Chương 50: Chúng ta về nhà
Tân Tiểu Quái
24/12/2021
Editor: Mây.
Beta: Jen.
Bữa cơm tất niên của hai nhà Tiêu, Kim được đặt ở Thái Lai Uyển, một khách sạn Phương Đông. Bữa cơm tất niên của khách sạn Phương Đông một bàn khó đặt, mà Thái Lai Uyển là phòng riêng lớn nhất của khách sạn Phương Đông thì càng khó hơn thế.
Thái Lai Uyển có lối vào nhà hàng riêng biệt, trong hồ phóng sinh trước cửa có hàng trăm con cá Koi vui đùa, trên tấm bình phong ở ngoài sảnh là《Phú Xuân Sơn Cư Đồ 》của các vị lão nghệ thuật gia của Hội thư họa Dung Thành. Toàn bộ Thái Lai Uyển được trang trí cổ kính, ý vị mười phần.
Tám giờ tối, ngoại trừ một nhà Kim Phi Phi ba người, những người còn lại đều đến đông đủ.
Lâm Hiếu Á ngồi bên cạnh Kim Thị Thị, một bên là Tiêu Quân Trạch.
Tiêu Đông Quyền ngồi ở bên kia của Tiêu Quân Trạch. Từ sau khi Tiêu Dực xuất ngoại, Tiêu Đông Quyền cảm thấy địa vị của mình ở tập đoàn thậm chí là ở Tiêu gia đều tràn ngập nguy cơ, nhưng sau khi Lâm Hiếu Á trở về thì khác. Gia sản Lâm gia rất phong phú, vợ cũ buôn bán thương mại quốc tế cũng là hô mưa gọi gió, mà con cháu Lâm gia chỉ có một mình Lâm Hiếu Á, hiện giờ đã kế thừa phần lớn sản nghiệp.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tiêu Đông Quyền muốn xây dựng tốt mối quan hệ với Lâm Hiếu Á, thậm chí còn nảy sinh ý định tái hợp với vợ cũ. Có chỗ dựa vững chắc này, cuộc sống sau này của ông ta mới được coi là an toàn.
Tính toán như ý của Tiêu Đông Quyền vừa xuất hiện, ông ta liền gọi một ấm trà trái cây, còn gọi nhân viên phục vụ rót đầy cho Lâm Hiếu Á. Lâm Hiếu Á cười cười với nhân viên phục vụ: “Đổ đi, tôi chưa bao giờ ăn chanh.” Nhân viên phục vụ đành phải rót trà trái cây theo lời, mà Lâm Hiếu Á ngay cả một ánh mắt cũng không chia cho Tiêu Đông Quyền.
Năm đó Tiêu Đông Quyền ngoại tình, mẹ cô ấy không thể không ly hôn với ông ta, Lâm Hiếu Á tuổi còn nhỏ đã không có nhà. Từ ngày rời khỏi Tiêu gia, Lâm Hiếu Á cũng không nghĩ tới nhận ông ta làm bố nữa.
Tiêu Đông Quyền xấu hổ đến cực điểm, lại không biết nói cái gì cho phải, cũng may một nhà Kim Phi Phi ba người đẩy cửa vào.
Kim Phi Phi bởi vì thay đổi kiểu tóc, đối với kiểu tóc mới cắt này rất không hài lòng, bố mẹ và người giúp việc cùng nhau dỗ dành thật lâu cô ta mới chịu ra ngoài. Sau khi ba người đến khách sạn, Kim Trọng Hiền đã phải xin lỗi mọi người.
Sắc mặt Kim Mãn Tùng không tốt lắm liếc mắt nhìn ông, gọi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên.
Mười mấy nhân viên phục vụ xếp thành một hàng, đầu bếp đứng ở một bên đọc tên thức ăn vừa giải thích đơn giản cho mọi người, “Món ăn này gọi là Bách Điểu Quy Tổ, ngụ ý…”
Kim Phi Phi đột nhiên đứng dậy muốn đi nhà vệ sinh sửa sang lại đầu tóc, lúc xoay người không cẩn thận đụng phải nhân viên phục vụ, đĩa cơm hơi lệch một chút, cũng may nhân viên phục vụ chuyên nghiệp mới có thể ổn định được, nhưng mà nước canh trong đĩa lại văng ra.
Kim Phi Phi lập tức nhíu mày, nhìn chiếc áo cashmere trắng như tuyết của mình dính dầu mỡ, cô ta kéo nhân viên phục vụ kia chất vấn: “Anh không có mắt sao? Làm bẩn quần áo của tôi rồi!”
Nhân viên phục vụ liên tục xin lỗi.
Kim Trọng Hiền vội vàng giữ chặt cô ta: “Phi Phi, đừng làm loạn!”
Thẩm Chi Nghi cũng nói: “Phi Phi ngoan, về mẹ mua cho con một bộ mới được không?”
Nhưng hôm nay vốn tâm tình Kim Phi Phi đã không tốt, nói cái gì cũng không chịu buông tha nhân viên phục vụ kia.
Lâm Hiếu Á nhìn bên này, cười nói: “Quần áo của em gái chúng ta quý giá như vậy sao có thể quên được đây? Vừa lúc nơi này có camera, nếu không chúng ta đem video vừa rồi đăng lên mạng đi, để cho người Dung Thành đến bênh vực cho em gái, được không?”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Kim Phi Phi hơi sửng sốt, cô ta đương nhiên biết là mình không cẩn thận đụng phải nhân viên phục vụ. Nhưng tâm tình cô ta không tốt nên muốn tìm một nơi để phát tiết, ai bảo đối phương là nhân viên phục vụ chứ, ai bảo anh ta xui xẻo chứ.
Nhưng cô ta căn bản không để ý cái gì mà camera, video này nếu bị đăng lên mạng cô ta còn không bị người ta mắng chết mới lạ!
Cô ta nhíu mày nhìn Lâm Hiếu Á, “Cô là ai vậy? Ai cần cô lo?”
Tiêu Cận lạnh lùng nói: “Cô ấy là chị tôi.”
Kim Phi Phi rất sợ Tiêu Cận, khóe môi cô ta giật giật không dám nói chuyện.
Lâm Hiếu Á liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ kia nói: “Gọi quản lý các người đến, đem video gửi cho tôi một bản, việc này cũng không thể tính toán như vậy được.”
“Tôi không cần!” Kim Phi Phi lập tức ngăn cản Lâm Hiếu Á, giống như cầu xin mà nhìn về phía Kim Mãn Tùng.
Kim Mãn Tùng đã sớm chê cô kiêu căng, lúc này thế mà lại ở bên ngoài làm mất mặt ông, ông phẫn nộ “hừ” một tiếng, quay đầu đi, nhìn cũng không thèm nhìn cô ta.
Kim Phi Phi thấy không còn chỗ dựa vững chắc, lần này thật sự hoảng hốt.
“Không cần?” Lâm Hiếu Á cười: “Em gái phải chịu ấm ức vậy mà!”
Kim Phi Phi sợ hãi, giọng nói cũng yếu đi: “Tôi không chịu ấm ức. Thôi nào, cứ như vậy quên đi.”
“Cô không chịu ấm ức.” Lâm Hiếu Á nhìn nhân viên phục vụ nói: “Vậy người ta cũng không phải chịu ấm ức?”
Hai nhà cùng một hàng nhân viên phục vụ đều nhìn Kim Phi Phi, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, nhanh chóng nhìn nhân viên phục vụ kia cúi đầu, “Thật xin lỗi, được rồi chứ!”
Nhân viên phục vụ vội vàng xua tay.
Lâm Hiếu Á cười rộ lên, “Em gái chúng ta thật đáng yêu! Một cô gái rộng lượng như vậy ngày càng quý hiếm!”
Người ngồi trong phòng cũng vội phụ họa theo.
Sắc mặt Kim Phi Phi lúc xanh lúc đỏ, bố mẹ bên cạnh cũng không dám nói chuyện nữa.
Lâm Hiếu Á tiến lại gần Kim Thị Thị hỏi: “Đây là em gái tiện nghi kia của em sao?”
Kim Thị Thị gật đầu, lại lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với cô ấy.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lâm Hiếu Á đụng vào bả vai cô một cái, “Sau này cô ta lại dám bắt nạt em, xem chị dạy dỗ cô ta như thế nào!”
Tiêu Cận thò đầu lại, “Chị, chị làm sao cướp chuyện của em vậy?”
Lâm Hiếu Á: “Em là một người đàn ông, có một số việc không tiện cho em làm.”
Kim Thị Thị cúi đầu cười rộ lên, có hai đóa bạch liên hoa này ở đây, cuộc sống của Kim Phi Phi cũng không dễ dàng chút nào!
Ăn cơm tất niên xong, Tiêu Cận lái xe đưa Kim Thị Thị đến cảng đi dạo. Cảng Dung Thành mỗi năm vào lúc mười hai giờ đều có màn trình diễn pháo hoa, người đông như núi biển.
Tiêu Cận dừng xe ở cảng, dẫn theo Kim Thị Thị đi về phía đường núi đối diện.
Kim Thị Thị nghi ngờ hỏi: ‘Chúng ta không đi xem pháo hoa sao?”
Tiêu Cận cười cười kéo tay cô, nói: “Phía trước có quá nhiều người, dẫn em đi một nơi tốt hơn.”
Hai người theo đường núi đi thẳng về phía trước. Trên đường núi vì lễ hội mùa xuân nên có một loạt các đèn màu, không quá tối nhưng có một loại yên tĩnh rất lãng mạn.
Sau hơn hai mươi phút, Tiêu Cận dẫn theo Kim Thị Thị leo lên đỉnh núi. Nơi này là một bãi đất trống, ánh đèn rực rỡ của thành phố thu hết vào tầm mắt.
“Oa! Đẹp quá!” Kim Thị Thị không nhịn được hét lên, “Làm sao anh tìm được chỗ này?”
Tiêu Cận đút hai tay vào trong túi, ánh mắt nhìn xa xa, nói: “Lúc còn rất nhỏ, bố anh dẫn anh đến đây.”
Đó cũng là đêm giao thừa, bố mẹ hiếm khi đón năm mới với anh. Tiêu Cận nghe nói ở cảng có màn trình diễn pháo hoa nên ồn ào muốn đi xem. Nhưng bến cảng quá nhiều người, bố cõng anh lên tận đỉnh núi.
Pháo hoa năm đó trong ký ức của anh đã mờ nhạt, anh cũng đã đến rất nhiều nước nhưng không bao giờ nhìn thấy phong cảnh đẹp hơn.
Kim Thị Thị im lặng cúi đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve xương cổ tay của anh, vừa thương tiếc cũng vừa trìu mến.
Hôm nay anh lại thay đổi một chiếc đồng hồ khác, bây giờ Kim Thị Thị mới hiểu được, thì ra anh cũng không quá thích đồng hồ, chỉ là anh muốn che đi vết sẹo khuất nhục kia.
“Ông nội nói, lúc anh còn nhỏ sống không vui sao?” Cô hỏi.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tiêu Cận dừng lại một lát, cười nói: “Lúc anh còn nhỏ, bố mẹ thường xuyên không ở bên cạnh. Nhưng mấy năm đó chị họ vẫn rất tốt với anh, chị ấy sẽ thường xuyên đến thăm anh. Có lẽ con gái trưởng thành hơn, đừng nhìn chị ấy chỉ lớn hơn anh hai tuổi, nhưng lúc nào cũng chăm sóc anh. Về sau không biết vì sao, đột nhiên chị họ rời đi, Tiêu Dực và Tiêu Tử Ngang lục tục vào cửa. Ông nội nói bọn họ là anh họ của anh, anh cho rằng bọn họ và chị họ đều là người thân của anh, cứ ngốc nghếch đối xử với bọn họ giống như đối với chị họ. Nhưng…”
Anh lắc đầu, cười tự giễu, rồi tiếp tục nói: “Sau đó bố mẹ anh rời đi, cũng may mắn thay là trước đây bọn họ cũng thường không ở bên cạnh anh, anh có thể từ từ thích nghi. Sau đó, Tiêu Dực càng không kiêng nể gì mà nhắm vào anh. Cơm của anh thường bị trộn cát, giày không biết khi nào đã bị nhúng nước. Cuối cùng không thể chịu đựng được nhất là họ cười nhạo bố mẹ anh không làm việc đàng hoàng, mới phải chết sớm như vậy.”
Kim Thị Thị lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt chua xót đến khó chịu.
Tiêu Cận hít sâu một hơi, ôm cô vào trong lòng, “Muốn nói anh sống không tốt, thật ra cũng không phải vậy. Anh có cơm ăn đầy đủ, quần áo ấm áp, nên không làm bố mẹ thất vọng. Bây giờ mọi thứ đều ổn, tất cả bọn họ đều phải ngước mắt nhìn lên anh. Nếu không phải là mục tiêu của bọn họ lúc đó, có thể anh đã không đứng được ở vị trí hiện tại.”
Kim Thị Thị nắm chặt tay anh, nhẹ giọng nói: “Sau này em sẽ ở bên anh.”
Tiêu Cận nghiêng mắt nhìn đỉnh đầu cô, phía trên có một vòng xoáy nhỏ đáng yêu, anh khẽ cười.
Nhiều năm nay anh vẫn vậy, so với Tiêu Dực, so với Tiêu Tử Ngang, thời thời khắc khắc ghi nhớ tổn thương cùng sự vũ nhục bọn họ đã mang đến cho anh.
Nhưng cho đến giờ khắc này, sau khi anh đem những quá khứ không tốt đẹp kia nói cho Kim Thị Thị, anh lại cảm thấy thoải mái. Đó đều là quá khứ bị anh bỏ lại phía sau. Cuối cùng anh cũng có thể vượt qua, cũng buông tha cho chính mình.
Bởi vì câu nói của cô, “Em sẽ ở bên anh”, anh bắt đầu mơ ước về tương lai.
Tiêu Cận cúi đầu hôn lên vòng xoáy nhỏ trên đỉnh đầu cô, khi ngẩng lên, trên bầu trời là pháo hoa liên tục nở rộ. Pháo hoa đầy màu sắc phản chiếu trên bầu trời, giống như một bức tranh.
Kim Thị Thị từ từ quay lại, cả khung cảnh thành phố dưới ánh lửa rực rỡ sôi trào, mà bọn họ ôm nhau hôn môi trong tiếng kêu vang dội ấy.
Gió thổi qua xen lẫn vài bông tuyết, đêm giao thừa này biến thành hương vị ngọt ngào.
Không biết qua bao lâu, phía sau truyền đến tiếng bước chân.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Một bà lão phàn nàn nói: “Ôi, bảo ông nhẹ nhàng hơn một chút, dọa cặp tình nhân nhà người ta rồi kìa!”
Phía sau bà lão là một ông lão dáng người gầy gò, ông ấy không thèm để ý mà hừ một tiếng, “Người trẻ tuổi bây giờ, quá táo bạo!”
Bà lão vừa đi vừa phàn nàn: “Cái đó gọi là lãng mạn có được không? Lão già như ông cả đời cũng không học được!”
Kim Thị Thị ôm mặt, ngã vào trong lòng Tiêu Cận cười khanh khách.
Tiêu Cận thay cô phủi tuyết rơi trên đỉnh đầu xuống, trầm giọng hỏi: “Cười cái gì?”
Kim Thị Thị ngửa mặt nhìn anh, “Ngươi già rồi có thể cũng như vậy à? Cứng đầu… Vậy sao?”
Tiêu Cận nhướng mày, cười nói: “Không nhất định, vậy phải đợi đến lúc đó em nhìn lại!”
Kim Thị Thị mím môi cười rộ lên, cô một lần nữa kéo tay anh lên và nói: “Tuyết rơi, chúng ta về nhà đi?”
Ánh mắt Tiêu Cận nhìn cô thật sâu.
Sau khi bố mẹ gặp tai nạn trên biển, cuộc sống của anh chỉ còn lại nhà ông nội, nhà bác, không còn nhà riêng của anh. Sau khi về nước cho dù có nhà của mình, nhưng nơi đó lạnh băng, rập khuôn, không chút hơi ấm gia đình, bao giờ nơi đó có thể gọi là nhà cơ chứ.
Thiên Hợp Cư ngày nay có bó hoa kim túc, có bức tượng “tra nam” lạnh lùng, trong phòng khách có đủ loại đồ ăn vặt mà anh không biết, trong tủ quần áo chất đầy váy hoa.
Có sức sống và tràn ngập màu sắc.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Sau nhiều năm, cuối cùng Tiêu Cận cũng có thể “về nhà”.
Beta: Jen.
Bữa cơm tất niên của hai nhà Tiêu, Kim được đặt ở Thái Lai Uyển, một khách sạn Phương Đông. Bữa cơm tất niên của khách sạn Phương Đông một bàn khó đặt, mà Thái Lai Uyển là phòng riêng lớn nhất của khách sạn Phương Đông thì càng khó hơn thế.
Thái Lai Uyển có lối vào nhà hàng riêng biệt, trong hồ phóng sinh trước cửa có hàng trăm con cá Koi vui đùa, trên tấm bình phong ở ngoài sảnh là《Phú Xuân Sơn Cư Đồ 》của các vị lão nghệ thuật gia của Hội thư họa Dung Thành. Toàn bộ Thái Lai Uyển được trang trí cổ kính, ý vị mười phần.
Tám giờ tối, ngoại trừ một nhà Kim Phi Phi ba người, những người còn lại đều đến đông đủ.
Lâm Hiếu Á ngồi bên cạnh Kim Thị Thị, một bên là Tiêu Quân Trạch.
Tiêu Đông Quyền ngồi ở bên kia của Tiêu Quân Trạch. Từ sau khi Tiêu Dực xuất ngoại, Tiêu Đông Quyền cảm thấy địa vị của mình ở tập đoàn thậm chí là ở Tiêu gia đều tràn ngập nguy cơ, nhưng sau khi Lâm Hiếu Á trở về thì khác. Gia sản Lâm gia rất phong phú, vợ cũ buôn bán thương mại quốc tế cũng là hô mưa gọi gió, mà con cháu Lâm gia chỉ có một mình Lâm Hiếu Á, hiện giờ đã kế thừa phần lớn sản nghiệp.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tiêu Đông Quyền muốn xây dựng tốt mối quan hệ với Lâm Hiếu Á, thậm chí còn nảy sinh ý định tái hợp với vợ cũ. Có chỗ dựa vững chắc này, cuộc sống sau này của ông ta mới được coi là an toàn.
Tính toán như ý của Tiêu Đông Quyền vừa xuất hiện, ông ta liền gọi một ấm trà trái cây, còn gọi nhân viên phục vụ rót đầy cho Lâm Hiếu Á. Lâm Hiếu Á cười cười với nhân viên phục vụ: “Đổ đi, tôi chưa bao giờ ăn chanh.” Nhân viên phục vụ đành phải rót trà trái cây theo lời, mà Lâm Hiếu Á ngay cả một ánh mắt cũng không chia cho Tiêu Đông Quyền.
Năm đó Tiêu Đông Quyền ngoại tình, mẹ cô ấy không thể không ly hôn với ông ta, Lâm Hiếu Á tuổi còn nhỏ đã không có nhà. Từ ngày rời khỏi Tiêu gia, Lâm Hiếu Á cũng không nghĩ tới nhận ông ta làm bố nữa.
Tiêu Đông Quyền xấu hổ đến cực điểm, lại không biết nói cái gì cho phải, cũng may một nhà Kim Phi Phi ba người đẩy cửa vào.
Kim Phi Phi bởi vì thay đổi kiểu tóc, đối với kiểu tóc mới cắt này rất không hài lòng, bố mẹ và người giúp việc cùng nhau dỗ dành thật lâu cô ta mới chịu ra ngoài. Sau khi ba người đến khách sạn, Kim Trọng Hiền đã phải xin lỗi mọi người.
Sắc mặt Kim Mãn Tùng không tốt lắm liếc mắt nhìn ông, gọi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên.
Mười mấy nhân viên phục vụ xếp thành một hàng, đầu bếp đứng ở một bên đọc tên thức ăn vừa giải thích đơn giản cho mọi người, “Món ăn này gọi là Bách Điểu Quy Tổ, ngụ ý…”
Kim Phi Phi đột nhiên đứng dậy muốn đi nhà vệ sinh sửa sang lại đầu tóc, lúc xoay người không cẩn thận đụng phải nhân viên phục vụ, đĩa cơm hơi lệch một chút, cũng may nhân viên phục vụ chuyên nghiệp mới có thể ổn định được, nhưng mà nước canh trong đĩa lại văng ra.
Kim Phi Phi lập tức nhíu mày, nhìn chiếc áo cashmere trắng như tuyết của mình dính dầu mỡ, cô ta kéo nhân viên phục vụ kia chất vấn: “Anh không có mắt sao? Làm bẩn quần áo của tôi rồi!”
Nhân viên phục vụ liên tục xin lỗi.
Kim Trọng Hiền vội vàng giữ chặt cô ta: “Phi Phi, đừng làm loạn!”
Thẩm Chi Nghi cũng nói: “Phi Phi ngoan, về mẹ mua cho con một bộ mới được không?”
Nhưng hôm nay vốn tâm tình Kim Phi Phi đã không tốt, nói cái gì cũng không chịu buông tha nhân viên phục vụ kia.
Lâm Hiếu Á nhìn bên này, cười nói: “Quần áo của em gái chúng ta quý giá như vậy sao có thể quên được đây? Vừa lúc nơi này có camera, nếu không chúng ta đem video vừa rồi đăng lên mạng đi, để cho người Dung Thành đến bênh vực cho em gái, được không?”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Kim Phi Phi hơi sửng sốt, cô ta đương nhiên biết là mình không cẩn thận đụng phải nhân viên phục vụ. Nhưng tâm tình cô ta không tốt nên muốn tìm một nơi để phát tiết, ai bảo đối phương là nhân viên phục vụ chứ, ai bảo anh ta xui xẻo chứ.
Nhưng cô ta căn bản không để ý cái gì mà camera, video này nếu bị đăng lên mạng cô ta còn không bị người ta mắng chết mới lạ!
Cô ta nhíu mày nhìn Lâm Hiếu Á, “Cô là ai vậy? Ai cần cô lo?”
Tiêu Cận lạnh lùng nói: “Cô ấy là chị tôi.”
Kim Phi Phi rất sợ Tiêu Cận, khóe môi cô ta giật giật không dám nói chuyện.
Lâm Hiếu Á liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ kia nói: “Gọi quản lý các người đến, đem video gửi cho tôi một bản, việc này cũng không thể tính toán như vậy được.”
“Tôi không cần!” Kim Phi Phi lập tức ngăn cản Lâm Hiếu Á, giống như cầu xin mà nhìn về phía Kim Mãn Tùng.
Kim Mãn Tùng đã sớm chê cô kiêu căng, lúc này thế mà lại ở bên ngoài làm mất mặt ông, ông phẫn nộ “hừ” một tiếng, quay đầu đi, nhìn cũng không thèm nhìn cô ta.
Kim Phi Phi thấy không còn chỗ dựa vững chắc, lần này thật sự hoảng hốt.
“Không cần?” Lâm Hiếu Á cười: “Em gái phải chịu ấm ức vậy mà!”
Kim Phi Phi sợ hãi, giọng nói cũng yếu đi: “Tôi không chịu ấm ức. Thôi nào, cứ như vậy quên đi.”
“Cô không chịu ấm ức.” Lâm Hiếu Á nhìn nhân viên phục vụ nói: “Vậy người ta cũng không phải chịu ấm ức?”
Hai nhà cùng một hàng nhân viên phục vụ đều nhìn Kim Phi Phi, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, nhanh chóng nhìn nhân viên phục vụ kia cúi đầu, “Thật xin lỗi, được rồi chứ!”
Nhân viên phục vụ vội vàng xua tay.
Lâm Hiếu Á cười rộ lên, “Em gái chúng ta thật đáng yêu! Một cô gái rộng lượng như vậy ngày càng quý hiếm!”
Người ngồi trong phòng cũng vội phụ họa theo.
Sắc mặt Kim Phi Phi lúc xanh lúc đỏ, bố mẹ bên cạnh cũng không dám nói chuyện nữa.
Lâm Hiếu Á tiến lại gần Kim Thị Thị hỏi: “Đây là em gái tiện nghi kia của em sao?”
Kim Thị Thị gật đầu, lại lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với cô ấy.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lâm Hiếu Á đụng vào bả vai cô một cái, “Sau này cô ta lại dám bắt nạt em, xem chị dạy dỗ cô ta như thế nào!”
Tiêu Cận thò đầu lại, “Chị, chị làm sao cướp chuyện của em vậy?”
Lâm Hiếu Á: “Em là một người đàn ông, có một số việc không tiện cho em làm.”
Kim Thị Thị cúi đầu cười rộ lên, có hai đóa bạch liên hoa này ở đây, cuộc sống của Kim Phi Phi cũng không dễ dàng chút nào!
Ăn cơm tất niên xong, Tiêu Cận lái xe đưa Kim Thị Thị đến cảng đi dạo. Cảng Dung Thành mỗi năm vào lúc mười hai giờ đều có màn trình diễn pháo hoa, người đông như núi biển.
Tiêu Cận dừng xe ở cảng, dẫn theo Kim Thị Thị đi về phía đường núi đối diện.
Kim Thị Thị nghi ngờ hỏi: ‘Chúng ta không đi xem pháo hoa sao?”
Tiêu Cận cười cười kéo tay cô, nói: “Phía trước có quá nhiều người, dẫn em đi một nơi tốt hơn.”
Hai người theo đường núi đi thẳng về phía trước. Trên đường núi vì lễ hội mùa xuân nên có một loạt các đèn màu, không quá tối nhưng có một loại yên tĩnh rất lãng mạn.
Sau hơn hai mươi phút, Tiêu Cận dẫn theo Kim Thị Thị leo lên đỉnh núi. Nơi này là một bãi đất trống, ánh đèn rực rỡ của thành phố thu hết vào tầm mắt.
“Oa! Đẹp quá!” Kim Thị Thị không nhịn được hét lên, “Làm sao anh tìm được chỗ này?”
Tiêu Cận đút hai tay vào trong túi, ánh mắt nhìn xa xa, nói: “Lúc còn rất nhỏ, bố anh dẫn anh đến đây.”
Đó cũng là đêm giao thừa, bố mẹ hiếm khi đón năm mới với anh. Tiêu Cận nghe nói ở cảng có màn trình diễn pháo hoa nên ồn ào muốn đi xem. Nhưng bến cảng quá nhiều người, bố cõng anh lên tận đỉnh núi.
Pháo hoa năm đó trong ký ức của anh đã mờ nhạt, anh cũng đã đến rất nhiều nước nhưng không bao giờ nhìn thấy phong cảnh đẹp hơn.
Kim Thị Thị im lặng cúi đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve xương cổ tay của anh, vừa thương tiếc cũng vừa trìu mến.
Hôm nay anh lại thay đổi một chiếc đồng hồ khác, bây giờ Kim Thị Thị mới hiểu được, thì ra anh cũng không quá thích đồng hồ, chỉ là anh muốn che đi vết sẹo khuất nhục kia.
“Ông nội nói, lúc anh còn nhỏ sống không vui sao?” Cô hỏi.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tiêu Cận dừng lại một lát, cười nói: “Lúc anh còn nhỏ, bố mẹ thường xuyên không ở bên cạnh. Nhưng mấy năm đó chị họ vẫn rất tốt với anh, chị ấy sẽ thường xuyên đến thăm anh. Có lẽ con gái trưởng thành hơn, đừng nhìn chị ấy chỉ lớn hơn anh hai tuổi, nhưng lúc nào cũng chăm sóc anh. Về sau không biết vì sao, đột nhiên chị họ rời đi, Tiêu Dực và Tiêu Tử Ngang lục tục vào cửa. Ông nội nói bọn họ là anh họ của anh, anh cho rằng bọn họ và chị họ đều là người thân của anh, cứ ngốc nghếch đối xử với bọn họ giống như đối với chị họ. Nhưng…”
Anh lắc đầu, cười tự giễu, rồi tiếp tục nói: “Sau đó bố mẹ anh rời đi, cũng may mắn thay là trước đây bọn họ cũng thường không ở bên cạnh anh, anh có thể từ từ thích nghi. Sau đó, Tiêu Dực càng không kiêng nể gì mà nhắm vào anh. Cơm của anh thường bị trộn cát, giày không biết khi nào đã bị nhúng nước. Cuối cùng không thể chịu đựng được nhất là họ cười nhạo bố mẹ anh không làm việc đàng hoàng, mới phải chết sớm như vậy.”
Kim Thị Thị lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt chua xót đến khó chịu.
Tiêu Cận hít sâu một hơi, ôm cô vào trong lòng, “Muốn nói anh sống không tốt, thật ra cũng không phải vậy. Anh có cơm ăn đầy đủ, quần áo ấm áp, nên không làm bố mẹ thất vọng. Bây giờ mọi thứ đều ổn, tất cả bọn họ đều phải ngước mắt nhìn lên anh. Nếu không phải là mục tiêu của bọn họ lúc đó, có thể anh đã không đứng được ở vị trí hiện tại.”
Kim Thị Thị nắm chặt tay anh, nhẹ giọng nói: “Sau này em sẽ ở bên anh.”
Tiêu Cận nghiêng mắt nhìn đỉnh đầu cô, phía trên có một vòng xoáy nhỏ đáng yêu, anh khẽ cười.
Nhiều năm nay anh vẫn vậy, so với Tiêu Dực, so với Tiêu Tử Ngang, thời thời khắc khắc ghi nhớ tổn thương cùng sự vũ nhục bọn họ đã mang đến cho anh.
Nhưng cho đến giờ khắc này, sau khi anh đem những quá khứ không tốt đẹp kia nói cho Kim Thị Thị, anh lại cảm thấy thoải mái. Đó đều là quá khứ bị anh bỏ lại phía sau. Cuối cùng anh cũng có thể vượt qua, cũng buông tha cho chính mình.
Bởi vì câu nói của cô, “Em sẽ ở bên anh”, anh bắt đầu mơ ước về tương lai.
Tiêu Cận cúi đầu hôn lên vòng xoáy nhỏ trên đỉnh đầu cô, khi ngẩng lên, trên bầu trời là pháo hoa liên tục nở rộ. Pháo hoa đầy màu sắc phản chiếu trên bầu trời, giống như một bức tranh.
Kim Thị Thị từ từ quay lại, cả khung cảnh thành phố dưới ánh lửa rực rỡ sôi trào, mà bọn họ ôm nhau hôn môi trong tiếng kêu vang dội ấy.
Gió thổi qua xen lẫn vài bông tuyết, đêm giao thừa này biến thành hương vị ngọt ngào.
Không biết qua bao lâu, phía sau truyền đến tiếng bước chân.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Một bà lão phàn nàn nói: “Ôi, bảo ông nhẹ nhàng hơn một chút, dọa cặp tình nhân nhà người ta rồi kìa!”
Phía sau bà lão là một ông lão dáng người gầy gò, ông ấy không thèm để ý mà hừ một tiếng, “Người trẻ tuổi bây giờ, quá táo bạo!”
Bà lão vừa đi vừa phàn nàn: “Cái đó gọi là lãng mạn có được không? Lão già như ông cả đời cũng không học được!”
Kim Thị Thị ôm mặt, ngã vào trong lòng Tiêu Cận cười khanh khách.
Tiêu Cận thay cô phủi tuyết rơi trên đỉnh đầu xuống, trầm giọng hỏi: “Cười cái gì?”
Kim Thị Thị ngửa mặt nhìn anh, “Ngươi già rồi có thể cũng như vậy à? Cứng đầu… Vậy sao?”
Tiêu Cận nhướng mày, cười nói: “Không nhất định, vậy phải đợi đến lúc đó em nhìn lại!”
Kim Thị Thị mím môi cười rộ lên, cô một lần nữa kéo tay anh lên và nói: “Tuyết rơi, chúng ta về nhà đi?”
Ánh mắt Tiêu Cận nhìn cô thật sâu.
Sau khi bố mẹ gặp tai nạn trên biển, cuộc sống của anh chỉ còn lại nhà ông nội, nhà bác, không còn nhà riêng của anh. Sau khi về nước cho dù có nhà của mình, nhưng nơi đó lạnh băng, rập khuôn, không chút hơi ấm gia đình, bao giờ nơi đó có thể gọi là nhà cơ chứ.
Thiên Hợp Cư ngày nay có bó hoa kim túc, có bức tượng “tra nam” lạnh lùng, trong phòng khách có đủ loại đồ ăn vặt mà anh không biết, trong tủ quần áo chất đầy váy hoa.
Có sức sống và tràn ngập màu sắc.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Sau nhiều năm, cuối cùng Tiêu Cận cũng có thể “về nhà”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.