Dụ Ái Thành Hôn, Ông Xã Phúc Hắc Khó Đỡ
Chương 62: Vợ anh không mang thai (2)
Ngân Thư
08/10/2021
Nhóm dịch: Mèo Đen
Huống chi, Bùi gia không ai chào đón cô, còn có một Quý Vũ Vi ở đây uy hiếp địa vị của cô, tâm lý như dây cung không căng thẳng mới là lạ. Tâm trạng có thể tốt sao?
"Tôi biết một số thuốc điều trị bên trong cơ thể." Lữ Phẩm nói.
"Xử lý vết thương trên tay và trên đùi cho cô ấy đi, nhanh tay lên!" Bùi Kình Nam đổi giọng.
Vị trí bắp đùi kia quá khiến người ta mơ màng, anh vừa nghĩ tới để Lữ Phẩm đi nhìn bắp đùi cô, trong lòng liền không thoải mái. Anh biết, đây là sự chiếm sự chiếm hữu thuộc về đàn ông, cho dù không có tình cảm với người phụ nữ này, nhưng đó cũng là người mà Bùi Kình Nam anh đã ngủ qua, huống chi tên cô còn viết trên giấy kết hôn của anh, sao anh có thể cho phép người khác đi nhìn bắp đùi cô chứ.
Lữ Phẩm liếc mắt nhìn Bùi Kình Nam một cái, nghiền ngẫm nhướn mày, giúp Tần Tiểu Bắc xử lý vết thương trên tay và mắt cá chân.
Sau khi anh ta dặn dò một số lời liền cầm hộp thuốc đi ra ngoài, Bùi Kình Nam cũng ra ngoài theo, anh hỏi: "Những người đó ở đâu?"
"Trong phòng tôi." Lữ Phẩm nói.
Thấy Bùi Kình Nam muốn vượt qua anh ta, anh ta liền nói: "Vợ anh không có mang thai!"
"Có mang thai!" Bùi Kình Nam nói.
Lữ Phẩm nói chắc nịch: "Tôi sẽ không bắt mạch sai, cô ấy thật sự không có mang thai."
"Tôi nói mang thai chính là mang thai, bất kỳ ai hỏi anh đều phải nói là mang thai." Bùi Kình Nam nói.
Lữ Phẩm nghe hiểu ý Bùi Kình Nam, anh ta nhíu mày: "Đến lúc đó không sinh đứa bé thì sao."
"Đến lúc đó hẵng nói!" Bùi Kình Nam nhanh chân đi lên phía trước.
Xuống lầu, đi tới tòa nhà khác, anh hung hăng giơ chân đạp cánh cửa.
Cánh cửa nguy nga vẫn bất động, Lữ Phẩm ở sau lưng cười: "Nếu giơ chân đá văng được, bọn họ không sớm chạy sao?"
Lữ Phẩm cười cầm chìa khoá mở cửa, mở cửa phía ngoài, anh ta lấy thêm chìa khoá mở cửa bên trong.
Bùi Kình Nam kinh ngạc phát hiện bên trong trừ một cánh cửa bên ngoài, còn gia cố một cánh cửa sắt. Anh nhíu mày: "Thêm cửa sắt lúc nào vậy?"
Lữ Phẩm bất đắc dĩ cười: "Phòng chó."
"À." Bùi Kình Nam đáp một tiếng, không có ký ức.
Lữ Phẩm vừa mở cửa ra, bốn người đàn ông bên trong bị ném xuống đất, đều bị trói chặt lấy tay chân, trong miệng nhét vải trắng.
Lữ Phẩm làm việc rất cẩn thận, để phòng ngừa bọn họ cởi dây thừng cho nhau, còn cố ý trói một chiếc ghế gỗ sau lưng mỗi người, khiến bọn họ chuyển động cơ thể càng thêm khó khăn, bên trong miệng nhét vải trắng đương nhiên là để phòng ngừa bọn họ nói chuyện, thông đồng nghĩ biện pháp.
Có câu nói là, ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng*, không cho bọn họ nói chuyện, cho dù bọn họ nghĩ ra biện pháp cũng không thể giao lưu bình thường.
*Trí tuệ tập thể bao giờ cũng sáng suốt hơn cá nhân, dù cá nhân đó tài giỏi đến mấy
Khi bốn người nhìn thấy Lữ Phẩm thì đã rất sợ hãi, khi nhìn thấy Bùi Kình Nam, bọn họ càng hoảng sợ hơn, cơ thể co rúm lại.
Bùi Kình Nam đến gần, ngồi xuống trước mặt một người đàn ông, đưa tay lấy vải trắng trong miệng hắn xuống, khóe môi anh nhếch lên ý cười khát máu: "Ai sai?"
"Tôi, tôi không biết." Người đàn ông nói.
"Ồ?" Khóe môi Bùi Kình Nam cong lên, âm cuối cao giọng, trong con ngươi đầy sự lạnh lùng.
Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt Bùi Kình Nam, lại co rúm người lại.
Bùi Kình Nam đứng dậy, nhìn thấy Lữ phẩm đã buông hộp thuốc xuống, anh lập tức mở hộp thuốc ra, từ bên trong lấy ra một ống chích.
Anh cầm ống chích đến gần người đàn ông, ánh mắt người đàn ông càng hoảng sợ.
"Vẫn không biết rõ à?" Bùi Kình Nam lười biếng mà khát máu hỏi.
Giọng điệu này khiến cho người ta cảm thấy khủng bố.
Thân thể người đàn ông căng lên: "Tôi, tôi thật sự không biết."
"Ừm." Bùi Kình Nam đáp một tiếng.
Anh trực tiếp đâm kim tiêm vào trong khe móng tay của người đàn ông.
Người đàn ông hét thảm một tiếng, đau đến mức trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, hắn dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn Bùi Kình Nam, hắn khiếp sợ vì phương thức ra tay của anh chuẩn xác như thế, không cần bắt tay hắn lại vẫn có thể trực tiếp đâm trúng khe hở móng tay hắn.
"Vẫn còn không biết rõ à?" Sự lạnh lẽo bên khóe môi Bùi Kình Nam càng đậm.
"Tôi, tôi thật sự không biết." Giọng nói người đàn ông run rẩy.
Ngay sau đó, lại phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Huống chi, Bùi gia không ai chào đón cô, còn có một Quý Vũ Vi ở đây uy hiếp địa vị của cô, tâm lý như dây cung không căng thẳng mới là lạ. Tâm trạng có thể tốt sao?
"Tôi biết một số thuốc điều trị bên trong cơ thể." Lữ Phẩm nói.
"Xử lý vết thương trên tay và trên đùi cho cô ấy đi, nhanh tay lên!" Bùi Kình Nam đổi giọng.
Vị trí bắp đùi kia quá khiến người ta mơ màng, anh vừa nghĩ tới để Lữ Phẩm đi nhìn bắp đùi cô, trong lòng liền không thoải mái. Anh biết, đây là sự chiếm sự chiếm hữu thuộc về đàn ông, cho dù không có tình cảm với người phụ nữ này, nhưng đó cũng là người mà Bùi Kình Nam anh đã ngủ qua, huống chi tên cô còn viết trên giấy kết hôn của anh, sao anh có thể cho phép người khác đi nhìn bắp đùi cô chứ.
Lữ Phẩm liếc mắt nhìn Bùi Kình Nam một cái, nghiền ngẫm nhướn mày, giúp Tần Tiểu Bắc xử lý vết thương trên tay và mắt cá chân.
Sau khi anh ta dặn dò một số lời liền cầm hộp thuốc đi ra ngoài, Bùi Kình Nam cũng ra ngoài theo, anh hỏi: "Những người đó ở đâu?"
"Trong phòng tôi." Lữ Phẩm nói.
Thấy Bùi Kình Nam muốn vượt qua anh ta, anh ta liền nói: "Vợ anh không có mang thai!"
"Có mang thai!" Bùi Kình Nam nói.
Lữ Phẩm nói chắc nịch: "Tôi sẽ không bắt mạch sai, cô ấy thật sự không có mang thai."
"Tôi nói mang thai chính là mang thai, bất kỳ ai hỏi anh đều phải nói là mang thai." Bùi Kình Nam nói.
Lữ Phẩm nghe hiểu ý Bùi Kình Nam, anh ta nhíu mày: "Đến lúc đó không sinh đứa bé thì sao."
"Đến lúc đó hẵng nói!" Bùi Kình Nam nhanh chân đi lên phía trước.
Xuống lầu, đi tới tòa nhà khác, anh hung hăng giơ chân đạp cánh cửa.
Cánh cửa nguy nga vẫn bất động, Lữ Phẩm ở sau lưng cười: "Nếu giơ chân đá văng được, bọn họ không sớm chạy sao?"
Lữ Phẩm cười cầm chìa khoá mở cửa, mở cửa phía ngoài, anh ta lấy thêm chìa khoá mở cửa bên trong.
Bùi Kình Nam kinh ngạc phát hiện bên trong trừ một cánh cửa bên ngoài, còn gia cố một cánh cửa sắt. Anh nhíu mày: "Thêm cửa sắt lúc nào vậy?"
Lữ Phẩm bất đắc dĩ cười: "Phòng chó."
"À." Bùi Kình Nam đáp một tiếng, không có ký ức.
Lữ Phẩm vừa mở cửa ra, bốn người đàn ông bên trong bị ném xuống đất, đều bị trói chặt lấy tay chân, trong miệng nhét vải trắng.
Lữ Phẩm làm việc rất cẩn thận, để phòng ngừa bọn họ cởi dây thừng cho nhau, còn cố ý trói một chiếc ghế gỗ sau lưng mỗi người, khiến bọn họ chuyển động cơ thể càng thêm khó khăn, bên trong miệng nhét vải trắng đương nhiên là để phòng ngừa bọn họ nói chuyện, thông đồng nghĩ biện pháp.
Có câu nói là, ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng*, không cho bọn họ nói chuyện, cho dù bọn họ nghĩ ra biện pháp cũng không thể giao lưu bình thường.
*Trí tuệ tập thể bao giờ cũng sáng suốt hơn cá nhân, dù cá nhân đó tài giỏi đến mấy
Khi bốn người nhìn thấy Lữ Phẩm thì đã rất sợ hãi, khi nhìn thấy Bùi Kình Nam, bọn họ càng hoảng sợ hơn, cơ thể co rúm lại.
Bùi Kình Nam đến gần, ngồi xuống trước mặt một người đàn ông, đưa tay lấy vải trắng trong miệng hắn xuống, khóe môi anh nhếch lên ý cười khát máu: "Ai sai?"
"Tôi, tôi không biết." Người đàn ông nói.
"Ồ?" Khóe môi Bùi Kình Nam cong lên, âm cuối cao giọng, trong con ngươi đầy sự lạnh lùng.
Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt Bùi Kình Nam, lại co rúm người lại.
Bùi Kình Nam đứng dậy, nhìn thấy Lữ phẩm đã buông hộp thuốc xuống, anh lập tức mở hộp thuốc ra, từ bên trong lấy ra một ống chích.
Anh cầm ống chích đến gần người đàn ông, ánh mắt người đàn ông càng hoảng sợ.
"Vẫn không biết rõ à?" Bùi Kình Nam lười biếng mà khát máu hỏi.
Giọng điệu này khiến cho người ta cảm thấy khủng bố.
Thân thể người đàn ông căng lên: "Tôi, tôi thật sự không biết."
"Ừm." Bùi Kình Nam đáp một tiếng.
Anh trực tiếp đâm kim tiêm vào trong khe móng tay của người đàn ông.
Người đàn ông hét thảm một tiếng, đau đến mức trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, hắn dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn Bùi Kình Nam, hắn khiếp sợ vì phương thức ra tay của anh chuẩn xác như thế, không cần bắt tay hắn lại vẫn có thể trực tiếp đâm trúng khe hở móng tay hắn.
"Vẫn còn không biết rõ à?" Sự lạnh lẽo bên khóe môi Bùi Kình Nam càng đậm.
"Tôi, tôi thật sự không biết." Giọng nói người đàn ông run rẩy.
Ngay sau đó, lại phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.