ nước Âm Hà bao phủ núi Ngũ Khí, không biết có bao nhiêu âm binh ra đời từ nước sông.
Đúng vào lúc này, nước sông đen nhánh chảy ra từ động Kim Ngân bỗng nhiên xảy ra biến hóa, sau khi bao phủ núi Ngũ Khí liền rẽ sang hướng khác, chảy về phía một cái thôn xóm ở gần đó.
Đoạn Âm Hà Hắc Thủy này cực kỳ quỷ dị. Nó hoàn toàn phá vỡ quy luật thiên nhiên “nước từ trên cao chảy xuống chỗ trũng”, cho dù gặp được khe rãnh mương sâu cũng chảy xuyên qua, leo núi lên dốc, quả thực là còn tùy ý hơn vật còn sống. Tuy rằng Trần Thất không phải người trời sinh có tính chính nghĩa, thích cứu người đang gặp nguy hiểm, nhưng khi nhìn thấy nước sông đen nhánh này sắp nhấn chìm một ngọn núi có thôn xóm này, trong lòng hắn cũng có xúc động. Hắn giương tay quăng ra một Kim Ô Vân Quang, thu hết toàn bộ vật sống trong thôn.
Trong thôn ở ngọn núi kia có chừng trăm hộ gia đình, bỗng nhiên thấy được tai họa bất ngờ bay tới, mọi người đều kinh hãi vô cùng, không biết nên chạy trốn chỗ nào. Đúng vào lúc này có Kim Ô Vân Quang rơi xuống thu lấy toàn bộ người dân trong thôn kể cả heo chó dê bò gà vịt, gia cầm gia cầm. Lập tức có người mừng rỡ quỳ lạy trong đám mây, kêu to tiên nhân lão gia cứu khổ cứu nạn!
Trần Thất nhíu mày, mắt nhìn nước sông Âm Hà bao trùm thôn xóm kia. Tuy rằng hắn đã thu phần lớn vật sống trong thôn, nhưng rốt cuộc pháp lực của hắn không đủ, đối với kiến rắn côn trùng, hoa cỏ cây cối, lúa mạch nơi đồng ruộng, … đều không có cách cứu giúp. Đoạn hắc thủy kỳ dị này nuốt đi những vật còn sống kia, trở lên lớn mạnh vài phần, thậm chí còn sinh ra càng nhiều âm binh áo giáp đen.
“Thì ra đoạn hắc thủy này có thể cắn nuốt tinh khí của vật còn sống, tăng lên bản thân. Vậy thì khó mà giải quyết…”
Trần Thất nói thầm trong lòng, đưa Kim Ô Vân Quang ra xa, đến nơi mà nước sông đen nhánh không thể với tới. Hắn cũng không để ý những thôn dân kia mang ơn đội nghĩa, chỉ là kêu lớn: “Ta là tu sĩ luyện khí ở núi Ngũ Khí, bởi vì thấy yêu ma quấy phá, đặc biệt tới hàng yêu trừ ma. Các ngươi có thể trước tiên tìm nơi ở tạm, chờ sau khi ta giết chết yêu ma rồi có thể trở về nhà.”
Trần Thất thu hồi Kim Ô Vân Quang, nhảy lên hỏa nha, đi theo đoạn nước sông đen nhánh này. Hắn cũng rất tò mò vì sao nước sông Âm Hà bỗng nhiên trào ra mặt đất. Điêu Tuyết và Loan Hề mỗi người tự khống chế độn pháp, đi theo bên cạnh hắn. Điêu Tuyết thì cũng được, nàng có Trảm Tình tiên kiếm, tốc độ ngự kiếm phi hành cũng không chậm hơn hỏa nha của Trần Thất bao nhiêu.
Nhưng Loan Hề chẳng qua mới có tu vi Ngưng Sát tầng năm. Mặc dù nàng có tâm pháp của Diệt Tình Đạo, tốc độ độn quang cũng không thể nhanh lên được. Vẫn là Trư Cửu Cương nhảy lên đám mây, dẫn Loan Hề đi lên. Nhưng mà Trư Cửu Cương tu luyện đạo pháp hệ thổ, tuy Mậu Thổ Thần Cương cứng rắn vững vàng, nhưng lại không giỏi phi độn, cho nên hai người đi chậm hơn một chút.
Thiên Cổ Tiên Nương hơi do dự một lát liền khẩn trương đi theo sau Trần Thất. Tốc độ Xích Kim Thần của nàng còn mạnh hơn hỏa nha biến hóa của Trần Thất, cho nên chỉ bay trong chốc lát bèn bay song song với Trần Thất. Chỉ là tốc độ của nước sông Âm Hà ở bên dưới cũng không quá nhanh, cho nên độn quang của năm người dần dần tụ lại một chỗ.
Điêu Tuyết và Loan Hề đều là đệ tử của các môn phái lớn, Trư Cửu Cương cũng là đại yêu có hiểu biết uyên bác. Trong năm người, chỉ có Trần Thất và Thiên Cổ Tiên Nương không biết gì về nguồn gốc của nước sông Âm Hà đen nhánh và âm binh mặc giáp đen. Tuy rằng Thiên Cổ Tiên Nương thực sự biết được nguồn gốc của Âm Hà, nhưng nàng cũng không biết vì sao Âm Hà bỗng nhiên lại trào ra, hơn nữa còn sinh ra rất nhiều âm binh giáp đen.
Thiên Cổ Tiên Nương thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là bởi vì cái kén khổng lồ kia nên mới khơi ra tai họa như thế?”
Tuy rằng nàng tu luyện đạo thuật có phần tà ám, nhưng nàng không phải người tàn nhẫn thích giết chóc, lạnh nhạt vô tình. Nàng nhìn thấy những nơi nước sông Âm Hà đi qua, mọi sự sống đều bị hủy hoại, không khỏi sinh lòng trắc ẩn.
Mặc dù năm người này đều có đạo thuật, nhưng Điêu Tuyết và Loan Hề đều biết nước sông Âm Hà lợi hại, nên không chịu ra tay; Trư Cửu Cương có suy tính khác trong lòng, cũng không chịu nhiều chuyện; đạo thuật mà Thiên Cổ Tiên Nương tu luyện vốn dĩ không thể đối phó nước sông Âm Hà và đám âm binh giáp đen ra đời trong Âm Hà. Ngược lại là Trần Thất thay đổi mấy cái thủ đoạn, đến cuối cùng mới phát hiện, không ngờ vẫn là dùng lực cắn nuốt của Thái Thượng Hóa Long quyết tốt nhất để đối phó đoạn nước sông Âm Hà đen nhánh này.
Thái Thượng Hóa Long Quyết có thể cắn nuốt hết thảy, chỉ là hiện giờ tu vi của Trần Thất gặp bình cảnh, chân khí trong cơ thể đã chứa đầy, rốt cuộc không cất chứa được thêm càng nhiều chân khí. Hơn nữa tu vi của Thái Thượng Hóa Long quyết là yếu nhất trong bốn bộ đạo quyết, cho nên hắn ít khi dùng Thái Thượng Hóa Long quyết. Vừa rồi hắn dùng Kim Cương Phù Tiền tinh lọc âm hà hắc thủy, cũng đã quên thử sử dùng Thái Thượng Hóa Long quyết.
Cũng là đến cuối cùng, Trần Thất nghĩ tới đủ các loại thủ đoạn của mình, mới nhớ ra Thái Thượng Hóa Long quyết. Hắn vận dụng Hỏa Long Phần Dã, mới thử một lần thì quả nhiên có thể cắn nuốt nước sông Âm Hà, biến thành nguyên khí tinh thuần. Tuy rằng Trần Thất không thu nạp vào được quá nhiều chân khí, nhưng hắn không ngại chuyển hết lượng nguyên khí này ngưng thành các loại Phù Tiền.
Pháp thuật mà Trần Thất tu luyện vừa nhiều lại vừa hỗn tạp, Phù Tiền ngưng tụ cũng chia làm nhiều loại. Chỉ là rốt cuộc ngày thường hắn thu nạp chân khí có giới hạn, cho nên mỗi ngày ngưng tụ Phù Tiền cũng đều có hạn, chỉ là đặt trong Kim Cương Tháp để tích trữ.
Sau khi Trần Thất thử dùng Thái Thượng Hóa Long quyết, bèn không có cố kỵ dùng Hỏa Long Phần Dã. Năm con hỏa long bay ra, phân biệt đi cắn nuốt năm âm binh giáp đen. Vốn dĩ pháp lực của đám âm binh giáp đen cũng không yếu, nhưng gặp phải loại thủ đoạn chuyên môn này khắc chế bọn chúng, đành không thể chống đỡ mà dồn dập hóa thành khí đen rồi biến mất.
Điêu Tuyết và Loan Hề đều đang có ý nghĩ riêng, lại thấy sau khi Trần Thất dùng nhiều loại thủ đoạn thì bỗng nhiên thả ra năm con hỏa long, dùng một lần đánh tan năm âm binh giáp đen. Các nàng cũng đều có tu vi ngưng sát, cảm ứng biến hóa của nguyên khí thiên địa vô cùng nhạy bén, lập tức phát hiện Trần Thất thật sự dùng thủ đoạn làm tiêu tán khí dơ bẩn của đám âm binh giáp đen này, mà không phải mạnh mẽ đánh tan, đều giật mình trong lòng.
Trần Thất ở nơi đó đại phát thần uy, Điêu Tuyết và Loan Hề lại thầm nghĩ: “Đạo thuật thượng cổ quả thực bất phàm. Pháp thuật sở trường của Trần Thất nhiều như thế, uy lực lại mạnh mẽ, nếu không phải một giới này đã không có Địa Sát Âm Mạch, tất nhiên vẫn là thiên hạ của đạo thuật thượng cổ, đạo thuật của ba phái sáu đạo chúng ta sợ là như cũ không thể phát triển.”
Phù Tiền mà Trần Thất giấu đi, chính là đoạt được Cương Tiền cấp năm, có giá trị nhất trong hơn hai ngàn cái từ trên người Bạch Nhiêm Hóa và Lý Nguyên Công. Mà Kim Cương Phù Tiền cùng với Lạc Bảo Tiền do hắn ngưng tụ, chỉ là Khiếu tiền cấp hai, giá trị thấp hơn, từ trước tới nay chẳng qua mỗi thứ cũng chỉ ngưng tụ được hai, ba trăm cái. Đến nỗi Hỏa Nha Phù Tiền càng ít hơn nữa, phẩm chất có cao có thấp. Đó là bởi vì lúc Trần Thất ngưng luyện Hỏa Nha Phù Tiền, tu vi còn đang tăng lên từng bước. Sau này ngưng tụ đều là Cảm Tiền cấp ba, phía trước đều là Khiếu Tiền cấp hai.
Hiện giờ hắn đột phá tu vi, tất nhiên là sẽ không đi ngưng tụ Phù Tiền cấp hai, mà trực tiếp cắn nuốt nguyên khí pháp lực hóa thành Hỏa Nha Phù Tiền cấp ba và Hỏa Xà Phù Tiền. Cũng chỉ có hai loại pháp thuật này, hắn đã tu luyện tới hai mươi bảy trọng cấm chế, là Phù Tiền mà luyện hóa có lãi nhất. Trần Thất làm những việc này, đã có thể coi là quen cửa quen nẻo, sau khi dùng một chiêu thành công, liền lặp lại sử dụng Hỏa Long Phần Dã. Năm con hỏa long phấp phới tung bay, nơi chúng nó đi qua tựa như hất cảnh nóng trên nền tuyết, bất kể là âm binh hắc giáp hay là Âm Hà Hắc Thủy đều không thể có chút ngăn trở.
Âm Hà Hắc Thủy và âm binh hắc giáp bị Thái Thượng Hóa Long quyết cắn nuốt, hóa thành pháp lực cuồn cuộn không dứt, khiến cho tên tiểu tặc này đột nhiên phấn chấn tinh thần. Đúng lúc Kim Cương Tháp trong thân thể hắn nhìn có vẻ như sắp ngưng kết cái Phù Tiền thứ mười chín, nước sông Âm Hà bỗng nhiên rẽ sang bên, thế nhưng né tránh Trần Thất.
Điêu Tuyết không ngờ nhìn thấy Trần Thất có thể ngăn cản nước sông Âm Hà, bèn kêu lên:
- Nước sông Âm Hà chính là điểm tập trung cuối cùng của khí dơ bẩn trong thiên hạ, chìm sâu dưới ngầm chừng trăm ngàn trượng. Ngày thường căn bản nó sẽ không trào lên mặt đất. Nhưng một khi nó trào lên mặt đất, chính là tai nạn lớn của một giới này. A Thất ngươi có bản lĩnh ngăn trở, đó là một việc có đại công đức. Ta nghe sư phụ nói, được công đức như vậy, trong thiên địa sẽ giáng xuống rất nhiều chỗ tốt. Những chỗ tốt ấy có ích lợi lớn lao đối với con đường tu luyện, ngươi cần phải cẩn thận.
Trần Thất hơi kinh ngạc, đang muốn hỏi kỹ, giọng nói lạnh lùng của Loan Hề cũng vang lên. Nàng nói với Trần Thất nói:
- Vốn dĩ tu tiên cầu đạo là việc tiêu dao, tu sĩ thời thượng cổ đều là tự do tự tại. Nhưng không biết từ khi nào, phía trên một giới này của chúng ta có kẻ quản thúc. Việc chiến tranh trong nhân gian, thiên tai, người gặp nạn, yêu quái gây sự, bọn họ đều mặc kệ, cũng chỉ quản lý sự biến hóa của nguyên khí trong thiên địa, hoặc là khi người tu đạo định đột phá cảnh giới chân tiên, bọn họ sẽ giáng xuống thủ đoạn.
Trần Thất vẫn là lần đầu tiên nghe nói sự việc như này, trong lòng sợ hãi kinh ngạc, ý muốn cẩn thận dò hỏi. Loan Hề và Điêu Tuyết tựa hồ có ý định khác, đối với Trần Thất dò hỏi, cơ hồ là biết gì nói lấy, không có nửa lời dấu diếm. Ngay cả Trư Cửu Cương ở bên cạnh, cũng xen vào nói ra rất nhiều tin tức bí mật. Thiên Cổ Tiên Nương giống như Trần Thất, cũng không từng nghe thấy những việc bí mật này. Vốn dĩ những việc này truyền thừa từ thời thượng cổ, không phải có những môn phái truyền thừa ngàn năm thì cũng không thể nghe thấy, không thể lưu truyền những chuyện xưa này tới nay.
Trần Thất nghe được Điêu Tuyết và Loan Hề giải thích kỹ càng, thế mới biết một phương thế giới này tựa như một cái mâm tròn, trên dưới đều bị thứ gì đó bao lại. Cho dù sử dụng đạo pháp chui xuống đất, chưa được mấy ngàn trăm trượng tất nhiên sẽ gặp phải nước sông Âm Hà đen nhánh. Trong Âm Hà lại có vô số âm binh. Càng đi xuống sâu thì tu vi của đám âm binh càng cao, thậm chí chỗ sâu nhất còn có âm binh có thực lực tương đương chân tiên quỷ tiên.
Nếu là dùng phương thức phi độn để bay lên trời cao, bay tới chừng ngàn tầm, sẽ thấy một tầng Thiên Cương đại khí. Thiên Cương đại khí lại chia thành chín tầng, ở bên ngoài chín tầng chính là vô tận hư không. Trong hư không lại có vô số Thiên Ma, chuyên môn cắn nuốt tinh huyết của tu sĩ, pháp lực của chúng còn lợi hại hơn nhiều so với âm binh ra đời trong nước sông Âm Hà.
Ở bên ngoài trời đất này, còn có một tòa thiên cung trong truyền thuyết quản lý các sự vụ của một giới này. Chỉ là bởi vì từ sau thời thượng cổ, cho dù là tu sĩ của ba phái sáu đạo, cũng ít có người đột phá cảnh giới Kim Đan trở lên. Bởi vậy, rất nhiều sự tình dần dần chỉ có lời đồn, ai cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy qua.
Điêu Tuyết cùng Loan Hề đều là đệ tử chân truyền của các môn phái lớn đứng đầu, cho nên mới có thể biết rất nhiều những điều này.
- Đây là âm binh do khí dơ bẩn ở trong Âm Hà tạo ra, không có sinh mệnh, chỉ là một luồng khí dơ bẩn. Ngươi chớ dùng đạo thuật tầm thường để công kích, chỉ có thể dùng thuật pháp tinh lọc chúng nó mà thôi.
Trần Thất nghe được lời nhắc nhở của Điêu Tuyết và Loan Hề, bừng tỉnh trong lòng, lấy ra một đồng tiền trong Kim Cương Phù Tiền ném xuống. Pháp lực ẩn chứa trong Phù Tiền lập tức chuyển hóa thành Phật lực thuần tịnh cuồn cuộn. Bên trong Phật quang mơ hồ có một quyển kinh văn đang lật trang, vô số âm thanh tụng kinh lọt vào tai. Nước sông đen nhánh của Âm Hà cùng với vô số âm binh mặc áo giáp đen ở phụ cận bị pháp lực của Kim Cương Phù Tiền bao phủ, đều hóa thành khói nhẹ lượn lờ, tiêu tán trong trời đất.
Tuy Trần Thất thấy pháp lực Phật môn có hiệu quả, nhưng vẫn như cũ không thoải mái. Nguyên nhân không có gì khác ngoài việc pháp lực Phật môn của hắn đến từ Thái Thượng Hóa Long quyết, nhưng tu vi Thái Thượng Hóa Long quyết đang bị kẹt ở giai đoạn Luyện Khí Cảm Ứng, không đủ để chống đỡ mức độ chiến đấu như thế. Dù là Trần Thất có thể đột phá giai đoạn luyện khí cảm Ứng, hắn cũng không cho rằng pháp lực của chính mình có thể luyện hóa toàn bộ nước Âm Hà bao phủ núi Ngũ Khí, không biết có bao nhiêu âm binh ra đời từ nước sông.
Đúng vào lúc này, nước sông đen nhánh chảy ra từ động Kim Ngân bỗng nhiên xảy ra biến hóa, sau khi bao phủ núi Ngũ Khí liền rẽ sang hướng khác, chảy về phía một cái thôn xóm ở gần đó.
Đoạn Âm Hà Hắc Thủy này cực kỳ quỷ dị. Nó hoàn toàn phá vỡ quy luật thiên nhiên “nước từ trên cao chảy xuống chỗ trũng”, cho dù gặp được khe rãnh mương sâu cũng chảy xuyên qua, leo núi lên dốc, quả thực là còn tùy ý hơn vật còn sống. Tuy rằng Trần Thất không phải người trời sinh có tính chính nghĩa, thích cứu người đang gặp nguy hiểm, nhưng khi nhìn thấy nước sông đen nhánh này sắp nhấn chìm một ngọn núi có thôn xóm này, trong lòng hắn cũng có xúc động. Hắn giương tay quăng ra một Kim Ô Vân Quang, thu hết toàn bộ vật sống trong thôn.
Trong thôn ở ngọn núi kia có chừng trăm hộ gia đình, bỗng nhiên thấy được tai họa bất ngờ bay tới, mọi người đều kinh hãi vô cùng, không biết nên chạy trốn chỗ nào. Đúng vào lúc này có Kim Ô Vân Quang rơi xuống thu lấy toàn bộ người dân trong thôn kể cả heo chó dê bò gà vịt, gia cầm gia cầm. Lập tức có người mừng rỡ quỳ lạy trong đám mây, kêu to tiên nhân lão gia cứu khổ cứu nạn!
Trần Thất nhíu mày, mắt nhìn nước sông Âm Hà bao trùm thôn xóm kia. Tuy rằng hắn đã thu phần lớn vật sống trong thôn, nhưng rốt cuộc pháp lực của hắn không đủ, đối với kiến rắn côn trùng, hoa cỏ cây cối, lúa mạch nơi đồng ruộng, … đều không có cách cứu giúp. Đoạn hắc thủy kỳ dị này nuốt đi những vật còn sống kia, trở lên lớn mạnh vài phần, thậm chí còn sinh ra càng nhiều âm binh áo giáp đen.
“Thì ra đoạn hắc thủy này có thể cắn nuốt tinh khí của vật còn sống, tăng lên bản thân. Vậy thì khó mà giải quyết…”
Trần Thất nói thầm trong lòng, đưa Kim Ô Vân Quang ra xa, đến nơi mà nước sông đen nhánh không thể với tới. Hắn cũng không để ý những thôn dân kia mang ơn đội nghĩa, chỉ là kêu lớn: “Ta là tu sĩ luyện khí ở núi Ngũ Khí, bởi vì thấy yêu ma quấy phá, đặc biệt tới hàng yêu trừ ma. Các ngươi có thể trước tiên tìm nơi ở tạm, chờ sau khi ta giết chết yêu ma rồi có thể trở về nhà.”
Trần Thất thu hồi Kim Ô Vân Quang, nhảy lên hỏa nha, đi theo đoạn nước sông đen nhánh này. Hắn cũng rất tò mò vì sao nước sông Âm Hà bỗng nhiên trào ra mặt đất. Điêu Tuyết và Loan Hề mỗi người tự khống chế độn pháp, đi theo bên cạnh hắn. Điêu Tuyết thì cũng được, nàng có Trảm Tình tiên kiếm, tốc độ ngự kiếm phi hành cũng không chậm hơn hỏa nha của Trần Thất bao nhiêu.
Nhưng Loan Hề chẳng qua mới có tu vi Ngưng Sát tầng năm. Mặc dù nàng có tâm pháp của Diệt Tình Đạo, tốc độ độn quang cũng không thể nhanh lên được. Vẫn là Trư Cửu Cương nhảy lên đám mây, dẫn Loan Hề đi lên. Nhưng mà Trư Cửu Cương tu luyện đạo pháp hệ thổ, tuy Mậu Thổ Thần Cương cứng rắn vững vàng, nhưng lại không giỏi phi độn, cho nên hai người đi chậm hơn một chút.
Thiên Cổ Tiên Nương hơi do dự một lát liền khẩn trương đi theo sau Trần Thất. Tốc độ Xích Kim Thần của nàng còn mạnh hơn hỏa nha biến hóa của Trần Thất, cho nên chỉ bay trong chốc lát bèn bay song song với Trần Thất. Chỉ là tốc độ của nước sông Âm Hà ở bên dưới cũng không quá nhanh, cho nên độn quang của năm người dần dần tụ lại một chỗ.
Điêu Tuyết và Loan Hề đều là đệ tử của các môn phái lớn, Trư Cửu Cương cũng là đại yêu có hiểu biết uyên bác. Trong năm người, chỉ có Trần Thất và Thiên Cổ Tiên Nương không biết gì về nguồn gốc của nước sông Âm Hà đen nhánh và âm binh mặc giáp đen. Tuy rằng Thiên Cổ Tiên Nương thực sự biết được nguồn gốc của Âm Hà, nhưng nàng cũng không biết vì sao Âm Hà bỗng nhiên lại trào ra, hơn nữa còn sinh ra rất nhiều âm binh giáp đen.
Thiên Cổ Tiên Nương thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là bởi vì cái kén khổng lồ kia nên mới khơi ra tai họa như thế?”
Tuy rằng nàng tu luyện đạo thuật có phần tà ám, nhưng nàng không phải người tàn nhẫn thích giết chóc, lạnh nhạt vô tình. Nàng nhìn thấy những nơi nước sông Âm Hà đi qua, mọi sự sống đều bị hủy hoại, không khỏi sinh lòng trắc ẩn.
Mặc dù năm người này đều có đạo thuật, nhưng Điêu Tuyết và Loan Hề đều biết nước sông Âm Hà lợi hại, nên không chịu ra tay; Trư Cửu Cương có suy tính khác trong lòng, cũng không chịu nhiều chuyện; đạo thuật mà Thiên Cổ Tiên Nương tu luyện vốn dĩ không thể đối phó nước sông Âm Hà và đám âm binh giáp đen ra đời trong Âm Hà. Ngược lại là Trần Thất thay đổi mấy cái thủ đoạn, đến cuối cùng mới phát hiện, không ngờ vẫn là dùng lực cắn nuốt của Thái Thượng Hóa Long quyết tốt nhất để đối phó đoạn nước sông Âm Hà đen nhánh này.
Thái Thượng Hóa Long Quyết có thể cắn nuốt hết thảy, chỉ là hiện giờ tu vi của Trần Thất gặp bình cảnh, chân khí trong cơ thể đã chứa đầy, rốt cuộc không cất chứa được thêm càng nhiều chân khí. Hơn nữa tu vi của Thái Thượng Hóa Long quyết là yếu nhất trong bốn bộ đạo quyết, cho nên hắn ít khi dùng Thái Thượng Hóa Long quyết. Vừa rồi hắn dùng Kim Cương Phù Tiền tinh lọc âm hà hắc thủy, cũng đã quên thử sử dùng Thái Thượng Hóa Long quyết.
Cũng là đến cuối cùng, Trần Thất nghĩ tới đủ các loại thủ đoạn của mình, mới nhớ ra Thái Thượng Hóa Long quyết. Hắn vận dụng Hỏa Long Phần Dã, mới thử một lần thì quả nhiên có thể cắn nuốt nước sông Âm Hà, biến thành nguyên khí tinh thuần. Tuy rằng Trần Thất không thu nạp vào được quá nhiều chân khí, nhưng hắn không ngại chuyển hết lượng nguyên khí này ngưng thành các loại Phù Tiền.
Pháp thuật mà Trần Thất tu luyện vừa nhiều lại vừa hỗn tạp, Phù Tiền ngưng tụ cũng chia làm nhiều loại. Chỉ là rốt cuộc ngày thường hắn thu nạp chân khí có giới hạn, cho nên mỗi ngày ngưng tụ Phù Tiền cũng đều có hạn, chỉ là đặt trong Kim Cương Tháp để tích trữ.
Sau khi Trần Thất thử dùng Thái Thượng Hóa Long quyết, bèn không có cố kỵ dùng Hỏa Long Phần Dã. Năm con hỏa long bay ra, phân biệt đi cắn nuốt năm âm binh giáp đen. Vốn dĩ pháp lực của đám âm binh giáp đen cũng không yếu, nhưng gặp phải loại thủ đoạn chuyên môn này khắc chế bọn chúng, đành không thể chống đỡ mà dồn dập hóa thành khí đen rồi biến mất.
Điêu Tuyết và Loan Hề đều đang có ý nghĩ riêng, lại thấy sau khi Trần Thất dùng nhiều loại thủ đoạn thì bỗng nhiên thả ra năm con hỏa long, dùng một lần đánh tan năm âm binh giáp đen. Các nàng cũng đều có tu vi ngưng sát, cảm ứng biến hóa của nguyên khí thiên địa vô cùng nhạy bén, lập tức phát hiện Trần Thất thật sự dùng thủ đoạn làm tiêu tán khí dơ bẩn của đám âm binh giáp đen này, mà không phải mạnh mẽ đánh tan, đều giật mình trong lòng.
Trần Thất ở nơi đó đại phát thần uy, Điêu Tuyết và Loan Hề lại thầm nghĩ: “Đạo thuật thượng cổ quả thực bất phàm. Pháp thuật sở trường của Trần Thất nhiều như thế, uy lực lại mạnh mẽ, nếu không phải một giới này đã không có Địa Sát Âm Mạch, tất nhiên vẫn là thiên hạ của đạo thuật thượng cổ, đạo thuật của ba phái sáu đạo chúng ta sợ là như cũ không thể phát triển.”
Phù Tiền mà Trần Thất giấu đi, chính là đoạt được Cương Tiền cấp năm, có giá trị nhất trong hơn hai ngàn cái từ trên người Bạch Nhiêm Hóa và Lý Nguyên Công. Mà Kim Cương Phù Tiền cùng với Lạc Bảo Tiền do hắn ngưng tụ, chỉ là Khiếu tiền cấp hai, giá trị thấp hơn, từ trước tới nay chẳng qua mỗi thứ cũng chỉ ngưng tụ được hai, ba trăm cái. Đến nỗi Hỏa Nha Phù Tiền càng ít hơn nữa, phẩm chất có cao có thấp. Đó là bởi vì lúc Trần Thất ngưng luyện Hỏa Nha Phù Tiền, tu vi còn đang tăng lên từng bước. Sau này ngưng tụ đều là Cảm Tiền cấp ba, phía trước đều là Khiếu Tiền cấp hai.
Hiện giờ hắn đột phá tu vi, tất nhiên là sẽ không đi ngưng tụ Phù Tiền cấp hai, mà trực tiếp cắn nuốt nguyên khí pháp lực hóa thành Hỏa Nha Phù Tiền cấp ba và Hỏa Xà Phù Tiền. Cũng chỉ có hai loại pháp thuật này, hắn đã tu luyện tới hai mươi bảy trọng cấm chế, là Phù Tiền mà luyện hóa có lãi nhất. Trần Thất làm những việc này, đã có thể coi là quen cửa quen nẻo, sau khi dùng một chiêu thành công, liền lặp lại sử dụng Hỏa Long Phần Dã. Năm con hỏa long phấp phới tung bay, nơi chúng nó đi qua tựa như hất cảnh nóng trên nền tuyết, bất kể là âm binh hắc giáp hay là Âm Hà Hắc Thủy đều không thể có chút ngăn trở.
Âm Hà Hắc Thủy và âm binh hắc giáp bị Thái Thượng Hóa Long quyết cắn nuốt, hóa thành pháp lực cuồn cuộn không dứt, khiến cho tên tiểu tặc này đột nhiên phấn chấn tinh thần. Đúng lúc Kim Cương Tháp trong thân thể hắn nhìn có vẻ như sắp ngưng kết cái Phù Tiền thứ mười chín, nước sông Âm Hà bỗng nhiên rẽ sang bên, thế nhưng né tránh Trần Thất.
Điêu Tuyết không ngờ nhìn thấy Trần Thất có thể ngăn cản nước sông Âm Hà, bèn kêu lên:
- Nước sông Âm Hà chính là điểm tập trung cuối cùng của khí dơ bẩn trong thiên hạ, chìm sâu dưới ngầm chừng trăm ngàn trượng. Ngày thường căn bản nó sẽ không trào lên mặt đất. Nhưng một khi nó trào lên mặt đất, chính là tai nạn lớn của một giới này. A Thất ngươi có bản lĩnh ngăn trở, đó là một việc có đại công đức. Ta nghe sư phụ nói, được công đức như vậy, trong thiên địa sẽ giáng xuống rất nhiều chỗ tốt. Những chỗ tốt ấy có ích lợi lớn lao đối với con đường tu luyện, ngươi cần phải cẩn thận.
Trần Thất hơi kinh ngạc, đang muốn hỏi kỹ, giọng nói lạnh lùng của Loan Hề cũng vang lên. Nàng nói với Trần Thất nói:
- Vốn dĩ tu tiên cầu đạo là việc tiêu dao, tu sĩ thời thượng cổ đều là tự do tự tại. Nhưng không biết từ khi nào, phía trên một giới này của chúng ta có kẻ quản thúc. Việc chiến tranh trong nhân gian, thiên tai, người gặp nạn, yêu quái gây sự, bọn họ đều mặc kệ, cũng chỉ quản lý sự biến hóa của nguyên khí trong thiên địa, hoặc là khi người tu đạo định đột phá cảnh giới chân tiên, bọn họ sẽ giáng xuống thủ đoạn.
Trần Thất vẫn là lần đầu tiên nghe nói sự việc như này, trong lòng sợ hãi kinh ngạc, ý muốn cẩn thận dò hỏi. Loan Hề và Điêu Tuyết tựa hồ có ý định khác, đối với Trần Thất dò hỏi, cơ hồ là biết gì nói lấy, không có nửa lời dấu diếm. Ngay cả Trư Cửu Cương ở bên cạnh, cũng xen vào nói ra rất nhiều tin tức bí mật. Thiên Cổ Tiên Nương giống như Trần Thất, cũng không từng nghe thấy những việc bí mật này. Vốn dĩ những việc này truyền thừa từ thời thượng cổ, không phải có những môn phái truyền thừa ngàn năm thì cũng không thể nghe thấy, không thể lưu truyền những chuyện xưa này tới nay.
Trần Thất nghe được Điêu Tuyết và Loan Hề giải thích kỹ càng, thế mới biết một phương thế giới này tựa như một cái mâm tròn, trên dưới đều bị thứ gì đó bao lại. Cho dù sử dụng đạo pháp chui xuống đất, chưa được mấy ngàn trăm trượng tất nhiên sẽ gặp phải nước sông Âm Hà đen nhánh. Trong Âm Hà lại có vô số âm binh. Càng đi xuống sâu thì tu vi của đám âm binh càng cao, thậm chí chỗ sâu nhất còn có âm binh có thực lực tương đương chân tiên quỷ tiên.
Nếu là dùng phương thức phi độn để bay lên trời cao, bay tới chừng ngàn tầm, sẽ thấy một tầng Thiên Cương đại khí. Thiên Cương đại khí lại chia thành chín tầng, ở bên ngoài chín tầng chính là vô tận hư không. Trong hư không lại có vô số Thiên Ma, chuyên môn cắn nuốt tinh huyết của tu sĩ, pháp lực của chúng còn lợi hại hơn nhiều so với âm binh ra đời trong nước sông Âm Hà.
Ở bên ngoài trời đất này, còn có một tòa thiên cung trong truyền thuyết quản lý các sự vụ của một giới này. Chỉ là bởi vì từ sau thời thượng cổ, cho dù là tu sĩ của ba phái sáu đạo, cũng ít có người đột phá cảnh giới Kim Đan trở lên. Bởi vậy, rất nhiều sự tình dần dần chỉ có lời đồn, ai cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy qua.
Điêu Tuyết cùng Loan Hề đều là đệ tử chân truyền của các môn phái lớn đứng đầu, cho nên mới có thể biết rất nhiều những điều này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.