Chương 14: Trò trốn tìm bất đắc dĩ (phần 2)
Blue Chipp
09/02/2015
----------
Nhân vât xuất hiện:
Dương Tuyết Vy - thiên tài violin
Lưu Đình Nhân - giám đốc Star’s dream
Kim Ngọc Trinh - phó giám đốc SS Entertaiment
----------
(cách nhà Tuyết Vy không xa)
“Hắt-xì!”
“Giám đốc, anh hãy đi về đi, em đi bộ thêm một lúc nữa là đến nơi mà.”
“Không... sao đâu.” Đình Nhân vừa thở vừa nói. Phải nói đây là con đường dốc nhất mà anh từng đi bộ, không những thế không khí nóng nực còn khiến anh hơi khó thở.
“Chúng ta nghỉ nhé, em thấy mỏi chân lắm.” Thật ra Tuyết Vy đã quá quen với kiểu ‘trèo nui’ như thế này rồi… Có điều, giám đốc hình như chưa phải leo dốc như thể này bao giờ thì phải.
“Ừm, ok.” Đình Nhân được cơ hội, ngồi ngay xuống bậc thang cạnh đó.
Nhìn xung quay, nơi này thật khác lạ. Nó khác với nơi anh ở rất nhiều. Nhà xan xát cạnh nhau, nhỏ bé, cũ kĩ, hơi có cảm giác đang ở một khu phố cổ. Ánh đèn đường ở đây dù chiếu nhưng vẫn tối, khác hẳn những ngọn đèn đường sáng chói ở khu trung tâm. Đường phố thì hẹp, cũng vì lý do này mà anh không thể đi xe lên.
Nghỉ đã, Đình Nhân lại đứng lên. “Đi tiếp nhé.”
“Vâng.” Tuyết Vy đáp lại.
----------
(trong khu chung cư cao cấp Lusso)
Bing, bong, bing, bong... tiếng chuông phòng số 150 khu chung cư Lusso liên tục phát ra tiếng chuông inh ỏi.
Người hàng xóm bên cạch thấy có việc kỳ lạ nên gọi cho bảo vệ... Sau vài phút ngài bảo vệ lên kiểm tra, thật không ngờ người gây ra ‘náo loạn’ chình là tiểu thư nhà họ Kim.
“Phó giám đốc Ngọc Trinh, cô làm gì đây vậy?”
Ngọc Trinh liếc nhìn về phía phát ra tiếng nói. “Ngay lập tức mở cửa phòng này cho tôi!”
“Sao?”
“Sao trắng cái gì chứ? Mở ngay cho TÔI!!!” Ngọc Trinh như một đứa trẻ con đòi hỏi người lớn.
Ngài bảo về giật mình, gật gật, gù gù chạy đi lấy code mở cửa điện tử.
...
Thấy ngài bảo vệ quay trở lại, Ngọc Trinh chạy tới giật lấy code cửa từ tay ông, tự tay mở cửa.
Cạch... cánh cửa mở ra.
Tối vậy? Chẳng nhẽ hắn... chưa về?! Ngọc Trinh hiểu ra lý do vì sao Đình Nhân không mở cửa. Tên đáng ghét đó đi đâu rồi chứ?
“Người ở trong phòng này tên là Lưu Đình Nhân phải không?”
“Vâng, đúng vậy.”
Tức là thư ký đã đưa cho mình đúng địa chỉ, vậy sao hắn chưa về nhà nhỉ? Chẳng nhẽ hắn đi đâu đó ngủ qua đêm...
Nghĩ đến việc này, Ngọc Trinh cúi mặt xuống vẻ thất vọng. “Ngài bảo vệ, tôi nhờ ngài giúp một việc này có được không?”
Thấy vẻ mặt đáng thương của cô lúc này, ngài bảo vệ không đành lòng từ chối. “Vâng, cô muốn tôi giúp việc gì? Nếu được tôi sẽ giúp...”
Hi hi... Cô thầm cười trong bụng. Kế hoạch thành công.
Nhìn ngài bảo vệ với ánh buồn bã, Ngọc Trinh nói. “Chỉ cần ông...”...
----------
(trước cửa nhà Tuyết Vy ở)
Đứng trước một ngôi nhà trọ cũ kỹ, Đình Nhân quay ra hỏi Tuyết Vy. “Em ở đây sao?”
Tuyết Vy hiểu anh là một giám đốc nên hẳn nhà anh sẽ đẹp gấp trăm lần ngôi nhà trọ tồi tàn này... Cô khẽ gật đầu.
“Thế này thì không được rồi.” Anh nói nhỏ cho nên Tuyết Vy không nghe ra.
“Đến nơi rồi, cảm ơn anh đã đưa em về tận nhà.” Tuyết Vy cảm kích nói.
“Ừm, vậy cuối tuần này gặp lại nhé. Chúc em ngủ ngon.” Đi được vài bước, Đình Nhân quay đầu lại. “Anh biết hỏi em thế này hơi muộn, nhưng em thật sự muốn bước vào giới giải trí sao? Nếu như em cần giúp đỡ thì anh hoàn toàn có thể giúp...”
Không cần suy nghĩ nhiều cô trả lời ngay. “Em... muốn tham gia.”
“Đừng trả lời vội như vậy, hay nghĩ kỹ đi. Tuyết Vy, đây không phải là một công việc muốn thì làm, không muốn thì thôi. Một khi em đã quyết định tham gia vào showbiz, cũng có nghĩa là em vừa bước qua một cánh cửa thần kỳ... mà thể giời bên trong có thể tốt, cũng có thể xấu.”
“...Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ kỹ. Cảm ơn anh về ngày hôm nay.” Tuyết Vy cúi chào anh.
Bóng dáng cao ráo của Đình Nhân khuất dần, cô lên trên gác mở cửa. Dừng lại, cô thầm nghĩ. Một thế giới thần kỳ sao?
Nhân vât xuất hiện:
Dương Tuyết Vy - thiên tài violin
Lưu Đình Nhân - giám đốc Star’s dream
Kim Ngọc Trinh - phó giám đốc SS Entertaiment
----------
(cách nhà Tuyết Vy không xa)
“Hắt-xì!”
“Giám đốc, anh hãy đi về đi, em đi bộ thêm một lúc nữa là đến nơi mà.”
“Không... sao đâu.” Đình Nhân vừa thở vừa nói. Phải nói đây là con đường dốc nhất mà anh từng đi bộ, không những thế không khí nóng nực còn khiến anh hơi khó thở.
“Chúng ta nghỉ nhé, em thấy mỏi chân lắm.” Thật ra Tuyết Vy đã quá quen với kiểu ‘trèo nui’ như thế này rồi… Có điều, giám đốc hình như chưa phải leo dốc như thể này bao giờ thì phải.
“Ừm, ok.” Đình Nhân được cơ hội, ngồi ngay xuống bậc thang cạnh đó.
Nhìn xung quay, nơi này thật khác lạ. Nó khác với nơi anh ở rất nhiều. Nhà xan xát cạnh nhau, nhỏ bé, cũ kĩ, hơi có cảm giác đang ở một khu phố cổ. Ánh đèn đường ở đây dù chiếu nhưng vẫn tối, khác hẳn những ngọn đèn đường sáng chói ở khu trung tâm. Đường phố thì hẹp, cũng vì lý do này mà anh không thể đi xe lên.
Nghỉ đã, Đình Nhân lại đứng lên. “Đi tiếp nhé.”
“Vâng.” Tuyết Vy đáp lại.
----------
(trong khu chung cư cao cấp Lusso)
Bing, bong, bing, bong... tiếng chuông phòng số 150 khu chung cư Lusso liên tục phát ra tiếng chuông inh ỏi.
Người hàng xóm bên cạch thấy có việc kỳ lạ nên gọi cho bảo vệ... Sau vài phút ngài bảo vệ lên kiểm tra, thật không ngờ người gây ra ‘náo loạn’ chình là tiểu thư nhà họ Kim.
“Phó giám đốc Ngọc Trinh, cô làm gì đây vậy?”
Ngọc Trinh liếc nhìn về phía phát ra tiếng nói. “Ngay lập tức mở cửa phòng này cho tôi!”
“Sao?”
“Sao trắng cái gì chứ? Mở ngay cho TÔI!!!” Ngọc Trinh như một đứa trẻ con đòi hỏi người lớn.
Ngài bảo về giật mình, gật gật, gù gù chạy đi lấy code mở cửa điện tử.
...
Thấy ngài bảo vệ quay trở lại, Ngọc Trinh chạy tới giật lấy code cửa từ tay ông, tự tay mở cửa.
Cạch... cánh cửa mở ra.
Tối vậy? Chẳng nhẽ hắn... chưa về?! Ngọc Trinh hiểu ra lý do vì sao Đình Nhân không mở cửa. Tên đáng ghét đó đi đâu rồi chứ?
“Người ở trong phòng này tên là Lưu Đình Nhân phải không?”
“Vâng, đúng vậy.”
Tức là thư ký đã đưa cho mình đúng địa chỉ, vậy sao hắn chưa về nhà nhỉ? Chẳng nhẽ hắn đi đâu đó ngủ qua đêm...
Nghĩ đến việc này, Ngọc Trinh cúi mặt xuống vẻ thất vọng. “Ngài bảo vệ, tôi nhờ ngài giúp một việc này có được không?”
Thấy vẻ mặt đáng thương của cô lúc này, ngài bảo vệ không đành lòng từ chối. “Vâng, cô muốn tôi giúp việc gì? Nếu được tôi sẽ giúp...”
Hi hi... Cô thầm cười trong bụng. Kế hoạch thành công.
Nhìn ngài bảo vệ với ánh buồn bã, Ngọc Trinh nói. “Chỉ cần ông...”...
----------
(trước cửa nhà Tuyết Vy ở)
Đứng trước một ngôi nhà trọ cũ kỹ, Đình Nhân quay ra hỏi Tuyết Vy. “Em ở đây sao?”
Tuyết Vy hiểu anh là một giám đốc nên hẳn nhà anh sẽ đẹp gấp trăm lần ngôi nhà trọ tồi tàn này... Cô khẽ gật đầu.
“Thế này thì không được rồi.” Anh nói nhỏ cho nên Tuyết Vy không nghe ra.
“Đến nơi rồi, cảm ơn anh đã đưa em về tận nhà.” Tuyết Vy cảm kích nói.
“Ừm, vậy cuối tuần này gặp lại nhé. Chúc em ngủ ngon.” Đi được vài bước, Đình Nhân quay đầu lại. “Anh biết hỏi em thế này hơi muộn, nhưng em thật sự muốn bước vào giới giải trí sao? Nếu như em cần giúp đỡ thì anh hoàn toàn có thể giúp...”
Không cần suy nghĩ nhiều cô trả lời ngay. “Em... muốn tham gia.”
“Đừng trả lời vội như vậy, hay nghĩ kỹ đi. Tuyết Vy, đây không phải là một công việc muốn thì làm, không muốn thì thôi. Một khi em đã quyết định tham gia vào showbiz, cũng có nghĩa là em vừa bước qua một cánh cửa thần kỳ... mà thể giời bên trong có thể tốt, cũng có thể xấu.”
“...Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ kỹ. Cảm ơn anh về ngày hôm nay.” Tuyết Vy cúi chào anh.
Bóng dáng cao ráo của Đình Nhân khuất dần, cô lên trên gác mở cửa. Dừng lại, cô thầm nghĩ. Một thế giới thần kỳ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.