Chương 24
Ryu•Sama
28/05/2024
Tuy Thẩm Trị bận rộn nhưng anh luôn dành thời gian để đi đón tên nhóc Trình Tễ Minh tan học, lâu lâu không đến đón được thì nhờ Du Âm chăm sóc cậu bé. Những lúc như vậy anh đều nhắn tin cho Du Âm biết trước.
Họ ít khi nào chạm mặt nhau.
Cuối tháng nhà trường tổ chức khám sức khỏe mỗi năm một lần cho các cô cậu học trò nhỏ. Tụi nhỏ nôn nao muốn được khám nên chẳng có đứa nào trật tự, Du Âm vội vàng cho tụi nhỏ ổn định lại.
Du Âm cùng các cô giáo khác hướng dẫn bọn trẻ xếp hàng trật tự, đang yên đang lành thì chẳng hiểu sao Vũ Trạch đẩy Vệ Minh ngã xuống đất, đầu gối cậu bé rất nhanh đã bị trầy.
Chẳng qua chỉ bị trầy nhẹ, bôi thuốc đỏ lên là xong. Du Âm hỏi lý do tại sao Vũ Trạch đẩy Vệ Minh nhưng cậu bé lại cắn răng không nói, cô cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể kêu Vũ Trạch xin lỗi Vệ Minh. Vũ Trạch không vui nhưng vẫn xin lỗi, Du Âm an ủi hai đứa bé. Vệ Minh bị đẩy ngã cũng không khóc.
Trình Tễ Minh chạy lại nói nhỏ với Du Âm, “Cô ơi, thật ra Vệ Minh làm vậy cũng không đúng, cậu ấy cười nhạo Vũ Trạch là cô nhi không cha không mẹ.”
Ba mẹ của Vũ Trạch đã qua đời vì tai nạn ở công trường, cậu bé được ông bà nội chăm sóc nuôi nấng, bình thường rất nghe lời và cố gắng học tập thật giỏi.
Tan học, Du Âm đến gặp ba mẹ của Vệ Minh, nói với họ lý do đầu gối của Vệ Minh bị trầy.
“Mẹ Vệ Minh này, hôm nay Vệ Minh có tranh chấp nhỏ với bạn học cùng lớp nên bị trầy nhẹ ở đầu gối, tôi đã bôi thuốc đỏ cho cậu bé rồi, Vũ Trạch cũng đã xin lỗi...”
Mẹ Vệ Minh nghe thấy con trai bị thương thì ngồi xuống kiểm tra, thấy đầu gối bị trầy nhẹ cũng không yên tâm nên kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới cậu bé để xem còn chỗ nào bị trầy không. Nghe thấy con mình bị Vũ Trạch đẩy thì tức giận, “Thằng nhãi ranh Vũ Trạch đẩy à? Đúng là đồ không cha không mẹ nên chẳng có ai dạy dỗ, dám đánh con trai tôi! Đi, mẹ mang con đi tìm thằng ranh con ấy.”
Nói xong thì nhanh chóng kéo Vệ Minh đang khóc lóc đi.
Du Âm vốn tò mò không hiểu vì sao Vệ Minh lại cười nhạo Vũ Trạch là cô nhi, bây giờ xem ra là hai nhà cũng có quen biết, những lời nói ra rất khó nghe, mà mẹ Vệ Minh cũng không phải người nên dây vào, Du Âm vội cản bà ta lại, “Mẹ Vệ Minh, Vũ Trạch không đánh con chị, cậu bé chỉ vô tình đẩy ngã thôi. Thằng bé cũng đã xin lỗi rồi, nhưng mà quả thật lời của con chị nói có hơi...”
“Cô là cô giáo mà lại thế này à? Con tôi ở trường mấy người bị thương, trường mấy người cũng phải có trách nhiệm chứ. Chờ tôi giải quyết thằng ranh con kia xong rồi sẽ đến cô, cô như vậy mà cũng được làm nhà giáo hả? Có người đánh con tôi cô cũng mặc kệ ư?”
Du Âm hiếm khi nào gặp phải người vừa ngược ngạo vừa vô lý như này. Bà ta thân hình mập mạp, nói chuyện mười phần ngang ngược. Vốn dĩ bọn họ đứng cách cổng trường không xa, bên kia tụ tập rất nhiều phụ huynh và học sinh, mọi người nghe thấy tiếng của bà ta nên cũng liếc qua chỗ họ.
“Mẹ Vệ Minh, chẳng có ai đánh con chị cả. Trẻ con hay tranh chấp, xô đẩy nhau...”
“Con tôi bị thương như vậy mà cô nói không có ai đánh nó hả? Cô đừng có mà nói dối với tôi, hiệu trưởng trường cô đâu? Tôi muốn gặp hiệu trưởng nói chuyện.”
Từ đầu đến cuối Du Âm không thể nói một câu hoàn chỉnh. Mẹ Vệ Minh vẫn cho cái lý của bà ta là đúng nên không chịu rời đi, Vệ Minh bên cạnh khóc nấc.
Phó hiệu trưởng và các cô khác biết chuyện nên đã vội chạy đến trấn an mẹ Vệ Minh rồi dẫn bà ta đến văn phòng.
- --
“Tiểu Du, chuyện này cô xử lý chưa ổn thỏa lắm. Hên là thằng bé kia chỉ bị trầy da nhẹ, lúc ấy cô chỉ cần nói với mẹ thằng bé vài câu là được rồi. Giờ bà ta muốn kiện trường mình vì không đảm bảo an toàn cho học sinh, còn muốn mang con mình đến bệnh viện kiểm tra toàn diện nên trường mình quyết định cho cô về nghỉ ngơi hai ngày, chờ chuyện được giải quyết ổn thỏa thì tính tiếp.”
Du Âm từ văn phòng trường đi ra, đồng nghiệp kế bên an ủi cô, “Cô đừng buồn, chúng ta là nhà giáo, sớm muộn gì cũng phải gặp phụ huynh vì bảo vệ con mình mà nói chuyện không có lý lẽ. Qua một thời gian cũng ổn thôi.”
Vẻ mặt Du Âm nhìn sơ qua cũng biết đang buồn, bình tĩnh thu dọn đồ đạc.
Về đến nhà, nhìn căn phòng tĩnh lặng thì sự mệt mỏi trong lòng cô cũng dâng lên.
Ngày hôm sau trời nắng đẹp, thời tiết còn tốt hơn hôm qua. Sau khi tỉnh dậy, Du Âm nằm lì trên giường, tự hỏi hôm nay nên làm gì bây giờ.
Cuối cùng cô quyết định xem hôm nay như cuối tuần, làm một bàn ăn sáng đầy dinh dưỡng rồi sau đó đến thư viện đọc sách, tới chiều thì đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh.
Ngày mai thì tổng vệ sinh nhà cửa, đến chiều rảnh rỗi thì ra ngoại ô chơi. Trong khoảng thời gian này chắc hẳn cô cũng chưa được quay lại trường.
Cô lập sẵn kế hoạch, nhưng đến giữa trưa thì nhận được điện thoại yêu cầu cô đến trường. Cô lập tức đi ngay.
Trong lòng Du Âm thấp thỏm, không biết mẹ Vệ Minh đã làm chuyện gì.
Lần này hiệu trưởng tìm cô, hôm qua mẹ Vệ Minh ngang ngược phách lối, hôm nay đã quay ngược ba trăm sáu mươi độ, trên mặt mang theo ý cười nịnh nọt, “Cô giáo Du, thật xin lỗi cô. Ngày hôm qua tôi thấy Vệ Minh bị thương nên kích động, lúc về nhà nhìn kỹ lại thì thấy chỉ trầy nhẹ, không đáng để quan tâm. Tôi cũng chỉ vì sợ con bị gì nên mới như vậy, cho tôi xin lỗi cô nhiều.”
Hiệu trưởng nhìn mẹ Vệ Minh rồi nói, “Con đau thì cha mẹ lo lắng, chuyện này chúng ta đều hiểu. Con cái là tâm can bảo bối của cha mẹ mà, bây giờ chúng ta nói chuyện rõ ràng, chỉ liên lụy cô giáo Du chịu oan ức.”
Mẹ Vệ Minh gật đầu, “Đúng vậy, cho nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi cô giáo Du, ngày hôm qua thái độ của tôi không tốt nên đã liên lụy đến cô.”
Du Âm luống cuống tay chân nhận lời xin lỗi của mẹ Vệ Minh, tiễn mẹ Vệ Minh về xong thì cô hiệu trưởng cũng muốn Du Âm đến trường dạy lại.
Thái độ hôm qua với hôm nay thật khác nhau.
Kế hoạch sụp đổ, Du Âm cứ vậy mà đi dạy lại.
Giờ tan học, Du Âm từ xa nhìn Trình Tễ Minh đang đứng trước cổng trường. Thẩm Trị mặc tây trang, vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Ngày hôm qua trước mặt mọi người, cô ráng đè cảm xúc của mình xuống, nhưng hôm nay khi thấy Thẩm Trị từ xa, lòng cô lại dâng lên cảm xúc vừa tủi thân vừa chua xót.
Cô không có người thân để nương tựa, trên đời này ngoài Thẩm Trị ra cũng không có bàn tay nào đưa ra giúp đỡ cô.
Bây giờ cô muốn bước đến chỗ anh nói tiếng “Cảm ơn” cũng không đủ dũng khí.
- --
Cuối tháng Du Âm nhận được điện thoại của Lý Trác, cậu nói rằng sắp đến thành phố G công tác.
Là bạn cũ lâu năm, Du Âm cũng vui vẻ tiếp đãi cậu, dẫn cậu đi ăn những món đặc sản ở thành phố G.
Sau khi ăn xong, hai người đi bộ để dễ tiêu hóa.
“Cậu biết rõ nơi này ghê, ở đây lâu lắm rồi hả?”
“Ừm, sau khi chuyển trường thì ở đây luôn.”
Cuối thu đêm lạnh, cô khoác thêm áo bên ngoài.
Lý Trác là một người thích cười, nụ cười của cậu rất ấm áp. Đứng trước mặt Du Âm thì càng không keo kiệt nụ cười tỏa nắng của mình, “Vậy cậu có định về lại thành phố H không? Hay là định sống ở đây luôn?”
Du Âm cười nhẹ, “Chắc là tớ sẽ ở đây luôn.”
“Ở đây cũng không tồi, khí hậu cũng ôn hòa hơn thành phố H, xuân hạ thu đông rõ rệt thích hợp với lòng người.”
Lần này Lý Trác tìm Du Âm, dĩ nhiên là có chuyện.
“Chắc là cậu không biết, thật ra có một chuyện tớ vẫn luôn áy náy với cậu, muốn gặp cậu một lần để xin lỗi.”
Du Âm không cười nữa, lẳng lặng nhìn Lý Trác.
“Dì của tớ là Tôn Ngọc Lâm. Chắc là cậu cũng biết dì ấy.”
Xuất thân của Tôn Ngọc Lâm chỉ là người bình thường, bà và mẹ Lý Trác là chị em ruột với nhau. Bởi vì dung mạo xinh đẹp nên Tôn Ngọc Lâm đã nhanh chóng được gả vào Thẩm gia. Sau khi kết hôn bà cũng không gặp em gái mình nữa, nhưng hằng năm đều gửi tiền sinh hoạt cho mẹ Lý Trác.
“Cha của tớ mất sớm, một mình mẹ tớ nuôi hai đứa con vất vả nên dì cũng giúp đỡ ba mẹ con tớ rất nhiều. Sau này anh trai tớ trở nên nổi tiếng, gia đình tớ với dì cũng thường xuyên gặp nhau hơn.”
Nhưng Tôn Ngọc Lâm mãi mãi không nói cho người khác biết xuất thân của bà.
“Dì tớ không xấu, nhưng vì lợi ích của mình, để đi được đến ngày hôm nay dĩ nhiên dì cũng dùng không ít tâm cơ.”
“Ngày đó dì đến nhà tìm mẹ tớ, oán trách ở Thẩm gia bà bị chị dâu chèn ép, Thẩm lão gia thì đối xử bất công, khổ tâm vì công việc kinh doanh xuống dốc.”
“Dì nhắc tới Thẩm Trị, tớ biết anh ấy, cũng biết luôn Cao Lãng.”
Lý Trác từng tham gia bữa tiệc hào môn, đối với những chuyện của đại gia tộc thì không mấy xa lạ. Cậu với Chu Kỳ gặp nhau cũng tại bữa tiệc đó.
Cũng trong bữa tiệc ấy, cậu gặp được một cô gái.
“Khi đó tớ có thích một cô gái, mà cô gái ấy lại thích Thẩm Trị. Tớ từng thổ lộ với cô ấy, cô ấy nói đã có người mình thích nên từ chối tớ. Lúc ấy tớ đã biết tớ và cô ấy không cùng một thế giới.”
“Khi đó còn nhỏ, tớ ghen ghét không cam lòng nên trong lòng vẫn ghi tạc chuyện này.”
Cho nên khi Tôn Ngọc Lâm nói rằng Thẩm lão gia rất cưng chiều đứa cháu trai này, cậu khinh thường mà nói, “Toàn là giả bộ đứng đắn thôi, nhìn vậy nhưng không phải vậy đâu.”1
Du Âm và Thẩm Trị ở bên nhau là do Chu Kỳ nói. Lúc đó Chu Kỳ vẫn còn mù quáng thích cậu, hôm ấy nhìn thấy Du Âm và Thẩm Trị đi cùng nhau, cậu lo lắng, dò hỏi Chu Kỳ thì biết hai người bọn họ đang ở bên nhau.
Tôn Ngọc Lâm sau khi nghe Lý Trác kể lại thì mừng rỡ như điên, mà Lý Trác nói ra xong thì lại hối hận.
“Tớ không ít lần tự trách bản thân, rồi tự an ủi mọi chuyện chắc cũng không sao nhưng thật sự tớ không ngờ tới cậu lại chuyển trường.”
Tôn Ngọc Lâm khổ sở lên kế hoạch, cuối cùng Du Âm cũng rời đi.
Nghe đến đây, Du Âm nở nụ cười, “Nếu xin lỗi có thể làm cậu tốt hơn thì tớ sẽ nhận lời xin lỗi này. Cậu cũng không cần tự trách bản thân đâu, tớ không phải người bị hại, cậu không cần áy náy với tớ.”
Bởi vì những lời kia không phải bịa đặt, mà là sự thật.
Chuyện Lý Trác vừa nói là ngoài ý muốn của cô, nhưng nghe xong cô cũng chẳng nghĩ gì.
Lúc Du Âm vừa đến thành phố G chưa được bao lâu thì cô đã gặp Tôn Ngọc Lâm.
Bà ta thương tiếc nói, “Tiểu Âm, cháu không cần sợ hãi, mặc dù Thẩm Trị là cháu trai của ta, nhưng ta sẽ bảo vệ cháu. Bọn họ đều nói cháu câu dẫn thằng bé, nhưng ta biết là thằng bé cưỡng ép cháu. Bọn họ không tin cháu, nhưng ta tin cháu không phải là người như vậy. Ta sẽ giúp cháu đòi lại công bằng, cũng có thể mang cháu đến công an để lấy lại được sự trong sạch. Cháu không cần lo lắng Thẩm gia sẽ tìm đến gây phiền phức, sau khi giải quyết xong ta có thể đưa cháu đi du học...”1
Lúc đó cô nhớ mọi thứ ở thành phố H điên cuồng.
Cô chưa từng nghĩ đến sự tồn tại của cô là một cách để làm tổn thương anh.
Họ ít khi nào chạm mặt nhau.
Cuối tháng nhà trường tổ chức khám sức khỏe mỗi năm một lần cho các cô cậu học trò nhỏ. Tụi nhỏ nôn nao muốn được khám nên chẳng có đứa nào trật tự, Du Âm vội vàng cho tụi nhỏ ổn định lại.
Du Âm cùng các cô giáo khác hướng dẫn bọn trẻ xếp hàng trật tự, đang yên đang lành thì chẳng hiểu sao Vũ Trạch đẩy Vệ Minh ngã xuống đất, đầu gối cậu bé rất nhanh đã bị trầy.
Chẳng qua chỉ bị trầy nhẹ, bôi thuốc đỏ lên là xong. Du Âm hỏi lý do tại sao Vũ Trạch đẩy Vệ Minh nhưng cậu bé lại cắn răng không nói, cô cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể kêu Vũ Trạch xin lỗi Vệ Minh. Vũ Trạch không vui nhưng vẫn xin lỗi, Du Âm an ủi hai đứa bé. Vệ Minh bị đẩy ngã cũng không khóc.
Trình Tễ Minh chạy lại nói nhỏ với Du Âm, “Cô ơi, thật ra Vệ Minh làm vậy cũng không đúng, cậu ấy cười nhạo Vũ Trạch là cô nhi không cha không mẹ.”
Ba mẹ của Vũ Trạch đã qua đời vì tai nạn ở công trường, cậu bé được ông bà nội chăm sóc nuôi nấng, bình thường rất nghe lời và cố gắng học tập thật giỏi.
Tan học, Du Âm đến gặp ba mẹ của Vệ Minh, nói với họ lý do đầu gối của Vệ Minh bị trầy.
“Mẹ Vệ Minh này, hôm nay Vệ Minh có tranh chấp nhỏ với bạn học cùng lớp nên bị trầy nhẹ ở đầu gối, tôi đã bôi thuốc đỏ cho cậu bé rồi, Vũ Trạch cũng đã xin lỗi...”
Mẹ Vệ Minh nghe thấy con trai bị thương thì ngồi xuống kiểm tra, thấy đầu gối bị trầy nhẹ cũng không yên tâm nên kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới cậu bé để xem còn chỗ nào bị trầy không. Nghe thấy con mình bị Vũ Trạch đẩy thì tức giận, “Thằng nhãi ranh Vũ Trạch đẩy à? Đúng là đồ không cha không mẹ nên chẳng có ai dạy dỗ, dám đánh con trai tôi! Đi, mẹ mang con đi tìm thằng ranh con ấy.”
Nói xong thì nhanh chóng kéo Vệ Minh đang khóc lóc đi.
Du Âm vốn tò mò không hiểu vì sao Vệ Minh lại cười nhạo Vũ Trạch là cô nhi, bây giờ xem ra là hai nhà cũng có quen biết, những lời nói ra rất khó nghe, mà mẹ Vệ Minh cũng không phải người nên dây vào, Du Âm vội cản bà ta lại, “Mẹ Vệ Minh, Vũ Trạch không đánh con chị, cậu bé chỉ vô tình đẩy ngã thôi. Thằng bé cũng đã xin lỗi rồi, nhưng mà quả thật lời của con chị nói có hơi...”
“Cô là cô giáo mà lại thế này à? Con tôi ở trường mấy người bị thương, trường mấy người cũng phải có trách nhiệm chứ. Chờ tôi giải quyết thằng ranh con kia xong rồi sẽ đến cô, cô như vậy mà cũng được làm nhà giáo hả? Có người đánh con tôi cô cũng mặc kệ ư?”
Du Âm hiếm khi nào gặp phải người vừa ngược ngạo vừa vô lý như này. Bà ta thân hình mập mạp, nói chuyện mười phần ngang ngược. Vốn dĩ bọn họ đứng cách cổng trường không xa, bên kia tụ tập rất nhiều phụ huynh và học sinh, mọi người nghe thấy tiếng của bà ta nên cũng liếc qua chỗ họ.
“Mẹ Vệ Minh, chẳng có ai đánh con chị cả. Trẻ con hay tranh chấp, xô đẩy nhau...”
“Con tôi bị thương như vậy mà cô nói không có ai đánh nó hả? Cô đừng có mà nói dối với tôi, hiệu trưởng trường cô đâu? Tôi muốn gặp hiệu trưởng nói chuyện.”
Từ đầu đến cuối Du Âm không thể nói một câu hoàn chỉnh. Mẹ Vệ Minh vẫn cho cái lý của bà ta là đúng nên không chịu rời đi, Vệ Minh bên cạnh khóc nấc.
Phó hiệu trưởng và các cô khác biết chuyện nên đã vội chạy đến trấn an mẹ Vệ Minh rồi dẫn bà ta đến văn phòng.
- --
“Tiểu Du, chuyện này cô xử lý chưa ổn thỏa lắm. Hên là thằng bé kia chỉ bị trầy da nhẹ, lúc ấy cô chỉ cần nói với mẹ thằng bé vài câu là được rồi. Giờ bà ta muốn kiện trường mình vì không đảm bảo an toàn cho học sinh, còn muốn mang con mình đến bệnh viện kiểm tra toàn diện nên trường mình quyết định cho cô về nghỉ ngơi hai ngày, chờ chuyện được giải quyết ổn thỏa thì tính tiếp.”
Du Âm từ văn phòng trường đi ra, đồng nghiệp kế bên an ủi cô, “Cô đừng buồn, chúng ta là nhà giáo, sớm muộn gì cũng phải gặp phụ huynh vì bảo vệ con mình mà nói chuyện không có lý lẽ. Qua một thời gian cũng ổn thôi.”
Vẻ mặt Du Âm nhìn sơ qua cũng biết đang buồn, bình tĩnh thu dọn đồ đạc.
Về đến nhà, nhìn căn phòng tĩnh lặng thì sự mệt mỏi trong lòng cô cũng dâng lên.
Ngày hôm sau trời nắng đẹp, thời tiết còn tốt hơn hôm qua. Sau khi tỉnh dậy, Du Âm nằm lì trên giường, tự hỏi hôm nay nên làm gì bây giờ.
Cuối cùng cô quyết định xem hôm nay như cuối tuần, làm một bàn ăn sáng đầy dinh dưỡng rồi sau đó đến thư viện đọc sách, tới chiều thì đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh.
Ngày mai thì tổng vệ sinh nhà cửa, đến chiều rảnh rỗi thì ra ngoại ô chơi. Trong khoảng thời gian này chắc hẳn cô cũng chưa được quay lại trường.
Cô lập sẵn kế hoạch, nhưng đến giữa trưa thì nhận được điện thoại yêu cầu cô đến trường. Cô lập tức đi ngay.
Trong lòng Du Âm thấp thỏm, không biết mẹ Vệ Minh đã làm chuyện gì.
Lần này hiệu trưởng tìm cô, hôm qua mẹ Vệ Minh ngang ngược phách lối, hôm nay đã quay ngược ba trăm sáu mươi độ, trên mặt mang theo ý cười nịnh nọt, “Cô giáo Du, thật xin lỗi cô. Ngày hôm qua tôi thấy Vệ Minh bị thương nên kích động, lúc về nhà nhìn kỹ lại thì thấy chỉ trầy nhẹ, không đáng để quan tâm. Tôi cũng chỉ vì sợ con bị gì nên mới như vậy, cho tôi xin lỗi cô nhiều.”
Hiệu trưởng nhìn mẹ Vệ Minh rồi nói, “Con đau thì cha mẹ lo lắng, chuyện này chúng ta đều hiểu. Con cái là tâm can bảo bối của cha mẹ mà, bây giờ chúng ta nói chuyện rõ ràng, chỉ liên lụy cô giáo Du chịu oan ức.”
Mẹ Vệ Minh gật đầu, “Đúng vậy, cho nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi cô giáo Du, ngày hôm qua thái độ của tôi không tốt nên đã liên lụy đến cô.”
Du Âm luống cuống tay chân nhận lời xin lỗi của mẹ Vệ Minh, tiễn mẹ Vệ Minh về xong thì cô hiệu trưởng cũng muốn Du Âm đến trường dạy lại.
Thái độ hôm qua với hôm nay thật khác nhau.
Kế hoạch sụp đổ, Du Âm cứ vậy mà đi dạy lại.
Giờ tan học, Du Âm từ xa nhìn Trình Tễ Minh đang đứng trước cổng trường. Thẩm Trị mặc tây trang, vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Ngày hôm qua trước mặt mọi người, cô ráng đè cảm xúc của mình xuống, nhưng hôm nay khi thấy Thẩm Trị từ xa, lòng cô lại dâng lên cảm xúc vừa tủi thân vừa chua xót.
Cô không có người thân để nương tựa, trên đời này ngoài Thẩm Trị ra cũng không có bàn tay nào đưa ra giúp đỡ cô.
Bây giờ cô muốn bước đến chỗ anh nói tiếng “Cảm ơn” cũng không đủ dũng khí.
- --
Cuối tháng Du Âm nhận được điện thoại của Lý Trác, cậu nói rằng sắp đến thành phố G công tác.
Là bạn cũ lâu năm, Du Âm cũng vui vẻ tiếp đãi cậu, dẫn cậu đi ăn những món đặc sản ở thành phố G.
Sau khi ăn xong, hai người đi bộ để dễ tiêu hóa.
“Cậu biết rõ nơi này ghê, ở đây lâu lắm rồi hả?”
“Ừm, sau khi chuyển trường thì ở đây luôn.”
Cuối thu đêm lạnh, cô khoác thêm áo bên ngoài.
Lý Trác là một người thích cười, nụ cười của cậu rất ấm áp. Đứng trước mặt Du Âm thì càng không keo kiệt nụ cười tỏa nắng của mình, “Vậy cậu có định về lại thành phố H không? Hay là định sống ở đây luôn?”
Du Âm cười nhẹ, “Chắc là tớ sẽ ở đây luôn.”
“Ở đây cũng không tồi, khí hậu cũng ôn hòa hơn thành phố H, xuân hạ thu đông rõ rệt thích hợp với lòng người.”
Lần này Lý Trác tìm Du Âm, dĩ nhiên là có chuyện.
“Chắc là cậu không biết, thật ra có một chuyện tớ vẫn luôn áy náy với cậu, muốn gặp cậu một lần để xin lỗi.”
Du Âm không cười nữa, lẳng lặng nhìn Lý Trác.
“Dì của tớ là Tôn Ngọc Lâm. Chắc là cậu cũng biết dì ấy.”
Xuất thân của Tôn Ngọc Lâm chỉ là người bình thường, bà và mẹ Lý Trác là chị em ruột với nhau. Bởi vì dung mạo xinh đẹp nên Tôn Ngọc Lâm đã nhanh chóng được gả vào Thẩm gia. Sau khi kết hôn bà cũng không gặp em gái mình nữa, nhưng hằng năm đều gửi tiền sinh hoạt cho mẹ Lý Trác.
“Cha của tớ mất sớm, một mình mẹ tớ nuôi hai đứa con vất vả nên dì cũng giúp đỡ ba mẹ con tớ rất nhiều. Sau này anh trai tớ trở nên nổi tiếng, gia đình tớ với dì cũng thường xuyên gặp nhau hơn.”
Nhưng Tôn Ngọc Lâm mãi mãi không nói cho người khác biết xuất thân của bà.
“Dì tớ không xấu, nhưng vì lợi ích của mình, để đi được đến ngày hôm nay dĩ nhiên dì cũng dùng không ít tâm cơ.”
“Ngày đó dì đến nhà tìm mẹ tớ, oán trách ở Thẩm gia bà bị chị dâu chèn ép, Thẩm lão gia thì đối xử bất công, khổ tâm vì công việc kinh doanh xuống dốc.”
“Dì nhắc tới Thẩm Trị, tớ biết anh ấy, cũng biết luôn Cao Lãng.”
Lý Trác từng tham gia bữa tiệc hào môn, đối với những chuyện của đại gia tộc thì không mấy xa lạ. Cậu với Chu Kỳ gặp nhau cũng tại bữa tiệc đó.
Cũng trong bữa tiệc ấy, cậu gặp được một cô gái.
“Khi đó tớ có thích một cô gái, mà cô gái ấy lại thích Thẩm Trị. Tớ từng thổ lộ với cô ấy, cô ấy nói đã có người mình thích nên từ chối tớ. Lúc ấy tớ đã biết tớ và cô ấy không cùng một thế giới.”
“Khi đó còn nhỏ, tớ ghen ghét không cam lòng nên trong lòng vẫn ghi tạc chuyện này.”
Cho nên khi Tôn Ngọc Lâm nói rằng Thẩm lão gia rất cưng chiều đứa cháu trai này, cậu khinh thường mà nói, “Toàn là giả bộ đứng đắn thôi, nhìn vậy nhưng không phải vậy đâu.”1
Du Âm và Thẩm Trị ở bên nhau là do Chu Kỳ nói. Lúc đó Chu Kỳ vẫn còn mù quáng thích cậu, hôm ấy nhìn thấy Du Âm và Thẩm Trị đi cùng nhau, cậu lo lắng, dò hỏi Chu Kỳ thì biết hai người bọn họ đang ở bên nhau.
Tôn Ngọc Lâm sau khi nghe Lý Trác kể lại thì mừng rỡ như điên, mà Lý Trác nói ra xong thì lại hối hận.
“Tớ không ít lần tự trách bản thân, rồi tự an ủi mọi chuyện chắc cũng không sao nhưng thật sự tớ không ngờ tới cậu lại chuyển trường.”
Tôn Ngọc Lâm khổ sở lên kế hoạch, cuối cùng Du Âm cũng rời đi.
Nghe đến đây, Du Âm nở nụ cười, “Nếu xin lỗi có thể làm cậu tốt hơn thì tớ sẽ nhận lời xin lỗi này. Cậu cũng không cần tự trách bản thân đâu, tớ không phải người bị hại, cậu không cần áy náy với tớ.”
Bởi vì những lời kia không phải bịa đặt, mà là sự thật.
Chuyện Lý Trác vừa nói là ngoài ý muốn của cô, nhưng nghe xong cô cũng chẳng nghĩ gì.
Lúc Du Âm vừa đến thành phố G chưa được bao lâu thì cô đã gặp Tôn Ngọc Lâm.
Bà ta thương tiếc nói, “Tiểu Âm, cháu không cần sợ hãi, mặc dù Thẩm Trị là cháu trai của ta, nhưng ta sẽ bảo vệ cháu. Bọn họ đều nói cháu câu dẫn thằng bé, nhưng ta biết là thằng bé cưỡng ép cháu. Bọn họ không tin cháu, nhưng ta tin cháu không phải là người như vậy. Ta sẽ giúp cháu đòi lại công bằng, cũng có thể mang cháu đến công an để lấy lại được sự trong sạch. Cháu không cần lo lắng Thẩm gia sẽ tìm đến gây phiền phức, sau khi giải quyết xong ta có thể đưa cháu đi du học...”1
Lúc đó cô nhớ mọi thứ ở thành phố H điên cuồng.
Cô chưa từng nghĩ đến sự tồn tại của cô là một cách để làm tổn thương anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.