Chương 4
Mikucoffee
14/11/2021
Harry Potter, hoài nghi nghiêm trọng rằng Draco Malfoy căn bản hoàn toàn không hề mất trí nhớ.
"Từ khi nào mà mắt thẩm mỹ của anh trở nên...... phô trương đến vậy." Khi bó hoa hồng kia kề gần đến mặt, Harry mới miễn cưỡng nhận lấy nó, nó cau mày, cứ như cầm trong tay không phải hoa hồng mà là một đám cây Nhân sâm (Mandragona) đang gào thét, "Tôi không nhớ anh có thói quen tặng hoa cho người khác."
Thực tế thì, Harry chưa từng nhận được một đóa hoa nào trong suốt thời gian quen nhau nhạt nhòa của tụi nó, Harry còn chưa từng nhận được một cọng Nhân sâm từ Malfoy chứ đừng nói đến hoa. Bọn nó cứ như đã trực tiếp bỏ qua bước yêu đương và nhanh chóng bước vào mối quan hệ của một đôi vợ chồng già kiểu mẫu. Nói một cách chính xác hơn, bọn nó đã đảo ngược toàn bộ quá trình yêu đương của các mối quan hệ bình thường: đầu tiên ngủ một đêm với nhau rồi kết hôn (Harry từ chối thừa nhận điều này), cuối cùng trải qua một khoảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi và rồi những bong bóng hạnh phúc kia vỡ tan vào một ngày nào đó.
Và Draco, một Slytherin bẩm sinh giỏi nắm bắt cơ hội, đã lợi dụng lúc Harry không kịp suy nghĩ vài giây bắt cậu ngoan ngoãn nắm lấy tay của mình rồi độn thổ. Sau khi cảm giác bị đè ép qua đi, Harry lảo đảo định thần, nhanh chóng buông tay Draco: "Phải nói là tôi ghét cái thứ này."
"Tôi hy vọng em không ghét phải nắm nắm tay tôi." Draco nói với một nhếch mép, hắn rút cây đũa phép của mình ra, "Triệu hồi (Acccio) lọ hoa."
Harry né được thứ vũ khí bằng gốm vừa bay thẳng vào đầu nó bằng sự nhanh nhẹn mà nó dùng để né trái Bludger trên sân Quidditch, nó trừng mắt nhìn Draco, đem cái bó hoa hồng hơi nát một ít cắm lung tung vào lọ.
"Ngày mai tôi phải đến Bộ Pháp Thuật," Harry nói, cố gắng chọn từ ngữ vừa không ảnh hưởng đến người bệnh và bản thân mình, "Vậy nên tôi cho rằng anh có thể tự chăm sóc cho chính mình, đượcchứ?" Nó lùi lại vài bước, nhìn lọ hoa trên bàn, không thể không công nhận rằng màu đỏ ấm áp này làm bừng sáng cả căn phòng cũ kĩ.
"Được, tôi đương nhiên có thể." Draco thì thào, hắn không biết đã đến gần từ khi nào, ôm lấy Harry từ sau lưng. Cảm nhận được nhịp hô hấp cùng tiếng tim đập của tên tóc vàng kia, cũng như chênh lệch nhiệt độ cơ thể, nó thấy bỏng rát vô cùng, tay harry cứng đờ giữa không trung, rốt cuộc nó vẫn không chọn giãy thoát khỏi cái ôm này.
Trong khoảng mười phút, bọn nó lặng lẽ đứng đó, dựa vào người nhau, tận hưởng hương hoa hồng cùng làn gió đêm, Harry quay đầu lại, muốn nói rằng đôi khi khoa trương quá cũng không sao, rồi Draco hôn nó, bờ môi khô khốc, lành lạnh của hắn chạm vào hai má rồi đến khóe môi nó trong khi Harry kinh ngạc hít vào một ngụm khí lạnh, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy môi nó.
"Tôi cho rằng em cho phép tôi hôn em." Draco thì thầm nói, Harry không biết vì sao hắn lại nói cái lời vô nghĩa này, trong họng nó phát ra một tiếng rên rỉ tức giận. Vì vậy mà Draco ngoan ngoãn cúi đầu xuống, cùng nó đón nhận một nụ hôn hoàn chỉnh, ngọt ngào mà lành lạnh, không còn âm thanh nào tuyệt diệu hơn khi mà đầu lưỡi tụi nó quấn lấy nhau triền miên, tay Draco chậm rãi đưa từ sau gáy Harry xuống bả vai nó, rồi sờ xuống đến lưng và cuối cùng là eo nó, Draco ôm Harry ngồi lên bàn trước khi nó đẩy hắn ra vì cái đụng chạm quá nóng bỏng kia, nụ hôn ngọt ngào bởi vậy mà bị gián đoạn ít phút. Chóp múi tụi nó sát vào nhau, cảm nhận được hơi thở dồn dập của đối phương, góc độ hiện tại của Harry có thể nhìn thấy chút ít ánh mắt Draco, nó thở phào thật nhanh rồi lại thả mình đắm chìm vào một nụ hôn khác.
Cái hôn lại ngắt quãng thêm lần nữa vì tay của Draco vừa đưa vào trong vạt áo Harry, Harry liền hung tợn cắn vào bờ môi lạnh của hắn, Draco buột phải rút lui, cổ áo sơ mi của hắn bị Harry giầy vò đến nhăn nhúm, trên môi còn thấy rõ dấu răng, phối hợp cùng ánh mắt "Tại sao chúng ta không thể làm tình." của hắn lúc này càng làm hắn trông thật tức cười.
"Ngày mai còn phải đi làm." Harry nói, hoàn toàn phớt lờ nụ cười xấu xa của Draco sau khi nghe câu này, "Mà giờ tôi cũng ứ muốn đánh nhau với anh."
"Tôi chắc chắn em sẽ rất vui nếu ta đánh nhau trên giường đấy."
"Chắc tôi phải tống anh về viện thánh Mungo quá." Nó khó mà đè nén được mong ước muốn ném cho Draco một cái nhìn khinh khỉnh, trượt người xuống khỏi bàn. Lúc nó đi về phía phòng ngủ, Draco lại gọi tên nó.
"Harry."
"Gì?"
"Chúng ta đã cãi nhau sao?"
So với cãi nhau còn nghiêm trọng hơn nhiều, Harry muốn nói ra, nhưng mà nó do dự, không biết chuyện bọn nó chia tay có thuộc loại "kích động" theo lời lương y hay không, cuối cùng nó vẫn nhìn thẳng vào Draco hơi cứng họng nói, "Không khác anh nghĩ là mấy."
"Chỉ là nửa tháng nằm viên thánh Mungo, mà tôi thấy như mình đã bỏ lỡ cả đời người vậy." Draco làu bàu, hắn đến gần Harry, "Tôi vẫn còn được hôn em chứ?"
Harry gần như bật cười vì bị hắn làm cho tức chết, môi của nó bị hôn đến sưng tấy rồi! Vậy mà cái tên tóc vàng này vẫn đang giả bộ xin phép được hôn nữa sao? Draco thấy Harry cố nén cười, mặt nó ửng đỏ như màu hoa hồng.
"Được... Được chứ. Anh hỏi câu ngớ ngẩn thật đấy." Harry cũng không có ý phản đối, nên là Draco nắm nhẹ lấy bả vai Harry, dùng chóp mũi nhẹ nhàng gạt đi tóc đen lấp thấm mồ hôi trên trán nó, vừa thương yêu vừa dịu dàng đặt lên đó một cái hôn.
"Hôn chúc ngủ ngon." Hắn nói ngắn gọi, nhìn Harry vội vàng chạy vào phòng ngủ. Khi Harry đóng cửa lại, nó thấy hắn dùng đũa phép biến ghế sô pha thành một chiếc giường tạm bợ. Đây là giải pháp tốt nhất, trừ khi bây giờ nó nhảy ra ngoài và nói với cái tên kia rằng "Tôi vẫn muốn ngủ với anh". Nhưng Harry cũng chán nản nhận ra rằng, Draco lại xâm nhập vào nhà nó và quyết tâm để lại thêm dấu vết trong cuộc sống nó, lần trước chia tay phải mất một thời gian dài nó mới xóa sạch được những dấu vết còn thuộc về hắn. Nó không am hiểu phép thuật nội trợ, bởi vậy mà muốn vứt bỏ một đống đồ lớn sau khi dọn dẹp nó cũng phải mất đến năm tiếng, nó vẫn thường được vài sợi tóc bạch kim tìm thấy ở khe ghế sô pha, mấy lọ dược nhỏ quá hạn dưới gầm giường, hay màn sương đọng lại trên gương khi tắm nhắc nhở rằng: Ở đây từng có một tên Malfoy hay diễu võ giương oai, nhe nanh múa vuốt.
Merlin ơi...... Lần này con không muốn phải dọn dẹp nữa đâu.
"Từ khi nào mà mắt thẩm mỹ của anh trở nên...... phô trương đến vậy." Khi bó hoa hồng kia kề gần đến mặt, Harry mới miễn cưỡng nhận lấy nó, nó cau mày, cứ như cầm trong tay không phải hoa hồng mà là một đám cây Nhân sâm (Mandragona) đang gào thét, "Tôi không nhớ anh có thói quen tặng hoa cho người khác."
Thực tế thì, Harry chưa từng nhận được một đóa hoa nào trong suốt thời gian quen nhau nhạt nhòa của tụi nó, Harry còn chưa từng nhận được một cọng Nhân sâm từ Malfoy chứ đừng nói đến hoa. Bọn nó cứ như đã trực tiếp bỏ qua bước yêu đương và nhanh chóng bước vào mối quan hệ của một đôi vợ chồng già kiểu mẫu. Nói một cách chính xác hơn, bọn nó đã đảo ngược toàn bộ quá trình yêu đương của các mối quan hệ bình thường: đầu tiên ngủ một đêm với nhau rồi kết hôn (Harry từ chối thừa nhận điều này), cuối cùng trải qua một khoảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi và rồi những bong bóng hạnh phúc kia vỡ tan vào một ngày nào đó.
Và Draco, một Slytherin bẩm sinh giỏi nắm bắt cơ hội, đã lợi dụng lúc Harry không kịp suy nghĩ vài giây bắt cậu ngoan ngoãn nắm lấy tay của mình rồi độn thổ. Sau khi cảm giác bị đè ép qua đi, Harry lảo đảo định thần, nhanh chóng buông tay Draco: "Phải nói là tôi ghét cái thứ này."
"Tôi hy vọng em không ghét phải nắm nắm tay tôi." Draco nói với một nhếch mép, hắn rút cây đũa phép của mình ra, "Triệu hồi (Acccio) lọ hoa."
Harry né được thứ vũ khí bằng gốm vừa bay thẳng vào đầu nó bằng sự nhanh nhẹn mà nó dùng để né trái Bludger trên sân Quidditch, nó trừng mắt nhìn Draco, đem cái bó hoa hồng hơi nát một ít cắm lung tung vào lọ.
"Ngày mai tôi phải đến Bộ Pháp Thuật," Harry nói, cố gắng chọn từ ngữ vừa không ảnh hưởng đến người bệnh và bản thân mình, "Vậy nên tôi cho rằng anh có thể tự chăm sóc cho chính mình, đượcchứ?" Nó lùi lại vài bước, nhìn lọ hoa trên bàn, không thể không công nhận rằng màu đỏ ấm áp này làm bừng sáng cả căn phòng cũ kĩ.
"Được, tôi đương nhiên có thể." Draco thì thào, hắn không biết đã đến gần từ khi nào, ôm lấy Harry từ sau lưng. Cảm nhận được nhịp hô hấp cùng tiếng tim đập của tên tóc vàng kia, cũng như chênh lệch nhiệt độ cơ thể, nó thấy bỏng rát vô cùng, tay harry cứng đờ giữa không trung, rốt cuộc nó vẫn không chọn giãy thoát khỏi cái ôm này.
Trong khoảng mười phút, bọn nó lặng lẽ đứng đó, dựa vào người nhau, tận hưởng hương hoa hồng cùng làn gió đêm, Harry quay đầu lại, muốn nói rằng đôi khi khoa trương quá cũng không sao, rồi Draco hôn nó, bờ môi khô khốc, lành lạnh của hắn chạm vào hai má rồi đến khóe môi nó trong khi Harry kinh ngạc hít vào một ngụm khí lạnh, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy môi nó.
"Tôi cho rằng em cho phép tôi hôn em." Draco thì thầm nói, Harry không biết vì sao hắn lại nói cái lời vô nghĩa này, trong họng nó phát ra một tiếng rên rỉ tức giận. Vì vậy mà Draco ngoan ngoãn cúi đầu xuống, cùng nó đón nhận một nụ hôn hoàn chỉnh, ngọt ngào mà lành lạnh, không còn âm thanh nào tuyệt diệu hơn khi mà đầu lưỡi tụi nó quấn lấy nhau triền miên, tay Draco chậm rãi đưa từ sau gáy Harry xuống bả vai nó, rồi sờ xuống đến lưng và cuối cùng là eo nó, Draco ôm Harry ngồi lên bàn trước khi nó đẩy hắn ra vì cái đụng chạm quá nóng bỏng kia, nụ hôn ngọt ngào bởi vậy mà bị gián đoạn ít phút. Chóp múi tụi nó sát vào nhau, cảm nhận được hơi thở dồn dập của đối phương, góc độ hiện tại của Harry có thể nhìn thấy chút ít ánh mắt Draco, nó thở phào thật nhanh rồi lại thả mình đắm chìm vào một nụ hôn khác.
Cái hôn lại ngắt quãng thêm lần nữa vì tay của Draco vừa đưa vào trong vạt áo Harry, Harry liền hung tợn cắn vào bờ môi lạnh của hắn, Draco buột phải rút lui, cổ áo sơ mi của hắn bị Harry giầy vò đến nhăn nhúm, trên môi còn thấy rõ dấu răng, phối hợp cùng ánh mắt "Tại sao chúng ta không thể làm tình." của hắn lúc này càng làm hắn trông thật tức cười.
"Ngày mai còn phải đi làm." Harry nói, hoàn toàn phớt lờ nụ cười xấu xa của Draco sau khi nghe câu này, "Mà giờ tôi cũng ứ muốn đánh nhau với anh."
"Tôi chắc chắn em sẽ rất vui nếu ta đánh nhau trên giường đấy."
"Chắc tôi phải tống anh về viện thánh Mungo quá." Nó khó mà đè nén được mong ước muốn ném cho Draco một cái nhìn khinh khỉnh, trượt người xuống khỏi bàn. Lúc nó đi về phía phòng ngủ, Draco lại gọi tên nó.
"Harry."
"Gì?"
"Chúng ta đã cãi nhau sao?"
So với cãi nhau còn nghiêm trọng hơn nhiều, Harry muốn nói ra, nhưng mà nó do dự, không biết chuyện bọn nó chia tay có thuộc loại "kích động" theo lời lương y hay không, cuối cùng nó vẫn nhìn thẳng vào Draco hơi cứng họng nói, "Không khác anh nghĩ là mấy."
"Chỉ là nửa tháng nằm viên thánh Mungo, mà tôi thấy như mình đã bỏ lỡ cả đời người vậy." Draco làu bàu, hắn đến gần Harry, "Tôi vẫn còn được hôn em chứ?"
Harry gần như bật cười vì bị hắn làm cho tức chết, môi của nó bị hôn đến sưng tấy rồi! Vậy mà cái tên tóc vàng này vẫn đang giả bộ xin phép được hôn nữa sao? Draco thấy Harry cố nén cười, mặt nó ửng đỏ như màu hoa hồng.
"Được... Được chứ. Anh hỏi câu ngớ ngẩn thật đấy." Harry cũng không có ý phản đối, nên là Draco nắm nhẹ lấy bả vai Harry, dùng chóp mũi nhẹ nhàng gạt đi tóc đen lấp thấm mồ hôi trên trán nó, vừa thương yêu vừa dịu dàng đặt lên đó một cái hôn.
"Hôn chúc ngủ ngon." Hắn nói ngắn gọi, nhìn Harry vội vàng chạy vào phòng ngủ. Khi Harry đóng cửa lại, nó thấy hắn dùng đũa phép biến ghế sô pha thành một chiếc giường tạm bợ. Đây là giải pháp tốt nhất, trừ khi bây giờ nó nhảy ra ngoài và nói với cái tên kia rằng "Tôi vẫn muốn ngủ với anh". Nhưng Harry cũng chán nản nhận ra rằng, Draco lại xâm nhập vào nhà nó và quyết tâm để lại thêm dấu vết trong cuộc sống nó, lần trước chia tay phải mất một thời gian dài nó mới xóa sạch được những dấu vết còn thuộc về hắn. Nó không am hiểu phép thuật nội trợ, bởi vậy mà muốn vứt bỏ một đống đồ lớn sau khi dọn dẹp nó cũng phải mất đến năm tiếng, nó vẫn thường được vài sợi tóc bạch kim tìm thấy ở khe ghế sô pha, mấy lọ dược nhỏ quá hạn dưới gầm giường, hay màn sương đọng lại trên gương khi tắm nhắc nhở rằng: Ở đây từng có một tên Malfoy hay diễu võ giương oai, nhe nanh múa vuốt.
Merlin ơi...... Lần này con không muốn phải dọn dẹp nữa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.