Chương 5: Cuộc chơi bắt đầu
Blue Chipp
09/02/2015
----------
Nhân vật xuất hiện
Dương Tuyết Vy - thiên tài violin
Hoàng Hạo Nhiên - học sinh lớp S
Kim Ngọc Trinh - phó giám đốc SS Entertaiment
Lưu Đình Nhân - giám đốc Star’s dream
----------
Đôi chân của Tuyết Vy tuy hơi ngắn, nhưng vẫn thuộc dạng chạy nhanh nhất lớp. Nhớ hồi bé cô bị chó đuổi, cũng nhờ đôi chân này mà cô thoát chết.
Chỉ cần chạy vài phút là đến tiệm mì ‘Mì sợi thế kỷ’. Bà chủ đã đứng chờ cô trước cửa. Cô không kịp chào hỏi bà đã đưa cho cô địa chỉ giao hàng luôn. “Đây. Tổng cộng hai bát, giao đến nơi này. Cặp sách cứ để đây, bác cất cho.”
Tuyết Vy nhìn vào tờ giấy, trên mặt có phần hoang mang. Liệu có nhầm địa trỉ không nhỉ? Sao lại đến đây? Cô thắc mắc tự hỏi bản thân.
Do dạo này xe đạp của cô đang sửa, nên cô bắt buộc phải đi bộ. Những nơi gần là do cô phụ trách, còn nơi nào xa đều do con trai bà chủ phụ trách. Đối với khu phố này, cô đã quá quen thuộc. Một ngày quanh quẩn quanh đây đến chục lần, một tuần thì cũng phải đến bảy mươi lượt.
Đây thật sự là trường sao? Tuyết Vy hoàn toàn không ngờ vào mắt mình.
Tại trước cổng trường có một tấm hiệu mạ vàng, ghĩ rõ, trường đào tạo nhạc của ‘anh quốc Beethoven Royal’. Đi vào trong khắc sẽ thấy một sân trường thoáng đãng, ở giữa có một bức tượng của Ludwig van Beethoven, nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức. Bốn phía chỗ nào cũng có cây cảnh, không thiếu ghế đá, nơi mà các học sinh dừng chân để đọc sách. Tấm bản đồ trường được dựng gần tượng của Ludwig van Beethoven. Tấm bản đổ này chỉ rõ ngôi trường này to tới mức nào. Ngày đầu tiên đi học trường này, chắc ai cũng phải cầm trong tay bản đổ, không thì chắc chắn sẽ lạc mất trong mê cung này.
Tuyết Vy đang trầm trồ trước ngôi trường hung vĩ này, do đó hoàn toàn không để ý đường. Cô đã đụng phải một ai đó...
“Ôi!?” Do cô bị mất thăng bằng, nên chỉ chờ đến khi thân đụng đất.
“...”
Dù nhắm mắt lại, nhưng cô có thể cảm giác được có người đã đỡ cô. Một bàn tay to đã đỡ eo cô. Được cứu rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm và mở mắt ra xem ân nhân đã giúp cô là ai.
“Không sao chứ?” Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên, cho thấy ân nhân là một người đàn ông đã có tuổi, tầm ba mươi và có thói quen hút thuốc.
Tuyết Vy mở mắt ra, trước mặt cô là một người đàn ông, nhìn trông người này rất đẹp trai, tóc mái che đi một phần trán của người này. À, người này còn mặc âu phục, chứng tỏ là người làm ăn có quyền chức.
“Không sao đâu. Cảm ơn chú nhiều.” Tuyết Vy lấy lại thăng bằng, đứng dậy.
“Thế thì tốt rồi. Lần sau cẩn thận nhé.” Người đàn ông này nói xong, dơ tay lên chào cô.
Cô phải đi giao mì cho khách. Nhớ đến việc này, cô nhanh chóng xem bản đổ, tìm xem khu S-101 là ở đâu? Không mất quá nhiều thời gian, cuối cùng cô cũng thấy nó trên bản đồ. Cầm hộp mì, Tuyết Vy khẩn trương đến đó.
Thật ra, nếu như không phải đi giao hàng thì cô sẽ nhất định dừng lại trước mỗi phòng để nghe nhạc. Chỗ này có thể nghe thấy tiếng đàn piano, đằng kia lại là kèn, tiếng violin tuyệt vời đang được một ai đó hòa tấu, rồi tiếng dàn đồng ca thần thánh cũng vang lên tại một nơi nào đó trong ngôi trường này.
Hành lang của ngôi trường này rất rộng, tính ra thì bốn võ sĩ sumo đứng cạch nhau cũng có thể đứng vừa được. Tường màu trắng, gạch lát nền caro, đèn trần trên đầu cô giống như một bông hoa pha lê thanh khiết, được ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, khiến nó lấp lánh vô cùng. Thế giới này quả là hoàn toàn trái ngược với thế giới hiện tại của cô.
“Cô thôi đi được không, tôi không có hứng thú!” Một giọng nam trầm vang lên từ đầu kia hành lang.
Vì một lý do nào đó, Tuyết Vy đã nấp mình đằng sau cột tường lớn.
“Cậu hãy nghĩ cho tương lai đi, tôi tin chắc cậu sẽ không phải hối hận đâu.”
“Không! Mong cô đi đi!”
“Sao cậu lại cứng đầu vậy nhỉ? Đến chỗ tôi có gì hại cho cậu đâu?”
“Người cứng đầu là cô. Đừng làm phiền tôi, tôi phải đi đây.”
“Này...”
“Cô làm gì vậy, buông tay tôi ra!”
Trời ạ cái gì thế này. Mọi thứ cô đều nghe thấy hết. Bọn họ sao có thể nói chuyện tự do như thế ở chốn học đường này chứ? Cái gì mà ở bên tôi? Cái gì mà buông tay?
Tuyết Vy tò mò quay ra, cô muốn biết bọn họ đang làm gì.
“Á!” Người phụ nữ bị chàng trai học sinh trẻ hất tay ra nên ngã xuống sàn nhà. Cái gì? Phi công trẻ, lái máy bay bà già?! Trí tưởng tưởng của cô càng ngày càng phong phú.
“Này, cô bé nhìn gì vậy?” Một ai đó hỏi cô.
“Không rõ...” Tuyết Vy trả lời, sau ba giây cô mới nhận ra là có người đã thấy cô đang nhìn trộm. Quay đầu lại, cô xem người đó là ai, thật tình cờ rằng người đó chính là chú đã giúp cô tại sân trường.
Không để cho cô trốn, người đó đã nắm lấy tay cô kéo về phía đôi nam nữ kia.
----------
“Hi. Thật không ngờ đó, tiểu hồ ly. Em ở đây làm gì ở đây vậy?” Lưu Đình Nhân khá ngạc nhiên khi gặp lại cô ở đây.
Kim Ngọc Trinh nhìn thấy người đàn ông kia, lấy làm xấu hổ. Có lẽ hắn đã thấy tất cả nhưng chuyện vừa xảy ra... “Không cần anh chĩa mũi vào chuyện người khác... Nếu anh đến đây để hẹn hò thì đi chỗ khác.” Cô chợt nhận ra, hắn đang tay trong tay với một cô gái trẻ.
----------
Người kia ngay lập tức nhận ra cô. Hoàng Hạo Nhiên nhìn người con gái kia. Xem ra mấy cậu bạn lần này đã gọi đúng số rồi. Theo như đồng phục mà Tuyết Vy đang mặc trên người, cho thấy cô là học sinh trung học. Chắc tuổi cũng chỉ bằng cậu.
Tuyết Vy bây giờ chỉ muốn đào một cái hố thôi, sau đó nhảy ngay xuống đó. Nếu biết trước, cô đã không nghe trộm. Cô nhìn sang một bên, tránh ánh mắt của anh chàng kia.
----------
Kim Ngọc Trinh hỏi vậy là vẫn có cảm giác với anh? Vậy cậu nhóc này là ai? Rõ là cô đang định đào tạo người mới, vừa rồi khi cô nói chuyện anh đã hiểu ra chút ít. Cậu nhóc này sẽ là ‘vũ khí’ mới nhằm hạ gục anh sao? Xem ra cô vẫn ghét nhiều anh lắm.
“Không có. Cô bé không phải bạn gái của anh, anh có phải lolicon đâu. Thực ra đây là người anh chọn cho dự án debut lần này, người sẽ trở thành thần tượng mới của công ty Star’s dream.” Nếu lần quyết đấu này cô có át chủ bài thì anh tất nhiên cũng phải có quân át của mình.
“Sao?!” Kim Ngọc Trinh thật không hiểu hắn nói gì. Nhìn cô gái đó... nói thật là trông hết sức bình thường.
Hai người còn lại cũng kinh ngạc không kém cô. Hạo Nhiên nhìn Tuyết Vy chằm chằm, còn Tuyết Vy chỉ ngón tay lên trước mặt mình.
“Đúng vậy. Cô gái này sẽ là idol mới.” Đình Nhân trả lời một lần nữa cho chắc chắn. “Không phải cậu nhóc kia em cũng định đào tạo thành thần tượng sao?”
“Cậu học sinh này...” Ngọc Trinh thật không muốn nói với hắn rằng cô đã bị từ chối, thế chẳng khác gì thú nhận là cô đã thua trước khi ra trận.
“Phải. Tôi sẽ làm thần tượng .” Hạo Nhiên nói thẳng. Anh rất muốn đo tài với cô gái này, dù mới chỉ nghe cô chơi violin có một lần, nhưng anh biết chắc, cô là một đối thủ đáng giá.
Kim Ngọc Trinh không giám tin mình vừa nghe thấy gì. Cô không cần biết điều gì khiến cậu ta đổi ý, hiện tại chỉ cần biết cậu đồng ý là tốt rồi.
Dương Tuyết Vy từ lúc bắt đầu đã im lặng, bỗng dưng lên tiếng. “Tôi sẽ làm thần tượng? Chú nói đùa à? Chú biết gì về tôi mà muốn tôi làm thần tượng chứ?”
“Tôi chưa bao giờ nói dối. Tuy tôi không biết nhiều về em, nhưng khi nhìn tay em, tôi tin chắc, em đánh guitar rất nhiều.” Anh căn bản cũng chơi guitar, nên biết rõ điều này. “Thế nào đồng ý chứ?”
“Tất... tất nhiên là được rồi.” Tuyết Vy hạnh phúc đồng ý.
----------
Hiện tại, bốn người đang đứng trong hành lang này, mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Anh thua chắc rồi, chuẩn bị quỳ gối đi! (Kim Ngọc Trinh)
Xem ra tính tình em chẳng thay đổi gì cả. (Lưu Đình Nhân)
Không biết cô ta giỏi đến mức nào nhỉ. (Hoàng Họa Nhiên)
Thần tượng = MONEY (>v<)V (Dương Tuyết Vy)
---------
Có thể là định mệnh đã được biết sẵn, nhưng liệu họ có thể bước đến đúng đích hay không? Đúng con đường họ muốn đi và không bị lạc lối trước thử thách trước mắt?
Dự án ‘thần tượng’ chính thức bắt đầu!!!
Nhân vật xuất hiện
Dương Tuyết Vy - thiên tài violin
Hoàng Hạo Nhiên - học sinh lớp S
Kim Ngọc Trinh - phó giám đốc SS Entertaiment
Lưu Đình Nhân - giám đốc Star’s dream
----------
Đôi chân của Tuyết Vy tuy hơi ngắn, nhưng vẫn thuộc dạng chạy nhanh nhất lớp. Nhớ hồi bé cô bị chó đuổi, cũng nhờ đôi chân này mà cô thoát chết.
Chỉ cần chạy vài phút là đến tiệm mì ‘Mì sợi thế kỷ’. Bà chủ đã đứng chờ cô trước cửa. Cô không kịp chào hỏi bà đã đưa cho cô địa chỉ giao hàng luôn. “Đây. Tổng cộng hai bát, giao đến nơi này. Cặp sách cứ để đây, bác cất cho.”
Tuyết Vy nhìn vào tờ giấy, trên mặt có phần hoang mang. Liệu có nhầm địa trỉ không nhỉ? Sao lại đến đây? Cô thắc mắc tự hỏi bản thân.
Do dạo này xe đạp của cô đang sửa, nên cô bắt buộc phải đi bộ. Những nơi gần là do cô phụ trách, còn nơi nào xa đều do con trai bà chủ phụ trách. Đối với khu phố này, cô đã quá quen thuộc. Một ngày quanh quẩn quanh đây đến chục lần, một tuần thì cũng phải đến bảy mươi lượt.
Đây thật sự là trường sao? Tuyết Vy hoàn toàn không ngờ vào mắt mình.
Tại trước cổng trường có một tấm hiệu mạ vàng, ghĩ rõ, trường đào tạo nhạc của ‘anh quốc Beethoven Royal’. Đi vào trong khắc sẽ thấy một sân trường thoáng đãng, ở giữa có một bức tượng của Ludwig van Beethoven, nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức. Bốn phía chỗ nào cũng có cây cảnh, không thiếu ghế đá, nơi mà các học sinh dừng chân để đọc sách. Tấm bản đồ trường được dựng gần tượng của Ludwig van Beethoven. Tấm bản đổ này chỉ rõ ngôi trường này to tới mức nào. Ngày đầu tiên đi học trường này, chắc ai cũng phải cầm trong tay bản đổ, không thì chắc chắn sẽ lạc mất trong mê cung này.
Tuyết Vy đang trầm trồ trước ngôi trường hung vĩ này, do đó hoàn toàn không để ý đường. Cô đã đụng phải một ai đó...
“Ôi!?” Do cô bị mất thăng bằng, nên chỉ chờ đến khi thân đụng đất.
“...”
Dù nhắm mắt lại, nhưng cô có thể cảm giác được có người đã đỡ cô. Một bàn tay to đã đỡ eo cô. Được cứu rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm và mở mắt ra xem ân nhân đã giúp cô là ai.
“Không sao chứ?” Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên, cho thấy ân nhân là một người đàn ông đã có tuổi, tầm ba mươi và có thói quen hút thuốc.
Tuyết Vy mở mắt ra, trước mặt cô là một người đàn ông, nhìn trông người này rất đẹp trai, tóc mái che đi một phần trán của người này. À, người này còn mặc âu phục, chứng tỏ là người làm ăn có quyền chức.
“Không sao đâu. Cảm ơn chú nhiều.” Tuyết Vy lấy lại thăng bằng, đứng dậy.
“Thế thì tốt rồi. Lần sau cẩn thận nhé.” Người đàn ông này nói xong, dơ tay lên chào cô.
Cô phải đi giao mì cho khách. Nhớ đến việc này, cô nhanh chóng xem bản đổ, tìm xem khu S-101 là ở đâu? Không mất quá nhiều thời gian, cuối cùng cô cũng thấy nó trên bản đồ. Cầm hộp mì, Tuyết Vy khẩn trương đến đó.
Thật ra, nếu như không phải đi giao hàng thì cô sẽ nhất định dừng lại trước mỗi phòng để nghe nhạc. Chỗ này có thể nghe thấy tiếng đàn piano, đằng kia lại là kèn, tiếng violin tuyệt vời đang được một ai đó hòa tấu, rồi tiếng dàn đồng ca thần thánh cũng vang lên tại một nơi nào đó trong ngôi trường này.
Hành lang của ngôi trường này rất rộng, tính ra thì bốn võ sĩ sumo đứng cạch nhau cũng có thể đứng vừa được. Tường màu trắng, gạch lát nền caro, đèn trần trên đầu cô giống như một bông hoa pha lê thanh khiết, được ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, khiến nó lấp lánh vô cùng. Thế giới này quả là hoàn toàn trái ngược với thế giới hiện tại của cô.
“Cô thôi đi được không, tôi không có hứng thú!” Một giọng nam trầm vang lên từ đầu kia hành lang.
Vì một lý do nào đó, Tuyết Vy đã nấp mình đằng sau cột tường lớn.
“Cậu hãy nghĩ cho tương lai đi, tôi tin chắc cậu sẽ không phải hối hận đâu.”
“Không! Mong cô đi đi!”
“Sao cậu lại cứng đầu vậy nhỉ? Đến chỗ tôi có gì hại cho cậu đâu?”
“Người cứng đầu là cô. Đừng làm phiền tôi, tôi phải đi đây.”
“Này...”
“Cô làm gì vậy, buông tay tôi ra!”
Trời ạ cái gì thế này. Mọi thứ cô đều nghe thấy hết. Bọn họ sao có thể nói chuyện tự do như thế ở chốn học đường này chứ? Cái gì mà ở bên tôi? Cái gì mà buông tay?
Tuyết Vy tò mò quay ra, cô muốn biết bọn họ đang làm gì.
“Á!” Người phụ nữ bị chàng trai học sinh trẻ hất tay ra nên ngã xuống sàn nhà. Cái gì? Phi công trẻ, lái máy bay bà già?! Trí tưởng tưởng của cô càng ngày càng phong phú.
“Này, cô bé nhìn gì vậy?” Một ai đó hỏi cô.
“Không rõ...” Tuyết Vy trả lời, sau ba giây cô mới nhận ra là có người đã thấy cô đang nhìn trộm. Quay đầu lại, cô xem người đó là ai, thật tình cờ rằng người đó chính là chú đã giúp cô tại sân trường.
Không để cho cô trốn, người đó đã nắm lấy tay cô kéo về phía đôi nam nữ kia.
----------
“Hi. Thật không ngờ đó, tiểu hồ ly. Em ở đây làm gì ở đây vậy?” Lưu Đình Nhân khá ngạc nhiên khi gặp lại cô ở đây.
Kim Ngọc Trinh nhìn thấy người đàn ông kia, lấy làm xấu hổ. Có lẽ hắn đã thấy tất cả nhưng chuyện vừa xảy ra... “Không cần anh chĩa mũi vào chuyện người khác... Nếu anh đến đây để hẹn hò thì đi chỗ khác.” Cô chợt nhận ra, hắn đang tay trong tay với một cô gái trẻ.
----------
Người kia ngay lập tức nhận ra cô. Hoàng Hạo Nhiên nhìn người con gái kia. Xem ra mấy cậu bạn lần này đã gọi đúng số rồi. Theo như đồng phục mà Tuyết Vy đang mặc trên người, cho thấy cô là học sinh trung học. Chắc tuổi cũng chỉ bằng cậu.
Tuyết Vy bây giờ chỉ muốn đào một cái hố thôi, sau đó nhảy ngay xuống đó. Nếu biết trước, cô đã không nghe trộm. Cô nhìn sang một bên, tránh ánh mắt của anh chàng kia.
----------
Kim Ngọc Trinh hỏi vậy là vẫn có cảm giác với anh? Vậy cậu nhóc này là ai? Rõ là cô đang định đào tạo người mới, vừa rồi khi cô nói chuyện anh đã hiểu ra chút ít. Cậu nhóc này sẽ là ‘vũ khí’ mới nhằm hạ gục anh sao? Xem ra cô vẫn ghét nhiều anh lắm.
“Không có. Cô bé không phải bạn gái của anh, anh có phải lolicon đâu. Thực ra đây là người anh chọn cho dự án debut lần này, người sẽ trở thành thần tượng mới của công ty Star’s dream.” Nếu lần quyết đấu này cô có át chủ bài thì anh tất nhiên cũng phải có quân át của mình.
“Sao?!” Kim Ngọc Trinh thật không hiểu hắn nói gì. Nhìn cô gái đó... nói thật là trông hết sức bình thường.
Hai người còn lại cũng kinh ngạc không kém cô. Hạo Nhiên nhìn Tuyết Vy chằm chằm, còn Tuyết Vy chỉ ngón tay lên trước mặt mình.
“Đúng vậy. Cô gái này sẽ là idol mới.” Đình Nhân trả lời một lần nữa cho chắc chắn. “Không phải cậu nhóc kia em cũng định đào tạo thành thần tượng sao?”
“Cậu học sinh này...” Ngọc Trinh thật không muốn nói với hắn rằng cô đã bị từ chối, thế chẳng khác gì thú nhận là cô đã thua trước khi ra trận.
“Phải. Tôi sẽ làm thần tượng .” Hạo Nhiên nói thẳng. Anh rất muốn đo tài với cô gái này, dù mới chỉ nghe cô chơi violin có một lần, nhưng anh biết chắc, cô là một đối thủ đáng giá.
Kim Ngọc Trinh không giám tin mình vừa nghe thấy gì. Cô không cần biết điều gì khiến cậu ta đổi ý, hiện tại chỉ cần biết cậu đồng ý là tốt rồi.
Dương Tuyết Vy từ lúc bắt đầu đã im lặng, bỗng dưng lên tiếng. “Tôi sẽ làm thần tượng? Chú nói đùa à? Chú biết gì về tôi mà muốn tôi làm thần tượng chứ?”
“Tôi chưa bao giờ nói dối. Tuy tôi không biết nhiều về em, nhưng khi nhìn tay em, tôi tin chắc, em đánh guitar rất nhiều.” Anh căn bản cũng chơi guitar, nên biết rõ điều này. “Thế nào đồng ý chứ?”
“Tất... tất nhiên là được rồi.” Tuyết Vy hạnh phúc đồng ý.
----------
Hiện tại, bốn người đang đứng trong hành lang này, mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Anh thua chắc rồi, chuẩn bị quỳ gối đi! (Kim Ngọc Trinh)
Xem ra tính tình em chẳng thay đổi gì cả. (Lưu Đình Nhân)
Không biết cô ta giỏi đến mức nào nhỉ. (Hoàng Họa Nhiên)
Thần tượng = MONEY (>v<)V (Dương Tuyết Vy)
---------
Có thể là định mệnh đã được biết sẵn, nhưng liệu họ có thể bước đến đúng đích hay không? Đúng con đường họ muốn đi và không bị lạc lối trước thử thách trước mắt?
Dự án ‘thần tượng’ chính thức bắt đầu!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.