Chương 26
A Tập
02/07/2023
Nam Nam không phải dân lành nghề nên cú đánh đó không khiến Lão Hách hôn mê quá lâu, nhưng chút thời gian này cũng đủ cho nhóm côn đồ trói chặt Lão Hách và ném vào phòng, mặc cho Nam Nam tra hỏi.
Sau tiếng rên rỉ đau đớn, Lão Hách hé mí mắt nặng nề ra, trong phòng tối om, không bật điện, chỉ có ngọn nến đang cháy bị gió thổi lắc lư, càng khiến Lão Hách áp lực tinh thần hơn.
Nhưng Lão Hách không hề tỏ ra yếu thế, hắn quan sát khuôn mặt khó phân biệt nam nữ của Nam Nam dưới ngọn nến, không bỏ qua bất cứ chuyển động cơ thể nào dù là nhỏ nhất.
Sau phút giằng co, Lão Hách lên tiếng trước:
“Mày tốn nhiều công sức để nhốt tao ở đây, không phải để ngồi thiền với tao đấy chứ?”
“Ồ, Giáo sư Hách sốt ruột rồi.” Nam Nam lục lọi trong túi váy, moi ra điếu thuốc lá nữ nhỏ nhắn… xin của thợ trang điểm. Cậu châm thuốc bằng nến, khói trắng lượn lờ chậm rãi cuộn lên, hương thơm đặc trưng của thuốc lá nữ lan tỏa, “Giáo sư Hách có muốn làm một điếu không?”
Muốn moi tin từ miệng con cáo già này, nhất định phải áp đảo hắn về mặt tâm lý!
Lão Hách sặc khói thuốc, ho sặc sụa, “Rõ ràng mày không quen hút thuốc lá nữ, cố giả vờ thoải mái thì được gì? Để tao đoán xem…”
Lão Hách dừng lại, ánh mắt lướt từ mặt đến chân Nam Nam rồi bật cười nghiền ngẫm, “Tao đoán… Tao biết mày, nhưng mày không muốn tao nhận ra thân phận của mày, nên cố gắng đánh lừa phán đoán của tao từ góc độ chuyển giới.”
Động tác của Nam Nam khựng lại, trong lòng cậu thấy không ổn, nhưng đã quá muộn rồi. Lão Hách híp mắt, rõ ràng hắn đã đoán đúng, ánh mắt hắn tập trung vào đường nét khuôn mặt Nam Nam, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào, cố gắng đào ra ấn tượng về Nam Nam trong ký ức.
Nhưng tiếc thay, dù hắn nhìn thấu vỏ bọc của Nam Nam nhưng khi đó cậu vẫn còn nhỏ, cộng với mất liên lạc nhiều năm nên Lão Hách không thể nhớ ra người trước mặt là ai.
Thấy Lão Hách nhìn mình chằm chặp hồi lâu nhưng không thể gọi tên, Nam Nam trộm thở phào. Cậu ngạo nghễ nhấc chân lên, dùng đôi giày cao gót da bò sáng bóng đá vào vai Lão Hách, “Giáo sư Hách, đừng nói nhảm nữa. Tôi là ai không quan trọng, bây giờ tôi đang tra hỏi ông chứ không phải ông tra hỏi tôi! Biết điều chút đi!”
“Ưm…” Tay Lão Hách bị trói, cơ thể ngã oặt sang một bên, khuôn mặt đau đớn nhăn nhó, vầng trán lấm tấm mồ hôi.
“Điểm giống nhau của ‘Người thực vật đông lạnh’ là gì?” Nam Nam bóp chặt cổ họng Lão Hách, tàn nhẫn nói, “Nói hết tất cả những gì ông biết, bằng không đừng trách tôi không nương tay!” Dứt lời, cậu đẩy Lão Hách ra.
Lão Hách ho sặc sụa vài tiếng rồi thở hổn hển, “Mày chưa xem TV à? Cơ thể ‘Người thực vật đông lạnh’ sẽ thu được năng lượng duy trì sự sống từ không khí, tự chuyển hóa, hơn nữa sóng điện não rất sinh động…”
Hắn chưa nói xong đã ăn thêm một cú đạp nữa, Nam Nam nghiêm giọng, “Tôi hỏi những điều không có trên TV!”
“…”
Bốn tiếng sau, đám côn đồ canh chừng hai tên trợ lý ở ngoài sân phát hiện ông chủ đá đôi giày cao gót bẩn thỉu, bước ra ngoài với vẻ mặt đầy bực bội.
“Sao rồi? Ông chủ? Mọi chuyện không suôn sẻ hả…” Tóc vàng cẩn thận hỏi dò.
“Không moi được, kín miệng quá.”
“Để tụi anh đánh hắn một trận! Đảm bảo phun hết luôn!” ‘HKT’ xắn tay áo định vào nhà nhưng bị Nam Nam giơ tay cản.
“Thôi khỏi, lát nữa tôi đi trước, các anh tìm chỗ nào đó vứt họ rồi chạy đi.” Còn một lý do khiến Nam Nam dừng tay, cậu phát hiện, ánh mắt Lão Hách nhìn mình càng lúc càng sâu theo từng câu hỏi cậu đặt ra, cứ như… Cậu đã bị phát hiện thân phận.
Cậu không thể hỏi thêm nữa, trừ khi cậu giết Lão Hách, nhưng Nam Nam biết mình không thể tự tay giết người, hơn nữa Lão Hách vẫn chưa làm gì hại đến cậu.
Rời khỏi thành phố B, Nam Nam quay về thành phố C. Mặt mày xám xịt, tấm thân mỏi mệt, cậu chỉ muốn về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc cho thỏa.
Nam Nam đứng trước cửa nhà rút chìa khóa ra, đang định mở cửa thì đột nhiên dừng tay.
Không đúng.
Có ai đó trong nhà mình!
Trái tim Nam Nam đập thình thịch, cậu dán mắt vào tấm thảm trải sàn ở cửa. Tấm thảm trải sàn này được Nam Nam mua hồi trẻ trâu, sau khi giẫm lên sẽ để lại dấu chân màu huỳnh quang, phải nửa ngày sau mới biến mất. Tuy nhiên ban ngày ánh sáng mạnh nên không nhìn thấy, đến buổi tối mới có thể thấy dấu chân phát sáng.
Nãy đèn cầu thang sáng quá nên Nam Nam không để ý, vừa định tra chìa khóa thì đèn tắt, dấu chân lộn xộn trên thảm chồng chéo về phía cửa đập vào mắt. Ngoài Nam Nam vừa bước lên, ít nhất có hai người đã vào nhà Nam Nam ban ngày và chưa ra ngoài.
Khả năng là trộm, nhưng không cao. Nam Nam cố gắng bình tĩnh suy nghĩ, dấu chân xuất hiện trong vòng nửa ngày, vừa khéo trùng khớp với thời điểm đám côn đồ thả Lão Hách đi, chưa kể ánh mắt khó lường của Lão Hách lúc cuối… Nói Nam Nam thần hồn nát thần tính cũng được, đa nghi cũng được. Linh tính mách Nam Nam rằng, trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy.
Nam Nam không biết người trong cửa có đang lẳng lặng quan sát từ mắt mèo hay không. Cậu giả vờ ngạc nhiên vỗ đầu một cái, giọng hơi lúng búng và khàn khàn, “Úi đi lộn rồi, nhà Đông Tử không có tấm thảm này.”
Sau đó cậu móc điện thoại, chọt đại mấy cái rồi đặt bên tai, vừa đi xuống vừa nói một mình, “Đông Tử, em đến chung cư nhà anh nhưng nhầm tòa, ờ, anh đến đón người ta đi…”
Trót lọt trốn khỏi tòa nhà, lòng bàn tay Nam Nam đã ướt rượt mồ hôi, vỏ điện thoại cũng ướt nhẹp. Nam Nam vội lướt danh bạ, lần này cậu gọi thật, người kia bắt máy rất nhanh, “Alo, Nam Tử, tìm anh có gì hông nè?”
“Dương Dương!” Nam Nam trầm giọng, “Bây giờ tính mạng của tôi đang bị đe dọa, cần phải đến nhà cậu trốn.” Đúng là nhà Dương Dương khá có vai vế, hồi bé Nam Nam từng đến chơi, cổng khu dân cư còn có cảnh sát đặc nhiệm gác cửa khiến Nam Nam hâm mộ suốt thời gian dài.
“Không phải chứ? Mới nửa ngày không liên lạc mà cậu gặp nguy hiểm rồi?” Hiển nhiên Dương Dương cũng hết hồn, “Cậu ở đâu? Gửi định vị cho tôi, tôi cho người đến đón!”
“Không cần,” Lúc này Nam Nam đã ra khỏi tiểu khu, giơ tay bắt chiếc taxi. Tài xế nghe cậu báo địa chỉ, ánh mắt lập tức thay đổi, có lẽ anh ta cho rằng cậu là cậu ấm nào đó, “Xe nhà cậu đặc biệt quá, không tiện đến, chúng vẫn chưa phát hiện ra tôi, để tôi tự đến nhà cậu.”
Trước cửa sân nhà Dương Dương, vượt qua thủ tục kiểm tra chứng minh như thường lệ, lúc này cậu mới được Dương Dương đích thân ra đón vào cửa. Nam Nam vừa kịp chào hỏi bố mẹ Dương Dương, đã bị Dương Dương sốt sắng kéo vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa.
“Nói lẹ coi, có chuyện gì vậy? Liên quan tới Bệnh viện Số 1 đúng không?”
Sau tiếng rên rỉ đau đớn, Lão Hách hé mí mắt nặng nề ra, trong phòng tối om, không bật điện, chỉ có ngọn nến đang cháy bị gió thổi lắc lư, càng khiến Lão Hách áp lực tinh thần hơn.
Nhưng Lão Hách không hề tỏ ra yếu thế, hắn quan sát khuôn mặt khó phân biệt nam nữ của Nam Nam dưới ngọn nến, không bỏ qua bất cứ chuyển động cơ thể nào dù là nhỏ nhất.
Sau phút giằng co, Lão Hách lên tiếng trước:
“Mày tốn nhiều công sức để nhốt tao ở đây, không phải để ngồi thiền với tao đấy chứ?”
“Ồ, Giáo sư Hách sốt ruột rồi.” Nam Nam lục lọi trong túi váy, moi ra điếu thuốc lá nữ nhỏ nhắn… xin của thợ trang điểm. Cậu châm thuốc bằng nến, khói trắng lượn lờ chậm rãi cuộn lên, hương thơm đặc trưng của thuốc lá nữ lan tỏa, “Giáo sư Hách có muốn làm một điếu không?”
Muốn moi tin từ miệng con cáo già này, nhất định phải áp đảo hắn về mặt tâm lý!
Lão Hách sặc khói thuốc, ho sặc sụa, “Rõ ràng mày không quen hút thuốc lá nữ, cố giả vờ thoải mái thì được gì? Để tao đoán xem…”
Lão Hách dừng lại, ánh mắt lướt từ mặt đến chân Nam Nam rồi bật cười nghiền ngẫm, “Tao đoán… Tao biết mày, nhưng mày không muốn tao nhận ra thân phận của mày, nên cố gắng đánh lừa phán đoán của tao từ góc độ chuyển giới.”
Động tác của Nam Nam khựng lại, trong lòng cậu thấy không ổn, nhưng đã quá muộn rồi. Lão Hách híp mắt, rõ ràng hắn đã đoán đúng, ánh mắt hắn tập trung vào đường nét khuôn mặt Nam Nam, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào, cố gắng đào ra ấn tượng về Nam Nam trong ký ức.
Nhưng tiếc thay, dù hắn nhìn thấu vỏ bọc của Nam Nam nhưng khi đó cậu vẫn còn nhỏ, cộng với mất liên lạc nhiều năm nên Lão Hách không thể nhớ ra người trước mặt là ai.
Thấy Lão Hách nhìn mình chằm chặp hồi lâu nhưng không thể gọi tên, Nam Nam trộm thở phào. Cậu ngạo nghễ nhấc chân lên, dùng đôi giày cao gót da bò sáng bóng đá vào vai Lão Hách, “Giáo sư Hách, đừng nói nhảm nữa. Tôi là ai không quan trọng, bây giờ tôi đang tra hỏi ông chứ không phải ông tra hỏi tôi! Biết điều chút đi!”
“Ưm…” Tay Lão Hách bị trói, cơ thể ngã oặt sang một bên, khuôn mặt đau đớn nhăn nhó, vầng trán lấm tấm mồ hôi.
“Điểm giống nhau của ‘Người thực vật đông lạnh’ là gì?” Nam Nam bóp chặt cổ họng Lão Hách, tàn nhẫn nói, “Nói hết tất cả những gì ông biết, bằng không đừng trách tôi không nương tay!” Dứt lời, cậu đẩy Lão Hách ra.
Lão Hách ho sặc sụa vài tiếng rồi thở hổn hển, “Mày chưa xem TV à? Cơ thể ‘Người thực vật đông lạnh’ sẽ thu được năng lượng duy trì sự sống từ không khí, tự chuyển hóa, hơn nữa sóng điện não rất sinh động…”
Hắn chưa nói xong đã ăn thêm một cú đạp nữa, Nam Nam nghiêm giọng, “Tôi hỏi những điều không có trên TV!”
“…”
Bốn tiếng sau, đám côn đồ canh chừng hai tên trợ lý ở ngoài sân phát hiện ông chủ đá đôi giày cao gót bẩn thỉu, bước ra ngoài với vẻ mặt đầy bực bội.
“Sao rồi? Ông chủ? Mọi chuyện không suôn sẻ hả…” Tóc vàng cẩn thận hỏi dò.
“Không moi được, kín miệng quá.”
“Để tụi anh đánh hắn một trận! Đảm bảo phun hết luôn!” ‘HKT’ xắn tay áo định vào nhà nhưng bị Nam Nam giơ tay cản.
“Thôi khỏi, lát nữa tôi đi trước, các anh tìm chỗ nào đó vứt họ rồi chạy đi.” Còn một lý do khiến Nam Nam dừng tay, cậu phát hiện, ánh mắt Lão Hách nhìn mình càng lúc càng sâu theo từng câu hỏi cậu đặt ra, cứ như… Cậu đã bị phát hiện thân phận.
Cậu không thể hỏi thêm nữa, trừ khi cậu giết Lão Hách, nhưng Nam Nam biết mình không thể tự tay giết người, hơn nữa Lão Hách vẫn chưa làm gì hại đến cậu.
Rời khỏi thành phố B, Nam Nam quay về thành phố C. Mặt mày xám xịt, tấm thân mỏi mệt, cậu chỉ muốn về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc cho thỏa.
Nam Nam đứng trước cửa nhà rút chìa khóa ra, đang định mở cửa thì đột nhiên dừng tay.
Không đúng.
Có ai đó trong nhà mình!
Trái tim Nam Nam đập thình thịch, cậu dán mắt vào tấm thảm trải sàn ở cửa. Tấm thảm trải sàn này được Nam Nam mua hồi trẻ trâu, sau khi giẫm lên sẽ để lại dấu chân màu huỳnh quang, phải nửa ngày sau mới biến mất. Tuy nhiên ban ngày ánh sáng mạnh nên không nhìn thấy, đến buổi tối mới có thể thấy dấu chân phát sáng.
Nãy đèn cầu thang sáng quá nên Nam Nam không để ý, vừa định tra chìa khóa thì đèn tắt, dấu chân lộn xộn trên thảm chồng chéo về phía cửa đập vào mắt. Ngoài Nam Nam vừa bước lên, ít nhất có hai người đã vào nhà Nam Nam ban ngày và chưa ra ngoài.
Khả năng là trộm, nhưng không cao. Nam Nam cố gắng bình tĩnh suy nghĩ, dấu chân xuất hiện trong vòng nửa ngày, vừa khéo trùng khớp với thời điểm đám côn đồ thả Lão Hách đi, chưa kể ánh mắt khó lường của Lão Hách lúc cuối… Nói Nam Nam thần hồn nát thần tính cũng được, đa nghi cũng được. Linh tính mách Nam Nam rằng, trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy.
Nam Nam không biết người trong cửa có đang lẳng lặng quan sát từ mắt mèo hay không. Cậu giả vờ ngạc nhiên vỗ đầu một cái, giọng hơi lúng búng và khàn khàn, “Úi đi lộn rồi, nhà Đông Tử không có tấm thảm này.”
Sau đó cậu móc điện thoại, chọt đại mấy cái rồi đặt bên tai, vừa đi xuống vừa nói một mình, “Đông Tử, em đến chung cư nhà anh nhưng nhầm tòa, ờ, anh đến đón người ta đi…”
Trót lọt trốn khỏi tòa nhà, lòng bàn tay Nam Nam đã ướt rượt mồ hôi, vỏ điện thoại cũng ướt nhẹp. Nam Nam vội lướt danh bạ, lần này cậu gọi thật, người kia bắt máy rất nhanh, “Alo, Nam Tử, tìm anh có gì hông nè?”
“Dương Dương!” Nam Nam trầm giọng, “Bây giờ tính mạng của tôi đang bị đe dọa, cần phải đến nhà cậu trốn.” Đúng là nhà Dương Dương khá có vai vế, hồi bé Nam Nam từng đến chơi, cổng khu dân cư còn có cảnh sát đặc nhiệm gác cửa khiến Nam Nam hâm mộ suốt thời gian dài.
“Không phải chứ? Mới nửa ngày không liên lạc mà cậu gặp nguy hiểm rồi?” Hiển nhiên Dương Dương cũng hết hồn, “Cậu ở đâu? Gửi định vị cho tôi, tôi cho người đến đón!”
“Không cần,” Lúc này Nam Nam đã ra khỏi tiểu khu, giơ tay bắt chiếc taxi. Tài xế nghe cậu báo địa chỉ, ánh mắt lập tức thay đổi, có lẽ anh ta cho rằng cậu là cậu ấm nào đó, “Xe nhà cậu đặc biệt quá, không tiện đến, chúng vẫn chưa phát hiện ra tôi, để tôi tự đến nhà cậu.”
Trước cửa sân nhà Dương Dương, vượt qua thủ tục kiểm tra chứng minh như thường lệ, lúc này cậu mới được Dương Dương đích thân ra đón vào cửa. Nam Nam vừa kịp chào hỏi bố mẹ Dương Dương, đã bị Dương Dương sốt sắng kéo vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa.
“Nói lẹ coi, có chuyện gì vậy? Liên quan tới Bệnh viện Số 1 đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.