Chương 11: Ave Maria
Blue Chipp
09/02/2015
----------
Nhân vật xuất hiện:
Hoàng Hạo Nhiên - học sinh lớp S
Hạ Minh Nhật - bạn Hạo Nhiên, lớp A
Trần Bảo Nam - bạn Hạo Nhiên, lớp A
Dương Tuyết Vy - thiên tài violin
Hoàn Ly Châu - bạn Tuyết Vy
----------
Tuyết Vy trố mắt nhìn vật thể đang lấp lanh trên tay ông tây (thật ra nó chỉ lấp lánh trong mắt cô). Đây là chiếc violin tuyệt nhất mà cô từng thấy. Nhìn qua cô có thể biết được hai loại gỗ từ cây phong và vân sam được làm rất tỷ mỉ. Phần sơn bóng cũng vậy, khiến màu nâu của gỗ sáng hơn, không những sơn này còn rất tốt, chắc chắn đảm bảo được phần gỗ violin không hỏng.
Cô mắt long lanh nhìn ông tây. “Cháu mượn được không?”
“Từ từ, nói luật thi cái đã.” Bảo Nam khó chịu nhìn Sao Chổi.
Tuyết Vy trừng mắt nhìn Bảo Nam... rồi yên lặng ngồi xuống.
“Luật thi rất đơn giản, chỉ cần cô thu hút được nhiều người trong quán cà phê này thôi. Hai người oẳn tù tì xem ai chơi trước.” Bảo Nam nói.
“Thôi khỏi, Tuyết Vy, cô muốn chơi trước hay không?” Hạo Nhiên hỏi Tuyết Vy.
“...Anh chơi trước đi, tôi sẽ chơi sau.”
“Được thôi.” Hạo Nhiên đứng lên, cầm chiếc violin đi ra giữa quán cà phê.
Vĩ cầm chạm nhẹ lên dây, những giai điệu kỳ diệu phát ra.
Đây chẳng phải bài Caprice No. 24 in A minor của Niccolò Paganini sao? Tuyết Vy thầm nghĩ.
Mọi người trong quán cà phê chăm chú nhìn anh, thưởng thức âm nhạc cổ điển. Thật là quá tuyệt vời khi họ vừa ngồi trong một quán cà phê sang trọng, vừa lắng nghe tiếng violin có một không hai như thế này.
Nếu là người chơi violin thì ai cũng biết rằng bản nhạc này là một trong số những bản nhạc rất khó chơi. Không những vì âm điệu nhanh mà còn vì cách chơi, người chơi violin cần điêu luyện nhiều năm thì mới có thể chơi được bản nhạc này một cách hoàn hảo.
... Bản nhạc kết thúc. Sau một lúc yên lặng, những chàng vỗ tay vang lên.
Bốp, bốp, bốp...
“Rất hay...”
Bốp, bốp, bốp...
“Briliant, chơi thêm bài nữa đi.”
Anh không quan tâm tới những lời khen đó, Hạo Nhiên quay ra xem Tuyết Vy phản ứng ra sao... Chẳng có gì thay đổi, không lẽ tiếng violin anh chơi có lỗi nào mà anh chưa nhận ra sao?
Hạo Nhiên với sự hiếu kỳ tiến lại phía Tuyết Vy. “Cảm nhận của cô?”
“Hả...” Chợt bị anh hỏi cô chẳng biết phải nói gì. “Tuyệt... rất hay.”
“Không phải, lời nhận xét thật sự cơ.”
“Ờ... nếu tôi nói ra không sao chứ?” Tuyết Vy e dè hỏi.
“Ừm.” Anh đáp lại.
Thấy anh nói vậy, Tuyết Vy mới dám mở lời. “Thật ra nó rất tuyệt, chỉ là anh đánh hơi cứng tay thôi nên tiếng nhạc không được trong suốt thôi.”
Hạo Nhiên khẽ cười...
“Cô nói gì chứ? Bộ tai cô có vấn đề à?” Nghe thấy Tuyết Vy nói vậy, Bảo Nam ngay lập tức nổi khùng.
“Tuyết Vy, đừng để ý tên ngốc này. Đến lượt em rồi đó.” Nhật Minh đưa cho cô chiếc violin.
“Ờ, ờ.” Cầm lấy chiếc đàn cô đi đến giữa quán cà phê.
Hồi hộp quá. Ai trong quán cũng nhìn cô, khiến tim cô đập mạnh hơn. Cố lấy lại bình tĩnh, Tuyết Vy hít một hơi sâu rồi thờ ra nhẹ nhàng. Tốt nhất là nhắm mắt lại.
Nhăm mắt lại, trong đầu cô hình dung ra điệu nhạc mà mẹ cô đã từng chơi cho cô, điệu nhạc này mang cho cô cảm giác vừa buồn, cũng vừa ấm áp. Cầm vĩ lên, cô bắt đầu chơi.
Ave Maria. Hạo Nhiên ngay lập tức nhận ra bản nhạc này.
Như một người hoàn toàn khác, không hiểu tại sao... Tuyết Vy bây giờ trông thật xinh đẹp. Dáng người cô nhẹ nhàng đung đưa theo tiếng nhạc nhạc nhẹ trầm bổng, kỳ diệu có thể sưởi ấm lòng người nghe.
Đứng một bên, Hạo Nhiên thầm mong muốn có thể chơi piano cùng với tiếng violin mang chất kiêu sa, thánh thiện này. Tiếng nhạc nhẹ nhàng đó khiến con người ta có cảm giác mình không phải ở trong quán cà phê mà đang ở trong một nhà thờ thiêng liêng. Nơi duy nhất chúng ta có thể thấy những tác phẩm, kiệt tác về Đứa Mẹ Maria và Chúa Giêsu. Nó đem đến cho con người cảm giác ấm áp và hiều hậu.
Tiếc thay, tiếng nhạc đó đã đến đoạn kết thúc...
Không một tiếng vỗ tay nào vang lên, không phải vì họ không thích mà là họ muốn thưởng thức cho đến khi tiếng nhạc tuyệt vời này hoàn toàn biến mất.
Bộp... bộp... bộp, bộp bộp bộp... Tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
“Hay quá... tôi phát khóc mất.”
“Chơi lại lần nữa đi.”
“Sao hôm nay mình may thế không biết... Hay lắm, cô bé.”
Thế này là quá đủ để biết ai đã thắng. “Người thắng cuộc thi này là Tuyết Vy.” Nhật Minh tuyên bố.
“Chơi lại lần nữa được không?” Một giọng nói vang lên... kinh ngạc thay, người vừa nói là Hạo Nhiên.
Tuyết Vy ngạc nhiên. “Anh muốn nghe lại sao? Việc này... tôi không thể chơi bài này thêm lần nữa được đâu, không phải tôi không muốn mà vì có lý do.” Cô ái ngại nói.
“Hừm... Thấy chưa, cô ta không xứng đáng là người thắng chút nào.” Bảo Nam y như rằng không chấp nhận kết quả của cuộc thi này. “Nhật Minh, cậu nói sai người rồi. Người thắng là Hạo Nhiên.”
“Bảo Nam, cậu biết gì mà nói chứ, thôi đi làm ơn.” Hạo Nhiên nói bằng chất giọng băng giá.
“Sao cậu cứ bênh cô ta thế.” Bảo Nam đi đến chỗ Tuyết Vy dành lấy chiếc violin. “Đưa đây, tôi mà được mọi người ủng hộ hơn thì cô sẽ phải nhận mình thua.”
Quay người về phía khách, Bảo Nam tự tin kéo vĩ.
Bài gì thế này? Tuyết Vy hỏi bản thân. Đây là bài.. A B C D mà.
Thật ra Bảo Nam chưa bao giờ chơi violin, chỉ là bài này anh học lỏm được thôi.
Dở quá. Hạo Nhiên nhăn mặt, cố gắp lắng nghe tiếng violin kinh khủng này.
Tuyết Vy nghe một lúc, bỗng dưng cảm giác có việc không hay sắp xảy ra. “Bảo Nam, anh dừng lại đi.”
“...” Bảo Nam phớt lơ cô.
“Tôi bảo anh dừng lại đi.” Cô nhắc lại lần nữa.
Hạo Nhiên để ý một lúc cũng hiểu ra vấn đề. “Dừng lại đi.”
Tất nhiên nếu là Hạo Nhiên nói thì cậu phải nghe rồi. Tiếng nhạc kinh khủng cuối cùng cũng dừng lại.
Tuyết Vy tiến lại gần Bảo Nam, cầm lấy chiếc violin. “Dây A sắp đứt rồi.”
“Sao?” Bảo Nam ngô ngê nhìn cô.
“Vừa rồi tôi chơi đã có cảm giác gì lạ rồi, đến khi anh chơi tôi mới phát hiên ra là dây A có vấn đề.”
“Tôi thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc sao em biết nhiều về violin vậy?” Nhật Minh thật rất tò mò về cô.
“À... Tại gia... tại đọc sách nhiều nên biết thôi.” Tuyết Vy tính định nói ‘tại gia đình’ nhưng cô không muốn lôi chuyện đó ra nên đã nói dối.
“Tuyết Vy à, điện thoại bà kêu này.” Ly Châu từ nãy tới giờ trông đồ cho cô bỗng có tiếng điện thoại reo.
Tuyết Vy chạy lại nhận điện thoại, trên màn hình hiện lên ‘Ông Lộc’...“Quên béng mất. Cuộc thử giọng!” Cô chợt nhớ ra điều quan trọng.
“Thật xin lỗi chú... Cháu đến ngay đây, chú đang ở đâu vậy?... Thế ạ, may quá. Cháu đang ở quán cà phê ‘Relax and Luxury’ cũng ở phốNguyệt Cát... Vâng, cháu ra trước cửa đây...” Trả lời điện thoại xong cô chào mấy anh chàng và ông tây, cùng Ly Châu đi ra trước cửa đứng.
Sau một lúc, một chiếc xe Mercedes xuất hiện...
Nhân vật xuất hiện:
Hoàng Hạo Nhiên - học sinh lớp S
Hạ Minh Nhật - bạn Hạo Nhiên, lớp A
Trần Bảo Nam - bạn Hạo Nhiên, lớp A
Dương Tuyết Vy - thiên tài violin
Hoàn Ly Châu - bạn Tuyết Vy
----------
Tuyết Vy trố mắt nhìn vật thể đang lấp lanh trên tay ông tây (thật ra nó chỉ lấp lánh trong mắt cô). Đây là chiếc violin tuyệt nhất mà cô từng thấy. Nhìn qua cô có thể biết được hai loại gỗ từ cây phong và vân sam được làm rất tỷ mỉ. Phần sơn bóng cũng vậy, khiến màu nâu của gỗ sáng hơn, không những sơn này còn rất tốt, chắc chắn đảm bảo được phần gỗ violin không hỏng.
Cô mắt long lanh nhìn ông tây. “Cháu mượn được không?”
“Từ từ, nói luật thi cái đã.” Bảo Nam khó chịu nhìn Sao Chổi.
Tuyết Vy trừng mắt nhìn Bảo Nam... rồi yên lặng ngồi xuống.
“Luật thi rất đơn giản, chỉ cần cô thu hút được nhiều người trong quán cà phê này thôi. Hai người oẳn tù tì xem ai chơi trước.” Bảo Nam nói.
“Thôi khỏi, Tuyết Vy, cô muốn chơi trước hay không?” Hạo Nhiên hỏi Tuyết Vy.
“...Anh chơi trước đi, tôi sẽ chơi sau.”
“Được thôi.” Hạo Nhiên đứng lên, cầm chiếc violin đi ra giữa quán cà phê.
Vĩ cầm chạm nhẹ lên dây, những giai điệu kỳ diệu phát ra.
Đây chẳng phải bài Caprice No. 24 in A minor của Niccolò Paganini sao? Tuyết Vy thầm nghĩ.
Mọi người trong quán cà phê chăm chú nhìn anh, thưởng thức âm nhạc cổ điển. Thật là quá tuyệt vời khi họ vừa ngồi trong một quán cà phê sang trọng, vừa lắng nghe tiếng violin có một không hai như thế này.
Nếu là người chơi violin thì ai cũng biết rằng bản nhạc này là một trong số những bản nhạc rất khó chơi. Không những vì âm điệu nhanh mà còn vì cách chơi, người chơi violin cần điêu luyện nhiều năm thì mới có thể chơi được bản nhạc này một cách hoàn hảo.
... Bản nhạc kết thúc. Sau một lúc yên lặng, những chàng vỗ tay vang lên.
Bốp, bốp, bốp...
“Rất hay...”
Bốp, bốp, bốp...
“Briliant, chơi thêm bài nữa đi.”
Anh không quan tâm tới những lời khen đó, Hạo Nhiên quay ra xem Tuyết Vy phản ứng ra sao... Chẳng có gì thay đổi, không lẽ tiếng violin anh chơi có lỗi nào mà anh chưa nhận ra sao?
Hạo Nhiên với sự hiếu kỳ tiến lại phía Tuyết Vy. “Cảm nhận của cô?”
“Hả...” Chợt bị anh hỏi cô chẳng biết phải nói gì. “Tuyệt... rất hay.”
“Không phải, lời nhận xét thật sự cơ.”
“Ờ... nếu tôi nói ra không sao chứ?” Tuyết Vy e dè hỏi.
“Ừm.” Anh đáp lại.
Thấy anh nói vậy, Tuyết Vy mới dám mở lời. “Thật ra nó rất tuyệt, chỉ là anh đánh hơi cứng tay thôi nên tiếng nhạc không được trong suốt thôi.”
Hạo Nhiên khẽ cười...
“Cô nói gì chứ? Bộ tai cô có vấn đề à?” Nghe thấy Tuyết Vy nói vậy, Bảo Nam ngay lập tức nổi khùng.
“Tuyết Vy, đừng để ý tên ngốc này. Đến lượt em rồi đó.” Nhật Minh đưa cho cô chiếc violin.
“Ờ, ờ.” Cầm lấy chiếc đàn cô đi đến giữa quán cà phê.
Hồi hộp quá. Ai trong quán cũng nhìn cô, khiến tim cô đập mạnh hơn. Cố lấy lại bình tĩnh, Tuyết Vy hít một hơi sâu rồi thờ ra nhẹ nhàng. Tốt nhất là nhắm mắt lại.
Nhăm mắt lại, trong đầu cô hình dung ra điệu nhạc mà mẹ cô đã từng chơi cho cô, điệu nhạc này mang cho cô cảm giác vừa buồn, cũng vừa ấm áp. Cầm vĩ lên, cô bắt đầu chơi.
Ave Maria. Hạo Nhiên ngay lập tức nhận ra bản nhạc này.
Như một người hoàn toàn khác, không hiểu tại sao... Tuyết Vy bây giờ trông thật xinh đẹp. Dáng người cô nhẹ nhàng đung đưa theo tiếng nhạc nhạc nhẹ trầm bổng, kỳ diệu có thể sưởi ấm lòng người nghe.
Đứng một bên, Hạo Nhiên thầm mong muốn có thể chơi piano cùng với tiếng violin mang chất kiêu sa, thánh thiện này. Tiếng nhạc nhẹ nhàng đó khiến con người ta có cảm giác mình không phải ở trong quán cà phê mà đang ở trong một nhà thờ thiêng liêng. Nơi duy nhất chúng ta có thể thấy những tác phẩm, kiệt tác về Đứa Mẹ Maria và Chúa Giêsu. Nó đem đến cho con người cảm giác ấm áp và hiều hậu.
Tiếc thay, tiếng nhạc đó đã đến đoạn kết thúc...
Không một tiếng vỗ tay nào vang lên, không phải vì họ không thích mà là họ muốn thưởng thức cho đến khi tiếng nhạc tuyệt vời này hoàn toàn biến mất.
Bộp... bộp... bộp, bộp bộp bộp... Tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
“Hay quá... tôi phát khóc mất.”
“Chơi lại lần nữa đi.”
“Sao hôm nay mình may thế không biết... Hay lắm, cô bé.”
Thế này là quá đủ để biết ai đã thắng. “Người thắng cuộc thi này là Tuyết Vy.” Nhật Minh tuyên bố.
“Chơi lại lần nữa được không?” Một giọng nói vang lên... kinh ngạc thay, người vừa nói là Hạo Nhiên.
Tuyết Vy ngạc nhiên. “Anh muốn nghe lại sao? Việc này... tôi không thể chơi bài này thêm lần nữa được đâu, không phải tôi không muốn mà vì có lý do.” Cô ái ngại nói.
“Hừm... Thấy chưa, cô ta không xứng đáng là người thắng chút nào.” Bảo Nam y như rằng không chấp nhận kết quả của cuộc thi này. “Nhật Minh, cậu nói sai người rồi. Người thắng là Hạo Nhiên.”
“Bảo Nam, cậu biết gì mà nói chứ, thôi đi làm ơn.” Hạo Nhiên nói bằng chất giọng băng giá.
“Sao cậu cứ bênh cô ta thế.” Bảo Nam đi đến chỗ Tuyết Vy dành lấy chiếc violin. “Đưa đây, tôi mà được mọi người ủng hộ hơn thì cô sẽ phải nhận mình thua.”
Quay người về phía khách, Bảo Nam tự tin kéo vĩ.
Bài gì thế này? Tuyết Vy hỏi bản thân. Đây là bài.. A B C D mà.
Thật ra Bảo Nam chưa bao giờ chơi violin, chỉ là bài này anh học lỏm được thôi.
Dở quá. Hạo Nhiên nhăn mặt, cố gắp lắng nghe tiếng violin kinh khủng này.
Tuyết Vy nghe một lúc, bỗng dưng cảm giác có việc không hay sắp xảy ra. “Bảo Nam, anh dừng lại đi.”
“...” Bảo Nam phớt lơ cô.
“Tôi bảo anh dừng lại đi.” Cô nhắc lại lần nữa.
Hạo Nhiên để ý một lúc cũng hiểu ra vấn đề. “Dừng lại đi.”
Tất nhiên nếu là Hạo Nhiên nói thì cậu phải nghe rồi. Tiếng nhạc kinh khủng cuối cùng cũng dừng lại.
Tuyết Vy tiến lại gần Bảo Nam, cầm lấy chiếc violin. “Dây A sắp đứt rồi.”
“Sao?” Bảo Nam ngô ngê nhìn cô.
“Vừa rồi tôi chơi đã có cảm giác gì lạ rồi, đến khi anh chơi tôi mới phát hiên ra là dây A có vấn đề.”
“Tôi thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc sao em biết nhiều về violin vậy?” Nhật Minh thật rất tò mò về cô.
“À... Tại gia... tại đọc sách nhiều nên biết thôi.” Tuyết Vy tính định nói ‘tại gia đình’ nhưng cô không muốn lôi chuyện đó ra nên đã nói dối.
“Tuyết Vy à, điện thoại bà kêu này.” Ly Châu từ nãy tới giờ trông đồ cho cô bỗng có tiếng điện thoại reo.
Tuyết Vy chạy lại nhận điện thoại, trên màn hình hiện lên ‘Ông Lộc’...“Quên béng mất. Cuộc thử giọng!” Cô chợt nhớ ra điều quan trọng.
“Thật xin lỗi chú... Cháu đến ngay đây, chú đang ở đâu vậy?... Thế ạ, may quá. Cháu đang ở quán cà phê ‘Relax and Luxury’ cũng ở phốNguyệt Cát... Vâng, cháu ra trước cửa đây...” Trả lời điện thoại xong cô chào mấy anh chàng và ông tây, cùng Ly Châu đi ra trước cửa đứng.
Sau một lúc, một chiếc xe Mercedes xuất hiện...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.