Dụ Ái Thành Hôn, Ông Xã Phúc Hắc Khó Đỡ
Chương 28: Tampon OB* (2)
Ngân Thư
07/10/2021
Nhóm dịch: Mèo Đen
"Ai vậy?" Tần Tiểu Bắc hỏi ở bên trong.
"Ngoại trừ tôi ra, cô cảm thấy còn ai vào đây?" Bùi Kình Nam hỏi.
"Chờ tôi một lát đã, tôi đau bụng." Tần Tiểu Bắc nói.
"Mở cửa!" Bùi Kình Nam nổi giận đùng đùng.
"Chờ một chút!" Tần Tiểu Bắc nói.
Ánh mắt Bùi Kình Nam trầm xuống, lại nhanh nhẹn tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay, kéo một phát, nhét vào lỗ khóa, vặn nhẹ, động tác anh nhanh nhẹn nhét cây kim vào lại trong nhẫn, đẩy cửa ra dễ như trở bàn tay.
Tần Tiểu Bắc đã nhét xong tampon, đang mặc quần, nhìn thấy Bùi Kình Nam, cô biến sắc: "Anh vào bằng cách nào?"
Cô khóa cửa mà.
"Đây là thứ gì?" Bùi Kình Nam mở trong lòng bàn tay ra, chiếc tampon nằm yên tĩnh trong lòng bàn tay anh.
Sắc mặt Tần Tiểu Bắc đột nhiên biến đổi, ánh mắt lấp lóe, ấp úng: "Đây là..."
"Nhét vào phía dưới?" Bùi Kình Nam nhìn chằm chằm Tần Tiểu Bắc.
Khuôn mặt Tần Tiểu Bắc lập tức đỏ bừng.
"Tôi không thể thỏa mãn cô à?" Bùi Kình Nam lại hỏi: “Cô thích loại nhỏ như này?"
"Tôi, cái này. . ."
"Tôi cái gì mà tôi?" Bùi Kình Nam sắc mặt lạnh chìm.
"Đây là băng vệ sinh dạng nút!" Tần Tiểu Bắc hung ác, dứt khoát mặc kệ, cất cao giọng với Bùi Kình Nam.
"Dùng để làm gì?" Bùi Kình Nam nghiêm nghị hỏi, đôi mắt anh như chim ưng nhìn chằm chằm vào Tần Tiểu Bắc.
Ánh mắt Tần Tiểu Bắc lại lóe lên một cái, lập tức giải thích: "Có tác dụng như băng vệ sinh bình thường."
"Cho nên? Dì cả của cô đến, mang thai là giả?" Bùi Kình Nam tiếp tục khóa chặt vào Tần Tiểu Bắc.
Anh vừa nghĩ tới cô đến tháng lại sử dụng thứ này, cảm giác không thoải mái trong lòng anh khiến anh không khống chế nổi tính tình của mình.
Đôi mắt Tần Tiểu Bắc kịch liệt lóe lên, lập tức giải thích: "Làm sao có thể? Là vì thời gian mang thai dịch trắng tăng nhiều, tôi không dễ chịu lắm, dùng thứ này sẽ thoải mái hơn."
"Thoải mái hơn?" Bùi Kình Nam nói đến chữ thứ ba, còn cố ý dừng lại, vô cùng trào phúng.
Tần Tiểu Bắc cảm thấy mình sắp bị tức chết, uốn nắn: "Là khô mát, nhẹ nhàng khoan khoái!"
Đôi mắt Bùi Kình Nam vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Tiểu Bắc, trong con ngươi như thể có hai con rồng lửa đang cháy hừng hực.
Như thể đang kiềm chế điều gì, không biết là đang kiềm chế lửa giận hay là dục hỏa?
"Bùi Kình Nam, anh đúng là lưu manh vô lại!" Tần Tiểu Bắc không nhịn được mắng.
"Lưu manh vô lại? Cô sai rồi!" Bùi Kình Nam cười ha ha: “Tôi chỉ là thằng du côn thôi!"
Anh đưa tay, một tay kéo Tần Tiểu Bắc vào trong ngực.
Tần Tiểu Bắc có dự cảm không ổn, lập tức giãy dụa: "anh thả tôi ra, vừa rồi bụng tôi không thoải mái."
"Dì cả đến bụng đương nhiên là sẽ không thoải mái rồi." Bùi Kình Nam lạnh lùng chế giễu.
"Tôi đã nói không phải dì cả, là thời gian mang thai dịch trắng tăng nhiều, anh cũng là người sắp làm cha, tôi đề nghị anh rảnh rỗi thì hãy đọc sách về mang thai, đừng cái gì cũng không hiểu cả ngày ồn ào linh tinh." Tần Tiểu Bắc tức giận.
"A!" Bùi Kình Nam cười lạnh một tiếng: “Nào, để tôi nhét giúp cô! Tránh cho cô nặng tay, đụng phải con trai tôi."
Tần Tiểu Bắc biết Bùi Kình Nam hoài nghi, cô cắn răng nói: "Anh không cần nói âm dương quái khí như thế, bụng tôi thật sự không thoải mái, tôi đi nằm một lát."
"Tôi nhét giúp cô!" Bùi Kình Nam nói.
"Tôi đã làm xong rồi." Tần Tiểu Bắc vừa thẹn vừa giận.
"Lấy ra!" Bùi Kình Nam nghiêm nghị.
"Tampon OB chỉ là băng vệ sinh bình thường, anh phản ứng gay gắt như vậy làm gì?" Tần Tiểu Bắc cũng nổi cáu.
"Ai vậy?" Tần Tiểu Bắc hỏi ở bên trong.
"Ngoại trừ tôi ra, cô cảm thấy còn ai vào đây?" Bùi Kình Nam hỏi.
"Chờ tôi một lát đã, tôi đau bụng." Tần Tiểu Bắc nói.
"Mở cửa!" Bùi Kình Nam nổi giận đùng đùng.
"Chờ một chút!" Tần Tiểu Bắc nói.
Ánh mắt Bùi Kình Nam trầm xuống, lại nhanh nhẹn tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay, kéo một phát, nhét vào lỗ khóa, vặn nhẹ, động tác anh nhanh nhẹn nhét cây kim vào lại trong nhẫn, đẩy cửa ra dễ như trở bàn tay.
Tần Tiểu Bắc đã nhét xong tampon, đang mặc quần, nhìn thấy Bùi Kình Nam, cô biến sắc: "Anh vào bằng cách nào?"
Cô khóa cửa mà.
"Đây là thứ gì?" Bùi Kình Nam mở trong lòng bàn tay ra, chiếc tampon nằm yên tĩnh trong lòng bàn tay anh.
Sắc mặt Tần Tiểu Bắc đột nhiên biến đổi, ánh mắt lấp lóe, ấp úng: "Đây là..."
"Nhét vào phía dưới?" Bùi Kình Nam nhìn chằm chằm Tần Tiểu Bắc.
Khuôn mặt Tần Tiểu Bắc lập tức đỏ bừng.
"Tôi không thể thỏa mãn cô à?" Bùi Kình Nam lại hỏi: “Cô thích loại nhỏ như này?"
"Tôi, cái này. . ."
"Tôi cái gì mà tôi?" Bùi Kình Nam sắc mặt lạnh chìm.
"Đây là băng vệ sinh dạng nút!" Tần Tiểu Bắc hung ác, dứt khoát mặc kệ, cất cao giọng với Bùi Kình Nam.
"Dùng để làm gì?" Bùi Kình Nam nghiêm nghị hỏi, đôi mắt anh như chim ưng nhìn chằm chằm vào Tần Tiểu Bắc.
Ánh mắt Tần Tiểu Bắc lại lóe lên một cái, lập tức giải thích: "Có tác dụng như băng vệ sinh bình thường."
"Cho nên? Dì cả của cô đến, mang thai là giả?" Bùi Kình Nam tiếp tục khóa chặt vào Tần Tiểu Bắc.
Anh vừa nghĩ tới cô đến tháng lại sử dụng thứ này, cảm giác không thoải mái trong lòng anh khiến anh không khống chế nổi tính tình của mình.
Đôi mắt Tần Tiểu Bắc kịch liệt lóe lên, lập tức giải thích: "Làm sao có thể? Là vì thời gian mang thai dịch trắng tăng nhiều, tôi không dễ chịu lắm, dùng thứ này sẽ thoải mái hơn."
"Thoải mái hơn?" Bùi Kình Nam nói đến chữ thứ ba, còn cố ý dừng lại, vô cùng trào phúng.
Tần Tiểu Bắc cảm thấy mình sắp bị tức chết, uốn nắn: "Là khô mát, nhẹ nhàng khoan khoái!"
Đôi mắt Bùi Kình Nam vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Tiểu Bắc, trong con ngươi như thể có hai con rồng lửa đang cháy hừng hực.
Như thể đang kiềm chế điều gì, không biết là đang kiềm chế lửa giận hay là dục hỏa?
"Bùi Kình Nam, anh đúng là lưu manh vô lại!" Tần Tiểu Bắc không nhịn được mắng.
"Lưu manh vô lại? Cô sai rồi!" Bùi Kình Nam cười ha ha: “Tôi chỉ là thằng du côn thôi!"
Anh đưa tay, một tay kéo Tần Tiểu Bắc vào trong ngực.
Tần Tiểu Bắc có dự cảm không ổn, lập tức giãy dụa: "anh thả tôi ra, vừa rồi bụng tôi không thoải mái."
"Dì cả đến bụng đương nhiên là sẽ không thoải mái rồi." Bùi Kình Nam lạnh lùng chế giễu.
"Tôi đã nói không phải dì cả, là thời gian mang thai dịch trắng tăng nhiều, anh cũng là người sắp làm cha, tôi đề nghị anh rảnh rỗi thì hãy đọc sách về mang thai, đừng cái gì cũng không hiểu cả ngày ồn ào linh tinh." Tần Tiểu Bắc tức giận.
"A!" Bùi Kình Nam cười lạnh một tiếng: “Nào, để tôi nhét giúp cô! Tránh cho cô nặng tay, đụng phải con trai tôi."
Tần Tiểu Bắc biết Bùi Kình Nam hoài nghi, cô cắn răng nói: "Anh không cần nói âm dương quái khí như thế, bụng tôi thật sự không thoải mái, tôi đi nằm một lát."
"Tôi nhét giúp cô!" Bùi Kình Nam nói.
"Tôi đã làm xong rồi." Tần Tiểu Bắc vừa thẹn vừa giận.
"Lấy ra!" Bùi Kình Nam nghiêm nghị.
"Tampon OB chỉ là băng vệ sinh bình thường, anh phản ứng gay gắt như vậy làm gì?" Tần Tiểu Bắc cũng nổi cáu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.