Chương 7: Trận chiến cuối cùng
Phong Thoảng Quyện Ai
15/03/2022
(Truyện được edit và đăng duy nhất tạiwattpadVivianLight2904, hãy đọc truyện tạiwattpadchínhchủ để ủng hộ cho mình nhé!)
Voldemort giận dữ ném văng chiếc mề đay của Slytherin giả, một cơn hoảng sợ bao trùm lấy gã. Bọn chúng đã biết rồi sao? Là bọn chúng sắp xếp chuyện phá hoại này? Sự tức giận và sợ hãi bao trùm lấy gã.
Harry tỉnh dậy đột ngột, cậu đã nhìn thấy, Voldemort đã biết! Cậu có thể cảm nhận được sự tức giận và sợ hãi của gã. Harry run rẩy tóm lấy cây đũa phép của mình và chạy về phía văn phòng của cụ Dumbledore.
"Giáo sư, hắn ta biết rồi." Harry thở hổn hển nói.
"Đã biết hết chưa?" Cụ Dumbledore cau mày: "Harry, hắn đã kiểm tra từng cái chưa?"
"Vâng, hắn đang rất tức giận và con đã tỉnh dậy." Harry nói.
"Không còn thời gian, chiến tranh sắp bắt đầu." Đũa phép của cụ Dumbledore vẫy thành một vòng tròn phức tạp trong không khí, và tiếng chuông báo động vang lên khắp trường Hogwarts.
"Thưa giáo sư, nhưng chúng ta vẫn còn một Trường sinh linh giá cuối cùng phải tiêu diệt, chúng ta phải làm gì đây?" Harry lo lắng nói.
Cụ Dumbledore nhìn Harry chằm chằm mà không lên tiếng trong một lúc lâu.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, chính là các giáo sư. Cụ Dumbledore nhìn họ và nghiêm nghị nói: "Mang tất cả học sinh đến Đại sảnh đường, cuộc chiến sắp bắt đầu."
Harry lo lắng bước ra khỏi văn phòng cụ Dumbledore và tìm Draco trong đám đông đang hoảng loạn. Vừa bước vào Đại sảnh đường, Harry nhanh chóng tìm thấy bóng dáng chàng trai có mái tóc bạch kim nổi bật. Harry nhanh chóng chạy đến bên cạnh Draco, và Draco rõ ràng là rất nhẹ nhõm khi nhìn thấy cậu đến.
"Chiến tranh đang đến rất gần, Harry." Draco nói nhẹ nhàng.
"Draco..." Harry ngập ngừng nói.
"Không, Harry, không cần phải nói, em là Cứu thế chủ của thế giới phù thủy, và đương nhiên em phải đi đầu, tôi hiểu điều đó." Draco cười: "Nhưng mà, em có thể để cho tôi đi cùng với em không? Tôi muốn cùng em chiến đấu."
Harry nhìn chàng trai khiến tim mình đập nhanh, không khỏi mê mẩn: "Tất nhiên rồi, Draco, chúng ta phải bên nhau mãi mãi." Hai người bắt tay nhau, đó là một lời thề không bao giờ thay đổi.
Dumbledore yêu cầu học sinh các lớp nhỏ di tản cùng với các giáo sư, các học sinh lớp trên, nếu tự nguyện, thì có thể ở lại cùng chiến đấu. Có rất nhiều học sinh nhà Gryffindor rời đi theo nguyện vọng của phụ huynh bọn họ, mà điều khiến Harry càng ngạc nhiên hơn chính là, số học sinh nhà Slytherin ở lại cũng khá đông, có lẽ là nhờ có Draco. Ngay lúc này, hắn đang đứng vững vàng bên cạnh Harry, khẳng định rõ ràng vị trí và lập trường của mình.
Vào lúc nửa đêm, Voldemort đến cùng với đội quân Tử thần Thực tử của hắn. Hogwarts đã được bảo vệ bằng những phép thuật phòng ngự được tạo nên bởi các giáo sư và các thành viên của Hội Phượng hoàng, nhưng mọi người đều biết rằng phép thuật bảo vệ sẽ chỉ tồn tại trong một thời gian. Sức mạnh của Hogwarts được phân bổ đồng đều ở những nơi khác nhau, Harry và Draco, nhà Weasley và một số học sinh đang canh gác hành lang gần Rừng Cấm. Có một khoảng lặng trước bão giông.
Harry hướng cây đũa phép của mình về phía bóng tối vô định trước mặt, khi nhìn thấy tư thế chiến đấu vững vàng của Draco, cậu cảm thấy rất thoải mái, không biết tại sao, có Draco ở bên cạnh luôn khiến cậu cảm thấy thoải mái và bình tĩnh hơn.
Một thứ gì đó trong bóng tối đang nhanh chóng đến gần. Harry hít một hơi thật sâu, cậu thấy một chùm ánh sáng đỏ nổ tung trên tường, và trận chiến bắt đầu.
Harry không ngờ lại có nhiều Tử thần Thực tử đến từ hướng Rừng Cấm như vậy, điều này rất bất thường, không phải sao? Có thể do hàng thủ ở đây yếu hơn chăng? Phép thuật liên tục nổ bên cạnh cậu, Harry không thể phân tâm để xem tình trạng của Draco, nhưng cậu tin rằng Draco sẽ ổn.
Có quá nhiều Tử thần Thực tử, bọn Harry phải vừa đánh vừa lui rất khó khăn. Sau một khoảng thời gian không xác định, các Tử thần Thực tử đột ngột rút lui. Trực giác của Harry mách bảo cậu nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra, cậu vội vàng chạy tới Đại sảnh đường Hogwarts, cảnh tượng ở đó khiến cậu phải sững lại trong giây lát. Đại sảnh đường hoang tàn đổ nát, cụ Dumbledore đứng giữa Đại sảnh đường, vẻ mặt nghiêm nghị, một giọng nói the thé rùng rợn vang lên, vọng khắp Hogwarts: "Nếu ông không muốn có thêm người nào chết nữa thì hãy giao Harry Potter cho ta, cho ông một tiếng đống hồ suy nghĩ, nếu ông không chịu, ta sẽ tắm máu Hogwarts."
Có một khoảng im lặng chết chóc, Harry đi về phía cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore bi thương nhìn những cái xác, những người bị thương nằm la liệt trên mặt đất, trên mặt cụ là nỗi buồn khôn tả.
"Giáo sư..."
"Harry, con là Trường sinh linh giá cuối cùng." Cụ Dumbledore nói nhỏ.
Cái gì? Cơ thể của Harry lạnh đi.
"Con là Trường Sinh Linh Giá, do Voldemort vô tình tạo ra." Cụ Dumbledore vẫn không nhìn Harry.
Harry đột nhiên cảm thấy buồn cười, nếu muốn giết chết Voldemort, trước tiên phải để cho Voldemort tự sát, đúng không? Những nỗ lực này của cậu là gì? Tự đào mồ chôn mình?
"Harry, thầy chỉ nói cho con biết sự thật này." Dumbledore nhìn cậu: "Lựa chọn như thế nào là tùy con."
Lựa chọn? Harry nhìn những cái xác đang nằm ở kia, Fred và George, cặp song sinh quậy phá nay một người đã biến thành xác chết lạnh băng, còn có cả Blaise, người bạn thân nhất của Draco, còn cả những người mà Harry thậm chí còn không biết tên họ. Nếu chiến tranh cứ tiếp tục, sẽ có thêm càng nhiều người nằm ở đây, có thể sẽ có thêm Ron hoặc Hermione, có thể có các thành viên khác của gia đình Weasley, có thể sẽ là Draco.
Thật ra cậu không hề có sự lựa chọn nào cả, phải không? Cuộc đời này của Harry Potter là để dành cho cả thế giới phù thủy. Draco, xin lỗi anh, lần này, em phải đi trước rồi.
Harry không chút do dự quay người bước ra khỏi trường Hogwarts, cậu không dám nói lời tạm biệt với Draco, Hermione hay Ron, cậu sợ rằng những tình cảm quá đỗi ấm áp sẽ khiến cậu không muốn rời đi.
Khi Voldemort giơ đũa phép về phía Harry, chỉ có hình ảnh chàng trai với mái tóc bạch kim đẹp đẽ xuất hiện trước mắt Harry, mỉm cười vô cùng ấm áp. Giây tiếp theo, Harry được bao phủ bởi một luồng ánh sáng xanh.
.........
Draco's POV
Draco nghĩ rằng mình đã có một giấc mơ.
Trước khi cuộc chiến bắt đầu, chú sư tử vốn luôn thích làm bạn với nguy hiểm, đã hứa sẽ ở bên hắn mãi mãi, tại sao bây giờ hắn lại không thấy em ấy đâu?
Lão hiệu trưởng già tưng tửng Dumbledore – với một vẻ mặt buồn bã – nói với hắn rằng Harry là Trường sinh linh giá cuối cùng. Draco biết Trường sinh linh giá là gì, Harry đã nói với hắn những chuyện này sau khi hắn tỉnh dậy ở Bệnh thất ngày hôm ấy. Nhưng mà, chết tiệt! Làm sao Harry có thể là Trường sinh linh giá của Voldemort được chứ?! Harry là một cậu bé trong sáng như vậy, sao có thể mang một mảnh hồn của Voldemort trong người chứ?
Draco sắp phát điên. Hắn không thể tin được chuyện Harry là một Trường sinh linh giá. Tất nhiên Draco biết chuyện này có nghĩa là gì. Nếu Harry là một Trường sinh linh giá... Harry đã nói rằng Voldemort sẽ không chết nếu họ không tiêu diệt hết tất cả các Trường sinh linh giá của gã. Đột nhiên cơ thể Draco trở nên lạnh lẽo. Harry, Harry... sẽ không tự mình đến chỗ Voldemort đấy chứ?
Hai tay Draco bắt đầu run lên, hắn thậm chí còn cảm thấy sợ hãi hơn cả khi phải một mình đối mặt với con rắn của Voldemort, không, không, không, Harry, em từng nói chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi...
Giọng nói u ám của Voldemort vang lên trên bầu trời Hogwarts.
"Tốt hơn hết ông nên đầu hàng đi, Dumbledore, vị Cứu thế chủ mà ông dày công bảo vệ đã bị ta giết chết, ông còn chống cự cái gì?"
Draco tái nhợt hơn bao giờ hết. Cụ Dumbledore ngồi bệt xuống bậc thềm đá của lâu đài, trông cụ bỗng già đi rất nhiều chỉ trong thoáng chốc. Đám đông Hogwarts bắt đầu náo loạn, Hermione la hét và bắt đầu khóc.
Draco sững sờ nhìn vào khoảng không. Voldemort bất ngờ xuất hiện, và với một cái vung đũa phép, Harry ngã xuống đất như một con búp bê rách nát.
Có một khoảng lặng.
Draco chậm rãi tiến lên, chăm chú nhìn người mình yêu hết lòng, vị tanh ngọt dâng lên trong lồng ngực, một ngụm máu không khống chế được mà phụt ra.
Voldemort dường như rất hài lòng với hiệu ứng này, đôi mắt híp lại đỏ rực lóe lên một tia hung ác: "Draco Malfoy, ngươi thật giống người cha đạo đức giả của mình, đã đến lúc giải quyết tất cả mọi chuyện với ngươi rồi. Avada Kedavra!"
Một luồng ánh sáng xanh lè nhá lên, có ai đó đánh bay nó, Draco ngẩng đầu lên, là cha mẹ!
Lucius Malfoy và Narcissa Malfoy tự hào đứng chắc trước con trai của họ.
"Rất tốt, rất tốt, vậy chúng ta có thể giải quyết mọi sổ sách một lần." Voldemort nhẹ nhàng nói, mắt đỏ hơn.
Lucius chế nhạo nói: "Ta không thể để cho ngươi làm hại người nhà của ta."
Bầu không khí giằng co căng thẳng đến ngạt thở.
"Dừng lại đi, Voldemort." Một giọng nói vang lên. Đám đông đau buồn ở Hogwarts bắt đầu xôn xao.
Harry thực sự đã ngồi dậy! Khóe mắt Draco ươn ướt, Harry mỉm cười cho hắn một ánh mắt trấn an. Sau đó, cậu đứng dậy và dứt khoát chĩa đũa phép của mình về phía Voldemort.
Sự tức giận và ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Voldemort.
"Voldemort, ngươi vẫn không hiểu vì sao mình lại thua, ngươi vẫn không hiểu được tình yêu." Harry lắc đầu.
"Ta thua? Haha." Voldemort cười chế nhạo: "Harry Potter, mày hãy nhìn xem có bao nhiêu người đã chết. Đêm nay, ta chính là người chiến thắng."
"Voldemort, ông thậm chí còn không hiểu vì sao tôi lại có thể sống sót dưới lời nguyền giết chóc của ông, ông không hiểu gì cả." Harry thở dài: "Ông luôn coi thường tình yêu, nhưng tình yêu lại là thứ vĩ đại và tuyệt vời nhất trên đời. "
Voldemort giễu cợt nói: "Quả nhiên là học trò của lão già lẩm cẩm Dumbledore, luôn tin vào cái tình yêu huyễn hoặc mà lão dạy dỗ."
/"Chính cái tình yêu mà ông khinh thường đã cho tôi quyết tâm chết một cách bình thản, tôi có tình yêu." - Harry nhìn sang Draco. "Tôi có tình bạn." - Harry lại nhìn Ron và Hermione. "Tôi sẵn sàng từ bỏ mọi thứ tôi có vì điều này, tôi có tất cả mọi thứ mà ông không có, vì vậy ông chắc chắn sẽ thua."
Harry và Voldemort đồng thời giơ đũa phép lên.
"Avada Kedavra!"
"Expelliarmus!"
Harry biết rằng mọi thứ đã thực sự kết thúc khi Chúa tể Hắc ám lộng hành suốt một thế kỉ gào thét và tan thành tro bụi. Cậu đã sống sót.
Draco ôm cậu rất chặt, liên tục nói "Anh yêu em" bên tai Harry, và họ đã hôn nhau trước mặt tất cả mọi người.
Mọi người chân thành chúc phúc cho bọn họ, ánh ban mai dần dần ló dạng, thế giới tăm tối vĩnh viễn biến mất.
Thật là một thế giới tươi đẹp, Harry nghĩ.
.........
Bấm vào ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤️.
09/03/2022
Voldemort giận dữ ném văng chiếc mề đay của Slytherin giả, một cơn hoảng sợ bao trùm lấy gã. Bọn chúng đã biết rồi sao? Là bọn chúng sắp xếp chuyện phá hoại này? Sự tức giận và sợ hãi bao trùm lấy gã.
Harry tỉnh dậy đột ngột, cậu đã nhìn thấy, Voldemort đã biết! Cậu có thể cảm nhận được sự tức giận và sợ hãi của gã. Harry run rẩy tóm lấy cây đũa phép của mình và chạy về phía văn phòng của cụ Dumbledore.
"Giáo sư, hắn ta biết rồi." Harry thở hổn hển nói.
"Đã biết hết chưa?" Cụ Dumbledore cau mày: "Harry, hắn đã kiểm tra từng cái chưa?"
"Vâng, hắn đang rất tức giận và con đã tỉnh dậy." Harry nói.
"Không còn thời gian, chiến tranh sắp bắt đầu." Đũa phép của cụ Dumbledore vẫy thành một vòng tròn phức tạp trong không khí, và tiếng chuông báo động vang lên khắp trường Hogwarts.
"Thưa giáo sư, nhưng chúng ta vẫn còn một Trường sinh linh giá cuối cùng phải tiêu diệt, chúng ta phải làm gì đây?" Harry lo lắng nói.
Cụ Dumbledore nhìn Harry chằm chằm mà không lên tiếng trong một lúc lâu.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, chính là các giáo sư. Cụ Dumbledore nhìn họ và nghiêm nghị nói: "Mang tất cả học sinh đến Đại sảnh đường, cuộc chiến sắp bắt đầu."
Harry lo lắng bước ra khỏi văn phòng cụ Dumbledore và tìm Draco trong đám đông đang hoảng loạn. Vừa bước vào Đại sảnh đường, Harry nhanh chóng tìm thấy bóng dáng chàng trai có mái tóc bạch kim nổi bật. Harry nhanh chóng chạy đến bên cạnh Draco, và Draco rõ ràng là rất nhẹ nhõm khi nhìn thấy cậu đến.
"Chiến tranh đang đến rất gần, Harry." Draco nói nhẹ nhàng.
"Draco..." Harry ngập ngừng nói.
"Không, Harry, không cần phải nói, em là Cứu thế chủ của thế giới phù thủy, và đương nhiên em phải đi đầu, tôi hiểu điều đó." Draco cười: "Nhưng mà, em có thể để cho tôi đi cùng với em không? Tôi muốn cùng em chiến đấu."
Harry nhìn chàng trai khiến tim mình đập nhanh, không khỏi mê mẩn: "Tất nhiên rồi, Draco, chúng ta phải bên nhau mãi mãi." Hai người bắt tay nhau, đó là một lời thề không bao giờ thay đổi.
Dumbledore yêu cầu học sinh các lớp nhỏ di tản cùng với các giáo sư, các học sinh lớp trên, nếu tự nguyện, thì có thể ở lại cùng chiến đấu. Có rất nhiều học sinh nhà Gryffindor rời đi theo nguyện vọng của phụ huynh bọn họ, mà điều khiến Harry càng ngạc nhiên hơn chính là, số học sinh nhà Slytherin ở lại cũng khá đông, có lẽ là nhờ có Draco. Ngay lúc này, hắn đang đứng vững vàng bên cạnh Harry, khẳng định rõ ràng vị trí và lập trường của mình.
Vào lúc nửa đêm, Voldemort đến cùng với đội quân Tử thần Thực tử của hắn. Hogwarts đã được bảo vệ bằng những phép thuật phòng ngự được tạo nên bởi các giáo sư và các thành viên của Hội Phượng hoàng, nhưng mọi người đều biết rằng phép thuật bảo vệ sẽ chỉ tồn tại trong một thời gian. Sức mạnh của Hogwarts được phân bổ đồng đều ở những nơi khác nhau, Harry và Draco, nhà Weasley và một số học sinh đang canh gác hành lang gần Rừng Cấm. Có một khoảng lặng trước bão giông.
Harry hướng cây đũa phép của mình về phía bóng tối vô định trước mặt, khi nhìn thấy tư thế chiến đấu vững vàng của Draco, cậu cảm thấy rất thoải mái, không biết tại sao, có Draco ở bên cạnh luôn khiến cậu cảm thấy thoải mái và bình tĩnh hơn.
Một thứ gì đó trong bóng tối đang nhanh chóng đến gần. Harry hít một hơi thật sâu, cậu thấy một chùm ánh sáng đỏ nổ tung trên tường, và trận chiến bắt đầu.
Harry không ngờ lại có nhiều Tử thần Thực tử đến từ hướng Rừng Cấm như vậy, điều này rất bất thường, không phải sao? Có thể do hàng thủ ở đây yếu hơn chăng? Phép thuật liên tục nổ bên cạnh cậu, Harry không thể phân tâm để xem tình trạng của Draco, nhưng cậu tin rằng Draco sẽ ổn.
Có quá nhiều Tử thần Thực tử, bọn Harry phải vừa đánh vừa lui rất khó khăn. Sau một khoảng thời gian không xác định, các Tử thần Thực tử đột ngột rút lui. Trực giác của Harry mách bảo cậu nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra, cậu vội vàng chạy tới Đại sảnh đường Hogwarts, cảnh tượng ở đó khiến cậu phải sững lại trong giây lát. Đại sảnh đường hoang tàn đổ nát, cụ Dumbledore đứng giữa Đại sảnh đường, vẻ mặt nghiêm nghị, một giọng nói the thé rùng rợn vang lên, vọng khắp Hogwarts: "Nếu ông không muốn có thêm người nào chết nữa thì hãy giao Harry Potter cho ta, cho ông một tiếng đống hồ suy nghĩ, nếu ông không chịu, ta sẽ tắm máu Hogwarts."
Có một khoảng im lặng chết chóc, Harry đi về phía cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore bi thương nhìn những cái xác, những người bị thương nằm la liệt trên mặt đất, trên mặt cụ là nỗi buồn khôn tả.
"Giáo sư..."
"Harry, con là Trường sinh linh giá cuối cùng." Cụ Dumbledore nói nhỏ.
Cái gì? Cơ thể của Harry lạnh đi.
"Con là Trường Sinh Linh Giá, do Voldemort vô tình tạo ra." Cụ Dumbledore vẫn không nhìn Harry.
Harry đột nhiên cảm thấy buồn cười, nếu muốn giết chết Voldemort, trước tiên phải để cho Voldemort tự sát, đúng không? Những nỗ lực này của cậu là gì? Tự đào mồ chôn mình?
"Harry, thầy chỉ nói cho con biết sự thật này." Dumbledore nhìn cậu: "Lựa chọn như thế nào là tùy con."
Lựa chọn? Harry nhìn những cái xác đang nằm ở kia, Fred và George, cặp song sinh quậy phá nay một người đã biến thành xác chết lạnh băng, còn có cả Blaise, người bạn thân nhất của Draco, còn cả những người mà Harry thậm chí còn không biết tên họ. Nếu chiến tranh cứ tiếp tục, sẽ có thêm càng nhiều người nằm ở đây, có thể sẽ có thêm Ron hoặc Hermione, có thể có các thành viên khác của gia đình Weasley, có thể sẽ là Draco.
Thật ra cậu không hề có sự lựa chọn nào cả, phải không? Cuộc đời này của Harry Potter là để dành cho cả thế giới phù thủy. Draco, xin lỗi anh, lần này, em phải đi trước rồi.
Harry không chút do dự quay người bước ra khỏi trường Hogwarts, cậu không dám nói lời tạm biệt với Draco, Hermione hay Ron, cậu sợ rằng những tình cảm quá đỗi ấm áp sẽ khiến cậu không muốn rời đi.
Khi Voldemort giơ đũa phép về phía Harry, chỉ có hình ảnh chàng trai với mái tóc bạch kim đẹp đẽ xuất hiện trước mắt Harry, mỉm cười vô cùng ấm áp. Giây tiếp theo, Harry được bao phủ bởi một luồng ánh sáng xanh.
.........
Draco's POV
Draco nghĩ rằng mình đã có một giấc mơ.
Trước khi cuộc chiến bắt đầu, chú sư tử vốn luôn thích làm bạn với nguy hiểm, đã hứa sẽ ở bên hắn mãi mãi, tại sao bây giờ hắn lại không thấy em ấy đâu?
Lão hiệu trưởng già tưng tửng Dumbledore – với một vẻ mặt buồn bã – nói với hắn rằng Harry là Trường sinh linh giá cuối cùng. Draco biết Trường sinh linh giá là gì, Harry đã nói với hắn những chuyện này sau khi hắn tỉnh dậy ở Bệnh thất ngày hôm ấy. Nhưng mà, chết tiệt! Làm sao Harry có thể là Trường sinh linh giá của Voldemort được chứ?! Harry là một cậu bé trong sáng như vậy, sao có thể mang một mảnh hồn của Voldemort trong người chứ?
Draco sắp phát điên. Hắn không thể tin được chuyện Harry là một Trường sinh linh giá. Tất nhiên Draco biết chuyện này có nghĩa là gì. Nếu Harry là một Trường sinh linh giá... Harry đã nói rằng Voldemort sẽ không chết nếu họ không tiêu diệt hết tất cả các Trường sinh linh giá của gã. Đột nhiên cơ thể Draco trở nên lạnh lẽo. Harry, Harry... sẽ không tự mình đến chỗ Voldemort đấy chứ?
Hai tay Draco bắt đầu run lên, hắn thậm chí còn cảm thấy sợ hãi hơn cả khi phải một mình đối mặt với con rắn của Voldemort, không, không, không, Harry, em từng nói chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi...
Giọng nói u ám của Voldemort vang lên trên bầu trời Hogwarts.
"Tốt hơn hết ông nên đầu hàng đi, Dumbledore, vị Cứu thế chủ mà ông dày công bảo vệ đã bị ta giết chết, ông còn chống cự cái gì?"
Draco tái nhợt hơn bao giờ hết. Cụ Dumbledore ngồi bệt xuống bậc thềm đá của lâu đài, trông cụ bỗng già đi rất nhiều chỉ trong thoáng chốc. Đám đông Hogwarts bắt đầu náo loạn, Hermione la hét và bắt đầu khóc.
Draco sững sờ nhìn vào khoảng không. Voldemort bất ngờ xuất hiện, và với một cái vung đũa phép, Harry ngã xuống đất như một con búp bê rách nát.
Có một khoảng lặng.
Draco chậm rãi tiến lên, chăm chú nhìn người mình yêu hết lòng, vị tanh ngọt dâng lên trong lồng ngực, một ngụm máu không khống chế được mà phụt ra.
Voldemort dường như rất hài lòng với hiệu ứng này, đôi mắt híp lại đỏ rực lóe lên một tia hung ác: "Draco Malfoy, ngươi thật giống người cha đạo đức giả của mình, đã đến lúc giải quyết tất cả mọi chuyện với ngươi rồi. Avada Kedavra!"
Một luồng ánh sáng xanh lè nhá lên, có ai đó đánh bay nó, Draco ngẩng đầu lên, là cha mẹ!
Lucius Malfoy và Narcissa Malfoy tự hào đứng chắc trước con trai của họ.
"Rất tốt, rất tốt, vậy chúng ta có thể giải quyết mọi sổ sách một lần." Voldemort nhẹ nhàng nói, mắt đỏ hơn.
Lucius chế nhạo nói: "Ta không thể để cho ngươi làm hại người nhà của ta."
Bầu không khí giằng co căng thẳng đến ngạt thở.
"Dừng lại đi, Voldemort." Một giọng nói vang lên. Đám đông đau buồn ở Hogwarts bắt đầu xôn xao.
Harry thực sự đã ngồi dậy! Khóe mắt Draco ươn ướt, Harry mỉm cười cho hắn một ánh mắt trấn an. Sau đó, cậu đứng dậy và dứt khoát chĩa đũa phép của mình về phía Voldemort.
Sự tức giận và ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Voldemort.
"Voldemort, ngươi vẫn không hiểu vì sao mình lại thua, ngươi vẫn không hiểu được tình yêu." Harry lắc đầu.
"Ta thua? Haha." Voldemort cười chế nhạo: "Harry Potter, mày hãy nhìn xem có bao nhiêu người đã chết. Đêm nay, ta chính là người chiến thắng."
"Voldemort, ông thậm chí còn không hiểu vì sao tôi lại có thể sống sót dưới lời nguyền giết chóc của ông, ông không hiểu gì cả." Harry thở dài: "Ông luôn coi thường tình yêu, nhưng tình yêu lại là thứ vĩ đại và tuyệt vời nhất trên đời. "
Voldemort giễu cợt nói: "Quả nhiên là học trò của lão già lẩm cẩm Dumbledore, luôn tin vào cái tình yêu huyễn hoặc mà lão dạy dỗ."
/"Chính cái tình yêu mà ông khinh thường đã cho tôi quyết tâm chết một cách bình thản, tôi có tình yêu." - Harry nhìn sang Draco. "Tôi có tình bạn." - Harry lại nhìn Ron và Hermione. "Tôi sẵn sàng từ bỏ mọi thứ tôi có vì điều này, tôi có tất cả mọi thứ mà ông không có, vì vậy ông chắc chắn sẽ thua."
Harry và Voldemort đồng thời giơ đũa phép lên.
"Avada Kedavra!"
"Expelliarmus!"
Harry biết rằng mọi thứ đã thực sự kết thúc khi Chúa tể Hắc ám lộng hành suốt một thế kỉ gào thét và tan thành tro bụi. Cậu đã sống sót.
Draco ôm cậu rất chặt, liên tục nói "Anh yêu em" bên tai Harry, và họ đã hôn nhau trước mặt tất cả mọi người.
Mọi người chân thành chúc phúc cho bọn họ, ánh ban mai dần dần ló dạng, thế giới tăm tối vĩnh viễn biến mất.
Thật là một thế giới tươi đẹp, Harry nghĩ.
.........
Bấm vào ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤️.
09/03/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.