Chương 6
A Tập
02/07/2023
Nam Nam nằm trên giường, bỗng mở bừng mắt.
Xung quanh lặng ngắt, trong phòng không có gì khác thường nhưng trái tim Nam Nam đập như điên, cậu nhìn cửa sổ, trong bóng đêm có thứ gì đó chợt lóe lên.
Nam Nam hít sâu, đi tới ban công thò đầu ra cửa sổ dòm nhưng chỉ thấy sương mù mênh mông.
Chợt sau lưng có tiếng ‘bịch’, Nam Nam nhớ lại vai chính trong mấy phim kinh dị lúc tới gần cửa sổ thì bị ác quỷ bám đằng sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Cậu gom hết can đảm, cứng đờ xoay người.
Trong phòng yên tĩnh, không có ai, ánh đèn ngủ vàng cam lờ mờ trông vừa ấm áp vừa quái dị.
Có đôi khi, chờ đợi cái chết còn mệt mỏi hơn cả đối mặt với cái chết. Nam Nam lo lắng đi quanh phòng, áp tai lên cửa lắng nghe tiếng động bên ngoài, thậm chí muốn mặc kệ tất cả mà mở cửa. Nhưng nhớ đến những lời Náo Náo nói ban ngày, bàn tay đặt trên ổ khóa vẫn rụt về.
Cậu không dám.
Biết lo lắng chẳng được gì, Nam Nam dứt khoát ngồi dựa vào đầu giường, cầm điện thoại tìm chương trình tấu nói rồi chăm chú xem, cố gắng để bầu không khí hài hước xoa dịu tâm trạng của mình.
Diễn viên tấu nói này rất hài hước, các đoạn tử* mới mẻ xuất hiện liên tục, kết hợp với biểu cảm cường điệu phong phú khiến khán giả dưới sân khấu bật cười nắc nẻ. Nam Nam xem xong một video lại sang video khác, gần ba tiếng trôi qua vẫn không có gì khác thường. Mưa bình luận trong video bay rất nhanh, ngoài những bình luận vô tri như “Ahahaha”, “Hahahaha”, cũng có vài đoạn tử do cư dân mạng sáng tạo dựa trên nội dung tấu nói, Nam Nam đọc cũng cười ra tiếng.
(*Thuật ngữ trong tấu nói, là một tiết hoặc một đoạn trong tác phẩm có tác dụng gây cười, hàm chứa ẩn ý…)
[Này! Ngài khoan hãy nói, tôi sẽ…] Diễn viên kể chuyện hài trong màn hình chống nạnh trừng mắt, đang định nói gì đó thì một bình luận bay màu đỏ bất ngờ xuất hiện trên mặt anh ta.
[Anh bé, đẹp không anh?]
Ngón tay cầm điện thoại của Nam Nam đột nhiên sượng cứng, cậu từ từ ngẩng đầu thấy trong phòng không có ai, khi cúi xuống thì bắt gặp đôi mắt đỏ lòm trên màn hình, cậu tức khắc quăng luôn điện thoại.
“Aaaaa…”
Tiếng cười lanh lảnh phát ra từ điện thoại, giống hệt giọng cô gái mặc váy hoa nhí mời Nam Nam uống rượu đỏ vào ban ngày, nhưng bonus thêm chút quái dị và sát khí. Nam Nam đá điện thoại vào góc, cuộn mình tránh xa chiếc điện thoại và cố lờ đi tiếng cười trong đó.
“Anh bé, em đến chơi với anh nè.” Hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy Nam Nam. Cậu quay phắt lại, một gương mặt trương phồng tím tái ngó cậu đăm đăm, phả ra mùi tanh nồng hôi thối cùng mùi cồn gay mũi. Chất lỏng màu đỏ chảy từ chóp mũi ma nữ đang kề sát Nam Nam, rơi vào cổ áo cậu.
Nam Nam ngồi bệt xuống sàn, run rẩy lết mình ra xa, giờ hét lên cũng là chuyện xa vời, ma nữ vẫn mặc bộ váy hoa nhí như ban ngày, điểm khác là váy cô ướt sũng dính chặt vào thân, chất lỏng màu đỏ không tên rơi tí tách ướt đẫm sàn nhà.
“Anh bé ơi~” Giọng ma nữ rất trong trẻo, “Họa Họa có đẹp không?”
Nam Nam không biết nên trả lời thế nào, hoặc nên nói là cổ họng cậu giờ không thể phát ra âm thanh gì, nên cậu dứt khoát im lặng.
“Họa Họa cô đơn lắm, vùng vẫy gào thét trong hòm rượu lạnh lẽo nhưng chẳng ai đến cứu em, họ lướt ngang qua em, không một ai cứu em…” Dần dần, biểu cảm của ma nữ trở nên hung ác, “Ai sẽ cứu tôi chứ? Haha, chẳng qua là người không liên quan thôi…”
Tí tách, tí tách.
Chất lỏng màu đỏ đậm đặc rơi vào mắt, lên môi, xuống cổ Nam Nam. Cảm giác lạnh lẽo lan tràn, tầm mắt Nam Nam bị bao phủ bởi màu đỏ, cổ họng như bị thứ gì bóp nghẹt, ý thức dần tan biến…
“Nam Nam! ĐCM đứng đực ra đấy làm gì? Khách trên sân thượng gọi hai mươi thùng rượu nguyên chất Trang viên Mud!” Mắt quản lý lồi ra vì hưng phấn, “Hai mươi thùng! Cậu có biết bao tiền không? Đi đưa rượu mau!”
Nam Nam ngơ ngác đứng yên nghe chửi, cúi đầu vâng lời quản lý rồi chạy nhanh đến hầm rượu khách sạn.
Trong lúc chạy, đầu óc Nam Nam bỗng đờ đẫn, cậu ngập ngừng nhìn xuống cà vạt và đôi giày da nhân viên phục vụ của mình, cảm thấy có gì đó sai sai nhưng dường như lại bình thường. Cậu đã làm việc ở khách sạn này nhiều năm, khách hàng đều là những người giàu có và quyền lực, mức lương rất ổn áp những công việc không hề dễ xơi.
Lỡ như làm phật ý vị khách nào đó, e rằng bạn khó sống bước ra cửa khách sạn này.
Hôm nay nghe nói có một vị khách từ Thịnh Quyền có sở thích đặc biệt đến đây, giàu đến độ bao cả tầng thượng. Vì làm việc lâu năm và cũng thật thà nên Nam Nam được quản lý cử đi đưa rượu lên sân thượng.
Đến hầm, hơi lạnh rét xương khiến Nam Nam rùng mình, bên kia đã có rất nhiều nhân viên phục vụ đang bốc thùng rượu, một người trong đó gọi Nam Nam, “Nhanh chút coi, khách sắp không chờ nổi nữa rồi.”
Nam Nam vội chạy tới cùng dỡ rượu xuống với nhóm nhân viên. Chẳng biết rượu vang đỏ này đã cất trong hầm bao lâu, Nam Nam ôm thùng rượu cao nửa người, mùi rượu tanh xộc vào mũi khiến cậu cau mày.
Mười nhân viên, mỗi người đẩy hai thùng vào thang máy rồi đi thẳng lên sân thượng. Thang máy rất rộng, các nhân viên bàn tán rôm rả về vị khách lần này, số tiền mà người ta vung tay cũng đủ cho họ sống xa hoa cả đời.
Lên tới sân thượng, cửa thang máy vừa mở thì đập vào tầm mắt là từng khóm hoa hồng to trải khắp sân thượng rộng lớn, không khí se lạnh mang theo tiếng nức nở và rên rỉ của con gái bay tới.
“Cúi đầu xuống hết, dù thấy gì cũng không được bép xép cái mồm, nghe chưa?” Trưởng nhóm phục vụ cảnh cáo chín người, vẻ mặt khiêm tốn cúi đầu đẩy xe vào trong, nhóm người phía sau cũng cúi đầu im lặng đẩy xe theo.
Càng tới gần, giọng nữ khàn đặc kia càng lớn. Trưởng nhóm cúi đầu chín mươi độ xin lỗi khách vì đến muộn, nhưng vị khách không để ý bọn họ mà thản nhiên xua tay, giọng nói như đuôi bọ cạp tẩm độc, “Đặt thùng rượu cạnh bể thủy tinh, xong thì cút ra ngoài, đừng để bất cứ ai lên tầng thượng nữa.”
“Vâng vâng vâng, ngài yên tâm.” Trưởng nhóm vã mồ hôi đầm đìa, quay đầu nhỏ giọng dặn dò nhân viên: “Các cậu nhanh tay lên.”
Nam Nam cúi đầu vác thùng rượu đến cạnh bể thủy tinh, khóe mắt vừa liếc thì ngơ ngác sững sờ.
Trong bể thủy tinh, một cô gái mặc váy hoa nhí bị dán băng keo kín miệng, hai tay bị trói sau lưng, bất lực kêu “Ưm ưm” thật to, những giọt nước mắt lớn lăn dài từ khóe mi.
Xung quanh lặng ngắt, trong phòng không có gì khác thường nhưng trái tim Nam Nam đập như điên, cậu nhìn cửa sổ, trong bóng đêm có thứ gì đó chợt lóe lên.
Nam Nam hít sâu, đi tới ban công thò đầu ra cửa sổ dòm nhưng chỉ thấy sương mù mênh mông.
Chợt sau lưng có tiếng ‘bịch’, Nam Nam nhớ lại vai chính trong mấy phim kinh dị lúc tới gần cửa sổ thì bị ác quỷ bám đằng sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Cậu gom hết can đảm, cứng đờ xoay người.
Trong phòng yên tĩnh, không có ai, ánh đèn ngủ vàng cam lờ mờ trông vừa ấm áp vừa quái dị.
Có đôi khi, chờ đợi cái chết còn mệt mỏi hơn cả đối mặt với cái chết. Nam Nam lo lắng đi quanh phòng, áp tai lên cửa lắng nghe tiếng động bên ngoài, thậm chí muốn mặc kệ tất cả mà mở cửa. Nhưng nhớ đến những lời Náo Náo nói ban ngày, bàn tay đặt trên ổ khóa vẫn rụt về.
Cậu không dám.
Biết lo lắng chẳng được gì, Nam Nam dứt khoát ngồi dựa vào đầu giường, cầm điện thoại tìm chương trình tấu nói rồi chăm chú xem, cố gắng để bầu không khí hài hước xoa dịu tâm trạng của mình.
Diễn viên tấu nói này rất hài hước, các đoạn tử* mới mẻ xuất hiện liên tục, kết hợp với biểu cảm cường điệu phong phú khiến khán giả dưới sân khấu bật cười nắc nẻ. Nam Nam xem xong một video lại sang video khác, gần ba tiếng trôi qua vẫn không có gì khác thường. Mưa bình luận trong video bay rất nhanh, ngoài những bình luận vô tri như “Ahahaha”, “Hahahaha”, cũng có vài đoạn tử do cư dân mạng sáng tạo dựa trên nội dung tấu nói, Nam Nam đọc cũng cười ra tiếng.
(*Thuật ngữ trong tấu nói, là một tiết hoặc một đoạn trong tác phẩm có tác dụng gây cười, hàm chứa ẩn ý…)
[Này! Ngài khoan hãy nói, tôi sẽ…] Diễn viên kể chuyện hài trong màn hình chống nạnh trừng mắt, đang định nói gì đó thì một bình luận bay màu đỏ bất ngờ xuất hiện trên mặt anh ta.
[Anh bé, đẹp không anh?]
Ngón tay cầm điện thoại của Nam Nam đột nhiên sượng cứng, cậu từ từ ngẩng đầu thấy trong phòng không có ai, khi cúi xuống thì bắt gặp đôi mắt đỏ lòm trên màn hình, cậu tức khắc quăng luôn điện thoại.
“Aaaaa…”
Tiếng cười lanh lảnh phát ra từ điện thoại, giống hệt giọng cô gái mặc váy hoa nhí mời Nam Nam uống rượu đỏ vào ban ngày, nhưng bonus thêm chút quái dị và sát khí. Nam Nam đá điện thoại vào góc, cuộn mình tránh xa chiếc điện thoại và cố lờ đi tiếng cười trong đó.
“Anh bé, em đến chơi với anh nè.” Hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy Nam Nam. Cậu quay phắt lại, một gương mặt trương phồng tím tái ngó cậu đăm đăm, phả ra mùi tanh nồng hôi thối cùng mùi cồn gay mũi. Chất lỏng màu đỏ chảy từ chóp mũi ma nữ đang kề sát Nam Nam, rơi vào cổ áo cậu.
Nam Nam ngồi bệt xuống sàn, run rẩy lết mình ra xa, giờ hét lên cũng là chuyện xa vời, ma nữ vẫn mặc bộ váy hoa nhí như ban ngày, điểm khác là váy cô ướt sũng dính chặt vào thân, chất lỏng màu đỏ không tên rơi tí tách ướt đẫm sàn nhà.
“Anh bé ơi~” Giọng ma nữ rất trong trẻo, “Họa Họa có đẹp không?”
Nam Nam không biết nên trả lời thế nào, hoặc nên nói là cổ họng cậu giờ không thể phát ra âm thanh gì, nên cậu dứt khoát im lặng.
“Họa Họa cô đơn lắm, vùng vẫy gào thét trong hòm rượu lạnh lẽo nhưng chẳng ai đến cứu em, họ lướt ngang qua em, không một ai cứu em…” Dần dần, biểu cảm của ma nữ trở nên hung ác, “Ai sẽ cứu tôi chứ? Haha, chẳng qua là người không liên quan thôi…”
Tí tách, tí tách.
Chất lỏng màu đỏ đậm đặc rơi vào mắt, lên môi, xuống cổ Nam Nam. Cảm giác lạnh lẽo lan tràn, tầm mắt Nam Nam bị bao phủ bởi màu đỏ, cổ họng như bị thứ gì bóp nghẹt, ý thức dần tan biến…
“Nam Nam! ĐCM đứng đực ra đấy làm gì? Khách trên sân thượng gọi hai mươi thùng rượu nguyên chất Trang viên Mud!” Mắt quản lý lồi ra vì hưng phấn, “Hai mươi thùng! Cậu có biết bao tiền không? Đi đưa rượu mau!”
Nam Nam ngơ ngác đứng yên nghe chửi, cúi đầu vâng lời quản lý rồi chạy nhanh đến hầm rượu khách sạn.
Trong lúc chạy, đầu óc Nam Nam bỗng đờ đẫn, cậu ngập ngừng nhìn xuống cà vạt và đôi giày da nhân viên phục vụ của mình, cảm thấy có gì đó sai sai nhưng dường như lại bình thường. Cậu đã làm việc ở khách sạn này nhiều năm, khách hàng đều là những người giàu có và quyền lực, mức lương rất ổn áp những công việc không hề dễ xơi.
Lỡ như làm phật ý vị khách nào đó, e rằng bạn khó sống bước ra cửa khách sạn này.
Hôm nay nghe nói có một vị khách từ Thịnh Quyền có sở thích đặc biệt đến đây, giàu đến độ bao cả tầng thượng. Vì làm việc lâu năm và cũng thật thà nên Nam Nam được quản lý cử đi đưa rượu lên sân thượng.
Đến hầm, hơi lạnh rét xương khiến Nam Nam rùng mình, bên kia đã có rất nhiều nhân viên phục vụ đang bốc thùng rượu, một người trong đó gọi Nam Nam, “Nhanh chút coi, khách sắp không chờ nổi nữa rồi.”
Nam Nam vội chạy tới cùng dỡ rượu xuống với nhóm nhân viên. Chẳng biết rượu vang đỏ này đã cất trong hầm bao lâu, Nam Nam ôm thùng rượu cao nửa người, mùi rượu tanh xộc vào mũi khiến cậu cau mày.
Mười nhân viên, mỗi người đẩy hai thùng vào thang máy rồi đi thẳng lên sân thượng. Thang máy rất rộng, các nhân viên bàn tán rôm rả về vị khách lần này, số tiền mà người ta vung tay cũng đủ cho họ sống xa hoa cả đời.
Lên tới sân thượng, cửa thang máy vừa mở thì đập vào tầm mắt là từng khóm hoa hồng to trải khắp sân thượng rộng lớn, không khí se lạnh mang theo tiếng nức nở và rên rỉ của con gái bay tới.
“Cúi đầu xuống hết, dù thấy gì cũng không được bép xép cái mồm, nghe chưa?” Trưởng nhóm phục vụ cảnh cáo chín người, vẻ mặt khiêm tốn cúi đầu đẩy xe vào trong, nhóm người phía sau cũng cúi đầu im lặng đẩy xe theo.
Càng tới gần, giọng nữ khàn đặc kia càng lớn. Trưởng nhóm cúi đầu chín mươi độ xin lỗi khách vì đến muộn, nhưng vị khách không để ý bọn họ mà thản nhiên xua tay, giọng nói như đuôi bọ cạp tẩm độc, “Đặt thùng rượu cạnh bể thủy tinh, xong thì cút ra ngoài, đừng để bất cứ ai lên tầng thượng nữa.”
“Vâng vâng vâng, ngài yên tâm.” Trưởng nhóm vã mồ hôi đầm đìa, quay đầu nhỏ giọng dặn dò nhân viên: “Các cậu nhanh tay lên.”
Nam Nam cúi đầu vác thùng rượu đến cạnh bể thủy tinh, khóe mắt vừa liếc thì ngơ ngác sững sờ.
Trong bể thủy tinh, một cô gái mặc váy hoa nhí bị dán băng keo kín miệng, hai tay bị trói sau lưng, bất lực kêu “Ưm ưm” thật to, những giọt nước mắt lớn lăn dài từ khóe mi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.