Chương 6: Đồ Vô lương tâm nhỏ
Tân Tiểu Quái
24/12/2021
Editor: Trỏ Mặt Sẹo.
Beta: Jen.
Ngực cô phập phồng, mặt phồng thánh cái bánh bao nhỏ. Liên tục nhắc nhở mình không được OOC [1] để nén giận.
[1]: OOC: Out of character.
Trong cái bát trước mặt bỗng nhiều hơn một miếng sườn dê nướng. =))
Kim Thị thị: “?”
Mọi người vội vàng đón tiếp Tiêu Quân Trạch, không ai để ý tới phía bên này.
Tiêu Cận nhướng mày với cô, nói: “Đói thì ăn đi.”
Rõ ràng là một cô gái nhỏ rất hoạt bát, vậy mà cứ phải cố gắng giả vờ lạnh lùng rụt rè. Ở bữa tiệc của chính gia đình mình, nhưng cả đêm lại chưa ăn gì.
Đôi đũa trong tay Kim Thị Thị khựng lại.
Cô là cô cả nhà họ Kim, từ nhỏ cha mẹ đã yêu cầu cô phải có dáng vẻ của một thục nữ. Ăn mặc đoan trang, đi nhẹ nói khẽ cười duyên.
Bọn họ chỉ để ý lễ nghi của cô có chu toàn hay không, không ai để ý cô ăn mặc có thoải mái hay không, ăn no hay không.
Vậy mà Tiêu Cận lại để ý tới.
Kim Thị Thị ngước mắt nhìn thoáng qua Tiêu Cận.
Anh vẫn mang cái dáng vẻ cao ngạo lười nhác kia, sống lưng tựa vào ghế, cằm hơi hơi dương về phía cô.
Một ánh mắt kia cứ như thành chỗ dựa cho cô vậy.
Kim Thị Thị cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng cười rộ lên, mắt cũng cong thành vầng trăng non. Cô gắp miếng sườn lên đưa vào trong miệng.
Tay nghề của đầu bếp trong nhà thật tuyệt. Sườn dê được nướng ngoài giòn trong mềm, một ngụm cắn xuống chứa đầy hương vị thịt cùng nước sốt tràn ngập trong khoang miệng.
Kim Thị Thị hạnh phúc mà híp híp mắt.
Tiêu Cận không dấu vết dời tầm mắt, khoé môi gợi lên một nụ cười nhạt.
Trong bữa tiệc, Tiêu Đông Quyền liên tục gọi điện thoại cho Tiêu Bắc Duyên. Nhưng người nọ không nhận cuộc nào.
Ông cụ Tiêu Quân Trạch mặt mũi hơi mất kiềm chế, lạnh đi vài phần.
Người nhà họ Kim vội hoà giải, ông cụ Kim Mãn Tùng đùa: “Bọn trẻ bận cũng tốt, nếu cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi như chúng ta không phải sẽ trở thành ông cụ sao! Tôi có duyên với Quân Trạch, hôm nay mọi người có thể đến đây, việc liên hôn giữa hai nhà chúng ta chắc như đinh đóng cột. Nếu sau này Thục Đường không có duyên với Bắc Duyên thì nhà chúng ta vẫn còn mấy đứa cháu đây mà.”
Kim Mãn Tùng nhìn lướt qua cháu gái, nói: “Thị Thị của chúng tôi vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, bao nhiêu người ở Dung thành nhung nhớ. Còn Phi Phi, hoạt bát đáng yêu, người nhìn người thích!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Kim Thục Đường nhấp môi, không hé một tiếng. Kim Thị Thị, Kim Phi Phi đều nhíu mày một cái rất nhỏ.
Chú tư nhà họ Tiêu bọn cô chưa gặp bao giờ. Xem ra nhà họ Kim thật sự đang xuống dốc, muốn bám chặt lấy cơ hội liên hôn với nhà họ Tiêu, thậm chí không tiếc hy sinh hạnh phúc của nhóm vãn bối.
Thẩm Chi Nghi nghe thế thì ngượng ngùng cười, bà kéo tay Kim Phi Phi nói: “Ba, Phi Phi vẫn còn nhỏ, bây giờ nói chuyện kết hôn vẫn còn quá sớm.”
Tiêu Bắc Duyên kia sắp qua ngưỡng 30, còn không được ông cụ Tiêu thích, bà không muốn gả con gái sang.
Kim Thị Thị im lặng cúi đầu, tuy đã quen nhưng khi thấy mẹ thiên vị em gái một cách trắng trợn như vậy, trong lòng cô vẫn khó chịu.
Một bàn tay với từng khớp ngón tay rõ ràng khua khua trước mặt cô, Tiêu Cận hỏi: “Toilet nhà cô ở đâu?”
Kim Thị Thị bị kéo ra khỏi sự khổ sở, “Anh bảo người giúp việc dẫn đường không phải là xong sao?”
Tiêu Cận nhìn thẳng vào mắt cô, bướng bỉnh không chịu rời đi.
Kim Thị Thị không hiểu được vị thiếu gia này giở tật xấu gì, đành phải chỉ đường cho anh.
“Đồ vô lương tâm nhỏ.” Tiêu Cận thong thả bỏ khăn ăn xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Kim Thị Thị: “……”
Thẩm Chi Nghi bắn tin cho chồng qua ánh mắt một cách im lặng, Kim Trọng Hiền hiểu ngay, cười nói: “Thục Đường khá có duyên với Bắc Duyên, khi còn bé hai đứa còn chơi cùng trong một khu. Thục Đường nhà ta suốt ngày bám theo gọi anh Bắc Duyên, em còn nhớ không Thục Đường?”
Kim Thục Đường im lặng. Cô ấy rất gầy, mái tóc dài xõa trên vai, khuôn mặt dịu dàng, nhìn qua thì đúng tiêu chuẩn của một người phụ nữ dịu dàng từ xương tuỷ. Anh hai nói những điều đó làm cô ấy cảm thấy hơi mất mặt, nhưng cô cũng chỉ cúi thấp đầu, hơi nhíu mày.
Hồi còn bé ở gần nhà họ Tiêu, một đám trẻ con thường chơi cùng nhau. Tiêu Bắc Duyên cầm đầu cả đám, phía sau là mấy đứa trẻ. Kim Thục Đường nhỏ nhất, thường không theo kịp cả nhóm, nhưng cô ấy thông minh, biết chỉ cần đi theo Tiêu Bắc Duyên thì sẽ không bị mọi người bỏ lại. Vì thế cô ấy cứ tung ta tung tăng chạy theo Tiêu Bắc Duyên gọi anh trai.
Khi Kim Mãn Tùng đề nghị việc liên hôn, phản ứng đầu tiên của cô ấy là phản đối. Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn làm việc đó, nhưng nghe thấy đối phương là Tiêu Bắc Duyên, không hiểu sao cô ấy không chống đối nữa.
Nhưng xem tình hình này, dường như Tiêu Bắc Duyên không có cùng ý tưởng với cô ấy. Anh ta dùng thái độ né tránh như vậy làm cô ít nhiều có chút khó lòng chịu đựng nổi.
Kim Thục Đường cảm thấy lần liên hôn này có phải quá qua loa rồi không?
Kim Trọng Hiền vẫn thao thao về câu chuyện hồi nhỏ để làm bầu không khí trở nên vui vẻ hơn. Cuối cùng Tiêu Đông Quyền cũng gọi được cho Tiêu Bắc Duyên, ông ta mở loa ngoài, “Bắc Duyên, bọn anh đã đến nhà chú Kim, ba đang bàn về chuyện liên hôn của chú với Thục Đường, khi nào chú xong việc thì nhanh chóng đến đây đi.”
Giọng nam bên kia trong trẻo, kèm theo sự mất kiên nhẫn, “Em nói rồi, đừng bắt em liên hôn, em không cần.”
Tiêu Đông Quyền nhìn thoáng qua ba mình, hỏi tiếp: “Chú bận rộn đến thế à? Chú đang ở đâu?”
Tiêu Bắc Duyên nói rõ từng chữ: “Trên giường phụ nữ.” Vừa dứt lời anh ta tắt máy luôn.
Trong phòng bỗng chốc im lặng, Tiêu Quân Trạch tức đến nỗi đôi môi tái nhợt, thế mà lại không biết xả ra thế nào. Người nhà họ Kim cũng cứng đờ, cả đám người vừa rồi còn rất mồm mép đều biến thành người câm.
Kim Thục Đường như ngồi trên đống lửa, cứ như bị tát một cái thật đau.
Cô ấy đứng dậy, hơi khom người với Tiêu Quân Trạch: “Bác Tiêu cứ ngồi chơi, cháu còn có việc phải đi trước.” Nói xong, cô ấy chạy thẳng ra ngoài.
Mọi người trố mắt.
Kim Tư Thần đứng dậy muốn đuổi theo lại bị Kim Bá Nguyên giữ chặt.
Đây là cơ hội hiếm hoi để tạo mối quan hệ cùng nhà họ Tiêu, vậy nên người kế nhiệm nhà họ Kim như anh ta phải ở lại để tiếp đón, chứ không phải đuổi theo an ủi Kim Thục Đường.
Kim Tư Thần đã hiểu ý cha mình, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Kim Bá Nguyên gọi một người giúp việc lại, “Đi xem Thục Đường thế nào.”
“Cứ để con đi.” Kim Thị Thị đứng dậy. Kim Thục Đường rất sĩ diện, chắc chắn không muốn người giúp việc thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Kim Trọng Hiền vỗ vai Kim Phi Phi, nói: “Bên ngoài tối, Phi Phi đi cùng chị con đi.”
Kim Phi Phi dẩu miệng, “Ba, con sợ lắm.”
Lòng Kim Trọng Hiền mềm nhũn, không khuyên nữa.
Kim Mãn Tùng ở một bên vẫy vẫy tay, ý bảo Kim Thị Thị nhanh đi đi.
Vùng sông nước Thanh Giang nằm ở giữa sườn núi của vùng ngoại ô phía tây, làn nước trong xanh vờn quanh, sườn núi trải dài mấy cây số. Nửa đêm chỉ còn ánh đèn đường mờ ảo chiếu sáng nơi đây.
Kim Thị Thị đuổi theo con đường nhỏ, nhưng vẫn bị mất dấu Kim Thục Đường.
Bên này hoang vu, thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi qua. Đêm tối làm con đường nhỏ hơi âm trầm, thêm phần khủng bố.
Cô xoa xoa cánh tay vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Kim Thục Đường dừng dưới một cái cây. Cô ấy chạy quá nhanh, gót giày bị kẹt vào khe đá, không rút ra được.
Kim Thị Thị thở phào, bước nhanh qua đó.
Kim Thục Đường trút giận xong, nhẹ giọng hỏi: “Tối như vậy sao cháu lại chạy ra đây?”
Trong đêm tối, Kim Thị Thị hơi chu môi, nói thầm trong lòng: Không phải không yên tâm cô chạy ra đây một mình hay sao. Cô bước đến giúp Kim Thục Đường rút gót giày ra.
“Cảm ơn.” Kim Thục Đường hơi chật vật, giọng mũi rất nặng, “Xin lỗi Thị Thị, làm cháu lo lắng rồi. Muộn thế này còn phải chạy ra tìm cô.”
Kim Thị Thị không sợ tối, so với việc bắt cô phải ở trong bữa tiệc xã giao thì cô nguyện đi ra tìm Kim Thục Đường hơn.
“Cô nhỏ, cô khóc à?” Cô hỏi.
Kim Thục Đường hít hít mũi, ngại ngùng cười.
Kim Thị Thị không thường đến nhà ông nội nên cũng không tiếp xúc nhiều với Kim Thục Đường. Trong ấn tượng của cô, cô ấy ít khi nói chuyện, luôn ôn nhu đứng một bên, giống như người chị cả. Kim Thị Thị có ấn tượng rất tốt với cô ấy.
Bóng đêm dài vô tận tựa như kéo gần khoảng cách giữa hai người, Kim Thị Thị bất chợt hỏi: “Cô, có phải cô thích chú nhỏ nhà họ Tiêu không?”
Thấy Kim Thục Đường vẫn im lặng, Kim Thị Thị tự thấy mình thô lỗ, vội nói: “Rất xin lỗi, cô coi như cháu chưa hỏi đi.”
Kim Thục Đường nhẹ nhàng thở dài, “Chỉ là cô mới suy nghĩ vấn đề cháu nói. Thật ra cô cũng không rõ lắm, nói thích anh ấy thì bọn cô đã nhiều năm không gặp. Nói không thích, tại sao nghe anh ấy nói như vậy trong điện thoại cô lại đau lòng.”
Kim Thị Thị vỗ vỗ mặt, an ủi: “Lời anh ta nói cô không cần tin, nói dối!”
Kim Thục Đường ngạc nhiên: “Sao cháu biết là giả?”
Kim Thị Thị: “Đàn ông ấp a ấp úng không nói rõ mình ở đâu mới có khả năng nằm trên giường phụ nữ. Ngược lại, anh ta nói như vậy, chắc chắn không ở đâu!”
“Cháu biết nhiều đấy.” Kim Thục Đường cười rộ lên, “Cảm ơn cháu, Thị Thị. Cô không sao đâu, chỉ là quá ngột ngạt nên mới ra ngoài hít thở không khí.”
Kim Thị Thị có thể hiểu được, người nhà coi mình như một món hàng để đổi lấy lợi ích cho gia tộc, là ai cũng đều cảm thấy nặng nề.
Thấy cảm xúc Kim Thục Đường cũng khá ổn, Kim Thị Thị thả lỏng. Cô chớp chớp mắt, tỏ ra đáng thương nói: “Cô nhỏ, cô nghĩ trên núi có ma không?”
Ánh đèn loang lổ chiếu lên bóng dáng gầy yếu của Kim Thục Đường, sống lưng cô ấy cứng đờ, ho nhẹ một cái, kéo Kim Thị Thị đến gần mình, an ủi: “Không có đâu, Thị Thị đừng sợ, cô bảo vệ cháu.”
Kim Mãn Tùng lớn tuổi rồi mới có mụn con gái, Kim Thục Đường chỉ lớn hơn Kim Thị Thị 4 tuổi. Rõ ràng lúc này cô ấy rất sợ hãi nhưng vẫn cố gồng lên để bảo vệ cô.
Đôi mắt to của Kim Thị Thị chớp chớp, che miệng lại để mình không bật cười thành tiếng, tiếp tục trêu cô ấy, “Cô nhỏ, cô đoán xem trên núi này có sói không?”
Kim Thị Thị dựa vào gần Kim Thục Đường, cảm nhận được rõ ràng bả vai cô ấy rụt rụt, “Không thể nào,” Kim Thục Đường nhỏ giọng nói: “An ninh chỗ này rất tốt.”
Kim Thị Thị gật đầu, “Nếu như sói đến cháu có thể chạy trước không?”
Kim Thục Đường không hề nghĩ ngợi mà đồng ý: “Được, Thị Thị chạy trước, cô cầm chân giúp cháu.”
Kim Thị Thị im lặng, lúc đầu cô chỉ muốn trêu chọc cô ấy. Lúc này sống mũi lại hơi cay cay. Cô nhẹ nhàng ôm Kim Thục Đường, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Không có ma cũng không có sói.”
Kim Thục Đường tưởng cô sợ, sờ sờ đầu cô để an ủi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Kim Thục Đường nhận. Là Kim Tư Thần gọi đến, nói người Tiêu gia đi rồi, anh ấy sẽ đến đây đón bọn cô.
Kim Thục Đường kéo Kim Thị Thị về, hai người vừa xoay đi, một bóng người cách đó không xa cũng đi theo.
Kim Thục Đường kéo Kim Thị Thị ra sau lưng mình theo bản năng, cảnh giác nhìn bóng người kia.
“Không phải sợ, tôi đây.” Giọng Tiêu Cận vang lên.
Kim Thị Thị đi ra đón, bất ngờ hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Cô dừng lại một chút, không kìm được hỏi: “Chẳng lẽ đang đợi bọn tôi?”
Tiêu Cận cắm tay trong túi quần, thấp giọng “Ừ” một cái: “Bên này tối quá, sợ mọi người không an toàn.”
Beta: Jen.
Ngực cô phập phồng, mặt phồng thánh cái bánh bao nhỏ. Liên tục nhắc nhở mình không được OOC [1] để nén giận.
[1]: OOC: Out of character.
Trong cái bát trước mặt bỗng nhiều hơn một miếng sườn dê nướng. =))
Kim Thị thị: “?”
Mọi người vội vàng đón tiếp Tiêu Quân Trạch, không ai để ý tới phía bên này.
Tiêu Cận nhướng mày với cô, nói: “Đói thì ăn đi.”
Rõ ràng là một cô gái nhỏ rất hoạt bát, vậy mà cứ phải cố gắng giả vờ lạnh lùng rụt rè. Ở bữa tiệc của chính gia đình mình, nhưng cả đêm lại chưa ăn gì.
Đôi đũa trong tay Kim Thị Thị khựng lại.
Cô là cô cả nhà họ Kim, từ nhỏ cha mẹ đã yêu cầu cô phải có dáng vẻ của một thục nữ. Ăn mặc đoan trang, đi nhẹ nói khẽ cười duyên.
Bọn họ chỉ để ý lễ nghi của cô có chu toàn hay không, không ai để ý cô ăn mặc có thoải mái hay không, ăn no hay không.
Vậy mà Tiêu Cận lại để ý tới.
Kim Thị Thị ngước mắt nhìn thoáng qua Tiêu Cận.
Anh vẫn mang cái dáng vẻ cao ngạo lười nhác kia, sống lưng tựa vào ghế, cằm hơi hơi dương về phía cô.
Một ánh mắt kia cứ như thành chỗ dựa cho cô vậy.
Kim Thị Thị cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng cười rộ lên, mắt cũng cong thành vầng trăng non. Cô gắp miếng sườn lên đưa vào trong miệng.
Tay nghề của đầu bếp trong nhà thật tuyệt. Sườn dê được nướng ngoài giòn trong mềm, một ngụm cắn xuống chứa đầy hương vị thịt cùng nước sốt tràn ngập trong khoang miệng.
Kim Thị Thị hạnh phúc mà híp híp mắt.
Tiêu Cận không dấu vết dời tầm mắt, khoé môi gợi lên một nụ cười nhạt.
Trong bữa tiệc, Tiêu Đông Quyền liên tục gọi điện thoại cho Tiêu Bắc Duyên. Nhưng người nọ không nhận cuộc nào.
Ông cụ Tiêu Quân Trạch mặt mũi hơi mất kiềm chế, lạnh đi vài phần.
Người nhà họ Kim vội hoà giải, ông cụ Kim Mãn Tùng đùa: “Bọn trẻ bận cũng tốt, nếu cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi như chúng ta không phải sẽ trở thành ông cụ sao! Tôi có duyên với Quân Trạch, hôm nay mọi người có thể đến đây, việc liên hôn giữa hai nhà chúng ta chắc như đinh đóng cột. Nếu sau này Thục Đường không có duyên với Bắc Duyên thì nhà chúng ta vẫn còn mấy đứa cháu đây mà.”
Kim Mãn Tùng nhìn lướt qua cháu gái, nói: “Thị Thị của chúng tôi vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, bao nhiêu người ở Dung thành nhung nhớ. Còn Phi Phi, hoạt bát đáng yêu, người nhìn người thích!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Kim Thục Đường nhấp môi, không hé một tiếng. Kim Thị Thị, Kim Phi Phi đều nhíu mày một cái rất nhỏ.
Chú tư nhà họ Tiêu bọn cô chưa gặp bao giờ. Xem ra nhà họ Kim thật sự đang xuống dốc, muốn bám chặt lấy cơ hội liên hôn với nhà họ Tiêu, thậm chí không tiếc hy sinh hạnh phúc của nhóm vãn bối.
Thẩm Chi Nghi nghe thế thì ngượng ngùng cười, bà kéo tay Kim Phi Phi nói: “Ba, Phi Phi vẫn còn nhỏ, bây giờ nói chuyện kết hôn vẫn còn quá sớm.”
Tiêu Bắc Duyên kia sắp qua ngưỡng 30, còn không được ông cụ Tiêu thích, bà không muốn gả con gái sang.
Kim Thị Thị im lặng cúi đầu, tuy đã quen nhưng khi thấy mẹ thiên vị em gái một cách trắng trợn như vậy, trong lòng cô vẫn khó chịu.
Một bàn tay với từng khớp ngón tay rõ ràng khua khua trước mặt cô, Tiêu Cận hỏi: “Toilet nhà cô ở đâu?”
Kim Thị Thị bị kéo ra khỏi sự khổ sở, “Anh bảo người giúp việc dẫn đường không phải là xong sao?”
Tiêu Cận nhìn thẳng vào mắt cô, bướng bỉnh không chịu rời đi.
Kim Thị Thị không hiểu được vị thiếu gia này giở tật xấu gì, đành phải chỉ đường cho anh.
“Đồ vô lương tâm nhỏ.” Tiêu Cận thong thả bỏ khăn ăn xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Kim Thị Thị: “……”
Thẩm Chi Nghi bắn tin cho chồng qua ánh mắt một cách im lặng, Kim Trọng Hiền hiểu ngay, cười nói: “Thục Đường khá có duyên với Bắc Duyên, khi còn bé hai đứa còn chơi cùng trong một khu. Thục Đường nhà ta suốt ngày bám theo gọi anh Bắc Duyên, em còn nhớ không Thục Đường?”
Kim Thục Đường im lặng. Cô ấy rất gầy, mái tóc dài xõa trên vai, khuôn mặt dịu dàng, nhìn qua thì đúng tiêu chuẩn của một người phụ nữ dịu dàng từ xương tuỷ. Anh hai nói những điều đó làm cô ấy cảm thấy hơi mất mặt, nhưng cô cũng chỉ cúi thấp đầu, hơi nhíu mày.
Hồi còn bé ở gần nhà họ Tiêu, một đám trẻ con thường chơi cùng nhau. Tiêu Bắc Duyên cầm đầu cả đám, phía sau là mấy đứa trẻ. Kim Thục Đường nhỏ nhất, thường không theo kịp cả nhóm, nhưng cô ấy thông minh, biết chỉ cần đi theo Tiêu Bắc Duyên thì sẽ không bị mọi người bỏ lại. Vì thế cô ấy cứ tung ta tung tăng chạy theo Tiêu Bắc Duyên gọi anh trai.
Khi Kim Mãn Tùng đề nghị việc liên hôn, phản ứng đầu tiên của cô ấy là phản đối. Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn làm việc đó, nhưng nghe thấy đối phương là Tiêu Bắc Duyên, không hiểu sao cô ấy không chống đối nữa.
Nhưng xem tình hình này, dường như Tiêu Bắc Duyên không có cùng ý tưởng với cô ấy. Anh ta dùng thái độ né tránh như vậy làm cô ít nhiều có chút khó lòng chịu đựng nổi.
Kim Thục Đường cảm thấy lần liên hôn này có phải quá qua loa rồi không?
Kim Trọng Hiền vẫn thao thao về câu chuyện hồi nhỏ để làm bầu không khí trở nên vui vẻ hơn. Cuối cùng Tiêu Đông Quyền cũng gọi được cho Tiêu Bắc Duyên, ông ta mở loa ngoài, “Bắc Duyên, bọn anh đã đến nhà chú Kim, ba đang bàn về chuyện liên hôn của chú với Thục Đường, khi nào chú xong việc thì nhanh chóng đến đây đi.”
Giọng nam bên kia trong trẻo, kèm theo sự mất kiên nhẫn, “Em nói rồi, đừng bắt em liên hôn, em không cần.”
Tiêu Đông Quyền nhìn thoáng qua ba mình, hỏi tiếp: “Chú bận rộn đến thế à? Chú đang ở đâu?”
Tiêu Bắc Duyên nói rõ từng chữ: “Trên giường phụ nữ.” Vừa dứt lời anh ta tắt máy luôn.
Trong phòng bỗng chốc im lặng, Tiêu Quân Trạch tức đến nỗi đôi môi tái nhợt, thế mà lại không biết xả ra thế nào. Người nhà họ Kim cũng cứng đờ, cả đám người vừa rồi còn rất mồm mép đều biến thành người câm.
Kim Thục Đường như ngồi trên đống lửa, cứ như bị tát một cái thật đau.
Cô ấy đứng dậy, hơi khom người với Tiêu Quân Trạch: “Bác Tiêu cứ ngồi chơi, cháu còn có việc phải đi trước.” Nói xong, cô ấy chạy thẳng ra ngoài.
Mọi người trố mắt.
Kim Tư Thần đứng dậy muốn đuổi theo lại bị Kim Bá Nguyên giữ chặt.
Đây là cơ hội hiếm hoi để tạo mối quan hệ cùng nhà họ Tiêu, vậy nên người kế nhiệm nhà họ Kim như anh ta phải ở lại để tiếp đón, chứ không phải đuổi theo an ủi Kim Thục Đường.
Kim Tư Thần đã hiểu ý cha mình, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Kim Bá Nguyên gọi một người giúp việc lại, “Đi xem Thục Đường thế nào.”
“Cứ để con đi.” Kim Thị Thị đứng dậy. Kim Thục Đường rất sĩ diện, chắc chắn không muốn người giúp việc thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Kim Trọng Hiền vỗ vai Kim Phi Phi, nói: “Bên ngoài tối, Phi Phi đi cùng chị con đi.”
Kim Phi Phi dẩu miệng, “Ba, con sợ lắm.”
Lòng Kim Trọng Hiền mềm nhũn, không khuyên nữa.
Kim Mãn Tùng ở một bên vẫy vẫy tay, ý bảo Kim Thị Thị nhanh đi đi.
Vùng sông nước Thanh Giang nằm ở giữa sườn núi của vùng ngoại ô phía tây, làn nước trong xanh vờn quanh, sườn núi trải dài mấy cây số. Nửa đêm chỉ còn ánh đèn đường mờ ảo chiếu sáng nơi đây.
Kim Thị Thị đuổi theo con đường nhỏ, nhưng vẫn bị mất dấu Kim Thục Đường.
Bên này hoang vu, thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi qua. Đêm tối làm con đường nhỏ hơi âm trầm, thêm phần khủng bố.
Cô xoa xoa cánh tay vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Kim Thục Đường dừng dưới một cái cây. Cô ấy chạy quá nhanh, gót giày bị kẹt vào khe đá, không rút ra được.
Kim Thị Thị thở phào, bước nhanh qua đó.
Kim Thục Đường trút giận xong, nhẹ giọng hỏi: “Tối như vậy sao cháu lại chạy ra đây?”
Trong đêm tối, Kim Thị Thị hơi chu môi, nói thầm trong lòng: Không phải không yên tâm cô chạy ra đây một mình hay sao. Cô bước đến giúp Kim Thục Đường rút gót giày ra.
“Cảm ơn.” Kim Thục Đường hơi chật vật, giọng mũi rất nặng, “Xin lỗi Thị Thị, làm cháu lo lắng rồi. Muộn thế này còn phải chạy ra tìm cô.”
Kim Thị Thị không sợ tối, so với việc bắt cô phải ở trong bữa tiệc xã giao thì cô nguyện đi ra tìm Kim Thục Đường hơn.
“Cô nhỏ, cô khóc à?” Cô hỏi.
Kim Thục Đường hít hít mũi, ngại ngùng cười.
Kim Thị Thị không thường đến nhà ông nội nên cũng không tiếp xúc nhiều với Kim Thục Đường. Trong ấn tượng của cô, cô ấy ít khi nói chuyện, luôn ôn nhu đứng một bên, giống như người chị cả. Kim Thị Thị có ấn tượng rất tốt với cô ấy.
Bóng đêm dài vô tận tựa như kéo gần khoảng cách giữa hai người, Kim Thị Thị bất chợt hỏi: “Cô, có phải cô thích chú nhỏ nhà họ Tiêu không?”
Thấy Kim Thục Đường vẫn im lặng, Kim Thị Thị tự thấy mình thô lỗ, vội nói: “Rất xin lỗi, cô coi như cháu chưa hỏi đi.”
Kim Thục Đường nhẹ nhàng thở dài, “Chỉ là cô mới suy nghĩ vấn đề cháu nói. Thật ra cô cũng không rõ lắm, nói thích anh ấy thì bọn cô đã nhiều năm không gặp. Nói không thích, tại sao nghe anh ấy nói như vậy trong điện thoại cô lại đau lòng.”
Kim Thị Thị vỗ vỗ mặt, an ủi: “Lời anh ta nói cô không cần tin, nói dối!”
Kim Thục Đường ngạc nhiên: “Sao cháu biết là giả?”
Kim Thị Thị: “Đàn ông ấp a ấp úng không nói rõ mình ở đâu mới có khả năng nằm trên giường phụ nữ. Ngược lại, anh ta nói như vậy, chắc chắn không ở đâu!”
“Cháu biết nhiều đấy.” Kim Thục Đường cười rộ lên, “Cảm ơn cháu, Thị Thị. Cô không sao đâu, chỉ là quá ngột ngạt nên mới ra ngoài hít thở không khí.”
Kim Thị Thị có thể hiểu được, người nhà coi mình như một món hàng để đổi lấy lợi ích cho gia tộc, là ai cũng đều cảm thấy nặng nề.
Thấy cảm xúc Kim Thục Đường cũng khá ổn, Kim Thị Thị thả lỏng. Cô chớp chớp mắt, tỏ ra đáng thương nói: “Cô nhỏ, cô nghĩ trên núi có ma không?”
Ánh đèn loang lổ chiếu lên bóng dáng gầy yếu của Kim Thục Đường, sống lưng cô ấy cứng đờ, ho nhẹ một cái, kéo Kim Thị Thị đến gần mình, an ủi: “Không có đâu, Thị Thị đừng sợ, cô bảo vệ cháu.”
Kim Mãn Tùng lớn tuổi rồi mới có mụn con gái, Kim Thục Đường chỉ lớn hơn Kim Thị Thị 4 tuổi. Rõ ràng lúc này cô ấy rất sợ hãi nhưng vẫn cố gồng lên để bảo vệ cô.
Đôi mắt to của Kim Thị Thị chớp chớp, che miệng lại để mình không bật cười thành tiếng, tiếp tục trêu cô ấy, “Cô nhỏ, cô đoán xem trên núi này có sói không?”
Kim Thị Thị dựa vào gần Kim Thục Đường, cảm nhận được rõ ràng bả vai cô ấy rụt rụt, “Không thể nào,” Kim Thục Đường nhỏ giọng nói: “An ninh chỗ này rất tốt.”
Kim Thị Thị gật đầu, “Nếu như sói đến cháu có thể chạy trước không?”
Kim Thục Đường không hề nghĩ ngợi mà đồng ý: “Được, Thị Thị chạy trước, cô cầm chân giúp cháu.”
Kim Thị Thị im lặng, lúc đầu cô chỉ muốn trêu chọc cô ấy. Lúc này sống mũi lại hơi cay cay. Cô nhẹ nhàng ôm Kim Thục Đường, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Không có ma cũng không có sói.”
Kim Thục Đường tưởng cô sợ, sờ sờ đầu cô để an ủi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Kim Thục Đường nhận. Là Kim Tư Thần gọi đến, nói người Tiêu gia đi rồi, anh ấy sẽ đến đây đón bọn cô.
Kim Thục Đường kéo Kim Thị Thị về, hai người vừa xoay đi, một bóng người cách đó không xa cũng đi theo.
Kim Thục Đường kéo Kim Thị Thị ra sau lưng mình theo bản năng, cảnh giác nhìn bóng người kia.
“Không phải sợ, tôi đây.” Giọng Tiêu Cận vang lên.
Kim Thị Thị đi ra đón, bất ngờ hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Cô dừng lại một chút, không kìm được hỏi: “Chẳng lẽ đang đợi bọn tôi?”
Tiêu Cận cắm tay trong túi quần, thấp giọng “Ừ” một cái: “Bên này tối quá, sợ mọi người không an toàn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.