Chương 2
The Second Second
25/11/2021
Truyện có một số đn hơi khó hiểu, tôi đã chú thích đn đó theo CÁCH HIỂU CỦA TÔI ở cuối chương cho ai mới đọc cũng mông lung như một trò đùa như tôi lần đầu đọc.
Không liên quan lắm nhưng ai biết tác giả viết bộ đồng nhân HP chi mạt thế trùng sinh ko. Huhu 5 năm rồi vẫn chưa thấy tác giả update. Vô vọng quá.
__________
Có 4 mốc thời gian mà bất cứ phù thủy nào cũng không thể quên được.
Một, sự biến mất của chúa tể Voldemort và sự xuất hiện của Cậu bé còn sống nổi danh khắp giới phù thủy. Hai, công báo Voldemort trở về, Kẻ được chọn chứng minh được mình không bị điên. Ba, cái chết cuối cùng của Voldemort và Cậu bé còn sống chính thức trở thành Chúa cứu thế. Cuối cùng, Chúa cứu thế bị nhốt vào Azkaban.
Bọn họ thậm chí đều nhớ rõ vào thời điểm đó họ đang làm gì, thời điểm thứ nhất, họ nâng ly chúc mừng, thời điểm thứ hai, họ lo lắng bất an, thời điểm thứ ba, chạy trốn, mật báo và thời điểm thứ tư, một ngày trời trong mây trắng ánh nắng long lanh, họ nhìn anh hùng của họ đeo lên còng tay tiến vào ngục tù.
"Tôi có thể tiến vào Azkaban một đoạn thời gian ____ hoặc có lẽ cả quãng đời còn lại, để chứng minh rằng tôi không có tính nguy hiểm." Chúa cứu thế cứ như một đứa trẻ đang đùa giai, nở một nụ cười hóm hỉnh, khóe miệng cong lên nhẹ nhàng trào phúng, "Đương nhiên.... là tôi tự nguyện", đôi môi từng niệm chú Giải giới (Expelliarmus) phản ngược lời nguyền chết chóc(Avada Kedavra) thản nhiên mở miệng, Nhật Báo Tiên Tri nhanh chóng bắt được khoảnh khắc này, chàng trai khóe miệng khẽ nhếch, ngôn từ tùy ý, nhưng lại chấn động lòng người.
Hình ảnh này nhanh chóng bùng nổ, xuất hiện trên mọi tờ báo, tạp chí mà phù thủy đón đọc, Chúa cứu thế tay chân đeo xiềng xích, Chúa cứu thế cười trào phúng, lượng nhiệt của sự việc này kéo dài tận một tháng, người người nhà nhà thi nhau thảo luận. Mỗi một người đều tự hỏi: ai, ai là người đem Chúa cứu thế, đem anh hùng của thế giới phù thủy giam vào Azkaban, nhưng họ đều không nghĩ rằng bản thân họ, chính là thủ phạm đẩy người anh hùng đó vào ngục giam.
Đúng vậy, thứ đưa Harry Potter tiến vào Azkaban chính là "dân ý". Sau khi xác định Voldemort hoàn toàn tử vong, toàn bộ thế giới là những lời ngợi ca, tán thưởng anh hùng của họ, nhưng chỉ vẻn vẹn nửa tháng, chủ đề "Harry Potter làm sao lại có thể giết chết được chúa tể hắc ám?" được thổi quét khắp nơi. Trong đó có một suy đoán được truyền đi nhiều nhất cũng như là suy đoán khiến họ sợ hãi nhất "Pháp thuật hắc ám của Harry Potter đã vượt mặt Voldemort."
Cả thế giới chấn động.
Dường như rất nhiều người sẵn sàng tin vào cái giả thuyết này, rồi lại có rất nhiều người tiếp tục suy đoán, được cứu vớt bởi một pháp sư hắc ám còn mạnh hơn cả pháp sư hắc ám tiền nhiệm, thì có phải đồng nghĩa với việc bắt đầu một thời đại hắc ám mới? Có người thậm chí tiến vào Azkaban để phỏng vấn tù nhân, tìm Tử Thần Thực Tử để xác minh suy đoán này. Đám Tử Thần Thực Tử sao lại không hào hứng với việc kéo Harry Potter chết chung, tròng mắt đảo loạn, trả lời "đúng vậy.", chúa tể của họ cũng đã thường nói rằng pháp thuật mà thằng nhãi Harry Potter có còn mạnh hơn hắn mấy lần, cũng mặc kệ việc sau khi nói mấy lời này chúa tể vĩ đại của họ có tức đến mức đội mồ vào trong mơ nguyền rủa chết bọn họ hay không.
Sự việc cứ như vậy đến gần tháng 7, Harry Potter đi vào Bộ pháp thuật, khi quay ra tay đã đeo còng, chân đã xiềng, đối mặt với mọi người, với camera, tuyên bố sẽ tự nguyện vào sống ở Azkaban. Hôm đó, mọi ồn ào nhốn nháo đột nhiên im bặt, anh hùng của họ tùy ý chọn một hướng đi, mọi người tôi đẩy anh, anh đẩy tôi nhường cho cậu một con đường, gần hai tháng ầm ỹ về "Luận cứ Phù thủy Hắc ám" cứ như thế im lặng, không ai hé môi nói nửa lời. Như là đến giờ họ mới nhận ra, chàng trai đã cứu vớt giới phù thủy này, năm nay còn chưa tròn 18 tuổi, chàng trai bị họ ép phải vào Azkaban, vẫn còn là một thiếu niên.
Những gì cậu nhận được so với những gì cậu đã phải trải qua hoàn toàn không tương xứng, cậu còn sống đến ngày hôm nay, hoàn toàn là do cậu ấy vật lộn mà đạt được, chưa có một ngày mà cậu thật sự vui vẻ. Bọn họ đột nhiên nhớ đến cuốn sách về cuộc đời Harry Potter do Rita Skeeter viết, họ nhớ người này vẫn là một đứa trẻ, người lúc mới chào đời đã mất đi cha mẹ của mình, tuổi thơ bất hạnh, vào năm đầu tiên vào Hogwarts cậu đã phải chiến đấu cùng với kẻ- mà- ai- cũng - biết - là - ai -đấy, cậu đạt được chiến thắng nhưng lại mất đi gần như mọi thứ cậu có.
"Chúng ta dựa vào cái gì... mà ép cậu ấy vào Azkaban?" cuối cùng có một người hỏi như vậy, mà phần lớn mọi người lựa chọn trầm mặc. Lý trí bị nỗi sợ hãi hậu cuộc chiến đè ép cuối cùng cũng sống lại, đến một ngày đông giá rét, người tung tin về "Luận cứ phù thủy hắc ám" cuối cùng cũng bại lộ. Bộ pháp thuật túm chặt lấy lý do hi sinh bản thân để đổi lấy trong sạch của Chúa cứu thế là hành động vô cùng vĩ đại và cấp thiết. Những con người trải qua một thời chiến tranh đã đáp trả lại bằng một thanh thế còn lớn hơn "Chúng tôi không cần kiểu hi sinh này!"
Bộ Pháp Thuật chỉ còn cách gắng chống chọi với áp lực này.
"Chúng tôi phải có trách nhiệm với mọi người" -Tân nhiệm bộ trường Rust Kirsten phát biểu, "Tình cảm giữa anh hùng và người được cứu nhất thời nổ ra giữa mọi người là có thể hiểu được, trên thực tế, Bộ Pháp Thuật cũng không muốn để Chúa cứu thế chịu đựng ở Azkaban quá lâu. Nhưng chúng tôi phải đảm bảo sự an toàn cho mọi người, chỉ cần xác nhận Chúa cứu thế vô hại thì sẽ lập tức thả cậu ấy ra."
Một cái xác nhận liền là 2 năm. Trong hai năm đó, có người chấp nhận cái lý do này của Bộ, chỉ cần chờ đợi, mà cũng có người nói đây là một âm mưu dưới lời đường mật của Bộ, và đến giờ vẫn nghĩ như vậy. Ví dụ như, tại một căn phòng tưởng như một nhà hàng Muggle bình thường, nhưng khung cảnh trong phòng khiến bất kỳ phù thủy nào đi vào cũng hoảng hốt mà ngất xỉu tại chỗ. Nếu bạn muốn có một cơ hội nằm tại Bệnh viện Thánh Mungo đều có thể đi đến căn phòng trang nhã thanh lịch này thử một chút, nhìn cảnh tượng nhà Gryffindor và Ravenclaw ngồi chung một bàn. Cơ mà, đây cũng không phải là trọng điểm, không có gì đáng sợ, cái khiến bọn họ tim thót lên tận họng, thiếu điều đi thăm hỏi Merlin là cái vị ngồi giữa những con người kia cơ, mái tóc bạch kim, đôi mắt xám nhạt, sắc mặt mệt mỏi ngồi dưới ánh đèn.
Biểu tình mệt mỏi cũng không có gì khiến người ta thấy sai vì ngồi ở đó trông mặt ai cũng thế cả. Khóe mắt Hermione Granger còn có chút ướt át,đôi mắt sắc bén được phụ trợ bởi lớp trang điểm cũng đã trôi, lộ ra khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi sau một ngày bận rộn.
"... Cậu ấy đang ngạnh chống đỡ. Tớ có thể nhìn ra." Hermione nghẹn ngào nói. "Tuy năm ngoái Rust Kirsten đã điều giám ngục đi, tuy rằng quản hạt khu* được tách ra, nhưng chỉ cách có một bức tường, làm sao có thể không chịu ảnh hưởng..."
Quản hạt khu*:Khu vực chịu sự cai quản, quản lí xã hội ở một hạt ( đơn vị hành chính).
"Kristen còn gửi tối hậu thư đến tạp chí Kẻ ngụy biện (The Quibbler)" - Luna Lovegood ngồi khuấy cà phê, nhẹ nhàng nói. "Vì lần phỏng vấn mới đây của chị Hermione và anh Ron - bài so sánh về hành trình trưởng thành của Voldemort với Harry ấy. Kẻ ngụy biện đã xuất bản bài viết đó ba lần,nhưng không biết được bao nhiêu người nhận ra được thuyết âm mưu muốn tiêu giảm tầm ảnh hưởng của Harry bằng cách nhốt anh ấy vào Azkaban của Bộ Pháp Thuật.
"Tầm ảnh hưởng của Harry không có khả năng giảm đi được." - Fred hừ lạnh một tiếng. "Mỗi một sản phẩm của Phù Thủy Quỷ Quái đều in tên nhà tài trợ đấy, để xem gã Kristen lấy lý do gì để bắt chúng ta đóng cửa hàng nào."
"Dù sao chúng cũng lấy cái cớ quan sát Chúa cứu thế để che mắt, mà không phải trực tiếp tuyên bố cậu ấy là Voldemort đời 2, thì liệu có phải...?" - George nói.
"Hừ, bọn chúng sao có thể xóa bỏ đi mọi công trạng Harry đã làm được." - Hermione nghiêm nghị nói. "Em nói thẳng luôn chứ, đã từng là người giúp Harry đối kháng với Voldemort, cũng là người trợ giúp cậu ấy, nên cmn, lão Kirsten dám tiếp tục mấy hành vi chèn ép vô nghĩa này, em sẵn sàng hỗ trợ Harry đi lên vị trí chúa tể hắc ám thứ hai luôn."
"Chúng ta mới đúng chứ, Hermione." - Ron nhẹ nhàng đè lại bả vai Hermione, "Không phải tất cả mọi người đều tin tưởng lời của gã. Nếu gã dám dùng sự an toàn của người dân làm cái cớ, thì hãy dùng lực lượng dân chúng để cắn ngược lại gã."
"Mọi người biết đấy, học sinh của Hogwart, đặc biệt là nhà Gryffindor, đặc biệt tin tưởng và ủng hộ Harry." - Neville rụt rè nói, " Cơ mà, tên thư kí của Kirsten, Turk Labore, cũng không phải là kẻ vừa, hắn bẻ cong ý nghĩa thực sự trong lời nói của Hermione và Ron, cổ xúy Nhật Báo Tiên Tri lên bài về những khả năng Harry có thể trở thành Voldemort thứ hai..."
"Đây nói lên cái gì? Nói lên bọn họ sợ hãi cái khả năng này chứ sao!" - Hermione dùng sức đập lên bàn một cái. "Anh hùng chiến tranh, vì sai lầm mà bị giam cầm nên trở thành phù thủy hắc ám ___ cho dù là Bộ trưởng, hắn cũng không gánh nổi cái trách nghiệm này."
"Bình tĩnh chút đi, bộ trưởng bộ thi hành pháp thuật." - Người luôn trầm mặc nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng. Hermione hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc, giọng điệu không xa không gần đáp trả lại: "Phó bộ trưởng Malfoy có ý kiến gì sao?"
_______Malfoy
_______Draco Malfoy
Đây chính là lý do khiến người ta hoảng sợ té xỉu khi nhìn thấy đây, một Slytherin, một Tử Thần Thực Tử trong chiến tranh, đồng lõa giết chết tiền nhiệm hiệu trưởng Dumbledore, ngồi giữa đám người Gryffindor và Ravenclaw, tham dự bàn luận cách cứu Harry Potter.
"Bên trong Wizengamot có ít nhất một nửa ủng hộ chúng ta." Draco nói "Cứ như vậy, 50 thành viên có khoảng 7/10 là người của chúng ta, Chỉ cần ép Kirsten tiến hành phúc thẩm án, ưu thế tuyệt đối nằm ở bên này."
"Kirsten không chống được lâu nữa đâu." Ron nói "Gần đây Percy bận rộn liên hệ với Durmstrang, Beauxbatons, rồi đến Bulgaria, nước Pháp, nước Mỹ...... Bộ Hợp tác pháp thuật Quốc tế cũng bận tối mắt tối mũi, mấy hôm trước còn có một lá thư sấm được gửi từ Pháp, "nhập cư trái phép" chui được vào văn phòng Kirsten, tuy là tôi nghe không hiểu gì nhưng khẳng định là chửi rất đã tai."
"Tôi vẫn luôn hoài nghi rằng đó là tác phẩm của cậu đấy, Giám đốc Sở Thần Sáng ạ." Fred nói "Nói thật, ở đây ai cũng sẽ cho em một tràng pháo tay, nên cứ thừa nhận đi."
"Thật sự không phải em mà." Ron nói "Kristen còn gọi em qua để tâm sự một phen kìa ____ há, hắn đương nhiên không thể tưởng tượng được rằng Malfoy đang ở cùng phe với chúng ta rồi, còn nghĩ rằng em sẽ bị tra tấn đến mức mất nửa cái mạng kìa." . Truyện Hài Hước
"Thú thực, tôi vẫn chưa từng quên cái ý định đó đâu." Draco chậm rãi nói
"Vận động liên minh ngoại quốc có Fleur, Bill và Charlie lo." Hermione nhẹ nhàng nói. "Thời điểm thăm tù đều có người quan sát nên không thể nói gì... Harry ở đó, một chút hi vọng cũng không có,... cuốn sách mà cậu ấy thích nhất thời học sinh đã bị xé nát vào thời điểm lần trước tôi đến."
"Ai mướn cái tinh thần cứu thế của cậu ta tự nhiên bùng nổ đâu?" Draco trào phúng mà nói, "Cái sức mạnh hồi năm 3 xách rương bỏ trốn đâu rồi?(1). Người ta muốn bắt thì cậu ta liền ngoan ngoãn chui đầu vào rọ, lúc này thì không làm một vị Gryffindor dũng cảm nữa đấy."
"Một ngày mày không xỉa xói người ta thì mày chết sao?" - Ron bực bội nói, "Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau, mày chưa nghe thấy câu này bao giờ à?"
"Trước khi hai anh đánh nhau thì em nghĩ chúng ta nên chốt kế hoạch trước đã." - Luna chậm rãi đề nghị, "Em còn muốn quay về chỉnh sửa nội dung ấn bản tiếp theo nữa."
"Cứ tiến hành như cũ" Hermione nói, "Phần luật pháp này vẫn nằm trong phạm vi quản lý của chị, chị cũng muốn nhìn xem gã Kirsten muốn thực hiện cái tối hậu thư kia như thế nào đây."
"Vậy hôm nay kết thúc tại đây đi." Draco hạ vai. "Chúng ta nên chia nhau ra rồi đi thôi... Mời"
Fred, George, Ron cùng Hermione gật đầu, rời đi trước.Tiếp theo, Neville chào tạm biệt Luna, trở về Hogwarts. Draco ngồi nhìn Luna vẫn ngồi đó khuấy cà phê, không nói chuyện. Một lát sau, Luna buông thìa cà phê xuống, chiếc thìa va vào miệng cốc, phát ra một tiếng "đinh" giòn tan.
"Nhà hàng anh chọn,phong cách ngày càng mộc mạc đó." Luna nhẹ giọng nói, "Malfoy, vì sao anh lại làm những điều này?"
"Không nghĩ tới, người hỏi câu này lại là cô." Draco suy nghĩ nói "Tôi cứ nghĩ phải là Granger hoặc Weasley mới đúng."
"Hermione không phải không để ý mà do chị ấy còn rất nhiều việc phải làm nên không phân được thêm thời gian quản chuyển này." Luna nói "Còn em thì đang tương đối nhàn rỗi..., Malfoy, sơ hở của anh không hề nhỏ, đợi đến khi chị Hermione phục hồi tinh thần, chị ấy đương nhiên sẽ kéo theo anh Ron đến "thẩm vấn" anh."
Draco cười khẩy một tiếng.
"Nói đi cũng phải nói lại, em cho rằng chị Hermione đang nghĩ quá lên, anh dùng hai năm để đạt được trình độ ngày hôm nay, cho dù là do cha anh yêu cầu đi chăng nữa, cũng không có khả năng đột nhiên dừng tay." Luna nhấp một ngụm cà phê, chậm rì rì nói "Anh thực sự chỉ muốn trả ơn thôi sao?"
"Phải thì sao mà không phải thì sao?" Draco hỏi lại một câu, đứng lên. Anh không để ý đến Luna, quay đầu rời đi. Ngoài trời, ánh mặt trời sáng lạn, giống như ký ức ngày đó, ngày cuối cùng anh được nhìn thấy Harry Potter, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng anh. Hôm đó là ngày gia đình Malfoy bị Wizengamot thẩm vấn, tại thời điểm sắp tuyên án, Chúa cứu thế tham gia làm nhân chứng. Cậu tường thuật lại tỉ mỉ Narcissa và Draco đã che giấu giúp cậu như thế nào, kể cả những lời Lucius nói nhỏ với Draco ở trang viên Malfoy cũng biến thành dặn dò bảo hộ. Một nhà Malfoy được tuyên án vô tội, tuyên án xong Harry để lại một câu "Chúng ta không ai nợ ai." thì tay chân liền bị đeo lên xiềng xích. Khi Draco vẫn đang ngạc nhiên, cậu ấy dưới sự quản lý của hai Thần Sáng kẹp hai bên, rời đi. Lúc đó, cha anh nói đây là quyền kháng án một lần(2), nếu thẩm án đã kết thúc thì cũng nên đi xem Bộ trưởng mới là ai. Draco nghe không hiểu cha anh nói gì, hoảng hốt mà đuổi theo cậu đến bên ngoài, nhìn thấy được ánh nắng tháng sáu chiếu rọi độ cong khóe miệng của Harry, nghe được lời nói của cậu truyền đến trong không khí khiến xương cốt toàn thân anh trở nên lạnh lẽo.
Đó là mùa hè lạnh lẽo nhất anh từng trải qua, lạnh hơn cả mùa hè lúc cậu từ chối nắm tay anh, lúc hai người cãi lộn rồi đánh nhau, lúc hai người đứng ở hai phe đối địch, hay cái lúc anh trúng phải Cắt sâu mãi mãi. Mà chàng trai ấy, những mùa hè cậu đã phải trải qua, ngày mất đi cha mẹ, tuổi thơ chịu ngược đãi, những trách nhiệm đè nặng trên vai chỉ vì hai chữ vận mệnh hay những lần có được rồi mất đi quay về với hai bàn tay trắng đều không khiến cậu rét lạnh bằng mùa hè hôm đó. (3)
Draco luôn có ảo giác ngày hôm đó Harry đã quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt xanh lá tưởng chừng như ấm áp kia chậm rãi kết băng. Từ trước đến nay, Draco chưa từng nhìn thấy sắc thái này trong đôi mắt ấy, anh từng trông thấy trong ánh mắt cậu có phẫn nộ, khuất nhục, khủng hoảng, đau xót, tuyệt vọng,... nhưng tuyệt đối không có nản lỏng thoái chí. Nhưng anh có thể nói gì đây? Đến cả tư cách vì cậu mà giận dữ anh còn không có nữa là.
Draco đi đến một bóng râm dưới một tòa nhà, tránh xa khỏi ánh sáng ấm áp khiến anh cảm thấy tâm phiền ý loạn. Nhìn thoáng qua nhà hàng nơi mọi người mới tụ tập, thấy Luna đang từ phía trong đi ra.
Vì sao anh chọn nhà hàng ngày càng mộc mạc ư? Hai năm, ai rồi cũng sẽ thay đổi, người ấu trĩ đã trưởng thành, kẻ thù giờ lại trở thành đồng bạn. Mà anh, Draco Malfoy, đã học được đau lòng. Chỉ cần tưởng tượng cảnh Harry đang chịu khổ trong tù, dù cho đang nằm trên giường ấm đệm êm cũng khiến anh trằn trọc khó chịu, hoàn toàn không thể ngủ được, mà ngủ rồi cũng sẽ gặp ác mộng. Vì thế, anh thậm chí còn chuyển đến sống ở thế giới Muggle, thử cảm giác tan làm về nhà, thử sử dụng mấy dụng cụ nhà bếp Muggle. Anh thầm nghĩ, anh làm thế có phải sẽ tiến gần hơn đến cuộc sống của Harry hay không, rồi anh lại nghĩ, thực ra cuộc sống của anh và Harry hoàn toàn tương phản. Đã từng, anh chỉ thấy cậu nổi tiếng khắp nơi, giờ anh lại phát hiện nổi tiếng còn có mệt mỏi. Hay như hiện tại, một Tử Thần Thực Tử đang ngồi ở vị trí phó bộ trưởng, còn vị anh hùng chân chính lại ở Azkaban, không biết ngày nào có thể thoát ra.
Một tiếng nổ lớn lại có chút buồn cười, bóng người tại bóng râm toà nhà đã biến mất, cứ như chưa từng có ai đứng ở đó. Giống như những giấc mơ ngây thơ thuở hồn nhiên dần tan biến vào hư không hay những lời nói chưa từng nói ra được gió che giấu.
_________
(1)*Cho ai ko nhớ thì đây là đn Harry thổi phồng bà cô Marge, chị của dượng Vernon khi bà ta đến nhà Dursley chơi và xúc phạm đến gia đình thật sự của cậu. Bất mãn Harry pack đồ đi bụi.
(2)Bản QT: đây là một lần quyền lợi tẩy bài.
Tôi cũng không biết nên edit ntn cho chuẩn nên chọn cách hiểu tôi hiểu nhất để edit. Ai hiểu cái này thì cho tôi biết với nhé
(3) Theo như tôi hiểu thì những sự kiên hai người trải qua này đều bắt đầu hoặc diễn ra vào mùa hè. VD như tuổi thơ bị ngược đãi thì là mấy lần mùa hè Harry đều phải trở về nhà dượng Vernon, hồi chú Sirius biến mất cũng sắp kết thúc năm học aka mùa hè, ngày Harry đến nhà tổ Black, biết về Hội Phượng Hoàng cũng là mùa hè,... kiểu đó.
Không liên quan lắm nhưng ai biết tác giả viết bộ đồng nhân HP chi mạt thế trùng sinh ko. Huhu 5 năm rồi vẫn chưa thấy tác giả update. Vô vọng quá.
__________
Có 4 mốc thời gian mà bất cứ phù thủy nào cũng không thể quên được.
Một, sự biến mất của chúa tể Voldemort và sự xuất hiện của Cậu bé còn sống nổi danh khắp giới phù thủy. Hai, công báo Voldemort trở về, Kẻ được chọn chứng minh được mình không bị điên. Ba, cái chết cuối cùng của Voldemort và Cậu bé còn sống chính thức trở thành Chúa cứu thế. Cuối cùng, Chúa cứu thế bị nhốt vào Azkaban.
Bọn họ thậm chí đều nhớ rõ vào thời điểm đó họ đang làm gì, thời điểm thứ nhất, họ nâng ly chúc mừng, thời điểm thứ hai, họ lo lắng bất an, thời điểm thứ ba, chạy trốn, mật báo và thời điểm thứ tư, một ngày trời trong mây trắng ánh nắng long lanh, họ nhìn anh hùng của họ đeo lên còng tay tiến vào ngục tù.
"Tôi có thể tiến vào Azkaban một đoạn thời gian ____ hoặc có lẽ cả quãng đời còn lại, để chứng minh rằng tôi không có tính nguy hiểm." Chúa cứu thế cứ như một đứa trẻ đang đùa giai, nở một nụ cười hóm hỉnh, khóe miệng cong lên nhẹ nhàng trào phúng, "Đương nhiên.... là tôi tự nguyện", đôi môi từng niệm chú Giải giới (Expelliarmus) phản ngược lời nguyền chết chóc(Avada Kedavra) thản nhiên mở miệng, Nhật Báo Tiên Tri nhanh chóng bắt được khoảnh khắc này, chàng trai khóe miệng khẽ nhếch, ngôn từ tùy ý, nhưng lại chấn động lòng người.
Hình ảnh này nhanh chóng bùng nổ, xuất hiện trên mọi tờ báo, tạp chí mà phù thủy đón đọc, Chúa cứu thế tay chân đeo xiềng xích, Chúa cứu thế cười trào phúng, lượng nhiệt của sự việc này kéo dài tận một tháng, người người nhà nhà thi nhau thảo luận. Mỗi một người đều tự hỏi: ai, ai là người đem Chúa cứu thế, đem anh hùng của thế giới phù thủy giam vào Azkaban, nhưng họ đều không nghĩ rằng bản thân họ, chính là thủ phạm đẩy người anh hùng đó vào ngục giam.
Đúng vậy, thứ đưa Harry Potter tiến vào Azkaban chính là "dân ý". Sau khi xác định Voldemort hoàn toàn tử vong, toàn bộ thế giới là những lời ngợi ca, tán thưởng anh hùng của họ, nhưng chỉ vẻn vẹn nửa tháng, chủ đề "Harry Potter làm sao lại có thể giết chết được chúa tể hắc ám?" được thổi quét khắp nơi. Trong đó có một suy đoán được truyền đi nhiều nhất cũng như là suy đoán khiến họ sợ hãi nhất "Pháp thuật hắc ám của Harry Potter đã vượt mặt Voldemort."
Cả thế giới chấn động.
Dường như rất nhiều người sẵn sàng tin vào cái giả thuyết này, rồi lại có rất nhiều người tiếp tục suy đoán, được cứu vớt bởi một pháp sư hắc ám còn mạnh hơn cả pháp sư hắc ám tiền nhiệm, thì có phải đồng nghĩa với việc bắt đầu một thời đại hắc ám mới? Có người thậm chí tiến vào Azkaban để phỏng vấn tù nhân, tìm Tử Thần Thực Tử để xác minh suy đoán này. Đám Tử Thần Thực Tử sao lại không hào hứng với việc kéo Harry Potter chết chung, tròng mắt đảo loạn, trả lời "đúng vậy.", chúa tể của họ cũng đã thường nói rằng pháp thuật mà thằng nhãi Harry Potter có còn mạnh hơn hắn mấy lần, cũng mặc kệ việc sau khi nói mấy lời này chúa tể vĩ đại của họ có tức đến mức đội mồ vào trong mơ nguyền rủa chết bọn họ hay không.
Sự việc cứ như vậy đến gần tháng 7, Harry Potter đi vào Bộ pháp thuật, khi quay ra tay đã đeo còng, chân đã xiềng, đối mặt với mọi người, với camera, tuyên bố sẽ tự nguyện vào sống ở Azkaban. Hôm đó, mọi ồn ào nhốn nháo đột nhiên im bặt, anh hùng của họ tùy ý chọn một hướng đi, mọi người tôi đẩy anh, anh đẩy tôi nhường cho cậu một con đường, gần hai tháng ầm ỹ về "Luận cứ Phù thủy Hắc ám" cứ như thế im lặng, không ai hé môi nói nửa lời. Như là đến giờ họ mới nhận ra, chàng trai đã cứu vớt giới phù thủy này, năm nay còn chưa tròn 18 tuổi, chàng trai bị họ ép phải vào Azkaban, vẫn còn là một thiếu niên.
Những gì cậu nhận được so với những gì cậu đã phải trải qua hoàn toàn không tương xứng, cậu còn sống đến ngày hôm nay, hoàn toàn là do cậu ấy vật lộn mà đạt được, chưa có một ngày mà cậu thật sự vui vẻ. Bọn họ đột nhiên nhớ đến cuốn sách về cuộc đời Harry Potter do Rita Skeeter viết, họ nhớ người này vẫn là một đứa trẻ, người lúc mới chào đời đã mất đi cha mẹ của mình, tuổi thơ bất hạnh, vào năm đầu tiên vào Hogwarts cậu đã phải chiến đấu cùng với kẻ- mà- ai- cũng - biết - là - ai -đấy, cậu đạt được chiến thắng nhưng lại mất đi gần như mọi thứ cậu có.
"Chúng ta dựa vào cái gì... mà ép cậu ấy vào Azkaban?" cuối cùng có một người hỏi như vậy, mà phần lớn mọi người lựa chọn trầm mặc. Lý trí bị nỗi sợ hãi hậu cuộc chiến đè ép cuối cùng cũng sống lại, đến một ngày đông giá rét, người tung tin về "Luận cứ phù thủy hắc ám" cuối cùng cũng bại lộ. Bộ pháp thuật túm chặt lấy lý do hi sinh bản thân để đổi lấy trong sạch của Chúa cứu thế là hành động vô cùng vĩ đại và cấp thiết. Những con người trải qua một thời chiến tranh đã đáp trả lại bằng một thanh thế còn lớn hơn "Chúng tôi không cần kiểu hi sinh này!"
Bộ Pháp Thuật chỉ còn cách gắng chống chọi với áp lực này.
"Chúng tôi phải có trách nhiệm với mọi người" -Tân nhiệm bộ trường Rust Kirsten phát biểu, "Tình cảm giữa anh hùng và người được cứu nhất thời nổ ra giữa mọi người là có thể hiểu được, trên thực tế, Bộ Pháp Thuật cũng không muốn để Chúa cứu thế chịu đựng ở Azkaban quá lâu. Nhưng chúng tôi phải đảm bảo sự an toàn cho mọi người, chỉ cần xác nhận Chúa cứu thế vô hại thì sẽ lập tức thả cậu ấy ra."
Một cái xác nhận liền là 2 năm. Trong hai năm đó, có người chấp nhận cái lý do này của Bộ, chỉ cần chờ đợi, mà cũng có người nói đây là một âm mưu dưới lời đường mật của Bộ, và đến giờ vẫn nghĩ như vậy. Ví dụ như, tại một căn phòng tưởng như một nhà hàng Muggle bình thường, nhưng khung cảnh trong phòng khiến bất kỳ phù thủy nào đi vào cũng hoảng hốt mà ngất xỉu tại chỗ. Nếu bạn muốn có một cơ hội nằm tại Bệnh viện Thánh Mungo đều có thể đi đến căn phòng trang nhã thanh lịch này thử một chút, nhìn cảnh tượng nhà Gryffindor và Ravenclaw ngồi chung một bàn. Cơ mà, đây cũng không phải là trọng điểm, không có gì đáng sợ, cái khiến bọn họ tim thót lên tận họng, thiếu điều đi thăm hỏi Merlin là cái vị ngồi giữa những con người kia cơ, mái tóc bạch kim, đôi mắt xám nhạt, sắc mặt mệt mỏi ngồi dưới ánh đèn.
Biểu tình mệt mỏi cũng không có gì khiến người ta thấy sai vì ngồi ở đó trông mặt ai cũng thế cả. Khóe mắt Hermione Granger còn có chút ướt át,đôi mắt sắc bén được phụ trợ bởi lớp trang điểm cũng đã trôi, lộ ra khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi sau một ngày bận rộn.
"... Cậu ấy đang ngạnh chống đỡ. Tớ có thể nhìn ra." Hermione nghẹn ngào nói. "Tuy năm ngoái Rust Kirsten đã điều giám ngục đi, tuy rằng quản hạt khu* được tách ra, nhưng chỉ cách có một bức tường, làm sao có thể không chịu ảnh hưởng..."
Quản hạt khu*:Khu vực chịu sự cai quản, quản lí xã hội ở một hạt ( đơn vị hành chính).
"Kristen còn gửi tối hậu thư đến tạp chí Kẻ ngụy biện (The Quibbler)" - Luna Lovegood ngồi khuấy cà phê, nhẹ nhàng nói. "Vì lần phỏng vấn mới đây của chị Hermione và anh Ron - bài so sánh về hành trình trưởng thành của Voldemort với Harry ấy. Kẻ ngụy biện đã xuất bản bài viết đó ba lần,nhưng không biết được bao nhiêu người nhận ra được thuyết âm mưu muốn tiêu giảm tầm ảnh hưởng của Harry bằng cách nhốt anh ấy vào Azkaban của Bộ Pháp Thuật.
"Tầm ảnh hưởng của Harry không có khả năng giảm đi được." - Fred hừ lạnh một tiếng. "Mỗi một sản phẩm của Phù Thủy Quỷ Quái đều in tên nhà tài trợ đấy, để xem gã Kristen lấy lý do gì để bắt chúng ta đóng cửa hàng nào."
"Dù sao chúng cũng lấy cái cớ quan sát Chúa cứu thế để che mắt, mà không phải trực tiếp tuyên bố cậu ấy là Voldemort đời 2, thì liệu có phải...?" - George nói.
"Hừ, bọn chúng sao có thể xóa bỏ đi mọi công trạng Harry đã làm được." - Hermione nghiêm nghị nói. "Em nói thẳng luôn chứ, đã từng là người giúp Harry đối kháng với Voldemort, cũng là người trợ giúp cậu ấy, nên cmn, lão Kirsten dám tiếp tục mấy hành vi chèn ép vô nghĩa này, em sẵn sàng hỗ trợ Harry đi lên vị trí chúa tể hắc ám thứ hai luôn."
"Chúng ta mới đúng chứ, Hermione." - Ron nhẹ nhàng đè lại bả vai Hermione, "Không phải tất cả mọi người đều tin tưởng lời của gã. Nếu gã dám dùng sự an toàn của người dân làm cái cớ, thì hãy dùng lực lượng dân chúng để cắn ngược lại gã."
"Mọi người biết đấy, học sinh của Hogwart, đặc biệt là nhà Gryffindor, đặc biệt tin tưởng và ủng hộ Harry." - Neville rụt rè nói, " Cơ mà, tên thư kí của Kirsten, Turk Labore, cũng không phải là kẻ vừa, hắn bẻ cong ý nghĩa thực sự trong lời nói của Hermione và Ron, cổ xúy Nhật Báo Tiên Tri lên bài về những khả năng Harry có thể trở thành Voldemort thứ hai..."
"Đây nói lên cái gì? Nói lên bọn họ sợ hãi cái khả năng này chứ sao!" - Hermione dùng sức đập lên bàn một cái. "Anh hùng chiến tranh, vì sai lầm mà bị giam cầm nên trở thành phù thủy hắc ám ___ cho dù là Bộ trưởng, hắn cũng không gánh nổi cái trách nghiệm này."
"Bình tĩnh chút đi, bộ trưởng bộ thi hành pháp thuật." - Người luôn trầm mặc nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng. Hermione hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc, giọng điệu không xa không gần đáp trả lại: "Phó bộ trưởng Malfoy có ý kiến gì sao?"
_______Malfoy
_______Draco Malfoy
Đây chính là lý do khiến người ta hoảng sợ té xỉu khi nhìn thấy đây, một Slytherin, một Tử Thần Thực Tử trong chiến tranh, đồng lõa giết chết tiền nhiệm hiệu trưởng Dumbledore, ngồi giữa đám người Gryffindor và Ravenclaw, tham dự bàn luận cách cứu Harry Potter.
"Bên trong Wizengamot có ít nhất một nửa ủng hộ chúng ta." Draco nói "Cứ như vậy, 50 thành viên có khoảng 7/10 là người của chúng ta, Chỉ cần ép Kirsten tiến hành phúc thẩm án, ưu thế tuyệt đối nằm ở bên này."
"Kirsten không chống được lâu nữa đâu." Ron nói "Gần đây Percy bận rộn liên hệ với Durmstrang, Beauxbatons, rồi đến Bulgaria, nước Pháp, nước Mỹ...... Bộ Hợp tác pháp thuật Quốc tế cũng bận tối mắt tối mũi, mấy hôm trước còn có một lá thư sấm được gửi từ Pháp, "nhập cư trái phép" chui được vào văn phòng Kirsten, tuy là tôi nghe không hiểu gì nhưng khẳng định là chửi rất đã tai."
"Tôi vẫn luôn hoài nghi rằng đó là tác phẩm của cậu đấy, Giám đốc Sở Thần Sáng ạ." Fred nói "Nói thật, ở đây ai cũng sẽ cho em một tràng pháo tay, nên cứ thừa nhận đi."
"Thật sự không phải em mà." Ron nói "Kristen còn gọi em qua để tâm sự một phen kìa ____ há, hắn đương nhiên không thể tưởng tượng được rằng Malfoy đang ở cùng phe với chúng ta rồi, còn nghĩ rằng em sẽ bị tra tấn đến mức mất nửa cái mạng kìa." . Truyện Hài Hước
"Thú thực, tôi vẫn chưa từng quên cái ý định đó đâu." Draco chậm rãi nói
"Vận động liên minh ngoại quốc có Fleur, Bill và Charlie lo." Hermione nhẹ nhàng nói. "Thời điểm thăm tù đều có người quan sát nên không thể nói gì... Harry ở đó, một chút hi vọng cũng không có,... cuốn sách mà cậu ấy thích nhất thời học sinh đã bị xé nát vào thời điểm lần trước tôi đến."
"Ai mướn cái tinh thần cứu thế của cậu ta tự nhiên bùng nổ đâu?" Draco trào phúng mà nói, "Cái sức mạnh hồi năm 3 xách rương bỏ trốn đâu rồi?(1). Người ta muốn bắt thì cậu ta liền ngoan ngoãn chui đầu vào rọ, lúc này thì không làm một vị Gryffindor dũng cảm nữa đấy."
"Một ngày mày không xỉa xói người ta thì mày chết sao?" - Ron bực bội nói, "Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau, mày chưa nghe thấy câu này bao giờ à?"
"Trước khi hai anh đánh nhau thì em nghĩ chúng ta nên chốt kế hoạch trước đã." - Luna chậm rãi đề nghị, "Em còn muốn quay về chỉnh sửa nội dung ấn bản tiếp theo nữa."
"Cứ tiến hành như cũ" Hermione nói, "Phần luật pháp này vẫn nằm trong phạm vi quản lý của chị, chị cũng muốn nhìn xem gã Kirsten muốn thực hiện cái tối hậu thư kia như thế nào đây."
"Vậy hôm nay kết thúc tại đây đi." Draco hạ vai. "Chúng ta nên chia nhau ra rồi đi thôi... Mời"
Fred, George, Ron cùng Hermione gật đầu, rời đi trước.Tiếp theo, Neville chào tạm biệt Luna, trở về Hogwarts. Draco ngồi nhìn Luna vẫn ngồi đó khuấy cà phê, không nói chuyện. Một lát sau, Luna buông thìa cà phê xuống, chiếc thìa va vào miệng cốc, phát ra một tiếng "đinh" giòn tan.
"Nhà hàng anh chọn,phong cách ngày càng mộc mạc đó." Luna nhẹ giọng nói, "Malfoy, vì sao anh lại làm những điều này?"
"Không nghĩ tới, người hỏi câu này lại là cô." Draco suy nghĩ nói "Tôi cứ nghĩ phải là Granger hoặc Weasley mới đúng."
"Hermione không phải không để ý mà do chị ấy còn rất nhiều việc phải làm nên không phân được thêm thời gian quản chuyển này." Luna nói "Còn em thì đang tương đối nhàn rỗi..., Malfoy, sơ hở của anh không hề nhỏ, đợi đến khi chị Hermione phục hồi tinh thần, chị ấy đương nhiên sẽ kéo theo anh Ron đến "thẩm vấn" anh."
Draco cười khẩy một tiếng.
"Nói đi cũng phải nói lại, em cho rằng chị Hermione đang nghĩ quá lên, anh dùng hai năm để đạt được trình độ ngày hôm nay, cho dù là do cha anh yêu cầu đi chăng nữa, cũng không có khả năng đột nhiên dừng tay." Luna nhấp một ngụm cà phê, chậm rì rì nói "Anh thực sự chỉ muốn trả ơn thôi sao?"
"Phải thì sao mà không phải thì sao?" Draco hỏi lại một câu, đứng lên. Anh không để ý đến Luna, quay đầu rời đi. Ngoài trời, ánh mặt trời sáng lạn, giống như ký ức ngày đó, ngày cuối cùng anh được nhìn thấy Harry Potter, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng anh. Hôm đó là ngày gia đình Malfoy bị Wizengamot thẩm vấn, tại thời điểm sắp tuyên án, Chúa cứu thế tham gia làm nhân chứng. Cậu tường thuật lại tỉ mỉ Narcissa và Draco đã che giấu giúp cậu như thế nào, kể cả những lời Lucius nói nhỏ với Draco ở trang viên Malfoy cũng biến thành dặn dò bảo hộ. Một nhà Malfoy được tuyên án vô tội, tuyên án xong Harry để lại một câu "Chúng ta không ai nợ ai." thì tay chân liền bị đeo lên xiềng xích. Khi Draco vẫn đang ngạc nhiên, cậu ấy dưới sự quản lý của hai Thần Sáng kẹp hai bên, rời đi. Lúc đó, cha anh nói đây là quyền kháng án một lần(2), nếu thẩm án đã kết thúc thì cũng nên đi xem Bộ trưởng mới là ai. Draco nghe không hiểu cha anh nói gì, hoảng hốt mà đuổi theo cậu đến bên ngoài, nhìn thấy được ánh nắng tháng sáu chiếu rọi độ cong khóe miệng của Harry, nghe được lời nói của cậu truyền đến trong không khí khiến xương cốt toàn thân anh trở nên lạnh lẽo.
Đó là mùa hè lạnh lẽo nhất anh từng trải qua, lạnh hơn cả mùa hè lúc cậu từ chối nắm tay anh, lúc hai người cãi lộn rồi đánh nhau, lúc hai người đứng ở hai phe đối địch, hay cái lúc anh trúng phải Cắt sâu mãi mãi. Mà chàng trai ấy, những mùa hè cậu đã phải trải qua, ngày mất đi cha mẹ, tuổi thơ chịu ngược đãi, những trách nhiệm đè nặng trên vai chỉ vì hai chữ vận mệnh hay những lần có được rồi mất đi quay về với hai bàn tay trắng đều không khiến cậu rét lạnh bằng mùa hè hôm đó. (3)
Draco luôn có ảo giác ngày hôm đó Harry đã quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt xanh lá tưởng chừng như ấm áp kia chậm rãi kết băng. Từ trước đến nay, Draco chưa từng nhìn thấy sắc thái này trong đôi mắt ấy, anh từng trông thấy trong ánh mắt cậu có phẫn nộ, khuất nhục, khủng hoảng, đau xót, tuyệt vọng,... nhưng tuyệt đối không có nản lỏng thoái chí. Nhưng anh có thể nói gì đây? Đến cả tư cách vì cậu mà giận dữ anh còn không có nữa là.
Draco đi đến một bóng râm dưới một tòa nhà, tránh xa khỏi ánh sáng ấm áp khiến anh cảm thấy tâm phiền ý loạn. Nhìn thoáng qua nhà hàng nơi mọi người mới tụ tập, thấy Luna đang từ phía trong đi ra.
Vì sao anh chọn nhà hàng ngày càng mộc mạc ư? Hai năm, ai rồi cũng sẽ thay đổi, người ấu trĩ đã trưởng thành, kẻ thù giờ lại trở thành đồng bạn. Mà anh, Draco Malfoy, đã học được đau lòng. Chỉ cần tưởng tượng cảnh Harry đang chịu khổ trong tù, dù cho đang nằm trên giường ấm đệm êm cũng khiến anh trằn trọc khó chịu, hoàn toàn không thể ngủ được, mà ngủ rồi cũng sẽ gặp ác mộng. Vì thế, anh thậm chí còn chuyển đến sống ở thế giới Muggle, thử cảm giác tan làm về nhà, thử sử dụng mấy dụng cụ nhà bếp Muggle. Anh thầm nghĩ, anh làm thế có phải sẽ tiến gần hơn đến cuộc sống của Harry hay không, rồi anh lại nghĩ, thực ra cuộc sống của anh và Harry hoàn toàn tương phản. Đã từng, anh chỉ thấy cậu nổi tiếng khắp nơi, giờ anh lại phát hiện nổi tiếng còn có mệt mỏi. Hay như hiện tại, một Tử Thần Thực Tử đang ngồi ở vị trí phó bộ trưởng, còn vị anh hùng chân chính lại ở Azkaban, không biết ngày nào có thể thoát ra.
Một tiếng nổ lớn lại có chút buồn cười, bóng người tại bóng râm toà nhà đã biến mất, cứ như chưa từng có ai đứng ở đó. Giống như những giấc mơ ngây thơ thuở hồn nhiên dần tan biến vào hư không hay những lời nói chưa từng nói ra được gió che giấu.
_________
(1)*Cho ai ko nhớ thì đây là đn Harry thổi phồng bà cô Marge, chị của dượng Vernon khi bà ta đến nhà Dursley chơi và xúc phạm đến gia đình thật sự của cậu. Bất mãn Harry pack đồ đi bụi.
(2)Bản QT: đây là một lần quyền lợi tẩy bài.
Tôi cũng không biết nên edit ntn cho chuẩn nên chọn cách hiểu tôi hiểu nhất để edit. Ai hiểu cái này thì cho tôi biết với nhé
(3) Theo như tôi hiểu thì những sự kiên hai người trải qua này đều bắt đầu hoặc diễn ra vào mùa hè. VD như tuổi thơ bị ngược đãi thì là mấy lần mùa hè Harry đều phải trở về nhà dượng Vernon, hồi chú Sirius biến mất cũng sắp kết thúc năm học aka mùa hè, ngày Harry đến nhà tổ Black, biết về Hội Phượng Hoàng cũng là mùa hè,... kiểu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.