Chương 28
Tân Tiểu Quái
24/12/2021
Editor: Danh.
Beta: Jen.
Tiệc đính hôn được ấn định vào trước đêm 11. Trước khi tiệc cưới diễn ra chính thức, hai nhà Kim – Tiêu cùng nhau tổ chức một bữa cơm, xem như là quyết định cuộc liên hôn giữa Tiêu Cận và Kim Thị Thị.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn Phương Đông, nhà họ Tiêu giữ cho nhà họ Kim thể diện, chưa đến 6h tối, nhà họ Tiêu đã chờ trước của khách sạn Phương Đông.
Tiêu Quân Trạch còn chủ động đỡ Kim Mãn Tùng xuống xe. Kim Mãn Tùng mặt mày rạng rỡ, liên tục chế nhạo bản thân mình vô dụng.
Kim Thị Thị và Kim Mãn Tùng ngồi chung một xe. Sau khi chào hỏi đơn giản với Tiêu Trạch Quân, Kim Mãn Tùng kéo Kim Thị Thị nói: “Mau để ông nội Tiêu nhìn con.”
Kim Thị Thị mặc một chiếc váy lụa liền áo màu đỏ với mái tóc dài buộc sau đầu khiến cô trông rất đoan trang, nhã nhặn. Cô có chút xấu hổ, hơi cúi đầu ngoan ngoãn chào Tiêu Quân Trạch.
Tiêu Quân Trạch cười đến nỗi không khép miệng được, liên tục nói tốt. Ánh mắt ông mang theo vài phần thâm ý mà liếc nhìn Tiêu Cận nói: “Thị Thị đến rồi, còn không nhanh lại đây?”
Tiêu Cận khoác lên mình một bộ vest chỉnh chu, mái tóc được chải cẩn thận, tỉ mỉ, đứng gần còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng mà anh mới đổi.
Anh hơi cẩn trọng bước về phía trước, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Kim Thị Thị, “Vất vả rồi, tôi đã kêu người phục vụ chuẩn bị đồ uống, vào bên trong ngồi trước đi.”
Kim Thị Thị mím môi, lịch sự nói: “Cảm ơn.”
“Thị Thị còn nhỏ nên rất xấu hổ.” Tiêu Quân Trạch trêu ghẹo.
Kim Mãn Tùng tiếp lời: “Đừng nói như vậy, A Tiêu nhà các anh cũng không khá là bao. Tiêu tổng trên thương trường danh tiếng vang như sấm rền gió cuốn vậy mà cũng không dám nhìn thẳng Thị Thị của chúng tôi.”
“Nó ấy à!” Tiên Quân Trách liếc nhìn Tiêu Cận đầy ẩn ý, cười hừ nhẹ một tiếng.
Hai gia đình chào hỏi lẫn nhau, để tránh việc Tiêu Bắc Duyên và Kim Thục Đường gặp nhau gây khó xử thì nhà họ Tiêu đã không thông báo cho Tiêu Bắc Duyên về buổi gặp mặt hôm nay.
Kim Tư Thần kéo Kim Thị Thị thuận miệng hỏi: “Thị Thị, em và Tiêu tổng không phải rất quen nhau sao, trông hai người cư xử như người xa lạ vậy.” Giọng anh ấy cũng không nhỏ, Tiêu Cận ở bên cạnh tình cờ nghe thấy, cũng nhìn về phía bên này.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Kim Thị Thị cảm thấy sau gáy mình sắp bốc cháy, cô méo miệng nhéo Kim Tư Thần một cái, nhỏ giọng nói: “Em hoàn toàn không biết anh ta!”
Mặc dù cô đã dũng cảm đồng ý cuộc hôn nhân này một thời gian, nhưng cô không muốn Tiêu Cận nghĩ rằng cô có quan tâm anh ấy bao nhiêu.
Cuộc hôn nhân này vốn là vì Kim Phi Phi không muốn mới đổi thành cô, nhưng đối với Tiêu Cận mà nói chỉ cần là con gái Kim gia thì ai cũng giống nhau. Anh chỉ cần hoàn thành việc liên hôn với Kim gia và điều đó cũng không có gì khác biệt lắm dù đó là cô hay là Kim Phi Phi.
Kim Thị Thị xót xa mà cho rằng, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là liên hôn mà thôi, cũng không bắt nguồn từ tình yêu của Tiêu Cận dành cho cô.
Cô không muốn cho anh biết được những suy nghĩ cẩn trọng từ đáy lòng, cô sợ bị cười nhạo, cũng sợ hãi bản thân vất vả toàn tâm toàn ý lấy được dũng khí thì một lần nữa lại sụp đổ.
Kim Tư Thần bị Kim Thị Thị véo đến cười toe toét, ngoảnh mặt về phía Tiêu Cận xin lỗi: “Thật xin lỗi Tiêu tổng, cô gái nhỏ này tính tình ngày càng thất thường, về sau anh nên quản cô ấy nhiều hơn!”
Tiêu Cận liếc nhìn Kim Thị Thị, khuôn mặt mang theo ý cười nhàn nhạt nói: “Không dám.”
Mặt Kim Thị Thị đỏ bừng, cô lén quay đầu ra sau để quạt cho bản thân.
Kim Phi Phi ở đằng sau luôn phụng phịu. Cô ta vốn dĩ không muốn tới bữa tiệc này và nó cũng chẳng liên quan gì đến cô ta, thà ở nhà chơi mèo còn hơn. Nhưng ba mẹ lại bắt cô ta phải đến, nói cô đừng ăn mặc quá tùy ý rồi lại không cho cô ta mặc chiếc váy đỏ xinh đẹp bởi vì như vậy sẽ đoạt đi sự nổi bật của Kim Thị Thị.
Kim Phi Phi, người luôn cho mình là trung tâm, sức giọng nói ở cổ họng cũng hơi nghẹn ngào.
Lại nhìn Tiêu Cận, ai ai trong nhà họ Kim cũng khen ngợi anh. Không nói đến thân phận và địa vị của của anh ấy, chỉ cần xét về dáng người cùng giá trị nhan sắc thì Tiêu Cận cũng đủ vượt qua nhiều tiểu thịt tươi đang nổi trong giới giải trí.
Lúc trước khi nghe và nhìn thấy ‘tin đồn’ về Tiêu Cận, cô ta không biết đúng sai như thế nào, bây giờ nghĩ lại, cô ta luôn cảm thấy bị lừa.
Mấy ngày gần đây, ngay cả ông nội cũng yêu quý Kim Thị Thị nhiều hơn, vốn tất cả nổi bật của cô ta bây giờ đều bị Kim Thị Thị đoạt đi. Đây là lần xảy ra đầu tiên kể từ khi Kim Phi Phi ra đời, càng nghĩ về nó, cô ta càng thấy không phục.
Cô ta bước tới, cọ vào người Kim Thị Thị, âm dương quái khí* thở dài: “Liên hôn của hai nhà chúng ta đã thay đổi rất nhiều lần, thật không biết lần này có làm được hay không!”
*Thành ngữ tiếng Hán chỉ âm dương quái khí, bính âm là yīn yáng guài qì, nghĩa là diễn tả thái độ kỳ quặc, ăn nói lạnh lùng vô lý, nói bên này hay bên kia, nói cay độc, châm chọc, không thể đoán định và ước đoán được người hoặc vật. Từ “Người Bắc Kinh”. (Nguồn Baidu)
Ngụ ý là sự náo nhiệt hôm nay của Kim Thị Thị đều phụ thuộc vào cuộc hôn nhân với Tiêu Cận, nhưng nếu cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục thì sự náo nhiệt của Kim Thị Thị cũng sẽ không tồn tại được bao lâu.
Vì để Kim Thị Thị có thể nghe thấy, Kim Phi Phi cố ý nâng cao âm điệu. Khi câu nói của cô ta vang lên, tất cả mọi người có mặt đều trở nên im lặng.
Cuộc liên hôn này vất vả lắm đến tận bây giờ mới được tiến hành, bất luận mọi lời lẽ bất hòa đều là sự khiêu khích đối với hai nhà Kim – Tiêu.
Tiêu Quân Trạch lạnh lùng nhìn Kim Phi Phi, hỏi Kim Mãn Tùng: “Đây là cháu gái nhỏ của Kim gia các ông?”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Kim Mãn Tùng xấu hổ, ngượng ngùng lên tiếng.
Tiêu Quân Trạch lắc đầu, nói từng chữ: “May mắn thay, A Cận nhà chúng ta không kết hôn với cô ta!”
Tất cả mọi người đều nhìn Kim Phi Phi. Với thân phận hiện tại của Tiêu Quân Trạch thì ông rất ít khi nói những lời hạ thấp người khác, huống chi đây chỉ là tiểu bối. Nhưng ông không màng sự hiện diện của nhà họ Kim ở đây mà sắc bén đánh giá Kim Phi Phi, không khó để nhận ra ông cụ thực sự đang rất tức giận.
Kim Mãn Tùng thất vọng đến mức nổi giận nói: “Kim Phi Phi, con không nói lời nào không ai bảo con câm! Không muốn đợi thì lập tức cút về cho ta!”
Vốn dĩ Kim Phi Phi chỉ muốn tăng thêm buồn phiền cho Kim Thị Thị, nhưng cô ta không ngờ mình nói sai lại gây ra rắc rối lớn như vậy. Cô ta sợ hãi đến mức rụt vai lại, lùi lại vài bước để trốn phía sau Kim Trọng Hiền.
Kim Trọng Hiền ha ha hai tiếng, vội vàng bước lên nhận lỗi: “Thật xin lỗi chú Tiêu, Phi Phi tuổi còn nhỏ, con bé chỉ vô tình nói bậy!”
Tiêu Quân Trạch hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước vào khách sạn với Kim Mãn Tùng.
Kim Trọng Hiền sợ đắc tội Tiêu Cận nên kéo Kim Phi Phi, bồi thường sự thất lễ cho anh: “Mau xin lỗi Tiêu tổng đi.”
Kim Phi Phi cắn môi nhìn Tiêu Cận, nghĩ đến việc Tiêu Cận đã hẹn mình ra ngoài chơi mấy lần trước đó với lại dù sao hai người trước kia cũng từng muốn liên hôn, anh cũng nên cho mình thể diện. Vì vậy, cô hít một hơi thật sâu và ngập ngừng nói: “Tôi không có cố ý, thật xin lỗi!”
Tiêu Cận đút hai tay vào túi, rũ mắt nhìn cô ta, giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng: “Cô là ai?”
Kim Phi Phi: “??????”
Tiêu Cận hững hờ liếc nhìn cô ta một cái, đi theo Kim Thị Thị bước vào khách sạn, nửa ánh mắt cũng không dành cho Kim Phi Phi và Kim Trọng Hiền.
Tất cả mọi người đều ngồi ở Tây Giang Nguyệt sảnh, coi chuyện của Kim Phi Phi vừa rồi dường như chưa từng xảy ra mà tiếp tục nói chuyện vui vẻ.
Di động của Tiêu Cận vang lên, anh cau mày nhìn trong chốc lát rồi mới thấp giọng trả lời. Khi cuộc gọi ngắt, anh thì thầm vài câu với Tiêu Quân Trạch, Tiêu Quân Trạch thở dài, phất tay bảo anh đi ra ngoài.
Tiêu Cận rời đi chưa được bao lâu đã quay trở lại, phía sau anh còn có Tiêu Bắc Duyên đi theo.
“Thực xin lỗi, tôi đến muộn.” Tiêu Bắc Duyên cúi đầu chào người nhà họ Kim, sau đó vỗ vỗ Tiêu Cận nhỏ giọng nói: “Dịp quan trọng như vậy mà không nói với chú sớm hơn!”
Anh cũng không biết hôm nay có buổi gặp gỡ với gia đình nhà họ Kim, là do người giúp việc vô tình nhắc đến chuyện đó khi anh ta trở về từ sông Thanh Giang hồi chiều để đổi quần áo theo mùa. Nói rằng hai gia đình đều sẽ đi.
Vốn dĩ anh ta cũng không thích tham gia mấy bữa tiệc kiểu này, trốn không kịp mà tránh không xong. Hôm nay không hiểu tại sao, anh ta bỗng nhiên lại rất muốn đi tham gia chút náo nhiệt.
Những người có mặt ở đây đều bối rối.
Kim Mãn Tùng là người đầu tiên không ưa anh ta, lớn tiếng hỏi: “Thật hiếm hoi làm sao, Bắc Duyên không bận nữa hả?”
Tiêu Bắc Duyên lại cúi đầu, lễ phép nói: “Xin lỗi chú Kim, khoảng thời gian trước cháu chưa hiểu chuyện chọc ngài phát bệnh. Cháu có mang theo một ít thuốc bổ để ở quầy lễ tân, chờ ngài khi về nhớ mang theo.” - ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Kim Mãn Tùng kỳ quái liếc nhìn anh ta, muốn nói thêm cái gì đó thì bị Kim Thục Đường cắt ngang. Cô ấy gọi phục vụ lấy thêm ghế, dịu dàng cười nói: “Anh Bắc Duyên cũng tới để chứng kiến chuyện tốt của Thị Thị và Tiêu tổng. Nếu đã đến rồi thì mau ngồi xuống đi.”
Tiêu Bắc Duyên nhìn Kim Thục Đường, đã lâu không gặp, cô dường như trở nên dịu dàng hơn. Khóe miệng cô nở một nụ cười ấm áp, đôi mắt trong như nước, trong veo mà sáng ngời, tựa như vầng trăng treo trên bầu trời vào đêm trung thu.
Vào thời khắc đó, Tiêu Bắc Duyên mơ hồ nhận ra tại sao mình lại đột nhiên muốn tham gia bữa tiệc này.
Kim Thị Thị sợ Kim Thục Đường cảm thấy không thoải mái, lôi Kim Thục Đường đi cùng vào nhà vệ sinh.
Trước bồn rửa mặt, Kim Thị Thị nhìn Kim Thục Đường với vẻ mặt đầy lo lắng. Kim Thục Đường bị dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi của cô chọc cười: “Thị Thị, cháu cứ như vậy sẽ khiến người khác nghĩ rằng cô bị vứt bỏ đấy.”
Kim Thị Thị mấp máy môi, thận trọng đề nghị: “Cô nhỏ, nếu cô không vui thì hãy nói ra, chúng con kết thúc càng sớm càng tốt nhé? Hoặc là cô về trước, cháu sẽ đi nói với ông nội, hôm nay tâm trạng của ông rất tốt, chắc chắn sẽ không tức giận.”
“Cô nhất định phải nói cô đang khổ sở muốn chết thì con mới tin có phải không?” Kim Thục Đường kéo tay Kim Thị Thị véo nhẹ, cười nói: “Nhưng cô thực sự rất ổn! Không phải chỉ là từ hôn thôi sao, cho dù anh Bắc Duyên không lùi hôn thì chúng ta cũng có thể không ở bên nhau.”
Kim Thị Thị cẩn thận nhìn vẻ mặt của cô, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi thấy cô ấy thực sự không có gì bất thường: “Vậy là được rồi! Cô hoàn thành mọi thứ cho việc du học chưa? Nếu có cần cái gì thì nhất định phải nói cho con biết nha!”
Kim Thục Đường giúp cô vén phần tóc rũ xuống bên má ra sau tai, nói nhỏ: “Sắp xong rồi, mọi việc rất suôn sẻ, yên tâm đi!”
Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài, Kim Thị Thị hơi lo lắng, không ngừng dặn dò: “Luật pháp và trật tự ở nước ngoài không tốt bằng ở Trung Quốc, cô nhỏ, cô cố gắng đừng đi ra ngoài nha…”
Vừa dứt lời, hai người lập tức nhìn thấy Tiêu Bắc Duyên đứng ở ngoài nhà vệ sinh, anh ta dựa vào nửa khung cửa, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa.
Trong đầu Kim Thị Thị hiện lên một loạt dấu chấm than, cô nhìn anh ta đầy cảnh giác.
Kim Thục Đường gật đầu và chào anh ta bằng một giọng điệu lịch sự mà xa cách: “Anh Bắc Duyên.”
Khắp người Tiêu Bắc Duyên toát ra khí thế cứng rắn, anh ta nỗ lực áp chế cơn tức giận của bản thân, hạ thấp giọng hỏi: “Thục Đường, em muốn xuất ngoại đi du học?”
Kim Thục Đường và Kim Thị Thị nhìn nhau, không hiểu tại sao mà gật đầu.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Kim Thị Thị chậm rãi tiến lên phía trước hai bước, không chút lưu tình đặt Kim Thục Đường phía sau lưng mình, lễ phép nói: “Chú Bắc Duyên, mọi người vẫn đang đợi bọn con, chú cứ bận, bọn con đi về trước nha.” Dứt lời, cô kéo Kim Thục Đường đi về phía Tây Giang Nguyệt mà không hề quay đầu nhìn lại.
Tiêu Bắc Duyên nhìn bóng lưng của Kim Thục Đường ngày càng xa, hung hăng hút một hơi thuốc nhưng điếu thuốc còn chưa cháy, những lo lắng không thể kiểm soát của anh ta càng ngày càng tăng lên một cách nghiêm trọng.
Beta: Jen.
Tiệc đính hôn được ấn định vào trước đêm 11. Trước khi tiệc cưới diễn ra chính thức, hai nhà Kim – Tiêu cùng nhau tổ chức một bữa cơm, xem như là quyết định cuộc liên hôn giữa Tiêu Cận và Kim Thị Thị.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn Phương Đông, nhà họ Tiêu giữ cho nhà họ Kim thể diện, chưa đến 6h tối, nhà họ Tiêu đã chờ trước của khách sạn Phương Đông.
Tiêu Quân Trạch còn chủ động đỡ Kim Mãn Tùng xuống xe. Kim Mãn Tùng mặt mày rạng rỡ, liên tục chế nhạo bản thân mình vô dụng.
Kim Thị Thị và Kim Mãn Tùng ngồi chung một xe. Sau khi chào hỏi đơn giản với Tiêu Trạch Quân, Kim Mãn Tùng kéo Kim Thị Thị nói: “Mau để ông nội Tiêu nhìn con.”
Kim Thị Thị mặc một chiếc váy lụa liền áo màu đỏ với mái tóc dài buộc sau đầu khiến cô trông rất đoan trang, nhã nhặn. Cô có chút xấu hổ, hơi cúi đầu ngoan ngoãn chào Tiêu Quân Trạch.
Tiêu Quân Trạch cười đến nỗi không khép miệng được, liên tục nói tốt. Ánh mắt ông mang theo vài phần thâm ý mà liếc nhìn Tiêu Cận nói: “Thị Thị đến rồi, còn không nhanh lại đây?”
Tiêu Cận khoác lên mình một bộ vest chỉnh chu, mái tóc được chải cẩn thận, tỉ mỉ, đứng gần còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng mà anh mới đổi.
Anh hơi cẩn trọng bước về phía trước, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Kim Thị Thị, “Vất vả rồi, tôi đã kêu người phục vụ chuẩn bị đồ uống, vào bên trong ngồi trước đi.”
Kim Thị Thị mím môi, lịch sự nói: “Cảm ơn.”
“Thị Thị còn nhỏ nên rất xấu hổ.” Tiêu Quân Trạch trêu ghẹo.
Kim Mãn Tùng tiếp lời: “Đừng nói như vậy, A Tiêu nhà các anh cũng không khá là bao. Tiêu tổng trên thương trường danh tiếng vang như sấm rền gió cuốn vậy mà cũng không dám nhìn thẳng Thị Thị của chúng tôi.”
“Nó ấy à!” Tiên Quân Trách liếc nhìn Tiêu Cận đầy ẩn ý, cười hừ nhẹ một tiếng.
Hai gia đình chào hỏi lẫn nhau, để tránh việc Tiêu Bắc Duyên và Kim Thục Đường gặp nhau gây khó xử thì nhà họ Tiêu đã không thông báo cho Tiêu Bắc Duyên về buổi gặp mặt hôm nay.
Kim Tư Thần kéo Kim Thị Thị thuận miệng hỏi: “Thị Thị, em và Tiêu tổng không phải rất quen nhau sao, trông hai người cư xử như người xa lạ vậy.” Giọng anh ấy cũng không nhỏ, Tiêu Cận ở bên cạnh tình cờ nghe thấy, cũng nhìn về phía bên này.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Kim Thị Thị cảm thấy sau gáy mình sắp bốc cháy, cô méo miệng nhéo Kim Tư Thần một cái, nhỏ giọng nói: “Em hoàn toàn không biết anh ta!”
Mặc dù cô đã dũng cảm đồng ý cuộc hôn nhân này một thời gian, nhưng cô không muốn Tiêu Cận nghĩ rằng cô có quan tâm anh ấy bao nhiêu.
Cuộc hôn nhân này vốn là vì Kim Phi Phi không muốn mới đổi thành cô, nhưng đối với Tiêu Cận mà nói chỉ cần là con gái Kim gia thì ai cũng giống nhau. Anh chỉ cần hoàn thành việc liên hôn với Kim gia và điều đó cũng không có gì khác biệt lắm dù đó là cô hay là Kim Phi Phi.
Kim Thị Thị xót xa mà cho rằng, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là liên hôn mà thôi, cũng không bắt nguồn từ tình yêu của Tiêu Cận dành cho cô.
Cô không muốn cho anh biết được những suy nghĩ cẩn trọng từ đáy lòng, cô sợ bị cười nhạo, cũng sợ hãi bản thân vất vả toàn tâm toàn ý lấy được dũng khí thì một lần nữa lại sụp đổ.
Kim Tư Thần bị Kim Thị Thị véo đến cười toe toét, ngoảnh mặt về phía Tiêu Cận xin lỗi: “Thật xin lỗi Tiêu tổng, cô gái nhỏ này tính tình ngày càng thất thường, về sau anh nên quản cô ấy nhiều hơn!”
Tiêu Cận liếc nhìn Kim Thị Thị, khuôn mặt mang theo ý cười nhàn nhạt nói: “Không dám.”
Mặt Kim Thị Thị đỏ bừng, cô lén quay đầu ra sau để quạt cho bản thân.
Kim Phi Phi ở đằng sau luôn phụng phịu. Cô ta vốn dĩ không muốn tới bữa tiệc này và nó cũng chẳng liên quan gì đến cô ta, thà ở nhà chơi mèo còn hơn. Nhưng ba mẹ lại bắt cô ta phải đến, nói cô đừng ăn mặc quá tùy ý rồi lại không cho cô ta mặc chiếc váy đỏ xinh đẹp bởi vì như vậy sẽ đoạt đi sự nổi bật của Kim Thị Thị.
Kim Phi Phi, người luôn cho mình là trung tâm, sức giọng nói ở cổ họng cũng hơi nghẹn ngào.
Lại nhìn Tiêu Cận, ai ai trong nhà họ Kim cũng khen ngợi anh. Không nói đến thân phận và địa vị của của anh ấy, chỉ cần xét về dáng người cùng giá trị nhan sắc thì Tiêu Cận cũng đủ vượt qua nhiều tiểu thịt tươi đang nổi trong giới giải trí.
Lúc trước khi nghe và nhìn thấy ‘tin đồn’ về Tiêu Cận, cô ta không biết đúng sai như thế nào, bây giờ nghĩ lại, cô ta luôn cảm thấy bị lừa.
Mấy ngày gần đây, ngay cả ông nội cũng yêu quý Kim Thị Thị nhiều hơn, vốn tất cả nổi bật của cô ta bây giờ đều bị Kim Thị Thị đoạt đi. Đây là lần xảy ra đầu tiên kể từ khi Kim Phi Phi ra đời, càng nghĩ về nó, cô ta càng thấy không phục.
Cô ta bước tới, cọ vào người Kim Thị Thị, âm dương quái khí* thở dài: “Liên hôn của hai nhà chúng ta đã thay đổi rất nhiều lần, thật không biết lần này có làm được hay không!”
*Thành ngữ tiếng Hán chỉ âm dương quái khí, bính âm là yīn yáng guài qì, nghĩa là diễn tả thái độ kỳ quặc, ăn nói lạnh lùng vô lý, nói bên này hay bên kia, nói cay độc, châm chọc, không thể đoán định và ước đoán được người hoặc vật. Từ “Người Bắc Kinh”. (Nguồn Baidu)
Ngụ ý là sự náo nhiệt hôm nay của Kim Thị Thị đều phụ thuộc vào cuộc hôn nhân với Tiêu Cận, nhưng nếu cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục thì sự náo nhiệt của Kim Thị Thị cũng sẽ không tồn tại được bao lâu.
Vì để Kim Thị Thị có thể nghe thấy, Kim Phi Phi cố ý nâng cao âm điệu. Khi câu nói của cô ta vang lên, tất cả mọi người có mặt đều trở nên im lặng.
Cuộc liên hôn này vất vả lắm đến tận bây giờ mới được tiến hành, bất luận mọi lời lẽ bất hòa đều là sự khiêu khích đối với hai nhà Kim – Tiêu.
Tiêu Quân Trạch lạnh lùng nhìn Kim Phi Phi, hỏi Kim Mãn Tùng: “Đây là cháu gái nhỏ của Kim gia các ông?”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Kim Mãn Tùng xấu hổ, ngượng ngùng lên tiếng.
Tiêu Quân Trạch lắc đầu, nói từng chữ: “May mắn thay, A Cận nhà chúng ta không kết hôn với cô ta!”
Tất cả mọi người đều nhìn Kim Phi Phi. Với thân phận hiện tại của Tiêu Quân Trạch thì ông rất ít khi nói những lời hạ thấp người khác, huống chi đây chỉ là tiểu bối. Nhưng ông không màng sự hiện diện của nhà họ Kim ở đây mà sắc bén đánh giá Kim Phi Phi, không khó để nhận ra ông cụ thực sự đang rất tức giận.
Kim Mãn Tùng thất vọng đến mức nổi giận nói: “Kim Phi Phi, con không nói lời nào không ai bảo con câm! Không muốn đợi thì lập tức cút về cho ta!”
Vốn dĩ Kim Phi Phi chỉ muốn tăng thêm buồn phiền cho Kim Thị Thị, nhưng cô ta không ngờ mình nói sai lại gây ra rắc rối lớn như vậy. Cô ta sợ hãi đến mức rụt vai lại, lùi lại vài bước để trốn phía sau Kim Trọng Hiền.
Kim Trọng Hiền ha ha hai tiếng, vội vàng bước lên nhận lỗi: “Thật xin lỗi chú Tiêu, Phi Phi tuổi còn nhỏ, con bé chỉ vô tình nói bậy!”
Tiêu Quân Trạch hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước vào khách sạn với Kim Mãn Tùng.
Kim Trọng Hiền sợ đắc tội Tiêu Cận nên kéo Kim Phi Phi, bồi thường sự thất lễ cho anh: “Mau xin lỗi Tiêu tổng đi.”
Kim Phi Phi cắn môi nhìn Tiêu Cận, nghĩ đến việc Tiêu Cận đã hẹn mình ra ngoài chơi mấy lần trước đó với lại dù sao hai người trước kia cũng từng muốn liên hôn, anh cũng nên cho mình thể diện. Vì vậy, cô hít một hơi thật sâu và ngập ngừng nói: “Tôi không có cố ý, thật xin lỗi!”
Tiêu Cận đút hai tay vào túi, rũ mắt nhìn cô ta, giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng: “Cô là ai?”
Kim Phi Phi: “??????”
Tiêu Cận hững hờ liếc nhìn cô ta một cái, đi theo Kim Thị Thị bước vào khách sạn, nửa ánh mắt cũng không dành cho Kim Phi Phi và Kim Trọng Hiền.
Tất cả mọi người đều ngồi ở Tây Giang Nguyệt sảnh, coi chuyện của Kim Phi Phi vừa rồi dường như chưa từng xảy ra mà tiếp tục nói chuyện vui vẻ.
Di động của Tiêu Cận vang lên, anh cau mày nhìn trong chốc lát rồi mới thấp giọng trả lời. Khi cuộc gọi ngắt, anh thì thầm vài câu với Tiêu Quân Trạch, Tiêu Quân Trạch thở dài, phất tay bảo anh đi ra ngoài.
Tiêu Cận rời đi chưa được bao lâu đã quay trở lại, phía sau anh còn có Tiêu Bắc Duyên đi theo.
“Thực xin lỗi, tôi đến muộn.” Tiêu Bắc Duyên cúi đầu chào người nhà họ Kim, sau đó vỗ vỗ Tiêu Cận nhỏ giọng nói: “Dịp quan trọng như vậy mà không nói với chú sớm hơn!”
Anh cũng không biết hôm nay có buổi gặp gỡ với gia đình nhà họ Kim, là do người giúp việc vô tình nhắc đến chuyện đó khi anh ta trở về từ sông Thanh Giang hồi chiều để đổi quần áo theo mùa. Nói rằng hai gia đình đều sẽ đi.
Vốn dĩ anh ta cũng không thích tham gia mấy bữa tiệc kiểu này, trốn không kịp mà tránh không xong. Hôm nay không hiểu tại sao, anh ta bỗng nhiên lại rất muốn đi tham gia chút náo nhiệt.
Những người có mặt ở đây đều bối rối.
Kim Mãn Tùng là người đầu tiên không ưa anh ta, lớn tiếng hỏi: “Thật hiếm hoi làm sao, Bắc Duyên không bận nữa hả?”
Tiêu Bắc Duyên lại cúi đầu, lễ phép nói: “Xin lỗi chú Kim, khoảng thời gian trước cháu chưa hiểu chuyện chọc ngài phát bệnh. Cháu có mang theo một ít thuốc bổ để ở quầy lễ tân, chờ ngài khi về nhớ mang theo.” - ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Kim Mãn Tùng kỳ quái liếc nhìn anh ta, muốn nói thêm cái gì đó thì bị Kim Thục Đường cắt ngang. Cô ấy gọi phục vụ lấy thêm ghế, dịu dàng cười nói: “Anh Bắc Duyên cũng tới để chứng kiến chuyện tốt của Thị Thị và Tiêu tổng. Nếu đã đến rồi thì mau ngồi xuống đi.”
Tiêu Bắc Duyên nhìn Kim Thục Đường, đã lâu không gặp, cô dường như trở nên dịu dàng hơn. Khóe miệng cô nở một nụ cười ấm áp, đôi mắt trong như nước, trong veo mà sáng ngời, tựa như vầng trăng treo trên bầu trời vào đêm trung thu.
Vào thời khắc đó, Tiêu Bắc Duyên mơ hồ nhận ra tại sao mình lại đột nhiên muốn tham gia bữa tiệc này.
Kim Thị Thị sợ Kim Thục Đường cảm thấy không thoải mái, lôi Kim Thục Đường đi cùng vào nhà vệ sinh.
Trước bồn rửa mặt, Kim Thị Thị nhìn Kim Thục Đường với vẻ mặt đầy lo lắng. Kim Thục Đường bị dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi của cô chọc cười: “Thị Thị, cháu cứ như vậy sẽ khiến người khác nghĩ rằng cô bị vứt bỏ đấy.”
Kim Thị Thị mấp máy môi, thận trọng đề nghị: “Cô nhỏ, nếu cô không vui thì hãy nói ra, chúng con kết thúc càng sớm càng tốt nhé? Hoặc là cô về trước, cháu sẽ đi nói với ông nội, hôm nay tâm trạng của ông rất tốt, chắc chắn sẽ không tức giận.”
“Cô nhất định phải nói cô đang khổ sở muốn chết thì con mới tin có phải không?” Kim Thục Đường kéo tay Kim Thị Thị véo nhẹ, cười nói: “Nhưng cô thực sự rất ổn! Không phải chỉ là từ hôn thôi sao, cho dù anh Bắc Duyên không lùi hôn thì chúng ta cũng có thể không ở bên nhau.”
Kim Thị Thị cẩn thận nhìn vẻ mặt của cô, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi thấy cô ấy thực sự không có gì bất thường: “Vậy là được rồi! Cô hoàn thành mọi thứ cho việc du học chưa? Nếu có cần cái gì thì nhất định phải nói cho con biết nha!”
Kim Thục Đường giúp cô vén phần tóc rũ xuống bên má ra sau tai, nói nhỏ: “Sắp xong rồi, mọi việc rất suôn sẻ, yên tâm đi!”
Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài, Kim Thị Thị hơi lo lắng, không ngừng dặn dò: “Luật pháp và trật tự ở nước ngoài không tốt bằng ở Trung Quốc, cô nhỏ, cô cố gắng đừng đi ra ngoài nha…”
Vừa dứt lời, hai người lập tức nhìn thấy Tiêu Bắc Duyên đứng ở ngoài nhà vệ sinh, anh ta dựa vào nửa khung cửa, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa.
Trong đầu Kim Thị Thị hiện lên một loạt dấu chấm than, cô nhìn anh ta đầy cảnh giác.
Kim Thục Đường gật đầu và chào anh ta bằng một giọng điệu lịch sự mà xa cách: “Anh Bắc Duyên.”
Khắp người Tiêu Bắc Duyên toát ra khí thế cứng rắn, anh ta nỗ lực áp chế cơn tức giận của bản thân, hạ thấp giọng hỏi: “Thục Đường, em muốn xuất ngoại đi du học?”
Kim Thục Đường và Kim Thị Thị nhìn nhau, không hiểu tại sao mà gật đầu.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Kim Thị Thị chậm rãi tiến lên phía trước hai bước, không chút lưu tình đặt Kim Thục Đường phía sau lưng mình, lễ phép nói: “Chú Bắc Duyên, mọi người vẫn đang đợi bọn con, chú cứ bận, bọn con đi về trước nha.” Dứt lời, cô kéo Kim Thục Đường đi về phía Tây Giang Nguyệt mà không hề quay đầu nhìn lại.
Tiêu Bắc Duyên nhìn bóng lưng của Kim Thục Đường ngày càng xa, hung hăng hút một hơi thuốc nhưng điếu thuốc còn chưa cháy, những lo lắng không thể kiểm soát của anh ta càng ngày càng tăng lên một cách nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.