[Drahar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế
Chương 65: Bóng ma học viện
Avadale
16/03/2024
Author: Avadale
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: iamaanh
(Xem phần cuối của chương để đọc thêm ghi chú.)
Hagrid nghi hoặc đánh giá ba học sinh bị Filch đưa tới: “Vì chống đối giáo sư nên phải đến lao động ở chỗ ta, Michael Corner và...”
Harry căng da đầu nói: “William Aldridge.” Cậu dùng khuỷu tay thọc Draco ở bên cạnh.
Draco trả lời chậm rì: “Maison Margiela.”
“Ờm, Margiela.” Hagrid cau mày nói, “Không biết vì sao ta cảm thấy cậu rất không vừa mắt, may mắn khi cậu là Ravenclaw đấy. Nếu cậu mà là Slytherin, ta chắc chắn sẽ cho cậu vào Rừng Cấm nhặt phân chim bói toán.”
Michael ở bên cạnh phụt cười một tiếng.
Harry cảm thấy hơi lo lắng, sợ là Hagrid sẽ nhận ra Draco — cậu cũng không phải lo rằng Hagrid sẽ bán đứng bọn họ, nhưng mà, có lẽ, sẽ không khó để moi một chút thông tin từ người bạn cao lớn này của cậu. May mắn thay, Hagrid đã rời đi sau khi nói với họ rằng họ có thể sử dụng chiếc ghế sofa và chiếc giường ván cứng dưới cửa sổ, có thể là bác đi thăm Grawp, người em trai cùng mẹ khác cha của bác.
Michael là người đầu tiên ngồi xuống ghế sofa, cười hì hì nói: “Giường là của các bồ.”
Harry lấy đũa phép ra, chỉ vào cậu ta: “Cảm ơn, tiếp theo Draco và mình sẽ lên giường và nói những điều mà Michael Corner không thể nghe, hy vọng người bạn trên ghế sofa này sẽ không quá cô đơn. Muffliato.”
Ngay tắp lự, tai của Michael như bị ngâm trong một thứ chất keo... Cậu ta thấy Malfoy bước đến gần Harry, nói một câu gì đó, rồi hai người họ thực sự ngồi cùng trên chiếc giường, vai kề vai, chân đè chân... Đáng tiếc là dẫu cho Michael có tập trung tinh thần cỡ nào, thì cũng chỉ có thể nghe thấy một thứ âm thanh ong ong khó phân biệt được... Malfoy quay đầu, nhếch mép với cậu ta, Michael buồn bực nằm bất động trên sofa.
“Không còn gì phù hợp hơn là cái vòng trên đầu bức tượng.” Harry nói với Draco suy đoán của mình, “Chắc chắn là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã ra lệnh cho anh em Carrow giám sát Phòng Sinh hoạt chung của Ravenclaw, ông ta biết em sẽ tới đó tìm manh mối, ông ta cũng biết nơi đó xác thật có manh mối: Chính là bức tượng kia.”
“Nhưng,“ Draco nhìn thoáng qua Michael trên sofa, “Ngay học sinh Ravenclaw cũng không thể cung cấp thêm thông tin gì về món đồ trang sức đó. Không ai biết nó tồn tại.”
“Giáo sư Flitwick có lẽ sẽ biết.” Harry sờ vết sẹo trên trán mình, “Nhưng chúng ta chỉ có thể đến tìm thầy ấy vào ngày mai... Bây giờ anh em Carrow vẫn chưa chắc là chúng ta đã thực sự vào được trường, chúng ta cần cố gắng hết sức để không bị lộ. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không biết rằng chiếc nhẫn đã bị thầy Dumbledore phá hủy từ trước, hắn ta nghĩ rằng chúng ta sẽ ưu tiên việc cướp nó, vì vậy bây giờ hắn đã cho một số lượng lớn Tử thần Thực tử bảo vệ ngôi nhà cũ của Gaunt. Đó là chuyện tốt cho ta.”
Draco tựa lưng vào gối: “Luôn có một điều tốt đẹp nào đó.”
Đêm đó, bọn họ nằm bên nhau, Rừng Cấm nức nở ngoài cửa sổ. Không có ánh trăng. Chiếc giường ván mà Hagrid cho quá hẹp đến nỗi Harry và Draco phải dính vào nhau để không bị ngã; tay họ nhanh chóng tìm được vị trí thỏa đáng trên người đối phương, chân vướng vào nhau...
Harry đột nhiên thấy mình đang mặc Áo choàng Tàng hình đi dọc một hành lang dài, một hành lang ở Hogwarts, hẳn là vậy? Cách bài trí của nơi này rõ ràng rất quen thuộc, nhưng lại cho cậu cảm giác rất xa lạ, tựa như luôn có một tầng sương mù mênh mông bao phủ trên bề mặt mọi đồ vật.
Bước chân của cậu càng lúc càng nhanh, vang vọng trong hành lang trống trải. Cậu gần như chạy vội, ánh đèn đong đưa... Một cánh cửa đột nhiên xuất hiện ở bức tường bên cạnh, trước khi Harry nhận ra đó là Phòng Cần thiết, một cánh tay vươn ra từ cánh cửa và kéo mạnh Harry vào trong.
Là Draco. Mái tóc vàng nhạt được chải chuốt tỉ mỉ, đồng tử sáng như thủy ngân lưu động. Harry đột nhiên biết bọn họ đang hẹn hò, Gryffindor và Slytherin, cứ như là ban ngày bọn họ còn từng đánh nhau trước mặt mọi người, nhưng hiện tại lại đang hẹn hò.
Harry bị đẩy lên tường, cảm thấy những nụ hôn liên tiếp trên cổ mình. Như là muốn thiêu cháy, toàn bộ thân thể đều đang thiêu đốt... Tất nhiên là, những chàng trai tuổi bọn họ chạy ra ngoài hẹn hò vào lúc đêm khuya, chẳng lẽ thật sự sẽ đến tháp thiên văn để ngắm sao sao? Harry xé toạc áo sơ mi của Draco để mình có thể cảm nhận trực tiếp độ ấm từ khuôn ngực người con trai Slytherin này, Draco cũng vói tay vào quần Harry. Ngọn lửa biến thành dòng điện, Harry cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể mình đang gào thét, cậu sắp —
“Các trò đang làm gì thế hả?” Một giọng nói tăm tối cắt ngang họ.
Harry và Draco giật nảy mình, khẩn trương tách ra, nhưng vẵn nắm chặt tay nhau. Cậu nhìn thấy Tom Riddle, Thủ lĩnh Nam sinh, sắc mặt khó coi đứng ở cửa, tay cầm đũa phép, trong phút chốc trong ánh mắt như có tia đỏ.
Harry nên cảm thấy kỳ lạ... Mà thực tế là trong lòng cậu cũng thấy nó rất kỳ lạ... Nhưng việc Thủ lĩnh Nam sinh giúp giáo sư quản lý kỷ luật là chuyện bình thường. Riddle mắng bọn họ: “Tôi khó có thể tưởng tượng ra rằng sẽ có chuyện như thế này! Đêm khuya trước trận chung kết, Tầm thủ ngôi sao của Gryffindor và đội trưởng Quidditch của Slytherin, trốn ở đây làm tình sau lưng mọi người! Đặc biệt là trò, Malfoy, trò có thực sự quan tâm đến danh dự của nhà không!!!”
Harry bỗng nhiên mở bừng mắt. Giường ván gỗ. Cửa sổ nhỏ. Rừng Cấm.
Draco ôm cậu trong bóng tối, vuốt ve cậu, mang theo ý cười hỏi: “Mơ thấy gì sao, Potter?”
Lúc này Harry mới nhận ra mình đang cố gắng chen một chân vào giữa hai chân Draco, toàn thân như một tấm chăn ép vào bạn trai mình. Bọn họ đều 'chào cờ' một cách xấu hổ, với khoảng cách này không ai che giấu được... Nhưng lại giống như không ai cảm thấy xấu hổ vậy, đó dường như là chuyện đương nhiên. Draco đặt lòng bàn tay lên mông cậu, xoa nhẹ.
Harry buồn bực nói: “Em mơ thấy chúng ta đang hẹn hò bí mật thì bị Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy xen vào. Ông ta còn chỉ trích chúng ta không quan tâm đến danh dự của nhà mình.”
Draco bị chấn động: “Ai? Ai chỉ trích chúng ta?!”
“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Hoặc có thể gọi là Tom Riddle, Thủ lĩnh Nam sinh năm mươi năm trước. Trong giấc mơ đó, có vẻ như là ngày hôm sau sẽ có trận đấu Quidditch.” Harry chôn mặt vào hõm vai Draco, “Em không biết ông ta cũng quan tâm đến việc Slytherin có giành được Cúp Nhà như vậy — khoan đã.”
Harry đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Làm sao vậy?”
“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy năm đó cũng từng là học sinh Hogwarts.”
“Không sai?”
“Có khả năng là — không, rất có khả năng, hắn ta có được manh mối trong trường. Hắn ta chắc chắn đã tìm ra di vật của Ravenclaw là gì và bằng cách nào đó đã lấy được nó!” Harry nghĩ nhanh, “Có thể là giáo sư nào đó nói cho ông ta sao? Nhưng thầy Dumbledore hẳn là có thể nghe được điều này... Tìm thấy một số ghi chép bí mật? Giống như ông ta đã tìm thấy Phòng chứa Bí mật của Slytherin?”
Draco nói: “Lúc ấy Chúa tể Hắc ám đã quyết định chia tách linh hồn để chế tạo Trường Sinh Linh Giá. Là do hắn ta ngẫu nhiên lấy được di vật của Ravenclaw, sau đó mới đi tìm cúp vàng và mề đay, hay là ngay từ khi bắt đầu đã muốn thu thập mấy thứ này để gửi gắm mảnh nhỏ linh hồn của mình?”
“Em nghiêng về vế sau.” Harry lại nghĩ tới giấc mơ kia. Tựa như họ thực sự là học sinh ở Hogwarts năm mươi năm trước, và Riddle là Thủ lĩnh Nam sinh. Mặt ngoài anh tuấn dí dỏm, có vô số người hâm mộ, nhưng ban đêm lại thần sắc tối tăm lang thang trong lâu đài (còn bắt gặp những cặp tình nhân trẻ đang bí mật hẹn hò) —
“Myrtle.” Harry ôm chầm lấy Draco, “Myrtle có lẽ sẽ biết!”
*
“Tôi không biết gì hết.” Myrtle đang sủi bọt trong chậu rửa.
Harry kiên nhẫn nói: “Có lẽ chị chỉ là không chú ý tới... Chúng tôi muốn biết về bất cứ điều gì khác thường mà Riddle đã làm, chẳng hạn như đang tìm kiếm một thứ gì đó, hoặc tìm ai đó để hỏi đi hỏi lại về một điều gì.”
“Cũng có thể là khoảng thời gian nào mà hắn có mối quan hệ đặc biệt thân thiết với ai đó.” Draco dựa vào một bên, nhìn vào gương nghịch nghịch mái tóc vàng nhạt của hắn. Michael thề rằng cậu ta có thể giải thích điều đó với bác Hagrid mà không để lộ Harry, nên sáng sớm hôm nay họ lao vào nhà vệ sinh của Myrtle trước khi lớp ngụy trang hoàn toàn biến mất. Có chút mạo hiểm... Suýt chút nữa là bọn họ đụng phải Filch ở trên hành lang. Cũng may Potter có Bản đồ Đạo tặc. Nhưng cảm giác mạo hiểm ở trường học có vẻ không đến nỗi nào, thậm chí còn làm Draco cảm thấy có chút vui sướng. Hắn và Harry cùng nhau mạo hiểm trong trường học.
Myrtle bắn ra bọt nước, nghe như sắp khóc lần nữa: “Tôi không biết... Anh ta anh tuấn như vậy, anh ta có thể thích bất kỳ kẻ nào, trừ tôi...”
Draco lãnh lùng nói: “Hắn đã giết chị.”
Những giọt nước mắt âm ỉ của Myrtle bị cắt ngang. Cô cay đắng nói: “Ừ, anh ta đã giết tôi. Nhưng lúc đó tôi không biết.”
Harry thỉnh cầu cô: “Nghĩ lại đi, Myrtle, chuyện này thực sự rất quan trọng với chúng tôi.”
Myrtle mặt ủ mày ê nói: “Nếu tôi biết! Nhưng người đó không thích tôi... Không chỉ có tôi, anh ta không thích ma chút nào, chỉ có Bà Xám mới có thể nói chuyện với anh ta một lúc.”
“Bà Xám?”
“Ờ, bà ấy là hồn ma nhà Ravenclaw.”
Đôi mắt của Harry mở to — chính là nó — nơi ở của di vật Ravenclaw, điều mà không một ai ở trường biết — nhưng hồn ma sẽ biết!
Cậu chưa bao giờ chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của Myrtle đến như vậy, con đường rõ ràng cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt cậu: “Chị có thể cho tôi biết Bà Xám đang ở đâu không?”
*
Draco đứng trên hành lang, bên trái là Peeves bị trói thành một cục vẫn không nhúc nhích, bên phải là hồn ma nhà Gryffindor - ngài Nicolas. Trong tay hắn cầm Bản đồ Đạo tặc, luôn chú ý xem có ai khác đang đến gần hay không, và trong lớp học phía sau hắn, Harry đang nói chuyện với hồn ma Ravenclaw xinh đẹp.
Ngài Nicholas vỗ vai hắn: “Không có gì phải lo lắng đâu chàng trai, Bà Xám đuổi cậu ra ngoài chỉ vì bà ấy không thích Slytherin cho lắm.”
Draco nói: “Mọi người đều không thích Slytherin.”
Ngài Nicolas thế mà lại gật đầu (suýt làm đầu rớt ông khỏi cổ): “Quả thực, lúc mới vừa nghe chuyện của cậu và Harry, mọi người đều cảm thấy đây là một trò đùa bự.”
Draco lại bắt được trọng tâm khác: “'Mọi người'? 'Mọi người' là chỉ ai, Hogwarts rốt cuộc đã có bao nhiêu người biết?”
Rõ ràng là họ chỉ thực sự phát triển một chút sau khi rời trường học! Bạn bè Harry biết thì không nói, tại sao ngay cả hồn ma cũng có thể đàm luận với hắn về điều này như một lẽ đương nhiên!
Ngài Nicolas nghi hoặc nói: “'Mọi người' đương nhiên là chỉ 'mọi người'. Tất cả học sinh, tất cả giáo sư, tất cả hồn ma. Nhân mã cũng biết, nhưng có thể họ đã phát hiện thông qua bói toán.”
Ông hắng giọng, nói bằng thanh âm tương đối sắc bén: “Một đêm nọ, Harry mặc Áo choàng Tàng hình —”
Draco chật vật ngăn ông lại: “Đủ rồi đấy, đừng nói cái này!”
Ngài Nicolas bỗng nhiên tới gần hắn: “Chúng tôi thật sự đã thảo luận về vấn đề này, Nam tước Đẫm máu còn kiên trì cho rằng các cậu sẽ không có kết cục tốt.”
Thân thể của hồn ma rất lạnh, loại lạnh lẽo gắn liền với ý nghĩa của cái chết.
Draco chuyên chú nhìn Bản đồ Đạo tặc trong tay, thậm chí không thèm ngẩng đầu: “Nhưng tôi đã đạt được kết quả tốt nhất rồi. Tôi yêu Harry, em ấy cũng nguyện ý yêu tôi.”
“Malfoy!” Harry đột nhiên lao ra khỏi lớp, mỉm cười, đôi mắt sáng như sao, “Là một chiếc vương miện! Rowena Ravenclaw để lại một chiếc vương miện, chính là vòng tròn trên đầu bức tượng — em đã hứa với Bà Xám không nói cụ thể cho người khác, nhưng em có thể nói cho anh, chiếc vương miện kia cuối cùng đã bị hậu duệ của Ravenclaw đánh rơi trong một khu rừng ở Albania, và Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã từng trốn ở đó — Malfoy?”
Draco chộp lấy tấm Bản đồ Đạo tặc và đẩy Harry vào phòng học trống lần nữa: “Crabbe và Goyle đang tới đây.”
- -------------------------------------------------------------
Notes:
Truyện cười GGAD:
Vì nhà Dursley từ chối nhận nuôi Harry nên Dumbledore phải nhờ Hagrid bí mật gửi đứa bé đến Nurmengard để tránh bị tàn dư của lũ Tử thần Thực tử phát hiện. Giáo sư McGonagall vô cùng lo lắng Grindelwald sẽ giết chết đứa bé, nhưng thật đáng kinh ngạc, Grindelwald tiếp nhận bé Harry mà không hỏi gì, hơn nữa còn bắt đầu chăm sóc đứa bé chu đáo.
Mười năm sau, cú mèo gửi cho Harry một lá thư nhập học. Grindelwald nghiêm túc gọi Harry: “Ta phải nói thật cho con biết, con của ta! Mẹ con chưa chết, ông ấy đang ở Hogwarts, tên là Albus Perceval Wulfric Brian Dumbledore.”
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: iamaanh
(Xem phần cuối của chương để đọc thêm ghi chú.)
Hagrid nghi hoặc đánh giá ba học sinh bị Filch đưa tới: “Vì chống đối giáo sư nên phải đến lao động ở chỗ ta, Michael Corner và...”
Harry căng da đầu nói: “William Aldridge.” Cậu dùng khuỷu tay thọc Draco ở bên cạnh.
Draco trả lời chậm rì: “Maison Margiela.”
“Ờm, Margiela.” Hagrid cau mày nói, “Không biết vì sao ta cảm thấy cậu rất không vừa mắt, may mắn khi cậu là Ravenclaw đấy. Nếu cậu mà là Slytherin, ta chắc chắn sẽ cho cậu vào Rừng Cấm nhặt phân chim bói toán.”
Michael ở bên cạnh phụt cười một tiếng.
Harry cảm thấy hơi lo lắng, sợ là Hagrid sẽ nhận ra Draco — cậu cũng không phải lo rằng Hagrid sẽ bán đứng bọn họ, nhưng mà, có lẽ, sẽ không khó để moi một chút thông tin từ người bạn cao lớn này của cậu. May mắn thay, Hagrid đã rời đi sau khi nói với họ rằng họ có thể sử dụng chiếc ghế sofa và chiếc giường ván cứng dưới cửa sổ, có thể là bác đi thăm Grawp, người em trai cùng mẹ khác cha của bác.
Michael là người đầu tiên ngồi xuống ghế sofa, cười hì hì nói: “Giường là của các bồ.”
Harry lấy đũa phép ra, chỉ vào cậu ta: “Cảm ơn, tiếp theo Draco và mình sẽ lên giường và nói những điều mà Michael Corner không thể nghe, hy vọng người bạn trên ghế sofa này sẽ không quá cô đơn. Muffliato.”
Ngay tắp lự, tai của Michael như bị ngâm trong một thứ chất keo... Cậu ta thấy Malfoy bước đến gần Harry, nói một câu gì đó, rồi hai người họ thực sự ngồi cùng trên chiếc giường, vai kề vai, chân đè chân... Đáng tiếc là dẫu cho Michael có tập trung tinh thần cỡ nào, thì cũng chỉ có thể nghe thấy một thứ âm thanh ong ong khó phân biệt được... Malfoy quay đầu, nhếch mép với cậu ta, Michael buồn bực nằm bất động trên sofa.
“Không còn gì phù hợp hơn là cái vòng trên đầu bức tượng.” Harry nói với Draco suy đoán của mình, “Chắc chắn là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã ra lệnh cho anh em Carrow giám sát Phòng Sinh hoạt chung của Ravenclaw, ông ta biết em sẽ tới đó tìm manh mối, ông ta cũng biết nơi đó xác thật có manh mối: Chính là bức tượng kia.”
“Nhưng,“ Draco nhìn thoáng qua Michael trên sofa, “Ngay học sinh Ravenclaw cũng không thể cung cấp thêm thông tin gì về món đồ trang sức đó. Không ai biết nó tồn tại.”
“Giáo sư Flitwick có lẽ sẽ biết.” Harry sờ vết sẹo trên trán mình, “Nhưng chúng ta chỉ có thể đến tìm thầy ấy vào ngày mai... Bây giờ anh em Carrow vẫn chưa chắc là chúng ta đã thực sự vào được trường, chúng ta cần cố gắng hết sức để không bị lộ. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không biết rằng chiếc nhẫn đã bị thầy Dumbledore phá hủy từ trước, hắn ta nghĩ rằng chúng ta sẽ ưu tiên việc cướp nó, vì vậy bây giờ hắn đã cho một số lượng lớn Tử thần Thực tử bảo vệ ngôi nhà cũ của Gaunt. Đó là chuyện tốt cho ta.”
Draco tựa lưng vào gối: “Luôn có một điều tốt đẹp nào đó.”
Đêm đó, bọn họ nằm bên nhau, Rừng Cấm nức nở ngoài cửa sổ. Không có ánh trăng. Chiếc giường ván mà Hagrid cho quá hẹp đến nỗi Harry và Draco phải dính vào nhau để không bị ngã; tay họ nhanh chóng tìm được vị trí thỏa đáng trên người đối phương, chân vướng vào nhau...
Harry đột nhiên thấy mình đang mặc Áo choàng Tàng hình đi dọc một hành lang dài, một hành lang ở Hogwarts, hẳn là vậy? Cách bài trí của nơi này rõ ràng rất quen thuộc, nhưng lại cho cậu cảm giác rất xa lạ, tựa như luôn có một tầng sương mù mênh mông bao phủ trên bề mặt mọi đồ vật.
Bước chân của cậu càng lúc càng nhanh, vang vọng trong hành lang trống trải. Cậu gần như chạy vội, ánh đèn đong đưa... Một cánh cửa đột nhiên xuất hiện ở bức tường bên cạnh, trước khi Harry nhận ra đó là Phòng Cần thiết, một cánh tay vươn ra từ cánh cửa và kéo mạnh Harry vào trong.
Là Draco. Mái tóc vàng nhạt được chải chuốt tỉ mỉ, đồng tử sáng như thủy ngân lưu động. Harry đột nhiên biết bọn họ đang hẹn hò, Gryffindor và Slytherin, cứ như là ban ngày bọn họ còn từng đánh nhau trước mặt mọi người, nhưng hiện tại lại đang hẹn hò.
Harry bị đẩy lên tường, cảm thấy những nụ hôn liên tiếp trên cổ mình. Như là muốn thiêu cháy, toàn bộ thân thể đều đang thiêu đốt... Tất nhiên là, những chàng trai tuổi bọn họ chạy ra ngoài hẹn hò vào lúc đêm khuya, chẳng lẽ thật sự sẽ đến tháp thiên văn để ngắm sao sao? Harry xé toạc áo sơ mi của Draco để mình có thể cảm nhận trực tiếp độ ấm từ khuôn ngực người con trai Slytherin này, Draco cũng vói tay vào quần Harry. Ngọn lửa biến thành dòng điện, Harry cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể mình đang gào thét, cậu sắp —
“Các trò đang làm gì thế hả?” Một giọng nói tăm tối cắt ngang họ.
Harry và Draco giật nảy mình, khẩn trương tách ra, nhưng vẵn nắm chặt tay nhau. Cậu nhìn thấy Tom Riddle, Thủ lĩnh Nam sinh, sắc mặt khó coi đứng ở cửa, tay cầm đũa phép, trong phút chốc trong ánh mắt như có tia đỏ.
Harry nên cảm thấy kỳ lạ... Mà thực tế là trong lòng cậu cũng thấy nó rất kỳ lạ... Nhưng việc Thủ lĩnh Nam sinh giúp giáo sư quản lý kỷ luật là chuyện bình thường. Riddle mắng bọn họ: “Tôi khó có thể tưởng tượng ra rằng sẽ có chuyện như thế này! Đêm khuya trước trận chung kết, Tầm thủ ngôi sao của Gryffindor và đội trưởng Quidditch của Slytherin, trốn ở đây làm tình sau lưng mọi người! Đặc biệt là trò, Malfoy, trò có thực sự quan tâm đến danh dự của nhà không!!!”
Harry bỗng nhiên mở bừng mắt. Giường ván gỗ. Cửa sổ nhỏ. Rừng Cấm.
Draco ôm cậu trong bóng tối, vuốt ve cậu, mang theo ý cười hỏi: “Mơ thấy gì sao, Potter?”
Lúc này Harry mới nhận ra mình đang cố gắng chen một chân vào giữa hai chân Draco, toàn thân như một tấm chăn ép vào bạn trai mình. Bọn họ đều 'chào cờ' một cách xấu hổ, với khoảng cách này không ai che giấu được... Nhưng lại giống như không ai cảm thấy xấu hổ vậy, đó dường như là chuyện đương nhiên. Draco đặt lòng bàn tay lên mông cậu, xoa nhẹ.
Harry buồn bực nói: “Em mơ thấy chúng ta đang hẹn hò bí mật thì bị Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy xen vào. Ông ta còn chỉ trích chúng ta không quan tâm đến danh dự của nhà mình.”
Draco bị chấn động: “Ai? Ai chỉ trích chúng ta?!”
“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Hoặc có thể gọi là Tom Riddle, Thủ lĩnh Nam sinh năm mươi năm trước. Trong giấc mơ đó, có vẻ như là ngày hôm sau sẽ có trận đấu Quidditch.” Harry chôn mặt vào hõm vai Draco, “Em không biết ông ta cũng quan tâm đến việc Slytherin có giành được Cúp Nhà như vậy — khoan đã.”
Harry đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Làm sao vậy?”
“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy năm đó cũng từng là học sinh Hogwarts.”
“Không sai?”
“Có khả năng là — không, rất có khả năng, hắn ta có được manh mối trong trường. Hắn ta chắc chắn đã tìm ra di vật của Ravenclaw là gì và bằng cách nào đó đã lấy được nó!” Harry nghĩ nhanh, “Có thể là giáo sư nào đó nói cho ông ta sao? Nhưng thầy Dumbledore hẳn là có thể nghe được điều này... Tìm thấy một số ghi chép bí mật? Giống như ông ta đã tìm thấy Phòng chứa Bí mật của Slytherin?”
Draco nói: “Lúc ấy Chúa tể Hắc ám đã quyết định chia tách linh hồn để chế tạo Trường Sinh Linh Giá. Là do hắn ta ngẫu nhiên lấy được di vật của Ravenclaw, sau đó mới đi tìm cúp vàng và mề đay, hay là ngay từ khi bắt đầu đã muốn thu thập mấy thứ này để gửi gắm mảnh nhỏ linh hồn của mình?”
“Em nghiêng về vế sau.” Harry lại nghĩ tới giấc mơ kia. Tựa như họ thực sự là học sinh ở Hogwarts năm mươi năm trước, và Riddle là Thủ lĩnh Nam sinh. Mặt ngoài anh tuấn dí dỏm, có vô số người hâm mộ, nhưng ban đêm lại thần sắc tối tăm lang thang trong lâu đài (còn bắt gặp những cặp tình nhân trẻ đang bí mật hẹn hò) —
“Myrtle.” Harry ôm chầm lấy Draco, “Myrtle có lẽ sẽ biết!”
*
“Tôi không biết gì hết.” Myrtle đang sủi bọt trong chậu rửa.
Harry kiên nhẫn nói: “Có lẽ chị chỉ là không chú ý tới... Chúng tôi muốn biết về bất cứ điều gì khác thường mà Riddle đã làm, chẳng hạn như đang tìm kiếm một thứ gì đó, hoặc tìm ai đó để hỏi đi hỏi lại về một điều gì.”
“Cũng có thể là khoảng thời gian nào mà hắn có mối quan hệ đặc biệt thân thiết với ai đó.” Draco dựa vào một bên, nhìn vào gương nghịch nghịch mái tóc vàng nhạt của hắn. Michael thề rằng cậu ta có thể giải thích điều đó với bác Hagrid mà không để lộ Harry, nên sáng sớm hôm nay họ lao vào nhà vệ sinh của Myrtle trước khi lớp ngụy trang hoàn toàn biến mất. Có chút mạo hiểm... Suýt chút nữa là bọn họ đụng phải Filch ở trên hành lang. Cũng may Potter có Bản đồ Đạo tặc. Nhưng cảm giác mạo hiểm ở trường học có vẻ không đến nỗi nào, thậm chí còn làm Draco cảm thấy có chút vui sướng. Hắn và Harry cùng nhau mạo hiểm trong trường học.
Myrtle bắn ra bọt nước, nghe như sắp khóc lần nữa: “Tôi không biết... Anh ta anh tuấn như vậy, anh ta có thể thích bất kỳ kẻ nào, trừ tôi...”
Draco lãnh lùng nói: “Hắn đã giết chị.”
Những giọt nước mắt âm ỉ của Myrtle bị cắt ngang. Cô cay đắng nói: “Ừ, anh ta đã giết tôi. Nhưng lúc đó tôi không biết.”
Harry thỉnh cầu cô: “Nghĩ lại đi, Myrtle, chuyện này thực sự rất quan trọng với chúng tôi.”
Myrtle mặt ủ mày ê nói: “Nếu tôi biết! Nhưng người đó không thích tôi... Không chỉ có tôi, anh ta không thích ma chút nào, chỉ có Bà Xám mới có thể nói chuyện với anh ta một lúc.”
“Bà Xám?”
“Ờ, bà ấy là hồn ma nhà Ravenclaw.”
Đôi mắt của Harry mở to — chính là nó — nơi ở của di vật Ravenclaw, điều mà không một ai ở trường biết — nhưng hồn ma sẽ biết!
Cậu chưa bao giờ chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của Myrtle đến như vậy, con đường rõ ràng cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt cậu: “Chị có thể cho tôi biết Bà Xám đang ở đâu không?”
*
Draco đứng trên hành lang, bên trái là Peeves bị trói thành một cục vẫn không nhúc nhích, bên phải là hồn ma nhà Gryffindor - ngài Nicolas. Trong tay hắn cầm Bản đồ Đạo tặc, luôn chú ý xem có ai khác đang đến gần hay không, và trong lớp học phía sau hắn, Harry đang nói chuyện với hồn ma Ravenclaw xinh đẹp.
Ngài Nicholas vỗ vai hắn: “Không có gì phải lo lắng đâu chàng trai, Bà Xám đuổi cậu ra ngoài chỉ vì bà ấy không thích Slytherin cho lắm.”
Draco nói: “Mọi người đều không thích Slytherin.”
Ngài Nicolas thế mà lại gật đầu (suýt làm đầu rớt ông khỏi cổ): “Quả thực, lúc mới vừa nghe chuyện của cậu và Harry, mọi người đều cảm thấy đây là một trò đùa bự.”
Draco lại bắt được trọng tâm khác: “'Mọi người'? 'Mọi người' là chỉ ai, Hogwarts rốt cuộc đã có bao nhiêu người biết?”
Rõ ràng là họ chỉ thực sự phát triển một chút sau khi rời trường học! Bạn bè Harry biết thì không nói, tại sao ngay cả hồn ma cũng có thể đàm luận với hắn về điều này như một lẽ đương nhiên!
Ngài Nicolas nghi hoặc nói: “'Mọi người' đương nhiên là chỉ 'mọi người'. Tất cả học sinh, tất cả giáo sư, tất cả hồn ma. Nhân mã cũng biết, nhưng có thể họ đã phát hiện thông qua bói toán.”
Ông hắng giọng, nói bằng thanh âm tương đối sắc bén: “Một đêm nọ, Harry mặc Áo choàng Tàng hình —”
Draco chật vật ngăn ông lại: “Đủ rồi đấy, đừng nói cái này!”
Ngài Nicolas bỗng nhiên tới gần hắn: “Chúng tôi thật sự đã thảo luận về vấn đề này, Nam tước Đẫm máu còn kiên trì cho rằng các cậu sẽ không có kết cục tốt.”
Thân thể của hồn ma rất lạnh, loại lạnh lẽo gắn liền với ý nghĩa của cái chết.
Draco chuyên chú nhìn Bản đồ Đạo tặc trong tay, thậm chí không thèm ngẩng đầu: “Nhưng tôi đã đạt được kết quả tốt nhất rồi. Tôi yêu Harry, em ấy cũng nguyện ý yêu tôi.”
“Malfoy!” Harry đột nhiên lao ra khỏi lớp, mỉm cười, đôi mắt sáng như sao, “Là một chiếc vương miện! Rowena Ravenclaw để lại một chiếc vương miện, chính là vòng tròn trên đầu bức tượng — em đã hứa với Bà Xám không nói cụ thể cho người khác, nhưng em có thể nói cho anh, chiếc vương miện kia cuối cùng đã bị hậu duệ của Ravenclaw đánh rơi trong một khu rừng ở Albania, và Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã từng trốn ở đó — Malfoy?”
Draco chộp lấy tấm Bản đồ Đạo tặc và đẩy Harry vào phòng học trống lần nữa: “Crabbe và Goyle đang tới đây.”
- -------------------------------------------------------------
Notes:
Truyện cười GGAD:
Vì nhà Dursley từ chối nhận nuôi Harry nên Dumbledore phải nhờ Hagrid bí mật gửi đứa bé đến Nurmengard để tránh bị tàn dư của lũ Tử thần Thực tử phát hiện. Giáo sư McGonagall vô cùng lo lắng Grindelwald sẽ giết chết đứa bé, nhưng thật đáng kinh ngạc, Grindelwald tiếp nhận bé Harry mà không hỏi gì, hơn nữa còn bắt đầu chăm sóc đứa bé chu đáo.
Mười năm sau, cú mèo gửi cho Harry một lá thư nhập học. Grindelwald nghiêm túc gọi Harry: “Ta phải nói thật cho con biết, con của ta! Mẹ con chưa chết, ông ấy đang ở Hogwarts, tên là Albus Perceval Wulfric Brian Dumbledore.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.